Chương 39

Chương 39

Không thể phủ nhận, công ty Vạn Mộc Quang Hoa do Kiều Mộng Tiêu điều hành đã trở thành một gã khổng lồ trong ngành công nghệ điện tử. Giá trị công ty không ngừng tăng đều đặn, bởi vì công ty làm đủ loại sản phẩm điện tử, gần như trở thành đối thủ mạnh trong toàn ngành. Tuy nhiên, vì phần lớn các doanh nghiệp vẫn duy trì mối quan hệ hợp tác với Vạn Mộc Quang Hoa, nên họ vừa là đối thủ, vừa là bạn bè.

Ban đầu, khi Kiều Mộng Tiêu tiếp quản Vạn Mộc Quang Hoa, mọi người gần như chẳng mấy để ý tới công ty vốn bị xem là già cỗi này, thậm chí còn lắc đầu cho rằng công ty sẽ sớm phá sản. Nhưng chỉ trong vài năm, Vạn Mộc Quang Hoa như một hành tinh lạ lặng lẽ tiến gần Trái Đất, rồi bất ngờ va chạm, tạo ra tiếng vang trên toàn cầu.

Ngày nay, ảnh hưởng của Vạn Mộc Quang Hoa giống như một cây đại thụ ngàn năm tuổi, hệ thống rễ và mạch máu nằm sâu trong lòng đất, âm thầm liên kết tất cả đất xung quanh, vừa phức tạp lại cực kỳ vững chắc, khó có gì lay chuyển được.

Đúng vậy, hiện nay, việc cổ phiếu của nhiều công ty điện tử tăng hay giảm, rất có khả năng dao động theo Vạn Mộc Quang Hoa.

Đối với nhân viên, Kiều Mộng Tiêu là người thông minh, biết tận dụng đầu tư ngược, mua lại công nghệ, duy trì khoảng cách với các lãnh đạo ngành cực tốt, đạt đến hiệu quả làm ít công to.

Nhưng đồng thời, nàng cũng là một bà chủ lạnh lùng, tàn nhẫn. Lạnh lùng, tàn nhẫn ở đây không phải là tham tiền hay cắt giảm lương nhân viên — nàng tuyệt đối không làm thế. Lạnh lùng, tàn nhẫn nghĩa là nàng chưa bao giờ cố ý giúp người để được mang ơn với ai, mọi thứ đều dựa trên năng lực nói chuyện.

Trong đợt tổ chức cải tổ lần này, phần lớn các quản lý của các công ty con đều được sắp xếp lại, ai được thăng chức thì thăng chức, ai bị thay thế thì thay thế, chưa bao giờ chần chừ không dứt khoát.

Tuy nhiên, lần này, Kiều Mộng Tiêu lại gặp một vấn đề khá rắc rối.

Vào giữa tháng trước, một lô điện thoại Vạn Mộc 1S được bán ra đã xuất hiện một số lỗi chất lượng, vì vậy nàng quyết định thu hồi toàn bộ điện thoại đã bán.

Sau khi thu hồi, Kiều Mộng Tiêu triệu tập hơn một nghìn nhân viên quan trọng tại sân thể thao phía sau tòa nhà.

Toàn bộ điện thoại thu hồi được xếp giữa sân, như một ngọn núi nhỏ.

Khi tất cả đã tập trung, Kiều Mộng Tiêu bước ra từ tòa nhà, trong tay cầm một chiếc búa sắt.

Đến trước mặt các nhân viên nghiêm túc đứng thành nhiều hàng, nàng cầm búa lắc lắc trong tay, rồi nói: "Tôi là người không nhắm mắt làm ngơ với sai sót, luôn hướng tới sự hoàn hảo. Và điều tôi ghét nhất là có người phá hỏng thành quả tôi dày công xây dựng. Qua điều tra, những chiếc điện thoại này có vấn đề, phòng sản xuất khó tránh trách nhiệm. Có thể các bạn nghĩ gian lận sẽ không bị phát hiện, nhưng tôi nói cho các bạn biết, kết quả mà sự gian lận đem lại chỉ có thể là thế này thôi!"

Nói xong, Kiều Mộng Tiêu giơ búa lên, không nương tay đập nát vài chiếc điện thoại.

Nhìn cảnh tượng này, các nhân viên đều sững sờ.

"Những chiếc điện thoại lỗi cũng như những người gây lỗi, không đáng được thương xót." Nói xong, nàng ném búa xuống đất, phủi tay, nhìn mọi người: "Các bạn hãy ra đây đập đi, đập hỏng những sản phẩm lỗi do chính tay mình làm ra, rồi mới chào đón sự tái sinh."

Sau lời nói đó, các nhân viên nhìn nhau một lúc, rồi bước lên, giẫm mạnh lên những sản phẩm lỗi, sau đó đốt hết tất cả.

Quay lại văn phòng, Kiều Mộng Tiêu áp ngón tay vào thái dương, nhắm mắt một lúc. Lúc này, điện thoại rung lên. Người gọi là Cố Ân Nam.

Vì Cố Ân Nam không hài lòng với việc Kiều Mộng Tiêu lưu tên mình là 'Sóc nhỏ, nên cô tự đổi tên liên hệ thành bốn chữ "Đệ nhất mỹ nữ".

"Làm sao vậy?" Kiều Mộng Tiêu hỏi.

"Thứ Bảy là sinh nhật Mục Tư Diêu, cậu ấy định mời tiệc tối, mình với cậu cùng nhau đi nhé!" Cố Ân Nam vui vẻ nói.

"Được thôi." Kiều Mộng Tiêu suy nghĩ một chút, tối hôm đó vừa lúc có rảnh, nên đồng ý.

Nhưng mà, Cố Ân Nam thật đúng là... những chuyện như thế này tối về nói cũng được mà.

"À, Kiều lão đại, mình vừa mới lên mạng phát hiện một chỗ rất vui, nếu có thời gian, chúng ta cùng đi chơi nhé?"

"Ồ? Chỗ nào chơi vui vậy?" Kiều Mộng Tiêu tươi tỉnh hẳn lên.

Cũng đúng, đã tới lúc đi chơi một chút, nếu không đầu óc nàng sẽ nổ tung vì công việc mất. Hơn nữa, hai người đã hẹn hò hơn hai tháng, nhưng chưa từng thực sự đi chơi cùng nhau.

"Mình không nói đâu, chỉ cần cậu biết là chỗ đó vui là được." Cố Ân Nam cố tình giữ bí mật.

"Mình đoán thử một chút, có phải giống như U Hà lần trước không?" Kiều Mộng Tiêu nghĩ đến chuyến đi U Hà, lại muốn cười.

Thế giới này sao lại có cô nàng quái chiêu như Cố Ân Nam nhỉ?

"Không phải, vui hơn U Hà nhiều, sang trọng hơn nhiều!" Cố Ân Nam đáp.

"Được, vậy thì đầu tháng tới đi nhé." Kiều Mộng Tiêu mở lịch xem, rồi nói.

"Được, để mình sắp xếp công việc công ty trước! Trước mắt mình có khách hàng, không nói chuyện với cậu nữa."

"Ừ." Kiều Mộng Tiêu xoa trán, lại nói: "Đừng quá làm mình mệt mỏi nhé, yêu cậu."

"Ai yêu mình?" Cố Ân Nam giả vờ không hiểu.

"Là mình yêu cậu, ngốc." Kiều Mộng Tiêu không nhịn được mỉm cười.

Cảm giác này thật tuyệt.

Sau khi hẹn hò với Cố Ân Nam, dù có mệt mỏi đến đâu, nàng cũng không còn cảm thấy khổ sở. Bởi trong lòng nàng rõ ràng, bất kể nàng làm gì, luôn có một cô gái đứng phía sau. Nhờ vậy, dù làm gì, nàng cũng không thấy cô đơn, cũng không thấy khó khăn nào không thể vượt qua.

Mà lúc này, Mục Tư Diêu cúi đầu, đang cắt trái cây trong căn bếp xa hoa ở Tưởng gia.

Vì vừa mới thức dậy, trên người cô chỉ mặc chiếc váy ngủ lụa, tóc chưa kịp chải, rối bù buông trên vai. Gần đây, chất lượng giấc ngủ của cô rất tệ, lúc thì lật qua lật lại không ngủ được, lúc ngủ rồi lại mơ đủ thứ chuyện lạ lùng.

Lúc thì mơ thấy con gái Tưởng Mật bị ngã, lúc thì mơ thấy mình và một người phụ nữ ở cùng giường, lúc lại mơ trở về thời còn là cô bé tinh nghịch.

Sau những đêm như vậy, quầng thâm dưới mắt Mục Tư Diêu ngày càng rõ.

Cô đặt đĩa trái cây đã cắt xong xuống, định bỏ vào máy ép, nhưng không để ý, đĩa rơi xuống đất vỡ tan tành.

Cùng lúc đó, ở phòng khách, Mật Mật lại khóc to.

"Phu nhân, để tôi làm đi." Bảo mẫu nghe thấy tiếng động, bế Mật Mật chạy tới.

"Được rồi, được rồi." Mục Tư Diêu đưa tay nhận con từ bảo mẫu, vừa dỗ vừa đi tới ghế sofa ngồi xuống.

"Ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc nữa..." Cô vừa nói, vừa làm vài biểu cảm nghịch ngợm, khiến con gái nhìn một chút rồi cười.

Lúc này, điện thoại vang lên, Mục Tư Diêu lại đưa tay nhấc lên nghe.

"Alô?"

"Tư Diêu à, ngày mai có lẽ anh không về được, thật xin lỗi... Thật ra anh đã đặt vé máy bay rồi, nhưng có việc đột xuất nên..." Tưởng Thanh Phong giải thích bên kia đầu dây.

"Không về thì thôi, không sao, anh có việc cứ lo việc của mình đi." Mục Tư Diêu vuốt ve bàn tay nhỏ hồng của con gái, trả lời một cách bình thản.

Dù sao thì cô cũng quen rồi. Ngày Mật Mật chào đời, Tưởng Thanh Phong nói chắc chắn sẽ về kịp, nhưng sau khi cô sinh, ở lại bệnh viện một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn không thấy người đâu.

Nhắc lại chuyện đó, Mục Tư Diêu chỉ muốn khóc.

Khi y tá bế con gái đến trước mặt ông bà nội, ông nội nói: "Là con gái à?"

Sau đó, bà nội nói: "Hôm nay Thanh Hà về, vừa đến sân bay, xin lỗi, chúng ta phải đi đón nó. Tư Diêu, chúng ta không phải không muốn ở bên con, nhưng..."

"Nhưng Tư Diêu vừa sinh xong mà!" Mẹ Mục Tư Diêu lúc đó không vui nói.

Mục Tư Diêu sau khi sinh xong suy yếu vô cùng nghe xong, chỉ muốn khóc, nhưng cô nhịn xuống, chỉ mỉm cười nói: "Không sao, mọi người đi đón Thanh Hà đi, lâu rồi cũng chưa gặp cô ấy mà."

Sau đó, dưới sự đồng hành của cha mẹ, cô khóc nửa ngày.

Vậy nên, việc sinh nhật không về kịp cũng chẳng là gì. Những chuyện tồi tệ hơn, anh ta còn có thể làm được. Nhưng Mục Tư Diêu đã trở nên tê liệt cảm xúc. Cứ để anh ta làm, anh thích sao thì làm vậy, miễn đừng cãi nhau, bởi con gái vẫn cần anh ta đến nuôi.

Xế chiều hôm đó, Mục Tư Diêu chăm chút bản thân thật xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, đeo túi sau đó liền đi ra ngoài.

Dù thế nào, cô cũng không thể bạc đãi chính mình.

Cô đi đạo rất nhiều nơi, từ cửa hàng quần áo đến siêu thị, mua đủ thứ, từ trang phục, trang sức đến rau củ và trái cây.

Trong siêu thị, cô gặp lại một nữ bạn cùng lớp. Cô ấy ăn mặc giản dị, khoác tay người yêu đi ngang qua, cả hai đẩy xe hàng, vừa cười vừa mua sắm, thoạt nhìn tình cảm rất mặn nồng.

Mục Tư Diêu không có cùng cô ấy chào hỏi, đẩy xe hàng quay lại quầy thanh toán.

Khi chờ thanh toán, cô nghe thấy phía sau một giọng nói quen thuộc.

Giọng nói ấy rất êm tai, thanh thoát, trong trẻo. Mục Tư Diêu chậm rãi quay đầu lại.

Người phụ nữ đang nói chuyện có dáng người nhỏ nhắn, tay cầm một hộp sữa cùng một túi giấy màu trắng đựng đồ trang sức. Bộ veston nàng mặc được làn ủi thẳng tắp, mới tinh như vừa mua. Tóc dài mềm mại hơi uốn nhẹ ôm lấy cổ, làm tăng thêm vài phần vẻ dịu dàng, đằm thắm.

Nàng trông rất xinh đẹp, gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to, trong con mắt như chôn dấu bảo thạch, nếu không sao lại sáng rực rỡ như vậy?.Làn da cũng rất mịn màng, trơn bóng trắng nõn.

Nàng đang trò chuyện với người bên cạnh, cười tươi cong cả mắt, bất giác dùng hộp sữa che miệng, nói với người bên cạnh: "Thật sao? Thật đáng mừng."

Rồi nàng quay sang, nhìn thấy Mục Tư Diêu.

Nụ cười rạng rỡ trên mặt nàng dần thu lại, trở nên ôn nhu động lòng người, nhưng lại mang theo vài phần cẩn thận xa cách.

Sau đó, nàng hạ giọng trong trẻo gọi: "Tư Diêu."

"Hiểu Viện, thật tình cờ quá." Mục Tư Diêu vừa nói vừa lấy đồ từ xe đẩy đặt lên quầy thanh toán.

Có lẽ vì quá bối rối, cô chỉ chú tâm vào việc lấy đồ, không để ý mấy món trên quầy bị xếp lệch, lắc lư. Khi cô ngẩng đầu lên, một hộp bánh liền rơi xuống.

Cô vội cúi xuống định nhặt, nhưng một bàn tay mảnh khảnh đã nhanh hơn một bước, nhặt hộp bánh đặt lên quầy.

Sau đó, hai người cũng không nói chuyện, sau khi Mục Tư Diêu thanh toán xong, cô đẩy một đống đồ tới thang máy.

"Wow, cậu quen người có tiền như vậy sao?! Tôi vừa nhìn qua, đồ cô ấy mặc và đeo đều là hàng hiệu, tính sơ sơ cũng vài chục triệu rồi!" Bạn của Lưu Hiểu Viện đặt tay lên vai nàng, nháy mắt chép miệng về phía Mục Tư Diêu.

"Ôi, tôi quên mất chuyện này, tôi hẹn gặp người ta lúc ba giờ ở trước rạp chiếu phim Gia Thành, giờ cũng hai giờ năm mươi!" Bạn nàng lo lắng vuốt tóc.

"Đừng lo lắng, bây giờ ra ngoài bắt xe vẫn kịp mà." Lưu Hiểu Viện mỉm cười.

"Vậy tôi đi trước nhé! Xin lỗi nha, Hiểu Viện!"

"Không sao, cậu đi đi." Lưu Hiểu Viện lắc đầu.

Nhìn bạn chạy ra ngoài, Lưu Hiểu Viện cho sữa vào túi, định quay về. Nhưng khi bước ra khỏi siêu thị, nàng phát hiện Mục Tư Diêu đang chất đồ vào cốp xe.

Vì thế nên Lưu Hiểu Viện bước tới.

"Tư Diêu." Nàng đứng bên cạnh, gọi tên Mục Tư Diêu.

Mục Tư Diêu nghe thấy, quay đầu lại, thấy Lưu Hiểu Viện mỉm cười dịu dàng nhìn mình.

"Ngày mai là sinh nhật của cô, nên tặng cô, sinh nhật vui vẻ nhé." Lưu Hiểu Viện thấy Mục Tư Diêu nhìn mình, mím môi, đưa túi giấy trắng ra.

"Cảm ơn." Mục Tư Diêu cảm thấy cổ họng khô cứng, ngay cả nói chuyện cũng có chút cố hết sức.

"Tôi sẽ nghỉ việc cuối tháng này, sau đó về quê với ông bà. Thành phố này... nếu không có việc quan trọng, tôi có lẽ sẽ không quay lại." Lưu Hiểu Viện suy nghĩ một chút rồi nói ra.

Nghe vậy, Mục Tư Diêu chợt ngẩng đầu, nhìn Lưu Hiểu Viện.

Xung quanh người đi lại tấp nập, mà hai người bọn họ, lại thẳng tắp đứng đó, nhìn chăm chú vào đối phương.

"Sao đột nhiên... lại muốn nghỉ việc?" Mục Tư Diêu lắp bắp hỏi.

"Vì..." Lưu Hiểu Viện nắm chặt tay, cúi đầu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tôi định về kết hôn sinh con, làm theo mong muốn của mẹ."

"Nhưng chuyện trọng đại trong đời sao có thể quyết định vội vàng như vậy? Người đàn ông đó là ai, cô thích anh ta sao?" Mục Tư Diêu bỗng trở nên hơi kích động.

"Gặp vài lần rồi, con người cũng được. Thích hay không thì thực ra cũng không quan trọng lắm, miễn vui vẻ là được." Lưu Hiểu Viện nói, cúi đầu cười khổ.

"Ngày mai là sinh nhật tôi, cô đến nhé." Mục Tư Diêu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mời.

"Hả?" Lưu Hiểu Viện cảm thấy khó tin, vì nàng còn tưởng rằng sau lời bày tỏ, mình đã bị chán ghét. Nhưng không ngờ Mục Tư Diêu lại chủ động mời mình.

"Quyết định vậy nha, tôi về trước đây." Mục Tư Diêu nói xong, lên xe, lái về nhà.

Trong lòng, ngũ vị tạp trần, không rõ đến cùng là cái gì.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro