Chương 34
Ánh mắt Lục Thư ảm đạm, mất hồn mất vía đứng trên sân khấu. Lúc xoay người lại gặp Bùi Tri Khê, vẻ cô đơn và khổ sở đều viết hết lên mặt, không kịp giấu vào đáy lòng nữa.
Lộ ra hết cả rồi.
Lục Thư đúng lúc né mặt đi, bối rối. Tại sao những lúc mình thảm hại nhất, lại luôn gặp phải Bùi Tri Khê? Tối nay không phải cô nên ở tiệc ăn mừng, được vạn người tung hô sao?
Bằng trực giác, Bùi Tri Khê đoán Lục Thư vẫn còn ở đây.
Điện thoại không ngừng rung lên vì tin nhắn, Bùi Tri Khê bèn bật chế độ im lặng. Những buổi phỏng vấn tụ tập sau khi biểu diễn kết thúc, cô đều không thích tham gia.
Lục Thư không muốn ở lại sân khấu nữa. Nàng nỗ lực bình ổn cảm xúc, cúi đầu định rời đi.
"Không buông xuống được thì quay lại đi."
Thấy Lục Thư không chịu đối diện với mình, Bùi Tri Khê nói một cách thẳng thắn hơn.
Đối mặt với lời nói của Bùi Tri Khê, Lục Thư thầm cắn môi. Khi ngẩng đầu lên, nàng nở một nụ cười lạnh thờ ơ, giọng điệu cũng bất cần: "Cậu cho rằng cậu rất hiểu tôi sao?"
Ném lại những lời này, Lục Thư im lặng đi xuống sân khấu.
Bùi Tri Khê đi sau lưng Lục Thư, bước chân cũng từ từ. Lý do Lục Thư không khiêu vũ nữa, cô mơ hồ có thể đoán được vài phần.
Đi ra bên ngoài, không khí oi bức đến lợi hại.
Trong lòng Lục Thư vẫn còn áp lực, không nói thêm với Bùi Tri Khê bất kỳ lời nào nữa. Nàng đứng ở đầu đường châm thuốc, hình như là đột nhiên lên cơn nghiện, phải dừng lại hút một điếu.
Bùi Tri Khê nhìn thấy thân hình gầy gò của nàng nghiêng sang một bên, giống như đang cùng mình giữ khoảng cách, lại giống như không cho phép bất kỳ ai đến gần.
Lục Thư không quan tâm đến người bên cạnh, nàng hờ hững hút thuốc... Không buông xuống được thì quay lại đi, những lời này từ miệng một Bùi Tri Khê cao ngạo nói ra, dường như có vẻ càng thêm nhẹ nhàng đơn giản.
Cho nên Bùi Tri Khê có phải là từ đáy lòng khinh miệt nàng không? Một chuyện "nhẹ nhàng đơn giản" như vậy, mà chính mình lại không làm được...
Lúc Lục Thư kẹp điếu thuốc chuẩn bị đưa lên môi hút hơi thứ hai, điếu thuốc đã bị người ta lấy đi.
Bùi Tri Khê dập tắt điếu thuốc, trước mặt Lục Thư, trực tiếp ném vào thùng rác.
Lục Thư bực tức.
Nàng lạnh mắt trừng Bùi Tri Khê, muốn hỏi cô, rốt cuộc muốn thế nào?!
Không khí giữa hai người thoáng chốc căng thẳng.
Bùi Tri Khê hiểu rõ, cuộc sống của người khác cô không có tư cách nhúng tay vào chỉ điểm, trước nay cô cũng sẽ không xen vào việc của người khác. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tinh thần sa sút hết lần này đến lần khác của Lục Thư, cô chính là không nhịn được...
Lục Thư không nên biến thành như vậy.
Bùi Tri Khê nhìn thẳng vào ánh mắt vừa quật cường lại vừa khốn khổ của nàng. Một lúc lâu sau, cô vẫn là nói ra những lời muốn nói: "Trốn tránh không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì."
Bị chọc trúng điểm nhạy cảm.
Lục Thư lập tức lớn tiếng phản bác: "Tôi không có."
Bùi Tri Khê trước sau vẫn nhìn thẳng nàng. "Cậu không có sao? Chẳng lẽ cậu thật sự không muốn nhảy nữa?"
Nghe như một câu hỏi nhẹ nhàng, lại giống như mũi dao sắc bén nhất, không chút lưu tình mà rạch ra vết sẹo cũ chưa lành. Lục Thư cắn môi, ánh mắt càng thêm quật cường, nhưng nàng không trả lời nữa.
Nàng biết mình đang trốn tránh, nhưng nàng không muốn thừa nhận với bất kỳ ai, bao gồm cả chính mình.
Mấy năm nay nàng liên tục tự nhủ với bản thân, lựa chọn của nàng không phải là đang trốn tránh điều gì, chỉ là bởi vì khiêu vũ không thể làm nàng vui vẻ được nữa, cho nên mới bị nàng vứt bỏ.
Đây là sự điềm nhiên, là sự phóng khoáng.
Không phải là trốn tránh, trốn tránh là hành vi của kẻ yếu đuối, Lục Thư nàng không hề yếu đuối...
Từ trước đến nay, nàng đều lừa dối gia đình và bạn bè như vậy, cũng cố gắng tự lừa dối chính mình.
Nàng đã giấu bí mật này rất kỹ, không bị bất kỳ ai phát hiện, tiếp tục "vui vẻ" làm Lục Thư của ngày trước. Nhưng tại sao Bùi Tri Khê nhất định phải vạch trần ngay trước mặt?
Lục Thư cảm giác hơi thở của mình đều đang run rẩy, có ánh nước long lanh trong hốc mắt. Nàng dồn dập hỏi Bùi Tri Khê: "Vậy cậu muốn nghe tôi nói cái gì?"
Bùi Tri Khê còn chưa kịp trả lời.
"Không sai, chính là tôi đang trốn tránh." Lục Thư nhìn Bùi Tri Khê, như thể giận dỗi mà nói hết ra. Mặc dù là xé mở vết sẹo, nàng cũng muốn hiếu thắng mà tự mình xé mở. "Chính là tôi không có cách nào đối mặt với những chuyện đó. Cậu biết không? Ba tôi là vì tôi mà mất, ngày xảy ra tai nạn xe, ông ấy là vì đến đón tôi đi biểu diễn..."
Bùi Tri Khê ngơ ngác, những chuyện này cô chỉ biết sơ qua.
Lục Thư gợi lại những chuyện cũ thường xuyên xuất hiện trong mơ, lại là những ký ức không muốn hồi tưởng cùng ai nhất.
Ngày đó Hải Thành mưa to, gây ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Lúc biết tin ba Lục gặp tai nạn, buổi biểu diễn của Lục Thư sắp bắt đầu. Khi đó nàng tự nhiên hoàn toàn không có tâm trạng biểu diễn, nhưng bị buộc bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn phải đến đài truyền hình.
Nàng tâm thần bất định, cứng rắn chống đỡ diễn tập, chỉ muốn mau chóng kết thúc buổi diễn để chạy đến bệnh viện.
Có thể tưởng tượng được trạng thái biểu diễn đêm đó của nàng tệ đến mức nào. Nàng không ngờ sẽ tệ đến mức ngã sõng soài trên sân khấu. Tinh thần nàng lập tức hoảng hốt, không biết đã chịu đựng qua như thế nào.
Mà điều làm nàng sụp đổ hơn cả sai lầm trên sân khấu chính là, sau khi ba Lục vào phòng chăm sóc đặc biệt, đã không thể ra được nữa.
...
Nhắc đến chuyện cũ, Lục Thư đè nén cảm xúc, luẩn quẩn bên bờ vực sụp đổ và trầm tĩnh. Trong mắt nàng có nước mắt nhưng trước sau vẫn không tràn ra, chỉ là khóe mắt hơi ươn ướt.
Sau khi ba Lục qua đời, Lục Thư đã nghỉ diễn một thời gian rất dài, bởi vì tinh thần Thư Tú Lâm sụp đổ, bởi vì những lời mỉa mai chửi rủa tràn ngập trên mạng, bởi vì thế giới của nàng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất trong một đêm...
Tình cảm bị dồn nén một khi đã bùng nổ thì khó có thể dừng lại.
Lục Thư liên tục cắn môi, nói với Bùi Tri Khê rất nhiều, rất nhiều: "Tôi chỉ cần vừa đứng trên sân khấu là sẽ nghĩ đến những chuyện đó... Tôi không thoát ra được, tôi thật sự không thoát ra được, tôi chỉ có thể trốn tránh."
Nàng từ nhỏ đến lớn đều được bảo vệ trong nhà ấm, chưa từng trải qua bất kỳ đả kích nào. Đến con chó hoang sủa một tiếng cũng phải dỗ nửa ngày mới nín. Khi những biến cố này liên tiếp xảy ra, nàng căn bản không biết nên làm gì, chỉ có thể tự nhủ rằng, nếu khiêu vũ không thể làm nàng vui vẻ được nữa, vậy thì từ bỏ đi.
Bùi Tri Khê khẽ mím môi, cảm xúc bị từng câu từng chữ của Lục Thư nắm lấy.
"Tôi chính là yếu đuối vô dụng như vậy." Lục Thư mắt đỏ hoe, tự giễu nói. Những lời này của nàng càng giống như đang nói với chính mình. Tại sao lại yếu đuối như vậy, cứ thế bị đánh ngã?
Sau này nàng đã thử khiêu vũ lại trên sân khấu.
Nhưng nàng không làm được.
Nàng chỉ cần vừa đứng trên sân khấu là không thở nổi, nàng không có dũng khí để đối mặt với khán đài.
"Cậu mắng tôi đi, chế nhạo tôi đi." Lục Thư càng nói cảm xúc càng mất kiểm soát. Nàng cố sức muốn cười, nhưng trên mặt lại vẫn không thể nở ra nụ cười. Mái tóc rối bị gió thổi lộn xộn, dính vào khóe mắt ướt át, trông càng thêm thảm hại.
Bùi Tri Khê nâng tay lên, dùng ngón tay vuốt những sợi tóc rối bên thái dương Lục Thư, cẩn thận, từng chút từng chút một, tựa như đang vỗ về.
Lại nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng trên khuôn mặt tảng băng.
Đón gió, Lục Thư hít hít cái mũi cay xè. Nàng nhìn khuôn mặt Bùi Tri Khê một lúc lâu. Bùi Tri Khê lúc này nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, làm cho những giọt nước mắt nàng sắp không kìm nén được nữa, muốn khóc òa lên.
Bùi Tri Khê thấy trong mắt Lục Thư ngấn lệ, long lanh. Lần đầu tiên cô ý thức được mình lại không biết dỗ người khác như vậy. Cô nói một cách nghiêm túc: "Nếu cậu còn muốn nhảy, tôi sẽ ở bên cạnh cậu."
Nước mắt Lục Thư thoáng chốc tuôn trào. Nàng nghĩ đến lúc hai người còn nhỏ, tuy trong mắt nàng Bùi Tri Khê đáng ghét như vậy... Nhưng, nàng vẫn rất hoài niệm, hoài niệm những ngày cùng Bùi Tri Khê khiêu vũ.
Bùi Tri Khê không bảo Lục Thư đừng khóc, ngược lại, Lục Thư quá cần một trận khóc lớn. Thấy nước mắt Lục Thư không ngừng tuôn rơi ngày càng nhiều, cô mới dùng tay nhẹ nhàng lau đi.
Lục Thư lần thứ hai để Bùi Tri Khê giúp mình lau nước mắt. Nàng nhìn thấu, nghẹn ngào ghét bỏ: "Được rồi, cậu không biết an ủi người khác thì không cần phải miễn cưỡng."
Giọng nói nghèn nghẹt nghe đầy ấm ức, cần được dỗ dành gấp. Bùi Tri Khê nghe Lục Thư nói xong, tiến lại gần một bước, rồi nhẹ nhàng bao bọc, ôm người vào lòng mình.
Lục Thư trong nháy mắt ngây ra.
Bùi Tri Khê ghé sát vào nàng, thấp giọng hỏi: "Như vậy được chưa?"
Một tiếng nói dịu dàng đến tận xương. Lục Thư cọ vào lòng Bùi Tri Khê, rất thích, nhưng miệng nàng lại theo bản năng từ chối: "Cậu buông tôi ra, tôi không cần cậu ôm."
Bùi Tri Khê nhìn nàng, "Ừm" một tiếng, rồi lại lờ đi lời nói cứng miệng của Lục Thư, không buông tay mà tiếp tục ôm. Mỗi lần say rượu hay gặp ác mộng, Lục Thư đều sẽ quấn lấy muốn người khác ôm.
"Bùi Tri Khê, tôi đã nói tôi không cần rồi mà." Giọng Lục Thư mềm xuống, tim cũng từng chút từng chút mềm đi trong ánh mắt của Bùi Tri Khê.
Kết quả là, nói xong "không cần", nàng lại nâng cánh tay lên ôm chặt lấy eo Bùi Tri Khê.
Dán vào nhau, tim Bùi Tri Khê cũng mềm đi một chút, cũng từ từ ôm chặt Lục Thư.
Cả hai đồng thời đều đến gần đối phương, là một cái ôm sâu thân mật khăng khít. Trên đường phố người qua lại, thu hút sự chú ý.
Nhưng hai người đều không có tâm trí để bận tâm đến những chuyện khác.
Lục Thư vùi đầu vào hõm vai Bùi Tri Khê, cứ một mực ôm chặt. "Bùi Tri Khê."
Bùi Tri Khê dịu dàng đáp: "Ừm."
"Tôi mệt quá."
"Tôi một chút cũng không vui."
...
Lục Thư không ngừng lẩm bẩm.
Bùi Tri Khê nghe thấy Lục Thư nói những lời này, đôi vai gầy yếu run rẩy, vẫn còn đang nức nở.
Lâu như vậy rồi, Lục Thư lần đầu tiên khóc một cách thỏa thích như vậy. Nàng phản cảm sự mềm yếu, nhưng mỗi ngày giả vờ kiên cường cũng vất vả lắm.
"Nếu tôi không khiêu vũ, hoặc là tôi không nỗ lực khiêu vũ như vậy, ba tôi sẽ không mất. Nếu ngày đó tôi không có buổi biểu diễn, ông ấy sẽ không cần lái xe đến trường đón tôi, nếu ngày đó tôi không bảo ông ấy đến đón..." Lục Thư khẽ hừ, nói năng lộn xộn những giả thiết không tồn tại.
Những lời này nàng chưa bao giờ nói ra, nhưng lại đã nghĩ đến trong lòng hàng ngàn vạn lần. Đặc biệt là mỗi lần nhìn thấy Thư Tú Lâm cảm xúc sụp đổ, nàng lại một lần lại một lần tự hỏi trong lòng.
Nếu nàng không khiêu vũ.
Tất cả những điều này sẽ không xảy ra.
Bùi Tri Khê nhìn khuôn mặt Lục Thư, đầy nước mắt. Cô cúi đầu giúp nàng lau. "Cậu không sai, khiêu vũ cũng không sai."
"Vậy tại sao lại biến thành như vậy?"
Lục Thư ngẩng mặt lên, nhìn Bùi Tri Khê hỏi.
Bùi Tri Khê còn đang lau nước mắt trên má nàng, lau không khô thì vẫn tiếp tục lau. "Chuyện đã qua, hãy để nó qua đi."
Gió đêm tùy ý, cũng đang từ từ hong khô nước mắt.
Không biết là vì cảm xúc dồn nén đã lâu được giải tỏa, hay là vì sự dỗ dành tối nay của Bùi Tri Khê quá dịu dàng, sau khi khóc xong, Lục Thư ngược lại không còn khó chịu như vậy nữa.
Nàng si ngốc nhìn Bùi Tri Khê, tiềm thức hy vọng động tác lau nước mắt của Bùi Tri Khê chậm một chút, hy vọng Bùi Tri Khê ôm nàng lâu hơn một chút.
Ôm nhau.
Lục Thư nhỏ giọng buông một câu: "Tối nay là ngoại lệ."
"Ừm, ngoại lệ." Bùi Tri Khê thuận theo lời Lục Thư, vừa đau lòng lại vừa muốn cười. Cô không ngờ, mình sẽ... đau lòng vì một ai đó như vậy, cảm giác này thật xa lạ, nhưng lại đang xảy ra.
"Cho nên..." Lục Thư nuốt nước bọt.
"Hửm?"
Bùi Tri Khê không nhận được câu trả lời, chỉ cảm thấy Lục Thư lại dính vào, lần nữa ôm chặt lấy cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Đến ôm nhím con một cái đi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro