Chương 18: Sai rồi
Trận mưa lớn này ập đến dữ dội, dự báo thời tiết liên tục cập nhật cảnh báo màu cam. Giang Tẩm Nguyệt nghe điện thoại 'tinh' lên một tiếng, nhắc nhở không nên ra ngoài, lượng mưa tăng cao. Cô rũ mắt, vừa đặt điện thoại xuống lại nghe thêm một tiếng 'tinh', là tin nhắn của Dư Hà.
[Có ở nhà không?]
Dư Hà nhắn: [Mở cửa được không?]
Giang Tẩm Nguyệt đi lại mở cửa, thấy Dư Hà và La Sinh Sinh đứng ở ngoài, cả hai mỉm cười với cô. Ngày mẹ cô xảy ra tai nạn cũng y như vậy. Cô bận không ngơi tay, lại sợ mẹ cứ vậy mà rời đi. Từ nhỏ đến lớn, tình cảm giữa cô và mẹ quá sâu đậm. Lần đầu đứng trên bờ vực sinh tử, cô lo sợ không biết phải làm thế nào. Chính Dư Hà đã gõ cửa, cùng La Sinh Sinh đứng ở ngoài, trên tay cầm theo phần cháo, nói: "Có thể vào nhà ngồi được không?"
Giang Tẩm Nguyệt tránh người sang một bên: "Vào đi."
Dư Hà nói: "Trời mưa thích hợp ở trong nhà."
La Sinh Sinh nói: "Tại cậu lười thôi."
Dư Hà "hừ" một tiếng: "Cậu chăm chỉ quá ha?" Nói xong cười: "Cậu chăm chỉ vậy sao không tăng ca đi, bác sĩ La?"
La Sinh Sinh liếc mắt, không để ý tới anh ta, hỏi Giang Tẩm Nguyệt: "Hôm nay cảm thấy thế nào?"
Giang Tẩm Nguyệt đã quen với cảnh bọn họ cãi nhau, nói: "Không có gì, em vừa uống thuốc xong."
Dư Hà hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Giang Tẩm Nguyệt trả lời: "Ăn chút cháo rồi."
"Ăn được là tốt rồi." Dư Hà theo thói quen nhìn về phía cửa sổ: "Này, hoa của em đâu rồi?"
Bình thường bên ngoài mưa lớn, Giang Tẩm Nguyệt đều đem chậu hoa mười giờ vào nhà, đặt trước cửa sổ. Có vài lần anh ta vẫn không hiểu được: "Không phải ban công có mái hiên sao, sao còn đem vào?"
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Không giống nhau."
Còn chuyện chỗ nào không giống nhau, Dư Hà hỏi mấy lần cũng không hỏi được, chắc hẳn có liên quan đến Lam Yến. Tính tình Giang Tẩm Nguyệt càng ngày càng trầm lắng. Lúc mới quen, cô cứu mẹ của La Sinh Sinh, khi bọn họ đem quà tới nhà cảm ơn, Giang Tẩm Nguyệt khá là cởi mở.
Sau khi mẹ cô xảy ra chuyện, cộng thêm bệnh tình của cô, nỗi u uất càng nặng, người cũng trở nên lạnh lùng trầm lặng hơn. Đôi khi không hỏi thăm cô, cô ngồi cả ngày cũng không chủ động nói chuyện.
Có lần Dư Hà nhịn không được, hỏi cô: "Hồi đi học tính cách của em cũng vậy à?"
Cũng trầm quá.
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Không phải, khi đó em nhiều chuyện lắm."
Dường như nhớ đến đoạn ký ức đẹp đẽ, cô nói xong liền cười. Dư Hà không tin cô từng là người nói nhiều. Giang Tẩm Nguyệt nói: "Không tin hả? Là thật đó."
Là Lam Yến nói.
Lúc mới yêu, cô cực kỳ hào hứng, buổi tối không ngủ được, kéo tay Lam Yến lại thỏa sức mơ mộng về tương lai sau này. Hai người nói sau này đi làm ở đâu, nếu như cuối tuần được nghỉ muốn đi chơi ở đâu, hoặc là nên trang trí nhà như thế nào. Có mấy lần Lam Yến nói: "Muộn rồi, mai nói tiếp, cô nàng nói nhiều."
Cô bĩu môi, có chút không vui: "Cậu không thích hả?"
Lam Yến dỗ cô: "Tất nhiên là không, nhưng nếu chúng ta không ngủ, ngày mai thật sự dậy không nổi mất."
Cô nói: "Ước gì giờ đã đi làm, nếu dậy không nổi thì chúng ta có thể xin nghỉ." Nói xong cọ người vào Lam Yến: "Chúng ta có thể ở trên giường mãi..."
"Giang Tiểu Nguyệt!" Lam Yến nghiêm giọng: "Đi ngủ."
Cô "ừ" một tiếng, áp sát Lam Yến, tay vừa đưa tới liền bị Lam Yến ôm lấy. Khắp nơi đều là hơi ấm, còn có mùi thơm sữa tắm trên người của Lam Yến.
Thật là một hương mùi ấm áp.
Sau này, Dư Hà muốn moi những chuyện vặt vãnh hồi cô còn đi học như chuyện cô nói nhiều, nhưng Giang Tẩm Nguyệt vẫn không nói, chỉ là nghe được sẽ cười một cái, nét mặt hiếm hoi giãn ra và ẩn chứa chút dịu dàng.
Lại là chuyện liên quan đến Lam Yến.
Dư Hà nghĩ, giống như chậu hoa kia vậy.
Nhưng hoa không còn nữa, vẫn khiến anh ta hết sức kinh ngạc. Anh ta thấy Giang Tẩm Nguyệt chăm sóc hoa vài lần, rất chu đáo. Giang Tẩm Nguyệt thuận mắt nhìn về phía bệ cửa sổ, ngập ngừng nói: "Hoa sao, tặng người ta rồi."
Dư Hà vừa định mở miệng hỏi, đã bị La Sinh Sinh đẩy cánh tay, anh ta gật đầu: "Cũng tốt."
Giang Tẩm Nguyệt nhìn bọn họ, hỏi La Sinh Sinh: "Hôm nay được nghỉ à?"
"Đổi ca." La Sinh Sinh nói: "Nếu không nghỉ cả người rã rời mất."
Giang Tẩm Nguyệt đứng dậy: "Hai người ăn cơm chưa? Em vào làm chút gì đó ăn nhé?"
Dư Hà không phải người biết khách sáo, cũng bởi vì anh ta xem Giang Tẩm Nguyệt như người thân. Từ nhỏ anh ta không có em gái, luôn muốn có một cô em gái. Sau này quen biết La Sinh Sinh liền tự nhận Giang Tẩm Nguyệt cô là em gái của mình. Lúc quen nhau còn nói: "Tiếc quá, em cũng không kết hôn, nếu không con của em có thể kế thừa tài sản của anh rồi."
La Sinh Sinh cho anh ta một cú vào đầu: "Cậu điên hả? Tài sản của cậu cho con em ấy thừa kế, vậy người yêu của em ấy sẽ nghĩ thế nào đây?"
"Thì tôi làm cậu là được chứ gì!" Dư Hà gãi đầu: "Làm cậu để lại tài sản cũng không được hả?"
Dư Hà bên ngoài là người ăn nói lưu loát, ở chỗ La Sinh Sinh chỉ nhận được một câu: "Đồ ngốc."
Không ngoài dự đoán, hai người lại cãi nhau.
La Sinh Sinh nghe lời Giang Tẩm Nguyệt nói: "Đừng bận nữa, không cần làm đâu. Tí nữa anh với Dư Hà xuống lầu ăn chút gì đó là được."
Dư Hà gật đầu: "Đúng đúng, em đừng làm nữa."
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Thật ra cũng không phiền gì đâu." Sau khi từ chức cô chỉ ở trong nhà, hầu như không ra ngoài, ngược lại rất thong thả. Dư Hà nói: "Vậy để anh làm."
"Cậu làm có ăn được không?"
"Vậy cậu làm đi?"
"Làm thì làm."
Hai người vừa nói vừa đi vào bếp, Giang Tẩm Nguyệt nhìn bọn họ lắc đầu, có chút buồn cười. Vài giây sau trầm mặc. Cô từng mong muốn cùng Lam Yến trải qua cuộc sống như thế.
Có người cùng cãi vã, có người cùng yêu thương, có người đau đáu nhớ thương.
Trời mưa, hai người sẽ ở trong nhà, cô lướt phim còn Lam Yến làm việc. Khi cô không muốn nấu cơm chỉ cần đá nhẹ Lam Yến một cái: "Cậu đi đi mà ~"
Hoặc các cô cùng nhau quây quần bên bàn ăn lẩu.
Trong bếp, bóng dáng hai người chao qua đảo lại, chồng chất lung linh. Giang Tẩm Nguyệt nhìn mà mắt cay cay. Tay cô bám chặt mép ghế sofa, nắm chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch. Cơn đau trong người càng lúc càng rõ rệt. Cô hít một hơi thật sâu, xua tan đi vẻ tái nhợt trên mặt của mình, một lúc sau mới từ từ ngồi xuống. Tiếng động trong phòng bếp càng lúc càng lớn. Dư Hà nhảy ra: "Nguyệt Nguyệt, em có muốn ăn thêm một chút không?"
Giang Tẩm Nguyệt mở miệng: "Không cần đâu, hai người ăn đi."
Dư Hà "ừ" một tiếng, quay lại phòng bếp.
Mưa rơi ào ào ngoài cửa sổ, đổ xuống như trời thủng lỗ. Trên trời hình như có sấm chớp, mưa cứ mãi tuôn rơi không biết mệt mỏi.
Giang Tẩm Nguyệt thấy đỡ hơn một chút liền đứng dậy đi đến cửa sổ, nhìn xuống.
Dưới lầu có một cái cây, tuổi còn lớn hơn cô. Lúc trước, khi Lam Yến đợi cô ra cửa, luôn thích đợi dưới gốc cây ấy. Trời mưa, nàng đứng che dù dưới gốc cây. Lam Yến chẳng bao giờ hấp tấp vội vàng, làm bất cứ chuyện gì cũng như thế. Có lần mưa phùn, cô sợ Lam Yến chờ lâu, cầm ngay quả trứng luộc chạy ra ngoài, rồi nghẹn đến đỏ mặt. Lam Yến ân cần đưa ly nước ấm cho cô, nói: "Ăn chậm thôi, còn thời gian mà."
Vừa nói vừa giúp cô gỡ tóc rối trên trán. Cô nhìn đôi mắt xinh đẹp ấy, lại bị nghẹn thêm một lần nữa.
Lam Yến vừa vỗ lưng cô vừa cười.
Cơn mưa xuân ngày ấy. Cô nhìn Lam Yến cười, bản thân cũng cười theo. Sau này, cô thích từng cơn mưa xuân. Mấy năm Lam Yến rời đi, cứ mỗi khi trời mưa cô lại đứng bên cửa sổ nhìn một lúc lâu. Đôi khi ý thức mơ hồ, như thể chỉ cần cúi đầu là có thể thấy được bóng dáng quen thuộc dưới gốc cây. Nàng ngẩng đầu mỉm cười với cô bên cửa sổ, vẫy vẫy tay.
Giang Tẩm Nguyệt vô thức giơ tay lên, hướng về phía gốc cây vắng người ngoài kia, vẫy vẫy tay.
Dư Hà từ trong phòng bếp bước ra, thấy thế nhìn La Sinh Sinh. Hai người nhìn nhau vài giây, không làm phiền Giang Tẩm Nguyệt, chỉ ngồi xếp bằng trên thảm cạnh bàn trà. Giang Tẩm Nguyệt nghe thấy tiếng động quay đầu lại, thấy hai người mỗi người một tô mì. Cô bước tới: "Sao không bỏ thêm trứng vào?"
La Sinh Sinh nói: "Như này cũng được rồi."
Giang Tẩm Nguyệt mỉm cười, bước vào phòng bếp làm hai cái trứng gà cho bọn họ. Dư Hà nhìn bóng lưng của cô, không khỏi cảm thấy cô đơn. La Sinh Sinh lên tiếng: "Cậu không định thú nhận à?"
Dư Hà nghiến răng: "Chờ mình ăn xong tô mì này đã."
Như sắp liều mạng, vẻ mặt như tráng sĩ ra đi không trở lại. La Sinh Sinh nhếch mép, muốn mắng nhưng lại không nói nên lời. Không lâu sau, Giang Tẩm Nguyệt mang đồ ăn đi ra. Kỹ năng của cô không giỏi, trứng rán lửa lớn quá, hai mặt hơi cháy, ăn vào giòn rụm. Dư Hà vừa ăn vừa khen: "Ngon đấy."
Thật trái với lòng.
Cũng khổ cho Dư Hà lắm.
Giang Tẩm Nguyệt biết tay nghề của mình như thế nào, nhận lời khen mà áy náy, hiếm hoi nghiêm mặt: "Ăn đi."
Dư Hà "ừm" một tiếng, ăn xong cái trứng.
Lúc đặt đũa xuống, mưa bên ngoài đã nhỏ hơn chút, nhưng vẫn rơi lộp bộp. Giang Tẩm Nguyệt ngồi cạnh bọn họ trả lời tin nhắn của Trần Lâm. Trần Lâm gửi lễ phục phù dâu cho cô chọn, hỏi cô thích bộ nào. Giang Tẩm Nguyệt nhìn thoáng qua, màu sắc đều giống nhau, chỉ có kiểu dáng hơi khác. Cô hỏi Trần Lâm: "Có màu khác không?"
Trần Lâm trả lời cô: "Có thể chọn màu, cậu thích màu nào?"
Giang Tẩm Nguyệt nhắn: "Màu xanh dương đi."
Trần Lâm: "OK, không thành vấn đề, để mình đi hỏi."
Tay Giang Tẩm Nguyệt đặt trên màn hình, nghe tiếng Dư Hà đặt đũa xuống. Ánh mắt nhìn qua thấy anh ta đang cầm giấy lau miệng, nói: "Mưa bên ngoài nhỏ lại rồi."
La Sinh Sinh vẫn cúi đầu ăn mì, Giang Tẩm Nguyệt gật đầu: "Ừm, nhỏ được một chút rồi."
Dư Hà nói: "Nghe nói tháng sau Lam Yến đi rồi."
Giang Tẩm Nguyệt nghe được cái tên này bỗng giật mình, vài giây sau mới nói: "Em biết."
Dư Hà ậm ừ: "Đã mua xong vé máy bay rồi."
Giang Tẩm Nguyệt "ừ" một tiếng, nói: "Em biết."
Dư Hà nhìn cô, cuối cùng nói: "Vậy em có biết, cô ấy đã biết chuyện chúng ta là giả không?"
Bàn tay cầm điện thoại của Giang Tẩm Nguyệt siết chặt, cả người cứng đờ. Cô quay đầu nhìn Dư Hà: "Cái gì?"
Dư Hà nói: "Cô ấy biết rồi."
"Dư Hà!" Giang Tẩm Nguyệt nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Hơi thở cô nghẹn lại vì tức, ho khan hai tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Dư Hà cứ vậy nhìn cô. Giang Tẩm Nguyệt nhìn đôi mắt kia của anh ta, nghe Dư Hà nói: "Cô ấy chắc chắn sẽ biết. Em muốn sau khi cô ấy biết chuyện liền mang theo hối hận sống cả đời vậy sao?"
Quá tàn nhẫn.
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Dư Hà, anh sai rồi."
Cô cúi đầu: "Anh làm sai rồi." Ho khan xong, giọng nói có chút khàn. La Sinh Sinh nhìn cô: "Nguyệt Nguyệt?"
Giang Tẩm Nguyệt ngẩng đầu, nhìn hai người, thở dài một tiếng: "Dư Hà, lần này anh thật sự làm sai rồi."
Dư Hà lắp bắp: "Anh..."
Giang Tẩm Nguyệt cắt ngang lời anh ta: "Anh không hiểu rõ Lam Yến chút nào cả."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro