Chương 6: Cuồng hoan
Edit: phuong_bchii
Beta: Sheemon
_________________
Đấng tạo thế đã sắp xếp cho mỗi chúng ta một cuộc gặp gỡ gọi là sự cứu rỗi ngay từ khi chúng ta sinh ra.
Mà nàng, chính là sự cứu rỗi của cô.
Bệnh viện chứng kiến cuộc sống mới, cũng chứng kiến sự suy tàn, khô héo và chết chóc.
Tòa nhà to như vậy, ngọn đèn dầu không tắt từ tầng này đến tầng khác, mùi nước sát trùng tán loạn khắp nơi, áo khoác trắng ở các gian phòng nhỏ không ngừng xen kẽ du tẩu, già trẻ từng hàng đứng nôn nóng, chờ đợi sinh mệnh được xem xét.
Người đi bệnh viện, đều hướng sinh.
Người mặc áo trắng, đều đỡ chết.
"Bác sĩ Tống, vậy em làm xong phẫu thuật và kiểm tra xong là sẽ ổn chứ." Thẩm Chi Diệc cũng không đếm được đây là lần thứ mấy tới gặp Tống Thanh Mộng, chỉ cần thấy cô thì không phải chuyện tốt.
"Hôm nay kết quả kiểm tra không có gì, em đã không sao rồi." Vẻ mặt Tống Thanh Mộng bất đắc dĩ, người này biết rõ bản thân dạ dày không tốt, còn uống rượu, đột nhiên bản thân uống say, trách ai được.
"Rốt cuộc cũng không cần gặp lại chị, ha ha ha ha, em lại có thể uống rượu."
Bởi vì phải làm phẫu thuật viêm ruột thừa cấp tính, Thẩm Chi Diệc cũng đã bao nhiêu ngày cũng chưa ăn đồ gì ngon lành, mỗi ngày đều là ăn cháo với rau củ, cả người gầy đi không ít.
"Đừng đắc ý quá sớm, vẫn phải chú ý chế độ ăn uống, cần nghe lời dặn của bác sĩ." Nhìn bộ dạng người này đắc ý, nếu không phải biết rõ đức hạnh của cô ấy, Tống Thanh Mộng cũng muốn mắng cô ấy một câu xứng đáng.
"Được được được, nghe lời dặn của bác sĩ! Có điều... Nhìn sắc mặt chị gần đây không tệ nha." Thẩm Chi Diệc bỗng nhiên cũng nhớ tới cái đêm bản thân uống say đó, mơ hồ nhớ Tống Thanh Mộng rời đi cùng với một người phụ nữ có thân hình đẹp, cô cũng không tiết lộ, chỉ có thể chính mình há mồm hỏi thật lâu.
"Phải, không tệ." Nhưng thật ra Tống Thanh Mộng không để ý ý tứ trong lời nói của cô ấy, sinh hoạt gần đây quả thật rất dễ chịu.
"Thế nào? Rất thích? Còn liên lạc thì sao?" Vẻ mặt vui sướng trên mặt người nọ, hiển nhiên còn đang hồi ức chi tiết.
Nói xong "Liên hệ thì sao?", Tống Thanh Mộng rơi vào suy tư.
Lần đầu tiên gặp nàng, là ở một quán bar yên tĩnh.
Nàng giống như những ngôi sao chấn động rơi xuống từ phía chân trời, không hề được sự báo trước lại vô cùng lộng lẫy.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh sáng rực rỡ rơi rụng ở trong đám đông, ánh sáng đan xen, bóng người lắc lư, âm nhạc mơ hồ và cuồng nhiệt khơi gợi những dục vọng sâu thẳm trong lòng người.
Có người ngồi ở quầy bar chờ đợi cuộc gặp gỡ tình cờ, có người đến gần chủ động xuất kích, mà nàng ngồi ở một bên tự uống tự chước, là chờ đợi hay là dụ hoặc?
Hiện tại nghĩ đến, nàng đối với Tống Thanh Mộng mà nói không thể nghi ngờ là dụ hoặc.
Nhìn đám người không ngừng nghỉ trên sàn nhảy, cuộn sóng cuồn cuộn, khi tăng khi giảm, Thẩm Tinh Hà ngồi một mình một bên, rượu đã xuống bụng, cũng hoàn toàn không hợp với những kẻ điều gió dắt trăng ấy.
Tống Thanh Mộng vừa liếc mắt đã chú ý đến bóng dáng kia. Một chiếc váy dài qua vai ôm lấy thân hình, ánh đèn rơi xuống xương quai xanh, phác họa nên đường nét hoàn hảo. Vạt váy ôm sát theo dáng người, mái tóc đen xõa xuống hai bên. Trong mắt là thứ tỉnh táo mê ly, so với những người xung quanh lại thêm vài phần lạnh nhạt kiêu ngạo, trên người còn toát ra một sức hút khiến người ta không tự chủ mà bị lôi kéo.
Nàng giống một ly sâm panh sủi bọt, đặt ở trên quầy bar, chờ cô đến đánh giá.
"Thường xuyên tới?" Bưng một ly Vodka mạnh, Tống Thanh Mộng lướt qua đám người hỗn độn, đi về phía bóng dáng xinh đẹp.
Cô nhất quán chủ động, thấy nhiều sinh tử, càng hiểu được tận hưởng lạc thú đáng quý trước mắt.
"Cô xem tôi giống không?" Thẩm Tinh Hà cầm cao chân ly rượu xoay về phía cô, ngay sau đó một ngụm nuốt xuống, khóe miệng tràn ra vài giọt, cũng không quên dùng đầu lưỡi linh hoạt liếm sạch sẽ.
Nói là quyến rũ, tuyệt đối không quá.
"Không giống." Tống Thanh Mộng cười tà mị, rượu mạnh đốt cháy cổ họng, trong ly cũng trống không.
"Vậy cô sai rồi, tôi lần đầu tiên tới." Thẩm Tinh Hà dùng tay chống đầu nhìn cô, khóe mắt chảy ra phong tình, hoặc nhân tâm.
"Vậy tôi đãi, mời cô uống rượu." Hơi dựa người vào quầy bar, cúi người về phía người trước mặt, giơ tay lên búng ngón tay.
Ánh mắt chạm nhau, rối loạn đúng mực.
Thẩm Tinh Hà cuống quýt tránh đi ánh mắt thiêu đốt, đẩy ly rượu mạnh đầy được đẩy về phía hai người.
Nàng, vẫn là còn quá non nớt.
Khóe miệng Tống Thanh Mộng mỉm cười, nàng hoảng loạn, làm cô đắc ý.
Thẩm Tinh Hà uống hết ly rượu độc đẩy về hướng chính mình, bỏ chạy ra ngoài.
Thật đúng là lần đầu tiên tới, chỉ là như thế, liền rối loạn đầu trận tuyến.
Tống Thanh Mộng theo sát bước chân nàng, giống đang đi săn.
Trò chơi mèo vờn chuột, vừa mới bắt đầu.
Ở hành lang, cách xa tiếng nhạc và tiếng nói ồn ào, chỉ có hai bóng đen đang dựa vào tường.
"Thế nào? Sợ à?" Tống Thanh Mộng nắm lấy cánh tay con mồi, vây nàng ở trong gông cùm xiềng xích.
"Sợ gì chứ?" Thẩm Tinh Hà chẳng những không phản kháng, ngược lại còn dùng một tay vén tóc mái cho người nọ, một tay xoa eo người nọ, kéo khoảng cách hai người lại gần.
Không khí trở nên loãng hơn.
"Cô nói xem?" Tống Thanh Mộng lại nghiêng người về phía trước, trao đổi hô hấp lẫn nhau.
Thử thăm dò điểm mấu chốt của nhau, để xem ai sẽ là người rơi vào bẫy trước.
"Như vậy sao?" Chóp mũi cọ nhau, môi răng chỉ cách nhau một milimet.
"Không chỉ vậy..." Mùi rượu quyện vào kẽ răng, lại từ giữa môi sái lạc.
Nàng đầu hàng trước, sẵn sàng rơi vào bẫy.
Tiếng nhạc vẫn vang xa xa, ánh đèn muôn màu vẫn nhảy loạn.
Vị của nàng rất ngon, giống như một chiếc bánh quy có vị rượu, đầy mê hoặc và thơm mùi sữa. Tống Thanh Mộng lão luyện hơn, vừa mới từng bước ép sát người, ngược lại là hổ giấy.
Ngực Thẩm Tinh Hà kịch liệt phập phồng, bàn tay đặt trên eo người đó trượt xuống, chống đỡ bức tường phía sau.
Đầu lưỡi truy đuổi, Tống Thanh Mộng cầm đầu, khóe môi nước trong bóng tối chiếu rọi, trong tiếng ồn ào lại có thêm chút tia sáng của cánh môi va chạm.
Bang bang bang —— tiếng bước chân tiệm cận.
Kéo hơi thở thu hồi, vén váy lên vuốt ve bụng dưới, tay lại dời về phía hoa tâm ngừng lại, khẽ nâng chân cũng rơi xuống đất.
Thẩm Tinh Hà thở hổn hển, dựa vào người đã tước đi oxy của nàng.
"Đi theo tôi." Tống Thanh Mộng chỉnh lại vạt váy cho nàng, xem ra là người đàng hoàng.
Lời mời bên tai đã làm lòng đầy mê hoặc.
"Bác sĩ Tống? Thanh Mộng? Suy nghĩ cái gì vậy?" Thẩm Chi Diệc cũng thấy ánh mắt người trước mặt dại ra, dùng tay quơ quơ trước mặt cô.
"Không." Lấy lại tinh thần, nhớ tới bệnh của nàng, cũng không biết đã khỏi hẳn chưa.
"Thế nào? Buổi tối cùng đi uống rượu chúc mừng em khỏi hẳn nhé?" Thấy cô không muốn tiết lộ điều gì, Thẩm Chi Diệc cũng không hề hỏi nhiều.
"Em đi đi, nhưng đừng uống rượu, tôi còn có việc." Cô muốn đi thăm nàng, gần là xuất phát từ trách nhiệm đối với bệnh nhân.
"Việc gì? Em mời đó, cơm miễn phí mà chị cũng không cần à?" Mưu toan dò hỏi ra chút cái gì.
"Thăm bệnh nhân." Chính xác mà nói, quả thật là bệnh nhân, nhưng tầm mắt Tống Thanh Mộng trốn tránh.
"Bệnh nhân? Thật?" Nửa tin nửa ngờ, Thẩm Chi Diệc cũng không phải ngốc, nào có bác sĩ tự mình tới cửa thăm bệnh?
"Thật thật, nhưng em đừng uống rượu, thành thật chú ý chế độ ăn uống, cái gì nên ăn cái gì không nên ăn, tôi đều viết ra cho em rồi, kiên trì một tháng." Tống Thanh Mộng đưa cho cô ấy tờ giấy đầy điều cần chú ý, rồi đuổi người đi.
Cái giá bệnh nhân này thật lớn, tôi cũng không khiến được Tống Thanh Mộng tới cửa thăm khám, ngược lại muốn nhìn xem một chút nhân vật này như thế nào. Thẩm Chi Diệc cũng cầm tờ giấy đầy lời dặn của bác sĩ, nhìn cửa phòng tư vấn khám bệnh của Tống Thanh Mộng đã đóng chặt.
"Buổi tối đến nhà em tái khám một chút." Nói rất rành mạch, lại nghiêm nghị chính khí.
"Được." Thẩm Tinh Hà nhìn thấy tin nhắn, không khỏi bật cười, bệnh vặt thôi mà, nhưng bác sĩ đại tài lại tốn nhiều công sức như vậy.
"Tan làm tôi đi đón em." Tống Thanh Mộng lại bổ sung.
Trăng lưỡi liềm lộ ra, bóng mây thưa thớt, cuộc chiến giữa đêm và ánh sáng lặng lẽ đến, nuốt chửng lẫn nhau và hoàn thiện lẫn nhau.
Tống Thanh Mộng đứng dưới tòa nhà cao ốc sáng ngời, suy đoán người bên trong sẽ xuất hiện từ phía bên nào.
Nàng tới rồi.
Thân hình cao gầy bị một bên đèn đường kéo vừa dài vừa ốm, ánh mắt tìm trái phải, chính xác dừng ở bóng dáng người bên kia đường, Thẩm Tinh Hà vẫy tay với cô.
Tống Thanh Mộng cũng đi về phía trước, vẫy tay với nàng.
Nàng đột nhiên cảm thấy, đường phố nóng hừng hực, đám đông và xe cộ quanh mình tấp nập, giống như đã trở thành một đường nét duy nhất được vẽ trên tờ giấy vẽ, một phông nền có thể tùy ý thêm vào mà vẫn bất động.
Các cô nhìn nhau qua đường, bốn mắt đối nhau.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, ánh đèn neon trên con phố dài bị lu mờ.
Bước chân nàng kiên định, trầm ổn, phương hướng chuẩn xác, thần sắc đạm nhiên, từng bước một ở trong lòng Tống Thanh Mộng cuồng vang, rút ngắn khoảng cách lại, lại ngắn lại, khuôn mặt phóng đại, lại phóng đại.
"Đứng ở đây làm gì?" Thẩm Tinh Hà khó hiểu đứng ở bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa nhà.
"Muốn thử xem cảm giác có người kiên định đi về phía em." Khóe miệng mỉm cười, cô theo thói quen mà nhận lấy túi xách, nắm tay nàng.
"Cảm giác thế nào?" Nắm trở lại, mười ngón tay đan vào nhau.
"Rung động." Không cần nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra.
Thẩm Tinh Hà liếc nhẹ sang, người này hôm nay có hơi khác.
Bốn phía ầm ĩ tiếng còi đột nhiên mất tiếng.
Tầng hầm bãi đỗ xe tịch như u cốc, thở dài đều có thể phát ra tiếng vọng, ánh sáng trầm xuống, giống như che mặt bằng một tấm khăn, bí không lường được.
Ngoài xe vắng lặng, bên trong xe sôi trào.
"Cứ như vậy thăm bệnh à? Bác sĩ Tống?" Thẩm Tinh Hà cả người ngồi khóa ở trên người cô, cổ áo trước ngực đã bị vạch ra, Tống Thanh Mộng nắm chắc thắng lợi.
Hơi thở nóng hổi quấn quanh giữa da thịt lỏa lồ ra ngoài, nhuộm những mảng màu đỏ anh đào.
"Rõ ràng như vậy." Tống Thanh Mộng ấn eo người ngồi xuống, mổ xuống đất như cây liễu rủ.
Đột nhiên áp bách tới làm người thất thố, răng bị xâm nhập, lưỡi đang nhảy loạn, mùi quế xộc vào mũi, nhẹ nhàng lan tỏa, bên tai nàng tê dại trong giây lát.
Nụ hôn này triền miên, kiên nhẫn, dịu dàng, khó xá khó ly.
Chỉ có lần đầu tiên gặp mặt hai bên mới có sự nhẫn nại này, sau lại đủ loại, đều là cuồng man.
Ngoại trừ muốn làm, vẫn là muốn làm.
Tay Tống Thanh Mộng đặt nhẹ lên phần ren mềm, không lớn không nhỏ nắm trong tay, mũi nhọn bị khe hở ngón tay chậm rãi đứng thẳng, mở hai cúc áo sơ mi sang một bên, để lộ bờ vai gầy, tạo nên một khung cảnh vừa kín vừa hở, vừa tinh tế vừa gợi cảm.
Môi rời môi, phủ lên hạt lựu phấn hồng, ngậm ở trong miệng, liếm mút, gặm liếm, cắn nhẹ, ép dịch quả ra, để lại vị ngọt giữa răng.
"Ưm..." Ngửa người, phóng thích dục vọng.
Đầu vú nhạy cảm truyền lại vui sướng, các hạt trên lưỡi cạo qua làn da mịn màng, để lại vết nước, và hơi nóng ẩm ướt ập đến phá vỡ lớp phòng thủ.
Váy nửa người nở hoa trên đôi chân gầy, chảy ra mật hoa, quần lót ướt sũng, không ngừng xoắn.
Trong xe tràn ngập hương hoa, các cô chỉ còn trầm mê.
"Muốn... Chị..." Cuống quần lót của nàng sắc bén và cứng ngắc như một con dao, cách lớp vải dệt, hoa ở trên đùi, tê dại lại ngứa ran.
Nàng khó kiên nhẫn, giống mèo hoang cầu thực, trong mắt nổi lên hơi nước, trong miệng tràn đầy cầu xin.
"Bảo bối... Tay bác sĩ là cầm dao, dùng hỏng rồi thì phải làm sao?" Cô thở hổn hển, tay dán lên hoa đế, dịch nhầy làm tay ướt nhẹp, nhẹ nhàng kéo ra sợi chỉ bạc.
Lời nói không đi đôi với thực hành.
"... Em nóng..." Đầu ngón tay nâng dậy, nguyên cây ngồi vào.
"Bé... Em nóng quá... Rất ẩm ướt..." Vùi vào cổ, ngậm lấy vành tai, lời nói dọc theo vành tai tiến vào màng nhĩ, xen kẽ mà qua.
Lời cô nói làm nàng ngượng ngùng, cũng khiến cô làm càn.
Tấm tắc tiếng nước, cái mông cùng nhau rơi xuống, đầu vú lay động theo, lưỡi chạm vào khe ngực, lần theo đường viền. Tống Thanh Mộng bất động, chỉ là lập đầu ngón tay, hưởng thụ vài phần khoái cảm, tất cả đều xem trình độ của người đó.
Nàng bất động, chỉ có thể chính mình giải tỏa dục hỏa.
"...Ưm..." Thẩm Tinh Hà híp mắt nhìn đỉnh xe, như là muốn xuyên thấu đỉnh xe, bay đến một nơi tự do cao hơn.
Nâng mông, di chuyển về phía trước, một chút nuốt vào, nặng nề hay chậm rãi, từ trong miệng thỉnh thoảng phát ra những tiếng hừ nhẹ, tiếng vọng ở bên trong xe, câu hồn.
Tóc đang điên cuồng nhảy múa, nửa quần lót treo trên chân cuối cùng cũng chạm đất.
Ngón cái lướt qua đường đi, vừa căng vừa đầy, ngứa ngáy, hội tụ khoái cảm, vách tường co rút lại theo, phun ra nuốt vào đầu ngón tay, mang ra tới đầm nước, ở lòng bàn tay tụ tập thành sông, chảy về phía cổ tay.
"Mệt rồi?" Động tác người trên người chậm lại, nhưng còn không tha mà cọ sát, bóp, ấn.
"Chị... Chị thật tệ..." Xem nàng đứng ngoài cuộc, người hao hết thể lực phát ra oán trách.
Lặp lại động tác làm người phiền chán, càng làm cho người si mê.
"Tôi sẽ còn tệ hơn nữa..." Ấn eo người ở trên, cô vùi những ngón tay thon dài vào sâu trong cơ thể, không quên dùng ngón tay cái xoa nắn hoa đế.
"...A... Ác..." Nhanh chóng đưa đẩy, mang đến khoái cảm mãnh liệt, được truyền từ mọi dây thần kinh ở phần dưới cơ thể lên não.
Ngón chân không tự giác mà cuộn tròn lên, Thẩm Tinh Hà nắm chặt sống lưng cô.
Cô càng nhanh, nàng cấu càng chặt, như là muốn xé toạc quần áo.
Cô đẩy về phía trước, nàng tránh về phía trước, quá sâu, muốn chạy trốn, cũng muốn đón lấy.
Lưng cô bị quần áo cào xước, Tống Thanh Mộng khẽ cắn xương quai xanh nàng, để lại dấu răng nhàn nhạt, trả lại nỗi đau cho nàng, cũng đem khoái cảm cho nàng.
Bãi đỗ xe bốn bề vắng lặng loáng thoáng truyền ra tiếng vang rất nhỏ, phân biệt không rõ là tiếng xe hay là tiếng người.
Thẩm Tinh Hà nức nở, nhẫn nại, nàng vui sướng, lại không dám hét lên.
Núi băng Bắc cực hòa tan có lẽ sẽ bao phủ thần đảo, phát ra dự báo; những ngôi sao nổ tung trong Dải Ngân hà có thể tái sinh và để lại dấu chân; mà các nàng chỉ lo cuồng hoan, phấn đấu quên mình, quên hết tất cả.
"...A..." Nàng thích bị cô khống chế ở trong tay, tựa như mèo cầu được chủ nhân yêu thương.
Thân xe hơi chuyển động, người vẫn còn thở.
Tiếng thở kịch liệt từ tầng hầm, chuyển nhập trầm tĩnh hô hấp, một chút tiếp một chút, cộng hưởng với tiếng lòng bàn chân gãy trên mặt đất.
Phương xa sóng biển cùng ngọn đèn dầu ôm nhau, dãy núi giấu đi thân hình, bờ sông treo lên trăng sáng, mặt hồ phủ kín đầy sao, người sống cuộc đời tùy ý.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro