Chương 100
Về chuyện giữa Vũ và Tang Du, Tang Du không tiếp cận nó theo kiểu lập kế hoạch từng bước như khi xây dựng bộ lạc, với mỗi giai đoạn đều có một mục tiêu rõ ràng.
Vũ vẫn còn nhỏ, tuy rằng tâm trí kiên định, nhưng Tang Du không dám chắc tình cảm của nàng lúc này là sự ngưỡng mộ trẻ con với kẻ mạnh, hay là một tình cảm thật sự xuất phát từ trái tim.
Tất nhiên, Tang Du không phủ nhận rằng lúc này Vũ đang toàn tâm toàn ý với mình.
Nhưng vì là người lớn hơn, nàng không muốn quá chủ động, tránh mang tiếng “dạy hư trẻ nhỏ.”
Tuy nhiên, nếu Vũ chủ động, Tang Du cũng sẽ không từ chối.
Dù vậy, hai người chưa từng nghiêm túc nói về chuyện tình cảm. Vũ vẫn còn ngây thơ và chưa thực sự hiểu rõ vấn đề.
Tang Du cũng chẳng vội, cứ để nàng tự do bày tỏ cảm xúc theo cách của mình.
Trước mắt, hai người cũng chỉ dừng lại ở ôm và hôn, chưa có bước tiến xa hơn.
Tang Du có đủ kiên nhẫn, nàng không vội.
Bánh ngọt dù ngon nhưng ăn một lần hết sạch thì chẳng còn gì để mong chờ.
Từng chút từng chút một, đôi khi chỉ là nắm tay nhau cũng đủ khiến người ta hạnh phúc.
-------------------------------------
Sáng hôm sau, Vũ thức dậy rất sớm.
Phần lớn quần áo của Tang Du đều đến từ nơi này. Từ khi đến thế giới này, giấc ngủ của nàng đã được cải thiện đáng kể, nàng ngủ rất sâu, những tiếng động nhỏ hầu như không làm nàng tỉnh giấc.
Nhưng sáng nay, vì trong lòng còn nghĩ đến việc Vũ phải đi Diêm Sơn, Tang Du cố gắng thức dậy sớm hơn một chút.
Mở mắt ra, nàng liền nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ngay trước mặt.
Nàng vươn tay xoa nhẹ đầu nàng, giọng vẫn còn ngái ngủ nói: "Thật chẳng muốn để nàng đi chút nào."
Vũ không nói gì, chỉ nghiêng đầu hôn nhẹ lên má nàng.
"Chờ nhiệm vụ ở Diêm Sơn xong xuôi, nàng phải về ngay đấy. Giường trống trơn, ta không muốn ngủ một mình đâu.." Tang Du còn chưa nói hết câu thì môi nàng đã bị bịt lại.
Nàng muốn né tránh, nhưng Vũ không chịu buông tha, thế là trong cơn mơ màng, Tang Du lại bị ép nhận một nụ hôn nhẹ nhàng.
Ngay sau đó, cảm giác lâng lâng kéo đến, nàng lại chìm vào giấc ngủ.
Khi trời sáng hẳn, Tang Du mở mắt lần nữa, đã là chín giờ.
Lúc này, nàng mới từ tốn rời giường, rửa mặt rồi bắt đầu công việc trong ngày.
------------------------------------
Á đến vào tối ngày thứ tư.
Tang Du trực tiếp mời cô về sân nhà mình.
"Trước kia ngươi chưa từng mời ta đến nhà ngươi. Ta cũng chưa từng đến thăm bất kỳ ai trong bộ lạc này, nên vẫn luôn tò mò. Nhưng ta tin, lần này ngươi gọi ta đến, không chỉ đơn giản là để tham quan nhà ngươi, đúng không?"
Tang Du mỉm cười: "Trước tiên ăn cơm đã, lát nữa nói chuyện sau."
Nói rồi, nàng kéo Á vào giúp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
"Ngươi thật sự không coi ta là người ngoài. Đường đường là một thiếu thủ lĩnh bộ lạc, ta lại bị gọi đến làm phụ bếp cho ngươi à?"
"Chặt xương thành từng khúc nhỏ đi."
Á cạn lời, đành cam chịu nhận nhiệm vụ, bước tới bàn đá, cầm lấy con dao rồi chuẩn bị làm việc.
Nhưng ngay khoảnh khắc cầm con dao trên tay, mắt cô trợn tròn kinh ngạc.
"Cái quái gì đây? Sao nó nặng như vậy? Nhìn có vẻ cực kỳ sắc bén!"
Tang Du gật đầu ra hiệu: "Thử xem nào, chặt xương có dễ không?"
Á cảm thấy cả người run lên. Là một thành viên trong bộ lạc chuyên chế tạo vũ khí, cô vừa cầm dao đã biết thứ này không tầm thường.
Dưới sự khuyến khích của Tang Du, cô thử chặt vài nhát.
Rầm!
Vì không kiểm soát lực tốt, ngay nhát đầu tiên, cô đã chém luôn cả thớt gỗ phía dưới thành một vết nứt lớn.
Á gần như không thể tin vào mắt mình.
Cô cầm khúc xương lên, cẩn thận quan sát vết cắt sắc bén và gọn gàng, sau đó lại nhìn xuống con dao trên tay, miệng há hốc đủ nhét ba quả trứng gà.
"Ngươi gọi ta đến đây không phải để ăn cơm, mà là để cho ta xem dao đúng không?"
"Không sai. Lần này gọi ngươi đến là để bàn chuyện vũ khí."
Á phấn khích đến mức chà xát hai tay vào nhau.
Tang Du bật cười: "Ăn cơm trước đã. Dao không chạy mất được. Ta đã đặc biệt gọi ngươi đến, chẳng lẽ còn giấu giếm ngươi sao?"
"Trước kia ngươi toàn giấu ta mà."
"Khi đó chưa đến lúc."
"Được rồi được rồi, ta hiểu, ta hiểu mà. Không phải thật sự trách ngươi đâu. Nhưng xem ra bây giờ là lúc thích hợp rồi."
"Đúng vậy. Ngươi làm xong chưa? Ta còn chờ xương để vào nồi đấy."
Á lập tức phấn khởi nắm lấy con dao, loảng xoảng loảng xoảng chặt thêm vài nhát, nhanh chóng hoàn thành công việc.
Rồi cô chợt hỏi: "Vũ đâu? Ta nghe nói nàng đã biến mất một thời gian dài rồi mới quay lại. Sao giờ không thấy?"
“Hôm qua buổi sáng mới vừa đi, đi tìm ngựa.”
“Một tiểu cô nương như thế mà vì ngươi chạy trước chạy sau, cũng không để cho người ta nghỉ ngơi thêm mấy ngày.”
“Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng là nàng tự nguyện đi, ta cũng không thể ngăn cản.”
“Ai, thủ lĩnh như ngươi thật là...”
“Ngươi nói nhiều quá đó.”
“Nói nhiều sao? Ngày thường ngươi và Vũ ở cùng nhau, hai người các ngươi chẳng lẽ lại không nói gì với nhau à? Như thế thì quá buồn chán rồi.”
Tang Du cười: “Cũng không khoa trương như ngươi nói đâu, nàng ấy rất siêng năng, nhóm lửa, rửa nồi, rửa bát đều làm hết, lúc nào cũng giúp ta làm xong mọi việc mà ta chẳng cần sai bảo. Không giống như ngươi, bảo chặt một cái xương thôi mà mất cả buổi.”
“Được rồi, được rồi! Ta dù sao cũng là khách, làm sao có thể so với người trong nhà của ngươi được chứ.”
Câu nói này khiến khóe miệng Tang Du giật giật.
“Hồi đầu năm, ngươi đến để xem ruộng lúa nước, nhưng không ăn được cơm, tối nay ngươi lại có lộc ăn rồi.”
Tay nghề nấu ăn của Phượng Hoàng bộ lạc không có gì phải nghi ngờ, nhưng riêng tay nghề của nữ thủ lĩnh trước mặt thì cô vẫn còn giữ chút hoài nghi.
Dù gì thì Tang Du là một thủ lĩnh có mưu lược, biết quản lý và luôn tìm cách phát triển bộ lạc. Nếu như còn có thể nấu ăn ngon, vậy thì thật sự quá nghịch thiên, cô không tin có người nào hoàn hảo đến vậy.
Nhưng cho đến khi món ăn được dọn lên bàn, cô phải thừa nhận rằng mình đã đánh giá sai.
“Có phải bộ lạc các ngươi ai cũng nấu ăn ngon như vậy không?”
“Không hẳn đâu, ta chỉ là có chút thiên phú trong việc này thôi.”
“Lúc nãy ta thấy ngươi cho vào rau một ít nước, là gì vậy? Có phải nhờ có nước đó mà món ăn ngon hơn không?”
“Đúng vậy, nó sẽ làm món ăn ngon hơn một chút.”
Á lập tức nhìn Tang Du với ánh mắt đáng thương.
“Có thể cho ta không?”
“Có thể, nhưng phải lấy đồ để đổi.”
“Chẳng phải ngươi cần đá sao? Ta mang đến cho ngươi là được, nhưng ta vẫn không hiểu ngươi cần nhiều đá như vậy để làm gì.”
“Con dao phay mà ngươi vừa cầm, chính là làm từ đống đá mà ngươi mang đến đó.”
“Cái gì?!” Á trợn tròn mắt.
Cô không thể nào liên hệ được đống đá bình thường kia với con dao sắc bén, tinh xảo như vậy.
Nhưng cô biết Tang Du sẽ không đem chuyện này ra đùa giỡn.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ! Bộ lạc các ngươi không có kỹ thuật này, dù có cho các ngươi thêm mấy trăm năm cũng không rèn ra được đâu.”
Á lập tức trở nên buồn bực.
“Ngươi làm không được, nhưng ta có thể dạy cho ngươi.”
“Ngươi sẵn lòng dạy ta?”
“Đương nhiên, nhưng với điều kiện là hai bộ lạc chúng ta phải duy trì quan hệ hữu nghị lâu dài.”
“Điều này không khó, cha ta còn muốn trực tiếp chuyển đến bộ lạc ngươi làm con tin nữa kìa.”
“Hắn mà làm con tin sao? Hắn chỉ mượn cơ hội đến ăn chực thôi, hơn nữa hắn dám đến, ta còn không dám nhận đâu.”
“Vậy ta đến, ngươi dám nhận không?”
“Ngươi đừng nói đùa, ta hiện tại thiếu người thật đấy, nếu ngươi dám đến, ta thật sự sẽ dùng ngươi.”
Hai người nhìn nhau cười ha ha.
“Ta thực sự rất ngưỡng mộ bộ lạc của các ngươi, các cô nương ở đây nhìn xinh đẹp hơn so với bộ lạc chúng ta nhiều. Ta cũng muốn tìm một tiểu cô nương như Vũ làm vợ.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó.” Tang Du trừng cô một cái.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không tranh giành với ngươi đâu.”
Tang Du không để ý đến lời nói linh tinh của cô, thấy cô đã ăn gần xong, lúc này mới kể về chuyện Vũ phát hiện có người giám sát và phục kích xung quanh bộ lạc.
Bao gồm cả việc đuổi đến Thần bộ lạc, phát hiện đối phương đang rèn đồ đồng cùng nhiều chuyện khác.
“Ngươi cứ yên tâm, bọn họ vẫn chưa thể sánh bằng chúng ta đâu.”
Dù vậy, sắc mặt Á vẫn trở nên nghiêm trọng hơn.
“Thần bộ lạc, theo ta được biết, trước kia thường xuyên cử người đi thu gom các nữ tử xinh đẹp từ các bộ lạc nhỏ, mang về làm vợ cho thủ lĩnh của họ. Mấy năm gần đây không thấy động tĩnh gì, không ngờ giờ lại mò đến đây, thật đáng giận!”
“Còn có chuyện này sao?”
“Đúng vậy, bọn chúng có một đội cưỡi voi, ép buộc các bộ lạc nhỏ phải cống nạp những nữ nhân đẹp nhất, nếu không thì sẽ bị tấn công.”
“Thật quá đáng!” Tang Du không nhịn được mà chửi thề.
“Từ nhỏ ta đã luôn nghĩ làm sao để thay đổi cái thói xấu coi thường phụ nữ này. Ngươi đã làm rất tốt, nên ta luôn rất phục ngươi. Về Thần bộ lạc, ngươi muốn làm thế nào, ta sẽ theo ngươi.”
“Tạm thời không cần hành động vội. Chúng ta vẫn cần phải phát triển nội bộ trước. Bộ lạc của bọn chúng cũng chỉ có một, hai vạn người*, không thể vì một chuyện nhỏ mà xuất binh đến đây.”
*1 vạn = 10.000 người
“Vậy tại sao ngươi lại nói cho ta chuyện về sắt? Một khi người của ta biết, bí mật này sẽ khó giữ kín, ta không thể đảm bảo ai cũng giữ mồm giữ miệng.”
Á hiểu tại sao trước đây Tang Du không nói cho cô về bí mật quặng sắt, chắc chắn có lý do trong đó.
“Hiện tại, tuy rằng đại trưởng lão của bọn họ đã bị Vũ giết, không thấy ai trở về Thần bộ lạc chắc chắn sẽ nghi ngờ, hơn nữa bọn chúng đã để mắt đến Phượng Hoàng bộ lạc từ lâu. Sau này sẽ còn cử nhiều người hơn, chuyện về sắt không thể giấu mãi được.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Chúng ta cần củng cố liên minh, bộ lạc của các ngươi cũng phải phát triển nhanh hơn. Khi liên minh lớn mạnh, Thần bộ lạc hay bất cứ bộ lạc nào khác cũng không làm gì được chúng ta.”
Á gật đầu: “Vậy ta trở về, sẽ thúc đẩy mọi mặt phát triển nhanh hơn.”
“Không chỉ như vậy, ta còn cần ngươi bảo vệ khu vực quặng sắt gần Nham Thạch bộ lạc. Mặc dù trong thời gian ngắn bọn chúng chưa thể chế tạo vũ khí sắt, nhưng cẩn thận vẫn hơn.”
Nghe Tang Du nói vậy, Á nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Ta hiểu rồi.”
“Sau này, ta sẽ cung cấp cho Nham Thạch bộ lạc một số vũ khí bằng sắt để tăng cường sức mạnh quân sự. Ngoài ra, ta cũng sẽ chế tạo thêm một số công cụ nông nghiệp, để có thể khai hoang và trồng trọt nhiều hơn. Chỉ khi mọi người có cái ăn, chúng ta mới có sức để phát triển và chiến đấu.”
“Thật tốt quá!”
Tang Du liếc nàng một cái: "Ngươi đừng vui mừng quá sớm. Những thứ vũ khí này rất quý giá, không phải cứ có nguyên liệu là làm được. Nếu không thì bao năm nay ngươi đã không cần giữ một đống khoáng thạch mà chẳng chế tạo được gì. Luyện sắt phải trải qua rất nhiều công đoạn, muốn rèn ra một món vũ khí, không có mười ngày nửa tháng thì chưa chắc làm xong. Nếu là đồ tốt, thậm chí còn phải mất đến vài tháng, vài năm."
Đối với những công cụ thông thường, lời này có phần hơi phóng đại, nhưng nếu muốn chế tạo một món vũ khí chất lượng cao, thì đúng là cần nhiều thời gian và công sức.
Tang Du không muốn cung cấp quá nhiều cùng lúc. Nếu vũ khí sắt tràn lan, chẳng có lợi gì cho bất kỳ ai.
Nham Thạch bộ lạc có đông người nhưng công cụ lại chỉ có vài món, ai cũng thèm thuồng, nên rất dễ quản lý. Nếu có kẻ lợi dụng cơ hội mà lấy đi một hai món, thì sẽ khó kiểm soát.
Còn về Á, sau khi thử cây dao vừa rồi, cô hoàn toàn tin tưởng lời Tang Du. Vì một món vũ khí tốt như vậy, bỏ thời gian và công sức là đáng giá. Dù chỉ có một cây mỗi năm cũng đáng.
"Vậy ngươi có thể cung cấp cho chúng ta bao nhiêu?"
"Lần đầu ta sẽ cung cấp cho ngươi 50 món. Sau này, mỗi năm sẽ tăng thêm 10 món. Ngươi thấy thế nào?"
Mắt Á sáng rực lên: "Thật sự có thể được nhiều vậy sao!"
Nói xong lại thấy mình lỡ lời, vội chữa lại: "Không nhiều, không nhiều chút nào! Vừa vặn tốt, vừa vặn tốt!"
"Ngươi đừng hiểu lầm. Trong 50 món này, có 20 là vũ khí—10 cây đao lớn, 10 thanh trường kiếm. Còn lại 30 là nông cụ—10 cái cuốc, 5 dao chặt củi, 5 lưỡi hái, 5 cái bừa sắt, 5 cái rìu."
Nghe phân loại chi tiết như vậy, Á có chút bối rối vì không biết hết các công cụ này.
"Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi xem. Đừng coi thường nông cụ này. Có chúng, bộ lạc của chúng ta mới phát triển thuận lợi. Thần bộ lạc tuy mạnh, nhưng còn chưa dám bước vào chiến tranh, nên chúng ta phải tận dụng thời gian mà phát triển sản xuất."
"Cái này ta đồng ý! Chờ khi chúng ta lớn mạnh, nếu bọn họ muốn động vào, chắc chắn phải suy nghĩ kỹ."
Tang Du gật đầu.
Á lại hỏi: "Nhưng ta phải đổi vũ khí này bằng gì?"
"Vẫn là khoáng sắt và than củi. Giờ ta không thiếu thứ gì khác, chỉ thiếu nhân lực. Nếu ngươi phái người đến giúp ta làm đường, ta sẽ tăng sản xuất vũ khí."
Nghe vậy, mắt Á sáng lên: "Không thành vấn đề! Dù sao chúng ta cũng dư người."
Từ sau khi tiêu diệt đám người của Thạch, Nham Thạch bộ lạc đã dần phục hồi và phát triển nhanh chóng. Hiện tại dân số đã hơn một ngàn người, nghề chính là săn bắn, trồng trọt, chế tạo vũ khí, và gần đây là tham gia liên minh làm đường sá. Họ có khá nhiều nhân lực rảnh rỗi.
"Vậy quyết định vậy đi! Ngươi cứ phái người đến, ta sẽ chế tạo vũ khí và nông cụ cho ngươi. Nhưng nhớ kỹ, sắt là thứ quý giá, ngươi phải quản lý chặt chẽ. Trừ ngươi và vài thân tín, những người khác chỉ được sử dụng vũ khí khi có chiến tranh. Nông cụ thì có thể dùng hàng ngày nhưng phải xin phép, dùng xong phải trả lại ngay. Ngươi thấy sao?"
"Ý này rất hay! Ta còn lo mấy thứ này lọt ra ngoài."
Có được thứ vũ khí sắc bén nhất, Á kích động đến mức nói năng lộn xộn.
"Nhưng nếu Thương Lâm bộ lạc thấy vũ khí này mà cũng muốn, ta nên làm gì?"
Dù Á có được vũ khí sắt từ Phượng Hoàng bộ lạc, nhưng khi đã có trong tay, cô không muốn ai khác có được. Chỉ khi thứ gì đó hiếm thì nó mới quý và có giá trị áp đảo.
"Hay là cứ giấu đi. Ra ngoài vẫn dùng vũ khí đá là chính."
Sau một lúc suy nghĩ, Á đề xuất: "Hoặc chúng ta tìm cách mua đồng từ Thần bộ lạc, rồi nói với người khác rằng đây là hàng của họ. Nếu ai muốn thì đi đổi với Thần bộ lạc."
"Như vậy chẳng phải đẩy liên minh của chúng ta ra ngoài lề sao?"
"Vậy ngươi nói làm sao? Nếu để mọi người nghĩ chỉ cần gia nhập liên minh là có thể dễ dàng lấy được vũ khí sắt, ai biết họ sẽ dùng chúng vào việc gì? Nếu phải đổi, thì tăng giá lên. Một năm chỉ cho họ đổi một hai món là đủ."
Tang Du cũng có cùng suy nghĩ. Nàng nghiêm mặt nói: "Ta đồng ý. Ta sẽ tuyên bố rằng bộ lạc ta chỉ sản xuất được 10 món vũ khí sắt mỗi năm. Một nửa để lại dùng, 3 món cho bộ lạc ngươi, còn lại chỉ có 2 món dành cho liên minh. Ai muốn đổi phải trả giá xứng đáng."
Á giơ ngón tay cái, tán thưởng sự cao minh của Tang Du.
Tang Du tiếp tục: "Nhân tiện, vì quan hệ thân thiết giữa hai bộ lạc chúng ta, ta sẽ làm riêng cho ngươi một món vũ khí đặc chế, không tính vào danh sách kia. Ngươi muốn gì, cứ vẽ ra, ta sẽ giao cho thợ rèn làm theo ý ngươi."
Á mừng đến mức suýt quỳ xuống cảm ơn: "Ngươi còn rộng rãi hơn cả cha ta! Ta muốn gọi ngươi là phụ thân!"
"Vậy gọi đi, gọi một tiếng ta tặng thêm một món."
Á cười nhếch mép: "Nằm mơ đi!"
"Nhưng nhớ là vũ khí này mất ít nhất hai, ba tháng để chế tạo, đừng nóng vội."
"Ta chờ được!" Á nói ngay. Đợi càng lâu, cô lại càng thấy đáng giá.
Sáng hôm sau, Tang Du dẫn Á đến thao trường. Trong sân bày biện nhiều kệ công cụ, nơi Tang Du đã chuẩn bị trước một số vật dụng làm từ sắt, gồm dao, rìu, cưa, búa, đinh, lưỡi cày… để Á tự tay kiểm tra.
Từ xa, Á đã nhìn thấy chúng, mắt sáng rực.
Tang Du thúc giục: "Mau đến xem đi."
Á liền sải bước chạy đến. Vừa thấy thanh đao dài hai mét, cô lập tức bị nó mê hoặc.
Cầm lên vung vài nhát, mồ hôi túa ra nhưng vẫn hô to: "Thích quá! Ta không cần làm cái gì khác, có thanh này là đủ!"
"Ngươi xác định sao? Ta thì không ngại cực khổ đâu."
Nhìn thấy Tang Du trêu chọc như vậy, cô suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Vậy thì vẫn nên theo quy định đi."
Nói xong, cô cầm lấy một cây thương hồng anh bên cạnh, tiếp tục nghịch thử, phát hiện so với đại đao, cây thương này dường như linh hoạt và nhẹ nhàng hơn.
"Làm sao bây giờ? Cây này có vẻ hợp với ta hơn!"
"Ngươi cứ thử hết đi rồi hẵng quyết định, thấy cái nào cũng thích thì làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy, ta muốn mang hết về nhà thì sao bây giờ?"
"Đây là những mẫu vũ khí thử nghiệm của bộ lạc chúng ta đấy, nếu ngươi lấy đi thì sau này lấy gì làm mẫu để chế tạo? Đừng có mơ."
"Được rồi." Á bĩu môi.
Lúc này, Tang Du mới tiến lên giới thiệu thêm các loại nông cụ khác: lưỡi hái cắt cỏ, rìu chặt cây, dao bổ củi, dao phay thái rau, lưỡi cày cày ruộng, cuốc làm cỏ... Mỗi ngành nghề đều có công cụ tương ứng, cũng như mỗi loại công cụ đều có thể trở thành vũ khí khi cần thiết.
"Thật lợi hại! Bộ lạc các ngươi chẳng khác nào một bộ lạc lớn chuyên chế tạo vũ khí!"
Tang Du chỉ cười không nói. Chí hướng của nàng không chỉ giới hạn ở những vũ khí nhỏ bé này.
Một bộ lạc muốn trở nên hùng mạnh, vũ khí dù có hoàn hảo đến đâu cũng chưa chắc đã đủ. Sắt thép sớm muộn cũng sẽ được phổ biến, phòng ngự chỉ là một phần, nhưng nếu các mặt khác không không ngừng phát triển, bộ lạc cũng khó có thể đứng vững.
Có thể "bất chiến nhi khuất nhân chi binh" (chiến thắng mà không cần đánh), đó mới là cảnh giới cao nhất trong cuộc cờ giữa các thế lực.
"Á, ta đúng là đem cả kế hoạch của bộ lạc ta nói hết cho ngươi rồi."
"Tang Tang, chỉ cần ta và cha ta còn ở đây, Nham Thạch bộ lạc nhất định sẽ giúp ngươi bảo vệ cánh cổng phía Tây. Hiện tại ngươi đã khởi xướng giáo dục, cha ta nói tương lai toàn bộ Đông Hoang về mặt văn hóa nhất định sẽ lấy bộ lạc các ngươi làm chuẩn. Sau này, hài tử của bộ lạc chúng ta cũng sẽ phải đến đây học chữ, học tri thức. Ngươi còn lo lắng gì nữa?"
"Ta biết, ta cũng không lo lắng. Ta chỉ muốn nói rằng ta không muốn chiến tranh, cũng không có ý đồ với đất đai hay dân cư của bộ lạc khác. Tài phú ta có thể tự mình tạo ra, ta không cần đi cướp đoạt, chỉ muốn phát triển trong hòa bình."
Á mỉm cười: "Vậy ngươi nhất định phải dẫn dắt chúng ta. Nham Thạch bộ lạc cũng không muốn chiến tranh, hiện tại như thế này rất tốt. Chúng ta có thể yên tâm giao lưng cho Phượng Hoàng bộ lạc, mà Phượng Hoàng bộ lạc cũng vậy. Các bộ lạc nhỏ khác chỉ là vì sinh tồn mà vùng vẫy, nhìn thấy tình trạng của chúng ta bây giờ, bọn họ cũng không dám gây sóng gió. Nhưng ta cảm thấy, chỉ cần thêm một chút thời gian, khu vực phía Đông này chắc chắn sẽ vượt qua ba vùng sông lớn."
Tang Du nghe vậy, quay đầu lại, hai người nhìn nhau cười.
"Chỉ còn thiếu một điều, đó là dân số. Khi dân số tăng, quy mô mở rộng, giao thương giữa các bộ lạc nhiều lên, nền kinh tế mới có thể thịnh vượng."
Á gật đầu: "Trước kia, vùng phía Đông này có Ưng bộ lạc cùng một vài bộ lạc khác thường xuyên quấy phá, giết người, đốt làng, khiến các bộ lạc nhỏ không được yên ổn. Khi đó, bản thân Nham Thạch bộ lạc còn khó lo cho chính mình, lại không muốn bị cuốn vào tranh chấp, nên suốt nhiều năm qua, các bộ lạc nhỏ mới phải sống khổ sở như vậy."
Cô nói tiếp: "Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Phượng Hoàng bộ lạc đã vươn lên, Nham Thạch bộ lạc cũng không còn chỉ lo cho bản thân nữa. Sau này, khu vực này chúng ta đều có tiếng nói, tin rằng sẽ không ai còn dám gây chuyện."
Tang Du nhìn ánh mắt của cô, trong lòng càng thêm tán thưởng.
"Ngươi nói đúng, cũng chính là điều ta suy nghĩ. Vì vậy, liên minh này của chúng ta nhất định phải tiếp tục mở rộng. Không cần phải mang lại lợi ích gì quá lớn, nhưng ít nhất phải có danh tiếng, phải được công nhận. Chúng ta thừa nhận sự tồn tại của các bộ lạc khác, tôn trọng chủ quyền của họ, kiềm chế lẫn nhau. Một khi có tai họa, chúng ta giúp đỡ nhau. Nếu có chuyện tốt, cùng nhau hưởng lợi. Khu vực này phải trở thành một khối vững chắc, cùng tiến cùng lùi, trở thành một bức tường sắt mà không ai có thể lay động."
Lời của Tang Du khiến Á cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Cũng chính vào ngày hôm nay, hai bộ lạc lớn cuối cùng đã đạt được sự đồng thuận thực sự.
"Ta trở về sẽ thuyết phục các bộ lạc khác tham gia liên minh. Dù hiện tại họ chưa muốn, nhưng chỉ cần một hai năm nữa, khi chúng ta phát triển mạnh, họ tự nhiên sẽ có suy nghĩ khác."
"Tốt, chúng ta cũng có quan hệ giao thương với Hắc Sơn bộ lạc, ta sẽ nói chuyện với họ sau."
"Vậy cứ quyết định như vậy. Ta về trước đây, lần sau đến ta sẽ mang thêm người, mang theo nhóm công cụ đầu tiên về."
"Vậy ngươi trước cứ chọn một món vũ khí phòng thân."
Á nghe vậy, cười toe toét, vỗ vai Tang Du: "Tang thủ lĩnh quả nhiên đối với ta rất tốt!"
Nói xong, cô nhanh chóng đổi giọng: "Đương nhiên, dù tốt thế nào cũng không bằng cách Tang thủ lĩnh đối xử với Vũ đâu."
Tang Du cười mắng một câu.
Đột nhiên nhớ đến chuyện Thần bộ lạc trước đây chuyên bắt cóc mỹ nữ, nàng vội hỏi: "Năm đó Thần bộ lạc có từng đến Điểu bộ lạc bắt người không?"
"Có chứ, ngươi không nghe người trong bộ lạc kể sao?"
"Không, ta chưa từng hỏi qua."
"Nghe nói nữ nhân bị bắt năm đó là cô nương đẹp nhất của Điểu bộ lạc. Nhưng nàng đã có chồng, có con. Chồng nàng là chiến binh dũng mãnh nhất của điểu bộ lạc, nhưng hắn không muốn để vợ mình bị đưa đi, nên đã liều mạng chống lại sứ giả của thần bộ lạc. Sau đó, hắn bị chính người trong bộ lạc đánh chết ngay tại chỗ, còn nữ nhân kia thì vẫn bị đưa đi."
Tang Du nghe vậy, tim khẽ rung động.
"Vậy đứa trẻ thì sao?"
"Không rõ nữa... chắc là còn sống."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro