Chương 52
Chương 52: Nụ hôn cuối cùng.
Chạng vạng, Lâm Cẩm Vân từ trong nhà trở về trường học.
Cô mới vừa đi, Quách Xuân Lan liền mất cảm giác an toàn, không có kế hay, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, cảm thấy khổ nhục kế hai tuần nay tạo dựng lên có vẻ lung lay sắp đổ.
Bà càng nghĩ càng không cam lòng, vì vậy Lâm Cẩm Vân chân trước mới vừa ra cửa, bà chân sau liền run rẩy ra ngoài, mặc kệ Lâm Vĩ Kiện can ngăn thế nào cũng muốn đi ra ngoài gọi điện thoại.
Đường dây điện thoại được nối, Quách Xuân Lan đọc ra cái tên đáng ghét kia, nghe được Trương Đại Gia phòng trực gọi người, lúc đó từ xa truyền đến tiếng bước chân.
Hận ý trong lòng nháy mắt liền phun ra ngoài.
"Uy?"
"Tôi là mẹ Cẩm Vân."
"Mẹ. . ."
"Gọi ai đấy, ai là mẹ của cô?"
". . . Thím, thím đứng kích động, bệnh này không được kích động, thím nói chậm một chút. Thím tốt hơn chút nào chưa?"
"Phi!"
". . ."
"Họ Tưởng kia, cô còn dám hỏi, tôi hiện tại bị liệt, cô rất đắc ý đúng không?"
"Liệt. . .Cẩm Vân không nói với con, xin lỗi."
"Cô bớt giả mù sa mưa đi, tôi cho cô biết, Cẩm Vân nhà của chúng tôi là cô nương trong sạch, về sau còn phải lập gia đình, không phải một kẻ lừa đảo không biết xấu hổ như cô, lưu manh. Cô nếu còn biết xấu hổ, liền cút cho tôi!"
"Xin lỗi, là con làm hại em ấy. . ."
"Cô muốn tiền tôi đưa cho cô rồi, vì sao muốn hại con gái tôi nữa? Cô hại nó có lợi gì"
"Con sẽ đi."
Quách Xuân Lan không nghĩ tới Tưởng Lan lại thỏa hiệp nhanh như vậy, lại có chút không tin, tiếp tục hỏi: "Cô khi nào thì cút?"
"Con ngày mai sẽ đi. Là con không yên lòng em ấy nên mới lưu lại. Cẩm Vân mấy ngày nay gầy rất nhiều. . ." Tưởng Lan bị lệ làm nghẹn lời, hít một hơi thật sâu mới nói tiếp: "Cẩm Vân mấy ngày này một mực áy náy, buổi tối ngay cả mớ cũng một mực tự trách mình. Thím, thím tha thứ cho em ấy đi. Con sẽ đi, đi rất xa, không bao giờ. . .trở về nữa. Em ấy là Cẩm Vân a, ngươi còn không hiểu nàng sao, nàng thật tốt, là đứa trẻ rất hiền lành. Tất cả đều là lỗi của ta, là ta hại nàng, ngươi đừng trách nàng, đừng giày vò nàng."
Nghĩ đến con gái, Quách Xuân Lan trong lòng cũng đột nhiên đau xót.
"Nó là con của tôi, là thịt trên người tôi rơi xuống, tôi không cho phép cô phá hư nó! Cô nói được phải làm được, không được trở lại, không được lại cùng Cẩm Vân nhà tôi có liên quan nữa!"
"Con có thể làm được."
"Tôi không tin! Cô thề độc cho tôi, dùng em cô phát thệ."
"Thím, em trai con hắn cùng việc này không có quan hệ."
"Cô còn mặt mũi nói không quan hệ? Đừng cho là tôi không biết, người cha cờ bạc của cô có khả năng cung ứng cho hắn? Cô cũng không phải dùng tiền cho mình, tiền kia chỉ có thể là cầm nuôi em trai cô."
Nghe được đầu điện thoại bên kia trầm mặc, Quách Xuân Lan một bước cũng không nhường: "Cô phát thệ cho tôi, nói Tưởng Lan cô nếu như lại dây dưa với Cẩm Vân nhà tôi, em trai cô không sống đến khi cưới vợ, Tưởng gia các người tuyết hậu! Chỉ cần cô có thể làm được, lại cút xa cho tôi, khoản tiền cô lừa gạt kia liền một khoản cũng không cần trả."
"Thím. . ."
"Nói mau!"
Rơi vào đường cùng, Tưởng Lan không thể làm gì khác hơn là thuật lại một lần lời thề độc kia.
Cô ấy dĩ nhiên là một người vô thần, nhưng không thể phủ nhận, sức mạnh ngôn ngữ là cường đại. Lúc đem lời thề độc từng câu từng chữ nói ra khỏi miệng, ngay cả trước sau không tin thần phật như cô ấy cũng cảm giác được một lực lượng ràng buộc bắt đầu hình thành. Giống như một bức tường lớn đột nhiên chắn ngang giữa cô ấy với Lâm Cẩm Vân, vô luận như thế nào cũng không vượt qua được.
Treo điện thoại, Tưởng Lan thất hồn lạc phách đi trở về ký túc xá.
Hơn chín giờ tối, Lâm Cẩm Vân mới trở về tới trường học.
Cô vừa vào cửa liền phát hiện trong phòng đen như mực, cho rằng Tưởng Lan không ở nhà, giơ tay lên mở đèn, lại thấy cô ấy đang ngồi ngay ngắn ở mép giường.
"Làm sao vậy, sao không bật đèn?"
Tưởng Lan phục hồi tinh thần lại hướng cô cười cười, "A, chị cũng mới vừa trở về, hơi mệt liền lười bật đèn."
"Đi ra ngoài làm việc?"
"Ừ. Em đói bụng không, trong rương giữ nhiệt có canh nấm tuyết, chị đi bưng tới cho em?"
"Không ăn, không đói bụng."
"Uống một chút đi, chị thêm lê vào hầm, em hai ngày trước không phải nói cổ họng có chút khô sao?"
"Chị ăn đi, em buổi tối ở nhà ăn rất no. Cổ họng đã không sao, ở nhà uống hai muỗng xi rô liền tốt rồi."
"Ừ. . ."
Lâm Cẩm Vân thấy thời gian không còn sớm nữa, liền đi rửa mặt thay áo quần.
Cô thu thập xong đi ra ngoài, thấy Tưởng Lan vẫn ngồi ở mép giường sững sờ, liền thúc giục cô ấy: "Em tắm xong, chị cũng đi tắm đi"
"Ừ."
Tưởng Lan tắm rất lâu mới ra ngoài, Lâm Cẩm Vân lúc này cũng đã nằm trong chăn.
Tưởng Lan cũng chui vào chăn, nhưng không có nằm xuống, mà hỏi Lâm Cẩm Vân: "Thật lâu không có nghe em đọc sách, đêm nay đọc một bài được không?"
"Được." Lâm Cẩm Vân nhanh chóng ngồi dậy, nhưng vừa định đi lấy sách thì lại vừa lúc nhìn về đồng hồ trên tường, liền quay đầu hỏi Tưởng Lan: "Mười giờ rưỡi rồi, nếu không, đêm mai đọc đi?"
Tưởng Lan cũng ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút, lập tức mỉm cười nói: "Không nghĩ tới đã trễ thế này a, vậy không đọc, em ngày mai còn phải đi làm."
"Ừ, ngủ đi, chị cũng mệt mỏi một ngày rồi, nghỉ sớm một chút."
"Ừ"
"Ngủ ngon"
Lâm Cẩm Vân xoay người hôn Tưởng Lan một cái rồi ôm cô ấy ngắm nghiền hai mắt, nhưng đợi một hồi cũng không thấy đèn tắt. Cô cho rằng Tưởng Lan ngủ rồi, mở mắt nhìn, lại phát hiện cô ấy đang nhìn mình chằm chằm, trong mắt phảng phất có lệ.
Lâm Cẩm Vân thấy vậy lại càng hoảng sợ, đưa tay lên vuốt ve hai gò má Tưởng Lan: "Làm sao vậy?"
Tưởng Lan vội vã cười cười, nói: "Không có việc gì, suy nghĩ chút chuyện liền suy nghĩ ngẩn cả người."
"Thật không có chuyện?"
"Không có chuyện gì, chị tắt đền đây."
Tưởng Lan đưa tay tắt đèn, mặt của Lâm Cẩm Vân thoáng cái tan biến trong bóng tối.
Một lát sau, tiếng hít thở của Lâm Cẩm Vân vừa cạn vừa đều truyền đến.
Trong bóng tối, có một bàn tay mảnh khảnh lặng lẽ tới gần gò má cô, ngón tay chậm rãi đặt lên cái trán trơn bóng của cô, bắt đầu xuôi theo đường nét ngủ quan tinh tế mà di chuyển, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mỗi một lần đầu ngón táy mơn trớn một chỗ, đều có viên nước mắt theo đó chảy xuống.
Nhưng tay cũng có lúc mệt mỏi, lúc dừng lúc đi, nước mắt lại hầu như chảy suốt đêm. . .
Hôm sau là thứ hai, bầu trời trong xanh.
Lâm Cẩm Vân tỉnh lại liếc nhìn sắc trời bên ngoài, tâm tình theo đó cũng buông lỏng một ít.
Cô nhìn thấy Tưởng Lan đôi mắt sưng đến lợi hại, liền hỏi cô ấy chuyện gì xảy ra.
"Không có việc gì, chính là cái gối thấp, ngủ được không tốt lắm."
"Nhanh đi ngủ bù một giấc, trước nằm cái gối của em."
"Được."
"Em buổi trưa tan tầm trở về liền đi mua cho chị một cái gối mới."
"Đừng mua, em không biết chị muốn cái, để chị tự đi chọn"
"Vậy chúng ta buổi tối cùng đi chọn?"
"Được."
Lâm Cẩm Vân thu thập đồ vật xong sau đó đi ra cửa mang giày, đang muốn giơ tay lên đi xoay nắm cửa, lại bị Tưởng Lan gọi lại.
"Cẩm Vân."
"Hử?"
"Ngày hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, phải làm việc cho giỏi, xốc lại tinh thần."
"Ừ, em biết."
"Chị buổi trưa phải đi ra ngoài một chuyến, cùng đầu bếp Trương đi nhà chủ tiệc thương lượng lo liệu chuyện yến tiệc, buổi tối mới có thể trở về. Chị làm cơm xong đặt trong rương giữ nhiệt, em tan tầm trở về tự mình cầm ăn."
"Vâng"
"Không còn chuyện gì nữa, em đi đi."
"Ừ, buối tối thấy."
Tưởng Lan không đáp lại cô, chỉ gật đầu cười.
Lâm Cẩm Vân cũng hướng cô ấy cười cười, sau đó xoay người đi mở cửa.
Răng rắc một tiếng, cửa bị kéo ra. Sắc trời rực rõ bên ngoài phút chốc đi qua khe cửa lọt vào trong phòng, làm cho Tưởng Lan đột nhiên sinh ra một trận kinh hoảng, vô ý thức liền đưa tay đi kéo Lâm Cẩm Vân.
Lâm Cẩm Vân cảm giác được góc áo bị kéo, xoay người lại hỏi cô ấy: "Làm sao vậy?"
Tưởng Lan ngẩng đầu hướng cô nhợt nhạt cười, nét mặt có chút e lệ, "Không có việc gì, chỉ là nhớ em. . . Hôn chị một cái, em đều rất lâu không có hôn chị."
Lâm Cẩm Vân nghĩ đến hai tuần lễ qua vội vàng chiếu cố mẹ không có thời gian thân cận Tưởng Lan, trong lòng sinh ra áy náy, nhẹ nhàng ôm chầm cô ấy, ở trên môi cô ấy nhẹ nhàng hôn xuống.
Đã lâu không hôn khiến cho đây đó đều không muốn dừng lại.
Lâm Cẩm Vân có chút động tình, vừa định muốn hôn sâu, Tưởng Lan lại đẩy cô một cái, "Được rồi, đi nhanh đi, chớ tới trễ."
"Thật muốn luôn luôn nương nhờ bên cạnh chị"
"Chị cũng vậy. . ."
"Đêm nay đi xem chiếu bóng đi, đã không không ra ngoài thả lỏng rồi."
"Được."
"Quyết định như vậy đi, em đi đây?"
"Ừ."
Lâm Câm Vân xoay người lần nữa, Tưởng Lan nhìn khuôn mặt tươi cười của cô dần dần quay đi, nhịn không được, từ phía sau ôm lấy cô.
"Làm sao vậy?" Lâm Cẩm Vân cũng không quay đầu lại, cười hỏi: "Trước đó một giây còn nói em đi, quay người lại liền không bỏ được sao?"
"Ừ." Phía sau truyền đến thanh âm khàn khàn của Tưởng Lan, "Cẩm Vân, chị thực sự, rất thích em."
"Ừ, em biết, em cũng vậy."
"Xin lỗi. . ."
Lâm Cẩm Vân cho là cô ấy lại đang vì bệnh của mẹ mà tự trách, vội vàng xoay người lại.
Quả nhiên, trong mắt của cô ấy đã tràn đầy nước mắt.
Lâm Cẩm Vân đau lòng vội vàng ôm cô ấy, "Không nên lại nói xin lỗi, chị cũng không làm gì sai, đừng. . . lại tự trách mình nữa."
Tưởng Lan ngẩng đầu nhìn về phía cô, "Cẩm Vân, em đều chưa từng nói với chị câu nói kia."
"Nói cái gì?"
"Chính là câu lúc từ triển lãm hoa trở về, chị ở trên xe buýt nói cho em câu nói kia."
"Được, vậy em hiện tại nói cho chị nghe, chị hãy nghe cho kỹ."
"Chị đang nghe a"
"Tưởng Lan, em yêu chị."
Dòng lệ rốt cục cũng theo câu này mà tràn ra, phút chốc rơi xuống trầm trọng, nhưng ở trên gương mặt trắng nõn kia kéo ra một đạo dấu vết lưu luyến không rời.
Tưởng Lan cười, giơ tay lên xóa đi giọt lệ và tâm tình trong mắt, chỉ bày ra một khuôn mặt rạng rỡ vui vẻ trước mặt người yêu.
"Được rồi, lần này thực sự không giữ em lại, đi đi."
Lâm Cẩm Vân lúc này mới nói lời tạm biệt, đi ra khỏi ký túc xá nhưng mỗi ba bước lại quay đầu nhìn một lần.
Mỗi lần quay đầu lại, cô đều có thể thấy Tưởng Lan cười nhìn về phía mình, điều này làm cho cô cảm thấy bình yên gấp bội.
Đảo mắt liền đến cuối hành lang, Lâm Cẩm Vân xuống lầu thang thì lại xoay người nhìn một chút, phát hiện Tưởng Lan vẫn còn đứng ở cửa phòng 309, thần sắc trên mặt đã nhìn không rõ, vì vậy hướng cô ấy vẫy tay.
Cô nhìn thấy Tưởng Lan cũng vẫy tay lại với cô, lúc nay cô mới yên tâm từng bước một đi xuống cửa lầu thang, cuối cùng biến mất ở trong tâm nhìn của Tưởng Lan.
Tưởng Lan chậm rãi đóng cửa phòng, quay người lại liền co quắp ngồi xuống gục xuống đất mà khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro