Chương 136
Sáng hôm sau, binh lính của ba bộ lạc lớn ai nấy sắc mặt đều không tốt.
Đặc biệt là những đội quân dựng trại xung quanh, từ khi vừa vào đêm đến lúc hừng đông, họ liên tục bị quấy rối.
Lúc thì bị bắn tên, mũi tên còn mang theo tia lửa nhỏ rơi trúng lều trại, khiến họ phải đứng dậy dập lửa, phiền phức không kể xiết.
Nhìn từng người mệt mỏi, rệu rã, mặt mày Chử Đại và Viêm cùng các lãnh đạo khác cũng khó coi như đáy nồi.
Người phụ trách thuần hóa voi chiến đến báo cáo rằng mấy con voi chiến tối qua không được ăn no, giờ đây hành động chậm chạp, tiếng kêu cũng yếu ớt.
Chử Đại vốn đã không hài lòng với người của Huyền Quy bộ lạc, nghe vậy càng khó chịu, lại nổi trận lôi đình.
Người chỉ huy của Huyền Quy bộ lạc là một trưởng lão có phần lười biếng, dù bị mắng nhiếc nhưng ông ta không quan tâm, đáp lời: “Ta có thể làm gì đây? Người của chúng ta vừa tiến đến gần nguồn nước thì bốn phương tám hướng có tên bắn tới. Ai cũng thấy, mặt hồ toàn là máu loãng và thi thể, hơn nữa đêm tối mịt mù, đưa tay ra còn không thấy ngón, muốn tìm cỏ cho voi ăn cũng khó!”
Chử Đại lần đầu tiên cảm thấy việc cầm quân lại khó khăn đến vậy.
Tại sao bên phía liên minh phía Đông lại đoàn kết đến mức có thể dễ dàng làm khó bọn họ, trong khi bản thân chỉ huy ba bộ lạc thôi mà việc cắt cỏ cho voi cũng trắc trở như thế?
Ba bộ lạc của mình thì rối ren, còn phía bên kia đến cả hơn mười bộ lạc mà phối hợp lại rất nhịp nhàng.
“Bây giờ còn chưa đánh trận mà cỏ cho voi ăn cũng không kiếm nổi, chẳng lẽ muốn ta phái người đi bảo vệ các ngươi cắt cỏ sao?”
“Nếu chiến binh của Thần bộ lạc đồng ý, chúng ta đương nhiên rất hoan nghênh.”
“Đục trưởng lão, các ngươi đến đây để đánh giặc hay để tìm kiếm người bảo vệ?”
“Đánh giặc cũng cần phối hợp, một bên yểm hộ, một bên hành động. Liên minh phía Đông không phải cũng làm vậy sao? Một nhóm dẫn dụ địch vào bẫy, một nhóm đẩy đá từ trên núi xuống.”
Chuyện hai đội quân hôm qua bị tiêu diệt đã truyền khắp doanh trại, giờ Đục trưởng lão của Huyền Quy bộ lạc còn lấy ra làm ví dụ, khiến Chử Đại tức đến thở không ra hơi.
Cuối cùng, Chử Đại cố nén giận, quay sang thuộc hạ: “Lý Nhất, ngươi dẫn 500 chiến sĩ bảo vệ người của Huyền Quy bộ lạc đi cắt cỏ voi, múc nước.”
Những người trong trướng nghe nhiệm vụ này, ai cũng có những biểu cảm khác nhau.
Lý Nhất tuy không muốn, nhưng nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Chử Đại, đành phải nhận lệnh rời đi.
Buổi sáng vừa mất thời gian giải quyết chuyện này, giờ xuất phát đã bị trì hoãn khá lâu. Quân lính tinh thần không ổn định, suốt một ngày hành quân không đi được bao xa, mặt trời đã ngả bóng.
Chử Đại muốn tiếp tục đi thêm vài dặm nữa thì phía trước báo về có nhiều bẫy rập trên đường, vài con voi chiến không may rơi xuống hố.
Chử Đại cưỡi ngựa đi kiểm tra, nhìn những cái hố không sâu lắm nhưng đủ để cản trở bước đi của voi chiến. Để vượt qua những cái hố này phải mất thêm thời gian.
Những cái bẫy nông này đào rất dễ, chỉ cần vài người cầm xẻng đào là xong, nhưng lại đủ khiến ba bộ lạc lớn gặp rắc rối lớn.
“Các ngươi không biết đi trước dò đường sao?” Chử Đại tức giận quát lớn.
Thuộc hạ ấm ức đáp: “Người của chúng ta nhẹ, không đủ để kích hoạt bẫy rập. Liên minh phía Đông giảo hoạt, bẫy của họ chỉ đủ để kìm chân voi chiến, chứ không đủ để gây thương tích cho người.”
Không ai ngờ rằng voi chiến vốn là lợi thế của ba bộ lạc lớn, giờ đây lại trở thành gánh nặng.
Dù tức giận nhưng Chử Đại không thể bỏ voi chiến, chúng là sức mạnh chủ lực. Hắn đành hạ lệnh dừng lại đóng trại qua đêm.
Đêm đó, trăng lên cao, hiếm hoi không có ai quấy rối, trừ mấy tên lính gác mơ màng ngáp dài, ai nấy đều ngủ say.
Với quân số gần 1 vạn 500 người và có voi chiến, Chử Đại vẫn tự tin rằng phía liên minh phía Đông sẽ không dám tập kích. Dù gì thì đối phương cũng chỉ có khoảng 4 - 5 nghìn người, không đủ sức đối đầu trực diện.
Họ chọn đóng quân ở nơi trống trải, xa rừng núi, ngoài tầm bắn của cung tên, không sợ bị ám sát trong đêm.
Thế nhưng, họ hoàn toàn không ngờ rằng liên minh phía Đông dám liều lĩnh tập kích.
Giữa đêm khuya, cả doanh trại bị đánh thức bởi tiếng tru rống hỗn loạn. Các binh lính mơ màng tỉnh dậy, nhìn quanh chỉ thấy lửa cháy khắp nơi.
Giữa trại, không biết từ khi nào đã xuất hiện hơn 10 con lợn rừng khổng lồ. Chúng chui từ một đường hầm được liên minh phía Đông đào sẵn thông thẳng vào doanh trại.
Trên lưng lũ lợn rừng bị buộc những bó cỏ khô đang bốc cháy, khiến chúng hoảng loạn chạy khắp nơi, gây ra đám cháy lớn.
Binh lính của ba bộ lạc lớn bị bao vây trong biển lửa, tiếng kêu thét “Quân địch tập kích!” vang dội khắp nơi.
Các tướng lĩnh cũng lần lượt tỉnh dậy khỏi giấc ngủ mơ màng, nhìn thấy doanh trại hỗn loạn thành một đoàn, liền vội vã cầm vũ khí, nhanh chóng leo lên ngựa.
Từ bốn phương tám hướng, một đám người đông nghịt đang lao tới bao vây.
Chử Đại lớn tiếng kêu: “Không cần hoảng loạn! Không cần hoảng loạn! Chúng ta đông người hơn!”
Ngay sau đó, các thuần thú sư (người thuần hóa) nhanh chóng đánh thức những con voi chiến, toàn bộ đội ngũ lập tức vào trạng thái chiến đấu.
Ba bộ lạc lớn cũng có cung thủ, nhưng tiếc rằng doanh trại của họ đang cháy, ánh lửa sáng rực khiến họ trở thành mục tiêu dễ thấy.
Trong khi đó, đội quân liên minh ẩn mình trong bóng đêm, các cung thủ đã sẵn sàng giương cung, bắn tên vào giữa doanh trại của địch.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngớt.
Mãi đến khi mười con voi chiến xuất hiện, đối phương mới ổn định được trận địa phòng ngự.
Lúc này, Tráng và Nham đã bắt đầu hành động, dẫn theo 300 kỵ binh liên tục quấy rối từ bên ngoài.
Các bộ lạc không có binh khí bằng đồng hay sắt thì hợp thành từng đội theo hình vuông, tay cầm trường mâu bằng trúc dài và khiên chắn, tổ chức tấn công chính diện, đồng thời yểm trợ cung thủ phía sau.
Đáng tiếc là, đối thủ của những đội hình vuông này lại là voi chiến — những con vật to lớn, da dày thịt thô. Chúng dễ dàng phá vỡ trận địa, làm hai khối phương trận bị tàn phá tan tác.
Ba bộ lạc lớn thấy thành công, kích động reo hò ầm ĩ.
Tiểu đội trưởng nhanh chóng chỉ huy quân đội rút lui.
Ở phía sau, Vũ đã giương cung nhắm bắn, mục tiêu duy nhất là đôi mắt của voi chiến.
Không chỉ có Vũ, một trăm cung thủ khác cũng đồng loạt bắn tên nhắm vào mắt của mười con voi chiến.
Thuần tượng sư và binh lính trên lưng voi nhanh chóng nhận ra ý đồ của quân liên minh, vội vàng múa vũ khí để đỡ tên, nhưng mỗi con voi chỉ chở được ba người, không thể chống đỡ được những mũi tên chính xác liên tiếp.
Mũi tên thứ ba của Vũ trúng ngay vào mắt trái của một con voi chiến.
“Muuu ——”
Con voi chiến phát ra tiếng rống đau đớn, vang vọng khắp bầu trời đêm.
Con voi bị bắn trúng mắt lập tức mất kiểm soát, điên cuồng chạy loạn trong doanh trại của ba bộ lạc lớn, giẫm chết và làm bị thương nhiều binh lính.
Chiêu này thành công, các cung thủ khác càng thêm dũng cảm, mưa tên bắn về phía những con voi còn lại, khiến chúng liên tiếp rống lên trong đau đớn.
Một con voi bị bắn mù mắt, chạy loạn rồi rơi vào hố bẫy đã đào sẵn, ngã xuống đất, hất văng cả thuần tượng sư và cung thủ trên lưng.
Tiếng rống đau đớn của nó khiến những con khác cũng trở nên hoảng loạn, không còn chịu sự kiểm soát của người điều khiển.
Những con lợn rừng đeo đuốc cháy rực xen kẽ trong đám đông, ánh lửa phản chiếu vào mắt voi, càng khiến chúng thêm cuồng loạn. Bất chấp sự thúc giục của thuần tượng sư, chúng hoặc đứng tại chỗ xoay vòng, hoặc quay đầu bỏ chạy.
Những con voi mù mắt, loạng choạng chạy loạn, không chỉ làm ngã thuần tượng sư và cung thủ trên lưng, mà còn giẫm đạp lên binh lính xung quanh, tiếng kêu la vang dội khắp nơi.
Thực ra, voi là loài động vật ăn cỏ nhút nhát, sợ lửa, sợ tiếng ồn lớn. Từng là át chủ bài của ba bộ lạc lớn, giờ đây chúng trở thành mối họa ngược lại.
Khi thấy voi chiến của địch rối loạn, quân liên minh nhanh chóng chỉnh đốn lại đội hình, khiên giương cao tiếp tục tiến lên. Các kỵ binh lao qua hai bên, tấn công các mục tiêu gần nhất.
Ba bộ lạc lớn, vốn dựa vào voi chiến để giành lợi thế, giờ đây chỉ còn biết trợn mắt nhìn. Ngoài việc tránh né những con voi điên loạn, họ còn phải đối phó với những kỵ binh cơ động cực mạnh của đối phương.
Tráng thấy voi chiến không còn là mối đe dọa, cưỡi tê giác khổng lồ xông vào, đánh tan từng nhóm quân địch.
Từ trong bóng tối, vợ chồng Tứ Nha cùng 2 con đồng loạt xông ra, gào thét phá rối khắp nơi.
Nhìn thấy những con thú hung mãnh không biết từ đâu xuất hiện, đội quân của ba bộ lạc lớn sợ hãi tột độ.
Chúng là những con hung thú mà ba bộ lạc lớn chưa từng dám chọc vào. Thật khó tin khi quân liên minh có thể kiểm soát được những con dã thú hung hãn này.
Đặc biệt là Quật Lừa, vừa dữ tợn vừa mạnh mẽ, với móng vuốt sắc bén và hàm răng to lớn. Chúng lao đến đâu, đám đông tan tác đến đó, người người hốt hoảng bỏ chạy.
Không thể phủ nhận, sức mạnh tàn phá của kỵ binh thật khủng khiếp. Đặc biệt là 500 kỵ binh Phượng Hoàng bộ lạc, được huấn luyện bài bản, trang bị trường mâu sắt và đại đao, tiến lên như vũ bão, không ai có thể ngăn cản.
Không chỉ Phượng Hoàng bộ lạc, mà Nham Thạch bộ lạc và các bộ lạc nhỏ khác cũng tham gia vào đội hình kỵ binh, đánh xong liền rút, tuy không thể hiện sự thần kỳ như "thất tiến thất xuất"*, nhưng sức tàn phá là vô cùng lớn.
Phía sau phương trận là các cung thủ, cũng được huấn luyện kỹ lưỡng. Vũ, với tài bắn cung điêu luyện, mỗi giây đều có một mũi tên trúng đích.
Chính cái gọi là "bắt giặc phải bắt tướng"** hễ thấy ai có vẻ là chỉ huy, ra lệnh là họ nhắm bắn ngay. Trong chốc lát, phía đối diện không ai dám ló đầu làm chỉ huy nữa, chỉ sợ vừa cất tiếng là mũi tên của đối phương đã lao tới.
Lúc này là nửa đêm, màn đêm bao trùm cả mặt đất. Trong bóng tối, ánh lửa lập lòe, sương mù lãng đãng. Giữa làn sương dày đặc, hai bên binh lính hỗn chiến quyết liệt.
Phượng Hoàng bộ lạc và Nham Thạch bộ lạc dựa vào vũ khí bằng sắt sắc bén và cứng cáp, điên cuồng xông pha chém giết. Họ sớm biết binh khí của đối phương không thể sánh ngang với mình, nên không cần đến kỹ xảo phức tạp chỉ cần lao lên và chém. Chỉ bằng lợi thế về chất lượng vũ khí, sĩ khí của họ đã cao hơn đối phương rất nhiều.
Dáng vẻ dũng mãnh, không sợ chết của họ làm ba bộ lạc lớn kinh hãi. Đặc biệt là khi phòng tuyến của voi chiến đã tan vỡ, sự tự tin của họ cũng đã mất đi một nửa.
Hiện giờ, đối mặt với những vũ khí hoàn hảo và mũi tên bắn không ngừng của đối phương, họ đã hoàn toàn mất ý chí chiến đấu.
Người của Huyền Quy bộ lạc vốn dĩ không muốn đánh, giờ thấy liên minh dũng mãnh như vậy, tinh thần chiến đấu hoàn toàn sụp đổ, liền nhân cơ hội rút lui.
Từ đó, chiến tuyến bị xé toạc ra một lỗ lớn. Không biết ai hô to một tiếng: "Ba bộ lạc lớn thua rồi, mọi người mau chạy đi!"
Lập tức, quân lính tan rã, mọi người đổ xô chạy về phía lỗ hổng. Quân liên minh thúc ngựa truy đuổi phía sau, trong chốc lát như cơn lốc cuốn phăng cả nghìn quân.
----------------------------------------
* "Thất tiến thất xuất" (七進七出) là một thành ngữ gắn liền với nhân vật Triệu Tử Long (Triệu Vân) trong tiểu thuyết "Tam Quốc Diễn Nghĩa" của La Quán Trung. Thành ngữ này mô tả sự dũng mãnh và tài năng của Triệu Vân khi một mình xông pha trận mạc, cứu A Đẩu — con trai của Lưu Bị — trong trận chiến ở Trường Bản.
"Thất tiến thất xuất" có nghĩa là "bảy lần vào, bảy lần ra" giữa vòng vây kẻ địch. Triệu Vân đã liều mạng vượt qua vô số quân địch, nhiều lần ra vào giữa trận địa mà vẫn bảo vệ được A Đẩu an toàn. Đây được xem là một trong những chiến tích oai hùng nhất của Triệu Vân, thể hiện sự gan dạ, mưu lược và khả năng chiến đấu phi thường.
Trong văn học và văn hóa đại chúng, thành ngữ này tượng trưng cho lòng dũng cảm không sờn và sự kiên cường trước nghịch cảnh.
Cre: chị gu gồ, quên copy link mất tiu gòi giờ kím lại hong thấy hiuhiuhiu
** "Bắt giặc phải bắt tướng" là một câu thành ngữ mang ý nghĩa rằng trong chiến tranh, muốn giành thắng lợi nhanh chóng thì phải tấn công vào người lãnh đạo, kẻ đứng đầu hoặc chỉ huy của đối phương. Khi kẻ đứng đầu bị bắt hoặc bị tiêu diệt, quân địch sẽ mất phương hướng, dễ dàng tan rã và thất bại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro