Chương 10
Khi lên sân khấu, Lạc Thu thấy ngoài biển tên cá nhân còn có biển đôi.
Lạc Thu buồn cười chỉ cho Châu Mộc Chi.
''Chúng ta là tổ hợp hả?''
''Nhất Diệp Chi Thu'', Châu Mộc Chi đùa, ''Tên tổ hợp sai rồi.''
Lạc Thu lại cười, ngồi vào vị trí chỉ định.
Vòng đầu đoán ý đồng đội, hai người chia hai đội, Lạc Thu và Châu Mộc Chi là đối thủ của nhau.
Đội thế hệ mới lên trước, Lạc Thu nhìn Châu Mộc Chị vội vã khoa tay múa chân.
Từ khóa là ''vòng năm'', khó cũng không khó, dễ cũng không dễ.
Châu Mộc Chi chắp tay thành hình trụ, đồng đội đoán ''tròn'', cô gật đầu giơ ngón cái, rồi xoay ngón tay.
Đồng đội ngơ ngác.
''Kẹo?''
''Động từ à? Khuấy!''
''Không lẽ là kẹo bông?''
MC nhắc: ''Hai chữ.''
Lạc Thu thấy Châu Mộc Chi sốt ruột, buột miệng: ''Trong rừng có gì?''
Trọng Mai vỗ cô: ''Chúng ta là đối thủ, sao lại gợi ý cho họ, không được gợi ý nha.''
MC cười lớn: ''Lạc Thu thân ở đội đỏ, nhưng tâm ở đội xanh.''
Lạc Thu nhìn khán giả muốn reo hò, bất lực giải thích: ''Không có, chỉ là thấy họ đoán mãi không ra, tôi nhìn mà sốt ruột.''
Lòng Châu Mộc Chi bồn chồn. Cô ngồi trước Lạc Thu, gần khán giả hơn, cảm nhận rõ không khi của họ.
Thật chí mạng, moi người đều ghép đôi hai người, tạo cảm giác mơ hồ khách quan.
Quá chí mạng.
Hết lượt Châu Mộc Chi, đến Lạc Thu lên. Lần này cô đoán nên nhàn hơn.
Trọng Mai diễn xuất tốt, đội Lạc Thu đoán đúng hơn sáu câu.
Lạc Thu về chỗ, cố ý cầm mic nói: ''Mộc Chi, cậu học cách biểu diễn của người ta đi.''
Đáng lẽ là một câu bình thường, họ đang đối địch nhau, vì hiệu ứng chương trình nói khích cũng hợp lý.
Nhưng khán giả vẫn hít một hơi, bởi nếu tổ chương trình cố ý, có thể cắt ghép thành ác ý.
Không ngờ MC hoạt ngôn nói đỡ: ''Người ta là ai chứ? Rõ ràng là đồng đội với cô, Lạc Thu tôi đang nghi ngờ cô là nội gián đội xanh nha.''
MC khác tiếp lời: ''Này, có phải tập này có màn tìm nội gián mà không nói không?''
Mọi người cười ồ lên, coi như xong chuyện.
Mọi người đều biết Lạc Thu và Châu Mộc Chi thân nên xếp hai người ngồi cạnh nhau, khi chưa tới lượt thì ngồi trò chuyện.
Đến lượt truyền giấy, MC vỗ Lạc Thu: ''Đến lượt cô rồi, hai người nói chuyện cả tối rồi.''
Lạc Thu vội ngắt: ''Dừng.''
MC: ''Sao thế?''
Châu Mộc Chi ngại ngùng nhìn khán giả, Lạc Thu nói: ''Nói nữa khán giả không chịu nổi đâu.''
Châu Mộc Chi bật cười: ''Lên đi.''
MC vừa giới thiệu luật chơi, khán giả đã hô ''không được.''
Trò này dùng giấy đặc biệt, dễ thấm nước bọt nhưng không rách, vô hại.
Nhưng luật là ba người truyền, xem đội nào nhanh hơn.
Đây đều có trong kịch bản, kể cả người đầu tiên hô ''không được'' cũng là người của tổ chương trình sắp xếp.
MC thuận theo: ''Không được à? Lạc Thu và bạn nữ cùng đội cũng không được sao?''
Khán giả: ''Không được!''
MC: ''Sao cơ? Chỉ được với Mộc Chi thôi à?''
Châu Mộc Chi bị MC dẫn ra giữa sân khấu, thì thầm với Lạc Thu bên cạnh: ''Ai nói chỉ được với tôi?''
Lạc Thu cười: ''Khi nãy cậu không phản đối kịch bản mà?''
Mặt Châu Mộc Chi đỏ bừng, định giải thích thì bị Lạc Thu ngắt: ''Chỉ là trò chơi thôi.''
''Nhưng...''
Vẫn hơi ái muội.
MC ngắt lời: ''Hai người ai bắt đầu trước? Hai bên đều có giấy, phải truyền cho nhau xong mới tính, có giới hạn thời gian nha.''
Châu Mộc Chi gật đầu: ''Tiền bối Lạc Thu quyết định đi.''
Lạc Thu ''phì'' một tiếng, bởi vì chương trình ''Cùng Nhau Du Lịch'' cũng từng được phát trực tiếp trên đài này cho nên cô nói thẳng: ''Cậu không biết nhân cách của tôi trong ''Cùng Nhau Du Lịch'' bị sụp đổ rồi à?''
''Cậu cũng vậy.'' Châu Mộc Chi không chịu thua.
''Được.'' Lạc Thu lại cười, ''Tôi trước vậy.''
Nhân cách hai người như hoán đổi. Châu Mộc Chi thanh lịch nhưng hay hờn dỗi, ngốc nghếch. Lạc Thu bề ngoài phóng khoáng nhưng thu toàn mọi việc cho Châu Mộc Chi.
Lạc Thu khom người, bỗng ngẩn đầu lên, MC đưa mic, cô nói: ''Cảnh này sao giống trong fanfiction quá vậy.''
Khán giả không nhịn được hò reo.
Lạc Thu không nghe rõ nhưng đoán được hai phe: ''Lạc Thu tránh xa đời sống của fan ra'' và ''Bởi vì sự thật là thật.''
Lạc Thu lại cầm mic nói: ''Rõ ràng là giả.''
Châu Mộc Chi nhìn cô: ''Sự thật là giả?''
Giọng cô qua mic khiến cả trường quay nghe rõ mồn một, khán giả bắt đầu ồn ào. Lạc Thu nói nhỏ: ''Cậu nghĩ thật hay giả?''
Câu hỏi đầy trêu ngươi.
Nói xong, cô ra hiệu khán giả im lặng.
Fan Lạc Thu đa phần là fan sự nghiệp, dù ship CP cũng mong cô phát triển tốt, nên chỉ cần cô giơ tay, mọi người liền im bặt.
Nhưng lòng Châu Mộc Chi không yên.
Lạc Thu cúi xuống ngậm giấy. Tờ giấy nhỏ thấy thương, may mà tổ chương trình không cố tình làm nhỏ hơn nữa.
Nhưng khi Châu Mộc Chi chuyển giấy, cô không thể không chạm môi Lạc Thu.
Lạc Thu nghĩ: ''Đủ tàn nhẫn, dám phát sóng thì coi như mấy người thắng.''
Châu Mộc Chi lại nghĩ khác.
Chương trình chưa quay xong, trong siêu thoại đã có vài bài tóm tắt.
''/Hạng kim cương/ Siêu thoại Nhất Diệp Chi Thu: Nhất định phải xem tập này đó cả nhà yêu, sự thật là thật.''
''/Hạng kim cương/ Siêu thoại Nhất Diệp Chi Thu: Giờ giải lao mới có thời gian đăng bài, ở hiện trường ngọt chết đi được. Hai người họ còn giỏi ship hơn cả fan.''
''/Hạng kim cương/ Siêu thoại Nhất Diệp Chi Thu: Tôi nói rồi mà, hai người này chắc có tài khoản phụ trong siêu thoại, ''bạn Thu'' nào đó còn đọc cả fanfiction.''
Trả lời: Trước hết loại trừ tôi.
Trả lời: Kinh nhất là cô ấy thực sự đọc, còn nhớ rõ tình tiết.
Trả lời: Lại là tin tại hiện trường à, sao tôi không đi được chứ, tiếc ghê á.
Trả lời: ''Xin hỏi là truyện nào!''
Trả lời: ''Truyện ngọt nhất fandom á bà.''
Trả lời: ''Vãi? Là truyện đó á hả!! Sự thật là thật rồi, nếu hai người này không thật thì tôi là giả.''
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro