Chương 3

Trong khe núi chật hẹp, thi thể nằm la liệt khắp nơi, chỉ còn lại một vài phụ nữ và trẻ em ôm xác người thân, khóc lóc thảm thiết.

Mặt đất nhuộm đầy máu tươi, xác chết rách nát, cảnh tượng thê lương đến cực điểm.

Tang Du cố gắng giữ bình tĩnh, ép bản thân kìm nén cảm xúc. Lúc này, nàng không thể tự thuyết phục mình rằng mình vẫn đang ở trong một xã hội văn minh nữa. Cơ thể nàng run rẩy không kiểm soát.

Quá nhiều người chết, dày đặc đến hàng trăm thi thể.

Trời xanh ơi, thật quá tàn nhẫn!

Đúng lúc đó, Vũ chạy đến, kéo tay áo Tang Du, ra hiệu nàng đi theo.

Tang Du lúc này mới hoàn hồn, để mặc Vũ dẫn đến một hang động lớn.

Trên một phiến đá xanh trong hang, một lão phụ nhân khoảng 50-60 tuổi đang nằm thoi thóp, trên đầu cắm lông chim.

Xung quanh có mấy người phụ nữ đang khóc lớn.

Tang Du ép mình phải bình tĩnh lại.

Có lẽ, nàng vẫn có thể tìm được đường lớn.

Nhưng trước mắt, nàng cần giải quyết tình huống hiện tại.

Dựa vào trang phục và vị trí của lão phụ nhân trong hang động, có thể thấy bà có địa vị không thấp trong bộ lạc.

Những người xung quanh kinh ngạc nhìn Tang Du - người trông khác biệt hẳn so với họ. Họ coi nàng như một vị thần giáng xuống bộ lạc, đồng loạt quỳ xuống đất.

"Cứu Vu!"

"Vu không thể chết được—"

Nếu Vu chết, bộ lạc cũng sẽ không còn.

Tang Du ít nhiều cũng biết rằng trong các bộ lạc nguyên thủy luôn có một người gọi là "Vu", về cơ bản chính là thủ lĩnh tinh thần của bộ lạc. Họ thường có khả năng trị liệu và giữ địa vị chỉ đứng sau tộc trưởng, thậm chí ở một số bộ lạc, ngay cả tộc trưởng cũng phải nghe theo lời Vu.

Tang Du nhìn lão Vu trước mắt, bụng bà đã ướt đẫm máu, lớp da thú trên người cũng bị nhuộm đỏ. Ngay cả phiến đá dưới thân bà cũng bị máu thấm vào.

Trong bộ lạc này, không phải ai cũng có da thú để mặc, nhưng Vu lại có một tấm, điều này thể hiện thân phận tôn quý của bà.

Tang Du vạch lớp da thú ra, lộ ra một vết thương dài gần 20 cm, thậm chí có thể thấy cả phần ruột đã lòi ra ngoài.

Cảnh tượng này khiến Tang Du suýt chút nữa nôn ngay tại chỗ.

Lão phụ nhân với ánh mắt đờ đẫn gần như đã buông xuôi. Tang Du cố nén cơn buồn nôn, nhẹ nhàng đắp lại lớp da thú, lắc đầu.

Ruột đã đứt rời, không có kim chỉ, điều kiện nơi này lại quá khắc nghiệt. Ngay cả khi đưa bà đến thời hiện đại, khả năng cứu chữa cũng cực kỳ mong manh.

Huống hồ, nàng hoàn toàn không có kiến thức y học, chỉ biết một chút về dược thảo.

Những người xung quanh thấy nàng lắc đầu, lập tức òa khóc.

Những tiếng khóc đau thương ấy như kéo lại chút ý thức còn sót lại của lão phụ nhân. Bà gắng sức mở mắt, nhìn thấy người phụ nữ xa lạ trước mặt—hoàn toàn khác với tất cả những người trong bộ lạc.

Làn da trắng sáng như phát sáng, trang phục kỳ lạ, không phải da thú nhưng lại mềm mại hơn da thú. Trên cổ nàng lấp lánh thứ gì đó, giống như những vì sao trên bầu trời.

Nàng hoàn toàn khác với bất kỳ ai mà lão Vu từng gặp trước đây.

Lão Vu nhớ lại những lời mà Vu đời trước đã nói với bà: "Khi con đi đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh, thiên thần sẽ đến đón con."

Lẽ nào… thiên thần thật sự đã đến đón bà?

Lão Vu đột nhiên kích động, cả người run rẩy, như có một luồng sinh lực cuối cùng trỗi dậy. Bà run rẩy chỉ vào Tang Du, giọng nói yếu ớt:

"Thiên thần... Thiên thần..."

Bà dồn hết chút sức lực cuối cùng, bàn tay thô ráp như vỏ cây già siết chặt lấy Tang Du, giọng nói đứt quãng:

"Đứa trẻ... giấu trong động đá... Điểu bộ lạc... giao cho ngươi..."

Lão Vu dường như quên mất lời Vu đời trước, rằng thiên thần đến để đón bà. Hoặc có lẽ, bà không quên—bà chỉ muốn thiên thần hãy cứu lấy Điểu bộ lạc trước, không cần đưa bà đi.

"Ưng bộ lạc... bọn họ... sẽ quay lại... phải cứu..."

Tang Du bị nắm chặt đến đau nhói, nàng không ngờ một người sắp chết lại có thể dùng sức mạnh đến vậy.

"Thiên thần —— hãy dẫn dắt Điểu bộ lạc —— báo thù!"

Nói xong, đôi mắt lão Vu nhắm lại, bàn tay đang bám chặt lấy Tang Du cũng buông lỏng, rơi xuống đất.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, những người sống sót còn lại của Điểu bộ lạc hiểu rằng—lần này, Vu đã thực sự ra đi.

"Vu ——"

"Vu ——"

"Vu ——"

...

Tiếng khóc ai oán vang vọng cả khe núi, từng tiếng nức nở bi thương vang lên càng lúc càng bi thảm.

Một bộ lạc mất đi Vu, cũng đồng nghĩa với việc họ mất đi linh hồn và chỗ dựa tinh thần. Bộ lạc này... có lẽ đã đến bờ vực diệt vong.

Những người sống sót tràn đầy đau thương. Không còn bộ lạc, họ sẽ trở thành những kẻ lang thang.

Không nơi nương tựa. Bị người khác khinh miệt.

Nhưng họ không muốn trở thành những kẻ lang thang.

Không ai muốn trở thành kẻ lang thang cả!

Sau khi tiếng khóc lắng xuống, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Tang Du.

Đây chính là thiên thần, người mà lão Vu vừa mới giao phó bộ lạc lại trước khi ra đi.

Thế là mọi người đồng loạt xoay người, quỳ rạp xuống đất như khi cử hành nghi thức tế lễ. Họ phủ phục (quỳ) trước mặt nàng, khẩn cầu thiên thần cứu lấy bộ lạc.

"Thiên thần —— thiên thần ——"

Tang Du nhìn bộ lạc rách nát trước mắt, trong lòng chỉ có sự cự tuyệt.

Nàng vẫn còn muốn tìm đường trở về, làm sao có thể dừng lại ở đây?

Hơn nữa, với điều kiện sinh tồn khắc nghiệt này, ngay cả bản thân nàng còn không chắc sống sót, thì lấy gì để dẫn dắt những người này?

Đang lúc nàng do dự, Vũ cũng quỳ xuống, giữ chặt lấy ống quần của nàng.

Tang Du đối với Vũ tất nhiên là khác biệt, vì cô bé* này không lâu trước đây vừa mới cứu mạng nàng.

*từ gốc là tiểu cô nương

Từ lúc gặp nhau đến giờ, Vũ lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng giờ đây, trên khuôn mặt non nớt ấy là đôi mắt ầng ậng nước. Vũ không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng đầy mong đợi.

Ngay cả con gấu nắm cũng đang cắn lấy ống quần nàng, vẻ mặt giống hệt như Vũ.

Tang Du cắn môi, sợ chính mình sẽ mềm lòng.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn mềm lòng.

Tình trạng của bộ lạc thực sự rất tệ. Đã có hơn một trăm người thiệt mạng, gần hai trăm người bị bắt đi.

Những người sống sót còn lại không hề biết đếm số.

Tang Du chỉ có thể tự mình đếm số thi thể trên mặt đất, rồi so sánh với số người còn sống để ước lượng con số này.

Hiện tại, cả bộ lạc chỉ còn 22 người:

11 người bị thương,

10 người còn khỏe mạnh,

Cộng thêm nàng và Vũ.

Với chừng đó người, làm sao có thể dựng lại bộ lạc?

Nàng chợt nhớ đến lời lão Vu trước khi qua đời, rằng vẫn còn những đứa trẻ khác. Vội vàng hỏi bọn họ đang ở đâu.

Nghe vậy, Vũ lập tức xoay người, chạy nhanh về phía sâu trong khe núi.

Chẳng bao lâu sau, Vũ quay lại, phía sau dẫn theo 4 đứa trẻ cỡ tuổi nàng, và 5 đứa nhỏ hơn, trong đó có một bé thậm chí còn chưa biết đi.

Tang Du hỏi bọn trẻ xem mẹ chúng có còn sống hay không.

Không ai gật đầu. Cha mẹ chúng, hoặc là đã chết, hoặc là bị bắt đi.

May mắn là tất cả đều rất ngoan ngoãn. Tang Du liền giao bọn trẻ lại cho một người phụ nữ tên Từ (theo cách phát âm của bộ lạc), nhờ nàng chăm sóc bọn nhỏ.

Đến đây, Tang Du cũng dần dần hiểu được ngôn ngữ của họ.

Ngoại trừ một số từ rất khác biệt, phần lớn ngôn ngữ của bộ lạc đều có nguồn gốc từ tiếng Hán cổ, dù cách phát âm đã thay đổi nhiều.

Chỉ cần kết hợp với động tác tay, nàng miễn cưỡng có thể giao tiếp được.

Một người phụ nữ tên Tước lén nói với Tang Du rằng, trước đây con của nàng mới sinh không lâu đã chết non. Nàng rất thích trẻ con.

Tang Du nhìn thấy Tước, từ lúc nãy vẫn lặng lẽ gom lại những thi thể bị sát hại, xếp chúng gọn vào một chỗ. Điều này khiến nàng có thêm chút thiện cảm với Tước, tạm thời yên tâm giao bọn trẻ cho nàng quản lý.

Nhưng trước mắt, điều cấp bách nhất chính là xử lý những người bị thương.

Sau khi thống kê, tổng cộng có 11 người bị thương, trong đó:

5 người bị thương nhẹ,

6 người bị thương nặng.

Những người bị thương nặng được Tang Du sắp xếp đưa vào động lớn của bộ lạc để dưỡng thương.

Nhưng miệng vết thương của họ vẫn chảy máu, nếu không xử lý kịp, e rằng họ sẽ không qua khỏi đêm nay.

Tang Du nhớ lại, trên đường trở về lúc chạng vạng, nàng có nhìn thấy một số rau gai và cỏ tranh mọc ven đường—đây đều là thảo dược có tác dụng cầm máu và hạ nhiệt.

Những loại cỏ này từng rất phổ biến ở nông thôn thời hiện đại, đặc biệt là rau gai—một vị thuốc Đông y nổi tiếng giúp cầm máu. Nếu giã nát đắp lên vết thương, nó có thể giúp cầm máu và giảm viêm.

Tang Du lập tức ra lệnh dùng da thú băng bó tạm thời để cầm máu, sau đó tìm Vũ, bảo nàng dẫn đường quay lại nơi đã đi qua để hái thảo dược.

Lúc này, trời đã tối đen, ai cũng biết ngoài kia có dã thú. Nhưng vì tính mạng con người, không ai dám ngăn cản.

Vũ dường như có trí tuệ vượt xa lứa tuổi. Nghe nói phải đi hái thuốc, nàng không nói hai lời, lập tức tìm một cành cây khô rồi làm thành đuốc.

Tang Du lấy bật lửa ra châm lửa. Trước ánh mắt đầy kinh ngạc của người trong bộ lạc, hai người nhanh chóng biến mất vào màn đêm.

Màn đêm u ám, rừng núi tối tăm, tiếng thú dữ gầm gừ vang vọng khắp nơi, đủ khiến người ta lạnh sống lưng.

Những người ở lại trong bộ lạc vẫn còn kinh hãi sau cuộc tàn sát của Ưng bộ lạc.

Trong hang đá, những người bị thương nặng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt.

Không ai tin rằng những người này có thể sống sót.

Ngay cả trước khi bộ lạc gặp thảm họa, họ cũng không có cách nào cứu chữa những vết thương nghiêm trọng như vậy, huống hồ bây giờ bộ lạc đã gần như sụp đổ.

Không có thủ lĩnh, ai nấy đều chìm trong sợ hãi và tuyệt vọng.

Không biết đã bao lâu trôi qua…

Đúng lúc tất cả dần mất hy vọng, bỗng có người hét lên:

“Thủ lĩnh trở về ——”

Mọi người lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về lối vào khe núi.

Chỉ thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang bước tới, bên cạnh là một cô bé cầm theo cây đuốc cháy sáng.

Niềm hy vọng vừa mất đi lại dần sống dậy trong lòng mọi người.

Có lẽ… vị tân thủ lĩnh này thật sự có thể giúp họ thoát khỏi tuyệt cảnh!

Sau khi trở về, Tang Du lập tức ra lệnh nghiền nát thảo dược.

Miệng nhai cũng có thể, nhưng quá mất vệ sinh. Trong bộ lạc không thiếu đá xanh, thế là nàng để Viên cầm lấy một viên đá tròn làm cối giã, nghiền nát rau gai thành hỗn hợp sền sệt.

Âm thanh đập dược vang lên, khiến trong lòng tất cả bộ lạc đều hồi hộp.

Tang Du không chắc chắn liệu cách này có hiệu quả hay không, nhưng nàng phải thử hết sức. Ít nhất, rau gai có thể giúp cầm máu, còn việc những người này có sống sót hay không thì chỉ có thể trông chờ vào số phận.

Dược liệu sau khi giã được đựng trong lá cây to.

Tang Du trước tiên tìm một người bị thương để làm mẫu.

Nàng lấy con dao nhỏ mang theo bên mình, hơ qua lửa để khử trùng, sau đó cẩn thận khâu vết thương lại, rồi đắp thuốc thảo dược lên trên.

Bị dao hơ nóng rạch lên vết thương, người bị thương đau đớn kêu lên thảm thiết. Những người khác không đành lòng nghe, che tai lại.

Nhưng không ai dám nghi ngờ thiên thần.

Vì công cụ nàng sử dụng đều quá mức thần kỳ, họ chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Sau khi bôi thuốc, vết thương vốn đang chảy máu lập tức khô lại, máu ngừng chảy.

Mọi người thấy vậy, sắc mặt căng thẳng bỗng chốc giãn ra.

Thủ lĩnh thiên thần… thật sự có thể trị thương!

Tang Du không để ý đến ánh mắt xung quanh, chỉ phân phó Viên và Hoa:

"Làm như ta vừa làm, trước tiên hơ dao trên lửa để sát trùng, sau đó khâu lại vết thương rồi mới bôi thuốc."

Có nàng làm mẫu trước, Viên và Hoa đã hiểu được phương pháp.

Hai người cẩn thận làm theo hướng dẫn, chữa trị cho những người bị thương.

Ban đầu, những bệnh nhân quằn quại vì đau đớn, nhưng sau một lúc, họ dần bình tĩnh lại, có vẻ như thuốc thực sự có hiệu quả.

Tang Du giám sát quá trình cứu chữa cho đến khi tất cả vết thương đều đã được xử lý.

Lúc này, nàng mới mệt mỏi đứng lên, nhìn ra bên ngoài.

Thi thể nằm la liệt khắp nơi, bầu trời bên ngoài đen như mực, nàng không khỏi thở dài một hơi.

Những thi thể này cần phải xử lý ngay lập tức.

Nếu để lâu, sẽ trở thành nguồn lây bệnh, gây ra dịch bệnh truyền nhiễm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro