Chương 105

Phiên ngoại 9: Cảnh Tích x Đường Mạn (4) 

Đường Mạn im lặng lắng nghe, lời nói và ẩn ý của Cảnh Tích đã quá rõ ràng.

"Tôi không muốn dây dưa với người phụ nữ kia." Cảnh Tích kịp thời giải thích. Cô nhìn Đường Mạn, ngừng lại một chút rồi nói thẳng: "Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc em có để ý hay không..."

Một câu hỏi thẳng thắn, nhưng lại có chút yếu thế.

Cuối cùng, cô vẫn là người không nhịn được mà nói ra trước.

Nói toạc ra cũng tốt, cứ buồn bực đoán tới đoán lui, mình cũng sắp nghẹn đến phát điên.

Nhìn nhau hồi lâu, Đường Mạn nhìn sâu vào mắt Cảnh Tích và hiểu ra rằng trong mối quan hệ tình cờ này, người nghiêm túc không chỉ có một mình cô ấy.

Giữa hai người, cô ấy đã từng hình dung ra rất nhiều khả năng.

Thật ra điều cô ấy hy vọng nhất —

Là Cảnh Tích thích cô ấy.

Cảnh Tích im lặng đứng trước mặt Đường Mạn, tim như treo lơ lửng. Cô cũng không biết cô ấy sẽ cho mình đáp án như thế nào.

Mưa phùn trở nên nặng hạt hơn.

Nước mưa tí tách không ngừng rơi xuống, làm ướt mái tóc.

Cảnh Tích vẫn đứng tại chỗ, cố chấp chờ đợi câu trả lời.

Đường Mạn thấy vậy, nắm lấy tay Cảnh Tích, kéo cô đi trú mưa ở mái hiên của quán bar.

Bước chân vội vã có chút chật vật. Cảnh Tích cúi đầu nhìn bàn tay đang truyền đến hơi ấm, trong nháy mắt liền cảm thấy kiên định.

Bên môi cô lặng lẽ nhếch lên, kìm nén niềm vui.

Màn đêm mưa mông lung.

Đứng dưới mái hiên nhìn nhau một cái, hai bàn tay chỉ nắm lấy nhau trong thoáng chốc.

Vừa nhỏ bé lại vừa bối rối, Đường Mạn lại nhẹ nhàng buông ra.

Cảnh Tích: "..."

Đồ cứng đầu.

Cần chút thời gian để bình tĩnh lại sao?

Hai người đứng nghe mưa một lúc lâu.

Cảnh Tích hỏi: "Bây giờ về nhé?"

Chủ đề bị dời đi. Cảnh Tích không nói thẳng hơn nữa. Mình đã chủ động đến mức này rồi, cũng nên đến lượt cô Đường chủ động một chút chứ?

Không biết có phải là vì uống quá nhiều rượu không, Đường Mạn lúc này có chút mơ màng. Cô ấy cúi đầu "Ừm" một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra, gọi một chiếc xe.

Ngày mưa không dễ gọi xe, phải đợi khá lâu.

Lúc chờ xe, hai người đều rất yên tĩnh, nhưng vai kề vai đứng cùng một chỗ, không còn giữ khoảng cách, ánh mắt thỉnh thoảng lại va vào nhau.

Cảm giác đã không còn giống như trước.

Đợi thêm hai phút, một chiếc taxi màu trắng dừng lại. Hai người một trước một sau ngồi vào ghế sau. Trời mưa lớn, trên người khó tránh khỏi vẫn bị tạt ướt.

Chiếc xe chuyển bánh, cần gạt nước có nhịp điệu mà gạt đi màn mưa trên kính chắn gió. Nhìn ra ngoài, cảnh đêm qua ô cửa sổ như bị nhuộm ướt đẫm.

Xe chạy được một đoạn.

Tầm mắt Cảnh Tích từ từ chuyển từ ngoài cửa sổ sang góc nghiêng của Đường Mạn. Thấy cô ấy một lúc lâu đều không nói gì, cô nhỏ giọng hỏi: "Còn giận à?"

Mi mắt Đường Mạn giật giật, môi vẫn mím chặt.

Cảnh Tích bất đắc dĩ, dịch lại gần cô ấy, dùng giọng nói chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy mà nhẹ nhàng nói: "Đừng giận nữa."

Giọng nói vừa trầm ấm vừa quyến rũ, hệt như đang dỗ dành bạn gái. Đường Mạn càng không biết nên nói gì, cô ấy quay đầu lại liếc nhìn Cảnh Tích.

Cảnh Tích thoáng nhìn thấy tóc cô ấy có chút ướt, liền lấy khăn giấy từ trong túi ra. "Lau tóc một chút đi, đừng lại bị bệnh."

Đường Mạn lại nghĩ đến lần trước phát sốt được Cảnh Tích chăm sóc tận tình. Cho nên sự săn sóc của chị ấy đối với mình không phải là vì quan hệ trên giường của hai người.

"Để em tự làm." Đường Mạn định nhận lấy khăn giấy.

"Đừng nhúc nhích." Cảnh Tích không cho.

Dăm ba câu đều mờ ám đến chết người. Đường Mạn so với Cảnh Tích thấp hơn nửa cái đầu, ánh mắt cô ấy vừa hay dừng lại trên đôi môi đỏ của Cảnh Tích, dáng môi xinh đẹp gợi cảm.

Hơi thở cũng nhàn nhạt lướt qua.

Cô ấy nhìn chằm chằm đến mức môi lưỡi có chút khô, mím môi, rồi rũ mắt xuống.

Cảnh Tích phát hiện mình thật hết thuốc chữa. Chỉ cần Đường Mạn không kháng cự, cô liền thỏa mãn.

"Được rồi." Cô giúp Đường Mạn lau xong, lại cầm tờ giấy ăn đơn giản lau tóc của chính mình.

Đường Mạn dùng khóe mắt nhìn, tóc của Cảnh Tích dài hơn cô ấy rất nhiều, những giọt mưa treo trên đó cũng chưa lau khô. Sau một lúc lâu, cô ấy vẫn là xoay người, im lặng lấy qua khăn giấy trong tay Cảnh Tích.

Cảnh Tích sững người, cảm thấy vừa bất ngờ vừa vui sướng.

Tầm mắt Đường Mạn nhanh chóng lướt qua khuôn mặt cô, rồi lại dời đi, ở trên mái tóc dài của cô lau rất cẩn thận, trong miệng hừ nhẹ một tiếng: "Không lau tới."

Cảnh Tích cười tùy ý, hưởng thụ sự phục vụ hiếm có này. Cô để Đường Mạn lau tóc, nhìn không chớp mắt vào người trước mặt, không còn che giấu gì nữa, đáy mắt là sự yêu thích trắng trợn.

Đường Mạn chưa từng thấy qua người phụ nữ nào cười rộ lên lại phong tình vạn chủng như Cảnh Tích, giống như hồ ly tinh, trong ánh mắt như có móc câu, càng đừng nói là lúc này đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Tối nay uống nhiều như vậy có choáng đầu không?" Cảnh Tích hỏi cô ấy.

"Cũng được..."

Hai người gần gũi nhìn nhau, là cảm giác đỏ mặt tim đập. Nói cũng lạ, lúc hai người triền miên trên giường, cũng không có lúc nào đỏ mặt tim đập như giờ phút này.

"Hôm nay mưa thật lớn nhỉ."

Tài xế hàng phía trước vừa lái xe vừa cảm thán. Nhưng trong xe vẫn yên tĩnh, ghế sau không ai đáp lại ông.

...

Cũng may lúc đến khu chung cư, mưa đã nhỏ lại, hai người xuống xe không bị ướt sũng.

Đi đến dưới lầu nhà Đường Mạn, Cảnh Tích không có ý định rời đi. Cô nói: "Em uống nhiều rồi, tôi đưa em về."

Lý do thật tốt.

Đường Mạn không từ chối, chỉ là nghĩ đến lần trước Cảnh Tích bày ra các loại cớ để ở lại nhà cô ấy qua đêm, làm cô ấy rất muốn cười.

Cùng lúc đi vào thang máy, hai người không hẹn mà cùng gợi lên hồi ức.

Lần đầu tiên hai người đầu óc nóng lên đi khách sạn, còn đang ở trong thang máy đã nóng nảy đến ôm hôn nhau.

Về sau mỗi một lần gặp mặt, hai người đều như thiên lôi câu địa hỏa.

Bây giờ nói ra rồi, hai người ngược lại có chút ngượng ngùng, non nớt.

Thất thần một lát, thang máy liền đến.

Đường Mạn đi ở phía trước mở cửa phòng. Cô ấy sờ đến công tắc, ánh đèn xua tan bóng tối.

Hôm nay thực sự có chút uống nhiều quá, đầu óc choáng váng.

Đường Mạn đi trước, ngồi nghỉ trên sofa.

Cảnh Tích trước tiên rót cho cô ấy một ly nước, rồi lại đi đến phòng tắm cầm một chiếc khăn lông sạch sẽ lại đây.

Đường Mạn ngẩng đầu, chiếc khăn lông phủ lên đầu cô ấy, mềm nhẹ xoa.

Nói là không hiểu nhau, nhưng cách họ ở chung lại giống hệt một cặp tình nhân đã bên nhau từ rất lâu.

Đường Mạn im lặng nhìn Cảnh Tích. Cô ấy không nhớ rõ Cảnh Tích từ khi nào bắt đầu đối với cô ấy chu đáo như vậy. Cô ấy luôn bảo chính mình không cần suy nghĩ nhiều, chỉ xem những sự săn sóc này như màn dạo đầu cho việc lên giường.

Cảnh Tích bị Đường Mạn nhìn chằm chằm đến có chút chịu không nổi. Loại ánh mắt này, đối với cô mà nói, là sự dụ dỗ không thể kháng cự. Cô nhẹ nhàng cười cười: "Hôm nay em mới phát hiện tôi đẹp à?"

Đường Mạn không hiểu nguyên do.

Cảnh Tích nhỏ giọng hỏi: "Tối nay sao cứ nhìn tôi hoài vậy?"

Đường Mạn bị hỏi đến tim đập nhanh hơn. Cô ấy cũng không thu hồi ánh mắt, vẫn nhìn chằm chằm Cảnh Tích. Cô ấy như có điều suy nghĩ, rất lâu sau, cô ấy hỏi: "Lời chị nói tối nay là nghiêm túc sao?"

Rốt cuộc cũng nói trở về chủ đề chính.

Cảnh Tích nhìn thẳng cô ấy: "Tôi nói là nghiêm túc, em có tin tôi không?"

Có giây lát trầm mặc.

Khi hai người dây dưa, một người có bạn gái cũ không buông được, một người có bạch nguyệt quang nhớ mãi không quên.

Sự tin tưởng trước sau vẫn là một rào cản giữa hai người.

"Lần đó cùng Lục Thư các cô ấy ăn cơm, tâm trạng em không tốt, không phải bởi vì Bùi Tri Khê cùng Lục Thư ở bên nhau..." Đường Mạn nhắc tới chuyện xưa, muộn màng giải thích với Cảnh Tích.

Lần đó Cảnh Tích cố ý gọi cô ấy ra ăn cơm, chính là để làm cho cô ấy biết, Bùi Tri Khê và Lục Thư ở bên nhau.

Cô ấy lúc đó đã cùng Cảnh Tích cãi nhau một trận lớn.

Cảnh Tích còn nói cô ấy không quên được Bùi Tri Khê.

Cũng là lần đó, cô ấy nhận ra mình đã rung động trước Cảnh Tích. Bùi Tri Khê cùng người khác ở bên nhau cô ấy không khó chịu, điều thực sự làm cô ấy khó chịu chính là thái độ đùa bỡn của Cảnh Tích.

"Em giận tôi à?"

"Chị đùa giỡn em vui lắm sao?" Đường Mạn trả lời đầy ấm ức, cô ấy đã sớm muốn nói câu này với Cảnh Tích.

Cảnh Tích nhanh chóng hạ mình: "Tôi nhận sai."

Đường Mạn á khẩu. Cô ấy dường như không có tư cách tức giận, cô ấy đối với Cảnh Tích chẳng phải cũng như vậy sao?

Hai người luôn dùng quá khứ để làm tổn thương nhau, đồng thời lại không ngừng thăm dò đối phương. Sợ đối phương trong lòng vẫn chưa buông được người cũ, sợ chính mình động lòng, lại chỉ là trò tiêu khiển của đối phương.

Cảnh Tích chưa từng thấy Đường Mạn ở trước mặt mình ấm ức như vậy. Cô ở trên sofa cúi người qua, trực tiếp ôm người trước mặt vào lòng.

Đường Mạn dán vào hơi ấm của Cảnh Tích, đâu còn muốn đẩy ra. Má cô ấy tựa vào vai Cảnh Tích, không tự chủ được nâng tay ôm lấy eo cô.

Bị ôm chặt, tim Cảnh Tích đập điên cuồng.

Cái ôm này, dường như còn hữu dụng hơn cả ngàn vạn lời nói.

Hai người cứ như vậy ôm nhau hồi lâu.

Cảnh Tích cúi đầu nhìn mặt Đường Mạn, dịu dàng hỏi: "Cho nên, quyết định muốn theo đuổi tôi rồi à?"

Còn canh cánh chuyện theo đuổi. Đường Mạn không khỏi bật cười.

Cảnh Tích bị nụ cười này làm cho ngọt ngào, cũng cong lên khóe miệng.

"Tại sao không phải là chị theo đuổi em?" Đường Mạn hỏi ngược lại.

"Nếu em đã không quen theo đuổi người khác," Cảnh Tích tươi cười quyến rũ, nhẹ giọng nói, "thì tôi theo đuổi em cũng không phải là không được."

Hai người ôm nhau, kề mặt nói chuyện, môi gần trong gang tấc. Ánh mắt Đường Mạn lần nữa lướt qua đôi môi đỏ trước mắt, không còn khống chế được xúc động, cô ấy siết chặt vòng eo Cảnh Tích, ngẩng đầu hôn lên.

Khi bị đôi môi mềm mại, ấm áp ấy hôn lên, Cảnh Tích còn chưa kịp nhắm mắt. Đầu lưỡi mềm mại của cô ấy đã tách môi cô ra, vừa vội vã lại vừa dịu dàng.

Trong một cái chớp mắt, cô cả người như bị điện giật, lại cảm giác có thứ gì đó sắp sửa bùng nổ từ lồng ngực.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Tích: aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa vợ hôn mình!!!!!!!!!!

Nếu mọi người thích xem cặp đôi phụ, vậy mình sẽ viết thêm một chút nữa (doge)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro