Chương 57. Dư vị

Tối hôm qua Cố Nhược quá điên cuồng, khóe miệng Khương Tân Nhiễm đều bị cô cắn phá, đầu lưỡi cũng bị cô nếm sạch sẽ, mỗi nụ vị giác đều như bị bao phủ bởi những vết thương nhỏ.

Khương Tân Nhiễm ăn mì, mỗi lần chỉ có thể gắp hai ba sợi, nàng cẩn thận ăn từng li từng tí một, tránh vô tình há miệng quá rộng mà vết thương ở khóe môi bị kéo ra, hơn nữa nước mới đun cũng quá nóng, cho dù thổi bớt rồi nhưng vẫn nóng đến đau đầu lưỡi.

Vẻ mặt Khương Tân Nhiễm đau khổ, miễn cưỡng ăn hết nửa bát thì bụng cũng đã no được tám phần mười, liền đưa bát qua cho Cố Nhược, "Em không ăn hết đâu."

Cố Nhược vẫn nhìn kỹ Khương Tân Nhiễm, đã sớm thấy nàng xoa xoa khóe miệng, khó khăn hít thở.

Vết thương kia đến từ đâu, Cố Nhược là người biết rõ hơn ai hết, cô hối hận, gật đầu nói: "Nếu đói thì gọi chị, chị lại nấu cho em ăn."

"Chị nấu em cũng không muốn ăn." Khương Tân Nhiễm đáp.

"Sao thế?"

Khương Tân Nhiễm trừng mắt, chị hỏi làm sao mà không thấy ngại à? Không phải đều do bị chị cắn sao, đều chảy máu cả rồi! Sao mà hàm răng chị nhọn giống chó thế không biết?

Những câu nói này chỉ là càu nhàu trong bụng mình, nói ra thì thật xấu hổ. Khương Tân Nhiễm đỏ mặt hồi lâu, nghẹn ngào nói: "Đau miệng!"

Cố Nhược thở dài, nắm lấy tay nàng, biết vâng lời, "Lần sau chị nhẹ chút."

Còn có lần sau.

Huyệt thái dương Khương Tân Nhiễm đột ngột đau nhức.

Phải thừa nhận rằng đối với người mới như Cố Nhược thì tay nghề cô vẫn là tương đối đúng chỗ. Cũng không biết tại sao cô lại hiểu rõ Khương Tân Nhiễm như vậy, Khương Tân Nhiễm không nói ra nhưng cô vẫn tỉ mỉ chu đáo chăm sóc nàng mọi chỗ. Lần đầu Khương Tân Nhiễm đã sung sướng đến nói không ra lời, ngay cả ngón chân cũng đều cuộn lại đến cực điểm, cảm giác mãnh liệt giống như chết đi sống lại khiến nàng khóc nức nở, để lại trên vai Cố Nhược ba vết xước.

Đầu óc nàng tràn ngập mảng sáng trắng, tiếp theo nàng kiệt sức rồi tê liệt trong vòng tay Cố Nhược.

Trong vài giờ sau, tất cả các cơ trong cơ thể đều như vậy, đột nhiên căng thẳng — rồi lại thả lỏng, lại đột nhiên căng thẳng — sau đó thả lỏng.

Làm đi làm lại như vậy còn vận động nhiều hơn đi tập gym, chẳng trách sáng nay khi ngủ dậy, ngay cả các khớp xương nàng cũng thấy đau nhức.

Sung sướng thì thật là sung sướng, mà mệt mỏi cũng thật sự mệt mỏi, toàn thân nàng như thể bị xe tải lớn cán qua một lần.

Hơn nữa còn rất đau.

Khi đó nỗi đau này mang đến sung sướng nhiều hơn, mà đến khi hậu quả xuất hiện thì Khương Tân Nhiễm mới hối hận.

Khương Tân Nhiễm vừa thức dậy đã bị Cố Nhược kéo vào phòng ăn sáng, sau khi ăn sáng xong nàng mới đi đánh răng, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn mình trong gương.

Nàng đã chuẩn bị tinh thần rất lâu, vậy mà khi bước vào phòng tắm, mở cổ áo mình ra nhìn vào gương vẫn không tránh khỏi cảm giác tê dại da đầu.

Lỗ tai, cằm, cổ và xương quai xanh đều có dấu hôn và vết cắn chồng chất nhau, làn da vốn trắng nõn mềm mại giờ lại chuyển sang chỗ đỏ chỗ tím, không có chỗ nào bằng lòng bàn tay mà không có dấu vết gì.

Đáng thương nhất chính là chiếc cổ trắng nõn mà Khương Tân Nhiễm luôn tự hào, thường được người ta gọi là "cổ thiên nga", bây giờ nhìn đống hỗn độn này thì cho dù cho nàng mười khuôn mặt nàng cũng không dám gọi đó là "cổ thiên nga" nữa.

Nhìn là thấy phiền lòng, thà không nhìn nữa còn hơn.

Khương Tân Nhiễm vội vã rửa mặt rồi ra khỏi phòng tắm.

Nàng lại đụng mặt Cố Nhược, lúc đó nàng mới phát hiện ra khi nãy mình đã để lộ mọi dấu vết trên cổ khi ngồi đối diện Cố Nhược ăn sáng mà nàng không hề hay biết.

Ánh mắt Khương Tân Nhiễm bất an chớp chớp mấy lần, cúi đầu, hai gò má đột nhiên nóng lên.

Quá ngượng ngùng.

Trong đầu nàng không thể tránh khỏi nhớ tới đêm qua.

Thật xinh đẹp nhưng cũng thật hỗn loạn.

Trong trí nhớ mơ hồ của Khương Tân Nhiễm, sau đó nàng còn dụ dỗ Cố Nhược, nói rất nhiều lời khác thường, nàng nhớ lại một chút mà không khỏi bối rối, cảm giác hôm qua chắc mình trúng bùa mê rồi, sao có thể nói ra nhiều lời không biết xấu hổ như vậy?

Nàng gần như trở thành con rối mặc cho Cố Nhược sắp đặt. Cố Nhược bảo nàng nói gì nàng cũng ngoan ngoãn làm theo, ngoan ngoãn phục tùng dù mang theo nước mắt.

Bình thường Cố Nhược nhìn qua là một người lạnh lùng, thế nào nhìn cũng không giống có thể dạy nàng nói ra những lời đó.

Nhưng cô lại có thể dạy nàng.

Hơn nữa Cố Nhược như bị bật công tắc nào đó mà hoàn toàn khác với thường ngày, nhiệt tình đến mức Khương Tân Nhiễm không chịu nổi.

"Chị... Chị đi đâu vậy?" Khương Tân Nhiễm chặn Cố Nhược lại, tim đập thình thịch, khàn giọng hỏi cô.

Cố Nhược nói: "Về phòng dọn dẹp một chút, cởi ga giường và vỏ chăn ra giặt."

Tại sao phải giặt?

Không cần trả lời cũng biết.

Mặt Khương Tân Nhiễm lại càng nóng thêm, ngón tay đỏ bừng, nheo mắt nói: "Ngày đầu năm mới không nên giặt đồ, kém may mắn."

"Vậy thì để đó, chờ giữa tháng rồi giặt."

Khương Tân Nhiễm lúng túng oán thầm, qua nửa tháng thì ga giường sẽ ra sao chứ?

"Cũng không cần đợi lâu như vậy, sáng mùng ba là không sao rồi." Nàng cười gượng, đẩy Cố Nhược ra, "Chị ra phòng khách xem TV đi, tối hôm qua em để quên điện thoại trong phòng chị rồi, em vào lấy."

Cố Nhược nhìn nàng thật sâu, không đoán được nàng đang nghĩ gì, không thể làm gì khác hơn là xoay người đi về phía phòng khách.

Khương Tân Nhiễm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mở cửa phòng Cố Nhược rồi linh hoạt chui vào, sau đó khóa cửa lại.

Nhìn thấy thảm trạng của phòng ngủ, sắc mặt Khương Tân Nhiễm đột nhiên đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Quần áo vương vãi khắp sàn, đông một chiếc, tây một chiếc.

Đặc biệt là mảnh vải nhỏ màu hồng bên cạnh gối, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đó là cái gì.

Ngoài ra trên chiếc đèn bàn cạnh giường ngủ cũng treo một chiếc thắt lưng mỏng có đường viền hoa xinh đẹp.

Chiếc chăn lụa mỏng đã nhăn nheo từ lâu, nằm co ro dưới chân giường, trên tấm ga màu xám nhạt nhăn nhúm chỉ còn các góc vẫn còn nhìn thấy màu sắc nguyên thủy, còn từ chính giữa lan ra bên ngoài đều là những vệt nước khô, giống như một tấm bản đồ với các hình dạng không có quy tắc gì.

Giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện nửa đêm nằm mơ không tìm được nhà vệ sinh vào lúc nửa đêm mà đái dầm.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy mặt mình sắp bị nướng chín rồi.

Nghĩ kỹ lại, tối hôm qua nàng thật sự cũng giống vậy...

Lúc này Khương Tân Nhiễm chỉ muốn thu đầu vào bụng mình.

Hơn hai mươi năm nàng cũng không hề biết mặt này, mà Cố Nhược chỉ cần một đêm để tìm và khai quật triệt để, không để lại một chỗ trống nào.

Đừng nghĩ, cũng đừng nhìn nữa! Nhanh đưa những ký ức xấu hổ kia ra khỏi đầu đi!

Khương Tân Nhiễm nhắm mắt thật chặt, càng đau, ký ức càng rõ ràng.

Cuối cùng khi nàng bước ra khỏi phòng ngủ của Cố Nhược thì mặt đã đỏ như máu, thậm chí nàng còn không dám nhìn Cố Nhược.

"Em sốt à?" Cố Nhược nhìn trán và lỗ tai nóng bừng của nàng, cảnh giác đi về phía Khương Tân Nhiễm: "Tối qua em vô tình bị cảm lạnh phải không?"

Cô đưa tay sờ trán Khương Tân Nhiễm.

"Thật sự không sao." Khương Tân Nhiễm nắm lấy cổ tay cô kéo xuống, "Chỉ là... chỉ là..."

Khương Tân Nhiễm nghĩ nát óc, cũng không tìm được một từ chuẩn xác để diễn tả cảm xúc của mình lúc này, không thể làm gì khác ngoài cúi đầu tuyệt vọng, "Quá xấu hổ."

Cố Nhược thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, vui vẻ ôm lấy Khương Tân Nhiễm ôm nàng vào phòng khách, đặt nàng ngồi lên đùi cô, "Đến cùng là làm sao vậy?"

Khương Tân Nhiễm được cô ôm vào lòng, tâm tình tốt hơn một chút nhưng vẫn còn có chút phiền muộn, nghiêng đầu tựa vào vai cô, mặt đỏ bừng: "Tối hôm qua em... lại giống như... Giống như..."

Cố Nhược sửng sốt một chút, không hiểu: "Như thế nào?"

"Như... như..." Khương Tân Nhiễm vặn vẹo, cắn môi, nội tâm giằng co hồi lâu, xấu hổ không mở miệng được, đành phải nâng cằm, đưa môi tới gần lỗ tai Cố Nhược, "Như... một người phụ nữ..."

Chữ kia tuy nàng nói nhỏ nhưng Cố Nhược vẫn nghe được rõ ràng.

Nghe xong đầu tiên cô ngẩn ra, sau đó không nhịn được cười mà đặt cằm trên bả vai Khương Tân Nhiễm, ý tứ sâu xa: "Chị rất thích."

"Nhiễm Nhiễm, em không biết em hôm qua khiến chị vui thế nào đâu."

"Chị rất thích?" Khương Tân Nhiễm không tin, dùng đôi mắt đầy nước long lanh trêu chọc cô.

Cố Nhược bị nhìn đến mức cổ họng nghẹn lại, vội vàng nín thở để tập trung, vuốt ve sau gáy nàng, hít lấy hương thơm của nàng để tự an ủi mình, "Thích đến tận xương."

Cho dù có một chút công dụng nhưng không những cô không được giải thoát mà ngược lại, hô hấp cô càng trở nên khó khăn hơn.

Một câu nói của Cố Nhược có hiệu quả hơn tất cả mọi thứ, toàn bộ cảm giác tự chán ghét bản thân của Khương Tân Nhiễm đều biến mất, trái tim nàng mềm mại thả lỏng, bĩu môi đầy kiêu ngạo, không nhận ra khóe môi mình đang cong lên, "Làm sao em biết được chị nói thật hay giả? Không chừng là chỉ để làm em vui."

"Đương nhiên là sự thật."

Một câu nói đùa của Khương Tân Nhiễm thôi mà Cố Nhược chợt trở nên nghiêm túc, sốt sắng nhìn vào mắt nàng, "Nhiễm Nhiễm, mỗi một câu chị nói với em đều là sự thật."

"Được rồi được rồi, em biết rồi, chị cái người này làm sao mà không biết nói đùa vậy..." Khương Tân Nhiễm cười tủm tỉm sờ sờ đầu Cố Nhược như sờ một con chó lớn.

Ở cùng một tư thế trong một thời gian dài nên có chút không thoải mái, nàng muốn đổi một tư thế thoải mái hơn trong lòng Cố Nhược, nên vặn người, không cẩn thận bị căng cơ, nét mặt đột nhiên nhăn lại vì đau.

"Đau sao?"

"Ừm." Khương Tân Nhiễm chớp mắt, nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi nhỏ giọng nói: "Đều do chị, coi trời bằng vung."

"Đau chỗ nào?" Lòng bàn tay ấm áp của Cố Nhược đặt lên eo Khương Tân Nhiễm, "Chị xoa cho em."

"Chỗ nào cũng đau." Khương Tân Nhiễm ôm cổ cô làm nũng, "Eo cũng đau, chân cũng đau." Vừa dứt lời, nàng đá vào đầu gối Cố Nhược, "Đều tại chị."

Cố Nhược híp mắt không lên tiếng, tập trung mát xa cho người trong lòng mình.

Chỉ có điều...

Nàng là người cô mong muốn suốt sáu năm qua, mặc dù tối hôm qua đã thỏa mãn, nhưng một đêm làm sao đủ? Ăn thịt đã biết vị, giờ chỉ có thể càng đói hơn.

Thế là bây giờ, cô lại thay lòng đổi dạ.

Cố Nhược cúi đầu, nhìn người trong lòng một chút.

Khương Tân Nhiễm hưởng thụ sự phục vụ của Cố Nhược, cực kỳ thoải mái, tối hôm qua mệt đến ngất ngư, lại ngủ không đủ giấc nên chỉ chốc lát đã nhắm mắt, tựa vào lòng Cố Nhược ngủ.

Nhìn dáng vẻ ngủ say của nàng, Cố Nhược không đành lòng.

Nhưng cánh tay lại không nghe theo sự sai khiến.

Bàn tay cô lướt theo bắp chân Khương Tân Nhiễm, rất nhanh liền chạm tới đầu gối.

Còn muốn hướng lên trên, Khương Tân Nhiễm cảm giác lỗ tai mình dựng đứng, lập tức ngăn cản, "Đừng..."

"Nhiễm Nhiễm, để chị xoa cho em." Cố Nhược cắn chóp tai của Khương Tân Nhiễm.

Khương Tân Nhiễm rụt cổ, ấp úng nói, "Chị, chị chớ làm loạn, em còn đau lắm."

Cố Nhược cười ranh mãnh, "Cho nên xoa bóp một chút mới đỡ được."

Nhất thời mặt Khương Tân Nhiễm đỏ bừng, lúng túng, "Chỗ đó có thể tùy tiện xoa bóp được sao?"

Dứt lời đầu gối nàng hơi co vào, khép lại, cúi đầu cắn môi.

Nếu thật sự đồng ý, Khương Tân Nhiễm có lẽ phải trả giá bằng cái mạng nhỏ của mình vào đầu năm mới.

Vào ngày đầu năm, không có nhiều chương trình trên TV, đều là phát lại các chương trình tối qua, được mở trên nhiều kênh và giống hệt nhau, rất nhàm chán.

Kênh phim thực chất chỉ để chiếu phim, nhưng vì mừng bầu không khí nên lại chiếu các phim hoạt hình thân thiện với gia đình, lồng tiếng vui vẻ, chuyển động vui nhộn và đồ họa tươi sáng đầy màu sắc.

Khương Tân Nhiễm không hứng thú lắm.

Nàng ngủ quên trong lòng Cố Nhược một lúc, cảm thấy tinh thần thoải mái và tận hưởng sự mát xa riêng tư của Cố tổng, tâm tình thả lỏng, đôi mắt đảo quanh, chẳng mấy chốc lại quay về khuôn mặt Cố Nhược.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, Khương Tân Nhiễm nhớ tới một câu: "Cố Nhược, hôm qua chị chỉ lo cho em thôi sao?"

"Hả?" Cố Nhược hỏi lại.

"Em là nói," Khương Tân Nhiễm ngồi thẳng dậy từ lòng Cố Nhược, hai chân tách ra, quỳ xuống trên ghế cạnh Cố Nhược, hai tay ấn bờ vai cô nhìn từ trên cao xuống, "Tối hôm qua, có phải chị không có..."

Đầu óc Cố Nhược xoay một cái, hiểu được Khương Tân Nhiễm muốn hỏi gì.

"Không sao." Cô ngẩng đầu nhìn Khương Tân Nhiễm, cười ôn nhu, ngón cái vuốt ve khuôn mặt nàng, "Chị cũng được vui vẻ."

"Làm sao được?" Khương Tân Nhiễm sững sờ.

"Em không nhớ à?" Cố Nhược hỏi ngược lại.

Khương Tân Nhiễm ngồi trên đùi Cố Nhược, cố gắng suy nghĩ lại một chút.

Nàng cũng có chút ấn tượng.

Tay nàng bị Cố Nhược cầm theo làm việc.

Bên tai là môi Cố Nhược kề sát.

Còn có âm thanh phát ra từ kẽ răng cô.

Đè lên, rất ngột ngạt.

Càng kìm nén thì càng trở nên quyến rũ.

Khương Tân Nhiễm có chút ảo não, "Đáng tiếc lúc đó em không nhớ rõ vẻ mặt của chị."

Thời khắc quan trọng như vậy, nàng đã nhắc nhở chính mình nhất định phải tỉnh táo, không được mơ hồ.

Nhưng sau đó vẫn bị Cố Nhược làm cho ngất ngây, nhớ gì cũng không chân thực.

"Không sao." Cố Nhược mím môi, cắn vào tai nàng nói: "Bước cuối cùng, chị giữ lại nó cho em."

"Thật sao?" Hai mắt Khương Tân Nhiễm sáng lên giống như được truyền máu, lập tức trở nên hưng phấn gấp trăm lần.

Cố Nhược tựa vào trán nàng, nhìn mắt nàng cười: "Chị chưa bao giờ lừa em."

Tâm tình Khương Tân Nhiễm thật tốt, đè Cố Nhược lên ghế sofa, cười tinh quái, ngón tay trắng bóc nâng cằm Cố Nhược lên, đùa giỡn: "Vậy khi nào chị mới cho em làm lại?"

Khuôn mặt nhỏ kia vừa xinh đẹp lại vừa đắc ý.

Như thế người mà một giây trước vừa kêu đau không phải nàng.

Đôi mắt Cố Nhược nheo lại, khóe mắt ẩm ướt cong lên, thả lỏng người trên sofa, đỡ lấy eo nàng, "Bất cứ khi nào cũng được."

Khương Tân Nhiễm bị đuôi mắt quyến rũ của Cố Nhược làm cho hồn xiêu phách lạc, nàng không nhịn được mà tiến sát lại cần, cọ qua chóp mũi của cô, cười xấu xa: "Chị yên tâm, em sẽ rất nhẹ nhàng."

"Ồ?" Cố Nhược nhướng cặp lông mày thẳng tắp lên.

Cánh tay dài của cô đưa ra, ôm lấy sau gáy Khương Tân Nhiễm, nghiêng đầu đưa đôi môi mỏng của mình chạm vào khóe miệng nàng, thở ra như lụa, "Nhưng chị lại thích em trực tiếp một chút."

___

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro