Chap 60 PN (end)
1:
Mãi đến khi kết hôn, Thượng Niệm mới biết Thời Dư Mặc đã để mắt đến mình từ khi nào.
"Em.... cư nhiên để ý chị từ sớm vậy sao? Tám tuổi đã nhất kiến chung tình với chị rồi ư?"
Mắt nàng mở to tròn, cuộn tròn trong lòng ai đó, không ngừng xác nhận lại lần nữa.
"Ừm..."
Vừa vuốt ve mái tóc dài mượt mà của nàng, Thời Dư Mặc thản nhiên đáp, hoàn toàn không cảm thấy có gì đáng kinh ngạc.
"Hồi đó, chị ở cửa hàng đàn piano chơi thử... Em tình cờ đi ngang qua và nhìn thấy..."
Và từ khoảnh khắc ấy, nàng đã trở thành giấc mộng của cô.
Khi đó, Thượng Niệm chỉ mới bảy tuổi, khoác lên mình chiếc váy trắng tinh, ngoan ngoãn và đáng yêu vô cùng.
Nàng ngồi trước đàn piano, trông chẳng khác nào một tiểu đại nhân, chăm chú đánh đàn...
Chỉ cần một ánh mắt lướt qua, đã định trước trầm luân.
"Thì ra em thích chị đến vậy à..."
Thượng Niệm khẽ cọ cọ đầu, trở tay ôm chặt lấy cô.
Từ khi biết Thời Dư Mặc đối với mình nhất kiến chung tình, yêu đến mức dù gặp tai nạn xe cộ, trở thành người thực vật, thậm chí đi đến thế giới bên kia, vẫn luôn chờ đợi nàng-Thượng Niệm liền không thể kiềm chế mà sinh lòng kiêu ngạo.
"Ui..."
Bị Thượng Niệm quậy đến khó chịu, Thời Dư Mặc tức giận giơ tay vỗ nhẹ lên mông nhỏ của nàng.
Đôi mông căng tròn mềm mại, như kẹo bông gòn.
Động tác quen tay, cô không kìm được vỗ thêm hai cái.
"..."
Mặt đỏ bừng, Thượng Niệm xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.
Sao cô có thể như vậy chứ...
Cô cũng đã lớn như vậy, sao có thể tùy tiện đánh vào mông nàng chứ?
Chẳng lẽ lại...
Ưm...
Cô vẫn còn thấy khó chịu mà...
Càng nghĩ càng bất an, Thượng Niệm khẽ bặm môi, rất thẹn thùng mà nhỏ giọng nhắc nhở:
"Em... Phải nhẹ chút đó..."
Thời Dư Mặc vẫn chưa kịp phản ứng: "???"
Vài giây sau-
"Hửm, Niệm Niệm chị đang nghĩ gì vậy?" Thời Dư Mặc đầy vẻ nghiền ngẫm nhìn nàng, giọng nói mang theo ý cười nguy hiểm. "Em nhất định sẽ thỏa mãn chị..."
Nói xong, chẳng đợi Thượng Niệm kịp giải thích, môi cô liền lập tức phủ xuống.
Một màn hòa hợp triền miên lại một lần nữa (kéo màn che)...
Sau này, Thượng Niệm cuối cùng cũng hiểu thế nào là tự vác đá đập chân mình.
Nàng tựa như một con thuyền nhỏ phiêu bạt giữa biển rộng, bị sóng to gió lớn xô đẩy chao đảo, mãi mà không thể cập bến.
...
...
2:
Trong chốc lát, nụ hôn kết thúc một vòng.
Sau một vòng ôm ấy, hai người căn bản còn chưa ra khỏi cửa.
Cuối cùng, vất vả lắm mới ra được ngoài cửa, Thượng Niệm cảm thấy đôi chân như nhũn ra, lòng bàn chân mềm nhũn, cả người như bị rút hết sức lực, chẳng khác gì bị đào rỗng.
"Không phải..." hơi thở yếu ớt, nàng vội vàng che eo thon nhỏ, tức giận đá nhẹ vào Thời Dư Mặc.
"Cút xuống đi thu dọn đồ đạc, không phải nói mười tháng nữa chúng ta sẽ đi XWY hưởng tuần trăng mật sao?"
Thượng Niệm lăn lộn một lúc, vẫn chưa ra khỏi cửa, cảm giác lạnh lẽo bắt đầu dâng lên trong lòng.
"Không vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà..." Thời Dư Mặc thân mật hôn nhẹ lên cổ tay của Thượng Niệm, nở nụ cười đầy vẻ tinh nghịch. "Niệm Niệm không phải gần đây chị rất thích bộ dáng này sao..."
Nói đến càng hăng hái, Thượng Niệm trợn tròn mắt, nhe răng nhếch miệng: "Ai mà thích chứ? Em mới là người trầm mê đó!"
"Ừm... có chút đúng." Thời Dư Mặc cười khẽ, giọng đầy ẩn ý.
Thượng Niệm: "..."
Người này sao mà vô liêm sỉ thế không biết?
"Được rồi, em đi thu dọn."
Không dám chọc giận nàng, Thời Dư Mặc rất biết điều đứng dậy, rời khỏi giường.
Thân hình thon dài của cô không hề mặc gì, bước đi tựa như một đường thẳng, ánh mắt sáng lấp lánh khi đi qua trước mặt Thượng Niệm.
"...."
Thượng Niệm trơ mắt nhìn người nào đó trong phòng khoả thân đi qua, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa.
Duỗi tay nắm lấy gối đầu, Thượng Niệm nhắm mắt lại, tức giận đến mức chỉ muốn ném mọi thứ ra ngoài.
"Em mau đưa quần áo cho chị mặc vào!"
Mỗi lần động đậy là lại ở trong tình trạng không có quần áo, cái tật xấu này rốt cuộc là học được từ đâu?
"... Ừm... được rồi."
Thời Dư Mặc tiếp nhận cái gối đầu bị ném về phía mình, tự biết nàng đang ngượng ngùng.
Không hiểu sao, dù đã làm bao nhiêu lần, nàng vẫn dễ dàng thẹn thùng như vậy?
Trong lòng buồn cười, Thời Dư Mặc mỉm cười rồi đáp ứng.
Sau đó, chẳng mấy chốc, hai người cùng nhau ra ngoài, đến sân bay, hướng XWY để hưởng tuần trăng mật.
3:
Khi thời tiết trong nước dần trở lạnh, thì XWY lại ấm áp hơn nhiều.
Trên bờ cát, Thượng Niệm chạy một vòng, túm lấy cánh tay của người nào đó, vội vã kéo đi về phía khu thay đồ, chuẩn bị thay bộ áo tắm.
"Mặc Mặc, chị nhớ là em biết bơi, chúng ta xuống biển chơi đi!" Thượng Niệm ríu rít nói.
"Ừ..."
Thời Dư Mặc không mấy hứng thú với việc xuống biển, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn mọi người trên bờ cát, những người đang đi lại với những bộ áo tắm lộng lẫy, vẻ mặt không mấy hài lòng.
"Đừng đổi áo tắm nữa." Cô quyết định.
"Tại sao vậy? Đã tới đây rồi, không xuống biển thì thật là uổng phí!" Thượng Niệm khó hiểu nhìn cô, vẻ mặt buồn bực.
"Cái kia..." Cánh môi Thời Dư Mặc đỏ bừng, khẽ mở miệng, chậm rãi nói: "Trên người chị mấy vết đỏ vẫn chưa hết..."
Thời Dư Mặc đưa ra lý do.
Thượng Niệm: "......"
Thượng Niệm: "!!!"
Cmn! Nàng suýt nữa đã quên mất!
"em thật không biết xấu hổ!" Thượng Niệm tức giận muốn khóc.
Tất cả là do cô.
"ừm." Thời Dư Mặc không có chút xấu hổ nào, chỉ kêu một tiếng, thấy mục đích đã đạt được, liền rời đi không nói thêm gì.
"Tức chết chị a a a!!!" Thượng Niệm phát điên.
Tuy vậy, tức giận thì tức giận, nhưng nàng vẫn không dám để lộ ra những vết đỏ trên cơ thể mình.
Đặc biệt là ở những vị trí đặc biệt...
"...."
Nghĩ đến đây, Thượng Niệm cảm thấy cơn tức giận của mình như muốn bùng nổ.
"Em buổi tối tự đi mà ngủ!" Nàng nói, giọng đầy tức giận.
"Đừng lo lắng mà..." Thời Dư Mặc nhìn sắc mặt của nàng, có vẻ như sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, không thể không nhượng bộ: "Chúng ta đi trước rồi lại đến lần sau..."
"Thật sự?"
"... Ừm."
"Được rồi." Thượng Niệm gật đầu, vẻ mặt vừa lòng.
4:
Một đêm nào đó, Thượng Niệm làm một giấc mộng.
Nàng mơ thấy mình quay trở lại thế giới trong sách, trở thành một người đứng xem.
Là người đứng xem, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn "Thượng Niệm", nữ xứng, cùng nữ chủ Thời Dư Mặc quấn lấy nhau trong ái hận, cuối cùng không thể thoát khỏi cái chết già.
Nếu chỉ như vậy thì cũng chẳng sao, nhưng điều đáng sợ là trong giấc mơ, Thời Dư Mặc lại yêu cái "Thượng Niệm giả" kia.
Thậm chí, cô còn sẵn sàng sống chết vì nàng ấy.
Điều này khiến Thượng Niệm hoảng sợ không nhẹ.
Khi tỉnh dậy, nàng nhìn trần nhà, thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Mãi đến khi này, nàng mới chợt nhận ra.
Nghiêm túc mà nói, mối quan hệ của hai người bắt đầu từ khi nàng xuyên vào sách, trở thành "Thượng đại tiểu thư" trong thế giới đó.
Mà trong sách, "Thượng đại tiểu thư" có thể xinh đẹp hơn rất nhiều so với nàng...
Tưởng tượng đến đây, lòng Thượng Niệm chua lè.
Nàng nghĩ, có lẽ Thời Dư Mặc thích "Thượng đại tiểu thư" với gương mặt kia hơn...
Khi ý nghĩ này nảy ra trong lòng, nó cứ lớn dần, không thể ngừng lại được.
Cuối cùng, sau một thời gian dài mơ màng, Thượng Niệm không thể chịu đựng được nữa, liền chạy tới hỏi cô.
Lúc này, Thời Dư Mặc đang ở trong bếp nấu cơm. Nghe Thượng Niệm hỏi những câu không đâu vào đâu, cô không khỏi cảm thấy bất lực.
"Chị suốt ngày chỉ nghĩ vớ vẩn thôi à?" Cô bất đắc dĩ buông nồi, tắt lửa.
"Chị..." Thượng Niệm cúi đầu, miệng nhỏ nhấp nhổm, không thể nói nên lời.
Dù lúc đó cũng là chính mình, nhưng vẫn không giống nhau mà!
Nàng thật sự buồn!
"Ngốc nghếch." Thời Dư Mặc bước tới, đứng trước mặt nàng, cởi bao tay rồi ôm nàng vào lòng.
"Vẫn luôn thích chính là chị." Cô nói.
Nội tâm thiếu thốn rốt cuộc được lấp đầy, cô không thể không yêu nàng, như thể đó là điều đã được số mệnh định trước.
Sau đó, cái chết của Thượng Niệm là cú sốc cực lớn đối với Thời Dư Mặc.
Nó khiến những ký ức vụn vặt bỗng chốc trở lại, và chính vì thế cô mới có thể quay lại hiện thật.
"Đã hiểu chưa? Cô ta không xứng với chị, chính vì yêu chị mà em mới để ý đến cô ta." Thời Dư Mặc yêu thương hôn lên chóp mũi Thượng Niệm, đơn giản giải thích mọi chuyện.
"A?"
Miệng Thượng Niệm há to, kinh ngạc nhìn cô.
Không ngờ mọi chuyện lại có thể như vậy...
Đúng là cách giải thích quá tài tình...
"Chính là..." Thượng Niệm chậm rãi nuốt nước miếng, rồi cất lời chất vấn: "Nếu em ở bên kia thế giới, nếu không phải vì cô ấy không tốt với em, không kiên nhẫn với em, thì em có phải sẽ yêu cô ấy không...?"
Nguyên nhân trong thế giới trước, Thời Dư Mặc và "Thượng đại tiểu thư" đã có không ít mối quan hệ phức tạp.
Nếu không phải "Thượng đại tiểu thư" quá mức đối đầu với Thời Dư Mặc, có lẽ nàng ấy cũng sẽ không phải chịu cái chết thảm như vậy.
"Chị là heo à..." Thời Dư Mặc bất đắc dĩ, không biết phải giải thích thế nào, chỉ đành nói: "Chỉ có chị, chỉ có thể là chị..."
Dù Thượng Niệm có nói đúng, nhưng Thời Dư Mặc vẫn sẽ không yêu "Thượng đại tiểu thư" trong thế giới trước.
Dù có giống nhau đến thế nào, "Thượng đại tiểu thư" và Thượng Niệm vẫn hoàn toàn khác biệt về tính cách.
Ngay cả khi không phải đối đầu với cô, thì chỉ có thể làm bạn bè.
Bởi vì trong thực tế, Thời Dư Mặc đã âm thầm yêu Thượng Niệm suốt năm sáu năm....
Cô hiểu rõ tính cách của Thượng Niệm, sao có thể không hiểu được?
Và nếu đã hiểu, làm sao có thể yêu một người hoàn toàn khác biệt?
Bất quá nhắc tới việc đã âm thầm thích người đó suốt nhiều năm, Thời Dư Mặc không khỏi có chút ngượng ngùng, cười một cách lúng túng.
Rốt cuộc, cô đã nhất kiến chung tình, nhưng lại chẳng nói gì, giống như một kẻ si tình, cứ lặng lẽ theo dõi, chẳng khác gì một kẻ ngu ngốc... Thật sự có chút không ổn lắm.
"Chị hỏi em, thật sự là sau khi kết hôn em mới nhớ hết mọi chuyện sao?" Thượng Niệm mỉm cười hỏi.
Về chuyện này, Thượng Niệm cũng là sau khi kết hôn mới dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
Vì sao lúc ấy lại có người không màng đến bản thân, lại tự nguyện hy sinh cho mình? Và vì sao chính xác là Thời Dư Mặc đã gửi tin nhắn làm nàng cảm thấy phải báo ân?
Tất cả mọi thứ, đều giống như một cái bẫy đang dẫn dắt nàng đến với người này.
"Đúng vậy..." Thời Dư Mặc có chút chột dạ, nói: "Lúc đó ban đầu chỉ là luôn mơ... Sau đó những chuyện lặt vặt không nhớ rõ nữa... Nói chung, cứ như vậy thôi..."
Giải thích mơ hồ, cô tuyệt đối không thừa nhận rằng từ ban đầu, cô đã có ý định muốn tất cả những điều này.
Sau khi tỉnh dậy từ trạng thái người thực vật, cô đã nhớ lại tất cả, và quyết tâm nắm bắt hạnh phúc của mình một cách vững chắc hơn.
Thời Dư Mặc, sau một năm kiên nhẫn không gặp nàng, cuối cùng, khi bản thân đã ổn định ở nhà, không ai có thể nói xấu về cô, thì cô mới ra tay đem Thượng Niệm trở về.
Nàng của cô, suốt đời này sẽ không bao giờ được phép rời khỏi cô.
Mỗi cử chỉ, mỗi suy nghĩ của Thượng Niệm, cô đều có thể đoán trước, gần như không sai chút nào.
Cô biết Thượng Niệm sẽ cảm thấy có lỗi với mình.
Sau khi xuyên qua, Thời Dư Mặc đại khái cũng hiểu được vì sao lúc ấy Thượng Niệm không chấp nhận sự "khổ trung" của cô.
A, "khổ trung" sao...
Thời Dư Mặc trong lòng khẽ cười lạnh.
Nếu không trừng phạt nàng một chút, cô thật sự sẽ cảm thấy rất tiếc cho bản thân mình.
Vì vậy, chuyện đó đã xảy ra sau đó.
Tiêu tiền tìm người quyên cốt tủy cho nàng, sau đó lấy cái này làm lý do, đem Thượng Niệm một chút đẩy vào hố.
Chờ nàng rơi vào hố xong, sẽ lại tốt bụng trừng phạt nàng một phen.
Rốt cuộc vẫn là đau lòng, Thời Dư Mặc cũng không dám làm quá mức.
Nhưng dù vậy...
Yên lặng liếc Thượng Niệm một cái, cô lại cúi đầu hôn nhẹ nàng: "Em thật sự yêu chị Niệm Niệm..."
Yêu đến mức có thể nhẫn nhịn không làm gì quá đáng.
Trời mới biết lúc đó cô phải cố gắng kìm nén đến mức nào.
"Hừ..." Kiều khí hừ lạnh một tiếng, cảm thấy thỏa mãn khi nhận được câu trả lời, Thượng Niệm vui vẻ vươn tay ôm chặt lấy cổ nàng: "Chị cũng yêu em! Mặc Mặc!"
Chính mình suýt chút nữa bị lừa! Thật vui vẻ a ~
"..."
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng, Thời Dư Mặc trong lòng mềm nhũn, không khỏi có chút động lòng.
Người này dường như vẫn luôn như vậy, đơn thuần...
Thật là một tiểu thiên sứ đáng yêu...
Sạch sẽ, không hề vấy bẩn.
Cánh môi mềm mại khẽ nhếch, Thời Dư Mặc cúi đầu thật sâu hôn lên nàng.
Cô chính là yêu cái dáng vẻ sạch sẽ của nàng...
Tốt đẹp không thể tưởng tượng nổi...
Nàng chính là người đã cứu rỗi cô.
"Muốn." Cô buộc chặt cánh tay.
"A? Nơi này?" Tiểu thiên sứ kinh hãi.
"Ân."
"Ha..."
.......
........
Tác giả có lời muốn nói: Ngọt ngào phiên ngoại đây rồi ~
Ngọt ngào đến mức ha ha ha!!
【Bổn văn đã hoàn thành】
Ngô... Hết sách rồi, tiểu bảo bối nhóm ~
Mọi người có thể chú ý một chút đến Weibo, nơi sẽ có một tiểu kịch trường mới ha ha ha...
Ps.
Có thể khẽ "meo meo" xin một cái bình luận dài được không...
Thêm chút tinh thần nha ~
Mặt khác, gần đây có một vòng nội dung mới, chương này có bao lì xì đấy.
Tuy nhiên, vì khu bình luận trên Tấn Giang bị đóng, mọi người chỉ có thể xem ba thông báo tin tức. Việc phát bao lì xì không phải phương tiện chính thức. Nếu có ai bị bỏ lỡ bao lì xì, xin chờ khu bình luận được mở lại, mình sẽ bổ sung sau.
[Hoàn]
.
4/3/2025 - 1/4/2025
Bộ này tui đọc từ 7-8 tháng trước á, lúc đầu tui cũng kh định edit đâu mà tại muốn cày lại mà kh thấy ai edit nên tui nhờ sự tài trợ của anh ChatGPT tiện thể đăng lên cho mọi người xem chung.
Rồi lấp hố nha mấy bà hẹn gặp lại với mấy bộ khác nha.
Paipai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro