Chương 149

Khi năm quyết định này được công bố, mọi tầng lớp trong xã hội phản ứng vô cùng sôi nổi.

Tùy theo vị trí của từng nhóm người, thái độ của họ cũng khác nhau hoàn toàn.

Đối với các bộ lạc nhỏ khác, tương lai của họ dường như bị bó hẹp lại. Sau này, họ chỉ có thể sống xen kẽ giữa các thành trấn của Phượng Hoàng Quốc. Dù hiện tại, Phượng Hoàng Quốc vẫn giữ thái độ hữu hảo với các bộ lạc xung quanh, nhưng xu thế thống nhất Đông Hoang đang diễn ra mạnh mẽ. Chỉ e rằng, về lâu dài, họ cũng khó tránh khỏi việc bị sáp nhập.

Nhưng đây không phải là điều họ có thể quyết định hay thay đổi được.

Tang Du vẫn giữ nguyên tắc trước giờ: “Người không phạm ta, ta không phạm người.” Nàng không đưa ra hứa hẹn gì quá xa vời.

Ngược lại, với tầng lớp quý tộc của ba bộ lạc lớn, một số quyết định lần này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang.

Việc bãi bỏ chế độ nô lệ đồng nghĩa với việc họ phải tự mình trồng trọt, săn bắn, tự nuôi sống gia đình mà không còn ai để sai khiến. Những nô lệ từng tượng trưng cho tài sản của họ, giờ đây lại ngang hàng với họ, trở thành dân thường.

Tuy nhiên, so với việc bị xử tử, mất đi đặc quyền và tài sản vẫn còn là điều có thể chấp nhận.

Người thân trực hệ của hai thủ lĩnh Thần bộ lạc và Hỏa bộ lạc đã bị hành quyết vì khiêu khích Phượng Hoàng bộ lạc, phát động chiến tranh ở Hắc Sơn bộ lạc. Đó là cái giá họ phải trả. Còn với những quý tộc khác không phục hay không chịu đầu hàng, Tang Du không giết họ mà đưa vào Thiên Hố – khu rừng sâu đầy hiểm nguy – để khai thác mỏ đồng.

Họ sẽ phải lao động cải tạo, chỉ khi đủ tư cách mới được thả ra.

Còn nếu có kẻ âm mưu phản loạn, đó chính là tội phản quốc—giết không tha!

Trước đó, Vũ đã dành hơn nửa năm đi tìm mỏ đồng theo chỉ thị của Tang Du. Cuối cùng, tại khu rừng rậm gần Thiên Hố, họ đã tìm thấy một mỏ đồng nhưng chưa thể khai thác vì thiếu nhân lực. Hiện tại, đây chính là cơ hội để đưa vào khai thác.

Dù ở triều đại nào, vàng bạc vẫn luôn là phương tiện trao đổi quan trọng. Tang Du tất nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng cho điều đó.

Giờ đây, ba bộ lạc lớn đã có người đứng đầu mới, bước tiếp theo là tuyển chọn thêm những người có năng lực để quản lý và hỗ trợ cải tổ bộ máy điều hành.

Dù Ba Hà nằm xa Tân Địa, nhưng nơi này từng là khu vực trù phú nhất Đông Hoang, có nền tảng sản xuất nhất định và dân cư đông đúc. So với các bộ lạc nhỏ khác, tuy thách thức nhiều hơn, nhưng cơ hội phát triển cũng lớn hơn.

Tân Địa gần bờ biển, có tiềm năng phát triển giao thông và thương mại đường thủy. Nhưng Ba Hà lại nằm gần Trung Bộ hơn, với lãnh thổ rộng lớn, sản vật phong phú, rất thích hợp để phát triển nông nghiệp quy mô lớn. Tang Du thậm chí đã cân nhắc xây dựng thủ đô của Phượng Hoàng Quốc tại đây.

Nhiều người cũng nhận ra lợi thế của Ba Hà và háo hức muốn ở lại để lập nghiệp, gây dựng sự nghiệp riêng.

Trước đó, khi phát động chiến tranh với ba bộ lạc lớn, hầu như toàn bộ lực lượng của Phượng Hoàng bộ lạc đã được điều động. Giờ đây, khi chiến sự kết thúc, đã đến lúc họ trở về.

Tang Du lệnh cho Nham, Đại Tuyết và Khắc trở về quản lý các thị trấn của họ.

Vũ dẫn theo 1.000 binh lính ở lại Ba Hà để trấn giữ.

Những ai muốn trở thành tiểu đội trưởng ở đây có thể nộp đơn. Nếu được phê duyệt, họ sẽ được giữ lại để tham gia quản lý.

Về việc tuyển chọn tầng lớp quản lý cho ba thị trấn thuộc Ba Hà, Tang Du ưu tiên nhóm người từ Tân Địa. Họ phần lớn đã từng theo học, tiếp xúc với nàng lâu hơn nên chịu ảnh hưởng tư tưởng sâu sắc hơn, có nền tảng văn hóa và tư duy tiến bộ hơn.

Cuối cùng, Tang Du chọn ra 200 người ưu tú nhất để giữ lại, sau đó phân họ về các thị trấn. Những người còn lại lập tức trở về quê cũ, tiếp tục phát triển gia viên.

Vì tình hình ở Ba Hà khác biệt với vùng đất mới, nơi đây đã hình thành khái niệm sở hữu tư nhân sơ khai, nên chế độ phân đất được thực hiện. Trước tiên, hộ tịch được đăng ký, các đại gia tộc bị chia nhỏ thành từng hộ riêng lẻ, rồi tiến hành phân đất.

Kể cả trẻ sơ sinh cũng được tính vào hệ thống phân đất. Mỗi người sẽ nhận được ba mẫu đất. Sau này, dựa vào sự phát triển của nền sản xuất, số lượng đất trên đầu người có thể được điều chỉnh.

Bất kỳ ai còn sống, dù bị tàn tật hay ốm đau, chỉ cần có hộ khẩu thì chắc chắn sẽ được chia đất.

Cấm tư nhân thâu tóm đất đai. Khi một người qua đời, đất của họ sẽ bị thu hồi.

Nếu đất không đủ để phân chia, sẽ thành lập đội khai hoang chuyên biệt để mở rộng diện tích đất canh tác. Mọi phần đất mới khai hoang đều sẽ được phân chia lại theo quy định.

Thống nhất tiền tệ, đưa chế độ tiền tệ của Tân Địa vào tất cả các thị trấn nhỏ của Phượng Hoàng Quốc. Bất kể ngành nghề nào cũng phải áp dụng chế độ trả lương, và tất cả các giao dịch thương mại đều phải sử dụng tiền giấy.

Đối với ba thị trấn ở Ba Hà, đất đai chính là nguồn sống lớn nhất của họ. Người dân có thể dựa vào đất để sinh tồn. Tuy nhiên, do đất chưa được phân phát đầy đủ và tốc độ khai hoang còn chậm, trước mắt mọi người có thể tham gia vào các đội sản xuất do chính quyền tổ chức, như đội xây dựng, đội sản xuất, đội chăn nuôi, v.v. Mỗi tháng họ sẽ nhận được 100 đồng tiền lương, đủ để mua lương thực.

Lương thực sẽ được vận chuyển đến đây từ các vùng khác. Mỗi thị trấn sẽ thành lập một Cung Tiêu Xã, nơi người dân có thể dùng tiền lương để mua thực phẩm.

Vì phải đến cuối năm mới có thể phân đất trồng trọt, người dân hiện tại không có lương thực dự trữ và chưa có việc làm để nhận lương, nên chính quyền sẽ trợ cấp lương thực cho mỗi hộ gia đình. Đến khi thu hoạch mùa màng vào cuối năm, khi người dân có nguồn lương thực riêng, chính quyền sẽ ngừng trợ cấp.

Đội xây dựng tuyển dụng nhiều công nhân, trước tiên tập trung sửa chữa nhà ở cho người dân, sau đó mới bắt đầu làm đường.

Tuyến đường chính từ Hắc Sơn bộ lạc đến các thị trấn Ba Hà đang được thi công.

Tuyến đường từ Tân Địa đến Chương Sơn đã hoàn thành từ lâu. Hiện tại, tuyến Chương Sơn đến Hắc Sơn bộ lạc cũng đã gần xong. Khi tuyến đường đến Ba Hà hoàn tất, giao thông trong toàn bộ Phượng Hoàng Quốc sẽ thông suốt.

Người dân ở ba thị trấn Thần Nữ, Hỏa Long và Huyền Quy đã trải qua một sự thay đổi to lớn. Ban đầu, họ lo lắng và hoang mang, nhưng chỉ sau một đến hai tháng, khi được phân đất và nhà ở, mọi người bắt đầu vui mừng hớn hở. Cuộc sống không hề tồi tệ như họ tưởng tượng.

Chử Khâu, trong trận chiến giữa Phượng Hoàng Quốc và các bộ lạc Ba Hà, đã tự tay đâm chết cha mình để tỏ lòng trung thành, để tránh liên lụy vì Xương. Nhờ vậy, hắn không bị xử tử, cũng không bị đày đến Thiên Hố khai thác mỏ, mà trở thành một công dân bình thường của thị trấn Thần Nữ.

Vợ hắn là con gái của một trưởng lão nhỏ trong Thần bộ lạc, nhưng vì chỉ là đứa con thứ tám trong gia đình, nàng không được coi trọng. Hai người kết hôn, sinh được một đứa con trai, hiện tại mới năm tháng tuổi.

Chử Khâu quy phục một phần vì gia đình, bởi lẽ cha hắn chưa từng yêu thương hắn, thậm chí còn coi hắn như một công cụ. Các anh em của hắn cũng nhiều lần muốn giết hắn, vậy thì thà hy sinh họ để đổi lấy sự an toàn cho vợ con còn hơn.

Giờ đây, hắn dựa vào Thù Ngọc, tìm được một cuộc sống mới. Không chỉ trở thành công dân hợp pháp, hắn còn được bổ nhiệm làm phó đội trưởng đội xây dựng, có công việc ổn định, cuộc sống dễ thở hơn nhiều.

Tháng 10, thời tiết mát mẻ, không quá nóng cũng không quá lạnh.

Sáng sớm, Chử Khâu thức dậy, xách nước đầy chum, chuẩn bị đến đội xây dựng để làm việc.

Vợ hắn cũng dậy sớm để cho con bú.

Mẹ hắn—Mâu, đang ở trong bếp nấu cháo. Vừa quấy cháo, bà vừa hỏi: “Hôm nay nhà cửa xây đến đâu rồi? Khi nào mới đến lượt tổ 8 chúng ta? Mái tranh này chắc chắn không chịu nổi mùa đông sắp tới.”

Hiện tại, mọi người đều ở tạm trong nhà tranh được phân phối, chờ nhà mới hoàn thành.

Chử Khâu đáp: “Quân thượng đã ra lệnh, ba thị trấn Ba Hà phải hoàn thành nhà ở trước giữa tháng 11, để mọi người kịp dọn vào trước khi tuyết rơi. Chờ thêm hơn nửa tháng nữa, sẽ đến lượt tổ 8 chúng ta.”

Vợ hắn vừa dỗ con, vừa nói: “Hôm qua ta cùng mẹ qua thăm Oanh, nhà tổ 5 của họ đã xây xong rồi, tường đất trát ngói đỏ, trời mưa cũng không bị dột, trong nhà còn có nhà vệ sinh riêng, thật tiện lợi.”

Chử Khâu cười: “Lần trước ta qua Tân Địa, nhà bên đó đều xây bằng gạch xanh, còn chắc chắn hơn tường đất. Mưa gió thế nào cũng không đổ. Chỉ tiếc dân cư thị trấn chúng ta quá đông, không đủ gạch để xây, nên phải dùng tường đất trước.”

Mẹ hắn nghe vậy, liền nói: “Ta cũng thấy trung tâm hành chính xây bằng gạch xanh. Loại gạch đó rắn như đá, xây nhà thì chắc chắn khỏi bàn!”

Vợ hắn mơ màng: “Chờ sau này, biết đâu nhà mình cũng có gạch xanh, ngói đỏ.”

Mẹ hắn cười nói: “Nhưng nhà đất cũng tốt lắm rồi, chắn gió che mưa, hơn hẳn mấy cái lều rách trước đây. Mà này, Oanh còn là mẹ của trưởng trấn, còn ở nhà đất, ta có gì mà than phiền?”

Chử Khâu bật cười: “Mẹ đừng có suốt ngày so sánh với nhà người khác! Ai sống sao là chuyện của họ.”

Mẹ hắn vội vã chối: “Ta đâu có so sánh! Chỉ nói vậy thôi mà! Nhà Oanh có hai mẹ con mà được sáu mẫu đất, còn nhà ta bốn người, mười hai mẫu, ta có gì phải ganh tị?”

Chử Khâu biết tính mẹ mình có chút hư vinh, nhưng bản chất không xấu, cũng chẳng gây chuyện thị phi.

Hơn nữa, mẹ hắn và Oanh đều từng là vợ của Xương, cùng chung hoàn cảnh, nên giờ cũng thường xuyên trò chuyện, tâm sự.

Oanh không chỉ là mẹ của Thù Ngọc, mà còn là mẹ của Vũ—đại tướng khai quốc của Phượng Hoàng Quốc. Có quan hệ tốt với bà, cũng không phải điều tệ.

Vợ hắn bế con đến trước mặt Chử Khâu, cười nói: “Hôn cha một cái đi! Cha sắp ra ngoài làm việc rồi, tối mới gặp lại đó.”

Chử Khâu nhìn con trai béo tròn, cười tươi. Trước đây, khi còn là một thiếu niên kiêu ngạo trong bộ lạc, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này.

Giờ đây, hắn cẩn thận bế con lên, cười vang khi con bật cười khanh khách trong vòng tay mình.

Mẹ hắn bất chợt lên tiếng: “Ngày mai cuối tuần, con đừng đi đá bóng, ở nhà bón phân giúp mẹ với vợ con.”

Chử Khâu gật đầu, rồi nói: “Hay hôm nay con cõng tiểu bảo theo làm việc luôn, để mẹ và vợ đỡ vất vả?”

Mẹ hắn lập tức phản đối: 6“Nam nhân gì mà lại cõng con đi làm!”

"Mẹ, do người không thấy đó thôi, trong đội xây dựng của chúng ta có mấy nam nhân phải mang theo con nhỏ đi làm thủ công. Trung tâm quản lý trẻ em vẫn chưa xây xong, ở nhà thì có những lúc việc quá nhiều lo không xuể, chẳng lẽ không có ai trông thì bỏ con ở ngoài đồng sao?"

Từ trước đến nay, việc chăm sóc trẻ con đều là của phụ nữ, nay nghe nói đàn ông phải đưa con theo đi làm, nhất thời không thể thích ứng ngay được.

Vợ hắn lên tiếng nói giúp: "Đợi thêm chút rồi hãy mang đi, giờ nó còn phải bú sữa. Đang làm nửa chừng thì ngươi tìm đâu ra sữa cho nó? Ta thì địu con làm việc dưới đất, khóc một tiếng là có sữa liền, cũng không chậm trễ việc gì."

Chử Khâu nghĩ một lát rồi thôi, hơn nữa dù có là tổ trưởng đi nữa, công việc cũng không đơn giản chỉ đứng giám sát. Chạy lên chạy xuống, phối hợp đủ thứ, còn phải làm việc chung với mọi người, đâu có nhẹ nhàng gì.

Bên này, cháo đã nấu xong, Mâu bưng từng bát lên bàn. Vài bát cháo kê nóng hổi, hơi nghi ngút, mùi thơm lan tỏa.

"Theo ta thấy, cuộc sống bây giờ cũng tốt lắm rồi, không cần lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị ai ức hiếp. Nếu còn như trước đây, e rằng Tiểu Bảo còn chẳng sống nổi đến giờ."

"Mẹ, chuyện cũ đừng nghĩ tới nữa." Chử Khâu vừa nói vừa bế con lên, đút cho nó hai thìa cháo.

Hắn biết mẹ đang nghĩ gì. Những ngày tháng trước kia, sống trong nỗi sợ hãi và lệ thuộc, thật sự đã chịu đủ rồi.

Chử Khâu chuyển chủ đề: "Mấy lần họp ở trấn, con được khen ngợi rất nhiều. Đại đội trưởng có thể sẽ được điều về Tân Địa, nếu không có gì bất ngờ thì con sẽ được thăng chức."

Hai người phụ nữ trong phòng nghe xong đều mừng rỡ.

"Thật tốt quá..." Mâu rưng rưng nước mắt, lẩm bẩm.

Chử Khâu gật đầu: "Nhưng chưa quyết định chính thức đâu, đừng nói ra ngoài vội."

Với hắn, bây giờ cuộc sống mới thực sự có hy vọng. Trước kia dù có được sai bảo vài nô lệ, nhưng tất cả chỉ nhờ thân phận con của người cầm quyền.

Nói trắng ra, đó chẳng khác gì cưỡng đoạt.

Bắt phụ nữ từ bộ lạc khác về làm vợ, không phải tội ác thì là gì?

Cháo ăn xong, Chử Khâu liền ra ngoài làm việc, để lại hai mẹ con tiếp tục trò chuyện.

Mâu suy nghĩ một lúc, nói: "Bây giờ phụ nữ trong trấn ai cũng có thể làm chủ, ta còn thấy như mơ vậy. Phải tìm Oanh nói chuyện nhiều hơn, không thì không theo kịp thời đại mất."

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gọi: "Phương, xuống ruộng chưa?"

Phương - vợ Chử Khâu nhìn ra, là vợ chồng Mẫn nhà bên cạnh.

"Vừa ăn xong, chuẩn bị ra đây. Hai người sao đi sớm vậy, ăn sáng chưa?"

Con trai Mẫn mới tám tháng, được chồng địu sau lưng.

Hai vợ chồng mỗi người vác một cái cuốc, ống quần xắn cao.

Họ vốn là nô lệ, nhưng sau khi chế độ nô lệ bị bãi bỏ, họ cũng được chia ruộng, nhà lại sát vách Chử Khâu.

Họ được chia sáu mẫu đất, tính cả con nhỏ thì thành chín mẫu. Trong nhà không ai trông con, Mẫn vừa chăm con vừa làm ruộng không xuể, nên chồng cô không đi làm thuê trên trấn mà ở nhà trồng trọt.

"Chúng ta cũng ăn cháo thôi. Nghe nói nửa tháng nữa là có thể dọn vào nhà mới!" Mẫn hào hứng nói.

Nhà họ trước giờ chỉ là túp lều tranh tạm bợ, còn kém xa nhà Chử Khâu.

Nhưng bây giờ được tự do, có ruộng đất, cuộc sống đầy động lực, ngày nào cũng vui vẻ.

"Sáng nay chồng ta cũng nghe nói vậy, chắc không lâu nữa đâu."

"Thế thì tốt quá! Chuyển vào nhà mới xong, lúc đó ruộng cũng bớt bận, ta tính cho Lục đi khai hoang mấy ngày để kiếm ít tiền, rồi quay về thu hoạch lúa mạch."

Làm ruộng, xây dựng, hoặc nhận việc ngắn hạn theo ngày đều có thể kiếm sống. Với nông dân như họ, đây đúng là cơ hội tốt.

"Chồng ngươi chăm chỉ thế, năm nay chắc chắn không kém đâu."

Lục nghe vậy chỉ gãi đầu cười.

Mẫn tiếp lời: "Còn gì nữa, chỉ có sức mà làm thôi. Nghe nói sang năm trung tâm quản lý trẻ em sẽ xây xong, đến lúc đó có thể gửi con vào đó. Ta muốn xin làm việc trong đó, vừa trông con vừa có lương. Phương, ngươi có muốn đi cùng không?"

"Nghe nói phải biết chữ mới được, chúng ta đâu có học." Phương hơi do dự.

"Thì có lớp học ban đêm và cuối tuần mà. Con nít 3-4 tuổi học mấy ngày là đọc được, chúng ta cũng đâu thể kém hơn tụi nó?"

Nhìn Mẫn đầy phấn khởi, Phương cũng động lòng.

"Được, đợi xong vụ mùa chúng ta cùng đi học. Nếu học không giỏi, ta cũng không nhất thiết phải làm trong trung tâm, trên trấn còn nhiều việc khác."

"Được, cứ thử xem đã."

Vừa trò chuyện, Phương vừa nhanh tay buộc con lên lưng.

"Cái địu này thật tiện, nghe nói là Quân thượng nghĩ ra, rồi cho thợ may sản xuất."

"Quân thượng đúng là cái gì cũng biết. Trước kia có người nói nàng là thần tiên hạ phàm, ta cũng thấy vậy. Tiếc là nàng bận rộn, ta mới chỉ nhìn thấy nàng từ xa một lần, đẹp lắm! Hy vọng nàng ở Ba Hà lâu một chút, ta nhất định phải tìm dịp đến gặp."

Phương cười: "Bây giờ cuộc sống tốt đẹp, ai cũng biết quân thượng giỏi."

"Đúng vậy! Quân thượng là đại ân nhân của chúng ta. Không có nàng, đâu có nhà, có đất, có cái ăn, cái mặc như bây giờ? Nghe nói ở Tân Địa còn nhiều thứ mới lạ lắm, chờ khi đường lớn xây xong, chúng ta đi xem thử nhé?"

Nhắc đến Tân Địa, ngay cả Phương vốn điềm tĩnh cũng phấn khích.

"Hay đấy! Chử Khâu nói trong cuộc họp rằng Quân thượng muốn hoàn thành đường lớn trong hai năm, dọc đường có trạm dịch và đội tuần tra, ngày nào cũng có xe ngựa qua lại, muốn đi lúc nào cũng được."

"Vậy thì tuyệt quá! Không lo sơn tặc, tối đến có trạm dịch ngủ nhờ. Chúng ta nhất định phải là những người đầu tiên ở Ba Hà đi Tân Địa, mang theo cả Đại Bảo và Tiểu Bảo nữa."

"Nhất định rồi! Giờ thì xuống ruộng thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro