Chương 51
Chương 51
Nghe xong, Cố Ân Nam sững sờ ngay tại chỗ.
Tuy nói đây vốn là tình huống mà cô đã lường trước, thậm chí còn không đến mức tệ như cô tưởng tượng, nhưng khi nó thật sự xảy ra trong đời mình thì vẫn khiến cô cảm thấy hoang mang, không biết phải làm sao.
Cố Ân Nam theo phản xạ nhìn sang Kiều Mộng Tiêu, rồi quay đầu, tiếp tục nói vào điện thoại với Mạc Lệ:
"Con muốn nói gì thì trong thư chẳng phải đã viết rõ ràng rồi sao? Những điều mẹ thấy, chẳng phải chính là ý của con sao? Còn chuyện con thích đàn ông hay phụ nữ, bản thân con rõ nhất. Mẹ có thể chọn không tin, nhưng con sẽ không vì mẹ không tin mà điều chỉnh hay thay đổi gì hết. Hơn nữa, gặp chuyện thì phải giải quyết cho đàng hoàng chứ? Trốn tránh liệu có giải quyết được gì không? Gì mà coi như con chưa gửi, coi như mẹ chưa thấy?"
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, chính ba mẹ đã dạy cô phải đối diện với khó khăn, phải giải quyết vấn đề. Thế mà bây giờ, gặp khó khăn rồi, tại sao lại phải vòng vo, phải trốn tránh?
"Con có biết mình đang nói gì không đó, Đại tiểu thư của mẹ!" Mạc Lệ nghe xong, bất đắc dĩ thở dài.
"Tất nhiên là con biết mình đang nói gì. Thế mẹ có hiểu những gì con đang nói không?"
"Con nói con thích phụ nữ, chứng tỏ con có vấn đề về xu hướng tính dục." Mạc Lệ im lặng một lát rồi trả lời.
"Đúng, con thích phụ nữ, nhưng xu hướng tính dục của con không có vấn đề."
"Thích phụ nữ thì chính là có vấn đề! Không có vấn đề thì phải thích đàn ông chứ!" Mạc Lệ có hơi tức giận.
"Thích phụ nữ không có nghĩa là có vấn đề, thích đàn ông cũng không có nghĩa là không có vấn đề. Vì chuyện này vốn dĩ không thể dùng 'có vấn đề hay không' để hình dung hay đo lường được." miệng lưỡi của Cố Ân Nam bỗng trở nên sắc bén khác thường.
"Con đúng là...! Nói chung, mai con phải về nhà cho mẹ, nếu không thì mẹ sẽ tới tìm con!"
"Về cũng được, nhưng ba mẹ phải đồng ý với con ba điều kiện. Nếu không đồng ý, tối nay con sẽ dọn đồ trốn đi nơi khác, đến lúc đó mẹ có tìm cũng không ra." Lúc này, cảm giác của Cố Ân Nam rất kỳ lạ: vừa lo lắng, lại vừa liều lĩnh. Lo lắng là đương nhiên, bởi vì nói chuyện nhạy cảm thế này với cha mẹ thì ai cũng sẽ thấy lo. Nhưng liều lĩnh là vì cô đã quyết tâm, như lời Kiều Mộng Tiêu nói dù sao cũng là một nhát dao, chết sớm còn được siêu thoát sớm.
"Con nhỏ chết tiệt này, con—! Ba điều kiện gì, nói đi." Cuối cùng Mạc Lệ cũng nhượng bộ.
"Thứ nhất, khi con nói chuyện, đặc biệt là khi con nói về tình cảm của mình, ba mẹ phải nghe cho hết, không được ngắt lời. Thứ hai, con đã mang cho ba mẹ rất nhiều cuốn sách, ba mẹ phải hứa sẽ đọc. Thứ ba, không được động một chút là nói chuyện đoạn tuyệt quan hệ. Máu mủ tình thâm, hà tất vì không hiểu con gái mình hay vì không chấp nhận được mà ép tất cả phải vào ngõ cụt, đúng không?" Cố Ân Nam vừa nói, vừa căng thẳng giơ tay ra đếm một, hai, ba.
Nghe đến điều kiện cuối cùng này, Kiều Mộng Tiêu hơi ngẩn người. Nàng không ngờ Cố Ân Nam lại nghĩ đến tình huống này, và còn cố gắng ngăn chặn nó xảy ra.
Đúng vậy, có không ít bậc cha mẹ khi biết con mình là đồng tính liền như phát điên, rồi buông ra những câu như: "Nếu con cứ chọn XXX, thì ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ máu mủ với con!"
"Được thôi, coi như con lợi hại." Bên kia điện thoại, Mạc Lệ nghiến răng nói ra một câu.
Cố Ân Nam thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: "Được, mai con sẽ về."
Nói xong, nghĩ một lát, cô lại bổ sung: "Ngày mai con muốn ăn cá hầm xì dầu (hồng thiêu ngư)."
Mạc Lệ hơi sững người, sau đó đáp: "Được."
Con người Mạc Lệ này cũng lạ, bà vốn chẳng giỏi nấu nướng gì, nhưng lại đặc biệt giỏi làm món cá hầm xì dầu, hơn nữa hương vị cực kỳ ngon.
Câu nói này của Cố Ân Nam lập tức chạm đúng điểm yếu mềm của bà. Thế là, cho dù bà có muốn giữ thái độ cứng rắn thì cũng chẳng thể cứng nổi nữa.
Cúp điện thoại xong, Cố Ân Nam lại nhào ngay vào lòng Kiều Mộng Tiêu.
"Ngày mai có cần mình đi cùng cậu về không?" Kiều Mộng Tiêu hỏi.
Nhưng Cố Ân Nam lại lắc đầu.
"Không cần đâu. Nếu ba mẹ mình có thể chấp nhận việc mình thích phụ nữ, đến lúc đó mình sẽ đưa cậu về để nói hết mọi chuyện. Nếu họ không thể chấp nhận, thì cũng không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Mình sợ họ quá kích động rồi lại nói những lời tổn thương đến cậu." Cố Ân Nam hơi cau mày.
"Tổn thương đến mình? Cậu xem mình có yếu ớt lắm sao? Mình đã sớm rèn luyện thành 'trăm độc bất xâm' rồi đấy nhé." Kiều Mộng Tiêu kẹp một lọn tóc của Cố Ân Nam, quấn quanh ngón tay đùa bỡn.
"Haiz, không cần vội, dù sao cũng cứ từng bước mà đi thôi." Cố Ân Nam thở ra một hơi, mỉm cười khoác lấy tay Kiều Mộng Tiêu.
Nói thật, sau khi thẳng thắn với ba mẹ, trong lòng dù vẫn lo lắng, nhưng quả thực dễ chịu hơn nhiều.
Không cần phải như trước kia, cứ giấu diếm xu hướng tính dục của mình, lúc nào cũng lo bị họ phát hiện.
Chỉ mong có một kết quả tốt, cô chỉ có thể nghĩ vậy thôi.
Ngày hôm sau, Cố Ân Nam mang theo mấy quyển sách ra sân bay.
Sau khi đổi xong vé máy bay, cô tạm biệt Kiều Mộng Tiêu.
Hai người ôm nhau thật lâu. Sau đó, Cố Ân Nam vỗ vỗ mặt Kiều Mộng Tiêu, nói: "Được rồi, mình đi đây. Cậu về công ty đi."
"Có chuyện gì thì gọi điện cho mình." Kiều Mộng Tiêu làm động tác cầm điện thoại.
"Ừ! Mình biết rồi!" Cố Ân Nam mỉm cười, rồi quay người vào cửa kiểm tra an ninh.
Vừa xuống máy bay, bật điện thoại lên, Cố Ân Nam liền nhận được cuộc gọi của Cố Vân. Sau đó, cô ngoan ngoãn đi theo Cố Vân lên xe.
"Ba, sao vẻ mặt của ba trông nghiêm trọng vậy?" Cố Ân Nam quay đầu hỏi.
"Không có gì." Cố Vân bất lực lắc đầu.
"Không có gì mà lại giống như có gì đó." Cố Ân Nam khoanh tay trước ngực, thẳng tắp nhìn về phía trước.
Cố Vân quay đầu lại, dường như muốn nói gì đó với cô, nhưng mấp máy môi một lúc rồi lại im lặng.
Về đến nhà, Cố Ân Nam phát hiện ra Mạc Lệ thật sự đã làm một con cá hồng sốt đặt trên bàn.
"Mẹ, mẹ thật tốt với con quá!" Cố Ân Nam đặt túi sách sang một bên, rồi tiến tới ôm Mạc Lệ một cái.
"Đi rửa tay đi." Mạc Lệ vỗ nhẹ vai cô.
Cố Ân Nam gật đầu, bóp một ít xà phòng rửa tay rồi mở vòi nước.
Bây giờ là sáu giờ tối, vừa đúng giờ ăn cơm.
Cô nhìn thoáng qua mâm cơm trên bàn, rồi cố gắng hít hít mùi hương, giơ ngón tay cái với Mạc Lệ: "Hình như món nào cũng ngon cả đó!"
Nói rồi, cô gắp ngay một miếng khoai tây bỏ vào miệng.
Mạc Lệ nhìn thấy vậy, khẽ ho khan, rồi đẩy đĩa cá hồng sốt về phía Cố Ân Nam.
"Mẹ, món khoai tây mẹ làm ngon thật đấy!" Cố Ân Nam vừa ăn vừa giơ ngón cái khen ngợi.
"À, cái đó... Ân Nam à, món này mới là mẹ con làm." Cố Vân nói, vừa đẩy con cá về gần Cố Ân Nam hơn.
Nghe xong, Cố Ân Nam hơi sững người. "Món này mới là mẹ làm" hay "Chỉ có món này là mẹ làm, còn lại đều không phải" — thực ra ý nghĩa cũng giống nhau cả thôi.
Thế là, cô liền gắp một miếng cá to, gỡ xương rồi cho vào miệng, vừa nhai vừa khen lấy khen để.
Lúc đó sắc mặt của Mạc Lệ mới dễ nhìn hơn một chút.
Cả nhà như có sự ăn ý, trong bữa cơm không ai nhắc tới chuyện xu hướng tính dục.
Ăn xong, Cố Ân Nam lại ngồi chơi vài ván cờ tướng với Cố Vân. Sau đó, ông mới chậm rãi thu cờ lại và đưa câu chuyện về chủ đề chính.
"Nam Nam, con nói thật với mẹ đi, có phải con từng chịu cú sốc nào đó không? Nên mới có thành kiến với đàn ông?" Mạc Lệ nghĩ ngợi rồi hỏi.
"Không phải đâu mẹ. Con chưa từng bị kích động gì, cũng không hề ghét đàn ông. Chỉ là... con thật sự không thể thích nổi đàn ông. Ở bên họ, con không tìm thấy chút cảm giác rung động nào cả." Cố Ân Nam vừa nói vừa lấy từ túi ra ba quyển sách dày đặt lên bàn trà.
"Ba mẹ, con hiểu phản ứng của hai người. Phản ứng mạnh mẽ đó, một phần là vì hai người chưa thật sự hiểu về cộng đồng đồng tính, nên vô thức coi họ là khác thường, thậm chí như ung nhọt." Cố Ân Nam vừa lật sách vừa nói.
"Thực ra, tình cảm giữa người với người rất đa dạng, không chỉ có nam và nữ mới có thể yêu nhau. Đồng tính không phải là bệnh tâm thần. Dù thế nào, những cuốn sách này, hai người nhất định phải đọc." Cô nắm tay ba bằng tay trái, tay phải nắm lấy tay mẹ, ánh mắt chân thành.
"Không bàn chuyện có phải bệnh hay không đã. Điều khiến ba mẹ lo nhất là, trên đời này có mấy ai chấp nhận loại tình cảm này? Con phải hiểu, nếu con lập gia đình với một người phụ nữ, sau này sẽ phải chịu rất nhiều áp lực. Ba hỏi con, con đã nghĩ tới chuyện con cái chưa?" Cố Vân hỏi.
"Con nghĩ rồi." Cố Ân Nam gật đầu. "Con nghĩ, hoặc là làm thụ tinh ống nghiệm, hoặc khi đến tuổi thì nhận nuôi một đứa trẻ."
"Con nói nghe thì dễ. Con tưởng làm ống nghiệm đơn giản sao? Tỷ lệ thành công chẳng cao, phụ nữ còn phải chịu nhiều đau đớn, thậm chí có người bị ám ảnh tâm lý, mắc trầm cảm." Mạc Lệ nói, giọng không vui.
"Còn chuyện nhận nuôi, thật lòng mà nói, nếu không phải bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng. Con gái bạn mẹ nhận nuôi một bé trai hai tuổi, tính tình chẳng giống cha mẹ nuôi chút nào, lại hung dữ, ít nói, thích cắn người đánh nhau. Đưa ra ngoài còn bị người ta bàn tán rằng thằng bé chẳng giống bố mẹ. Giờ con gái bạn mẹ lo lắng đến phát điên."
"Nhưng mẹ à, mẹ không thể chỉ nghĩ tới những điều xấu được. Việc gì cũng có hai mặt, đâu thể vơ đũa cả nắm." Cố Ân Nam nhíu mày.
"Gia đình dị tính nhận con nuôi đã thế, huống hồ là gia đình đồng tính. Con nghĩ sẽ không để lại bóng ma cho đứa trẻ sao?" Mạc Lệ trừng mắt nhìn con gái.
"Con nghĩ, chỉ cần có sự dẫn dắt đúng đắn, sẽ không xảy ra như mẹ nói. Chúng ta không thể chỉ nhìn mặt xấu, đúng không? Con từng xem nhiều phóng sự về gia đình đồng tính ở nước ngoài, dù có khó khăn, nhưng nhờ cách dạy dỗ đúng, họ vẫn sống hạnh phúc."
Mạc Lệ nghe xong, im lặng.
"Ba mẹ, hai người thật sự mong con hạnh phúc chứ?" Cố Ân Nam hỏi, giọng đáng thương.
"Đương nhiên rồi." Cố Vân gật đầu.
"Con cũng mong mình hạnh phúc. Đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã trôi qua. Nên sống thế nào mới không thẹn với chính mình? Sống theo ánh mắt, định kiến người đời mà bỏ qua sự lựa chọn của bản thân, hay kiên trì với lựa chọn của mình? Con sống cho con, không phải sống thay cho người khác. Cảm xúc, khổ đau, mong muốn, chỉ có chính con mới biết rõ."
Cố Ân Nam đặt tay lên ngực, mắt rưng rưng: "Vì trái tim này nằm trong máu thịt con, không ai hiểu nó cần gì hơn con. Đây không phải là chuyện tuổi tác hay kinh nghiệm có thể thay thế hay che giấu."
Mạc Lệ và Cố Vân đều sững sờ. Đây là lần đầu tiên con gái họ nghiêm túc, lệ rơi mà nói chuyện như thế.
"Nam Nam, con bình tĩnh lại đã. Mỗi giai đoạn con người đều có thứ tưởng như phải có, thiếu nó thì sống không nổi. Nhưng khi qua giai đoạn đó, tâm cảnh sẽ thay đổi." Mạc Lệ cố thuyết phục.
Cố Ân Nam lắc đầu: "Mẹ, lời đó đúng với một số người, một số chuyện, nhưng không phải với tất cả."
"Con không còn là trẻ con. Nói với ba mẹ chuyện này, là sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, không phải bốc đồng, càng không phải vì giận dỗi. Có thể nói, vì giờ khắc này, con đã nghĩ về nó hơn mười năm rồi. Ngay từ khi chưa trưởng thành, con đã biết mình có cảm xúc với con gái."
"Nếu nó chỉ là 'giai đoạn', thì đã qua từ lâu rồi. Nhưng tại sao đến giờ, con vẫn thích con gái? Vì đây không phải vấn đề giai đoạn, mà là bản chất con người con. Mẹ, xin mẹ đừng bắt con làm điều khiến con không hạnh phúc, được không?" Cô nói rồi, một giọt nước mắt rơi xuống bàn trà.
Mạc Lệ và Cố Vân thấy con khóc, lập tức đau lòng khôn xiết. Đứa con bảo bối của họ giờ lại tủi thân, buồn bã đến thế, họ nhìn mà như tim vỡ vụn.
"Thôi nào, đừng khóc nữa. Mẹ cũng đâu có mắng mỏ gì con... Khóc gì chứ..." Mạc Lệ vừa nói vừa lấy khăn tay, lau nước mắt cho cô.
"Mẹ, con nói nghiêm túc đó." Cố Ân Nam tiếp tục: "Con biết mẹ lo phụ nữ không có đàn ông bên cạnh thì không có chỗ dựa. Nhưng mẹ nhìn con đi, con mạnh mẽ thế này, bao nhiêu đàn ông còn bị con bỏ lại phía sau, chẳng lẽ con không tự lo được cho mình sao?"
"Ừ, mẹ hiểu rồi. Nhưng cũng phải cho ba mẹ thời gian suy nghĩ nữa chứ, đúng không?" Mạc Lệ nghiêng đầu hỏi.
"Vâng." Cố Ân Nam đành gật đầu.
Cuộc trò chuyện này, cô đã dốc hết sức. Chỉ là, ba mẹ thật sự nghĩ gì thì cô không biết. Nhìn dáng vẻ họ, tuy không phản đối gay gắt, nhưng cũng chẳng hề giống như tán đồng.
Sau đó, nhờ Cố Vân chuyển hướng, bầu không khí gượng gạo giảm đi không ít.
Một nhà ba người cùng đi xem phim, hai mẹ con vui đùa, Cố Vân thì cầm máy ảnh chụp. Đi đến chợ đêm, Cố Ân Nam lại kéo Mạc Lệ mua rất nhiều đồ ăn vặt, đồ thủ công dễ thương.
Mãi đến hơn 11 giờ đêm, cả nhà mới lái xe về.
Cố Ân Nam cùng ba bê mấy giỏ hoa quả từ cốp xe vào nhà.
Mạc Lệ thích ăn hoa quả, lần nào cũng mua nhiều, nhưng thường ăn không hết, phải đem biếu hàng xóm nhiều hơn phần mình ăn.
Xong xuôi, Cố Ân Nam đi tắm.
Khi mặc đồ ngủ mở cửa bước ra, cô bị giật mình vì thấy Mạc Lệ đứng ngay cạnh cửa.
"Mẹ, sao mẹ đứng đây im re vậy..." Cố Ân Nam ôm ngực hỏi.
"Không có gì... Khuya rồi, con đi ngủ đi." Mạc Lệ vỗ vai cô.
"Vâng." Cố Ân Nam gật đầu, ôm mẹ một cái rồi nói: "Mẹ, ngủ ngon."
Sau đó, cô về phòng, nằm lên giường. Vì bật điều hòa lạnh quá, một lúc sau da nổi đầy gai ốc.
Cô chỉnh lại nhiệt độ, kéo chăn mỏng mềm mại thơm tho đắp lên người.
Nhưng mùi hương đó chẳng khiến cô thấy dễ chịu hơn.
Trong đầu cô toàn những suy nghĩ rối bời.
Ba mẹ chắc hẳn đang rất buồn, dù họ không cố ý thể hiện ra.
Cố Ân Nam nghĩ đi nghĩ lại, chóp mũi cũng có chút ê ẩm.
Cô lấy điện thoại, nhắn cho Kiều Mộng Tiêu ba chữ: "Nhớ cậu quá."
"Có chuyện gì thế?" Kiều Mộng Tiêu nhanh chóng trả lời.
"Không có gì, chỉ là nhớ cậu."
"Có phải ba mẹ cậu nói gì không hay không?" Kiều Mộng Tiêu lại hỏi.
"Không, rất tốt, họ không ép buộc gì." Cố Ân Nam đáp.
Nhưng trong lòng, cô vẫn lo lắng mơ hồ, như thể sắp có chuyện gì xảy ra, chỉ là không biết cụ thể.
Điều duy nhất cô biết, là sợ hãi một ngày tỉnh dậy, mọi thứ thay đổi, giống như người mình yêu không còn ở bên.
"Vậy cũng đừng nghĩ nhiều. Thời gian này cậu áp lực lớn, mình biết. Nhưng nhất định phải tin tưởng, chúng ta chắc chắn sẽ có tương lai tốt đẹp." Lời của Kiều Mộng Tiêu tuy có vẻ sáo rỗng, nhưng lại mang đến dũng khí.
"Cậu chắc chắn sẽ ở bên mình cả đời chứ? Mặc kệ sinh lão bệnh tử, cũng không rời bỏ mình? Cho dù mình bị hủy dung, xấu xí; hay gặp tai nạn, tàn tật, hình dạng khiếm khuyết... cậu cũng sẽ không rời xa mình, đúng không?" Cố Ân Nam nhắn một đoạn dài.
"Ừ." Kiều Mộng Tiêu trả lời: "Nhưng, coi như mình xin cậu, sau này đừng nói những lời không may mắn như thế, được không?"
"Rõ, lão đại!" Cố Ân Nam cười đáp.
Trong khi đó, ở phòng khác, Mạc Lệ lật vài trang trong cuốn sách con gái đưa rồi gấp lại, đặt sang bên.
Bà nằm thẳng ở trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà như thể có thứ quỷ dữ ở đó, rồi đưa tay đặt lên trán.
" Ba Nam Nam à."
"Sao thế?" Cố Vân cũng bỏ sách xuống.
"Tôi sợ." Mạc Lệ quay sang nhìn ông.
"Tôi từng nghĩ, không ai hiểu con gái mình hơn mình cả, kể cả chính nó. Nhưng giờ tôi nhận ra, đó chỉ là ảo tưởng. Tôi không hiểu nó, thật sự không hiểu. Bỗng thấy con gái mình xa lạ quá. Không chỉ vì nó đi chệch quỹ đạo kỳ vọng của tôi, mà còn vì nó luôn sợ hãi, né tránh chúng ta." Bà nói đầy nặng nề.
Cố Vân đành phải nằm xuống, đưa tay nắm lấy tay bà: "Bà xã à, con cái lớn rồi, cũng có bí mật riêng. Không thể nói hết với cha mẹ được, đúng không?"
"Tôi biết. Nhưng nếu bí mật chỉ là chuyện thường ngày thì không sao. Đằng này, bí mật lại là... nó là đồng tính." Mạc Lệ nhắm mắt khẽ nói.
Thật lòng, bà không thể chấp nhận nổi sự thật đó.
Cho dù có giả vờ trước mặt con gái, bà cũng không lừa dối được chính mình.
Ba chữ "thích đồng tính", đọc dễ, viết dễ, nhưng để sống với nó thì không dễ dàng chút nào.
Sống hơn nửa đời người, bà biết rõ, nhiều chuyện có thể tô vẽ đẹp đẽ, nhưng thực tế thì cay đắng gấp nhiều lần.
Bà không muốn con gái bị người đời soi mói, cười chê, sống cả đời trong áp lực của xã hội chưa cởi mở này.
Mà Cố Vân cũng là vậy.
Có lẽ họ đã già, thật sự không thể hiểu nổi tình yêu giữa hai người phụ nữ, cũng không tin tình yêu ấy tồn tại. Trong mắt họ, nó chỉ như trò chơi trẻ con, căn bản không chân thật.
"Dù sao thì, từ giờ chúng ta phải tìm cách thật sự hiểu con, đúng không? Chỉ khi hiểu rõ, mới biết làm sao để con hạnh phúc." Cố Vân vòng tay cho Mạc Lệ gối đầu, an ủi bà.
"Chỉ mong trời cao phù hộ nhiều hơn." Mạc Lệ chắp tay trước ngực, thành kính.
Cố Vân nghe vậy, chỉ biết thở dài.
Tính cách Cố Ân Nam, ông không phải không biết. Cái cứng cỏi ấy, có phần di truyền từ ông, nhưng phần lớn lại từ Mạc Lệ. Ngay cả Mạc Lệ ông còn chẳng lay chuyển nổi, thì sao lay chuyển nổi phiên bản nâng cấp là Cố Ân Nam chứ.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro