Chương 134
Vừa nghe tin viện quân bị tiêu diệt hoàn toàn, Xương nghẹn một ngụm đờm ở cổ họng, suýt nữa không thở nổi.
Phải đến khi được rót cho một ly nước ấm, rồi có người ấn huyệt nhân trung và xoa ngực, Xương mới dần tỉnh lại. Nhưng khi tỉnh, ánh mắt ông ta đã đờ đẫn, không còn thần sắc như trước. Ông ta lẩm bẩm: "Lão Tam không còn nữa... Lão Nhị e là còn chưa kịp chờ Lão Tam đến thì đã không còn rồi..."
"Thần bộ lạc ta sao lại rơi vào cảnh này... khụ khụ khụ..."
Không như Xương, Chử Đại thì lại vui mừng thầm trong lòng—giờ đây hai đối thủ tranh giành quyền lực của hắn đã không còn. Đằng sau vẻ mặt bi thương, hắn cảm thấy vị trí người thừa kế đã chắc chắn thuộc về mình.
"Cha, con đã nói với Lão Nhị từ sớm rồi, không nên trêu chọc đám người đó. Người phía Đông man rợ lắm. Phượng Hoàng bộ lạc lại tôn nữ nhân làm thủ lĩnh, vốn đã là chuyện khác thường. Vậy mà hắn còn bị thiếu thủ lĩnh của Hỏa bộ lạc xúi giục, mang mấy trăm người đi đánh mà chẳng suy nghĩ. Bây giờ gây ra chuyện thế này, cũng là gieo gió gặt bão thôi."
"Lão Đại! Dù gì họ cũng là huynh đệ ruột thịt của ngươi, sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy?" Xương tức giận đến mức môi run rẩy.
Trong bộ lạc, các trưởng lão bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Giờ không thể bỏ qua chuyện này được!"
"Chúng ta đã chết hơn một ngàn người! Nếu cứ để vậy, sau này ở vùng Đông Hoang này, ai còn nhớ đến Thần bộ lạc chúng ta nữa?"
"Lúc trước khi họ đến tham gia phiên chợ Ba Hà, ta đã đề nghị ra tay diệt trừ. Nhưng các ngươi lại nói là chuyện bé xé ra to. Giờ thì thấy chưa, bọn họ dám trực tiếp đối đầu với chúng ta!"
"Thủ lĩnh, Phượng Hoàng bộ lạc quật khởi nhanh chóng thế này, không thể không đề phòng!"
"Chẳng lẽ thời thế sắp thay đổi?"
"Chỉ là một bộ lạc nhỏ vài ngàn người, làm sao thay đổi thời thế được? Ngươi đừng nói linh tinh!"
"Nhưng nếu để họ tiếp tục phát triển và củng cố liên minh ở phía Đông, chẳng bao lâu nữa họ sẽ đuổi kịp ba bộ lạc lớn chúng ta!"
Lúc này, có người đến báo tin: thủ lĩnh Hỏa bộ lạc đến cầu kiến.
Xương nghe vậy, sắc mặt lập tức sa sầm, tức giận đè nén lửa giận trong lòng.
Quả nhiên, ngay khi Viêm bước vào, hắn đã đòi lại con trai của mình.
Xương sắc mặt u ám, lạnh lùng nói: "Lão Nhị nhà ta vốn dĩ đang yên ổn, nhưng chính con trai ngươi đã xúi giục hắn đi đánh liên minh phía Đông. Bây giờ Lão Nhị không còn, Lão Tam cũng đã chết, tổng cộng 1.500 người của Thần bộ lạc đều mất mạng. Ngươi nói xem, món nợ này ta phải tính với ai? Ngươi còn mặt mũi đến đòi con trai?"
Viêm vừa nghe tin con trai mình đã chết, như bị sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng, chỉ biết đứng sững tại chỗ.
Hắn không thể tin nổi con trai mình đã không còn!
"Ai! Ai đã làm chuyện này?"
Lập tức, có người lớn tiếng nói: "Là Phượng Hoàng bộ lạc! Bọn chúng đã liên kết với các bộ lạc phía Đông lập nên liên minh phía Đông. Đây chẳng khác nào muốn tuyên chiến với ba bộ lạc lớn chúng ta!"
"Quá đáng thật! Nếu bây giờ không xuất binh, còn đợi đến bao giờ?"
Viêm mắt đỏ ngầu, hận không thể bắt hết người Phượng Hoàng bộ lạc để chém thành trăm mảnh.
Chử Đại thấy hai kẻ đối thủ lớn nhất đã bị trừ khử, rốt cuộc cũng có thể tập trung toàn bộ tâm trí vào việc đối phó với Phượng Hoàng bộ lạc.
Hắn lập tức sai người đi mời Huyền Quy bộ lạc đến. Ba thủ lĩnh tụ họp, cùng nhau bàn bạc kế hoạch tiêu diệt Phượng Hoàng bộ lạc.
Nhưng Huyền Quy bộ lạc di chuyển rất chậm, đúng như cái tên của họ chậm như rùa. Đến lúc họ đến nơi, Viêm đã chờ đến mất hết kiên nhẫn.
Chử Đại lên tiếng trước: "Viêm thủ lĩnh, liên minh phía Đông đã giết chết hai đệ đệ (em trai) của ta. Ta cũng nóng lòng chẳng kém gì ngươi. Lần trước, toàn bộ đội quân chúng ta đều bị tiêu diệt, vũ khí cũng rơi vào tay bọn chúng. Giờ đây, Thần bộ lạc chúng ta chỉ còn vũ khí bằng đá và gỗ. Dù có đông người hơn, cũng chưa chắc thắng được!"
Ba bộ lạc lớn đều đang rèn đúc vũ khí đồng, nhưng nguồn mỏ đồng rất hiếm. Chỉ có quý tộc mới được sở hữu vũ khí đồng thau.
Viêm nghiến răng nói: "Con trai ta chết rồi, thi thể còn chẳng biết ở đâu! Ta không thể chờ được nữa! Hỏa bộ lạc ta có thể xuất binh 3.000 người, ít nhất có 500 người có vũ khí. Phượng Hoàng bộ lạc chỉ là một bộ lạc nhỏ, chúng có thể có bao nhiêu vũ khí chứ?"
Chử Đại lạnh lùng đáp: "Phượng Hoàng bộ lạc đã tập hợp tất cả các bộ lạc nhỏ xung quanh. Tổng quân số ước chừng 4.000 người. Nghe nói họ cũng biết cách chế tạo vũ khí đồng, hơn nữa lại vừa chiếm được vũ khí của chúng ta. Chỉ sợ rằng hơn một nửa quân đội của họ đều đã được trang bị vũ khí!"
Mọi người nghe xong đều sững sờ.
Lúc này, thủ lĩnh Huyền Quy bộ lạc – Quy Vương – ho nhẹ rồi nói: "Hiện tại sắp vào mùa tuyết rơi, nếu chiến sự kéo dài, chưa biết bao giờ mới kết thúc. Người của chúng ta đông, nhu cầu lương thực cũng lớn..."
Dù ba bộ lạc lớn đã phát triển nông nghiệp, nhưng sản lượng rất thấp, chỉ khoảng trăm cân thóc một mẫu ruộng. Để nuôi sống binh lính trong thời chiến là một bài toán nan giải.
"Chưa kể quần áo chống rét cũng phải tính đến. Nếu để lính chết vì giá lạnh trên đường còn nhiều hơn chết trận, thì đánh trận còn có nghĩa lý gì?"
Một số quý tộc nghe vậy liền tán thành, vì họ không muốn phải trưng dụng tài sản và vũ khí của mình.
Quy Vương lại nói tiếp: "Hai vị thủ lĩnh, chi bằng đợi đến khi tuyết tan rồi hãy đánh. Khi đó, nếu lương thực không đủ, chúng ta vẫn có thể săn bắn, thậm chí ăn vỏ cây mà sống. Nhưng bây giờ nếu mạo hiểm xuất binh trong mùa đông, tuyết dày phong kín núi rừng, đất đai bị chôn vùi, ngay cả cỏ cây cũng không thể tìm thấy mà ăn."
Lời này rất hợp lý. Dù Viêm có hận đến nghiến răng, hắn cũng không thể không chấp nhận quan điểm của Huyền Quy bộ lạc.
Xương lúc này lên tiếng: "Vậy trước mắt hãy tập trung thu gom vũ khí đồng thau, đúc thêm binh khí. Việc này không thể chậm trễ."
Huyền Quy bộ lạc đến chậm chạp, nhưng khi hội nghị vừa kết thúc, họ lại rời đi nhanh hơn bất kỳ ai.
Viêm nhìn theo bóng họ khuất dần, ánh mắt bốc lửa giận, không kìm được căm hận nói: "Người ta vẫn bảo ba bộ lạc lớn ở Ba Hà có quan hệ khăng khít không gì phá nổi, giờ vừa có chuyện đã có kẻ trở mặt."
Chử Đại khoanh tay sau lưng, nhìn theo bóng họ rời đi, trầm giọng nói: "Đến lúc xuất binh, chỉ sợ Huyền Quy bộ lạc cũng chẳng ra sức mấy."
Viêm càng nghe càng tức giận, phất tay áo bỏ đi.
Lúc này, trong phòng, Thù Ngọc đang trêu đùa một con chim sẻ, nhìn thấy nữ nô lệ bước vào, nàng ra hiệu đóng cửa.
"Ngôi Sao, bọn họ định khi nào xuất binh?"
Nữ nô lệ này chính là Ngôi Sao – một trong những gián điệp do Vũ cài vào.
Ngôi Sao là nhờ vào tài ẩn thân, được Vũ tuyển chọn và đào tạo làm gián điệp, chuyên trách điều tra và thu thập tin tình báo. Sau sự kiện Hắc Sơn bộ lạc, nàng cùng vài gián điệp khác đã thành công trà trộn vào Thần bộ lạc.
"Ba vị thủ lĩnh đã bàn bạc xong, quyết định đợi tuyết tan rồi mới khởi động chiến sự."
"Vậy mau viết thư lại, ta sẽ lập tức gửi đi."
Ngôi Sao đã mang theo chim bồ câu đưa tin từ Tân Địa đến, chúng vốn được nuôi dưỡng tại Tân Địa nên sẽ tự nhiên bay về tổ.
May mắn thay, tiểu thư Thù Ngọc vốn thích chơi đùa với động vật nhỏ, nên cũng không khiến ai nghi ngờ.
----------------------------------------
Mùa xuân, năm thứ tám Phượng Hoàng.
Ba bộ lạc lớn liên minh với nhau, xuất binh hai vạn quân, tiến về Hắc Sơn bộ lạc, dự định sau khi tiêu diệt Hắc Sơn bộ lạc sẽ thẳng tiến đến trung tâm liên minh phía Đông, hy vọng qua trận chiến này có thể đánh sập toàn bộ liên minh phía Đông.
-----------------------------------
Hắc Sơn bộ lạc.
Du sốt ruột nói: "Đội trưởng Vũ, ba bộ lạc lớn sắp tới rồi, chúng ta có trực tiếp đối đầu không?"
Vũ đáp: "Không cần vội, chúng ta ít người, nếu đối đầu trực diện chắc chắn tổn thất nặng nề. Hơn nữa, bọn họ biết chúng ta đã phòng thủ sẵn nơi này, chắc chắn cũng có sự chuẩn bị."
Hắc và những người khác đồng loạt quay sang nhìn nàng: "Vậy ý của đội trưởng là gì?"
"Giống lần trước khi ta phục kích viện quân của họ, chúng ta sẽ thiết lập các bẫy phục kích. Sau đó, dùng quân quấy rối, dụ địch vào từng nhóm nhỏ rồi tiêu diệt từng phần."
"Vậy bây giờ cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ bọn họ đến rồi mai phục sao?"
Vũ lắc đầu: "Lần này không giống lần trước. Khi đó chúng ta đông hơn, có thể trực tiếp chiến đấu. Nhưng lần này họ có tới hai vạn quân, chúng ta cần dùng ngoại lực để làm suy yếu họ trước. Đợi khi đội hình họ rối loạn, quân mai phục sẽ xuất hiện, tiêu diệt nhanh chóng, tiết kiệm sức lực."
Mọi người lập tức chăm chú lắng nghe.
Năm ngoái, khi ba bộ lạc lớn không xuất binh, phần lớn người đã rời đi tránh đông, nhưng Vũ vẫn ở lại, dẫn theo mấy chục tinh binh thăm dò địa hình quanh Hắc Sơn bộ lạc và lập bản đồ địa hình.
Nàng cầm một cây gậy trúc, chỉ vào mô hình bản đồ: "Đây là một vùng đất trống, rất có thể hai bên sẽ giao chiến chính diện tại đây. Đây là một hẻm núi, chúng ta sẽ bố trí một vòng phục kích. Ở phía Tây cũng có một điểm phục kích. Khi giao chiến, quân ta sẽ giả vờ đánh không lại, rút lui vào hẻm núi, dụ địch đuổi theo. Một khi họ vào bẫy, chúng ta sẽ hành động."
"Chẳng phải kế này giống lần trước sao?"
"Không hẳn. Lần này, chúng ta sẽ đặt sẵn đá tảng trên núi, cố định bằng dây thừng. Khi địch vào bẫy, người trên núi sẽ cắt dây, đẩy đá xuống. Dưới chân núi, ta cũng chuẩn bị sẵn lượng lớn củi khô, chờ quân địch bị kẹt lại, ta sẽ châm lửa thiêu rụi chúng."
Nghe xong kế hoạch của Vũ, ai nấy đều há hốc mồm, sau đó cảm giác da đầu tê dại.
Trước đây, khi các bộ lạc giao chiến, họ chỉ lao vào chém giết, ai mạnh hơn sẽ thắng. Lần trước, Vũ đã khiến họ mở rộng tầm mắt, lần này kế hoạch càng khiến họ kinh hãi.
Một số bộ lạc nhỏ thầm may mắn vì đã gia nhập liên minh đúng lúc, nếu không, với cách Vũ bày binh bố trận, bao nhiêu quân cũng không đủ chết.
"Cao tay lắm, đội trưởng Vũ! Kế này dù đá không đè chết chúng, lửa cũng thiêu rụi bọn chúng."
"Ba bộ lạc lớn cứ tưởng trời không có tuyết thì họ có lợi, ai ngờ lại tiện nghi cho chúng ta."
Vũ cười: "Đại Sơn bộ lạc sẽ phụ trách phục kích phía Tây. Kiến bộ lạc sẽ lo phía Đông."
"Rõ!"
"Còn nữa, hai vạn quân của ba bộ lạc lớn chắc chắn mang theo lương thảo. Các ngươi cùng Nham Thạch bộ lạc vòng ra sau đốt sạch lương thảo của chúng. Không có lương thực, trong vòng ba ngày chiến lực sẽ giảm một nửa."
"Rõ!" Á nhận lệnh.
"Nhớ kỹ, vừa hành động xong là rút, không ham chiến. Mục đích là làm suy yếu địch, không phải đánh trực diện."
Mọi người đồng loạt đáp: "Rõ!"
Vũ nói tiếp: "Á, sau khi đốt lương thảo, dù thành công hay không, các ngươi phải tiếp tục quấy rối bọn chúng từ xa, dùng cung tên quấy nhiễu. Nếu chúng mặc kệ, cứ tiếp tục. Nếu chúng phái binh truy kích, các ngươi dẫn dụ chúng vào bẫy phục kích."
Á cười: "Hiểu rồi."
Mọi người nghe vậy, tưởng tượng cảnh đội quân của ba bộ lạc lớn bị quấy nhiễu đến phát điên mà không làm gì được, không nhịn được bật cười.
Vũ tiếp tục chỉ huy: "Tôm bộ lạc sẽ bố trí bẫy trên đường về của địch, ở ngoài 20 dặm."
"Vậy ai sẽ dụ họ về?"
"Thương Lâm bộ lạc. Đến lúc đó, các ngươi tung tin giả là muốn tấn công Hỏa bộ lạc, khiến địch buộc phải quay về cứu viện."
"Hỏa bộ lạc đã phái 7.000 quân, có thể họ sẽ không bị mắc bẫy đúng không?"
Vũ tự tin nói: "Chắc chắn mắc bẫy. Hỏa bộ lạc tổng cộng có 10.000 người, lần này đã phái đi gần hết. Nếu họ không giữ lại quân bảo vệ, bộ lạc sẽ trống rỗng, Viêm dù có muốn báo thù cũng không thể không lo lắng cho những đứa con khác của mình. Chắc chắn hắn sẽ phái khoảng 2.000 – 3.000 quân về. Đến lúc đó, chính là cơ hội của Tôm bộ lạc và Thương Lâm bộ lạc."
Kế hoạch này thực chất chính là phiên bản kéo dài của kế “Vây Ngụy cứu Triệu” trong 36 kế mà Tang Tang từng nói.
Khi địch tập trung, ta phân tán; khi địch phân tán, ta tập trung. Đây chính là đạo dụng binh. Ba bộ lạc lớn có hai vạn quân, trong khi liên minh phía Đông chỉ có 5.000 người, không thể đối đầu trực diện mà chỉ có thể dùng mưu trí để chiến thắng.
Ba bộ lạc lớn có ưu thế lớn về quân số. Nếu tập trung lại một chỗ, rất khó để tiêu diệt. Vì vậy, điều quan trọng là phải chia rẽ lực lượng địch, khiến chúng bị phân tán, từ đó từng bước tiêu diệt từng bộ phận.
Cách tốt nhất để chia cắt kẻ địch là tấn công vào nơi mà địch bắt buộc phải cứu viện. Chỉ bằng cách này, quân địch mới bị buộc phải chia quân. Khi đó, ta có thể đặt mai phục trên tuyến đường mà địch phải đi qua, tận dụng ưu thế địa hình và tập trung binh lực để tiêu diệt từng phần quân địch.
Trong trận Quế Lăng, Tôn Tẫn chỉ huy quân Tề áp dụng kế “Vây Ngụy cứu Triệu”, tiến đánh kinh đô Đại Lương của nước Ngụy. Bàng Quyên phải dẫn quân Ngụy quay về ứng cứu, tạo cơ hội để quân Tề tập trung binh lực đánh bại quân Ngụy tại Quế Lăng.
Trong trận Mã Lăng, Tôn Tẫn tiếp tục dùng kế “Giảm bếp lui binh”, khiến Bàng Quyên đuổi theo vội vã, sau đó đặt phục binh tại Mã Lăng, tiêu diệt Bàng Quyên và đánh bại quân Ngụy.
Vì vậy, mục đích của kế chia cắt địch quân là thay đổi thế đối đầu về binh lực giữa ta và địch, đồng thời tận dụng địa hình để tạo tiền đề cho chiến thắng. Có ba phương pháp chính để chia cắt quân địch:
Tấn công vào nơi mà địch buộc phải cứu viện.
Xâm nhập hậu phương địch, buộc chúng phải chia quân bảo vệ.
Giả vờ yếu thế để dụ địch truy kích.
Những chiến thuật này, mỗi đêm trước khi ngủ, Vũ đều xem đi xem lại. Quyển binh thư 36 kế trong tay nàng gần như đã bị lật xem đến cũ nát.
Nàng mím môi, sau đó cất cao giọng nói: "Còn về chính diện chiến trường, giao cho Phượng Hoàng bộ lạc cùng các bộ lạc còn lại.”
Lúc này, có người lo lắng lên tiếng: "Vũ đội trưởng, Thần bộ lạc có voi chiến. Nếu bọn họ sử dụng chiến tượng, e rằng chúng ta khó mà đối phó!”
Vũ gật đầu: "Ngươi nhắc đúng điểm quan trọng. Ta cũng đã tìm hiểu về vấn đề này. Thần bộ lạc có tổng cộng mười con voi chiến, trong khi chúng ta có bốn con mãnh thú có thể chiến đấu."
Nhưng voi có điểm yếu.
Thứ nhất, chúng không thể nhảy qua các chướng ngại. Nếu có mương, rãnh, hoặc địa hình gập ghềnh, voi sẽ không thể di chuyển qua được. Ngoài ra, chúng không thể dễ dàng lên xuống sườn núi. Vì vậy, trong hai ngày tới, chúng ta phải đào một con mương lớn ở hai con đường chính mà địch nhất định phải đi qua. Dù chúng có thể lấp mương lại, điều đó vẫn giúp chúng ta tranh thủ thêm thời gian.”
Vũ tiếp tục: "Thứ hai, voi sợ lửa. Vì vậy, chúng ta đã bắt được mười mấy con lợn rừng. Khi chiến đấu bắt đầu, chúng ta sẽ bôi dầu dễ cháy lên lưng lợn, rồi đốt lửa và thả chúng vào trận địa địch. Điều này có thể gây hoảng loạn trong hàng ngũ voi chiến.
Ngoài ra, voi chủ yếu xuất hiện ở chiến trường chính diện. Phượng Hoàng bộ lạc có cung tên cực kỳ sắc bén, có thể xuyên thủng lớp da dày của voi, nên mọi người chỉ cần tập trung bắn hạ chúng từ xa."
Nghe Vũ phân tích như vậy, mọi người đều cảm thấy nàng đã suy xét cẩn thận về vấn đề này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, mọi người nhanh chóng chuẩn bị. Ai không có nhiệm vụ thì tập trung rèn luyện, nâng cao khả năng phối hợp tác chiến trong đội hình.”
"Rõ!”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro