Chương 106

Phiên ngoại 10: Cảnh Tích x Đường Mạn (6) 

Lưng Cảnh Tích tựa vào sofa, gần như bị hôn đến tê dại. Vừa mềm mại lại vừa mãnh liệt, tim cô đập loạn lên, gấp gáp hé môi. Từ bị động chuyển thành chủ động, cô nhắm mắt đáp lại một cách nồng nhiệt.

Siết chặt vòng ôm, cô như mất kiểm soát mà cuốn lấy Đường Mạn, hôn sâu không ngừng, cảm giác cả người nhẹ bẫng, cứ như đang nằm mơ.

Cô muốn được hôn Đường Mạn như thế này...

Đã thầm nghĩ đến quá nhiều lần, cũng đã khắc chế quá nhiều lần.

Cảnh Tích hồi lâu vẫn chưa buông môi Đường Mạn ra, cứ thế hôn đến lớp son môi cũng nhòe đi. Khi đôi môi chậm rãi tách ra, hai người tựa trán vào nhau, hơi thở đều dồn dập.

Nhịp tim đêm nay không thể nào trở lại bình thường. Cảnh Tích chăm chú nhìn  Đường Mạn, giơ tay xoa xoa mặt cô ấy, rồi lại dùng lòng bàn tay lau đi vệt son môi bị lem.

Đường Mạn không tiếng động nhìn chằm chằm cô, cánh tay lại ôm chặt hơn một chút.

Cảm xúc dần bình tĩnh lại, nhưng cái ôm vẫn thân mật như cũ.

Cái ôm này mang theo hơi ấm chân thật, không phải là mơ, cũng không phải ảo tưởng. Trong mắt họ giờ đây chỉ có đối phương.

Cảnh Tích sờ sờ tóc Đường Mạn, không muốn loanh quanh lòng vòng nữa: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta ở bên nhau cho thật tốt, được không em?"

Đường Mạn nhìn cô, thấp giọng trả lời: "Được."

Cảnh Tích không kìm được ý cười. Câu hỏi này có lẽ hơi thừa, bởi vì ngay khi Đường Mạn chủ động hôn cô, cô ấy đã cho cô đáp án rồi.

Nhưng cô vẫn muốn hai người nghiêm túc xác định lại mối quan hệ, bắt đầu lại một lần nữa.

Quen biết lâu như vậy, Đường Mạn bây giờ mới phát giác, khi nhìn gần, nụ cười của Cảnh Tích càng thêm vũ mị động lòng người.

Lại là loại ánh mắt này. Cảnh Tích bị nhìn đến tim ngứa ngáy, nhịn không được lại kề môi qua, nhưng rất cẩn thận, như đang thăm dò.

Có lẽ là vì Đường Mạn đã không chỉ một lần nói rằng, cô ấy không thích hôn môi.

Vừa rồi đã hôn đủ lâu rồi, Cảnh Tích lần này chỉ rũ mắt, chuồn chuồn lướt nước hôn lên khóe miệng cô ấy, nhưng lại luyến tiếc không muốn kéo ra khoảng cách. Đường Mạn bị hơi thở như có như không của Cảnh Tích trêu chọc đến tim nóng lên, cũng nhìn thấu sự thu liễm của cô. Cô ấy đơn giản nâng tay vòng qua cổ cô.

Sau đó, chủ động tới gần.

Cảnh Tích nhìn cô ấy.

Đường Mạn ngừng một chút, rồi nhẹ giọng nói thẳng: "Không phải muốn hôn em sao?"

Cảnh Tích cảm thấy Đường Mạn rất mâu thuẫn với việc hôn môi, đêm nay có thể chủ động như vậy đã là làm khó cô Đường rồi. Cô cười cười: "Không thích không cần miễn cưỡng."

Giống như chỉ cần là lời mình đã nói qua, chị ấy đều rất để ý. Đường Mạn chăm chú nhìn vào mắt cô, "Cảnh Tích."

Cảnh Tích: "Sao?"

Nhân lúc môi Cảnh Tích khẽ hé mở, Đường Mạn nghiêng đầu ập tới, tham luyến mút lấy cánh môi. Cô ấy cũng đã nhịn lâu lắm rồi. Kỳ thực mỗi lần Cảnh Tích muốn hôn, cô ấy đều không muốn đẩy ra, chỉ là lý trí lại bảo phải đẩy ra.

Lại chủ động hôn, thế này mà là không thích hôn môi sao.

Cảnh Tích một mặt đáp lại, một mặt đỡ lấy eo cô ấy. Sau một hồi trằn trọc, Đường Mạn ngồi lên đùi Cảnh Tích, sau một thoáng liếc nhìn nhau, cô ấy cúi đầu, những nụ hôn nồng nhiệt tiếp tục rơi xuống.

Môi đỏ chặt chẽ quấn lấy nhau, mềm mại du tẩu, câu lấy đối phương. Cảnh Tích ngửa đầu, cảm giác như sắp điên rồi, đôi môi đáp lại không ngừng.

Một hồi lâu.

Cảnh Tích thở dài nói: "Em thế này mà gọi là không thích hôn môi à?"

Đường Mạn nhất thời cười đến dịu dàng, tinh nghịch.

Cảnh Tích kịp thời hôn lên nụ cười bên môi cô ấy, đảo mắt lại là một nụ hôn sâu quét qua. Đường Mạn trước kia đã từ chối, hiện tại, cô muốn bù lại gấp bội.

"Ừm." Đường Mạn không kìm được mà hừ nhẹ.

Cảnh Tích đỡ lấy gáy cô ấy, đột nhiên ý thức được tại sao trước đây Đường Mạn lại kháng cự hôn mình.

Bởi vì chỉ cần hôn môi, cô ấy sẽ không giấu được tình cảm của mình.

Mỗi một ánh mắt, mỗi một tiếng lẩm bẩm, đều đang kể ra tình yêu. Cảnh Tích sờ đến ống tay áo ẩm ướt của Đường Mạn, sợ cô ấy buổi tối gặp mưa bị cảm lạnh, nhỏ giọng nói: "Đi tắm rửa đi, đều ướt rồi."

Mặt Đường Mạn tức thì nóng lên.

Cảnh Tích cũng phản ứng lại.

Đúng là...

Hết thuốc chữa, rõ ràng chỉ là hôn môi mà thôi.

Cảnh Tích hôn lên vành tai cô ấy, "Đêm nay muốn bạn gái ở cùng không?"

Đường Mạn cúi đầu không nói lời nào, chỉ trực tiếp nâng cằm Cảnh Tích lên, lần nữa hôn tới.

Giữa hai người họ làm gì có sự rụt rè, lúc này lại càng không cần. Hôn một cách tinh tế, Cảnh Tích ôm Đường Mạn đứng dậy, hai người ngựa quen đường cũ đi vào phòng tắm.

Đêm nay tự nhiên sẽ cuồng nhiệt hơn so với dĩ vãng. Tình yêu chính là như vậy, áp lực càng tàn nhẫn, lúc bùng nổ sẽ càng mãnh liệt.

.

Buổi tối, sau khi tiếp đãi xong một nhóm khách, trong tiệm vắng vẻ hơn.

Thanh Thanh chạy tới cùng Đường Mạn tán gẫu: "Mạn Mạn, cậu có phải đang yêu không?"

Đường Mạn ngẩn người, rõ ràng như vậy sao?

Cô ấy cười cười, không phủ nhận.

Thanh Thanh "Chậc" một tiếng, nụ cười này sắp tuôn ra bong bóng màu hồng đến nơi rồi. Có người tiến vào, cô nhìn về phía cửa, nhiệt tình chào hỏi:

"Cô Cảnh, tan làm rồi à?"

Đường Mạn lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Cảnh Tích đi đến, tay còn ôm một bó hoa.

Thanh Thanh lại bắt đầu lôi kéo Cảnh Tích hóng chuyện: "Ai đưa hoa vậy, đẹp thế?"

Cảnh Tích nhìn vào mắt Đường Mạn, trả lời: "Đưa cho đối tượng."

Đường Mạn lại gục đầu xuống, vội vàng mỉm cười.

Bên cạnh Thanh Thanh không rõ nguyên do, còn một mực cảm thán: "Gần đây làm sao vậy, các người một đám vận đào hoa tốt như vậy?"

Cảnh Tích chậm rì rì đi đến trước mặt Đường Mạn.

Đường Mạn ra dáng hỏi cô: "Muốn ăn gì? Bên này gọi món."

Cảnh Tích có ý kiến: "Tôi còn phải gọi món à, em không mời tôi ăn sao?"

Đường Mạn: "Tại sao em phải mời chị?"

Cuộc đối thoại ấu trĩ, hai người đều bị chính mình chọc cười.

Cảnh Tích chỉ chỉ, cùng cô ấy nói: "Muốn ăn cái này."

"Ngọt quá." Đường Mạn biết Cảnh Tích không thích ăn quá ngọt, cô ấy hạ giọng, nhỏ nhẹ nói, "Trở về em lại làm cho chị."

Cảnh Tích muốn uống một ly nước chanh, ngồi trong tiệm thêm một lát, chờ đến khi Đường Mạn xong việc, cô mới đứng dậy theo.

Đường Mạn nhận được bó hoa lớn từ Cảnh Tích, "Hôm nay sao lại tặng hoa?"

Đây là phản ứng nên có khi đột nhiên nhận được hoa sao? Cảnh Tích bất đắc dĩ, "Chúc mừng chúng ta ở bên nhau một tháng lẻ năm ngày, có được không?"

Đường Mạn bị chọc cười. Cảnh Tích cũng chỉ có vẻ ngoài là thành thục, ở riêng với mình thì đủ trò làm nũng, cũng lớn tuổi rồi mà không biết ngại.

Đang nói giỡn, cô ấy thoáng thấy một bóng người quen thuộc.

Tuy rằng chỉ thấy qua Hướng Phỉ hai ba lần, nhưng Đường Mạn rất khó không nhớ kỹ người này.

Hướng Phỉ lần này không tiến lên chào hỏi. Cảnh Tích giống như không hề phát hiện, chỉ là nhìn chằm chằm Đường Mạn, "Sao vậy em?"

Đường Mạn: "Không có gì."

Hai người đi thang cuốn xuống gara dưới hầm trung tâm thương mại.

Cảnh Tích thấy dây giày của Đường Mạn bị tuột, liền gọi cô ấy lại, "Chờ một chút." Cô ngồi xổm xuống, giúp cô ấy thắt lại dây giày.

Lòng Đường Mạn ấm áp, khi Cảnh Tích đứng lên, cô ấy ghé vào môi Cảnh Tích hôn nhẹ một cái.

Cảnh Tích kinh ngạc: "Hôm nay tâm trạng em tốt nhỉ."

Đường Mạn không nói, cô ấy lại ngậm lấy môi trên của Cảnh Tích, trực tiếp hôn lên.

Cảnh Tích nào chống đỡ được, cô thuận thế ôm lấy eo Đường Mạn, chủ động cúi đầu cùng cô ấy hôn.

Hai người phụ nữ hôn nhau thắm thiết, một màn triền miên nóng bỏng. Hướng Phỉ ở phía xa đột nhiên hối hận vì đã đi theo, từ lúc nhìn thấy Cảnh Tích tặng hoa cho Đường Mạn, cô ta nên chấp nhận, Cảnh Tích thật sự đã yêu người khác. Cảnh Tích không để Đường Mạn hôn quá lâu, tuy rằng xung quanh vắng vẻ, đây cũng là nơi công cộng, "Bên ngoài mà em."

Đường Mạn nhìn về bên kia, thấy một bóng người ảm đạm rời đi.

Cảnh Tích cũng để ý đến, lúc này mới nhận ra, khó trách đột nhiên nhiệt tình như vậy. Cô nhìn Đường Mạn, "Vừa rồi là em cố ý?"

Đường Mạn thản nhiên thừa nhận: "Cũng gần như vậy."

Cũng gần như vậy?

Cảnh Tích bị cô Đường thẳng thắn đánh bại.

Đường Mạn nhướng mày, "Chị không vui à?"

Cảnh Tích cười, để Hướng Phỉ nhìn thấy họ ở bên nhau cũng tốt, có lẽ chỉ khi tận mắt chứng kiến, cô ta mới có thể buông bỏ cố chấp.

Cô dắt tay Đường Mạn, "Lại nghĩ nhiều."

Đường Mạn cũng siết chặt tay Cảnh Tích. Sau khi ở bên nhau, họ đều đang cố gắng hết sức để cho đối phương cảm giác an toàn.

Trở lại nhà Đường Mạn.

Cảnh Tích nói trước: "Tối nay tôi ở lại chỗ em."

Đường Mạn cười, sâu kín hỏi cô: "Lại cúp nước à?" Cảnh Tích gật đầu.

Đường Mạn ghét bỏ, "Chị tốt xấu gì cũng đổi cái cớ khác đi."

Cảnh Tích chớp chớp mắt, "Dùng được là được."

Đường Mạn không thèm để ý đến cô, búi tóc dài lên, bắt đầu chuẩn bị làm bánh kem.

Cảnh Tích đi theo vào phòng bếp, cười nói: "Tôi nói bừa thôi, không cần làm cho tôi đâu."

Đường Mạn lại nói: "Không có việc gì, không phiền phức."

Cảnh Tích nghiêng đầu nhìn cô ấy, nở một nụ cười xinh đẹp, "Cưng chiều bạn gái như vậy sao?"

"......"

Đường Mạn ngại cô buồn nôn, không để ý tới.

Tay Đường Mạn rất khéo, làm đồ ngọt là số một. Vốn là sở thích, sau lại cùng bạn bè mở một cửa hàng, không ngờ buôn bán cũng không tệ.

Cảnh Tích không biết làm đồ ngọt, chỉ có thể ở một bên nhìn. Cô thường xuyên nhìn trộm góc nghiêng của Đường Mạn, xem mãi không chán.

Cô vốn tưởng rằng mình rốt cuộc không tìm thấy được nhiệt huyết với tình yêu, cho đến khi tình cờ gặp được Đường Mạn...

Đường Mạn đang nghiêm túc đánh bơ, bỗng nhiên phía sau lưng bị một vòng tay ấm áp ôm lấy. Cô ấy ngừng một chút, rồi tiếp tục công việc, khóe môi treo lên nụ cười.

Cảnh Tích gác cằm lên vai cô ấy.

Căn phòng bỗng chốc ngập tràn hơi ấm của cuộc sống đời thường.

Đường Mạn quyến luyến khoảng thời gian như vậy, một lát sau, cô ấy quay đầu lại nhìn về phía Cảnh Tích, "Chị có muốn dọn qua đây không?"

Cảnh Tích nắm lấy cơ hội, đắc ý: "Em muốn tôi dọn qua đây lắm à?"

Đường Mạn không hề sợ hãi: "Tùy chị, em không sao cả." Họ hiện tại gần như mỗi đêm đều ngủ cùng nhau, cũng không khác gì chung sống.

"..." Cảnh Tích véo eo cô ấy một phen.

Ngón tay Đường Mạn dính bơ, cười cười, lại cọ lên mặt Cảnh Tích.

Cảnh Tích rất thích nhìn thấy dáng vẻ tùy hứng này của Đường Mạn, dường như cô ấy cũng chỉ ở trước mặt cô mới tùy hứng. Cô khẽ cắn lấy đầu ngón tay Đường Mạn, chậm rãi, ăn luôn chỗ bơ.

Bị hôn, mặt Đường Mạn nóng lên, nhưng đồng thời lại rất thích Cảnh Tích khiêu khích mình như vậy. "Còn ăn bánh kem nữa không?" Giọng Đường Mạn mang theo run rẩy.

"Ăn..." Cảnh Tích thấp giọng đáp, nhưng tiếp tục dụ dỗ.

Trên bàn cơm, Cảnh Tích tinh tế nếm chỗ bơ đã tan chảy vì nhiệt độ cơ thể, lại đưa vào giữa môi Đường Mạn. Sau khi ở bên nhau, điều cô yêu nhất, đó là ôm Đường Mạn hôn môi, tựa như một sự trả thù, đòi cô ấy phải bồi thường.

"Cảnh Tích."

"Ừm?"

Đường Mạn bỗng nhiên nỉ non hỏi: "Chị có thích em không?"

Giữa hai người đều có sự hiếu thắng quá lớn, đều chưa từng nói với nhau một câu thích. Cảnh Tích hôn lên giữa mày cô ấy, dịu dàng nói: "Thích. Tôi thích em."

Đường Mạn cố chấp hừ: "Chỉ có thể thích một mình em, nghe không?"

"Hiện tại không thể đáp ứng," Cảnh Tích bị dáng vẻ đáng yêu của Đường Mạn làm cho bật cười, "Em không nghe người ta nói, lời hứa trên giường không thể tin được à?"

Đường Mạn giống như cún con mà cắn cô.

...

Hôm sau trời trong xanh. Đường Mạn tỉnh lại thì bên cạnh đã trống không. Cô ấy mơ hồ ngồi dậy, nhìn xung quanh, Cảnh Tích hẳn là đã đi làm.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, tươi đẹp vừa phải, nhìn một cái liền thấy tâm trạng nhẹ nhàng.

Đi ra khỏi phòng ngủ, Đường Mạn phát hiện trên bàn ăn đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Cô ấy đến gần, liếc mắt một cái liền thấy một tấm thiệp được đè dưới bình hoa.

Cô ấy nhìn chằm chằm, một nụ cười nở rộ trên mặt.

Trên tấm thiệp là nét chữ của Cảnh Tích:

"Chỉ thích em."

Tác giả có lời muốn nói:

Ngọt ngào bùng nổ, mấy chương cặp đôi phụ này thật sự mệt tới rồi ha ha ha ha

Còn thừa một chương phiên ngoại của nhím con và tảng băng ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro