Chương 52
Chương 52
Chớp mắt đã đến Tết Trung Thu.
Mục Tư Diêu và Lưu Hiểu Viện mua rất nhiều đồ.
Những chiếc bánh bao chiên nóng hổi cùng bốn cái bánh trung thu nhân thịt được đựng trong túi giấy, trông có vẻ vô cùng ngon miệng.
Ngoài ra, còn mua thêm nước giải khát, hạt hướng dương, đậu phộng, cùng tôm Nam Cực tươi, cá chim vàng nhỏ, đùi gà, bao tử heo và ít rau xanh.
"Có nặng không, chia cho tôi xách đi." Mục Tư Diêu quay sang, đưa tay về phía Lưu Hiểu Viện.
"Không nặng đâu, chị lo trông chừng Mật Mật đi." Lưu Hiểu Viện khẽ dịch túi đồ trong tay về phía mình, để Mục Tư Diêu với tay hụt.
Cách nhà khoảng trăm mét có một siêu thị lớn mới mở, quả thật tiện lợi hơn rất nhiều.
Đối với người có con nhỏ mà nói thì tiết kiệm được bao nhiêu chuyện. Hôm nay là Tết Trung Thu, bảo mẫu về nhà đoàn viên, nên Mục Tư Diêu chỉ có thể tự mình chăm con.
May là Mật Mật hôm nay rất ngoan, tinh thần phấn chấn, không khóc nháo, còn mỉm cười với mọi người. Các nhân viên bán hàng trong siêu thị đều khen đứa bé này thật xinh xắn.
Nhưng vừa về đến nhà, Mật Mật liền bắt đầu quấy khóc.
"Sao tự dưng lại khóc dữ vậy?" Lưu Hiểu Viện cất đồ ăn vào tủ lạnh xong, bước đến hỏi.
"Chắc là chưa được đi chơi đủ thôi." Mục Tư Diêu vừa dỗ dành vừa ôm lấy Tưởng Mật. "Đúng là càng ngày càng không sợ người lạ nữa rồi."
Một lúc lâu sau, đứa bé mới yên tĩnh lại, Mục Tư Diêu đặt con vào xe nôi, để mặc con chơi với món đồ treo phía trên.
Sau đó, Mục Tư Diêu ngồi xuống sofa, Lưu Hiểu Viện rót một cốc nước đưa cho cô.
"Trời tối dần rồi nhỉ." Mục Tư Diêu nhìn ra ban công thì thầm.
"Ừ." Lưu Hiểu Viện gật đầu.
"À phải rồi, cô bé nhân viên chăm sóc khách hàng mới đến hình như khá lanh lợi đấy, em tìm ở đâu vậy?" Mục Tư Diêu cầm cốc nước trong tay.
"Một học đệ giới thiệu, tính ra là học muội, vừa mới ra xã hội thôi." Lưu Hiểu Viện đáp.
"Ồ, không ngờ nha, em vẫn còn liên lạc với mấy người bạn học cũ đấy." Mục Tư Diêu mỉm cười.
"Thật ra cũng chẳng liên lạc gì nhiều, chỉ là hôm đó em hỏi trong nhóm lớp xem có ai muốn làm chăm sóc khách hàng Taobao, rồi cậu ấy liền giới thiệu cho thôi." Nói xong, Lưu Hiểu Viện còn bổ sung thêm: "Chị đừng có nghĩ lung tung đấy nhé."
"Yên tâm, tôi chẳng nghĩ gì đâu, chỉ tiện miệng hỏi thôi." Mục Tư Diêu vỗ nhẹ tay Lưu Hiểu Viện, sau đó trực tiếp nằm thẳng cẳng trên ghế sofa.
Mệt chết đi được. Đó là cảm giác duy nhất trong lòng cô lúc này.
Lưu Hiểu Viện bật tivi, sau đó cũng chui rúc vào sofa, kéo đầu Mục Tư Diêu đặt lên đùi mình, khẽ vuốt tóc cô.
"Hình như chị có nếp nhăn rồi đó, bà lão à." Lưu Hiểu Viện dịu dàng nói.
Nghe xong, Mục Tư Diêu lập tức hoảng hốt, ôm lấy mặt, rồi hỏi: "Thật không?"
"Không sao đâu, cho dù chị có thành bà lão, tình yêu em dành cho chị cũng chỉ tăng chứ không giảm." Lưu Hiểu Viện cười mắt cong cong.
Nhưng Mục Tư Diêu vẫn ngồi bật dậy, lục túi lấy gương nhỏ, soi trái soi phải cả nửa ngày.
"Trời ạ, hình như thật sự có rồi, ở khóe mắt với trán... phải làm sao đây, tôi không muốn già đâu!" Mục Tư Diêu lo lắng nắm chặt tay Lưu Hiểu Viện.
"Thật là, chị cứ nhướng mày suốt, trán đương nhiên có vết nhăn rồi." Lưu Hiểu Viện bất lực lắc đầu.
"Cũng đúng, dù gì thì mình đâu còn là cô gái trẻ trung nữa, làm sao còn mơn mởn như xưa được." Mục Tư Diêu đặt gương xuống, than thở.
"Sao mà không trẻ, em thấy phụ nữ chưa đến bốn mươi lăm tuổi thì không được gọi là già. Huống hồ chị còn chưa đến ba mươi nữa mà." Lưu Hiểu Viện giật lấy gương, soi mặt mình.
"Nhưng so với em thì tôi trông già hơn nhiều, đặc biệt là da và mắt, bây giờ tôi còn có bọng mắt nữa kìa." Mục Tư Diêu ghen tỵ, nhéo má Lưu Hiểu Viện.
"Đó không gọi là bọng mắt, mà là mí dưới. Mắt to kèm mí dưới là thứ nhiều người muốn cũng chẳng có. Phụ nữ Hàn Quốc còn phải đi phẫu thuật mới tạo được đó." Lưu Hiểu Viện cười nói.
"Quan niệm thẩm mỹ khác nhau thôi, tôi chỉ thấy chỗ thịt dưới mắt này chính là bọng mắt." Mục Tư Diêu cố chấp.
"Được rồi, bọng mắt tiểu thư." Lưu Hiểu Viện nhún vai.
"Sao em dám nói tôi có bọng mắt chứ?" Mục Tư Diêu bỗng đổi sắc mặt.
"..." Lưu Hiểu Viện quyết đoán không nói gì.
Buổi tối, hai người chỉ làm một bữa tối đơn giản rồi ngồi xuống ăn.
Cả hai đều gắp thức ăn cho nhau, sợ đối phương ăn không đủ nhiều.
Ngôi nhà này tuy chẳng thể so với biệt thự to lớn của nhà họ Tưởng, nhưng lại nhỏ nhắn ấm áp. Nhà rộng thì tình cảm nhạt, chỉ khiến người ta thấy trống trải lạnh lẽo, kiểu sống đó thật sự không hợp với Mục Tư Diêu. Cô đã qua cái tuổi ham mê đời sống vật chất xa hoa, giờ càng coi trọng việc xây dựng một mái ấm đúng nghĩa.
Ăn xong, hai người gọi điện cho người nhà, sau đó ngồi bóc hạt dưa, vừa xem chương trình đặc biệt Trung Thu trên tivi.
Trên màn hình xuất hiện một bạn học cũ của Mục Tư Diêu.
Cô gái đó khi còn đi học không mấy nổi bật, nhưng bây giờ đã phẫu thuật thẩm mỹ — gọt xương, cắt mí, nâng sống mũi, thêm lối trang điểm kiểu Âu Mỹ, thoáng chốc nhìn như con lai.
Đêm xuống, hai người cùng tựa vào lan can ban công ngắm trăng.
Trăng tròn như cái mâm, tỏa ra ánh sáng thanh khiết dịu dàng, được vô vàn tinh tú vây quanh, đẹp đến nao lòng.
Chỉ là, dường như Lưu Hiểu Viện có chuyện gì đó trong lòng, dù cười nhưng vẫn toát ra một chút u sầu nhàn nhạt.
"Tư Diêu, ngày mai em phải về nhà một chuyến." Lưu Hiểu Viện quay đầu nói.
"Hửm? Có chuyện gì thế?" Mục Tư Diêu hỏi.
"Mẹ em gọi về, chắc cũng là mấy chuyện ấy thôi." Lưu Hiểu Viện nhếch môi, cố tỏ ra không bận tâm.
"Có phải lại muốn giới thiệu đàn ông cho em không?" Mục Tư Diêu hỏi.
"Không phải, là ba em. Mẹ nói, dạo này ba không bình thường, chẳng buồn ăn uống, nhưng ba lại rất cứng đầu, không chịu đi bệnh viện. Nên em định về khuyên ba một chút, tự mình đưa ba đi khám." Lưu Hiểu Viện trông có vẻ lo lắng.
"Ừ cũng đúng, người già rồi dễ sinh bệnh. Đừng nói là người, ngay cả máy móc dùng lâu cũng hỏng hóc, cần phải sửa chữa nữa là." Mục Tư Diêu nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Lát nữa đặt vé máy bay về đi. Với lại em nhớ mang thêm tiền, phòng khi cần."
Lưu Hiểu Viện nhìn cô, rồi gật đầu.
Trưa hôm sau, Lưu Hiểu Viện được Mục Tư Diêu đưa ra sân bay.
Không hiểu vì sao, cô luôn có một dự cảm chẳng lành.
Vì vậy, cô thường ngẩn người, thậm chí khi tiếp viên hỏi muốn uống gì, cô lại lỡ miệng gọi nước cam thành nước ngọt có ga.
Xuống máy bay, cô lại bắt xe buýt, sau đó mới gọi taxi, cuối cùng mới về tới nhà.
Nhà cô ở trong một thị trấn nhỏ.
Thị trấn không lớn, đi bộ từ đầu Đông sang đầu Tây cũng chưa tới một tiếng đồng hồ.
Nhà là kiểu tự xây, ba tầng, diện tích khá rộng, trang trí cũng tạm ổn. Trước cửa có một cái sân nhỏ, trong sân trồng ít rau, còn có hai cây quất hồng bì, một cây xoài, và mấy khóm hoa hoa hồng.
Khi Lưu Hiểu Viện đẩy cổng sân ra, ba cô đang tưới rau bằng bình tưới nước.
Tóc ba thoạt nhìn đã thưa thớt hơn nhiều, có thể nhìn thấy rõ cả da đầu. Ông gầy gò, mặc áo ba lỗ màu xanh quân đội và quần đùi đen, dáng người hơi còng. Rõ ràng mới năm mươi, nhưng trông như đã ngoài sáu mươi.
"Ba, để con làm cho." Lưu Hiểu Viện đặt vali lên bậc thềm, rồi bước tới cầm lấy ấm nước từ tay ba cô.
"Con về rồi à?" Ba cô ngẩng đầu, đôi lông mày đen rậm nhíu chặt khẽ giãn ra.
"Vâng, con nhớ ba mẹ nên về." Lưu Hiểu Viện mỉm cười.
"Hình như không gầy như trước nữa, tốt rồi, tốt lắm." Ba cô đứng một bên, ngắm nghía con gái, cười hiền hậu.
"Cà này mọc tốt quá." Lưu Hiểu Viện quay lại cười, đưa tay sờ vào quả cà tròn căng.
"Ba trồng cho con đó, chẳng phải con thích ăn cà nhất sao?" Ba cô vừa nói vừa đưa tay hái một quả, để trong lòng bàn tay, vui vẻ ngắm nghía. "Hồi nhỏ con thích ăn cà luộc nhất, nhưng lại chẳng bao giờ ăn vỏ, lần nào cũng chỉ moi ruột ăn rồi bỏ lại cả miếng vỏ trong bát."
"Hồi đó con kén ăn thật, nhưng bây giờ thì cái gì cũng ăn rồi." Lưu Hiểu Viện vừa tưới nước vừa nói: "Lúc nhỏ con khó chiều quá nhỉ, không thích cháo, không thích bí đỏ, không thích ăn rau diếp, không thích ăn vịt... Ba mẹ nuôi con đúng là chẳng dễ dàng."
"Ừ, đúng thế. Nhưng lớn rồi thì ổn cả thôi." Ba cô mỉm cười.
"À, mẹ đâu rồi ạ?" Lưu Hiểu Viện hỏi.
"Bà ấy ra chợ rồi, nghe nói con về, nên đi mua thịt." Ba cô đáp.
"Vâng. Ba, con nghe mẹ nói dạo này ba không khỏe?" Lưu Hiểu Viện hỏi tiếp.
"Nghe bà ấy nói nhảm gì đấy, ba khỏe lắm." Ba cô vừa nói vừa đi qua xách vali của Lưu Hiểu Viện vào nhà.
"Ba, để con xách cho." Lưu Hiểu Viện vội đi theo.
"Con đừng lo, ba vẫn xách nổi mà." Ba cô xua tay, không cho con gái xách.
Thế là, Lưu Hiểu Viện không giành nữa, chỉ đi theo sau, nhìn ông kéo vali vào trong nhà.
Trong nhà dọn dẹp cũng tươm tất, nhưng lại toát ra cảm giác vắng vẻ, lạnh lẽo.
Nghe nói, căn nhà không có người trẻ thì từ trường cũng thay đổi.
Cảm giác trong nhà bây giờ khác hẳn lúc còn bé.
Ba quả thật rất hay cậy mạnh.
Rõ ràng tinh thần không ổn, vậy mà cứ cố tỏ ra bình thường.
Lưu Hiểu Viện không nỡ nhìn tiếp, cuối cùng giành lấy vali từ tay ba, kéo vào phòng mình.
Không lâu sau, mẹ cũng về, trên tay xách một túi sườn, ít thịt nạc, vài cái chân gà và đậu phộng.
Lưu Hiểu Viện vừa định xuống lầu, thì nghe ba ở dưới nhà bất mãn trách mẹ: "Bà nói linh tinh gì trước mặt con gái thế, nó vừa về đã coi tôi như bệnh nhân không ra gì rồi."
"Sao, tôi nói sai chắc? Ông không muốn bị coi là bệnh nhân thì đi bệnh viện khám đi, khám xong, có bệnh hay không chẳng phải rõ ràng hết sao?" Mẹ vừa nhét đồ vào tủ lạnh vừa liếc ông.
Ba cô nghe xong không nói gì, chỉ ngồi một bên nheo mắt, lặng lẽ hút thuốc
"Hôi chết đi được!" Mẹ nhăn mặt, đưa tay quạt quạt làn khói thuốc bay tới.
Ba vẫn im lặng, chỉ xoay người sang hướng khác, tiếp tục hút.
Sau đó, mẹ lấy từ trong tủ lạnh ra một túi đồ, vào bếp nấu nướng.
Lưu Hiểu Viện khẽ siết hai tay trước ngực, rồi bước xuống cầu thang.
"Ba, hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu, bớt chút thì tốt hơn." Lưu Hiểu Viện đứng trước mặt ông.
"Được rồi, không hút nữa, không hút nữa." Ba cô nghe vậy, liền dập tắt điếu thuốc.
Không lâu sau, mẹ bưng ra một đĩa xoài đã gọt sẵn.
"Ồ, xuống rồi à, mẹ vừa định gọi con." Mẹ đặt dĩa hoa quả lên bàn, vui vẻ nói.
"Vâng, mẹ." Lưu Hiểu Viện vừa nói vừa nhận tăm từ tay mẹ.
"Ngọt quá." Cô ăn một miếng, rồi lại xiên thêm một miếng, đưa tới trước mặt ba: "Ba, ăn thử một miếng đi."
"Con ăn đi, ba không muốn ăn." Ba liếc nhìn một cái rồi lắc đầu.
"Không sao, nhiều như vậy con ăn sao hết. Bố mẹ cũng ăn đi ạ." Lưu Hiểu Viện nói.
"Ông ấy bây giờ cái gì cũng không muốn ăn." mẹ vừa loay hoay với gói trà, vừa quay đầu lại nói.
Quả thật, bây giờ ba cô cái gì cũng không muốn ăn.
Ngay cả bữa tối, ông cũng chỉ ăn nửa bát cơm rồi buông đũa.
"Ba, sao lại ăn ít vậy, trước đây ba toàn phải ăn hai bát cơm cơ mà." Lưu Hiểu Viện cảm thấy không ổn.
"Không sao đâu, mọi người cứ ăn đi." ba vừa nói, vừa đẩy đĩa cà tím xào thịt băm về phía Lưu Hiểu Viện.
"Chuyện của con còn chưa có kết quả, nên ba con mới chẳng ăn uống được gì." lúc này, mẹ chen vào một câu.
Nghe vậy, Lưu Hiểu Viên im lặng.
"Bà nói linh tinh gì thế." ba cô nhíu mày.
"Tôi nói linh tinh gì chứ, chẳng phải chính ông suốt ngày lẩm bẩm muốn sớm được nhìn thấy con gái lấy chồng sinh con đó sao. Giờ con gái ngồi ngay đây, sao ông lại im re thế." mẹ vừa gắp hạt tiêu ra, vừa xúc cơm bỏ vào miệng.
"Mẹ..." Lưu Hiểu Viện bất lực.
"Con nói xem, lớn thế này rồi, sao vẫn để người ta phải lo lắng như vậy." mẹ tiếp tục nói.
Lưu Hiểu Viện lập tức cạn lời.
"Bạn cùng bàn hồi tiểu học của con giờ đã sinh đứa thứ hai rồi đó." mẹ nhướng mày.
"Hiểu Viện à, con đã từng nghĩ mình rốt cuộc thích mẫu đàn ông thế nào chưa?" lúc này, ba cô cuối cùng cũng nhịn không nổi, hỏi ra miệng.
"Kết hôn, sinh con... thật sự quan trọng đến vậy sao?" Lưu Hiểu Viện im lặng một lúc rồi hỏi.
"Tất nhiên quan trọng chứ. Với phụ nữ mà nói, đó là chuyện lớn hàng đầu." mẹ đáp.
"Vậy sao." Lưu Hiểu Viện đáp khẽ, buồn buồn trả lời.
"Dạo này con cứ ở nhà đi, mai mẹ liên lạc với lão Trương, để con gặp mặt con trai ông ấy một chút." mẹ lại nói.
"Không cần đâu, con có người yêu rồi." Lưu Hiểu Viện buông đũa, chẳng còn khẩu vị.
Nhưng câu nói này lại giống như chạm đúng dây thần kinh của ba mẹ, cả hai lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô.
"Thật à?" mẹ cười hỏi.
Lưu Hiểu Viên gật đầu.
"Thế sao không nói sớm, để ba mẹ lo lắng suốt. Người ấy thế nào, làm nghề gì?" mẹ tò mò hỏi.
"Người rất tốt, đối xử với con rất tốt. Làm kinh doanh quần áo." Lưu Hiểu Viện đáp.
"Ồ, vậy cũng ổn đó. Việc buôn bán thế nào? Tên gì? Bao nhiêu tuổi?" mẹ hỏi tiếp.
"Buôn bán cũng ổn, tên là Mục Tư Diêu, cùng tuổi với con." Lưu Hiểu Viện trả lời, trong lòng thấp thỏm.
"Mục... gì cơ?"
"Mục Tư Diêu. Mục trong 'nghiêm túc', Tư trong 'suy nghĩ', Diêu trong 'xa xăm'." Lưu Hiểu Viện khẽ nói, có chút lo lắng.
"Tên hay đó." ba mỉm cười gật đầu.
"Ôi, có ảnh không, cho ba mẹ xem một chút!" Mẹ liền háo hức.
"Không có, cô ấy không thích chụp ảnh." Lưu Hiểu Viện bịa một cái cớ.
"Vậy lúc nào dẫn về cho ba mẹ gặp đi. Người ấy trông thế nào, có đẹp trai không?" mẹ lại hỏi.
"Ừm... rất đẹp, rất soái." Lưu Hiểu Viên vừa nói, lòng càng nặng trĩu.
Nếu họ biết Mục Tư Diêu là con gái chứ không phải con trai, sẽ thế nào đây?
Chắc chắn sẽ nổi giận lắm.
"Ba, dù sao thì mai ba cũng nên đến bệnh viện một chuyến, con đi cùng ba." Lưu Hiểu Viện liền đổi đề tài.
"Đúng đó, phải đi một chuyến cũng để chúng tôi yên tâm. Ông xem, Hiểu Viện đã về tận nhà, ông chẳng lẽ vẫn cứ từ chối mãi sao." bà nhìn chồng.
Cuối cùng, ba cô nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu.
Đêm đó, nằm trên giường, Lưu Hiểu Viện chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Nếu như năm đó mình không bất ngờ nói với Mục Tư Diêu rằng mình thích cô ấy, thì bây giờ sẽ ra sao?
Có lẽ... đã kết hôn rồi.
Vậy thì sẽ chẳng còn cơ hội phải để rối rắm vì những chuyện này nữa.
Nhưng, cô không hối hận.
Chỉ là, cô không biết rốt cuộc mình nên làm thế nào mới đúng.
Nói là mình có người yêu, nói là mình thích một người tên Mục Tư Diêu, nhưng lại không tài nào thốt lên được rằng Mục Tư Diêu là một cô gái.
Rốt cuộc vẫn là quá nhát gan sao.
Người ta nói, nếu việc công khai thân phận sẽ gây tổn thương nặng nề cho cha mẹ, thì tốt nhất đừng vội nói ra.
Đêm đó, Lưu Hiểu Viện ngủ không yên, luôn mơ thấy nhiều giấc mơ kỳ lạ hỗn loạn. Hơn nữa cảnh trong mơ hết cái này lại nối cái khác, chẳng thể thoát ra.
Đến khi mở mắt, đã là 8 giờ rưỡi sáng hôm sau.
Cô hiếm khi ngủ muộn thế này, hôm nay lại là ngoại lệ.
Rửa mặt thay đồ xong, cô liền đưa ba bắt xe vào thành phố.
Sau đó, cô đưa ba đến bệnh viện.
Suốt dọc đường, sắc mặt ba rất nghiêm nghị.
Khi ba nghiêm nghị, trông thật sự có chút đáng sợ, có lẽ vì cặp lông mày quá rậm, đôi mắt quá sắc, gò má lại hóp sâu.
Mẹ thì trông tự nhiên hơn nhiều.
Xuống xe, gặp người quen, họ lại như thường lệ hỏi han chuyện tình cảm của Lưu Hiểu Viện. Mẹ lập tức hớn hở đáp: "Nó có bạn trai rồi."
Chuyện "có bạn trai" đối với mẹ, tựa như điều rất đáng tự hào. Rằng con gái đã có bạn trai, mà bạn trai còn không tệ, chứng tỏ con gái mình không phải là không ai muốn.
Sau khi ba làm xong kiểm tra, bác sĩ nói phải vài ngày sau mới có kết quả. Thế là cả nhà lại rời bệnh viện.
Trên hành lang, có người nhà bệnh nhân ngồi ủ rũ thở dài.
Đột nhiên, trong lòng Lưu Hiểu Viện dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.
"Ba, bất kể kết quả kiểm tra thế nào, cho dù sức khỏe vẫn ổn, ba cũng phải hứa với con sau này bỏ thuốc bỏ rượu, được không?" Lưu Hiểu Viện quay đầu lại nói.
Ba cô ngẩn ra một chút, rồi gật đầu.
"Ông đúng là chỉ nghe lời con gái thôi." Mẹ đứng cạnh nhìn sang, có chút chua nói.
Lưu Hiểu Viện chỉ có thể cười cười.
Sau đó, cô gọi điện cho Mục Tư Diêu, nói rằng mấy ngày tới sẽ ở nhà chờ kết quả xét nghiệm.
Tối hôm đó, Lưu Hiểu Viện lại nằm mơ.
Cô mơ thấy ba mình co ro dưới đất, đau đớn đến dữ tợn, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào cô, muốn nói gì đó, nhưng môi mấp máy mãi mà chẳng phát ra được âm thanh nào.
Lưu Hiểu Viện giật mình tỉnh giấc, bàn tay nắm chặt ga giường, mãi lâu sau mới nhận ra cả người đã đầm đìa mồ hôi.
Cô ngồi dậy trong ánh trăng, mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của Mục Tư Diêu.
Mục Tư Diêu bảo cô đừng quá lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Lưu Hiểu Viện ném điện thoại sang một bên, bước xuống giường, mở cửa đi ra nhà vệ sinh, nhưng phát hiện đèn phòng khách và nhà vệ sinh đều sáng.
Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nôn ọe dồn dập, còn trên bàn ăn trong phòng khách đặt một bát nhỏ thức ăn. Mẹ ngồi đó, vẫn mặc nguyên quần áo, chống cằm nhìn chằm chằm vào bát thức ăn, ngẩn ngơ.
"Ba, ba sao vậy?" Lưu Hiểu Viện hoảng hốt gõ cửa, nhưng ba không trả lời.
Thế là cô vội chạy xuống, ngồi cạnh mẹ, hỏi: "Mẹ, ba làm sao thế?"
"Ông ấy vừa tỉnh dậy nói đói bụng, muốn ăn chút gì, nên mẹ hâm nóng ít cơm canh cho ông ấy. Ai ngờ ăn được mấy miếng thì nói khó chịu, rồi chạy đi nôn." Mẹ chống khuỷu tay lên bàn, lông mày nhíu lại, cả người trông rất mệt mỏi.
Nghe xong, Lưu Hiểu Viện lặng lẽ ngồi xuống cạnh mẹ.
Một lát sau, cửa nhà vệ sinh mở ra, ba cô bước ra ngoài.
"Sao rồi, có cần uống chút nước không?" Mẹ cô vội vàng đứng lên hỏi.
Nhưng ba chỉ phất tay, không quay đầu lại, rồi lặng lẽ trở về phòng.
"Con đi ngủ đi." Mẹ thở dài, xua tay với Lưu Hiểu Viện, rồi đứng dậy dọn bát đũa.
Lưu Hiểu Viện đón lấy bát đũa trong tay mẹ, nói: "Mẹ đi ngủ đi, để con dọn."
Chờ đợi kết quả kiểm tra là một quá trình cực kỳ khó khăn. Trong lúc đó, chẳng làm được gì ngoài việc nhẫn nại chờ đợi.
Lưu Hiểu Viện tra các triệu chứng của ba trên điện thoại, thấy đủ mọi loại giải thích, mỗi cái đều khiến người ta rùng mình.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy rõ ràng những chuyện bất lực trong cuộc sống thật sự quá nhiều. Biến cố có thể ập đến bất cứ lúc nào, chẳng ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra điều gì.
Vài ngày sau, cuối cùng kết quả xét nghiệm cũng có.
Trên giấy ghi: ung thư thực quản.
Đây là kết quả mà Lưu Hiểu Viện đã nghĩ tới, nhưng vẫn cố hết sức cầu nguyện rằng không phải. Thế nhưng, cầu nguyện cũng vô ích, điều phải đến vẫn đến.
Cả người cô lạnh toát, đầu óc trống rỗng.
Thế nhưng, ba chỉ nhìn qua tờ giấy, rồi lặng lẽ đi lên phía trước, không nói một lời.
Bước chân ông nặng nề giống như bị buộc vào nghìn cân cát.
Trong mắt mẹ cũng ngấn lệ.
"Sao lại thế... sao lại thế chứ..." Mẹ nắm chặt tay Lưu Hiểu Viện, suýt chút nữa ngất xỉu.
=======
Lời tác giả:
Viết xong chương này, trong lòng thật sự không dễ chịu. Trong cuộc sống, biến cố xảy ra rất nhiều.
Lần đầu tiên tôi biết đến cái chết chắc là khi tôi năm, sáu tuổi. Lúc đó cha nuôi xung đột với người khác, cuối cùng bị đánh trọng thương, vài ngày sau thì mất.
Rồi đến thời tiểu học, ông lão hàng xóm mắc ung thư thực quản, bị dày vò mấy năm, chẳng ăn uống được gì, gầy trơ xương, từng chiếc xương sườn nhô ra rõ rệt, trông rất đáng sợ, chẳng bao lâu sau cũng qua đời.
Năm nhất đại học, bà nội vốn bệnh tật triền miên cũng qua đời vì nhồi máu não cùng các bệnh khác.
Rồi đến năm ba, ông nội qua đời vì ung thư thực quản, tiểu đường và lao phổi, chạy chữa vô hiệu.
Con người thật sự không kiên cường như chúng ta nghĩ.
Cho nên, nhất định phải biết trân trọng và bảo vệ bản thân. Khi còn trẻ, nhất là phải chú ý đến ăn uống, đừng dầm mưa, đừng gội đầu tắm rửa khi đang kỳ kinh, cũng đừng thức khuya.
"Ừm, chính là như vậy."
*****
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro