Chương 3: Hoa bách hợp nở rộ
Edit: phuong_bchii
Beta: Sheemon
_________________
Những ngày nóng nực và những ngôi sao cô đơn.
Thời gian không thương tiếc bước từ cơn buồn ngủ mùa xuân tháng Ba sang tháng Tư hoa nở rộ.
Cô, vẫn không liên lạc với nàng.
Ban ngày cây liễu rũ xuống đâm chồi xanh non, bông mơ bay đầy trời, rải rác như những bông tuyết trắng tinh, người đời nói đó là lãng mạn, nhưng nàng chỉ cảm thấy hơi khó chịu, có lẽ là viêm mũi lại tái phát, hoặc là lý do khác.
Thẩm Tinh Hà nhìn những tin nhắn ở trên màn hình yên tĩnh nửa tháng trước, nhấn vào, thoát ra, lại nhấn vào.
Nàng than nhẹ, hai người ăn ý, không chỉ giới hạn ở trên giường.
Nghe nói rằng phần lớn những người đồng tính nữ đều có khuynh hướng yêu mấy chị gái, say mê sự điềm đạm và trưởng thành của "chị". Nhưng vào khoảnh khắc này, nàng lại hoàn toàn không cảm thấy vậy. Cũng nghe nói, đi từ thận đến tim, hoặc đi từ tim đến thận, ham muốn thể xác quá nhiều sẽ làm chết mối quan hệ trên giường, rất ít người tránh được.
Có lẽ, đúng là thật sự mệt mỏi.
Di động rung lên nhắc nhở nàng có tin nhắn mới, vốn tưởng rằng là tin quảng cáo nào đó, cho đến khi nhìn thấy thời gian cập nhật trên khung chat, nàng kéo thanh thông báo xuống, đối chiếu thời gian, xác nhận lại mới thấy nhẹ nhõm.
"Muốn gặp mặt không?" Vẫn ngắn gọn như thường lệ, không hề thể hiện cảm xúc.
Muốn gặp sao? Thẩm Tinh Hà tự hỏi chính mình, các cô gặp mặt đều bởi vì nhu cầu, hẹn khi rảnh rỗi, hẹn vào ban đêm, một trận tắm nóng hổi sảng khoái, rửa trôi mệt mỏi trong cuộc sống phức tạp. Vẫn duy trì tần suất hai bên đều vừa ý, không thêm chút nào nhưng cũng không bớt đi chút nào.
Nhưng lần này, nó giống như là lời mời hơn.
"6 giờ tôi kết thúc."
"Tôi đến đón em."
Bước ra khỏi tòa nhà mười tầng, nàng mới phát giác, hôm nay ánh mặt trời vô cùng sáng, chiếu lên mắt cá chân trần của nàng, giống như được người hôn ấm áp như vậy. Những đám mây rám đỏ được bao phủ bởi những tòa nhà cao tầng dưới chân trời lần lượt xuất hiện khi nàng sải bước về phía trước.
Tống Thanh Mộng đứng cạnh chiếc xe hơi có biển số mà nàng đã thuộc nằm lòng, trong tay ôm một bó hoa xinh đẹp bắt mắt, dáng thướt tha như người, ánh hoàng hôn rọi lên khuôn mặt trắng trẻo, nàng nhìn thấy sự vui mừng, hân hoan.
Nàng không chỉ một lần nhớ tới, ở dưới ánh chiều tà mặt trời lặn, trước cửa tiệm hoa ở góc phố, mua mấy bó hoa tươi nở rộ, dắt ánh nắng chiều cùng bó hoa đi đón người yêu, rồi sánh bước cùng cô trên con đường, gió đêm thổi đến, thỉnh thoảng sẽ có những cuộc khắc khẩu về việc nấu món gì cho bữa tối, nhưng cuối cùng đều hóa thành mười ngón tay đan vào nhau, chỉ là suy nghĩ chút thôi cũng khiến lòng tràn đầy hân hoan.
Nhưng khi Thẩm Tinh Hà ngồi lên trên xe, nàng biết, nàng có hơi say, nàng đã quên mất thân phận của chính mình.
Chỉ là, tại sao chị ấy lại muốn tặng hoa cho mình chứ?
Chị ấy cũng không yêu mình.
Nàng nhận bó hoa thơm ngào ngạt lên xe, thoáng nhìn bao ngón tay nhét ở bên cạnh ghế ngồi, nàng nhận ra, sao có thể không nhận ra.
Những bao ngón tay đó trông có vẻ chói mắt, nàng không biết người này thật sự không e dè, hay là dùng nó vào mục đích khác?
"Ăn cơm chưa? Tôi mua chút đồ ăn và rượu."
Các cô cũng không ăn cùng nhau.
Đồng nghiệp ăn cơm là một việc cực kỳ thân mật, không ngoài xin giúp đỡ, gia đình sum họp, vui vẻ cùng bạn bè, đồng hành cùng người yêu, mỗi loại đều có mối liên kết phức tạp, còn các cô thì phân ranh giới rõ ràng, hoàn toàn trong sạch.
"Ăn rồi." Thẩm Tinh Hà ngơ ngác ngồi ở ghế phụ nhìn ra ngoài xe, cảm nhận được dòng thời gian trôi qua như nước lũ khi dòng người và phương tiện nhanh chóng lướt qua trước mắt.
"Trực tiếp qua?" Tống Thanh Mộng quay đầu nhìn một cái, người bên cạnh có vẻ không vui lắm.
Thẩm Tinh Hà không nói chuyện, quay đầu hướng về phía cô gật đầu, ánh mắt chạm nhau lại nhanh chóng tránh đi.
Không liên lạc nửa tháng, Tống Thanh Mộng đi đâu, nàng cũng không hỏi.
Nàng biết rõ, hỏi, là vượt giới hạn.
Không khí chìm vào im lặng, hương thơm của bó hoa trong lòng hòa quyện với mùi trái cây nằm trong túi nilon tại điểm cao nhất, rồi lại vòng vèo, lan tỏa qua khoảng cách ngăn cách giữa hai người.
Thẩm Tinh Hà ngồi ở khu đại sảnh tiếp khách đợi một lúc lâu, không thấy người trở lại, đứng dậy đi tìm đến cuối cùng. Hóa ra, chị gái quen mặt ở quầy lễ tân đã thay đổi thành gương mặt xa lạ, làm việc cũng không còn thành thạo như trước.
"Đi thôi." Tống Thanh Mộng tay xách thức ăn vốn định ăn một mình trên xe trống, may nhờ người bên cạnh giúp đỡ nên mới có chỗ tốt tối nay.
"Nặng không?" Nàng biết rõ lực cổ tay của Tống Thanh Mộng, một câu quan tâm đơn thuần, nghe càng giống như có ý khác.
"Nhẹ hơn em nhiều." Tống Thanh Mộng như nhìn thấu tư tâm nàng, một lời trúng đích.
Hai người một trước một sau, Thẩm Tinh Hà đi theo phía sau cô, nhìn váy người phía trước khi bước lên, làn da trắng nhợt lóe lên trước mắt, khiến người ta bực mình.
Trời tháng tư cũng không khô nóng, người này nhất định là cố ý.
"Giúp tôi cầm lát." Tống Thanh Mộng đưa túi thức ăn đầy ắp cho người bên cạnh, thấy vật nặng làm thân hình gầy gò hơi khuỵ xuống, cơ thể lắc lư, cô khẽ cười, gừng càng già càng cay.
Cạch —— cửa mở
Các cô gặp lại ở một gian phòng tối, ánh sáng chiếu trên người nàng.
Tống Thanh Mộng không bật đèn ngay, ngược lại ép người vào cửa.
Hoa tháng tư nở rộ, quả chín đầy cành, cố gắng hút tinh hoa của đêm trăng tròn, liên tục hấp thụ dưỡng chất từ đất tạo thành quả mọng, cắn một miếng, nước quả vỡ tung, miệng đầy ngọt lành.
Tống Thanh Mộng tập kích mãnh liệt, gấp gáp, thẳng thắn, như cơn gió mạnh thổi qua đồng cỏ, không còn một mầm cỏ sống sót.
Trái cây tươi trong tay từ không trung rơi xuống, chai rượu va vào nhau kêu lách cách, Tống Thanh Mộng tiện tay nhận bó hoa trong lòng nàng, giúp nàng tập trung tinh lực.
Nàng đang đối mặt với một con mèo đói không kén chọn thức ăn, cuộn nằm ở bên cạnh cửa chờ đợi thời cơ, ngửi được con mồi kia trong một khắc, không chút do dự lao tới.
Bó hoa rơi xuống.
Một tay khác của Tống Thanh Mộng ôm lấy vòng eo nóng bỏng, kéo vào ôm trong ngực mình, quần áo mỏng manh, xuyên qua hơi ấm của lớp vải cọ xát vào nhau, truyền lại hơi ấm khác biệt.
Thẩm Tinh Hà bị hôn có chút choáng váng, chút oxi ít ỏi biến trước mắt nàng thành màu đen, ngón tay Tống Thanh Mộng linh hoạt không uổng một binh một tốt, xuyên qua áo khoác sớm đã cởi ra, nắm lấy ngọn đồi thu nhỏ sau một thời gian không gặp. Đùi đan xen tìm tư thế thoải mái, liên tục cọ xát từ trong ra ngoài, váy của Tống Thanh Mộng đã bị kéo lên, quần lót thấm ướt màu trắng sữa của Thẩm Tinh Hà, một vũng... hai vũng...
Nụ hôn của lửa và thuốc súng, đang vang lớn đột nhiên im bặt.
"... Đi tắm..." Thẩm Tinh Hà yếu ớt đẩy người trên mình.
Một chiếc áo khoác chất thành từng nếp nhăn trên mặt đất, quần áo bị đẩy lên trước ngực, bụng nhỏ nhấp nhô, quần chỉnh tề mở rộng cửa, tạo lối vào cho bàn tay.
Một nửa cổ áo lộ ra, váy phẳng phiu vì tác động bên ngoài đầy vết nhăn, tà váy ôm sát đùi ngang qua khe hở, trở thành bộ đồ mới lê lết trên mặt đất.
Mất hết thể thống.
Tống Thanh Mộng dùng tay gãi gãi hõm eo nàng, tỏ vẻ bất mãn.
Hai người tựa vào hõm cổ nhau, làm dịu đi dục vọng đang cắn nuốt.
Thẩm Tinh Hà tóc ướt nửa đầu ngồi ở mép giường, trong tay là rượu vang đỏ Tống Thanh Mộng mang suốt chặng đường lên lầu, nhấp một ngụm, lại nhẹ nhàng đong đưa, để hương rượu lan tỏa hỗn loạn. Uống từng ngụm một, không biết đã uống bao nhiêu ly, người trước mắt mới mặc áo choàng tắm xuất hiện.
Cô hình như gầy đi một chút, góc cạnh trên mặt càng thêm rõ ràng, làn da lộ ra trong chiếc áo choàng tắm màu trắng là lời mời gọi nàng, nhưng Thẩm Tinh Hà cũng không rung động.
Thẩm Tinh Hà tự mình ngồi dậy, cầm lấy quả nho đỏ ở một bên đưa vào miệng.
Tống Thanh Mộng liếc nhìn người này một cái, lòng đầy thắc mắc, người vừa nồng nhiệt tiếp đãi mình là nàng sao?
"Muốn xem phim." Thẩm Tinh Hà ngậm quả cam, nói chuyện, mơ hồ không rõ, hơn nữa ba chữ này, nghe vào tai chính là một giọng nói quyến rũ.
"Em muốn xem nam nam, nam nữ hay là nữ nữ?" Tống Thanh Mộng buông khăn tắm trong tay, tóc vén ở hai bên, đi đến phía trước, ngồi ở bên cạnh nàng, cổ tay bắt lấy cái chân nàng không ngừng kích thích.
"Nữ nữ đi, học tập chút." Thẩm Tinh Hà sợ ngứa, người này cố ý dùng tay xoa xoa lòng bàn chân nàng không chịu nổi trêu chọc, nàng nhẹ nhàng đá về phía trước, ý bảo buông cái tay đang nghịch kia ra.
Tống Thanh Mộng biết điều mà thả lỏng tay ra, theo nàng phân phó, tìm được một bộ phim mà cô cho là khá hay.
Cô thường làm động tác nhỏ dịu dàng như vậy, suýt chút nữa Thẩm Tinh Hà sẽ hiểu lầm mất.
Hai người dựa lưng vào đầu giường, cũng không dựa gần nhau.
Tống Thanh Mộng tìm không phải là một phiên bản có cốt truyện, là một bộ cực kỳ trực tiếp, ngay từ đầu, trên màn ảnh hai người phụ nữ tóc dài đã bắt đầu vuốt ve, hôn hít, bắt đầu màn dạo đầu cào cấu.
"Uống ít thôi." Tống Thanh Mộng nhìn nàng uống hết ly này đến ly khác, cô nói như vậy hiển nhiên không phải tiếc rượu quý.
"Muốn say." Thẩm Tinh Hà tiếp tục đưa chất lỏng không vừa ý vào cái bụng vô tội của mình.
Không ngờ hai người lần đầu tiên ngồi an tĩnh, là xem phim khiêu dâm.
Cũng phải, bạn giường mà thôi, ngồi ở rạp chiếu phim xem phim mới là lãng phí.
Màn hình treo trên tường phát ra tiếng rên rỉ, vang lên trên người hai người, cũng không khuấy động sóng gió gì.
Không có gì mà hai người này chưa từng làm và màn trình diễn trên màn ảnh không thể xuất sắc bằng màn trình diễn của họ.
"Muốn thử cái gì mới không?" Thẩm Tinh Hà có chút say, trên mặt đỏ ửng vì rượu, nhướng mày nháy mắt với Tống Thanh Mộng.
"Cái gì mới?" Tống Thanh Mộng rất có hứng thú cầm tay không lớn không nhỏ của nàng, lặng lẽ vuốt ve dọc theo xương ngón tay.
"Vậy đêm nay chị không được chạm vào em." Thẩm Tinh Hà xoá sạch cái tay một khắc cũng không yên phận.
Không thể chạm vào, là trừng phạt, cũng là dụ dỗ.
"Kiểu chạm vào nào? Như vậy sao?" Tống Thanh Mộng tiến đến bên mặt nàng, đặt tay lên ngực nàng bóp bóp.
"Chị... đồng ý với em đi mà." Thẩm Tinh Hà lấy ra tính trẻ con của mình, mềm nhũn âm điệu làm người khó có thể chối từ.
Tống Thanh Mộng cũng tràn ngập tò mò, dời tay đi, nhưng tuyệt không phải vì nghe lời, chỉ là muốn nhìn xem bạn nhỏ có thể làm cái gì mới.
Chỉ thấy người kia cởi bỏ hoàn toàn chiếc áo choàng tắm vốn hơi lộn xộn, làn da trắng như tuyết hiện ra trước mắt, khiến cô tối sầm cả mắt.
Nàng say rượu? Có biết chính mình đang làm gì không?
Nhìn qua cơ thể mấy lần, cùng bản thân có cấu tạo tương đồng, lại vẫn là quyến rũ như vậy.
Nàng quá phạm quy rồi, hộp sọ Tống Thanh Mộng giống sung huyết, núi lửa lúc này phun trào, chảy ra dung nham đủ để hủy diệt mọi thứ.
Tống Thanh Mộng bắt đầu thưởng thức màn trình diễn chỉ dành cho mình, tiếng thở dốc trên màn hình trở thành nhạc nền.
Thẩm Tinh Hà tay vuốt lên bộ ngực lâu ngày không được tẩm bổ, tay mở ra đóng vào, giữa các kẽ tay ép ra thịt mềm màu trắng ngà, miệng phát ra tiếng rên rỉ dễ chịu. Tay nàng rất đẹp, xương ngón tay rõ ràng, động tác mạnh mẽ kéo lên những gân xanh ẩn sâu bên trong.
Tống Thanh Mộng sững người, sững sờ ở một bên, nhìn chăm chú đóa hoa kiều diễm lay động trong gió, đáy mắt trào ra chính là dục niệm, treo trên mặt lại là ngượng ngùng.
Cô đã tới cái tuổi này rồi, nói như thế nào cũng đã xem vô số phim, cũng chỉ là ngay từ đầu sẽ ngượng ngùng đỏ mặt, sau đó chỉ còn đánh giá khách quan.
Nhưng hiện tại, cô không chỉ có ngượng ngùng, còn tham niệm.
Cô không dám nhìn đóa anh túc đỏ nở rộ kia, nhìn thêm nữa sẽ giống như một lời báng bổ. Nhưng cô nhịn không được bị hấp dẫn, giống ăn cần sa, sau khi nghiện, lựa chọn duy nhất là tái nghiện.
"Chị... cho em mượn một cái bao ngón tay được không?" Thẩm Tinh Hà nắm hai hạt nhỏ xẹp lép xoa cho cứng lại, trong mắt rỉ nước.
"Cảm ơn..." Tống Thanh Mộng giúp nàng mang lên, còn phải hôn trên mặt một cái.
Thẩm Tinh Hà thay đổi tư thế, nằm ở trên giường, hoàn toàn đắm chìm trong hương rượu, cành mảnh mai thò vào sâu trong khu rừng rậm rạp, người trong rừng thì thầm nhẹ nhàng, tiếng rên rỉ gấp gáp làm ướt người bên cạnh, học theo dáng vẻ của cô, tìm đường ra.
Các cô chuyên chú ở động tác của từng người, trên TV không ai để ý tới bộ phim còn đang chiếu.
Hai cơ thể vô hồn cúi xuống, cũng không giao triền, cô làm, nàng học.
Cô là một cô giáo giỏi, nàng là một học sinh có chí tiến thủ, mà lúc này cô không bằng trò.
Làm động tác tương tự, hai chân đỡ trên giường dang rộng ra, ngón tay đưa vào chỗ sâu nhất của chính mình, nàng vang dội, cô ẩn nhẫn, một mạnh một yếu, đầy nhịp điệu, khi thì nhẹ nhàng, khi thì vội vàng. Dây đàn kiềm chế, tiếng rít giữa các ngón tay, quay trục bấm dây, giai điệu hòa hợp.
Tống Thanh Mộng nhìn nàng, qua biểu cảm của nàng nhận ra, cơ thể nàng đang hát cùng một bài hát giống cô.
Các cô trước khi giao hợp là gió mạnh cô đơn, sau khi giao hợp là cuồn cuộn sóng lớn.
Mà giờ phút này, các cô là hoa bách hợp nở rộ, lặng lẽ nở hoa trong dòng nước ngầm của màn đêm, vòng eo giãn ra, hương thơm từ từ lan tới, hòa quyện vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro