Chương 55
Chương 55: Thần thương.
Ngày hôm sau, Lâm Cẩm Vân vực dậy tinh thần đi làm.
Vài ngày sau đó, cô ngoại trừ đi làm ra thì còn một việc khác nữa, đó là đuổi theo Hứa Tiểu Phong hỏi tiến triển.
Tuần này, mỗi ngày sau khi tan lớp hầu như đều chạy tới phòng số học tìm Hứa Tiểu Phong hỏi han, ngay từ đầu người khác không nghĩ gì, nhưng cứ nhiều lần như vậy, liền có đồng nghiệp yêu thích thị phi bắt đầu truyền tai nhau chuyện hai người bọn họ có tình ý.
Hứa Tiểu Phong từ trước đến nay tính tình ngang ngạnh, đối với lời đồn đãi hiển nhiên áp dụng thái độ mặc kệ nó.
Lâm Cẩm Vân thì căn bản không có tâm tư dư thừa đi bác bỏ tin đồn, một tuần này của cô trôi qua trong tâm trạng rầu rỉ không vui, bởi vì không thu được bất cứ tin tức tốt gì từ Hứa Tiểu Phong.
Tưởng Lan vẫn như cũ biệt vô âm tín.
Một tuần này đối với Quách Xuân Lan mà nói thì lại thư thái vui vẻ.
Sáng sớm ngày thứ ba bà đã từng thử gọi đến trường học, cố ý lựa chọn giờ con gái bag đang lên lớp mà gọi đến phòng trực tìm Tưởng Lan.
Bà nghe Trương Đại Gia phòng trực hô một trận cũng không thấy có người đến nghe điện thoại, ngực liền nắm chắc bảy tám phần thắng. Nhưng chung quy vẫn không yên lòng. Vì vậy thứ sáu hôm nay bà lại gọi điện thoại thăm dò tiếp, kết quả Trương Đại Gia ngay cả kêu người cũng không kêu, trực tiếp nói cho bà biết, Tưởng Lan có lẽ đã không còn ở nơi này, khoảng mấy ngày gần đây đều không thấy cô ấy.
Quách Xuân Lan cực kỳ cao hứng, tuy rằng không thể ngang nhiên khoe khoang thành quả chiến thắng ra như một người thắng cuộc, thế nhưng nội tâm lại dâng trào kích động, cảm giác bản thân đã chống đỡ được đả kích mà cuộc sống lần nữa mang lại.
Bà tâm tình rất tốt, nên cũng không cảm thấy đi đứng bất tiện là bệnh tất gì lớn lao.
Hơn nữa vốn đã một đời kiên cường, điểm bất lợi này đối với bà mà nói cũng không coi là gì. Bà tự nói với mình: Chỉ là liệt nửa người, cũng không phải tàn phế, chỉ cần cắn răng thì chung quy có thể bước qua.
Vì vậy, Quách Xuân Lan bắt đầu mỗi ngày tích cực khôi phục cơ năng đi đứng, cố gắng từng chút rèn luyện chân trái và tay trái của mình.
Thứ bảy, Lâm Cẩm Vân về nhà thấy bà đang ở trong sân luyện tập nhấc chân, vừa thấy mình vào cửa liền chỉ vào chân trái cười nói: "Con xem, chân của mẹ có thể nâng lên được rồi."
Lâm Cẩm Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của bà một lúc, hai tháng tới nay đây là cô lần đầu tiên thấy bà cười.
Cái cười này khiến Lâm Cẩm Vân không đành lòng đi trách cứ bà cái gì, vốn đã chuẩn bị xong câu hỏi hỏi về chuyện Tưởng Lan liền nuốt vào bụng, cũng kéo ra một nụ cười không tính là cởi mở đáp: "Dạ, mẹ cũng tập luyện vừa phải thôi, con đỡ mẹ."
Quách Xuân Lan tích cực lạc quan kéo bầu không khí trong nhà lên, một nhà Lâm gia liền từ từ khôi phục lại bình yên, chỉ là ''Tưởng Lan'' cái tên này từ nay về sau trở thành từ cấm kỵ trong nhà, mỗi người đều tránh không đề cập đến, ngoại trừ Lâm Cẩm Vân.
Một tuần lại một tuần, bên phía Hứa Tiểu
Phong vẫn không có bất kỳ tin tức gì của Tưởng Lan.
Lâm Cẩm Vân lúc đầu cõi lòng tràn đầy hi vọng lại quay về với thất vọng, mặc dù không có đem cảm giác mất mát làm ảnh hưởng công tác, đồng nghiệp, học sinh và người nhà, nhưng một khi tách khỏi người bên ngoài còn một mình thì cô lập tức buồn bực không vui, trăm nỗi lo lắng.
Cô bắt đầu mỗi tuần chạy đến trường học Tưởng Uy, hỏi hắn tung tích Tưởng Lan. Ban đầu Tưởng Uy còn chê cô phiền, đối với cô hờ hững, cho rằng cự tuyệt vài lần cô sẽ không quay lại nữa. Không nghĩ tới Lâm Cẩm Vân lại mưa gió bất động, mỗi tuần đều tới tìm hắn.
Tưởng Uy tuy không bị sự kiên nhẫn của Lâm Cẩm Vân làm cho cảm động, nhưng lại bị chấp niệm của cô dọa đến, vì vậy hôm nay tiết tự học buổi tối nhìn thấy cô lại chờ ở phía sau cửa trường học cuối cùng quyết định nói với cô lời thật lòng.
"Cô đừng tới tìm tôi nữa, nói thật cho cô biết, tôi biết chị tôi ở đâu, nhưng tuyệt đối sẽ không nói cho cô, cô có đến cũng chẳng ích gì đâu. Cuối tuần là kỳ thi, cô như vậy sẽ ảnh hưởng đến thời gian ôn tập của tôi."
''Cậu muốn như thế nào mới bằng lòng nói cho tôi biết?''
''Chị của tôi không cho tôi nói, tôi liền thế nào cũng sẽ không nói. Cô đi đi, đừng tới tìm tôi nữa.''
Tưởng Uy nói xong cũng xoay người rời đi.
Lâm Cẩm Vân vội vàng bắt lấy hắn nói: ''Tưởng Uy, vậy cậu nói cho tôi biết, chị cậu hiện tại đang làm gì? Sống có tốt hay không?''
Tưởng Uy quay đầu nhìn Lâm Cẩm Vân một chút, cắn môi suy nghĩ một hồi, nói với cô: ''Chị ấy sống rất tốt, có người chiếu cố chị ấy. Cô. . . Cô dẹp bỏ ý niệm này đi.''
Lâm Cẩm Vân nghe xong vội vàng kéo cánh tay hắn hỏi: ''Có ý tứ gì? Ai chiếu cố chị ấy? Chị ấy cùng một chỗ với ai?"
Tưởng Uy bực bội mà vung khỏi tay của Lâm Cẩm Vân, nói: ''Đừng hỏi nữa, chính là ý tứ đó, tự cô suy nghĩ một chút đi. Chị của tôi là người tốt như vậy. Hơn nữa, cô. . . Cô còn là một nữ. . . Ai nha, đây coi là chuyện gì xảy ra a? Thật phiền! Cô đi đi!''
Lâm Cẩm Vân trong nháy mắt mặt xám như tro tàn, ngơ ngẩn nói không ra lời.
Tưởng Uy thấy bộ dáng này của cô, có chút nghĩ mà sợ, giọng nói mềm mại nói với cô: ''Cô thật sự đừng lại tới nữa. Tôi nói với cô câu cuối cùng, chị của tôi không ở cái thành phố này, cô đừng uổng phí sức lực."
Tưởng Uy nói xong xoay người đi về lầu ký túc xá, khi đi đến lầu bốn ký túc xá, lại liếc mắt nhìn xuống, thấy Lâm Cẩm Vân vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hắn vừa sợ vừa lo, vì vậy đi xuống lầu một đến phòng quản lý ký túc xá gọi điện thoại.
Điện thoại rất nhanh thì được kết nối, hắn nhờ người nghe điện thoại đi gọi Tưởng Lan, chỉ chốc lát sau liền truyền đến thanh âm của Tưởng Lan.
"Uy?"
''Chị, là em.''
''Tiểu Uy, làm sao vậy?''
''Cô ấy lại tới nữa, em đem lời chị dạy nói với cô ấy rồi. Cô ấy sau khi nghe xong mặt đều trắng bạch, bây giờ vẫn chưa đi đứng bất động ở bên kia. Chị, làm sao bây giờ? Cô ấy sẽ không có việc gì chứ?''
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc chốc lát mới đáp lại: "Cô ấy thoạt nhìn có khỏe không? Gầy không?''
"Nhìn so với trước gầy một ít''
''Phải không. . .''
"Chị, chị ở bên kia có khỏe không? Bên cạnh thế nào lại ồn ào như vậy? Đều hơn tám giờ còn ồn như vậy, mỗi ngày đều như vậy phải không?"
''Công trường là như vậy. Chị rất khỏe, em đừng lo lắng cho chị. Cố gắng học tập, cuối kỳ rồi em phải cố gắng lên''
''Ừ, em đã biết. Chị, nếu không chị trở về đi. Em không nói cho cô ấy, chị len lén trở về được không.''
''Tiểu Uy, chị không thể trở về. Được rồi, em mau trở về ôn bài đi, chị treo.''
''Chị, chị phải chiếu cố tốt chính mình.''
''Ừ, chị sẽ, đừng lo lắng. Em học tập cho giỏi.''
''Vâng.''
Tưởng Uy cúp điện thoại xong, lại nhìn bên ngoài một chút, Lâm Cẩm Vân đã đi rồi.
Hôm nay qua đi, Lâm Cẩm Vân thực sự không hề lại đến tìm Tưởng Uy nữa, cũng không đi tìm Hứa Tiểu Phong hỏi tiến triển, thậm chí còn nói với hắn không cần vội vàng tìm người nữa.
Cô lại gầy đi, xương quai xanh cao vót, gương mặt lõm xuống. Có khi tăng ca đến khuya liền cơm cũng không ăn, bởi vì vừa đi đến ban công, vừa nhìn thấy cái lò điện nhỏ kia cô sẽ nhớ tới Tưởng Lan, nghĩ tới Tưởng Lan cô lại ăn không vô bất cứ thứ gì.
Hứa Tiểu Phong nhìn không được nữa, thỉnh thoảng cũng kêu Lâm Cẩm Vân đi ra ngoài giải trí một chút, nhưng cô chưa bao giờ đồng ý.
Cô trước đây rất thích những thứ như nhảy múa hí kịch, chơi cờ làm thơ vẽ tranh, nhưng Tưởng Lan vừa đi, phảng phất mang đi toàn bộ màu sắc của thế giới này, chỉ để lại một màu xám xịt trống rỗng không thú vị này. Cô thậm chí ngay cả bút lông cũng không viết, radio cũng không nghe, chỉ lo liều mạng tăng ca công tác, đoạt công việc người khác không thích mà làm.
Nhưng có nhiều việc để làm đi chăng nữa thì cũng sẽ làm xong, trường học cũng sắp bước vào thời gian nghỉ hè.
Lại đến một kỳ nghỉ hè mới, Lâm Cẩm Vân nhớ tới lần đầu gặp Tưởng Lan cũng chính là vào kỳ nghỉ hè năm trước, thời gian ngắn ngủi một năm, cô đã trải qua ái tình và ly biệt, đã từng mừng rỡ cũng từng bi thương, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi rồi.
Tình trạng của Quách Xuân Lan thì đã khá lên nhiều, bước đi đã không còn run rẩy, nhưng tay trái vẫn chưa thể nắm được vật nặng, cơ bản không làm được những công việc nặng nhọc, chỉ có thể ở trong nhà làm chút việc nhà.
Lâm Cẩm Vân đưa ra đề nghị muốn đi trại vịt hỗ trợ trong kỳ nghỉ hè, Quách Xuân Lan nghe vậy liền ngăn cản cô, nhưng dần dần phát hiện cô ở nhà càng làm bà cảm thấy bất an hơn. Bởi vì Lâm Cẩm Vân một khi không có việc gì làm liền hướng chậu cây lan đem từ trường học về nhìn đến đờ người ra, ăn cũng ít, nói chuyện thì càng ít.
Có buổi tối, Quách Xuân Lan đi tiểu đêm thì nghe được trên lầu có động tĩnh, liền lần mò lên lầu hai đi thăm dò phòng Lâm Cẩm Vân, phát hiện dưới khe cửa lộ ra ánh sáng. Bà nép người ở trên cửa nghe động tĩnh bên trong một hồi, lại nghe được thanh âm Lâm Cẩm Vân từ trong phòng truyền đến, thanh âm không nhanh không chậm, giống như đang giảng bài.
Quách Xuân Lan nghe xong một lúc mới hiểu rõ, thì ra cô đang đọc bài khóa.
Sau đó mấy ngày bà lại lưu tâm động tĩnh trên lầu, rất nhanh thì phát hiện một hiện tượng: Lâm Cẩm Vân hầu như mỗi đêm đều sẽ nhốt mình ở trong phòng đọc sách giáo khoa, có khi đọc chừng mười phút, có khi đọc hơn nửa giờ.
Sự phát hiện này khiến cho Quách Xuân Lan rất là sợ, nghĩ hành động như vậy quá mức quái dị, liền đem việc này nói cho Lâm Vĩ Kiện, để hắn nghĩ một ít biện pháp.
Lâm Vĩ Kiện là một người yêu thương em gái, do dự một lúc mới mở miệng nói: ''Mẹ, con nghĩ, không bằng đi tìm người đó đi, để cho cô ấy khuyên nhủ a Vân. . .''
''Không có cửa đâu!'' Quách Xuân Lan không đợi Lâm Vĩ Kiện nói xong liền lạnh lùng cắt ngang lời hắn: ''Đừng hòng mơ tưởng! Con cũng không được đi tìm nó!''
Lâm Vĩ Kiện không nghĩ tới bà đối với Tưởng Lan đã đến mức hận thấu xương thế này, hắn sợ lần nữa kích thích bà, không thể làm gì khác hơn là hỏi lại Quách Xuân Lan: ''Vậy mẹ nói xem, a Vân bộ dáng như vậy con nhìn cũng thấy đau lòng, trước đây là một người tích cực yêu cười, mẹ xem em nó ở nhà ngây ngô cũng đã nửa tháng, có cười qua lần nào sao? Đừng nói là cười, hiện tại ngay cả lời cũng không muốn nói, cái này sớm muộn gì cũng buồn đến sinh bệnh!"
''Thôi thôi, để nó đi trại vịt làm việc đi, cố gắng bận rộn liền sẽ không nghĩ đến họ Tưởng kia. Cứ qua hai tháng này trước rồi bàn sau, chờ nó quay về trường học có việc để làm cũng sẽ không nghĩ đến chuyện khác.''
Vì vậy, Lâm Cẩm Vân liền bị phái đi trại vịt hỗ trợ.
Cô đến trại vịt cũng chỉ vùi đầu làm việc, coi mình như là máy móc mà ra sức, đối đãi con vịt như đối đãi học sinh, cẩn thận tỉ mỉ chu đáo. Mỗi ngày đi sớm về trễ, ăn ít làm nhiều, hai tháng làm việc khiến cho cả người trở nên vừa gầy vừa đen, trong ánh mắt nhìn không ra một tia nhiệt tình và khát vọng đối với cuộc sống, giống như chỉ là vì làm việc mà sống.
Quách Xuân Lan thấy vậy đau lòng nhưng lại không cách nào ngăn cản, bởi vì từ sau khi Lâm Cẩm Vân đi trại vịt làm việc liền không còn nửa đêm lẩm nhẩm đọc sách giáo khoa nữa.
Bà biết cô đây là vì mệt mỏi, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn tâm mà coi như không biết, chỉ mong mùa hè này có thể trôi qua nhanh một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro