Chương 88

Một đêm trôi qua, khi Tang Du tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai.

Ba ngày nghỉ ngơi và vui chơi đã kết thúc, hôm nay mọi người lại quay trở lại công việc, ai nấy đều bận rộn với vị trí của mình.

Tang Du không có thời gian để nghĩ về những cảm xúc xao động trong lòng từ đêm qua, bởi vì hôm nay chính là ngày quyết định phương án xử lý vấn đề với Thương Lâm bộ lạc.

Dù sao thì nguyên tắc vẫn ở đó—luật lệ của bộ lạc là ranh giới cuối cùng, nên nàng cũng không cần quá do dự.

Tang Du dẫn theo Cao và Đại Tuyết, một lần nữa gặp gỡ sứ đoàn của Thương Lâm bộ lạc.

Những người khác trong bộ lạc tuy rất tò mò về nội dung cuộc họp và kết quả của nó, nhưng không phải ai cũng có quyền tham gia. Vai trò chính của họ vẫn là tập trung vào công việc và sản xuất. Nếu thủ lĩnh không triệu tập các đội trưởng, thì dù họ có nhiều ý kiến hay đề xuất thế nào cũng vô ích.

Nhiều đội trưởng đã nhận thức được điều này, nhưng vẫn có người chưa hiểu ra. Thanh muốn tìm cơ hội để trình bày ý kiến với thủ lĩnh, nhưng bị Tước nhanh chóng chặn lại.

Hắn được giao thêm một đống công việc, lấy danh nghĩa là lệnh từ thủ lĩnh, với lý do công việc của hắn vẫn chưa đủ bận rộn, cần phải làm việc chăm chỉ hơn, nếu không xong thì sẽ bị phạt tăng ca.

Lúc này, Thanh mới nhận ra rằng hành động trước đây của mình buồn cười đến mức nào. Hắn làm sao lại có thể nghĩ rằng mình có thể thay đổi suy nghĩ của thủ lĩnh chứ? Trong lòng hắn trăm mối cảm xúc lẫn lộn. Nếu một đội trưởng thật sự có thể ảnh hưởng đến quyết định của thủ lĩnh, thì lẽ nào người khác lại khuyến khích hắn đi nói những lời đó?

Nhìn đống cỏ lợn vẫn chưa băm xong trước mắt, hắn muốn khóc mà không ra nước mắt.

-----------------------------------------

Ở một nơi khác trong bộ lạc, cuộc họp sau hai ngày chờ đợi cuối cùng cũng bắt đầu. Mọi người nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.

Đồ trưởng lão hiểu rõ tâm tư của thiếu thủ lĩnh nhà mình, nên không nhịn được mà lại đưa ra vấn đề trước đó một lần nữa.

Nhưng ông ta vẫn còn chút lý trí. Mấy ngày nay, Cao đã nhiều lần bóng gió nhắc nhở, ông đều để ý thấy. Vì vậy, lần này ông ta cũng không dám nhắc lại chuyện "trao đổi" nữa.

"Tang thủ lĩnh, Thương Lâm bộ lạc có một tương lai rất sáng lạn. Thiếu thủ lĩnh của chúng ta cũng là người sẽ tiếp quản bộ lạc trong tương lai. Bất kể cô nương nào gả đến đều sẽ có địa vị tôn quý. Ngoài ra, sính lễ chúng ta đưa ra cũng sẽ giúp nàng và gia đình có thêm thể diện. Không biết Vũ cô nương có nguyện ý hay không?"

Tang Du lắc đầu: "Xin lỗi Đồ trưởng lão, ta đã hỏi ý kiến của Vũ. Nàng muốn ở lại Phượng Hoàng bộ lạc, không muốn xuất giá. Chúng ta tôn trọng quyền tự do yêu đương và hôn nhân, mà nàng cũng không có ý hướng về quý thiếu thủ lĩnh. Mong các ngươi thông cảm."

Lời này không còn gì để bàn cãi nữa.

Đồ trưởng lão và mấy người bên cạnh chỉ có thể thở dài.

Nhiều tài sản như vậy mà cũng không thể lay động lòng nàng. Cướp lại thì không được. Rõ ràng là nàng không hề có ý định rời đi.

Du thấy hy vọng tan biến, lập tức chạy ra khỏi phòng khách.

Tang Du thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy người này còn quá non nớt, hành động bốc đồng, về sau khó mà làm nên chuyện lớn. Nếu sau này Thương Lâm bộ lạc thật sự giao vào tay hắn, chưa chắc đã là một chuyện tốt.

So sánh mà nói, Vũ tuy nhỏ tuổi, nhưng đêm đó khi đứng ở trạm kiểm soát, dù cách xử lý khiến nàng khó chịu, nhưng lại thể hiện rõ tầm nhìn xa hơn. Từ đó, Tang Du cũng không còn mong đợi gì vào chuyện liên minh với Thương Lâm bộ lạc nữa.

"Đồ trưởng lão, chuyện liên minh hoàn toàn tùy vào quyết định của các ngươi. Nếu muốn gia nhập, trước tiên cần có sự đóng góp nhất định cho bộ lạc sáng lập. Ngoài ra, liên minh cũng sẽ thu một phần hàng hóa làm phí nhập hội. Đương nhiên, những hàng hóa này sẽ được dùng để phục vụ cho hoạt động liên minh, như vận chuyển, sửa chữa cơ sở hạ tầng, hoặc các vấn đề chiến sự. Không chỉ riêng các ngươi, mà Phượng Hoàng bộ lạc và Nham Thạch bộ lạc cũng đều tuân theo quy định này."

Lời nói của Tang Du có phần khó hiểu, nhưng nàng cũng không muốn giải thích quá nhiều, chỉ ra hiệu cho Cao lặp lại một lượt thật chậm rãi.

Sau đó, các sứ giả mới hiểu được cách thức hoạt động của liên minh.

Đồ trưởng lão lên tiếng: "Tang thủ lĩnh, Thương Lâm bộ lạc rất mong muốn gia nhập liên minh. Trước mắt, thành ý của chúng ta là nộp một số lượng trâu nhất định làm hội phí. Nhưng chúng ta có một yêu cầu: mong bộ lạc của ngươi cử người đến Thương Lâm bộ lạc để truyền dạy chữ viết, khởi xướng giáo dục. Ngoài ra, chúng ta cũng muốn có kỹ thuật làm giấy và chế tạo bút mực."

Tang Du nhìn nam nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi trước mặt, trong mắt thoáng hiện vẻ tán thưởng. Nếu Thương Lâm bộ lạc do người này đứng đầu, có lẽ vẫn còn cơ hội để cứu vãn.

Ông ta cũng rất biết thời thế. Ông ta hiểu rằng, nếu nói về phương diện công nghiệp, Phượng Hoàng bộ lạc chắc chắn sẽ không đồng ý giúp đỡ. Nhưng nếu bắt đầu từ mặt mềm—tri thức, giáo dục—thì khả năng thành công sẽ cao hơn.

Quan trọng nhất là, ông ta nhận thức được tầm quan trọng của tri thức.

"Ta ủng hộ việc tất cả bộ lạc trong liên minh đều phát triển chữ viết. Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho việc giao lưu và buôn bán sau này. Trong tương lai, con cháu chúng ta cũng có thể được khai sáng hơn, từ đó nền văn minh nhân loại mới có thể tiến bộ. Vì vậy, ta đồng ý với những yêu cầu này. Tuy nhiên, vì đây là kiến thức do Phượng Hoàng bộ lạc cung cấp, nên nó không thuộc phạm vi phục vụ miễn phí của liên minh. Các ngươi cần trả phí, tức là dùng hàng hóa để trao đổi."

Đồ trưởng lão liên tục gật đầu: "Ta hiểu, ta hiểu."

Tang Du nói tiếp: "Dĩ nhiên, vì chúng ta đều ở trong cùng một liên minh, nên mức thu phí sẽ hợp lý, không để các ngươi chịu thiệt. Nhưng người của chúng ta sẽ không đến bộ lạc các ngươi để giảng dạy. Các ngươi phải tự cử người đến học, học được bao nhiêu thì hưởng bấy nhiêu."

Trước đây đã có sứ giả để truyền tin, nên mô hình này hoàn toàn có thể áp dụng.

Huống hồ, ngay cả trong Phượng Hoàng bộ lạc, số người có thể dạy chữ cũng không nhiều. Tang Du không thể dễ dàng đem những nhân tài mà nàng vất vả bồi dưỡng suốt mấy năm qua giao ra ngoài.

Đồ trưởng lão trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó vẫn gật đầu đồng ý.

Sau quá trình đàm phán, hai bên đạt được thỏa thuận:

Bộ lạc Thương Lâm sẽ cung cấp 50 con trâu để đổi lấy 10 suất học tập mỗi năm tại Phượng Hoàng bộ lạc. Thời hạn kéo dài 3 năm.

Nội dung học tập giới hạn trong chữ viết, kỹ thuật làm giấy và sản xuất bút mực.

Những người đến học tập phải tuân thủ luật pháp của Phượng Hoàng bộ lạc. Nếu phạm tội, sẽ bị xử lý theo quy định của Phượng Hoàng bộ lạc.

Ngoài ra, bộ lạc Thương Lâm sẽ đóng thêm 20 con trâu làm phí gia nhập liên minh.

Số trâu này tạm thời được nuôi trong Phượng Hoàng bộ lạc. Trong tương lai, nếu liên minh cần tổ chức chiến sự hoặc các hoạt động khác, số trâu này sẽ được sử dụng làm thực phẩm hoặc quy đổi thành hàng hóa có giá trị tương đương.

Những con nghé con được sinh ra trong thời gian này sẽ thuộc quyền sở hữu của Phượng Hoàng bộ lạc.

Như vậy, ngoại trừ việc thiếu thủ lĩnh Du không đạt được mong muốn, cả hai bên đều hài lòng với kết quả.

Sau khi ấn định thời gian giao trâu, Đồ trưởng lão cùng sứ đoàn rời đi.

Sau cuộc đàm phán này, Tang Du càng có những suy nghĩ sâu sắc hơn về liên minh. Nàng đang chờ Á đến để cùng thảo luận kỹ càng. Dù sao, Phượng Hoàng bộ lạc và Nham Thạch bộ lạc cũng đều là những bộ lạc sáng lập liên minh.

Nhưng dù thế nào đi nữa, sự phát triển nội bộ vẫn phải tiếp tục. Chỉ khi bộ lạc đủ mạnh, các bộ lạc khác mới chịu thần phục. Muốn thiết lập một khu liên minh và khu thương mại, muốn có tiếng nói tuyệt đối trong khu vực, sức mạnh mới là yếu tố quan trọng nhất.

Vì thế, ngay ngày hôm sau khi Thương Lâm bộ lạc rời đi, Tang Du lập tức tuyên bố thành lập Đội Khai Thác.

----------------------------------------

Buổi tối hôm đó, Vũ tìm đến Bưu.

"Ngươi muốn đi theo ta, hay tiếp tục ở đây làm vệ binh?"

Bưu suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Đội trưởng, ta đi theo ngươi. Dù sao ta cũng đã theo ngươi nhiều l năm rồi."

Vũ gật đầu: "Cũng đúng, để ngươi trông cổng thành, ai biết ngày nào đó ngươi lại lén thả đào phạm đi mất."

Bưu lập tức hiểu ra nàng đang nói đến chuyện hắn đã khuyên nàng bỏ trốn vào tối hôm đó. Hắn vội vàng xin lỗi: "Đội trưởng, ta chỉ dám thả ngươi đi thôi. Nếu là người khác, dù có cho ta mười cái đầu, ta cũng không dám!"

Vũ nhướng mày: "Vậy sau này theo ta, dù ta có phạm sai lầm, ngươi cũng không được mở miệng xin tha."

Bưu lập tức lộ vẻ khó xử, ấp úng nửa ngày không nói được lời nào.

"Sao vậy? Không được à?"

"Không phải… Đội trưởng, ngươi làm gì có sai lầm? Nếu có, chắc chắn là người khác hiểu lầm ngươi thôi!"

Vũ liếc hắn một cái, bật cười: "Ngươi nói cái gì vậy? Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi có cơ hội chấp hành lệnh xử phạt ta đâu."

Bưu lúc này mới cười hì hì: "Ta biết mà! Đội trưởng chưa bao giờ làm sai. Nếu ta không cần xử phạt ngươi, thì cũng chẳng cần phải hứa hẹn gì cả!"

Vũ phẩy tay: "Được rồi, vậy sau này đi theo ta. Nhưng nhớ, sẽ có lúc ngươi phải chịu khổ đấy."

"Ta không sợ chịu khổ! Đội trưởng chịu được, ta cũng chịu được!"

Vũ bật cười: "Đừng nói mạnh miệng! Cố gắng làm tốt mấy ngày trực cuối cùng đi. Ta đi tìm Đông, Nam, Tây, Bắc xem bọn họ có muốn đi cùng không."

Bưu hỏi: "Đội trưởng, có cần gọi An không?"

Vũ lắc đầu: "An sức khỏe không tốt. Chúng ta làm việc cực khổ, hắn không kham nổi đâu. Để hắn ở lại bộ lạc đi. Nếu không chịu nổi việc trực đêm, sau này thủ lĩnh sẽ đổi người khác thay hắn."

Bưu thở dài: "Thật đáng tiếc, ta còn muốn đi cùng hắn nữa."

Vũ liếc hắn một cái: "Tiếc gì chứ? Nhà ngươi ở ngay cạnh nhà hắn, chúng ta cũng không phải đi mãi không về. Vẫn còn nhiều thời gian để gặp nhau mà."

“Vậy được rồi.”

Chờ Vũ tìm xong mấy người thủ hạ, nói xong chuyện, trở lại sân của Tang Du thì đã hơn 9 giờ tối.

Đèn dầu trong thư phòng vẫn còn sáng, Tang Du đang ghi chép gì đó.

Nàng thong dong đi đến, cầm một cây kim châm thô dài trên bàn, chỉnh lại bấc đèn. Không thể không nói, sau những hiểu lầm và xung đột xảy ra trong hai ngày gần đây, nàng đã trở nên chín chắn hơn rất nhiều.

“Muộn quá rồi, đi ngủ trước đi. Trời lạnh như vậy, nơi này của ngươi đến một chậu than cũng không có.”

Hiện tại là tháng 11 theo nông lịch, trời quả thực đã rất lạnh. Ngón tay Tang Du đã tê cóng đến mức mất hết cảm giác.

Ban đầu nàng chỉ nghĩ, ghi chép xong trang này thì đi ngủ, nhưng rồi lại chép hết tờ này đến tờ khác, nhìn thấy Vũ vẫn chưa trở về, nàng lại tiếp tục ghi chép thêm một lúc nữa, thế là kéo dài đến tận bây giờ. Cuối cùng nàng cũng đặt bút xuống, duỗi người một cái.

Vũ vội vàng dùng một viên đá vuông vắn chặn lên trang giấy vừa sao chép xong, tránh để gió thổi vào trong đêm, làm bay mất bản thảo.

Lại thấy Tang Du duỗi tay về phía nàng, nói: “Ngươi sờ thử xem, có bị đông lạnh không.”

Nàng lập tức đưa tay nắm lấy đầu ngón tay của Tang Du, quả nhiên lạnh như một tảng băng.

“Lạnh quá, ngươi sẽ bị bệnh mất. Ta đi nấu nước làm ấm giường đất trước.”

“Muộn quá rồi, không cần đâu.”

“Nhưng tay chân ngươi lạnh như vậy.”

Tang Du lúc này liền ngồi xuống ghế dựa, chân đặt lên ghế đẩu bên cạnh. Đôi chân thanh tú, trắng nõn lại mềm mại.

Đây là đôi chân đẹp nhất mà Vũ từng thấy. Hai người đã ngủ chung nhiều đêm, nàng không biết đã nhìn thấy đôi chân này bao nhiêu lần. Nhưng lần này lại sinh ra cảm giác khác lạ, nhìn càng lâu càng thấy lòng dạ bồn chồn. Có lẽ vì lúc nãy Tang Du để mặc nàng vuốt ve đầu ngón tay, nên giờ nàng cũng có đủ dũng khí. Thế là nàng vươn tay, nắm lấy cổ chân nhỏ nhắn kia, rồi thuận thế vuốt ve từ gót chân lên đến mũi chân.

Tang Du không ngờ tiểu cô nương này lại to gan như vậy. Nhưng khi nàng kịp phản ứng thì chân đã bị nắm chặt trong tay Vũ. Tuy nàng không phải người khó chịu khi bị người khác chạm vào chân, nhưng trước giờ chưa từng có ai nắm chân nàng như vậy.

Đặc biệt là khi những ngón tay thô ráp của Vũ chạm vào lòng bàn chân, một trận ngứa ngáy ập đến, khiến nàng không nhịn được cong eo, muốn rút chân về. Nhưng ai ngờ sức lực của Vũ rất lớn, không để nàng rút ra được, lại còn áp vào một nơi ấm áp.

“Không cần—”

Chân lạnh như vậy, chạm vào bụng mềm mại của nàng, tuy ấm áp thật, nhưng lỡ đâu khiến đối phương bị lạnh bụng mà sinh bệnh thì không hay.

Tang Du không thể làm như vậy, cũng không đành lòng. Nhưng đùi phải lại bị giam chặt, tiểu gia hỏa này thậm chí còn đưa tay kéo lấy chân trái của nàng.

Tang Du giãy giụa, không để nàng thực hiện được, nhưng cũng không dám dùng sức mạnh trên đùi, sợ làm đau bụng mềm mại của nàng.

Thấy nàng thực sự không muốn, Vũ đành phải buông tay. Cuối cùng Tang Du cũng thỏa hiệp, để nàng đi nấu nước.

May mà bếp lò vẫn còn chút lửa than, trong nồi nước cũng còn hơi ấm, chỉ cần bỏ thêm củi là có thể đun nóng ngay.

Chờ nàng bưng nước ấm vào phòng ngủ, nữ nhân kia vẫn chưa rời thư phòng.

Vũ có chút bất đắc dĩ, quay người đi đến thư phòng.

“Ngươi muốn ngâm chân ở đây hay về phòng ngủ rồi ngâm?”

“Nếu ngâm ở đây, lát nữa đi về lại phải đi giày rơm, dẫm lên đất sẽ bị lạnh. Ngâm ở phòng ngủ đi.”

“Ngươi cứ ngâm ở đây, lát nữa ta cõng ngươi về, không để chân chạm đất là được.”

Nếu là trước đây, Tang Du chắc chắn sẽ từ chối ngay lập tức. Tiểu cô nương này thân hình nhỏ nhắn, eo cũng nhỏ, trong khi nàng nặng không dưới 180 cân (1 cân = 0.5kg), ai mà chịu nổi chứ.

Nhưng bây giờ thiếu nữ trước mặt, chiều cao đã vượt qua nàng, hai chân thon dài, vai lưng hữu lực, ánh mắt trong sáng nhưng lại vô cùng kiên định. Chứ nói gì đến chuyện cõng nàng, ngay từ lần đầu gặp mặt, Vũ đã từng cõng một con lợn nái nặng nửa tạ chạy vội mà.

Thấy nàng do dự, Vũ tưởng nàng động lòng, bèn chuẩn bị đi lấy nước lại đây.

Tang Du lại nói: “Thôi, về phòng ngủ đi. Lát nữa ngươi cũng ngâm chân chung với ta, đừng đi tới đi lui làm lạnh chân ngươi.”

“Ta tay chân không lạnh, vừa rồi sờ chân ngươi, tay ta vẫn ấm mà.”

“Không được, về phòng ngâm.”

“Vậy ta cõng ngươi qua đó luôn.”

Tang Du nheo mắt, nhìn người trước mặt, nói: “Có phải đêm nay ngươi không cõng được ta thì sẽ không chịu bỏ qua?”

Vũ lắc đầu: “Không phải, nếu ngươi thực sự không muốn, ta sẽ không ép. Nhưng mà… ta rất muốn cõng ngươi.”

“Tại sao?”

Vũ nhìn nàng, trong mắt không hề có chút dò xét, nên nàng cũng thành thật nói: “Không biết, chỉ là rất muốn.”

Tang Du im lặng ba giây, cuối cùng khẽ mở môi: “Đến đây đi.”

Vũ không ngờ nàng sẽ đồng ý, trong chớp mắt có chút kinh ngạc.

“Sao vậy, không muốn cõng nữa à? Vậy ta tự đi.”

“Không không không, muốn.”

Tang Du nhìn dáng vẻ của nàng, không nhịn được mà trêu chọc: “Ngoài cõng ra, ngươi còn có thể bế ta. Nhưng chỉ được bế từ đây đến phòng ngủ—A!”

Lời còn chưa dứt, thân thể đã bỗng nhiên nhẹ bẫng. Toàn bộ cơ thể rời khỏi ghế dựa, bị một đôi cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy sau lưng và dưới đùi. Nàng phát hiện mình đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

“Ngươi cái đồ tiểu vương bát đản này, không lên tiếng đã nhào tới—”

Vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nhưng ngay lập tức phát hiện gương mặt đối phương ở gần trong gang tấc, lập tức á khẩu.

Nàng gần như có thể ngửi thấy mùi hương trên người đối phương, khiến nàng có chút ngượng ngùng.

Dù gì nàng hiện tại cũng là một nữ thanh niên trưởng thành, bị một tiểu bằng hữu như vậy bế vào lòng thì ra thể thống gì chứ.

Lỗ tai không khỏi nóng bừng. Xấu hổ và tức giận, nàng muốn giãy giụa, nhưng lại bị đối phương ôm chặt trong tay. Khi đi ra ngoài, sợ nàng rơi xuống, Vũ còn khẽ dùng sức nâng lên, điều chỉnh tư thế một chút.

Dưới cánh tay lại vô thức ôm lấy phần trước cơ thể nàng, khiến Tang Du có một loại cảm giác không thể diễn tả thành lời. Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng tiểu bằng hữu này có phải đang lợi dụng để ăn đậu hũ nàng không đây?

May mà quãng đường này không quá dài cũng không quá ngắn, chờ Tang Du lấy lại tinh thần thì đã vào đến phòng ngủ.

Mãi đến khi nàng được nhẹ nhàng đặt xuống ghế bên mép giường, Tang Du vẫn định phê bình hành động bất ngờ của nàng ta vừa rồi. Nhưng nhìn thấy đối phương như một tiểu tùy tùng, lập tức đi bưng nước lại đây, còn nâng chân nàng đặt vào chậu nước, khăn lau chân cũng chuẩn bị sẵn trong tầm tay, nàng tức khắc chẳng biết giận kiểu gì nữa.

“Cởi giày ra, cùng nhau ngâm.”

Hai người không phải lần đầu tiên cùng nhau ngâm chân, Vũ cũng ngoan ngoãn kéo một chiếc ghế khác lại, ngồi xuống, rồi đưa chân vào chậu.

Quả nhiên như Vũ nói, chân nàng không hề lạnh.

Tang Du không khỏi hâm mộ thể chất tốt của người trẻ tuổi, đồng thời trong lòng cũng thấy vui mừng.

Vớ còn chưa được dệt, mùa đông năm nay có tuyết rơi, nhất định phải phân công cho mọi người làm, may thêm một ít vớ giày.

Hiện tại vải vóc đã có, kim chỉ cũng có, dù không biết may giày phức tạp, thì ít nhất cũng có thể khâu đế giày, chắc cũng không quá khó.

Nàng nhìn chân Vũ một lúc, rồi nói: “Sau này ta làm cho ngươi một đôi giày.”

Vũ vui vẻ hỏi: “Thật sao?”

Nhưng nhớ đến việc nàng vừa rồi vẫn còn chép sách dưới ánh đèn dầu, lại lắc đầu.

“Sao vậy, không muốn à?”

“Vì quá cực nhọc. Trời lạnh thế này, ngươi còn bận rộn chuyện khác, cứ để đội thợ thủ công làm đi. Đến lúc đó, trong bộ lạc ai cũng có giày mang.”

“Bộ lạc thì phải chờ lâu lắm. Ta xem khi nào rảnh thì làm, không rảnh thì thôi, được chứ?”

Lời nói thì vậy, nhưng nàng đã âm thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ làm một đôi giày cho Vũ.

Sau đó, Tang Du chuyển đề tài: “Tiểu đội ngươi triệu tập thế nào rồi?”

“Tiểu đội an ninh có mười người tình nguyện theo ta. Bọn họ đều có đủ năng lực, ta muốn triệu tập thêm mười người nữa.”

“Phần còn lại cứ giao cho ta, đến lúc đó ngươi chỉ cần nghĩ cách thử thách họ là được.”

Vũ ừ một tiếng, gật đầu.

Rất nhanh đã ngâm xong chân, Tang Du vừa mới nhấc chân lên thì Vũ liền kéo một chiếc khăn bông đặt lên đầu gối nàng, lại nâng chân nàng đặt lên đó, định giúp nàng lau khô.

Tang Du tuy rất hưởng thụ sự hầu hạ này, nhưng cũng cảm thấy có chút xa xỉ, cứ sai bảo tiểu cô nương hết việc này đến việc khác thế này không ổn.

Nàng vừa muốn rút chân về, nhưng lại bị giữ chặt.

“Ngươi đừng nhúc nhích, lau một chút là xong.”

“Ta tự làm được.”

“Ta làm không tốt sao?”

“Làm rất tốt, nhưng ta có thể tự làm.”

“Có gì khác nhau đâu, ta tiện tay thôi mà.”

Tang Du bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi có phải thích làm mấy việc này không?”

Vũ lắc đầu: “Không hẳn, ta chỉ là tiện tay thôi.”

“Ngươi ngâm chân với người khác cũng tiện tay như vậy à?”

“Ta chưa từng ngâm chân chung với ai khác.”

Tang Du lập tức không nói gì nữa, đành để mặc nàng giúp lau khô chân, sau đó đi giày vào rồi bưng nước ra đổ.

Cuối cùng khi nằm xuống, Tang Du vẫn bị giường lạnh băng làm cho giật mình.

Tựa hồ cảm nhận được nàng đang run rẩy, thân thể ấm áp bên cạnh lặng lẽ dịch vào gần hơn một chút.

Tang Du chợt nhớ đến đêm hôm trước bị người ta siết chặt ngón tay, cố gắng kiềm chế xúc động muốn ôm lấy khối thân thể đang tỏa hơi ấm này.

May mà lúc này Vũ mở miệng nói chuyện.

“Thủ lĩnh, nhiệm vụ đầu tiên của đội khai thác là gì?”

Khi đề tài chuyển sang công việc, những suy nghĩ lộn xộn trong lòng Tang Du lập tức nhường chỗ cho lý trí.

“Ta hỏi ngươi, đối với hầu hết các bộ lạc hiện nay, thứ quý giá nhất là gì?”

“Là muối.”

“Đúng vậy. Không có muối chẳng khác nào bị người khác bóp chặt yết hầu. Hiện tại, toàn bộ nguồn muối của chúng ta nằm ở khu mỏ kia. Nhưng khu mỏ đó cách bộ lạc nửa ngày đường, vẫn là đất vô chủ. Không nắm chặt trong tay thì chẳng thể an tâm.”

“Vậy ý của thủ lĩnh là muốn di dời cả bộ lạc đến đó sao?”

“Không. Ngọn núi đó quá lớn, phương tiện giao thông của chúng ta hiện tại chưa đủ tốt. Chỉ dựa vào mấy con trâu ngựa vận chuyển, không biết bao giờ mới xong.”

“Vậy ngươi định mở rộng bộ lạc, xây dựng một khu định cư ở đó?”

“Đúng vậy. Khu mỏ này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, nên chúng ta phải nhanh chóng hành động.”

“Muốn bảo vệ được mỏ muối, chẳng lẽ phải bao quanh nó bằng tường thành sao?”

“Nửa ngày đường, xây tường cũng không xuể. Chỉ có thể lấy ngọn núi làm trung tâm, mở rộng ra bên ngoài, lập một phân bộ lạc (1), để một nhóm người đóng quân ở đó.”

“Vậy lại phải cử người đến đóng quân sao? Còn có định trồng trọt không?”

“Ý ta là biến nơi đó thành một trại chăn nuôi tự nhiên, lấy mỏ muối làm trung tâm. Trước đây ta từng đến đó vài lần, thấy khu vực phía bình nguyên có một dải đất bằng phẳng rộng lớn, còn có một hồ nước nhỏ, cỏ mọc um tùm, rất thích hợp chăn thả. Đây cũng chính là điều ta muốn nói—ngoài muối ra, trọng điểm thứ hai là chiến mã (ngựa chiến).”

Tang Du tiếp tục: “Tương lai, liên minh sẽ mở rộng, các bộ lạc giao thương ngày càng thường xuyên. Chúng ta đã bàn bạc với Nham Thạch bộ lạc, dự định mở hai con đường thông thương giữa các bộ lạc. Đến lúc đó, nhu cầu về phương tiện vận chuyển sẽ càng lớn, trâu và ngựa đều là lựa chọn tốt nhất.”

“Thủ lĩnh có phải còn muốn xây dựng một đội kỵ binh không?”

“Bị ngươi đoán trúng rồi. Tương lai chắc chắn không thể tránh khỏi chiến sự, phải chuẩn bị trước mới được.”

“Nói như vậy, nhiệm vụ chính của đội khai thác chúng ta là bảo vệ mỏ muối và nuôi dưỡng chiến mã?”

“Đúng vậy. Đợi thêm một thời gian, ta sẽ cử một đội xây dựng đến đó dựng nhà và chuồng ngựa. Còn tiểu đội của ngươi có nhiệm vụ săn bắt càng nhiều ngựa, trâu, dê để làm phong phú trại chăn nuôi. Ngoài ra, còn một nhiệm vụ quan trọng—không ngừng mở rộng vùng đất đó.”

“Thủ lĩnh không định di dân từ Tân Địa sang bên kia sao?”

“Tân Địa vừa mới xây dựng xong, mọi người đang ổn định, không ai muốn di dời. Chi bằng thu hút thêm dân cư mới. Đợi khi bên kia phát triển, ta sẽ cho sửa lại đường, lúc đó từ đây qua đó chỉ mất một quãng đường ngắn, việc quản lý cũng thuận lợi hơn.”

“Ta hiểu rồi, thủ lĩnh.”

“Tất nhiên, các ngươi là đội khai thác, không cần định cư lâu dài ở đó. Đợi phân bộ lạc hình thành (1), ta sẽ cử người quản lý. Nếu muốn ở lại cũng được, nhưng nếu quay về, ta vẫn sẽ có nhiệm vụ mới cho các ngươi.”

"Ừm, ta biết rồi.”

“Bắt đầu lại từ đầu ở một vùng đất mới sẽ rất vất vả, chưa biết chừng còn gặp phải kẻ quấy phá, cướp bóc. Ngươi có sợ không?”

Trong bóng tối, Vũ lắc đầu: “Không sợ, ta nguyện ý làm những việc này vì ngươi.”

Tang Du đương nhiên nghe ra hàm ý trong lời Vũ nói là "vì ngươi", chứ không phải "vì bộ lạc". Thái độ của tiểu cô nương này thật rõ ràng, khiến nàng dở khóc dở cười.

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Nếu ta làm tốt, nuôi được nhiều ngựa, thu nhận đủ dân cư, có phải sẽ có phần thưởng không?”

Tang Du bật cười: “Ngươi muốn phần thưởng gì?”

“Ta còn chưa biết, để dành trước đi. Nhưng tối nay, ta có thể nắm tay ngươi ngủ không?”

Lời này rơi vào tai Tang Du, khiến tim nàng đập thình thịch như trống nổi. Hóa ra đêm hôm trước nắm tay không phải là vô ý trong lúc ngủ, mà là nàng cố ý.

“Nếu không được thì… thôi vậy.”

Tang Du nghe ra vẻ thất vọng trong giọng nói của nàng. Trong khoảnh khắc không nỡ, nàng chậm rãi đưa tay ra, cuối cùng đặt lên cổ tay Vũ.

Vũ cảm nhận được sự đồng ý của nàng, liền cẩn thận xoay tay, đan các ngón tay vào nhau, siết chặt như đêm hôm trước.

Một cảm giác tê dại lan từ đầu ngón tay, chạy dọc theo dây thần kinh, từng chút, từng chút truyền đến tận sâu trong lòng Tang Du.

“Mau ngủ đi.” Nàng nghe thấy chính mình khẽ nói.

________________________

(1) Phân bộ lạc là một nhánh nhỏ hoặc một khu định cư mới được tách ra từ bộ lạc chính. Nó giống như một chi nhánh hoặc một khu mở rộng, nơi một nhóm người di dời đến để sinh sống, khai thác tài nguyên, hoặc thực hiện nhiệm vụ cụ thể, trong khi vẫn thuộc quyền quản lý của bộ lạc mẹ.

Nói theo cách dễ hiểu là chi nhánh của công ty phân bố ở từng tỉnh hay thành phố thuộc quản lý của tổng công ty dị đó 🥂

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro