Chương 5: Thế giới
Lam Yến nhìn chằm chằm người đàn ông, nhìn ra một chút ngông cuồng, người đàn ông hơi sững sờ, cười: "Là Nguyệt Nguyệt nói, em ấy nói sẽ tới với nhà thiết kế họ Lam."
Giọng điệu thản nhiên, ánh mắt trong veo, tướng mạo anh ta có phần thanh tú, trên người tràn ngập loại cảm giác làm người khác rất yên tâm.
Lam Yến lẩm bẩm: "Vậy sao?"
Dường như tự hỏi, lại giống như muốn nói gì nhưng nàng không nói ra, nghe Giang Tẩm Nguyệt nói: "Hai người đứng ở cửa ra vào làm gì?"
Lam Yến nói: "Cùng..."
Giang Tẩm Nguyệt giới thiệu: "Anh ấy tên Dư Hà, người này em có nói trong tin nhắn với anh, Lam Yến, lúc trước bọn em là bạn học, bây giờ cậu ấy làm thiết kế."
Giọng của cô mang theo ý cười.
Giọng Lam Yến khô khốc: "Anh Dư."
Dư Hà nói: "Chào cô, nhà của chúng tôi làm phiền cô rồi."
Anh ta nói xong nhìn về phía Giang Tẩm Nguyệt: "Anh vào trong dẹp đồ, em mua gì thế?"
Giọng điệu quen thuộc, dáng vẻ tự nhiên, Giang Tẩm Nguyệt đến cạnh anh ta nói: "Anh nhìn xem, đều là đồ trang trí."
Dư Hà cười: "Còn chưa thiết kế nữa mà!"
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Sắp rồi."
Lam Yến đứng sau lưng hai người, nghe cuộc đối thoại thường ngày, cảm xúc phức tạp quay cuồng, nàng siết chặt dây đeo, cố gắng kìm chế bản thân không xoay người đi.
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Lam Yến, vào đây xem."
Lam Yến nhìn cô một cái, khóe mắt hơi ửng hồng, cuối cùng nàng không nói gì, đi vào.
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Chỗ này là phòng khách, mình muốn rộng rãi một chút..."
"Lam Yến, sau này chúng ta mua một căn nhà lớn một chút được không?" Giang Tẩm Nguyệt nói.
"Mình muốn ở với mẹ, cậu có muốn đón ba mẹ cậu đến đây không?"
Nàng nói: "Không cần, quan hệ của mình với ba mẹ không tốt."
"Không sao." Giang Tẩm Nguyệt ôm nàng: "Sau này quan hệ tốt với mình là được."
Sát vào người nàng, không nặng chút nào, mềm nhũn, thơm mát, hai người sóng vai nằm trên giường, nhìn căn phòng màu vàng sáng đèn mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Không phải như thế.
Lam Yến nhắm mắt, nói: "Hơi nóng."
Nàng nhìn về phía Dư Hà: "Anh Dư, có thể phiền anh xuống lầu mua hai ly nước?"
Dư Hà cười: "Được."
Cũng không hỏi hai người muốn uống vị gì, lấy ví tiền quay người xuống lầu, sau khi anh ta đi, Lam Yến nhìn Giang Tẩm Nguyệt, mở miệng: "Còn có yêu cầu khác không?"
Thần sắc Giang Tẩm Nguyệt bình tĩnh: "Mình muốn căn phòng dùng màu vàng nhạt làm chủ, có một tủ quần áo lớn, cửa sổ lồi đón ánh mặt trời, muốn giữ lại..."
Cô không bị quấy rầy, thản nhiên nói yêu cầu với Lam Yến.
Mặt Lam Yến đau đến trắng bệch, chỉ cúi đầu gõ chữ, không phải ghi chép mà là gõ đi gõ lại ba chữ Giang Tẩm Nguyệt, gõ đầy màn hình, nàng nói: "Phòng vệ sinh ở đâu?"
Giang Tẩm Nguyệt chỉ bên trong, Lam Yến đi vào, phòng thô, không có gì, phòng vệ sinh chỉ có một cái ống nước, nàng muốn rửa mặt cho tỉnh táo một chút cũng không được, nước ở đó, tay hứng nước, mặc cho nước chảy qua mu bàn tay, cổ tay, cánh tay, nàng nghe được sau lưng có giọng nói: "Nguyệt Nguyệt."
Dư Hà về rồi.
Mua ba chai nước, đều là vị cam, Giang Tẩm Nguyệt cầm một chai, đưa cho Lam Yến, nói: "Nghỉ ngơi một chút đi."
Lam Yến lấy đồ uống, không mở ra, chỉ nhìn Giang Tẩm Nguyệt.
Giang Tẩm Nguyệt: "Sao thế?"
Lam Yến nói: "Trước kia, cậu không thích vị cam."
Nói xong nhìn về phía Dư Hà: "Anh không biết sao?"
Giang Tẩm Nguyệt bật cười: "Bây giờ thích rồi."
Nói xong mở chai nước, uống một ngụm trước mặt Lam Yến, nói: "Chúng ta tâm sự đi."
Tâm sự? Sợ mình nói gì trước mặt Dư Hà sao?
Nếu không gặp lại lâu như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác bây giờ mới muốn tâm sự?
Những suy nghĩ đó của Lam Yến lần nữa lay động, nàng đành phải gật đầu: "Được."
Giang Tẩm Nguyệt nói với Dư Hà: "Em cùng cậu ấy đi ra ngoài một chút, anh sắp những món em mua đi."
Dư Hà rất yên lòng, cười với hai người: "Không sao, hai người nói chuyện đi."
Giang Tẩm Nguyệt đưa Lam Yến xuống lầu.
Vẫn là đi thang máy, nhưng lúc xuống, trong lòng Lam Yến cảm thấy rất lạ, cuối cùng nàng hỏi: "Tại sao lại mua tầng mười?"
Giọng điệu Giang Tẩm Nguyệt bình thường: "Vừa khéo mình rất thích thiết kế căn hộ ở tầng mười."
Lam Yến nhìn cô chăm chăm: "Chỉ là vừa khéo thôi sao?"
Giang Tẩm Nguyệt nhìn lại, ánh mắt lạnh nhạt: "Chứ không thì sao?"
Cô cười: "Lam Yến, cậu đang nghĩ gì?"
Lam Yến đối mặt với ánh mắt của cô, đột nhiên không có sức lực, há miệng, nửa chữ cũng không nói ra được, trong lòng rối loạn, đã điều chỉnh lại tâm lý trước khi đến đây giờ lại vô dụng hoàn toàn, từ lúc nhìn thấy Dư Hà, nàng thật sự đố kị và oán hận.
Đố kị Dư Hà có được cô.
Oán hận Giang Tẩm Nguyệt vứt bỏ nàng.
Thang máy đến, Giang Tẩm Nguyệt ra ngoài trước, sau đó là Lam Yến, hai người đi ra đại sảnh, ánh nắng bên ngoài nóng rực, chiếu lên hai người, Lam Yến cảm thấy cả người nóng lên, Giang Tẩm Nguyệt tìm một chỗ râm mát, tựa ở bên cây, cúi đầu lấy một gói thuốc lá dành cho phụ nữ, rút ra một cây, đưa cho Lam Yến: "Cần không?"
Lam Yến nhìn cô thất thần.
Trong trí nhớ của nàng, Giang Tẩm Nguyệt rất ghét mùi khói.
Nàng nhớ rõ trước kia đi KTV cùng Giang Tẩm Nguyệt, mỗi lần vào cô không ở được vài giây, nói bên trong có mùi khói cay mũi, cô chịu không được, nhưng bây giờ cô thành thạo kẹp một cây trong tay, bật lửa, ánh mắt khắc hẳn khi nãy, càng thêm lạnh nhạt, khói mù lượn lờ, bay vào mặt cô càng thêm mơ hồ.
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Có phải rất lạ không, mình vậy mà hút thuốc."
Lam Yến muốn nói nhưng lại nghẹn trong họng, im lặng, đau đớn, nàng hỏi: "Học hút thuốc khi nào?"
"Có nhiều thứ không cần học, tự nhiên biết thôi." Cô quay đầu, nói.
"Lam Yến, có những việc không cần cố gắng nhắc lại, cứ tự nhiên mà buông bỏ đi."
Lam Yến hỏi cô: "Cậu buông bỏ rồi?"
Giang Tẩm Nguyệt cười: "Mình sắp kết hôn rồi, sao không buông bỏ chứ?"
Lam Yến hỏi: "Có phải do dì..."
"Mẹ mình?" Giang Tẩm Nguyệt thở ra làn khói, khói trắng lượn lờ bay ra từ đôi mỏ đỏ, lúc này Giang Tẩm Nguyệt cùng người trong trí nhớ của nàng là hai người xa lạ.
Cô nói: "Mẹ mình mất rồi."
Lam Yến giật mình: "Dì ấy..."
Giọng điệu Giang Tẩm Nguyệt bình thản: "Mỗi ngày đều có nhiều người qua đời ngoài ý muốn, bà ấy chỉ là một trong số đó mà thôi."
Lam Yến bị tin tức này chấn động, vẫn chưa hồi thần lại, nàng nhớ sức khỏe của mẹ Giang Tẩm Nguyệt rất tốt, rất thích cười, hai năm nàng quen biết với Giang Tẩm Nguyệt, mẹ cô luôn mua đồ ăn vặt cho hai nàng, có vài lần lén đưa cho nàng đồ ăn ngon, nói: "Yến Yến à, đừng nói cho Nguyệt Nguyệt là dì cho con nha."
Nàng từ chối: "Dì ơi, con không lấy đâu."
"Không lấy cái gì, con nhìn con đi, gầy thành dạng gì rồi, con ở đây không có người thân, kỳ nghỉ cũng không có chỗ để đi, dì cho con chút đồ ăn thì có sao?"
Nàng nhận ý tốt của bà ấy.
Nghĩ sau này nhất định phải báo đáp.
Sau này lại dùng cách như vậy...
Lam Yến không có cảm xúc sụp đổ, quay đầu, sóng mũi cay cay, nàng khẽ nâng mắt, hồi thần từ tin tức của cô, hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Hơn nửa năm trước."
Cô nói rồi nhìn thuốc lá trong tay, kẹp trong ngón tay dài nhỏ không chút khe hở, giống như kẹp một cây bút, người có thể kẹp bút là Lam Yến, cô chỉ có thể làm người kẹp khói mà thôi.
Lam Yến nói: "Xin lỗi, mình không biết."
"Cậu xin lỗi cái gì?" Giang Tẩm Nguyệt nhìn nàng: "Giữa chúng ta không ai có lỗi với ai, nếu cậu muốn nói những chuyện lúc trước thì không cần, cậu cho rằng mình vì quan hệ của mẹ mình mới chọn kết hôn?"
Lam Yến cúi đầu, dường như chấp nhận câu nói này.
Nàng thật sự cho rằng Giang Tẩm Nguyệt bị ép buộc, bị dì ép kết hôn, không phải cô mong muốn.
Nhưng dì đã mất rồi, không ai có thể ép buộc cô nữa.
Lam Yến trầm mặc.
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Lam Yến, lúc trước mình vẫn không nói ra, là bởi vì mình cảm thấy hai đứa mình đều là người trưởng thành rồi, khi còn đi học ngây thơ, suy nghĩ ngây thơ, nhưng bây giờ không giống, chúng ta lớn rồi, cũng không thể ôm tư tưởng ngây thơ lúc đi học, có phải có chút ngu xuẩn không?"
Lam Yến nhìn cô: "Ngu xuẩn?"
Nàng hỏi Giang Tẩm Nguyệt: "Nhưng cậu nói đợi mình quay về."
"Đúng, mình có nói." Giang Tẩm Nguyệt dường như buồn cười, đáy mắt là ý cười ấm nóng, nhưng có vẻ lương bạt: "Ai mà không có lúc nói nhầm."
Mắt Lam Yến phiếm hồng: "Nói nhầm?"
Giang Tẩm Nguyệt đối mặt với nàng, gật đầu: "Nói nhầm, mình xin lỗi."
Cô lại nói: "Chuyện trước kia, mình cảm thấy cậu không cần canh cánh trong lòng làm gì, cùng lắm chúng ta từng có một đoạn tình cảm, ở tuổi ngây thơ, không chín chắn, nhiều năm như vậy rồi, thật ra chúng ta đã sớm thay đổi, Lam Yến, cậu có từng nghĩ qua, người mà cậu thích kỳ thật không phải mình ở hiện tại, mà là Giang Tẩm Nguyệt trong trí nhớ của cậu?"
"Cậu canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy, chỉ vì lúc trước chúng ta bị ép tách ra, vì không bên nhau nên cậu điểm tô quá mức đoạn ký ức đó, nếu như ở bên nhau, chắc chắn cũng vì chuyện củi gạo mắm muối cãi lộn với nhau, có lẽ chúng ta đã sớm chia tay rồi, cậu nói đúng không?"
Xưa nay Lam Yến không biết miệng lưỡi Giang Tẩm Nguyệt lợi hại như thế, lời nói ra làm nàng á khẩu không trả lời được.
Nhưng.
"Người đàn ông đó thích cậu của hiện tại?" Lam Yến nói: "Anh ta thậm chí không biết vị mà cậu thích."
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Cái này thì có sao, chỉ cần là anh ấy mua, vị gì mình cũng thích."
Tim Lam Yến như bị đao cắt, tất cả phỏng đoán bị đánh đổ hoàn toàn, bây giờ được người thực chứng nhận, hiện ra trước một giây giả tưởng buồn cười biết bao nhiêu, Giang Tẩm Nguyệt nói: "Thật ra những lời này, mình vốn không muốn nói, Lâm Lâm nói bây giờ cậu làm nhà thiết kế, mình muốn cậu giúp thiết kế nhà tân hôn, kết thúc đoạn quá khứ này của chúng ta."
"Nhưng hình như cậu hiểu lầm rồi."
Hóa ra là nàng đơn phương hiểu lầm.
Lam Yến cúi đầu, tim đau không thở ra hơi, bóng râm thật lạnh, tay chân nàng lạnh buốt, Giang Tẩm Nguyệt nói: "Nếu đã như vậy, cậu hãy suy nghĩ kỹ có muốn nhận đơn này của mình hay không."
Nói xong cô đứng thẳng người, nhìn Lam Yến, chưa hồi thần như dự liệu của cô, cô cũng không chờ lâu, quay người đi về phía đại sảnh, Lam Yến phía sau vẫn đứng dưới bóng cây, không xê dịch, điện thoại của nàng nhiều lần đổ chuông nhưng không nghe. Có nhiều ánh mắt nhìn nàng, nàng như không còn tri giác, rất lâu sau đó mới ngửa đầu, nhìn về vị trí tầng mười.
Cửa sổ lầu mười mở ra, ánh nắng xuyên qua, long lanh rực rỡ.
Đối lập với đáy lòng u ám ẩm ướt này của nàng.
Giống như nàng và Giang Tẩm Nguyệt.
Bây giờ là người của hai thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro