Chương 94
Mùa hè đi qua, gió chạng vạng dịu dàng vừa đủ, lãng đãng cuốn qua khắp phố phường.
Sau khi tan làm, Bùi Tri Khê ra ngoài đi dạo một lát. Không biết có phải đã quen với sự ồn ào thường ngày của Lục Thư hay không mà cô lại có chút không quen với sự yên tĩnh khi chỉ có một mình.
Lục Thư lại đi công tác ở nơi khác rồi.
Hễ bắt đầu biểu diễn là họ lại như vậy. Mặc dù ở cùng một đoàn múa, nhưng lịch trình công việc một khi đã lệch nhau, cơ hội gặp mặt liền ít đến đáng thương.
Về đến nhà, Bùi Tri Khê nhận được điện thoại của Lục Thư.
Cô mỉm cười. Lục Thư dường như sợ cô cô đơn, hễ hai người không ở cùng nhau là gần như ngày nào nàng cũng gọi điện, nhắn tin cho cô.
Cô bắt máy, áp điện thoại vào tai.
Lục Thư: "Tan làm chưa?"
Bùi Tri Khê xoa cổ, giọng lười biếng: "Ừm, vừa về đến nhà."
"Mình đặt một bó hoa rồi, lát nữa cậu nhận nhé."
Bùi Tri Khê cụp mắt xuống: "Tự dưng đặt hoa làm gì?"
Lục Thư mỗi lần đều bị phản ứng này của Bùi Tri Khê đánh bại. Nàng lầu bầu: "Hôm nay mình tâm trạng tốt, không được à?"
Có thể nghe ra được tâm trạng của nàng rất tốt. Bùi Tri Khê bật ra một tiếng cười khẽ. Cô chậm rãi hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Lục Thư nhận ra Bùi Tri Khê không muốn cúp điện thoại. Nàng lặng yên cười: "Biểu diễn xong rồi, còn có chút việc khác phải bận."
"Ừm, cậu đi làm việc đi." Bùi Tri Khê nhẹ giọng đáp, không thể không kết thúc cuộc trò chuyện.
Nửa giờ sau, chuông cửa vang lên.
Bùi Tri Khê từ trên sô pha đứng dậy. Cô vừa mở cửa, một bó hoa tươi lớn đã hiện ra trước mắt, được phối hợp một cách tỉ mỉ và xinh đẹp.
Cô đưa tay nhận lấy, vừa định nói "Cảm ơn" thì nhìn thấy khuôn mặt đang trốn sau bó hoa. Cô sững người một chút, rồi ý cười lan sâu trong đáy mắt.
"Thích không? Cô Bùi." Lục Thư đứng ở cửa, mắt cười xinh đẹp.
Bùi Tri Khê lặng lẽ cười nhìn Lục Thư. Nàng vẫn luôn thích tạo cho cô những bất ngờ.
Lục Thư: "Cảm động không?"
Bùi Tri Khê nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ của Lục Thư, chỉ nói: "Cũng được."
Lục Thư nhướng mày: "Thừa nhận đi, cậu cảm động rồi chứ gì."
Nụ cười trên mặt Bùi Tri Khê đã sớm tố cáo tâm tư của cô. Cô kéo Lục Thư vào nhà, rồi lại đẩy chiếc vali lớn của nàng vào. "Sao lại về rồi?"
Cô biết Lục Thư chắc hẳn có sắp xếp khác, cô không muốn Lục Thư vì mình mà cố tình thay đổi nhịp sống.
Lục Thư thay giày xong, đi đến trước mặt Bùi Tri Khê. "Bây giờ có phải cậu chỉ mong mình không trở lại không? Chúng mình mới ở bên nhau chưa bao lâu, cậu đã như vậy rồi à?"
Bùi Tri Khê bị chọc cười. Cô nhìn nét mặt của Lục Thư, nhẹ giọng nói: "Muốn đi chơi thì cậu cứ đi, không cần phải nhượng bộ mình... Ưm..."
Lục Thư không đợi Bùi Tri Khê nói xong, đã vội vã không thể chờ đợi mà hôn lên môi cô.
Lưng Bùi Tri Khê áp vào vách cửa, lời nói bị nhấn chìm trong nụ hôn.
Lục Thư lấy bó hoa khỏi tay Bùi Tri Khê, ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, đồng thời dùng đầu lưỡi cạy mở môi răng, đưa vào một nụ hôn càng sâu hơn.
Trên môi ập đến nụ hôn nồng nhiệt không thể chống đỡ. Bùi Tri Khê nhắm mắt vòng tay qua cổ Lục Thư, mềm mại mà thuần thục cuốn lấy khoang miệng nàng.
Trong phòng, ánh chiều tà mờ nhạt.
Hai người ôm sâu vào nhau, trao nhau những nụ hôn ngọt ngào.
Rất lâu sau.
Lục Thư cười thở dài một tiếng: "Ai nhượng bộ cậu chứ?"
Đơn thuần là nhớ nhung mà thôi.
Lớp son môi đều đã nhòe đi. Lòng bàn tay Bùi Tri Khê khẽ lau khóe miệng Lục Thư, rồi nghiêng đầu hôn lên đó, tham lam như hạn hán lâu ngày gặp mưa rào.
Lục Thư khẽ hé mắt, mỉm cười, tinh tế ngắm nhìn Bùi Tri Khê hết lần này đến lần khác hôn mình.
Bùi Tri Khê thoáng khắc chế: "Mệt à?"
Lục Thư lại đến gần, hà hơi lên chóp mũi cô, gần hơn nữa.
Tim Bùi Tri Khê càng nóng hơn. Môi đỏ của Lục Thư rực rỡ, đôi mắt hơi nhếch lên như muốn câu người.
Chỉ một ánh mắt đã hiểu ý.
Cô cũng đến gần, nụ hôn nồng nhiệt lại tiếp tục rơi trên môi Lục Thư.
Lục Thư đáp lại nụ hôn, bàn tay từ từ đặt lên xương quai xanh của Bùi Tri Khê.
Nàng ôm không ngừng, làm nhăn nhúm chiếc áo sơ mi vốn thẳng thớm của Bùi Tri Khê. Hôm nay cô lại mặc một bộ trang phục kiểu băng sơn cấm dục thường thấy.
Chỉ có nàng mới có thể gỡ xuống lớp vỏ lạnh nhạt bề ngoài này của Bùi Tri Khê.
Đâu còn là tảng băng, rõ ràng nơi nào cũng nóng bỏng.
Rèm cửa phòng ngủ không che kín hoàn toàn. Gió khẽ thổi làm tấm rèm voan bay phấp phới, để lọt vào những vệt nắng hoàng hôn lộng lẫy, chiếu lên hai thân hình đang quấn quýt lấy nhau, vòng eo thon trắng ngần khẽ lay động tựa cành liễu trong gió xuân.
Bất giác, ánh chiều tà dần tan, chỉ còn lại một khoảng sâu thẳm.
Màn đêm mông lung.
Bùi Tri Khê ngửa cổ, làn da trong bóng tối trắng hơn cả tuyết, mái tóc đen như thác nước rũ xuống bên mép giường, thái dương lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng không còn do mình làm chủ.
Lục Thư hôn lên đôi môi khẽ hé của cô. Nàng nhớ lại Bùi Tri Khê trước đây còn hỏi mình có chán cô không. Ánh mắt tình tứ của Bùi Tri Khê, cùng với hơi thở hàm súc mà động lòng người bên tai nàng lúc này, làm sao nàng có thể chán được?
Hai người vẫn luôn thích tranh giành, trong bất kỳ chuyện gì.
Chính là thích xem đối phương ở trước mặt mình bị tước vũ khí đầu hàng, cho nên mỗi một lần hai người đều rất "điên".
Càng đừng nói là sau một thời gian xa cách.
Sau một lúc lâu, Lục Thư gối lên vai Bùi Tri Khê, giọng nói có chút khàn đi: "Qua một thời gian nữa cùng nhau biểu diễn, chúng mình sẽ không cần tách ra nữa."
Bùi Tri Khê nhìn nàng: "Luyến tiếc không muốn xa mình à?"
Lục Thư nhíu mày cười. Nàng phát hiện Bùi Tri Khê cũng rất tự luyến. "Cái gì chứ, mình là sợ cậu luyến tiếc mình thì có?!"
Bùi Tri Khê không tranh cãi, chỉ nghiêng người yên tĩnh ôm lấy nàng.
Một người mới từ nơi khác bay về, một người mới vừa biểu diễn xong, hai người dù thể lực có tốt đến đâu, cũng không chịu nổi giày vò như vậy.
Lục Thư cũng ý thức được hôm nay đã quá mức, cảm giác cơ thể sắp rã rời. Nàng cuộn mình trong lòng Bùi Tri Khê, ngủ thiếp đi.
Bùi Tri Khê trộm hôn lên khóe miệng nàng, không đánh thức.
Chờ Lục Thư tỉnh lại, trời đã hoàn toàn tối. Nàng dẫm lên dép lê đi ra phòng ngủ, nhìn thấy Bùi Tri Khê ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Bùi Tri Khê không nghe được tiếng bước chân phía sau, cho đến khi bị một vòng tay ấm áp bao bọc lấy.
Cô khẽ cười, sau đó quay đầu lại.
Lục Thư tiếp tục siết chặt eo cô, vùi đầu dính nhớp mà cọ lên gáy cô, hôn.
Bùi Tri Khê bất đắc dĩ: "Mình đang nấu mì đấy."
Lục Thư gác cằm lên vai cô, cong khóe môi, mặt dày mày dạn không buông tay.
Dáng vẻ vừa ngọt ngào lại vừa đáng yêu, Bùi Tri Khê không nhịn được hôn một cái lên khóe miệng cong lên của nàng. "Ra ngoài chờ đi, sắp xong rồi."
...
Những khoảnh khắc bên nhau hiếm có, trước khi ngủ hai người không nhịn được lại quấn lấy nhau một lần. Hậu quả của việc không tiết chế chính là đến ngày hôm sau ai cũng không dậy nổi.
Nhưng hai người đều có chừng mực, cũng chỉ dám buông thả như vậy vào những ngày không có lịch biểu diễn.
Trong lúc ngủ mơ, tiếng chuông điện thoại phiền lòng vang lên.
Lục Thư nghe tiếng rung ong ong, chỉ muốn ném điện thoại đi. Nàng bực bội sờ lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mơ màng nghe máy: "Alô?"
Đối phương không nói chuyện.
Nàng lại hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ: "Chuyện gì vậy?"
Giây lát, đầu dây bên kia truyền đến một giọng dò hỏi: "Là Lục Thư phải không?"
Lục Thư nghe được giọng của Từ Anh, lập tức tỉnh táo hơn không ít, lúc này mới ý thức được mình cầm nhầm điện thoại của Bùi Tri Khê.
Nàng trấn tĩnh lại, trả lời: "Vâng ạ, là cháu."
"Dì còn tưởng gọi nhầm." Từ Anh ngược lại cười nói. Bà có nghe Thư Tú Lâm nói, Bùi Tri Khê sau khi về Hải Thành đã thuê nhà ở chung với Lục Thư.
"Dì Anh..."
Lúc Lục Thư muốn nói gì đó, đột nhiên bị ôm lấy.
Bùi Tri Khê còn chưa tỉnh ngủ, ghé sát vào người Lục Thư thì thầm: "Ai vậy?"
Bất chợt, một giọng nói vô cùng ám muội vang lên.
Lục Thư không biết Từ Anh có nghe được không. Tim nàng tức thì thắt lại, theo bản năng đưa điện thoại ra xa một chút, rồi nhỏ giọng nói với Bùi Tri Khê: "Mẹ cậu gọi tới."
Lúc này Bùi Tri Khê mới mở mắt ra, sững người, nhận lấy điện thoại từ tay Lục Thư.
Lục Thư liếc nhìn dáng vẻ nghe điện thoại của Bùi Tri Khê, quả thực rất bình tĩnh.
Sau hai ba câu nói, Bùi Tri Khê kết thúc cuộc trò chuyện.
Lục Thư hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Bùi Tri Khê: "Bà ấy nói mấy hôm nữa muốn tới Hải Thành chơi."
Bùi Tri Khê cũng không hỏi mẹ mình vì sao lại đột nhiên muốn tới Hải Thành. Hai mẹ con họ trước nay vẫn vậy, ngày thường không có nhiều giao tiếp, càng chưa nói tới thân cận, dịu dàng.
...
Từ Anh đến Hải Thành là vào chiều thứ năm. Chiều hôm đó Lục Thư và Bùi Tri Khê vừa hay không có buổi biểu diễn nên đã lái xe ra sân bay đón.
Sân bay ngoài giờ làm việc không quá đông đúc.
Lục Thư rất nhanh thấy được một bóng hình quen thuộc.
Từ Anh dẫm lên giày cao gót theo dòng người đi ra, một thân váy áo sang trọng, trên mặt cũng là lớp trang điểm tinh xảo.
Lục Thư vẫy tay với bà ấy.
Từ Anh không nhanh không chậm đi qua, trên mặt nở nụ cười xã giao.
Ngũ quan và khuôn mặt của Bùi Tri Khê đều giống Từ Anh, đặc biệt là khi cười nhạt, nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn khác biệt. Trên người Bùi Tri Khê không có sự khéo léo, lõi đời của mẹ, mà càng thêm lạnh lùng, xa cách.
Gặp mặt, Bùi Tri Khê và mẹ cũng không nói chuyện nhiều. Sau khi lên xe, cô mới hỏi: "Mẹ đã đặt khách sạn chưa ạ?"
Từ Anh đột ngột buông một câu: "Mẹ đến Hải Thành mà con lại để mẹ ở khách sạn à?"
Bùi Tri Khê lại thản nhiên như không nói: "Tùy mẹ thôi."
Trước kia hai người họ ở Hải Thành có một căn hộ, sau khi Từ Anh tái hôn và quyết định mang Bùi Tri Khê cùng đến Bắc Lâm sinh sống, bà liền bán căn nhà cũ đi.
Lúc trước rời khỏi Hải Thành, Từ Anh rất vui vẻ, không có chút nào lưu luyến. Khi một người đã hướng đến một cuộc sống tốt đẹp hơn, họ chỉ muốn vứt bỏ ký ức cũ đi cho nhanh, làm sao có thể lưu luyến được chứ?
Từ một góc độ nào đó mà nói, Bùi Tri Khê cũng coi như một phần cuộc sống cũ của bà...
Cho nên sau khi Từ Anh tái hôn, mối quan hệ mẹ con vốn đã không thân thiết, lại càng thêm xa cách.
Không khí giữa hai người có chút căng thẳng.
Lục Thư đỡ lời: "Dì Anh, hay là đến chỗ bọn con đi? Hoặc là ở nhà con, lâu như vậy không gặp mặt, mẹ con rất nhớ dì."
"Đến chỗ các con đi, vừa hay xem thử nơi ở của hai đứa." Từ Anh quay đầu nhìn về phía Lục Thư. "Mai dì sẽ qua thăm mẹ con, cũng lâu rồi không gặp. Dạo này bác ấy vẫn khỏe chứ?"
"Vâng ạ, vẫn tốt." Lục Thư trả lời mà có điểm thất thần. Chuyện xảy ra lúc trước, Thư Tú Lâm vẫn luôn giấu không dám nói cho Từ Anh biết. Với tính cách của bà ấy, hiển nhiên sẽ càng khó chấp nhận mối quan hệ của họ.
...
Hơn một giờ sau mới về đến nhà.
Vừa vào phòng thay giày, Từ Anh đã nhìn xung quanh đánh giá một vòng: "Sao lại thuê một căn hộ nhỏ như vậy?"
"Hai người ở là đủ rồi." Bùi Tri Khê đẩy vali vào phòng ngủ, "Mẹ ở phòng này nhé."
Từ Anh nhàn nhã đi dạo một vòng trong phòng.
Đây là căn hộ hai phòng ngủ, nhưng chỉ có một phòng là có nhiều đồ đạc. Chỉ cần để ý một chút là có thể phát hiện ra dấu vết của hai người cùng chung sống trong phòng ngủ chính. Hơn nữa, với tính cách của Bùi Tri Khê, phòng ngủ của cô sẽ không bao giờ có nhiều đồ đạc linh tinh như vậy.
Bà không khỏi hỏi: "Các con ở chung một phòng à?"
Lục Thư á khẩu.
Bùi Tri Khê không tìm cớ, thừa nhận dứt khoát: "Vâng."
Từ Anh lại nghĩ đến việc buổi sáng là Lục Thư nghe điện thoại giúp, hai người rõ ràng là ngủ cùng nhau. Bà nhìn Lục Thư và Bùi Tri Khê, "Trước đây cũng không thấy hai đứa thân nhau đến mức này."
Sắp đến giờ cơm chiều.
"Buổi tối ra ngoài ăn đi, vừa lúc mẹ có một buổi tiệc." Từ Anh đề nghị, thấy Bùi Tri Khê không nóng không lạnh, bà lại nói: "Đã hai năm con không về nhà rồi, cũng nên cùng nhau ăn một bữa cơm. Thư Thư cũng đi cùng nhé, ở bên cạnh dì."
Lục Thư nghe Từ Anh nói "nhà", đáy lòng có chút không tự nhiên.
Bùi Tri Khê sợ làm Lục Thư khó xử: "Vâng ạ."
Bữa tối được đặt ở một nhà hàng sang trọng, đúng với tác phong trước sau như một của Từ Anh.
"Ngại quá, đường đến đây có hơi kẹt xe." Từ Anh đi vào phòng bao, chào hỏi người đã đến trước.
"Không sao, chúng tôi cũng vừa mới đến thôi."
"Đây là dì Lý, trước đây là đồng nghiệp nhiều năm với mẹ." Từ Anh hỏi Bùi Tri Khê: "Con chắc là vẫn còn ấn tượng chứ?"
Bùi Tri Khê chỉ lịch sự mỉm cười.
"Khi còn nhỏ đã xinh đẹp, lớn lên càng có khí chất, trông thật giống mẹ." Người phụ nữ nói chuyện tuổi tác không chênh lệch với Từ Anh bao nhiêu, bà kéo tay Từ Anh: "Lão Từ, tôi thật hâm mộ bà, con gái vừa xinh đẹp, lại còn múa giỏi như vậy."
Từ Anh cười không ngớt, ngoài miệng nói "Đâu có", nhưng lại rất hưởng thụ lời khen này, cảm thấy mình có đủ mặt mũi.
Bùi Tri Khê im lặng, đã thấy nhiều nên không còn lạ.
Không khí này làm Lục Thư rất không thoải mái. Lẽ nào chỉ có những lúc thế này, Từ Anh mới nhớ đến sự tồn tại của Bùi Tri Khê?
Nếu Bùi Tri Khê không phải là vốn liếng để bà khoe khoang, có phải cậu ấy sẽ bị hoàn toàn lãng quên không?
"Sao vậy?" Bùi Tri Khê nhìn Lục Thư.
"Không có gì."
Hai người đang nói chuyện thì một thanh niên đi tới, chào hỏi: "Chào cô..."
Lục Thư nghe tiếng, quay lại nhìn, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang nhìn Bùi Tri Khê, tâm trạng vốn đã không tốt lại càng chùng xuống.
Bữa cơm này, tựa như một buổi xem mắt trá hình.
Lục Thư có thể cảm nhận được, Từ Anh có ý tác hợp Bùi Tri Khê và người đàn ông kia...
Trong phút chốc, nàng rất muốn nói thẳng với Từ Anh, rằng nàng và Bùi Tri Khê đang ở bên nhau.
Nhưng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong.
Bùi Tri Khê cũng nhận ra không khí không đúng. Cô nhìn Lục Thư, nàng chỉ im lặng không nói, nhưng sự nghẹn khuất đều đã viết hết lên mặt.
Mãi cho đến lúc trở về, tâm trạng của Lục Thư vẫn rất nặng nề.
Bùi Tri Khê tắm rửa xong trở về phòng, Lục Thư đang đứng trước gương, chậm rãi sấy tóc.
Lục Thư nhìn cô, không nói chuyện.
Bùi Tri Khê đi đến phía sau, lấy máy sấy trong tay nàng, giúp nàng sấy khô mái tóc dài.
Máy sấy tiếp tục phát ra tiếng ong ong. Một lúc sau, Lục Thư nhìn Bùi Tri Khê đang dán sát sau lưng mình trong gương: "Tối nay xem mắt cũng thuận lợi nhỉ."
Nghe Lục Thư mỉa mai, Bùi Tri Khê: "Đâu có?"
Lục Thư quay đầu lại nhìn thẳng vào cô: "Cậu nói dối mình à?"
Bùi Tri Khê không thể phản bác.
Tuy Từ Anh không nói rõ, nhưng làm sao cô có thể không biết "dụng tâm" của bà được?
Từ sau khi cô nói rõ ràng với Cao Tuấn là không có khả năng, Từ Anh dường như vẫn không từ bỏ việc nhúng tay vào vấn đề tình cảm của cô.
Sấy khô tóc, Bùi Tri Khê tắt máy sấy, nhìn Lục Thư nghiêm túc giải thích: "Mình không biết chuyện tối nay."
Lục Thư dĩ nhiên nhìn ra được, sự sắp xếp này là ý của Từ Anh, Bùi Tri Khê cũng không hề hay biết.
Bùi Tri Khê: "Không vui à?"
Lục Thư cao giọng: "Bạn gái bị người khác để ý, mình nên vui mừng chắc?"
Bùi Tri Khê hiểu tâm trạng của Lục Thư. Lúc trước Thư Tú Lâm chỉ đề cập đến chuyện xem mắt cho nàng, trong lòng cô cũng chẳng dễ chịu gì. "Sẽ không có lần sau đâu."
Lục Thư có thể lý giải, tình huống này rất bình thường, nếu không công khai, Bùi Tri Khê tự nhiên sẽ bị mẹ thúc giục chuyện hôn nhân. Nàng cũng chỉ nói vậy thôi, không thật sự để chuyện này trong lòng.
"Sao lại nói với mẹ cậu là chúng mình ở chung một phòng, không sợ bà ấy biết à?" Lục Thư thấy Bùi Tri Khê cũng không hề kiêng dè gì trước mặt mẹ mình.
Bùi Tri Khê có thể nhìn ra được, từ sau khi mẹ cô đến, Lục Thư liền trở nên đặc biệt cẩn thận. Cô dịu dàng mà kiên định nói: "Biết cũng không sao."
"Ừm." Lục Thư cười. Hoàn cảnh khó khăn hơn hai người cũng đã trải qua, đời này của họ chỉ biết kiên định không đổi mà cùng nhau đi tiếp.
...
Sáng hôm sau lúc ăn sáng, Từ Anh quả nhiên lại nhắc đến chủ đề kết hôn.
Bà một bên thong thả khuấy cà phê, một bên bâng quơ nói: "Hai đứa tuổi không còn nhỏ, thật sự phải suy xét chuyện kết hôn đi. Dì biết ngành của các con bận rộn, nhưng khiêu vũ có thể nhảy cả đời sao? Cuối cùng vẫn là phải kết hôn tìm một chỗ dựa, đừng để đến lúc lớn tuổi lại hối hận."
"Dì Anh, quan điểm này của dì lỗi thời rồi ạ." Lục Thư xen vào. "Phụ nữ dựa vào chính mình là được, cần gì phải tìm chỗ dựa?"
"Ít nhất cũng phải có một người bầu bạn chứ?" Từ Anh lại nói.
"Con sẽ ở bên cậu ấy..." Lời nói của Lục Thư có ẩn ý.
Từ Anh bất đắc dĩ cười, tiếp tục ăn sáng. Một lát sau, bà nhìn về phía Bùi Tri Khê: "Cậu trai hôm qua khá tốt, xem ra tính cách cũng hợp với con, nhà dì ấy mẹ cũng hiểu rõ, gia cảnh không tồi, con cùng cậu ấy tiếp xúc tìm hiểu một chút, biết đâu lại hợp."
Từ nhỏ đến lớn, Từ Anh đều dùng giọng điệu này để nói chuyện với Bùi Tri Khê, bởi vì cô quá hiểu chuyện, cái gì cũng sẽ làm theo yêu cầu một cách ưu tú nhất.
Dần dà, bà đã quen ra lệnh cho Bùi Tri Khê như vậy, xem đó là điều hiển nhiên.
Bùi Tri Khê còn chưa nói gì.
"Tính cách hợp sao? Con thấy người đó quá nhàm chán, không hợp với Bùi Tri Khê đâu." Lục Thư tính tình nóng nảy, không ngồi yên được. "Tính cách cậu ấy đã buồn tẻ rồi, phải tìm một người cởi mở, biết dỗ cậu ấy vui vẻ."
Bùi Tri Khê liếc nhìn Lục Thư một cái, có chút buồn cười.
Từ Anh bị những lời này của Lục Thư làm cho nghẹn họng, dù sao cũng không phải con gái mình, khó mà nói gì, trên mặt bà có chút không giữ được bình tĩnh.
Lục Thư trước nay vẫn nghĩ gì nói nấy, không giống Bùi Tri Khê luôn giữ mọi thứ trong lòng.
Trên bàn cơm im lặng một lúc.
Cả ba người đều có suy nghĩ riêng.
Cuối cùng, giọng nói của Bùi Tri Khê đã phá vỡ sự im lặng: "Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện."
Từ Anh ngẩng đầu: "Chuyện gì?"
Bùi Tri Khê đối diện với ánh mắt của mẹ, cô thong dong nói: "Con và Lục Thư đang ở bên nhau, chúng con sống rất tốt."
Nghe Bùi Tri Khê không nhanh không chậm nói ra những lời này, Lục Thư không hề có cảm giác bối rối.
Hay phải nói, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Chuyện này nếu Bùi Tri Khê muốn giấu, nàng sẽ cùng cô giấu; Bùi Tri Khê không muốn giấu, nàng liền nắm tay cô cùng nhau đối mặt.
Không có gì khó cả.
Từ Anh nhanh chóng hiểu được hàm ý của hai từ "ở bên nhau". Thật ra lần này trở về, bà đã nhận ra quan hệ giữa Bùi Tri Khê và Lục Thư thân mật đến có chút kỳ quái, ngủ chung giường, rất nhiều đồ vật đều là đồ đôi.
(Chú thích: Bản gốc là "hai từ", nhưng khi dịch ra tiếng Việt lại là "ba từ". Mình muốn tôn trọng nguyên tác nên vẫn để nguyên là "hai từ")
Sắc mặt bà âm trầm, giống như trong nháy mắt bị mây đen che phủ: "Con nói cái gì?"
Bùi Tri Khê vẫn bình tĩnh như cũ: "Con biết mẹ không chấp nhận được, con chỉ nói cho mẹ biết thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro