Chương 2: Chỉ nhập sáng sớm
Edit: phuong_bchii
Beta: Sheemon
_________________
"Có rảnh không?" Màn hình di động hơi sáng lên, lại tắt. Là Tống Thanh Mộng nhắn tin tới, ý tứ trong lời nói không cần nói cũng biết. Có ai đêm hôm khuya khoắt lại nhắn tin, hỏi mình có rảnh hay không chứ? Đương nhiên, trừ những người đó.
Các cô vẫn chỉ duy trì quan hệ như vậy, quan hệ về mặt sinh lý, thỏa mãn cho nhau, giải tỏa cho nhau.
Đối mặt với "lời mời" của Tống Thanh Mộng, Thẩm Tinh Hà hầu như chưa từng từ chối, ngoại trừ đến kỳ kinh nguyệt.
Không phải hai người có quan hệ tiền bạc gì, chỉ là người bạn giường này thật sự không tìm ra chỗ chê, hơn nữa đối phương còn lớn hơn mình vài tuổi như vậy, thật sự không biết từ chối như thế nào.
Thế giới của người trưởng thành hơn phân nửa là nặng nề và áp lực, mấy độ phóng túng, mới có thể giải tỏa.
"Có." Phản hồi chỉ một chữ, nhìn không ra nàng có cảm xúc gì, ngược lại như là giao tiếp về công việc giữa cấp trên và cấp dưới.
409 —— Màn hình tắt lại lần nữa sáng lên, vô cùng đơn giản chỉ có một chuỗi số nàng có thể đọc hiểu.
Nàng tắt di động, cũng không phản hồi. Mà xoay người thay quần áo, từ trong ra ngoài, sự mệt mỏi sau buổi tối làm việc trên mặt cũng che đi dưới làn da, dùng lớp son môi hơi mỏng, để dưỡng ẩm cho đôi môi đã mất đi khí sắc. Thu xếp đơn giản, ánh mắt rơi vào sợi dây chuyền nằm ở một bên, nàng do dự có mang hay không, luôn cảm thấy như vậy quá cố ý. Rõ ràng đó chỉ là quan hệ thể xác, những cái lấy lòng lộ liễu nhất nàng sớm đã làm, vì vậy việc sử dụng những phụ kiện bên ngoài này để lấy thiện cảm có vẻ thừa thãi.
Đêm khuya đường xá rất thông thuận, không tắc nghẽn như ban ngày, nhìn xe cộ trên đường, nàng chỉ thấy phát điên.
Ban đêm khiến ham muốn của con người dâng trào, hầu hết những người hoạt động về đêm hơn phân nửa đều là "có ý đồ xấu".
Nàng bắt xe đi vào không gian bí mật thuộc về các cô, đã quá quen đường. Nhân viên phục vụ khách hàng ở quầy sớm đã xem nàng là "khách quen", cách mấy tuần sẽ xuất hiện mấy lần, thỉnh thoảng là một người, có khi là hai người.
Vừa mở cửa ra, nghênh đón một màu tối đen, mò mẫn điện thoại từ trong túi, nương theo ánh sáng, tìm được công tắc, đến khi thoáng nhìn chiếc túi xách quen thuộc đặt ở trên sô pha, mới xác nhận căn phòng này còn có một người khác.
Nàng lần theo ánh đèn tìm đến chỗ tối tăm, nhìn thấy người trên giường đắp chăn bông, khóe mắt cong cong dần, lông mày nhíu xuống phía dưới, nhưng rất mau đã biến mất, an tâm kẹp một tia mất mát. Cởi áo khoác trên người, cúi xuống nhìn đống tài liệu lộn xộn trên bàn, cùng iPad còn hơi ấm khi chạm vào, mới hơi hơi giãn mày ra.
Tay chân nàng nhẹ nhàng, hé một khe nhỏ rồi lẻn vào, sợ ánh sáng ngoài phòng chiếu đến người trên giường, thấy đối phương ngủ rất say, mới chui vào trong chăn.
Nàng lặng lẽ tránh xa nguồn hơi ấm dưới chăn rất xa, lẳng lặng mà nghe tiếng hít thở vững vàng của người bên kia. Đa số dưới tình huống nàng nghe được chính là giao tạp dồn dập thở dốc với nhau, bình tĩnh hô hấp giống như vậy, là lần đầu tiên. Thậm chí nàng còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch phát ra từ cẳng tay nàng đang tựa vào, cảm nhận được chính mình xao động. Nghe được tiếng thở đều đặn sau tai, nàng không dám lộn xộn, sợ đánh thức mèo hoang đang nghỉ ngơi, chỉ có thể nhẹ nhàng di chuyển tới cánh tay của cô.
"Mệt quá." Người phía sau đột nhiên mở miệng.
"Ngủ đi." Lập tức có một đôi tay vòng qua eo, toàn thân được bao bọc bởi mùi sữa tắm hoặc dầu gội thơm phức, thân thể được mang từ trong góc râm mát đến một nơi ấm áp, xao động của nàng mới dần dần khôi phục.
Đường chân trời le lói vài tia sáng, mông lung sáng lên, ngoài cửa sổ có một màn sương mù màu xanh thẫm, tí tách tí tách mưa bụi đánh vào trên mái hiên ngủ say, tiếng vang nhỏ bé cũng không có nhiễu giấc mơ của người trong phòng.
Thẩm Tinh Hà chỉ cảm thấy thân dưới như thể bị ướt bởi giọt mưa, tiết một thân. Khi vị mặn và ướt tràn vào miệng, nàng mới nghiêm túc ý thức được đây không phải mơ.
"Tỉnh rồi à?" Người này rõ ràng là cố ý, thân dưới sớm bị cô ăn sạch sẽ, da thịt trần trụi chỉ cảm thấy mát lạnh.
"... Ừm..." Nàng hồi phục Tống Thanh Mộng đang dùng ngón tay đẩy vào chỗ sâu bên trong, chỉ còn tiếng nức nở.
Cảm giác bị lấp đầy, hoàn toàn đánh thức nàng, nàng duỗi tay tìm quần áo trên người, không cam lòng chỉ có chính mình lồ lộ ở trong không khí lạnh lẽo.
Tống Thanh Mộng cảm nhận được động tác người dưới thân, không ngăn cản, chỉ là động tác nhanh hơn, cùng người dưới thân ganh đua cao thấp.
Hai người đã làm mấy lần, cơ thể sớm đã hòa hợp, đối mặt với đối phương biết người biết ta, không chút sức lực chống cự.
Không khí lành lạnh đang dồn dập thở ra khí nóng không ngừng thăng ôn, cơ thể đan xen giống như sắt mới được đánh bóng ở nhiệt độ cao, dung hợp lại tân sinh, không ngừng đập, cuối cùng rèn thành thép.
"Đừng nhịn." Tống Thanh Mộng khẽ cắn vào vành tai đỏ bừng người dưới thân, lại xẹt qua chiếc cổ có gân lộ rõ, cuối cùng dừng ở xương quai xanh có khung xương nhô lên, ấn vết đỏ tiếp theo trên mỗi người.
Cô hiểu rõ, bạn nhỏ mà, non nớt lại ngượng ngùng, như là quả quýt mới vừa kết quả, vừa chua vừa cứng, nhưng dùng tay véo một véo bao vây lấy thịt quả, chảy nước ra vẫn là vị thơm ngọt.
Tống Thanh Mộng quá quen thuộc thân thể của nàng, nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, chất lỏng trong cơ thể đã dễ dàng bị bài trừ, ngâm mình trong nước mật hoa, chỉ cảm thấy trơn trượt.
Chân Thẩm Tinh Hà vốn dĩ đã tách ra, vô thức bị kéo lại, cánh tay có lực tinh tế bị kẹp ở bên trong, đường nét cơ bụng đã vì sự duỗi người mà co lại thành một đường thẳng, vết mồ hôi vẽ nên đường nét cơ hai bên, eo thon cứ thế trống trải, hòa hợp với sự nghịch ngợm của đầu ngón tay.
"Ưm... Chị ơi... Thoải mái quá..." Tống Thanh Mộng chỉ cảm thấy tiếng nàng kêu không đủ, thanh âm kiều mị như vậy, cô muốn nghe nhiều hơn. Giờ phút này Tống Thanh Mộng ngược lại như là vì sự thất lễ tối hôm qua, đang nhận lỗi với người trên đầu ngón tay, không ngừng gây xích mích, xoa bóp, đưa đẩy.
Nhìn ánh mắt nàng mê ly, trong miệng rên rỉ gọi chính mình là chị, Tống Thanh Mộng chỉ muốn nuốt nàng ở trong miệng, chỉ có như vậy mới sẽ không bị người khác ăn vụng.
Rõ ràng đã nhấm nháp đầu lưỡi rất nhiều lần, lúc này vẫn cảm thấy ngon miệng, không ngừng liếm mút, một giọt cũng không để lại, tựa hồ như vậy là có thể đạt cân bằng đầm nước trào ra của người dưới thân.
Đại não Thẩm Tinh Hà cảm giác thiếu oxy, khiến nàng dần dần tê liệt, mất đi khả năng khống chế thân thể, như đồng hồ quả lắc treo ở trên tường, không ngừng lắc, thời gian chưa ngừng, nàng cũng chưa ngừng.
Mất khống chế, xoay người đưa chính mình vào giữa các ngón tay, đùi quay quanh ở bên nhau, căn chỗ đỏ ửng, tiếng thở dốc đan xen thay nhau nổi lên, tạo thành nhịp điệu cùng với tiếng nước bắn tung tóe, hóa ra chim sơn ca chính là kêu cả ngày như vậy.
Tống Thanh Mộng tẩm tay ở trong nước, chỉ cảm thấy như là đã ướt sũng rồi, một ngón... hai ngón... mà hoàn toàn đi vào, không thèm quan tâm đến luật động trên người. Cô ngẩng đầu lên liếm mút những góc nhọn đã bị chuồn chuồn che mất, dùng đầu lưỡi vẽ những vòng tròn quanh quầng sáng màu nâu đậm, chỉ vào đôi tai đột nhiên thở hổn hển, mới cảm thấy thỏa mãn.
"... A... ưm... chị... chị..."
Cả người Thẩm Tinh Hà mềm mại quấn quýt, dùng cánh tay trắng nõn tựa lên bờ vai rõ xương quai xanh, như một thợ xăm khắc họa từng hoa văn, cuối cùng hai cánh tay đan chéo ôm lấy cổ đang thở hổn hển. Nàng đẩy thân mình về phía trước, cúi đầu hôn người mang lại từng lớp khoái cảm để khen thưởng.
Thủy triều lên rồi lại xuống, khoái cảm chồng chéo ngưng tụ sâu trong đầu ngón tay, chỗ phồng trong hoa tâm do áp lực không ngừng bắt đầu co rút dữ dội, hoa huyệt mở ra lại khép lại, ngón cái thon dài bị mút vào, hòa làm một với khe nhỏ, chui sâu vào trong.
Thượng đế cho chúng ta cấu tạo tương đồng, có lẽ là để chúng ta hoà hợp tốt hơn.
Các cô am hiểu sâu sắc việc này.
"... A..." Tống Thanh Mộng thả tay còn lại, xoa nhuỵ hoa, nơi được thượng đế đặc biệt chăm sóc khi tạo ra có vô số điểm nhạy cảm, chỉ cần khảy nhẹ, liền khiến người run rẩy.
Thẩm Tinh Hà chịu không nổi, nhiều lần bị chọc ghẹo, cuối cùng hóa thành cơ thể run rẩy kịch liệt. Khoái cảm cao trào giống như là gần chết đến nơi, không có ý thức, hồn lìa khỏi xác, chỉ còn lại một vũng máu thịt. Nàng bị bỏ lại trên bãi biển khi thủy triều xuống, như nàng tiên cá mất nước biển, mãnh liệt mà vẫy đuôi, chờ đợi khoảnh khắc được nhặt lên.
Cô cho nàng bè gỗ, lại cho nàng sóng to gió lớn.
Tống Thanh Mộng ôm cơ thể đình trệ của nàng, chờ nàng từ trong sóng lớn tìm được bè gỗ, dần dần ổn định. Tống Thanh Mộng nhẹ nhàng cọ xát đôi môi trên bờ vai vẫn chưa nguội bớt của nàng, như là trấn an cũng như là yêu cầu.
Hai người cứ trần trụi tứ chi như vậy, ôm sát vào nhau, sương mù ngoài cửa sổ còn chưa tan đi đã che mất ánh nắng bên ngoài, mưa phùn nặng hạt vẫn chưa ngớt.
Khi nàng từ dòng nước chảy xiết trở lại bờ, bụi cỏ bên dòng suối kết đầy bọt nước, súc rửa qua thân thể mới vừa được đến đánh thức.
Thẩm Tinh Hà lấy lại tinh thần, vén mớ tóc rối bời của Tống Thanh Mộng, trả lại hết sự thoải mái trong miệng, ngón tay vươn thẳng vào giữa dòng suối đang dâng trào như chính mình, dùng lòng bàn tay dừng ở chất lỏng nhuộm đầy toàn bộ bụi hoa, thối nát lại tràn ngập hơi thở tình dục theo vết nứt cửa sổ đến trong mưa, cuối cùng ở trên cửa sổ kết thành một đám bọt nước, lại rơi xuống, lưu lại từng hơi nước mờ.
Tống Thanh Mộng giống như đã sớm biết nàng sẽ có hành động như vậy, phối hợp với nàng, đồng thời lại đi bắt một tay khác của nàng, đặt ở chỗ tròn trịa mềm mại của chính mình, cùng tay nàng chồng lên nhau, cùng nhau nắm lấy lại buông ra, cuối cùng cả người bị đè ở dưới thân.
Có lẽ là lớn tuổi hơn, Tống Thanh Mộng bắt đầu việc này lão luyện hơn nàng, mà ở lời nói và hành động của cô đều mẫu mực, Thẩm Tinh Hà dần dần nắm bắt được.
"Thoải mái không... chị?" Thẩm Tinh Hà vòng ra sau đưa hai ngón tay vào tâm suối rộng mở, dùng đầu lưỡi câu lấy hai cánh bướm, liếm láp, nhẹ mổ, gặm cắn, cổ tay co giật, đầu ngón tay bị bọc trong những lớp thịt nóng hổi, moi, xoay tròn, lại rút ra.
Tống Thanh Mộng bị xuyên sâu vào, hóa ra bạn nhỏ đã trưởng thành rồi.
Đáp lại Thẩm Tinh Hà chính là từng trận thở gấp gáp, người phát ra âm thanh sớm đã mắc vào trong lưới tình dục, nào còn lo lắng thoải mái hay không.
Tiếng mưa rơi ngừng lại.
"Em giúp chị, dây chuyền rất đẹp." Thẩm Tinh Hà đã tắm rửa, quần áo đã mặc xong, nâng đôi tay có chút không cử động nổi cầm một vật nhỏ, mà trên giường còn người đang nằm lõa thể, giống như người không có việc gì.
"Hôm nay cuối tuần có bận gì không?" Tống Thanh Mộng vuốt ngược mái tóc ra sau gáy, nhìn thấy dấu vết mình để lại, không khỏi cúi đầu dùng môi cọ cọ. Người này lúc nào cũng như vậy, dùng những trò khiêu khích không quá lộ liễu để chọc ghẹo nàng.
Lẽ ra giúp đeo dây chuyền phải dễ hơn tự đeo, nhưng người phía sau như cố tình kéo dài thời gian.
"Không." Tống Thanh Mộng nghe thấy câu trả lời, dây chuyền cô đeo cuối cùng được nàng cởi bỏ, dọc theo quần áo trượt vào trong tay cô.
"Tôi cũng không." Ngay sau đó lại là một chuỗi nụ hôn sâu nóng bỏng...
Quần áo mới vừa mặc xong, lại bị cởi ra...
Lúc này Thẩm Tinh Hà mới hiểu ra người này sớm đã tính mưu.
Ngoài cửa sổ dần dần từ xanh đậm chuyển thành xanh nhạt, cuối cùng lộ ra một màu trắng xám nhạt, tiếng mưa nhỏ cũng dần trôi đi, chỉ còn những sợi mưa mỏng rơi trên người ướt đẫm, hòa cùng mồ hôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro