Chương 24. Đột nhiên chuyển biến
Chương 24. Đột nhiên chuyển biến
Cố Ân Nam hỏi xong, đứng yên đó, không nhúc nhích, chăm chú nhìn Kiều Mộng Tiêu, dường như nhất định phải nhận được lời giải thích mới chịu buông nàng ra.
Kiều Mộng Tiêu nghe xong, nhìn dòng người tấp nập trên phố, lơ đãng một lúc, rồi đeo kính râm, quay sang, đi đến bên cạnh Cố Ân Nam.
"Tất cả là vì hồi đó nhà cậu giàu có, còn tôi nghèo rớt mồng tơi. Nên tôi nghĩ, dù sao đi nữa, chúng ta cũng nên duy trì mối quan hệ tốt, như vậy..." Kiều Mộng Tiêu nói, đôi môi sáng bóng khẽ gợi lên một nụ cười.
"Nói như vậy, ý cậu là, nếu tôi gặp chuyện gì kỳ lạ, cậu sẽ giúp tôi phải không?" Cố Ân Nam cắt ngang lời Kiều Mộng Tiêu, sau đó nói.
"Đúng." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười.
"Phì —" Cố Ân Nam nghe xong, lườm một cái, rồi nói: "Cậu tưởng tôi là..."
"Đing ling ling —" Thế nhưng, khi Cố Ân Nam định gào lên, Kiều Mộng Tiêu bất ngờ nhận được một cuộc gọi.
"Ừ, tôi về đây." Nàng nói xong, tắt máy, vẫy tay với Cố Ân Nam rồi lên xe rời đi.
"Hừ, thái độ gì vậy chứ! Cậu tưởng tôi hiếm lạ người tốt với tôi à! Cậu tốt với tôi tôi còn thấy ghê nữa! Mà cậu nghĩ tôi ngu sao, nói gì là muốn giữ quan hệ tốt để khi gặp chuyện tôi giúp đỡ, có thể giả tạo hơn không? Nếu cậu thật sự muốn vậy, sao không cho tôi biết? Tôi không biết thì cậu tốt với tôi làm gì? Khi cậu gặp rắc rối tôi sẽ giúp sao?!" Cố Ân Nam vừa nói vừa vung tay về hướng xe Kiều Mộng Tiêu vừa đi, như đấm không khí.
Nhưng sau đó, cô nghiêng đầu suy nghĩ, rồi đưa tay che miệng, mặt đầy kinh ngạc.
Chẳng lẽ trước đó mình biểu hiện quá thẳng thắn, nên Kiều Mộng Tiêu tưởng mình thích cậu ấy, mà cậu ấy không muốn mình hiểu nhầm, nên mới nói vậy?
Hay thật ra Kiều Mộng Tiêu từng thích mình, nhưng tốt nghiệp lâu rồi, hai người trở nên xa lạ, tình cảm cũng phai nhạt, lại còn có bạn gái, nên khi gặp mình mới ứng xử như vậy?
Nói đến đây, cuộc gọi vừa rồi là của một người con gái. Nghe nội dung thì chắc là cô gái sống cùng nhà với cậu ấy!
O.M.G! Cố Ân Nam bổ nhào vào cây cột bên cạnh âm thầm phát cuồng, sớm biết vậy, lúc nãy không ngốc nghếch nói ra câu: "Tôi còn tưởng Kiều Mộng Tiêu cậu âm thầm thích tôi từ lâu."
"Hey hey, em gái, em đã mua xong hết rồi à?!" Đúng lúc này, một đôi bàn tay mạnh mẽ vỗ lên vai Cố Ân Nam.
Cố Ân Nam giật mình, quay lại, thấy là anh họ Thang Hưng Hoa, bực bội nói: "Em cái gì mà em, gọi tên tôi đi, tên!"
Nếu anh ta gọi "em gái" hay "em họ" còn đỡ, nhưng Thang Hưng Hoa lại thích gọi một chữ, lại còn giọng vùng quê, nghe mà nổi da gà.
Anh ta bất đắc dĩ giơ tay, cầm ly cà phê uống, nhìn về hướng xe Kiều Mộng Tiêu vừa đi, nói: "Cô gái xinh đẹp vừa rồi là ai vậy? Giới thiệu cho anh đi!"
Cố Ân Nam chỉ liếc anh ta một cái, xoay người, quay lại trung tâm thương mại.
---
Sau khi Kiều Mộng Tiêu về nhà, Tần Tiểu Thiên liền đặt điều khiển xuống, chạy đến giúp Kiều Mộng Tiêu cầm túi.
"Chị, chị tuyệt quá, em yêu chị, MUA~!" Tần Tiểu Thiên nhìn đồ mới, vui sướng ôm Kiều Mộng Tiêu hôn một cái lên má.
"Em còn không về à?" Kiều Mộng Tiêu uống nửa cốc nước rồi hỏi.
"Không, không, về là bị mẹ lôi đi xem mắt, sao mẹ cứ muốn chúng ta lập gia đình vậy?" Tần Tiểu Thiên nói, trong lòng đầy bực bội.
Mẹ này, một khi hóa thành mai mối, cô và Kiều Mộng Tiêu sẽ biến thành "thần nấm mốc", chẳng biết nên nói sao cho phải.
"Thông cảm đi, thế hệ mẹ em hầu hết đều vậy, nghĩ phụ nữ quá 21 tuổi phải nên lập gia đình, quá 25-26 chưa cưới là họ nghĩ chúng ta có vấn đề. Lần trước mẹ em còn lôi chị đi khám tổng thể nữa cơ." Kiều Mộng Tiêu nghe mà đau đầu.
"Đúng vậy, nhưng em vẫn không hiểu. Dù sao chuyện kết hôn sinh con không thể cưỡng ép. Em không muốn đi xem mắt chỉ để cưới, em muốn gặp một hoàng tử làm trái tim rung động, yêu say đắm, thì đời mới không uổng phí." Tần Tiểu Thiên nói, mắt tràn ảo tưởng.
"Ai, có đôi khi em thấy mình thất bại thật sự." Tần Tiểu Thiên bĩu môi, tiếp tục lầm bầm không vui: "Học đại học theo đuổi người ta ba năm, thổ lộ thì bị từ chối; đi làm gặp người vừa ý, tưởng là chân mệnh thiên tử, hóa ra là kẻ lừa đảo, lừa 5 vạn xong biến mất; bây giờ còn thất nghiệp nữa."
"Ai bảo em quá ngây thơ, sao lại cãi nhau với sếp, còn là vài ngày trước khi nhận lương, cãi xong lại bỏ luôn." Kiều Mộng Tiêu thật sự không hiểu nổi Tần Tiểu Thiên.
"Đó gọi là khí tiết! Em không lấy lương là em thiệt, nhưng đồng nghiệp đều nể em!" Tần Tiểu Thiên vẫn tự thấy mình đúng. "Chị không biết đâu, chỗ làm đó thật sự quá chán!"
"Mới ra trường ai mà chẳng nếm mùi đau khổ chứ. Có thử thách mới có thể trưởng thành. Muốn không làm hưởng, trừ khi... chết." Kiều Mộng Tiêu nói chuyện luôn luôn rất thẳng, không kiêng nể.
"Gì cơ?" Tần Tiểu Thiên cầm quýt bóc ra bỏ vào miệng ăn.
"Sau khi chết, sẽ có người đều đặn cúng vàng bạc, đúng không?" Kiều Mộng Tiêu kéo tạp chí ra, ngồi thoải mái đọc.
Tần Tiểu Thiên nghe xong, suýt nữa bị nghẹn quýt, vẻ mặt buồn bực ôm quần áo đi khỏi phòng khách.
---
Ngày họp lớp, Cố Ân Nam sáng sớm đã dậy chuẩn bị.
Thử bốn năm bộ đồ, cuối cùng chọn váy ôm màu da, khoét lỗ, trông vừa trẻ vừa giỏi giang.
Mọi thứ xong xuôi, Vương Nhị đến.
Nhưng cô không ngờ Vương Nhị lại dẫn theo một cô gái nữa.
Cô gái trông còn trẻ, có lẽ nhỏ hơn cô một hai tuổi, ăn mặc như học sinh.
"Cô Ân Nam, để mình giới thiệu một chút, đây là bạn cùng phòng của mình, Chương Tiểu Nhiễm!" Vương Nhị vừa nói vừa đẩy cô gái về phía trước. "Nhuyễn muội, đây là bạn tốt mình đã nói với cậu, Cố Ân Nam."
"Ừ, xin chào." Cố Ân Nam gật đầu, đưa tay ra.
"Chào." Chương Tiểu Nhiễm lần đầu tiếp xúc với kiểu người như Cố Ân Nam, trong khoảng thời gian ngắn hơi lo lắng.
Nói thật, nàng đột nhiên hối hận vì đến đây, nhưng mấy ngày trước xem phim kinh dị một mình. Sau đó, mấy ngày nay lại không đi làm, nếu Vương Nhị đi rồi, cô phải ở một mình, quá kinh khủng.
Vương Nhị thấy nàng bị dọa đến bộ dáng đáng thương như vậy, liền mượn thẻ căn cước của nàng mua vé máy bay, để cho nàng theo mình tới đây.
Nàng xuất thân không tốt, bạn bè cũng tương tự, nên không biết cách ứng xử với những tiểu thư giàu có.
Nhưng mà, sau khi bắt tay xong với Cố Ân Nam, Chương Tiểu Nhiễm thấy ánh mắt cô dừng lại phía sau mình.
Chương Tiểu Nhiễm nhìn sang Vương Nhị bên cạnh, định hỏi có chuyện gì, thì thấy Cố Ân Nam bỗng cởi giày, sau đó cúi người lại như mèo vượt qua Chương Tiểu Nhiễm, giơ gót lên cao, sau đó mang theo một cỗ sấm rền gió cuốn mạnh mẽ đập xuống đất!
Chương Tiểu Nhiễm theo bản năng vô thức nắm tay Vương Nhị, vẻ mặt khếp sợ chăm chú nhìn Cố Ân Nam giống như siêu nhân.
Một giây sau, Cố Ân Nam lau tóc dính vào mặt, đứng thẳng, lấy giấy vệ sinh quấn con gián chết, vứt vào thùng rác.
"Kể từ khi nhà bên cạnh dọn đến, mới xuất hiện gián, nhà cách vách rốt cuộc ở bẩn đến thế nào nha, nhất định là quần áo cả năm mới giặt một lần, nhà vệ sinh chắc chưa từng dọn. Phù..." Cố Ân Nam làm vẻ không chịu nổi, rồi đi rửa tay.
Chương Tiểu Nhiễm cười méo miệng, trông như bị rú gân. Nàng còn tưởng cô tiểu thư quý tộc mà Vương Nhị nhắc đến sẽ thanh lịch như ở trên TV hặc là trong truyện, sẽ trông tao nhã vô cùng, nhưng kết quả...
"Bình tĩnh, bình tĩnh, Nam Nam vốn chẳng có đạo đức gì đâu, cậu ấy là kiểu đặc biệt, ừm, một kiểu đặc biệt thú vị." Vương Nhị cười vui vẻ nói.
"Ờ, Vương Nhị, Tiểu Nhiễm, các cậu qua đây một chút... mình lỡ tay tháo cửa ra, các cậu qua giúp mình một chút..."
Giọng nói của Cố Ân Nam vang ra từ toilet, khiến nụ cười của Vương Nhị lập tức đóng băng.
Cái gì gọi là "đặc biệt thú vị" chứ, đây căn bản chính là kỳ quặc luôn! Chương Tiểu Nhiễm sắp phát hỏa. Quả nhiên, bạn bè của Vương Nhị không bình thường đều không bình thường hết.
Thực ra, Cố Ân Nam cũng không mạnh đến mức phá cửa. Chỉ là cánh cửa vốn đã hỏng sẵn. Tuần trước nó gần như hỏng hẳn, nhưng vì cô quá bận nên chưa sửa, hôm nay nó rốt cuộc sống hết tuổi thọ rồi.
Sau hơn hai mươi, ba mươi phút vật lộn, cuối cùng mọi người cũng ra khỏi toilet.
Vương Nhị và Chương Tiểu Nhiễm vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ, Cố Ân Nam ngồi một bên nhìn thấy, bỗng dưng nhớ đến Kiều Mộng Tiêu. Cảm giác khó chịu, chính là rất khó chịu.
Xuống máy bay, đến địa điểm họp lớp, Cố Ân Nam lấy gương nhỏ xem lại lớp trang điểm, rồi mở cửa, mỉm cười, vừa vẫy tay chào mọi người: "Mọi người, lâu quá không gặp!"
Nhưng cô không ngờ, ngay giây sau, một hạt lõi táo bất ngờ bay tới, trúng ngay lên quần áo của cô!
Trong nháy mắt, Cố Ân Nam, Vương Nhị và Chương Tiểu Nhiễm đều sững sờ.
"Này, tôi nói—" Cố Ân Nam lấy giấy lau vết bẩn, vừa đi lên trước, đứng trước cô gái vừa ném hạt táo.
"Cậu còn mặt mũi nào đến đây à!" Nhưng Cố Ân Nam không ngờ, cô gái đó lại kích động đứng lên, rồi tát thẳng vào mặt cô.
Cố Ân Nam thực sự ngây ngẩn cả người.
Cô nhìn quanh, tất cả mọi người đều đỏ mắt nhìn cô.
Sao... thế nhỉ? Cố Ân Nam ngơ ngác che má mình. Rồi cô nhìn thấy ở bàn khác, chính là Cố Vãn. Những người xung quanh đang an ủi cô ta.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót gấp gáp.
Cố Ân Nam chưa kịp phản ứng, thì tay che má cô bị kéo xuống.
"Đã lâu không gặp." Kiều Mộng Tiêu kéo tay Cố Ân Nam xuống, nhìn kỹ vết đỏ trên mặt cô, ánh mắt quét một vòng trong phòng, rồi chế giễu: "Các cậu đổi nghề rồi à? Công việc mới là làm sao để một người phụ nữ xấu hổ à? Không ngờ, lũ nhút nhát ngày xưa giờ đã trưởng thành đến mức này."
*****
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro