Chương 16
Có ngu không?
Lạc Thu nghĩ thầm trong lòng.
Trợ lý trang phục và thợ trang điểm vừa bước vào, Lạc Thu nhìn một cái, lại mời họ ra ngoài.
''Phiền mọi người ra ngoài đợi chúng tôi một lát, sẽ không mất thời gian đâu.''
Mọi người dù thấy kỳ lạ nhưng đều tự giác rời đi, dù sao những ngôi sao lớn tính tình kỳ quặc cũng không hiếm.
''Châu Mộc Chi.'' Lạc Thu nhìn cánh cửa đóng, cuối cùng lại mở miệng.
Đã lâu không gọi tên đầy đủ của cô, hơi không quen, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến những lời sắp nói.
''Dùng cái đầu xinh đẹp của cậu suy nghĩ xem, có cô gái nào sẽ nghiêm túc nói với cậu là thích, cái này dù là quay phim cũng không phát sóng được đâu.''
Tiếng sột soạt thay đồ bên trong dừng lại, rất lâu không có động tĩnh.
Không biết người kia nghĩ gì, Lạc Thu đành giả vờ ''Hửm?'' một tiếng.
Châu Mộc Chi nghe thấy, tức giận kéo phéc- mơ- tuya áo lên.
Hửm con khỉ.
Chỉ có cậu biết tán tỉnh, ai biết thật giả thế nào.
Sau đó nghe thấy tiếng ''xoẹt''
Quần áo hình như có vấn đề.
Châu Mộc Chi: ''...''
Xoẹt cái đầu ngươi.
''Sao thế?'' Rõ ràng Lạc Thu cũng nghe thấy, ''Có cần tôi vào xem giúp không?''
''Không cần.''
Giọng Châu Mộc Chi nghe có vẻ bình tĩnh tự chủ, nếu không phải âm cuối hơi run, có lẽ đã qua mặt được, ''Cậu gọi giúp tôi nhà thiết kế, có lẽ phải đổi bộ khác.''
Lạc Thu buồn cười, hai người từng rất thân thiết, thấy quá nhiều của nhau, lúc này không hiểu đối phương đột nhiên kiêng kỵ cái gì.
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một cách giải thích -- đang ngại ngùng.
''Được.''
Đáp lại bằng giọng đầy cười cợt.
Châu Mộc Chi sau cánh cửa mím môi.
Cô với Lạc Thu phần nhiều là bất đắc dĩ.
Từ lúc mới quen nhau đã như vậy, dù thường là lúc làm nũng chỉ trích nhau, nhưng cũng nhiều lần cô nhường Lạc Thu một bước. Việc được yêu thích quả là huyền học, thời đại học Lạc Thu chưa nổi tiếng như bây giờ, nhưng đã là người nghịch ngợm hay bướng bỉnh đều được cả ký túc xá nuông chiều.
Luôn có người được yêu thích tràn đầy.
Châu Mộc Chi thở dài nhẹ nhõm.
Người như vậy thực sự sẽ thích mình sao?
Chưa kịp suy nghĩ thêm, cửa phòng thay đồ đã bị gõ.
Lạc Thu thăm dò: ''Còn ở đó không?''
''Ừ.''
''Vậy mở cửa đi.''
Châu Mộc Chi sợ bị lừa: ''Nhà thiết kế đến chưa?''
''Đến rồi.'' Lạc Thu đáp.
Nhà thiết kế cũng lên tiếng: ''Vâng, là tôi.''
Trước đây họ từng tiếp xúc, Châu Mộc Chi nghe giọng liền nhận ra, không nghĩ liền mở cửa.
Kéo cửa ra, ánh mắt đầu tiên là Lạc Thu với ánh mắt cười không hiểu vì sao.
Châu Mộc Chi lại đóng cửa, thở một hơi rồi mới mở cửa lại, trực tiếp phớt lờ sự tồn tại của Lạc Thu, trao đổi với nhà thiết kế về vấn đề trang phục.
Trong lòng Lạc Thu ''hừ'' một tiếng, cũng không hẳn không vui, cầm quần áo của mình đi thay.
Khi cô bước ra, Châu Mộc Chi đã đổi bộ khác.
Trang phục tạp chí đôi thường phối hợp với nhau, tôn lên nhau. Ban đầu cả hai đều mặc váy dài, màu sắc tương phản mạnh, tạo cảm giác đối đầu ngang tài ngang sức.
Bộ của Châu Mộc Chi không dùng được nữa, không tìm được váy dàu cùng màu, thợ trang phục đổi cho cô bộ vest cùng màu với Lạc Thu.
Đột nhiên từ đối thủ trở thành...
Lạc Thu muốn nói hai chứ đó, nhưng cảm thấy Châu Mộc Chi có lẽ không muốn nghe.
Nhân lúc trợ lý trang phục chỉnh sửa quần áo, Lạc Thu thoải mái nhìn Châu Mộc Chi. Nhìn một lúc, cảm nhận được ánh mắt của những nhà thiết kế khác và chính Châu Mộc Chi, giả vờ gật đầu đánh giá: ''Khá hợp đấy.''
Châu Mộc Chi đảo mắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro