Chương 6: Buổi xem mắt biến thành thương chiến
Chương 6: Buổi xem mắt biến thành thương chiến
"Không phải là tôi có ý đó đâu. Nếu cậu thật sự có việc thì cứ đi đi, tôi cũng không ép. Dù sao thì sau này nếu tôi trở thành chị dâu của cậu, muốn ăn cơm với nhau thì còn rất nhiều cơ hội." Kiều Mộng Tiêu khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn cô.
Nà-ní...?
Vốn dĩ định bắt chước Đoàn Dự thi triển "Lăng Ba Vi Bộ" mà chuồn đi, nhưng Cố Ân Nam lại lập tức thắng gấp.
Không được, khoan đã! Nếu người phụ nữ này thật sự trở thành chị dâu mình, chẳng phải cả đời này mình sẽ bị đè đầu cưỡi cổ sao? Không thể nào! Người ta đã dùng thành tích và tài hoa để đánh bại mình, lại còn dùng nhan sắc để cướp hào quang của mình, giờ còn định lợi dụng cái danh "chị dâu" để áp chế mình nữa sao? Tuyệt đối — không thể!
Vì thế, Cố Ân Nam quay người lại, nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp: "Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ cần gửi cái tin nhắn là xong. Vậy thì, chúng ta cùng ăn cơm đi!"
Nói rồi, cô bê nửa phần bít-tết tiêu đen còn lại đặt xuống bàn của Cố Trường Quân.
Không được! Tuyệt đối không thể để nữ nhân họ Kiều này áp đảo mình!
Cố Ân Nam vừa nhét một miếng thịt vào miệng, vừa nhìn Kiều Mộng Tiêu ngồi đối diện, rồi cầm ly nước cam lên uống một hơi. Ai ngờ — bị sặc!
"Khụ khụ khụ!" Cô cúi gằm mặt, ho đến run cả người.
"Con bé này, ăn uống gì mà vội thế? Có ai giành với em đâu." – Cố Trường Quân vừa vỗ lưng, vừa lắc đầu bất lực.
"Có câu 'nóng vội thì ăn chẳng được đậu phụ nóng', cho nên việc gì cũng cần từ từ mà làm, đúng không, tiểu thư Sóc nhỏ?" – Kiều Mộng Tiêu vừa khuấy cà phê bằng thìa nhỏ, vừa chậm rãi bồi thêm một câu.
Quá độc! Một mũi tên trúng hai con chim chứ còn gì! Ý người đàn bà này rõ rành rành chính là: "Muốn đè được tôi à? Cô còn non lắm, đừng có tham vọng viển vông nữa!" Aaaa!
"Hừ, tôi là kiểu người cho dù phải trả giá lớn cũng sẽ ăn được miếng đậu phụ nóng đó. Bởi vì cái tinh hoa của đậu phụ nóng chính là chữ 'nóng', cho dù bỏng rát đến phồng rộp cả miệng, thì cũng đáng! Cuộc sống mà không có chút kích thích, thì còn ý nghĩa gì nữa?" – Cố Ân Nam dõng dạc tuyên bố, trong lòng không khỏi vỗ tay bôm bốp khen ngợi bản thân.
Người có chí Cố Ân Nam! So mồm mép thì ai chẳng biết, phải nghẹn chết nữ nhân đối diện này cho bằng được!
"Thế nếu miếng đậu phụ nóng đó vốn chẳng phải mỹ vị số một thế gian thì sao? Ăn vào cũng chẳng được thỏa mãn gì thực tế, vậy thì khổ sở ăn làm gì?" – Kiều Mộng Tiêu đặt thìa xuống, nhàn nhạt hỏi.
"Có phải mỹ vị số một hay không thì đã sao? Dù thế nào tôi cũng chỉ dốc sức vì thứ mình thích mà thôi." – Cố Ân Nam đáp lại ngay.
Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn cô gái trước mặt. Không hiểu sao, nàng cảm thấy Cố Ân Nam đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.
Ngày trước, đúng là Cố Ân Nam rất xuất sắc, nhưng có lẽ vì gia đình quá giàu có, được nuông chiều từ bé nên đặc biệt không chịu nổi khổ cực.
Với Cố Ân Nam, cái gì cũng muốn tốt nhất, từ ăn mặc cho đến mọi thứ khác. Cô học giỏi, là vì không muốn để cuộc đời hoàn hảo của mình dính chút tỳ vết nào. Cô ăn diện như công chúa, là vì muốn biến mình thành hình tượng trong cổ tích.
Ngày ấy, dù thích hay không, bất cứ việc gì cô cũng dốc toàn lực để làm. Có lần trong kỳ thi thử lớp 12, cô còn vì kiệt sức mà phải nhập viện.
Và đó cũng chẳng phải lần đầu.
Cho nên, cho dù Cố Ân Nam có giỏi đến đâu, Kiều Mộng Tiêu vẫn khinh thường. Bởi trong mắt nàng, sống theo kiểu tam quan (thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan) như vậy thì chẳng có gì vui vẻ, thà chết còn hơn.
Thế nên, sau khi Cố Ân Nam trở lại trường, câu đầu tiên Kiều Mộng Tiêu nói với cô là: "Này, có những thứ, không đủ tư chất thì đừng cố quá."
Chính câu đó đã khiến Cố Ân Nam — người vốn luôn nỗ lực đuổi theo và muốn vượt qua nàng — càng thêm căm ghét.
"Tôi ghét cậu nhất! Tôi không cần cậu nói với tôi những lời đó, bởi trong mắt tôi, cậu chẳng là cái gì cả!" – khi ấy, Cố Ân Nam gào lên, rồi quay người chạy ra khỏi lớp.
Mà Kiều Mộng Tiêu vốn còn muốn nói thêm, lại nuốt vào trong.
Khi ấy, nàng thật ra định nói tiếp: "Quá hoàn hảo lại chẳng phải chuyện tốt. Một người chỉ cần có một hai điểm sáng là đủ. Còn những cái khác, cũng có thể coi như một dạng 'khiếm khuyết đẹp'. Còn cậu, đã đủ xuất sắc rồi, nên đôi khi hãy nghĩ đến sức khỏe của mình. Nếu cơ thể suy sụp, thì tất cả chẳng còn ý nghĩa gì."
Tiếc là Cố Ân Nam không đủ kiên nhẫn để nghe, còn Kiều Mộng Tiêu, từ đó về sau cũng không nhắc lại nữa.
Thật ra, Kiều Mộng Tiêu chưa từng nói nỗ lực là sai. Ngược lại, nỗ lực là điều đáng khen ngợi, nhưng chuyện gì cũng cần có mức độ. Đời người không dài cũng chẳng ngắn, quan trọng là phải sống thoải mái. Hơn nữa, cái gì cũng mù quáng theo đuổi sự hoàn hảo, đến cuối cùng lại chẳng biết mình giỏi nhất ở đâu, muốn nhất là cái gì, thì chẳng phải rất vô vị sao?
Mà giờ đây, Cố Ân Nam đúng là đã thay đổi nhiều rồi.
Nghĩ đến đây, Kiều Mộng Tiêu nở một nụ cười vui mừng.
Thấy Kiều Mộng Tiêu không phản bác gì nữa, Cố Ân Nam lập tức giơ ngón cái trong lòng: — Oh yeah, cuối cùng cũng làm tên kia cứng họng rồi! Lần đầu tiên trong đời đấy, đáng chúc mừng, vỗ tay tung hoa!
"Quay lại chuyện chính đi, chẳng phải chỉ uống nước bị sặc thôi sao, sao hai đứa lại lôi ra nhiều lý lẽ kỳ quái thế này?" – bên cạnh, Cố Trường Quân khó hiểu lên tiếng.
Thế là, cảm giác ưu việt mà Cố Ân Nam tự mình xây dựng trong phút chốc liền ầm ầm sụp đổ tan tành.
Anh trai à, anh có biết câu "nhân gian bất xé" không?
Cố Ân Nam liếc xéo Cố Trường Quân.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đã mang món ăn của Kiều Mộng Tiêu và Cố Trường Quân lên.
"À đúng rồi, nghe nói Kiều tiểu thư là tổng tài của công ty Vạn Mộc Quang Hoa, có phải vậy không?" Cố Trường Quân cuối cùng cũng kéo chủ đề trở lại đúng quỹ đạo.
"Không sai." Kiều Mộng Tiêu gật đầu.
Nghe xong, Cố Ân Nam lập tức cả người chấn động. Vạn Mộc Quang Hoa ——??? Chính là cái tập đoàn đồ gia dụng khổng lồ mới nổi gần đây sao?! Nói đâu xa, cái máy ép nước trái cây mà cô vừa mới mua mấy hôm trước, chính là sản phẩm của công ty này! Không chỉ thế, cái tủ lạnh mới mua của mẹ cô, cũng mang nhãn hiệu đó!
Mà quan trọng nhất là, trong hai chiếc điện thoại mà cô dùng, thì một chiếc cũng là của công ty ấy!
Công ty này thực ra đã thành lập từ nhiều năm trước, chỉ là vì nhiều nguyên nhân, trước đây không mấy nổi bật. Nhưng mấy năm gần đây lại bất ngờ bùng nổ vươn lên.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Ân Nam chỉ còn một câu lượn lờ —— Trời ạ! Số tiền mà người phụ nữ này kiếm được, nếu chất hết vào nhà, chắc phải làm nổ tung nóc nhà mất! Nhưng, có thể đưa một công ty từng không ra gì lên đến tầm này, quả thật là bản lĩnh không nhỏ.
Tại sao...? Tay Cố Ân Nam khẽ run, bỗng dưng cảm thấy công ty của mình trở nên nhỏ bé đi nhiều.
"Vậy thì, tại sao cô lại đồng ý đi xem mắt với tôi?" Cố Trường Quân tiếp tục hỏi.
"Sao, tôi không đủ tư cách à?" Kiều Mộng Tiêu nhướng mày hỏi ngược lại.
"Tất nhiên không phải." Cố Trường Quân đưa tay xoa sống mũi. "Là tôi không xứng."
Dù sao thì, tuy anh cũng là con trai của một tập đoàn lớn, nhưng bản thân lại chẳng có chí lớn gì, chỉ muốn mở một cửa hàng nhỏ sống qua ngày. So với Kiều Mộng Tiêu, đúng là kém xa.
"Nếu trong lòng anh thật sự cảm thấy bản thân không xứng, vậy tại sao còn lựa chọn đồng ý gặp tôi?" Kiều Mộng Tiêu vẫn là Kiều Mộng Tiêu, lời nói thẳng thắn, đánh trúng trọng điểm.
Sắc mặt Cố Trường Quân khẽ thay đổi. Nhưng nghĩ đến mục đích ban đầu là khiến Kiều Mộng Tiêu tự bỏ cuộc, nên vẫn nén lại.
"Nói thật thì, tôi cũng chẳng ôm hy vọng gì." Cố Trường Quân thuận theo lời nàng tiếp tục.
"Cho nên?" Lần này, là Kiều Mộng Tiêu thuận theo anh mà hỏi.
"Cho nên, có lẽ chúng ta không hợp nhau lắm." Cố Trường Quân trả lời.
"Sai, là hoàn toàn không hợp." Kiều Mộng Tiêu chống tay lên bàn, khóe môi khẽ nhếch.
Cố Ân Nam suýt nữa phun máu. Quả nhiên mà, "Kiều Thúy Hoa" chính là loại người như vậy, lúc nào cũng tỏ ra cao cao tại thượng! Nhưng, Cố Ân Nam cũng không tiện nói gì. Dù sao thì, chuyện "không hợp" trước hết cũng là do chính Cố Trường Quân nói ra.
Rõ ràng Cố Trường Quân cũng không ngờ Kiều Mộng Tiêu lại nói thẳng như vậy, nên nhất thời sững sờ.
"Nhưng có lẽ, chúng ta có thể làm vài chuyện hợp." Kiều Mộng Tiêu vừa nói, vừa cầm dao nĩa, chậm rãi cắt miếng bít tết.
"Ý cậu là gì?" Cố Ân Nam cuối cùng không nhịn được nữa. Nhưng Kiều Mộng Tiêu chỉ mỉm cười nhìn cô.
"Chuyện gì vậy?" Cố Trường Quân khó hiểu hỏi.
"Chuyện này còn phải nói từ công ty GT của cha anh. Vài ngày trước, dự án hợp tác sản phẩm số giữa hai bên, chắc anh cũng biết rồi chứ?" Kiều Mộng Tiêu thong thả nói.
GT là công ty máy tính ăn khách nhất trong nước hiện nay, từ hai năm trước đã tung ra thương hiệu điện thoại di động của riêng mình. Khi vừa ra mắt, lập tức tạo nên một cơn sốt mua hàng. Đi ra đường, lên xe buýt, đâu đâu cũng thấy người cầm chiếc điện thoại đó.
Mà nhà cung ứng linh kiện quan trọng cho loại điện thoại ấy, lại đúng là Vạn Mộc.
Nhưng, vào giữa năm ngoái, Vạn Mộc cũng tung ra thương hiệu điện thoại của riêng mình. Vì phong cách quá giống với GT, nên bị GT kiện. Vụ kiện ấy kéo dài nửa năm, nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả.
Sau khi nghe dì nàng đơn giản kể qua về gia thế của Cố Trường Quân, Kiều Mộng Tiêu mới nảy ra ý định muốn gặp gỡ cậu công tử này.
"Có biết chút ít, nhưng tôi cũng chẳng giúp gì được." Cố Trường Quân trả lời ngắn gọn. Anh vốn chẳng mấy khi để tâm đến mấy chuyện đó, dù sao bên trên còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ. Thậm chí, người ngoài nhắc đến GT, cũng không biết còn có một "thiếu gia" tên Cố Trường Quân.
"Đừng lo, anh chỉ cần làm theo lời tôi nói là được." Kiều Mộng Tiêu cắt xong thịt, rồi xiên một miếng đưa lên miệng, nhai chậm rãi.
"Khoan đã, tại sao cô chắc chắn tôi sẽ giúp cô?" Cố Trường Quân nheo mắt lại.
"Rất đơn giản." Kiều Mộng Tiêu lấy khăn giấy lau khóe miệng, nói: "Bởi vì người phụ trách mảng thiết kế điện thoại trong công ty chúng tôi, chính là Từ Đào."
Câu này vừa thốt ra, Cố Trường Quân lập tức sững sờ.
Người phụ nữ trước mặt này, vậy mà lại nắm rõ cả đời sống riêng tư của anh đến thế! Chắc chắn là ngay từ đầu đã tính toán kỹ càng rồi.
Nhìn thấy phản ứng của Cố Trường Quân, Kiều Mộng Tiêu hơi hài lòng. Xem ra, việc ôm chân Phật tạm thời mà điều tra kỹ về người này, quả thực rất hữu ích.
"Tối nay tôi sẽ cho cô câu trả lời." Cố Trường Quân nghĩ ngợi rồi cau mày nói.
Còn bên cạnh, Cố Ân Nam thì đã sớm bị xoay như chong chóng, đầu óc mơ hồ rối loạn. Dù chẳng hiểu họ đang nói gì, nhưng lại cảm thấy vô cùng ghê gớm.
Hơn nữa, cái khí thế mạnh mẽ khó hiểu trên người Kiều Mộng Tiêu kia là sao vậy chứ?!
"Tiểu thư Sóc nhỏ, nếu cậu chưa no, thì ở đây còn có salad đấy." Lúc này, Kiều Mộng Tiêu nhìn chiếc đĩa đã trống trơn của Cố Ân Nam, rồi đẩy một phần salad rau tới trước mặt cô vẫn đang ngây người.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro