Chương 31
Lục Thư vẫn tự mình cầm khăn giấy lau.
Thẩm Ngư thấy vậy, thu tay về.
Cảm giác khó chịu ở mắt từ từ biến mất. Sau khi Lục Thư lau xong, nàng nói với Thẩm Ngư một tiếng "Cảm ơn".
Giữa những người bạn đồng tính, mức độ tiếp xúc này không tính là gì, nhưng dưới tiền đề đã biết xu hướng tính dục của nhau, lại có hành động thân mật, rất khó để người ta không nhạy cảm.
Lục Thư khó tránh khỏi lại nghĩ đến Bùi Tri Khê...
Biết rõ mình thích phụ nữ, lại vẫn không ngại, lần nữa thân cận với mình.
Nhưng mà, Bùi Tri Khê căn bản không cảm thấy giữa hai người có gì mờ ám phải không?
Chỉ có mình nghĩ nhiều thôi.
Trên bàn cơm trở nên rất yên tĩnh.
Lục Thư ngẩng đầu nhìn người đối diện một cái. Chỉ thấy Bùi Tri Khê thong dong ăn cơm, vĩnh viễn một bộ dạng nữ thần thanh tâm quả dục.
Lúc tan làm, Lục Thư cân nhắc có nên đợi Bùi Tri Khê cùng về không.
Mấy ngày nay nàng đều đang dỗi Bùi Tri Khê, nhưng chuyện Bùi Tri Khê thỏa hiệp với vũ đạo đôi, nói cho cùng vẫn là vì nàng, hơn nữa Bùi Tri Khê lại lén đi tìm Cố Nhất Nghê, nàng càng khẳng định điều này.
Bùi Tri Khê từ phòng tập đi ra vừa hay chạm mặt Lục Thư.
Lục Thư nhìn cô, nhất thời im lặng không nói.
Cứ như vậy nhìn nhau, ai cũng không nói gì, trong không khí tràn ngập một mùi vị cứng đầu.
Hai người đều có tính cách kiêu ngạo, nếu không ai cúi đầu trước, thì sự cứng đầu này có thể kéo dài mãi.
"Lục Thư." Lại truyền đến giọng nói tràn đầy sức sống của Thẩm Ngư. Thẩm Ngư vui vẻ bước đến bên cạnh Lục Thư. "Đi thôi."
"Hửm?" Lục Thư không phản ứng lại.
"Buổi tối cùng nhau ăn cơm, quên rồi à?" Thẩm Ngư cười khúc khích nhắc nhở Lục Thư.
Là chuyện liên hoan. Lục Thư lúc này mới nhớ ra, mấy ngày nay bận quá đã quên mất. Nàng thích náo nhiệt lại chơi hết mình, trong đoàn nếu có tiệc tùng gì, người đầu tiên nghĩ đến sẽ chính là nàng.
"Cô Bùi, đi cùng không ạ?" Thẩm Ngư nhìn về phía Bùi Tri Khê, tính cách của cô ấy vốn nhiệt tình, không phải là lời khách sáo.
Bùi Tri Khê khẽ nói một tiếng: "Không được."
Lúc này, Lục Thư im lặng hồi lâu ở bên cạnh hừ một câu: "Đi cùng đi."
Bùi Tri Khê không lên tiếng.
"Ừm, đều là người quen trong đoàn, mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút." Thẩm Ngư đi theo sau Lục Thư nói.
"Hơi không khỏe." Bùi Tri Khê lịch sự cười cười. Cô theo thói quen lấy lý do "không khỏe" để khéo léo từ chối. Thông thường nói như vậy, không cần tốn nhiều lời, cũng sẽ không làm đối phương quá mức ngượng ngùng.
Thẩm Ngư nghe Bùi Tri Khê nói như vậy, liền cười nói: "Vậy lần sau nhé, nghỉ ngơi cho tốt."
Thật sự không khỏe hay là giả vờ không khỏe, nghe rất giống là lý do thoái thác, nhưng Lục Thư nhìn sắc mặt của Bùi Tri Khê, đúng là còn lạnh hơn ngày thường.
Thẩm Ngư nhìn sang Lục Thư. "Các cô ấy đang đợi chúng ta đấy."
Lục Thư: "Ừm."
"Hôm nay cậu trang điểm đẹp lắm." Sau khi Thẩm Ngư xoay người, cô ấy bắt chuyện thân mật với Lục Thư.
"Có sao?" Lục Thư cười.
"Hôm nào dạy tớ với nhé."
"Được thôi."
...
Bùi Tri Khê đứng yên tại chỗ, nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người ngày càng xa. Cô bình tĩnh ngẩng đầu, rồi lại bước đi những bước chân điềm nhiên, một mình ra ngoài.
Nhóm của Lục Thư buổi tối đi ăn thịt nướng than hoa.

Năm sáu người ngồi cùng nhau, ăn gì không quan trọng, quan trọng là trò chuyện hóng chuyện, người này một câu người kia một câu, không khí nhẹ nhàng.
Thịt bò bông tuyết được nướng trên than hoa kêu xèo xèo, mỡ chảy ra. Lục Thư nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng, xem nó được lật qua lật lại trên vỉ nướng, cho đến khi nước thịt chảy ra tứ phía.

Ngày thường, Lục Thư luôn là người nói chuyện vui vẻ nhất trong lúc uống rượu, hôm nay lại khác thường.
Có người hỏi nàng: "Lục Thư, hôm nay cậu sao thế, nói ít vậy."
Lục Thư hoàn hồn, rất nhanh hòa nhập vào không khí, cười đáp: "Không phải đang nghe các cậu hóng chuyện sao? Tiếp tục đi tiếp tục đi."
Thẩm Ngư đã nhận ra Lục Thư thất thần, nhưng không hỏi gì.
Nàng phát hiện Lục Thư bề ngoài rất hướng ngoại và cởi mở, nhưng thực tế sẽ không để người khác dễ dàng đến gần. Giống như gần đây rõ ràng đang phiền lòng vì chuyện của Tùy Miểu Miểu, nhưng hỏi đến, nàng chỉ cười mà không đề cập nửa lời.
Ăn được một lúc.
Lục Thư cầm điện thoại lên nhìn, do dự một lát rồi bấm vào cuộc trò chuyện với Bùi Tri Khê.
Gửi đi mấy chữ.
Bùi Tri Khê tối nay cũng thất thần như vậy, ngồi trên sofa đọc sách giết thời gian, nhưng thời gian vẫn trôi qua một cách đặc biệt chậm chạp.
Những dòng chữ dày đặc trên trang sách, cô cũng không đọc vào được bao nhiêu, hơn mười phút cũng chưa lật được vài trang.
Cô rất hiếm khi có lúc tâm không tĩnh như thế này, cũng rất hiếm khi cảm thấy khó chịu với không khí trầm lặng xung quanh. Cô trước nay chỉ thấy ồn ào, sẽ không thấy tĩnh lặng.
Cho nên, tiềm thức đã bắt đầu dựa dẫm vào sự bầu bạn của Lục Thư rồi sao?
Mấy ngày nay Lục Thư hờn dỗi, lạnh nhạt với cô, cô ẩn ẩn có chút cảm giác thất bại, thậm chí muốn chủ động đi hòa giải mối quan hệ của họ.
Nhìn chằm chằm vào sách một lúc lâu, trong đầu cô lại không hiểu sao hiện lên hình ảnh Lục Thư và Thẩm Ngư ở bên nhau, dính người, làm nũng, ôm...
Đang suy nghĩ cái gì vậy.
Bùi Tri Khê thanh tẩy những suy nghĩ lộn xộn.
Cô ý thức được phải kiềm chế "dục vọng chiếm hữu" đối với Lục Thư. Bên cạnh Lục Thư trước nay đều có rất nhiều người, trước đây là vậy, bây giờ cũng không ngoại lệ. Những việc Lục Thư sẽ làm với cô, tự nhiên cũng sẽ làm với người khác, thậm chí còn thân mật hơn.
Bùi Tri Khê thất thần nghĩ xong, tiếp tục lật sách, làm cho mình ở trong một trạng thái thờ ơ.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy trên điện thoại hiện lên một tin nhắn WeChat mới.
Lướt qua một cái.
Sự chú ý vốn đã dời đi của cô lại bị câu về.
【 Lục Thư 】: Thật sự không khỏe à?
Vì bốn chữ này, nỗi lòng nóng nảy của cô lại như đột nhiên được vỗ về. Thì ra vẫn còn nhớ đến mình à?
Cô gõ một chữ "Không sao".
(Chú thích: trong bản gốc là một chữ nhưng dịch ra tiếng Việt lại là hai chữ. Mình tôn trọng nguyên tác nên để nguyên là "một chữ")
Suy nghĩ rồi lại xóa.
Lúc Lục Thư nhận được câu trả lời của Bùi Tri Khê đã là hai phút sau. Nàng liếc mắt một cái, chỉ có hai chữ: Cũng được.
Cũng được? Lục Thư vẻ mặt cạn lời. Dựa theo kinh nghiệm trước đây, "cũng được" trong miệng Bùi Tri Khê chính là mức độ "không tốt lắm".
Cuối cùng vẫn không ngồi được bao lâu.
Lục Thư giải thích đơn giản là có việc phải đi trước. Những người khác không cố gắng giữ nàng lại. Với tính cách của Lục Thư, nếu không phải thật sự có việc cũng sẽ không rời đi giữa chừng.
Thẩm Ngư liếc nhìn Lục Thư một cái, mượn cớ đi vệ sinh, đi cùng Lục Thư ra khỏi quán thịt nướng.
"Là cô Bùi à?" Thẩm Ngư hỏi.
Lục Thư có chút giật mình vì Thẩm Ngư đoán trúng ngay. Nàng không trả lời thẳng, coi như mặc nhận.
Thẩm Ngư vẻ mặt thần bí hề hề cười, lặng lẽ hỏi: "Hai người có tình ý gì à?"
"Không phải." Lục Thư theo bản năng, vẫn phản bác rất nhanh.
Nhưng nghe giọng điệu hóng chuyện của Thẩm Ngư, nàng tức thì nhẹ nhõm không ít. Có lẽ là Thẩm Ngư quá tốt bụng, làm nàng có khi sinh ra ảo giác đối phương có cảm tình với mình.
Bây giờ xem ra, chắc chỉ là ảo giác thôi.
Thẩm Ngư mím môi cười, rất khó không nghĩ nhiều. Cô ấy thấy Lục Thư rất để ý Bùi Tri Khê, hơn nữa, không giống sự để ý giữa những người bạn bình thường...
Lục Thư lại giải thích một câu: "Tôi và cô ấy từ nhỏ lớn lên cùng nhau."
Thẩm Ngư bừng tỉnh, nụ cười trong trẻo: "Thì ra là vậy, thảo nào cô Bùi chỉ thân với một mình cậu."
Đơn giản nói vài câu, Lục Thư cười chào tạm biệt Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư chờ Lục Thư quay lưng đi, nụ cười trên mặt mới tan biến, ảm đạm cắn cắn môi.
Lục Thư khoảng 7 giờ rưỡi về đến nhà.
Phòng khách rất yên tĩnh, Bùi Tri Khê đang cúi đầu đọc sách, chỉ có tiếng lật trang giấy sột soạt.
Khi cửa mở, Bùi Tri Khê ngẩng đầu.
Lục Thư về sớm hơn cô dự đoán rất nhiều. Xem thời gian, giống như sau khi nhận được tin nhắn WeChat của mình liền vội vàng chạy về.
Hai người dù miệng đều không nói, nhưng thực tế tối nay đều đang canh cánh về đối phương. Vì thế bây giờ bốn mắt nhìn nhau, không khí lại trở nên cứng nhắc mà vi diệu.
"Về sớm vậy?" Bùi Tri Khê đặt sách trong tay xuống, nhìn thẳng Lục Thư hỏi.
Sao lại như là biết rõ mà còn hỏi.
Đúng vậy, cố tình về sớm làm gì? Lục Thư trên đường về cũng đã suy nghĩ về điều này.
Có phải là...
Quá để ý Bùi Tri Khê rồi.
Nghĩ lại, nếu nói là để ý, cũng là cái tảng băng muộn tao này để ý nàng trước. Nàng không thích nợ người khác, chẳng qua là lịch sự trả lại ân tình thôi.
"Liên hoan tạm thời hủy rồi."
Lục Thư buông ra một cái cớ, đến chính mình cũng cảm thấy gượng gạo.
Bùi Tri Khê khẽ hỏi: "Trùng hợp vậy à?"
Lục Thư chắc như đinh đóng cột: "Chính là trùng hợp như vậy."
Bùi Tri Khê nhìn thấu điều gì đó, nhưng vẫn chiều theo nàng: "Ừm..."
Đứng ở trung tâm phòng khách.
Lục Thư hoãn lại một chút mới hỏi: "Cậu không khỏe chỗ nào, có nghiêm trọng không?"
Giọng điệu trở nên dịu dàng, cũng không lạnh nhạt như mấy hôm trước. Bùi Tri Khê nhìn nàng, thấp giọng buột miệng: "Không giận tôi nữa à?"
Lục Thư nghẹn họng. Hôm đó giọng điệu của mình có phải là quá nặng rồi không? Nhưng tối đó Bùi Tri Khê vẫn ở bên cạnh nàng không rời một tấc.
"Tôi hẹp hòi đến vậy à?" Lục Thư không trực tiếp thừa nhận.
Bùi Tri Khê nghĩ đến thái độ của Lục Thư mấy hôm nay, cũng không nể mặt: "Chẳng lẽ không có?"
Lục Thư im lặng, lảng sang chuyện khác: "Cậu không khỏe ở đâu, có muốn đi khám không?"
"Không quan trọng." Bùi Tri Khê thừa nhận tối nay mình nhàm chán. Cô đáng lẽ nên trả lời Lục Thư là "không sao", chứ không phải là "cũng được".
"Lại đau dạ dày à?"
Lục Thư đoán. Nàng biết Bùi Tri Khê dạ dày không tốt, mỏng manh thật sự.
Bùi Tri Khê đơn giản theo cách nói của Lục Thư mà đáp: "Ừm."
Lục Thư lại hỏi: "Ăn gì chưa?"
Bùi Tri Khê chăm chú nhìn nàng: "Chưa."
"..." Hiểu được ý tứ trong ánh mắt này, Lục Thư lập tức đi vào bếp. Nàng chưa thấy Bùi Tri Khê tốt tính như vậy bao giờ, từ khi mình xuống bếp, liền mỗi ngày trông chờ mình nấu cơm.
Nhìn thấy Lục Thư bận rộn trong bếp, Bùi Tri Khê cũng đi theo qua, chuẩn bị giúp nàng như trước đây.
Lần này Lục Thư không để cô giúp: "Không cần."
Nấu mì đơn giản rất nhanh, hơn mười phút, Lục Thư đã làm xong hai bát mì nước.
Ngồi quanh chiếc bàn tròn nhỏ, mì trong bát bốc khói nghi ngút, hai người yên tĩnh ăn bữa tối đơn giản.
Tiếng thông báo WeChat trên bàn đột ngột phá vỡ sự im lặng lúc ăn cơm. Bùi Tri Khê liếc thấy hai chữ "Thẩm Ngư" trên màn hình.
Lục Thư thuận tay cầm điện thoại lên xem.
【 Thẩm Ngư 】: Tình hình còn ổn chứ?
Nàng trả lời một chữ "Không sao", lại theo thói quen gửi một cái icon.
Bùi Tri Khê gắp mì trong bát, từ từ thổi nguội, cũng không đưa vào miệng. Cô lơ đãng hỏi: "Thẩm Ngư đang theo đuổi cậu à?"
Mi mắt Lục Thư giật giật, sợi mì vừa gắp lên lại tuột vào bát. So với câu "Thẩm Ngư đang theo đuổi cậu", điều làm nàng càng nhạy cảm hơn, rõ ràng là những lời này lại từ miệng Bùi Tri Khê hỏi ra.
"Cái gì chứ," Lục Thư cảm thấy không thể hiểu nổi, "Không có."
Bùi Tri Khê cũng cảm thấy mình hỏi không thể hiểu nổi.
Dù Thẩm Ngư có đang theo đuổi Lục Thư, dù Lục Thư cũng có ý với Thẩm Ngư, dù hai người họ có ở bên nhau, thì sao chứ?
Đều không liên quan đến mình.
Lục Thư bị câu nói bất thình lình này của Bùi Tri Khê làm cho rối loạn tâm tư —
Sao lại giống như đang ghen vậy.
Bởi vì nhạy cảm, nàng nhìn Bùi Tri Khê chằm chằm thêm hai giây, muốn nghiền ngẫm cảm xúc lúc cô nói chuyện, nhưng người ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề cảm thấy có gì không đúng.
Chỉ là thuận miệng nói thôi.
Lại là người nói vô tình, người nghe cố ý. Lục Thư ngược lại nhẹ nhàng cười cười, nắm lấy mọi cơ hội để châm chọc Bùi Tri Khê: "Sao thế, cậu sợ có người theo đuổi tôi, tôi sẽ thoát ế trước cậu à?"
Bùi Tri Khê nhìn nàng, thấy nhàm chán, cũng không đáp lời.
"Còn phải nghĩ à? Tôi chắc chắn sẽ thoát ế trước cậu." Lục Thư đắc ý nói, tiện thể lại lẩm bẩm phàn nàn: "Chỉ biết khiêu vũ, vừa buồn chán lại không có tình thú, ai mà thích cậu chứ?"
Bùi Tri Khê nghe xong, cũng khinh thường cười cười. Cô nhìn Lục Thư từ trên xuống dưới: "Cậu hiểu tình thú lắm à? Sao tôi không cảm nhận được?"
Lục Thư bật cười, cũng không chịu thua: "Tôi có tình thú cũng không cho cậu xem đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro