Chương 57
Bùi Tri Khê ôm chặt lấy Lục Thư, ngửi mùi nước hoa thanh đạm tỏa ra từ sau gáy nàng, càng thêm yêu thích. Lại ghé sát vào một chút —
Ôm đến dính người.
Tâm trạng nặng nề của Lục Thư tạm thời được quét sạch. Cảm giác được người mình thích từ từ chiều chuộng thật sự rất tuyệt. Giờ phút này nàng ôm Bùi Tri Khê, chính là loại tâm trạng này.
"Cậu có thể có chút tình thú hơn được không?" Lục Thư sưởi ấm trong lòng Bùi Tri Khê, nhỏ giọng nói.
Nàng muốn quấn lấy Bùi Tri Khê làm nũng, nhưng Bùi Tri Khê cố tình không phải là kiểu người thích làm nũng.
Thường ngày bị phàn nàn là không có tình thú, Bùi Tri Khê biết mình không giỏi phương diện này. Tính cách cô trời sinh đã nhạt như nước ốc, trước nay luôn thiếu đi sự nhiệt tình.
"Cậu muốn có tình thú như thế nào?" Bùi Tri Khê ôm eo Lục Thư, hỏi.
Lục Thư bị hỏi đến nghẹn họng, đồng thời cũng bị tiếng nói khẽ của Bùi Tri Khê câu đến tâm thần xao động. Nàng không có tiền đồ, thật ra Bùi Tri Khê chỉ cần đứng trước mặt nàng, từng chút một đều tự mang "tình thú", tràn ngập sức hấp dẫn.
"Thôi bỏ đi." Lục Thư nói với Bùi Tri Khê bằng giọng điệu nhẹ nhàng, cảm thấy yêu cầu của mình quá cao. "Không cần phải miễn cưỡng đâu."
Bùi Tri Khê nhìn chằm chằm vào nét mặt Lục Thư. Tuy rằng Lục Thư từ lúc gặp mặt đã luôn nhếch miệng cười, nhưng cô vẫn có thể nhận ra được Lục Thư có tâm sự.
Cô có thể phân biệt được khi nào nụ cười của Lục Thư là thật vui vẻ, và khi nào là gắng gượng bày ra.
"Đi thôi, chúng ta về." Gió từng đợt thổi qua. Lục Thư thấy Bùi Tri Khê mặc không đủ dày, đừng để bị cảm lạnh.
Ngồi trên xe taxi trở về, Lục Thư ít nói hơn ngày thường, nàng đang thất thần.
Bùi Tri Khê thu hết vào đáy mắt, canh cánh trong lòng. "Sao vậy?"
Lục Thư thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, nàng quay đầu lại nhìn Bùi Tri Khê: "Cái gì sao vậy?"
Giả ngốc.
Bùi Tri Khê im lặng vài giây. Cô biết rất rõ chuyện khiến Lục Thư khó có thể đề cập đến, đó là việc quay lại sân khấu.
Điều này như một cái gai nhọn cắm vào trái tim Lục Thư. Một khi nhắc tới chính là đang bóc đi vết sẹo chưa lành của nàng. Nhưng nếu không nỡ chịu đau mà rút gai ra, miệng vết thương làm sao có thể lành lại?
"Vũ đạo đôi..." Bùi Tri Khê ôn tồn hỏi, "Cậu có muốn nhảy không?"
Đã hỏi trúng điểm nhạy cảm của Lục Thư.
Nàng tự nhiên là muốn nhảy, nhưng hễ tưởng tượng đến dáng vẻ lúng túng của mình trên sân khấu, nàng nhất thời lại đánh mất dũng khí thừa nhận.
Nàng trở nên cứng họng.
Bùi Tri Khê hiểu rõ chuyện này đối với Lục Thư mà nói rất khó khăn. Nếu không phải thật sự không thể đối mặt với sân khấu, Lục Thư tuyệt đối sẽ không lùi bước. Cô cũng là một diễn viên múa, cô có thể tưởng tượng được tất cả những gì đã trải qua đối với Lục Thư mà nói tàn nhẫn đến mức nào, đặc biệt là đối với một Lục Thư vốn nên sống cả đời trong ánh mặt trời rực rỡ.
Lục Thư mãi vẫn chưa đưa ra câu trả lời.
Chiếc xe lại chạy một đoạn đường dài trong bóng đêm, xuyên qua sự xa hoa trụy lạc làm người ta mê mang.
Bùi Tri Khê lại nhìn Lục Thư, dắt lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, nắm trong lòng bàn tay mình.
Lục Thư liếc nhìn Bùi Tri Khê.
Bùi Tri Khê không nói lời thừa thãi, chỉ nhẹ nhàng nói với Lục Thư: "Mình sẽ ở bên cạnh cậu."
Lần này nói ra rõ ràng khác với lần trước, có thêm sự dịu dàng và cả sự đau lòng. Lục Thư ngưng thần nhìn Bùi Tri Khê: "Ừm."
Nhưng tối nay, Lục Thư trong lòng do dự, vẫn không cùng Bùi Tri Khê đề cập đến chuyện luyện tập. Nàng theo bản năng muốn trốn tránh, không muốn Bùi Tri Khê nhìn thấy một cách trực quan con người như vậy của mình.
Lục Thư tuy được nuông chiều từ bé, nhưng tính cách kiêu ngạo. Người kiêu ngạo trên người có một sự dẻo dai, chịu được suy sụp và biến cố, mặc kệ đã trải qua bao nhiêu chuyện tồi tệ.
Nhưng điều duy nhất làm nàng không thoát ra được, là bị sân khấu "vứt bỏ".
Đánh bại một người kiêu ngạo thật ra rất dễ dàng, chỉ cần làm cho nàng thất bại thảm hại, ở trên phương diện mà nàng tự hào nhất.
*
Thời tiết ở Hải Thành thoải mái hơn Bắc Lâm. Mùa đông rất ngắn, lạnh qua một thời gian, đó là xuân về hoa nở.
Buổi biểu diễn hôm nay xong, buổi ký tặng bị hủy, Bùi Tri Khê tan làm sớm hơn, nhưng cũng đã 10 giờ. Cô đi về phía phòng tập, Lục Thư lại không có trong phòng.
"Cô Bùi, lại đến tìm cô Lục à?"
Bùi Tri Khê nghe tiếng nhìn lại, là một nữ diễn viên có tính cách hoạt bát trong đoàn, đang chuẩn bị rời đi. Cô liền hỏi: "Tối nay cô ấy không tăng ca tập luyện sao?"
"Không nói tăng ca đâu ạ, mọi người đều đi rồi, cô Lục cũng đi rồi." Nữ diễn viên nói xong vẫy vẫy tay, vui vẻ rời đi.
Bùi Tri Khê đứng tại chỗ như có điều suy nghĩ. Lục Thư nói với cô là buổi tối muốn tăng ca biên đạo, vừa hay có thể cùng cô trở về.
Cầm lấy điện thoại, Bùi Tri Khê đang chuẩn bị gọi cho Lục Thư thì đầu ngón tay dừng lại. Cô không bấm số mà lại đi về phía trung tâm biểu diễn.
Bùi Tri Khê dựa vào trực giác, cuối cùng, ở trong một phòng biểu diễn nhỏ không một bóng người, cô đã tìm thấy Lục Thư.
Nhìn qua, ánh đèn quạnh quẽ tĩnh mịch, làm cho bóng hình đơn bạc trên sân khấu càng thêm tịch liêu.
Bùi Tri Khê không lên tiếng, chỉ giấu mình trong góc tối yên lặng nhìn. Lục Thư đang nhảy điệu vũ đạo đôi mà hai người đã cải biên lúc trước. Dáng múa vốn nên phiêu dật lại lần lượt bị gián đoạn, rồi lại lần lượt được nhặt lại tiếp tục.
Mỗi lần nhìn thấy Lục Thư dừng lại, đứng tại chỗ không thở nổi, tim Bùi Tri Khê lại bị siết chặt một cái, cũng lặp lại sự khó chịu tương tự.
Lục Thư không nghỉ ngơi quá lâu, khẽ cắn môi tiếp tục nhảy, lại dừng lại, ổn định hơi thở, rồi lại tiếp tục...
Bùi Tri Khê không nỡ xem tiếp, đặc biệt là khi so sánh với Lục Thư phong hoa vô hạn trên sân khấu ngày xưa. Cô đã hiểu tại sao Lục Thư không muốn để cô nhìn thấy một mặt như vậy.
Lục Thư vẫn đang kiên trì, lặp lại cùng một động tác, một lần lại một lần, quật cường cùng cơ thể của chính mình tranh giành phần hơn.
Bùi Tri Khê im lặng nhìn hồi lâu, mũi thẳng phiếm cay, hốc mắt cũng ấm lên.
Lại một vòng xoay người rơi xuống đất, Lục Thư không đứng vững, ngã ngồi trên sân khấu.
Nàng thất thần nhìn chằm chằm mặt đất.
Bùi Tri Khê cuống quýt đuổi qua, ngồi xổm xuống. Đến gần rồi mới phát hiện, đôi vai gầy yếu của Lục Thư đang nhẹ nhàng run rẩy.
Lục Thư quay đầu lại xem, nàng không biết Bùi Tri Khê đã đến từ lúc nào.
Bùi Tri Khê lại tìm được nàng rồi. Giống như vĩnh viễn có thể tìm được nàng.
Lục Thư ngồi dưới đất, có chút mộc mạc mà nhìn Bùi Tri Khê, như có gì đó nghẹn ở cổ họng.
Trong lúc im lặng, Bùi Tri Khê nhìn thấy hốc mắt Lục Thư từ từ tràn đầy nước mắt, không ngừng lấp lánh.
"Mình không nhảy được nữa..." Lục Thư mím môi, nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng nói trầm thấp cũng có chút run rẩy.
Nói xong, Lục Thư cắn môi cười cười, muốn làm cho mình trông có vẻ nhẹ nhàng hơn. Nhưng nụ cười này, ngược lại lại làm bật ra nước mắt.
Vừa thấy Bùi Tri Khê, nàng liền không thể kìm nén được sự yếu đuối và ấm ức tuôn ra. Tại sao cứ hễ nhìn thấy Bùi Tri Khê là lại không nhịn được muốn khóc?
Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, lướt qua gò má. Môi Lục Thư mím chặt, mặc dù đang chảy nước mắt nhưng trên mặt lại không có biểu cảm đau khổ ủ rũ, như là sự không chịu thua cuối cùng.
Bùi Tri Khê hít hít mũi, ôm Lục Thư vào lòng. Lúc cúi đầu giúp Lục Thư lau nước mắt, đuôi mắt cô cũng ươn ướt.
Cơ thể Lục Thư run rẩy trong lòng Bùi Tri Khê. Nàng dựa vào vai cô, nhắm mắt hít sâu vài cái. "Bùi Tri Khê, mình hình như không biết khiêu vũ nữa rồi."
"Không phải." Bùi Tri Khê xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói cho nàng biết. "Cậu chỉ là cần thời gian để thích ứng thôi."
"Là như vậy sao?"
Lục Thư mang theo giọng mũi hỏi.
"Ừm." Bùi Tri Khê vuốt ve tóc nàng, lúc trả lời ánh mắt kiên định. Đêm đó lúc Lục Thư say rượu hèn mọn nói mình là sâu róm, cô đã muốn nói cho nàng biết, nàng không phải sâu róm, nàng vẫn là con bướm.
Cô muốn hỏi Lục Thư tại sao không nói cho mình biết, nhưng lại cảm thấy không cần thiết phải hỏi, cô lý giải được Lục Thư.
"Chúng ta từ từ đến được không?" Bùi Tri Khê vuốt ve gương mặt Lục Thư, thấp giọng nói: "Để mình ở bên cạnh cậu."
Có cần phải dịu dàng như vậy không? Lục Thư trong phút chốc kiên định hơn rất nhiều. Nàng rưng rưng cười, mơ hồ gật đầu.
Chỉ cần có Bùi Tri Khê ở đây, nàng liền an tâm hơn rất nhiều. Bùi Tri Khê có thể cho nàng dũng khí.
"Bùi Tri Khê." Con ngươi Lục Thư đỏ hoe, mang theo sự chấp nhất. "Mình muốn quay về cùng cậu khiêu vũ."
"Ừm." Bùi Tri Khê nhìn dáng vẻ này của Lục Thư, ánh mắt đầy đau lòng. "Hôm nay đừng luyện nữa, chúng ta về thôi."
"Ừm." Lục Thư rất thích nghe Bùi Tri Khê nói "chúng ta".
Hai người trở về đã rất muộn, lại tắm rửa thu dọn một chút, gần 11 giờ.
Lục Thư đang chuẩn bị lên giường ngủ thì nghe có tiếng gõ cửa, nàng kéo cửa ra.
Bùi Tri Khê với mái tóc dài buông xõa, mặc một bộ áo ngủ đứng ở cửa, đai lưng thắt lại, phác họa ra vòng eo xinh đẹp ưu việt. Đến mặc áo ngủ cũng ưu nhã.
Lục Thư chớp mắt nhìn Bùi Tri Khê.
Bùi Tri Khê trực tiếp quen đường thuộc lối mà đi vào phòng, sau đó, giúp Lục Thư đóng cửa lại.
Lục Thư vừa định hỏi gì đó.
Bùi Tri Khê đã hỏi nàng trước: "Trên người có bị thương không?"
"Không có."
Bùi Tri Khê sợ Lục Thư cứng miệng. Cô cũng không biết Lục Thư đã lén lút huấn luyện bao lâu, xem tình hình đêm nay, chắc là đã ngã không ít.
Nghĩ nghĩ, Bùi Tri Khê đi đến trước mặt Lục Thư, liếc nhìn chân nàng, rồi nói với nàng: "Để mình kiểm tra một chút."
"...Kiểm tra thế nào?" Lục Thư thừa nhận mình đã hiểu sai. Nàng nhìn Bùi Tri Khê, trong lúc nhất thời buột miệng: "Muốn mình cởi quần áo sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro