Chương 59

Bề ngoài Bùi Tri Khê không biểu lộ gì, cô nhìn thấu Lục Thư muốn làm gì. Cô cứ để Lục Thư đến gần mình, cúi mắt nhìn đôi môi đỏ mềm mại của nàng ngày càng sát lại.

Lục Thư cố tình đột ngột im bặt, như đang trêu đùa, muốn chọc cho Bùi Tri Khê ngứa ngáy trong lòng. Mặc dù giờ này khắc này, nàng cảm thấy chính mình chắc chắn còn ngứa ngáy hơn cả Bùi Tri Khê.

Gần trong gang tấc nhưng lại không hôn lên.

Lục Thư không tiếng động mà cười một cái.

Bùi Tri Khê đã nhìn thấu mánh khóe của Lục Thư, nhưng cô dường như lại cố tình ăn chiêu này. Cô nín thở, chỉ liếc nhìn Lục Thư một cái, cũng cố ý không cho phản ứng.

Lục Thư vẫn mắt trông mong nhìn chằm chằm người trước mặt, lại đưa tay ôm lấy, dính người thật sự. Cảnh tượng trước mắt quả thực được coi là khiêu khích, còn được một tấc lại muốn tiến một thước.

Điện thoại phát ra tiếng rung ong ong, phá vỡ trò chơi mờ ám có chút ấu trĩ giữa hai người.

Bùi Tri Khê cho rằng Lục Thư sẽ không để ý tới, kết quả Lục Thư đúng lúc buông lỏng cô ra. Cái buông lỏng này làm trong lòng cô trống rỗng.

Lục Thư như không có chuyện gì mà đưa tay lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, cầm lên rồi mới phát hiện là điện thoại của Bùi Tri Khê.

Nhìn vào màn hình —

Ánh mắt nàng lập tức lạnh xuống.

Ngẩn người.

Điện thoại trong tay vẫn còn đang rung.

Lục Thư không nói một tiếng mà đưa điện thoại cho Bùi Tri Khê, đáy mắt cảm xúc có chút phức tạp.

Màn hình hiển thị: Cao Tuấn.

Là điện thoại của "bạn trai tin đồn".

Bùi Tri Khê nhận lấy điện thoại, lập tức hiểu ra tại sao Lục Thư lại có phản ứng này.

Thần sắc Lục Thư cũng ảm đạm hẳn đi, giống như vừa bị tạt một gáo nước lạnh.

Nàng vòng qua Bùi Tri Khê, đi về phía trong phòng.

Bùi Tri Khê từ chối cuộc gọi.

Chỉ trả lời đối phương một tin nhắn tự động.

Màn đêm như nước.

Lục Thư đứng trên ban công, nhưng không có tâm trạng xem cảnh đêm ngoài cửa sổ, toàn bộ đầu óc đều nghĩ đến cuộc điện thoại của Cao Tuấn.

Cho nên, Bùi Tri Khê vẫn luôn giữ liên lạc với Cao Tuấn? Nàng không khỏi lại nghĩ đến cảnh tượng lần trước Cao Tuấn tặng hoa cho Bùi Tri Khê, Bùi Tri Khê nhận lấy một cách tự nhiên...

Bùi Tri Khê cũng đi ra ban công, đứng bên cạnh Lục Thư.

Lục Thư liếc nhìn Bùi Tri Khê: "Sao không nghe máy?"

Rõ ràng là nghĩ nhiều rồi. Bùi Tri Khê giải thích trước: "Mình trước đây không phải đã nói rồi sao, mình và anh ta không có gì cả."

"Không có gì mà phải liên lạc hoài vậy?" Lục Thư bốc đồng buột miệng. Có bạn bè khác giới là chuyện rất bình thường, nhưng Bùi Tri Khê chưa bao giờ quá thân cận với ai, càng đừng nói là dính tin đồn.

"Là mẹ mình muốn tác hợp mình và anh ta ở bên nhau..." Bùi Tri Khê còn chưa nói xong.

"Cho nên cậu liền hẹn hò cùng anh ta sao?" Lục Thư ngắt lời Bùi Tri Khê. Nàng ngẩng cằm, hỏi dồn dập như súng liên thanh: "Vậy sao cậu không ở bên anh ta luôn đi?"

Lúc nói những lời này, trong lòng nàng đang sóng cuộn biển gầm.

Tất cả đều là hương vị chua xót.

Bùi Tri Khê bất đắc dĩ: "Không phải như truyền thông viết đâu."

Lục Thư im lặng cúi thấp đầu. Những phương tiện truyền thông đó vì câu view mà thích bóp méo sự thật, gần như không có độ tin cậy.

Nhưng Bùi Tri Khê đối xử với Cao Tuấn khác biệt như vậy, thật sự không có gì sao? Cứ nói nàng hẹp hòi cũng được, trong lòng nàng chính là không thoải mái.

Thấy Lục Thư dỗi.

Bùi Tri Khê trực tiếp nói ngắn gọn: "Anh ta có bạn trai rồi."

Bạn trai?

Lục Thư ngẩng đầu, cả người ngây ngốc.

Bùi Tri Khê đơn giản giải thích rõ mối quan hệ với Cao Tuấn. Cô đều có thể đoán được Cao Tuấn gọi điện cho cô là chuyện gì, đơn giản là giúp ứng phó với bên gia đình thôi.

Lục Thư nghe xong lời giải thích của Bùi Tri Khê, im miệng không nói.

Bùi Tri Khê suy nghĩ rồi lại nói: "Không phải cậu tò mò tại sao mình lại về Hải Thành sao?"

"Tại sao?"

Lục Thư nhẹ giọng hỏi.

"Ở Bắc Lâm mệt mỏi quá." Bùi Tri Khê nhìn Lục Thư, nhàn nhạt nói. Cũng chỉ có ở trước mặt Lục Thư, cô mới có thể nói ra những lời này.

Giống như Lục Thư nói, cô ở đoàn múa Bắc Lâm chẳng qua chỉ là một cái máy kiếm tiền.

"Những tin đồn đó cũng là trong đoàn giúp mình lăng xê, họ muốn danh tiếng, muốn độ thảo luận..." Bùi Tri Khê kể cho Lục Thư nghe một chút chuyện ở Bắc Lâm.

Sau khi theo Từ Anh đến Bắc Lâm, cô không chỉ không có nhà, ngay cả mảnh đất tinh khiết là vũ đạo cũng trở nên không còn thuần túy nữa. Trong giới có quá nhiều thứ cô không ưa, nhưng lại không thể không uốn mình theo người.

Cho nên lúc được mời về đoàn múa Hải Thành, cô đã nói rõ tình hình với trong đoàn trước, cô chỉ muốn yên tĩnh khiêu vũ.

Lục Thư lẳng lặng nghe Bùi Tri Khê nói. Lúc Bùi Tri Khê nói những điều này, nét mặt đã giãn ra, lộ ra một thái độ thản nhiên vô vị do đã quen với sự mệt mỏi này từ lâu.

Nhưng sự thản nhiên của Bùi Tri Khê ngược lại lại làm cho trong lòng Lục Thư vừa buồn vừa nghẹn. Nàng suy nghĩ, Bùi Tri Khê một mình rốt cuộc đã tiêu hóa bao nhiêu cảm xúc khổ sở mới trở nên không còn khổ sở nữa.

Lục Thư mãi không nói chuyện.

Bùi Tri Khê hỏi: "Còn giận à?"

Lục Thư: "Không có."

Bùi Tri Khê nghĩ đến Lục Thư một giây biến sắc mặt, đảo mắt liền lạnh nhạt bỏ mặc mình, cô nghi ngờ: "Không có sao?"

Lục Thư lắc đầu, buồn bực nhìn Bùi Tri Khê không nói. Thật sự không dỗi, chỉ là nghe được Bùi Tri Khê nói về tình hình ở Bắc Lâm, trong lòng nàng không dễ chịu.

Mặc dù nàng đoán được Bùi Tri Khê chắc chắn sống không tốt. Nhưng nghe Bùi Tri Khê chính miệng nói ra, lại là một tư vị khác.

"Lại sao vậy?"

Bùi Tri Khê hỏi.

Lục Thư cũng không giỏi nói những lời sến súa, đối mặt với Bùi Tri Khê lại càng khó mở miệng. Nàng nhẹ nhàng cười: "Bây giờ có mình ở bên cạnh cậu rồi."

Hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần.

Bùi Tri Khê nhìn ánh mắt mềm mại của Lục Thư. Dưới một sự thôi thúc không rõ, cô lập tức hôn lên môi Lục Thư.

Cô hôn rất đột ngột.

Đến chính mình cũng không phòng bị.

Lục Thư lại càng không cần phải nói. Chờ đến khi hoàn hồn lại thì đã bị Bùi Tri Khê ép vào cửa kính sát đất trên ban công.

Sau lưng nàng là sự lạnh lẽo cứng rắn, mà trên môi là sự ấm áp mềm mại.

Bùi Tri Khê mút lấy cánh môi của Lục Thư, tiếp tục trình diễn nhịp tim đập gia tốc đột ngột lúc nãy.

Hôn rất dịu dàng, dịu dàng như ánh trăng. Nhưng Lục Thư gần như hôn mê, nàng để Bùi Tri Khê hôn môi, cảm giác mình giống như một cục bông, sắp tan chảy trong lòng Bùi Tri Khê.

Bùi Tri Khê dùng bàn tay nâng gương mặt Lục Thư, cướp lấy hơi thở của nàng, nụ hôn không có dừng lại. Cô phát hiện mình không phải là đang nhân nhượng Lục Thư, mà là chính cô cũng thích như vậy.

Lục Thư nhắm mắt, theo bản năng hôn lại.

Hơi thở hai người va chạm vào nhau, tựa như bóng đêm, yên tĩnh mà nồng đậm.

Vuốt ve gương mặt nóng lên của Lục Thư, Bùi Tri Khê không kìm lòng được, nụ hôn dần dần sâu hơn.

Đầu óc Lục Thư trống rỗng, nàng nâng cánh tay câu lấy cổ Bùi Tri Khê.

Bùi Tri Khê buông môi Lục Thư ra. Sự bốc đồng nhất thời qua đi làm cho gò má vốn lạnh lùng nhiễm một lớp ửng hồng mỏng. Cô nhìn mặt Lục Thư, đã sớm đỏ hoàn toàn, đến vành tai cũng vậy.

Lục Thư khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt mông lung.

Tuy rằng đã xác định quan hệ, nhưng ngày thường hai người hôn môi cũng không nhiều, nàng đối với Bùi Tri Khê rất khắc chế. Rốt cuộc Bùi Tri Khê trời sinh tính nhạt nhẽo, dường như không thích hai người quá mức thân mật.

Nàng đã từng cho rằng Bùi Tri Khê cũng không ham thích những điều này. Cho nên nàng đã cố ý thu liễm.

Nhưng giờ này khắc này, Bùi Tri Khê tựa như đang dùng ánh mắt trắng trợn nói cho nàng biết:

Cô thích hôn môi với mình.

Rất thích.

Nhìn Lục Thư mặt đỏ mềm mại, Bùi Tri Khê không muốn kéo ra khoảng cách.

Năng lực học tập của cô trước nay đều mạnh. Cô không nhịn được, giống như Lục Thư trước đây trêu chọc cô, Bùi Tri Khê dùng chóp mũi nhẹ lướt qua gương mặt Lục Thư, cọ lên làn da mịn màng.

Những trò trêu chọc đó, lần lượt trả lại.

Lục Thư cảm giác hơi thở của Bùi Tri Khê đảo qua khuôn mặt, người đều bị tán tỉnh đến choáng váng. Nàng dựa lưng vào tấm kính, hai tay ôm cổ Bùi Tri Khê, siết chặt.

Nàng nhìn thấy khuôn mặt thanh tú tinh xảo của Bùi Tri Khê thế mà lại tràn đầy vẻ dụ dỗ.

"Bùi Tri Khê."

Lục Thư mở miệng, giọng nói kéo dài mềm mại.

"Ừm?" Bùi Tri Khê ôm chặt eo Lục Thư, nhìn nàng chằm chằm.

Lục Thư cảm thấy như đang nằm mơ, nhìn mặt Bùi Tri Khê, có chút giật mình.

Bùi Tri Khê lại hôn hôn khoé miệng Lục Thư . Cô vốn nên nhạt nhẽo và quạnh quẽ, nhưng Lục Thư lại thô bạo xông vào thế giới của cô, làm cho thế giới của cô giống như cảnh đêm phía sau lúc này, sáng lên một mảnh, hồng, vàng, trắng, lam, lục...

Một nụ hôn nhàn nhạt, hôn vào trong lòng.

Lục Thư với hơi thở còn chưa bình phục, dùng đôi môi nóng bỏng lướt qua gương mặt Bùi Tri Khê, cằm, rồi lại đến cánh môi.

Giống như hạt mưa mùa hè.

Trong lúc hôn, nàng ôm thân mình Bùi Tri Khê, như thể tranh giành phần hơn, ngược lại đem Bùi Tri Khê ép vào cửa kính sát đất.

Bùi Tri Khê chiều theo nàng. Cô đỡ gáy Lục Thư, ngón tay thon dài trắng nõn xoa vào mái tóc đen nhánh của nàng.

Lục Thư run rẩy hô hấp, không ngừng mút hôn khóe miệng Bùi Tri Khê.

Bùi Tri Khê thấp giọng cười: "Lục Thư."

Lúc này giọng nói hết sức gợi cảm. Lục Thư hừ: "Ừm?"

Bùi Tri Khê khàn khàn nói: "Cậu ngốc chết đi được, rốt cuộc có biết hôn môi không?" Nghĩ đến lần đầu tiên hai người hôn môi, Lục Thư cũng là như thế này, vừa vội lại vừa ngốc.

Lục Thư mặt đỏ bừng, bực tức. Nàng không nhẹ không nặng cắn một cái lên cánh môi Bùi Tri Khê. "Còn nói nữa là không cho cậu hôn..."

Bùi Tri Khê dừng lại, chỉ chạm vào chóp mũi Lục Thư, ánh mắt mờ ám. Cô muốn xem xem Lục Thư có thể kiên trì được bao lâu.

------------------------------------------

Đôi lời của editor:

Hai người hôn nhau mà người kiên trì không nổi chính là tôi, là tôi nè 🤡 Làm gì làm lẹ lên đi cứ vờn nhau hoài, đọc mà tức á 🤡

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro