Chap 45

Khi Thời Dư Mặc bước ra từ phòng hóa trang, Thượng Niệm cuối cùng cũng hiểu vì sao đạo diễn kiên quyết để nàng đóng vai nam chính.

Thật sự quá mức phù hợp.

Bộ âu phục đen tuyền tôn lên dáng người cao ráo, toát lên phong thái điềm tĩnh và ung dung.

Không còn vẻ mềm mại thường ngày, lúc này, từ thần thái đến nét mặt của Thời Dư Mặc đều toát lên sự mạnh mẽ, dứt khoát, không vương chút nữ tính.

Đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ lạnh lùng, tựa như sinh ra để đứng trên đỉnh cao. Chỉ một ánh mắt, một cử chỉ nhẹ nhàng, cô đã khắc họa trọn vẹn hình ảnh hoàng tử cao ngạo, đầy khí chất.

Dường như vai diễn này sinh ra là dành cho cô.

Bỏ qua những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, Thời Dư Mặc sải bước về phía Thượng Niệm.

Nhìn gương mặt cứng đờ của nàng, khóe môi cô khẽ nhếch, rõ ràng là vô cùng hài lòng.

“Nhìn đến ngẩn người rồi à?” Cô trầm giọng hỏi.

"Không có..."

Chật vật dời ánh mắt, Thượng Niệm nhất quyết không thừa nhận rằng tim mình đã lỡ nhịp trong khoảnh khắc ấy.

"Ừm?"

Âm cuối lười nhác kéo dài, ánh mắt lướt qua gương mặt nhỏ nhắn đang cố tỏ ra bình tĩnh. Thời Dư Mặc nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, buộc ánh mắt nàng phải đối diện với mình.

Trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, Thượng Niệm thấy những tia sóng sánh tựa nước, xen lẫn chút ý cười nhàn nhạt.

Khóe mắt hơi nhướng lên, nàng khẽ cười, giọng nói trầm thấp vang bên tai:

"Niệm Niệm chị vẫn hay nói dối như vậy..."

Hai ngón tay nhẹ lướt từ cằm lên, bờ môi trơn trượt đỏ bừng, rồi không chút do dự luồn vào trong.

Đầu lưỡi mềm mại bị người nọ tùy ý trêu chọc, cảm giác xa lạ khiến Thượng Niệm run lên, ánh mắt mở lớn đầy kinh ngạc.

"Ồ?"

Như thể vừa phát hiện ra điều gì đó thú vị, Thời Dư Mặc thong thả rút ngón tay về.

Đầu ngón tay rời khỏi đôi môi mềm, để lại một vệt nước mỏng trong suốt, kéo thành sợi chỉ mong manh.

Ánh mắt Thời Dư Mặc trầm xuống, giọng nói đột nhiên khàn khàn.

"Niệm Niệm... Chị chảy nước miếng."

Trong đầu như có tiếng nổ vang, Thượng Niệm cứng đờ cả người. Một giây sau, mặt nàng đỏ bừng như sắp bốc cháy.

"Thời Dư Mặc!"

Nàng vừa thẹn vừa tức, vội vàng đẩy người trước mặt ra, dùng tay lau miệng lia lịa. Cả người nóng bừng vì xấu hổ, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống ngay lập tức.

Người này đúng là quá đáng ghét!

"Cô... Cô thật không biết xấu hổ!" Giọng nàng run lên, ấm ức đến mức suýt bật khóc.

Hai người đứng giữa đám đông, hành động vừa rồi rõ ràng đến mức không ai có thể giả vờ không thấy. Đặc biệt là khi Thời Dư Mặc khoác trên mình bộ âu phục nam tính, hình ảnh ấy càng khiến người ta chú ý.

Bầu không khí như ngưng lại trong giây lát.

Không ít người xung quanh nhìn chằm chằm hai người, gương mặt cũng dần ửng đỏ.

Trời ơi...

Bọn họ... vừa nhìn thấy gì vậy?

Người vừa rồi thật sự là một cô gái sao? Sao có thể... gợi cảm như thế!

Trong phút chốc, bầu không khí trở nên vi diệu, như thể có một loại cảm giác không tên đang lan tỏa giữa đám đông.

Cũng may sự im lặng ấy không kéo dài quá lâu. Tiếng đạo diễn hét lớn đã kéo mọi người trở lại với công việc, đoàn phim nhanh chóng khôi phục trật tự.

Nhìn thấy đạo diễn ra hiệu từ xa, Thời Dư Mặc đành kìm nén ý định tiếp tục trêu chọc người trước mặt.

Trước khi rời đi, cô nhẹ nhàng xoa đầu Thượng Niệm, giọng nói dịu xuống, tựa như đang dỗ dành một chú cún nhỏ: "Em đi quay phim, chị chờ em một lát nhé?"

"...!"

Bị nàng xoa đầu như con nít, Thượng Niệm tức đến mức nghiến răng, trừng mắt nhìn theo bóng lưng đang rời đi.

Chờ cô?

Nàng càng không thèm chờ!

Thượng Niệm hừ lạnh, nhấc chân rời đi.

Thế nhưng chưa đầy mười phút sau, nàng lại quay trở lại phim trường, dáng vẻ như thể chỉ vừa đi dạo một vòng cho có lệ.

Thời Dư Mặc đang quay phim, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện lần nữa, ánh mắt nàng thoáng lóe sáng, khóe môi cong lên một nụ cười khẽ.

.

Thời gian trôi qua nhanh đến khó tin.

Ở bên nhau suốt hai tháng, từ những lần phối hợp đầy gập ghềnh ban đầu, cuối cùng 《 Diễm Sát 》 cũng chính thức đóng máy.

“Thực chiến là người thầy tốt nhất"—câu nói này quả thật không sai.

Sau khoảng thời gian liên tục rèn giũa, kỹ năng diễn xuất của cả hai đều có sự tiến bộ rõ rệt.

So với lúc đầu còn bỡ ngỡ, giờ đây, Thượng Niệm đã có thể nhanh chóng nhập vai mà không chút áp lực.

Một tháng sau, 《 Diễm Sát 》 chính thức lên sóng.

Đúng như Thượng Niệm mong đợi, bộ phim không ngoài dự đoán mà bùng nổ thành hiện tượng.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, lượt xem đã vượt mốc mười triệu.

Là diễn viên chính của bộ phim, Thời Dư Mặc trở thành tâm điểm chú ý, khiến vô số thiếu nữ hò hét cuồng nhiệt. Sự nổi tiếng của cô nhanh chóng bùng nổ, được tung hô như một ngôi sao sáng chói.

Nhưng có lẽ, danh tiếng càng lớn thì thị phi càng nhiều.

Sau khi liên tục xuất hiện trên hot search, một số tin đồn không hay cũng theo đó mà lan truyền.

Nhiều tài khoản lớn trên mạng xã hội bắt đầu “đào sâu” về Thời Dư Mặc, thậm chí công khai thông tin về thân thế và gia cảnh của cô. Không chỉ vậy, những lời đồn sai sự thật cũng ập đến, vô căn cứ nhưng lại lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Mà nghiêm trọng nhất trong số đó chính là tin đồn Thời Dư Mặc là con riêng.

"Những người này nói năng tùy tiện như vậy sao? Một chút chứng cứ cũng không có!"

Thấy tin tức trên mạng ngày càng đi quá giới hạn, Thượng Niệm nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không chịu nổi mà gọi ngay cho bạn thân để trút giận.

“Ai dà, bình tĩnh đi nào.”

Sở Mộng gắp một lát thịt từ nồi lẩu, đặt vào bát của Thượng Niệm, vừa ăn vừa thản nhiên an ủi: "Người nổi tiếng thì kiểu gì cũng bị công kích thôi. Ai hot thì bị ghét, chuyện bình thường mà..."

“Bọn họ có bệnh sao?” Thượng Niệm tức giận đến mức không nhịn được.

Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý rằng giới giải trí không hề dễ dàng, nhưng việc vô duyên vô cớ bị công kích thế này thật sự quá bực bội!

“Được rồi, bớt giận, bớt giận nào~”

Sở Mộng vừa cười vừa nhìn cô đầy ý trêu chọc: “Cậu tức giận như vậy… chẳng lẽ là đang đau lòng cho Mặc Mặc sao?"

Còn nhớ ai kia trước đây luôn miệng nói không để tâm đến người ta, thế mà giờ mới có chuyện một chút đã vội vàng nhảy dựng lên.

“Ai đau lòng em ấy chứ!”

Gương mặt Thượng Niệm bất giác nóng lên, cô trừng mắt nhìn Sở Mộng, kiên quyết không chịu thừa nhận: “Mình chỉ là bạn bè, quan tâm một chút mà thôi.”

“Được được, cậu nói gì cũng đúng.”

Sở Mộng trợn mắt, rồi cười gian: “Vậy gọi điện thoại rủ Mặc Mặc tới đi, mình cùng cậu ‘quan tâm’ cô ấy một chút.”

“Không gọi.”

Thượng Niệm lập tức bác bỏ, giọng điệu đầy bất mãn: “Cậu có thể đừng lúc nào cũng lạc đề như vậy được không?!"

"....."

Nhấp môi, vỗ vỗ miệng, Sở Mộng quyết định không nói gì thêm.

“Kỳ thật mình cảm thấy, Thời Dư Mặc nên đăng một bài thanh minh để làm rõ mọi chuyện...”

“Những người đó thật quá rảnh rỗi, cả ngày không có việc gì làm hay sao?”

“Trước đó mình có hỏi Chanh tỷ xem nên xử lý thế nào, nhưng chị ấy bảo mình đừng lo. Bất quá mình vẫn cảm thấy...”

...
...

Thượng Niệm cứ thế lải nhải một tràng dài, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới bất bình của chính mình.

"....."

Vừa ăn vừa nhìn bạn thân bức xúc không ngừng, Sở Mộng cảm thấy biểu cảm trên mặt mình càng lúc càng khó giữ bình tĩnh.

Trong lòng cô nàng đã sớm đập bàn cười sắp nội thương!

Cái người ngoài miệng thì nói không quan tâm, nhưng rõ ràng để ý đến phát bực này, rốt cuộc còn muốn diễn đến bao giờ đây?!

Ở dưới gầm bàn trộm mở giao diện trò chuyện với Thời Dư Mặc, Sở Mộng vô cùng vô đạo đức nhấn mở liên tục các tin nhắn thoại.

Tít tít tít—

Kết nối thành công.

Hoàn toàn không hề hay biết hành động của cô nàng, Thượng Niệm tiếp tục lẩm bẩm than phiền.

Vài phút sau, một tràng cười quen thuộc vang lên trong phòng.

“Niệm Niệm..."

Giọng điệu lười biếng mang theo sự vui vẻ, thanh âm của Thời Dư Mặc truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

“Chị quan em tớ đến vậy sao?” Cô bật cười nói.

Thượng Niệm: “...”

???

!!!

Sở Mộng, cậu chơi mình à...

Bị chơi một vố đau, mặt mũi vứt sạch ra tận Thái Bình Dương, từ đó Thượng Niệm không thèm quan tâm đến Sở Mộng nữa.

Lịch quay phim dần ổn định, nàng cũng bắt đầu trở lại nhịp sống bình thường. Nhưng chưa được bao lâu, nàng đã bị Thời Dư Mặc chặn ngay dưới ký túc xá.

“Đi xem phim đi.” Thời Dư Mặc nhìn nàng, ánh mắt sáng rực.

“Không đi.” Thượng Niệm tránh né ánh mắt cô, vẻ mất tự nhiên, cúi đầu rầu rĩ.

Thật sự quá mất mặt...

“Đi mà, em mời chị.”

Biết rõ Thượng Niệm chỉ đang xấu hổ, Thời Dư Mặc chẳng có ý định bỏ qua dễ dàng.

“Không—”

Nàng vừa hé môi định từ chối, nhưng chưa kịp nói hết câu, một chiếc khẩu trang đã được đeo lên mặt nàng.

“Ngoan.”

Chiều theo bản thân một chút cũng không tệ, Thời Dư Mặc như kẹo mạch nha dính chặt lấy nàng.

Cô thuận tay kéo người nọ lên xe, nửa tiếng sau, cả hai đã trang bị đầy đủ, bước vào rạp chiếu phim riêng.

Đã bảy năm kể từ lần cuối cùng nàng cùng Thời Dư Mặc đi xem phim.

Bây giờ, một lần nữa cùng cô bước vào rạp, nhưng tâm trạng đã hoàn toàn khác.

Không chút do dự, Thời Dư Mặc trực tiếp đặt một phòng ghế đôi tình nhân, mặt không đổi sắc kéo nàng vào.

Suốt bộ phim, Thượng Niệm không tập trung xem được bao nhiêu. Chỉ đến khi căn phòng tối đen, âm thanh rùng rợn vang lên, nàng mới hoảng hốt nhận ra—người nào đó vậy mà chọn phim kinh dị!

“Thời Dư Mặc!” Thượng Niệm muốn phát điên.

Trời biết nàng sợ nhất thể loại này mà!

“Hửm?” Giọng điệu dửng dưng, Thời Dư Mặc xuyên qua ánh sáng từ màn hình, chậm rãi nhìn nàng, ánh mắt chẳng hề dao động.

Chỉ có lúc này, cô mới có thể nhìn nàng thật rõ.

“Chị… Chị không muốn xem nữa.”

Nhìn chằm chằm vào màn hình đang phát phim, trong căn phòng tối đen như mực, sống lưng Thượng Niệm lạnh toát. Nàng vừa đứng dậy định rời đi thì..

“Này, phía sau chị có người.”

Nhìn bộ dạng căng thẳng đến phát run của cô, Thời Dư Mặc nhàn nhã lên tiếng, giọng điệu mang theo ý cười đầy ác ý.

“…..”

Rõ ràng là câu nói dọa dẫm vô căn cứ, nhưng khi lọt vào tai, Thượng Niệm vẫn cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập. Nàng cứng người, đến cả quay đầu cũng không dám.

Đúng lúc đó, đôi mắt vừa kịp thích nghi với bóng tối lại đột nhiên phát hiện một cái bóng mơ hồ.

Lần này, nàng hoàn toàn không chịu nổi nữa.

Nhắm chặt mắt, Thượng Niệm hét to: “Thời Dư Mặc!!!” Giọng nàng run lên, sắp khóc đến nơi.

Người này… sao lại đáng ghét đến vậy chứ?!

“Sợ cái gì.”

Thời Dư Mặc nhàn nhạt nói, dường như chẳng hề để tâm đến sự hoảng loạn của nàng.

Đi đến bên nàng, vươn tay ôm lấy, Thời Dư Mặc ôm nàng ngồi xuống sofa.

Sofa trong phòng tình nhân rất lớn, trên đó còn đặt không ít thú bông.

Bị cô ôm vào lòng, sắc mặt Thượng Niệm đỏ bừng, cố gắng trấn tĩnh lại.

"Chị không muốn xem nữa..." Giọng nói run rẩy vì sợ hãi, nàng khẽ cầu xin: "Chúng ta ra ngoài được không?"

"Không được." Thời Dư Mặc ôn nhu hôn nhẹ lên trán nàng, ánh mắt lướt qua màn hình, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Lá gan của chị sao lại nhỏ như vậy? Rõ ràng còn là diễn viên, những thứ đó đều là giả thôi mà."

Giọng nói của người nọ vang lên bên tai, có lẽ vì hai người dựa vào nhau rất gần, Thượng Niệm cuối cùng cũng bớt sợ hơn một chút.

"Em phiền thật! Chị vốn dĩ đã không muốn xem rồi." Nàng bực bội oán trách.

"...."

Nhướng mày nhìn người trong lòng rõ ràng nói một đằng, nghĩ một nẻo, Thời Dư Mặc thản nhiên buông tay: "Quá nóng, chị ngồi dịch sang bên cạnh một chút, chúng ta xem phim đi."

Thượng Niệm: "....."

Người này chắc chắn là cố ý!

"Chị muốn ra ngoài." Nàng tức giận nói.

"……." Đáp lại chỉ là một sự im lặng.

"Thời Dư Mặc!"

"....."

"Chị muốn đi ra ngoài!"

"....."

"Em nói gì đi hic…" Giọng Thượng Niệm bắt đầu run lên, có chút sợ hãi.

"...."

"Oa………" Giọng nói của nàng dần nghẹn ngào.

"....."

Thời Dư Mặc thở dài một hơi, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, một lần nữa ôm nàng vào lòng.

"Sao chị lại khó dỗ như vậy chứ?" Cô nói

Thượng Niệm: "....." Tức giận!

Đôi mắt vì sợ hãi mà ươn ướt, nàng vùi đầu vào cổ Thời Dư Mặc, há miệng liền cắn.

"Ui da..."

Không kịp phòng bị, cổ đột nhiên bị cắn, Thời Dư Mặc đau đến cả người run lên.

"Chị là chó sao?" Cô giơ tay đánh nhẹ một cái.

"Hừ." Mặc kệ bàn tay giơ lên phía sau, Thượng Niệm lạnh lùng cười: "Em đáng lắm."

"Chảy máu rồi." Thời Dư Mặc nhàn nhạt nói.

"Thật không?" Thượng Niệm hơi nghi ngờ.

Trong bóng tối không nhìn rõ vết thương, nghĩ một lát, nàng liền giơ tay định sờ thử.

Nhưng vừa mới nâng tay lên, cổ tay đã bị giữ chặt.

"Chị là ma quỷ sao? Cắn em chảy máu còn muốn sờ? Không tin thì cắn thêm phát nữa đi!" Thời Dư Mặc tức đến nói năng lộn xộn.

"...."

Chẳng lẽ thật sự chảy máu?

Có chút do dự, Thượng Niệm vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm thử.

Ừm... Không có vị máu gì hết.

"Ha..." Thấy nàng bị lừa, Thời Dư Mặc buồn cười, giọng nói mang theo ý cợt nhả: "Không phải chỗ đó, ở bên cạnh..."

"...."

Bên cạnh?

Thượng Niệm ngơ ngác, lại cúi đầu liếm thử lần nữa.

Vẫn không có gì cả.

"Lại bên cạnh chút nữa..."

"...."

"Ha..."

"...."

......

......

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Mặc Mặc: Cốt truyện chỉ là mây bay, dỗ chị vui là được.

Niệm Niệm: Cốt truyện chỉ là mây bay, thừa nhận đi là xong.

Tác giả: Là tôi sai... (nước mắt rơi lặng lẽ).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro