Chương 140: Phiên ngoại - Tu chân thiên

Giang Thu Ngư cố gắng nhớ lại vẻ mặt Lâm Kinh Vi khi lần trước nàng kiểm tra túi thơm.

Người này diễn kịch rất giỏi, luôn tỏ ra vẻ mặt lạnh nhạt, Giang Thu Ngư nhất thời thật sự không nhớ ra có chỗ nào không thích hợp.

Thật ra nàng có thể trực tiếp hỏi Lâm Kinh Vi về túi thơm đó, nhưng Giang Thu Ngư nghĩ, nếu Lâm Kinh Vi thật sự có chuyện giấu giếm nàng, chắc chắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, dù nàng có lật đi lật lại kiểm tra túi thơm, đoán chừng cũng không tìm ra được gì.

Vả lại, khi không có bằng chứng, Giang Thu Ngư cũng không thể cứ liên tục nghi ngờ Lâm Kinh Vi.

Nhưng trong lòng nàng cuối cùng vẫn còn một nghi vấn.

Đã không thể hỏi thẳng, vậy nàng lén lút nhìn trộm không được sao?

Nhân lúc Lâm Kinh Vi không chú ý, nàng lại cẩn thận kiểm tra túi thơm của Lâm Kinh Vi một lần là được.

Dĩ nhiên, nàng không phải nghi ngờ Lâm Kinh Vi, chỉ là có chút tò mò thôi.

Ừm, thật chỉ có một chút xíu tò mò thôi.

Lâm Kinh Vi thấy Giang Thu Ngư dường như không nghĩ nhiều, không nhịn được trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nàng biết A Ngư rất thông minh, càng là thời khắc quan trọng, bản thân càng không thể lộ ra vẻ khác thường, để tránh bị A Ngư phát hiện.

May mà, Giang Thu Ngư không hỏi nhiều.

Lâm Kinh Vi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc thêu túi thơm cho Giang Thu Ngư. Tay nghề thêu của nàng không tệ, khi Giang Thu Ngư vừa đưa ra yêu cầu, Lâm Kinh Vi trong đầu đã có ý tưởng đại khái.

A Ngư đã thích, vậy thì thêu nhiều cái, còn có thể thường xuyên thay đổi.

Một người một hồ ly dựa sát vào nhau, chậm rãi chìm vào giấc ngủ, cả hai đều không nhận ra những suy nghĩ nhỏ nhặt của đối phương.

...

Phó Tinh Dật đã chết, Lâm Kinh Vi cố ý dành thời gian tu sửa xong trận pháp bên ngoài vực sâu vô tận, tránh cho ma thú bên trong lại chạy ra hại người.

Lần này chính đạo tổn thất nặng nề, không chỉ chết không ít trưởng lão có tu vi cao thâm, còn bị Phượng Án vét sạch không ít bảo bối.

Yêu giới vì Giang Thu Ngư nên không tham gia vào, ngược lại bảo toàn được thực lực. Khi Miêu Dĩ Tô truyền âm cho Giang Thu Ngư, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười rõ ràng.

Nàng đánh giá Giang Thu Ngư qua thủy kính, giọng nói nhẹ nhàng, "A Ngư, con thật sự không định làm Yêu Vương sao?"

Yêu vương hiện tại đã sớm bị Giang Thu Ngư biến thành con rối, chỉ cần Giang Thu Ngư muốn, nàng tùy thời có thể thay thế Yêu vVương đương nhiệm, trở thành tân chủ của Yêu giới.

Giang Thu Ngư lắc đầu, "Không có ý nghĩa."

Làm Ma Tôn đã đủ mệt mỏi, may mà có Lâm Kinh Vi ở bên cạnh, chia sẻ phần lớn công việc, Giang Thu Ngư mỗi ngày mới có thể nhàn nhã sống phóng túng, nàng không muốn tự tìm thêm phiền phức.

Hơn nữa, nếu để những người khác ở Yêu giới biết Giang Thu Ngư trở thành tân Yêu Vương, không biết sẽ thành ra cái dạng gì.

Dù sao hai mươi năm trước, Yêu giới còn cùng tu sĩ nhân tộc vây công Ma giới.

Về mặt riêng tư, Giang Thu Ngư hy vọng Miêu Dĩ Tô có thể trở thành tân Yêu Vương, bởi vì Miêu Dĩ Tô sẽ không phản bội nàng, có bà ở đó, Yêu giới và Ma giới có thể sống chung hòa bình.

Dĩ nhiên, nếu Miêu Dĩ Tô không có ý này, Giang Thu Ngư cũng sẽ không ép buộc bà.

Thật ra, dù Miêu Dĩ Tô không muốn làm Yêu Vương, Giang Thu Ngư vẫn có thể tìm người khác để thay thế.

Phượng Án cũng rất tốt.

Chim nhỏ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thiên phú cực cao, lại là con Phượng Hoàng thuần huyết duy nhất thành công niết bàn trùng sinh trong mấy trăm năm qua, tương lai nhất định có thể phi thăng thành tiên.

Những năm gần đây, tính cách của Phượng Án cũng dần trở nên trưởng thành ổn trọng, giao Yêu giới cho nàng, Giang Thu Ngư không có gì phải lo lắng.

Bất quá tất cả vẫn phải xem ý của Miêu Dĩ Tô và Phượng Án, Giang Thu Ngư chỉ nói sơ qua ý tưởng của mình, cụ thể xử lý thế nào, sẽ để hai người tự quyết định.

Miêu Dĩ Tô không có gì để nói, nàng đều nghe theo Giang Thu Ngư.

Ngược lại Phượng Án sau khi biết chuyện này, quả thực quấn quýt một thời gian. Đến khi nàng rời khỏi Ma giới, Phượng Án còn cố ý đưa thiệp mời cho Giang Thu Ngư và Lâm Kinh Vi.

"Hôn sự của ta và Chiết Lộ đã định rồi, sư tỷ, Thu Ngư tỷ, đến lúc đó nhớ đến uống rượu mừng."

Giang Thu Ngư trịnh trọng nhận lấy thiệp mời, cuối cùng bỗng nhiên ngước mắt liếc nhìn Lâm Kinh Vi, ánh mắt đầy thâm ý.

Lâm Kinh Vi mím môi, không nói gì.

Giang Thu Ngư cất thiệp mời, cười nói: "Chúc mừng trước một câu, đến lúc đó ta và sư tỷ của ngươi nhất định sẽ đến đúng giờ."

Phượng Án chắp tay với hai người, sau đó cùng người của Yêu tộc rời đi.

Hôn kỳ được định vào tháng ba năm sau, chính là thời điểm cảnh xuân tươi đẹp. Chờ Phượng Án đi rồi, Giang Thu Ngư mới mở thiệp mời ra xem, vừa nhìn vừa cảm khái: "Thời gian trôi qua thật nhanh."

Con chim nhỏ lỗ mãng năm nào, thế mà cũng sắp thành gia lập thất.

Giang Thu Ngư có phần có một loại cảm giác vi diệu như 'nhà có con gái lớn'.

Lâm Kinh Vi cũng lại gần cùng nàng xem, Giang Thu Ngư hừ cười một tiếng, khép thiệp mời lại, "Vừa rồi sao nàng không nói gì?"

Lâm Kinh Vi đứng thẳng người, vẻ lạnh lùng giữa đôi mày không chút gợn sóng, phảng phất chỉ nói một chuyện nhỏ không đáng kể, "Không có gì đáng nói."

Giang Thu Ngư chậc chậc hai tiếng, không vạch trần nàng.

Cứ giả bộ đi!

Không biết còn tưởng người này thật sự không quan tâm Phượng Án chút nào.

Cũng không biết là ai, thật sớm đã bắt đầu chọn lựa trong kho báu của mình, chỉ muốn chọn mấy thứ tốt nhất làm quà đính hôn cho sư muội.

Thanh Hành Quân quả nhiên vẫn trước sau như một biệt nữu, ngoài lạnh trong nóng, mọi cảm xúc dao động đều giấu sâu trong đôi mắt lạnh lùng.

Giang Thu Ngư lại nghĩ đến cảnh Lâm Kinh Vi ngồi bên giường, ngón tay cầm kim thêu, nghiêm túc thêu túi thơm, tim lập tức dâng lên một dòng nhiệt, cảm giác bản thân bị trúng một đòn không hiểu.

Lẽ nào đây chính là cái gọi là 'tương phản manh' trong truyền thuyết?

______

Đêm khuya.

Giang Thu Ngư quay lưng về phía Lâm Kinh Vi, ngón tay nắm chặt lấy đệm giường, dùng sức đến đốt ngón tay trắng bệch, trước mắt bị hơi ẩm nhiễm đến mờ mịt, nhìn đồ vật đều có bóng chồng.

Lòng bàn tay Lâm Kinh Vi đặt lên đuôi mắt nàng, thay nàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, giọng nói lộ ra vẻ khàn khàn nghẹn ngào, "A Ngư..."

Nàng rất thích vào lúc này khẽ gọi tên Giang Thu Ngư, không cần nói nhiều điều gì, đầy ắp tình ý nồng nàn đều giấu trong hai chữ này.

Đầu Giang Thu Ngư choáng váng, vô thức ừ một tiếng, nàng chớp mắt mấy cái, nước mắt trong mắt theo gò má chảy xuống, ánh mắt cuối cùng thanh minh hơn vài phần.

Rèm che tung bay theo gió, giao châu chiếu sáng rực rỡ bên trong màn, Giang Thu Ngư cắn ngón tay, vô nghĩa hừ hừ hai tiếng, ánh mắt vô tình quét qua bên gối, càng thêm ý lệ, hai mắt phút chốc mở to hơn vài phần.

Từ từ!

Cái thứ trắng như tuyết mềm mại này!

Đây chẳng phải là lông của nàng sao?!

Môi Lâm Kinh Vi chạm vào lưng nàng, dường như giây tiếp theo muốn ngẩng đầu nhìn lên, Giang Thu Ngư không kịp nghĩ nhiều, lập tức dùng tay che lên đám lông kia.

Thời gian quá vội vàng, nàng sợ bị Lâm Kinh Vi phát hiện, chỉ kịp nhét đám lông xuống dưới gối. Ngay khi tay nàng vừa rút ra khỏi gối, mu bàn tay đã bị một bàn tay khác đè xuống.

Ngón tay Lâm Kinh Vi xuyên qua kẽ ngón tay Giang Thu Ngư, nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay mình, mập mờ mà ngang ngược, tràn đầy dục vọng chiếm hữu nồng nàn.

Nhịp tim Giang Thu Ngư nhanh hơn vài phần, cảnh tượng trước mắt lại lay động, nàng nhớ thương đám lông dưới gối, trong lòng có chút bất an.

Lâm Kinh Vi cắn nhẹ vành tai nàng, giọng khàn khàn quyến luyến, "A Ngư, tập trung chút."

Giang Thu Ngư rất nhanh liền không còn tâm trí nghĩ đến đám lông kia nữa.

Giấc ngủ này rất sâu, mãi đến sáng ngày hôm sau, Giang Thu Ngư mới hoàn toàn tỉnh giấc.

Khi tỉnh lại, Lâm Kinh Vi đã không còn ở đó. Giang Thu Ngư ngáp một cái, chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua, vội vàng vén gối lên, muốn "hủy thi diệt tích".

Nhưng đợi nàng nhấc gối lên, lại phát hiện đám lông trắng như tuyết vốn bị đè dưới gối lại không thấy bóng dáng.

Giang Thu Ngư lập tức nhíu mày, không tin tưởng đi đi lại lại tìm kiếm nhiều lần, xác định trên giường sạch sẽ, không thấy một sợi lông hồ ly nào.

Chẳng lẽ nàng nhớ nhầm, tối qua nàng đã dùng linh lực nghiền nát đám lông kia thành tro rồi sao?

Giang Thu Ngư cúi đầu nhìn lòng bàn tay, bác bỏ suy đoán này.

Nàng còn chưa hồ đồ đến mức chuyện mình làm hay không làm cũng không nhớ rõ. Giang Thu Ngư mười phần chắc chắn, tối qua nàng chỉ nhét đám lông xuống dưới gối.

Nhưng bây giờ, đám lông kia lại không cánh mà bay.

Trong phòng chỉ có hai người, ngoài nàng ra, chỉ có thể là Lâm Kinh Vi đã lấy đi đám lông hồ ly kia.

Vừa nghĩ đến việc Lâm Kinh Vi có khả năng đã phát hiện bí mật rụng lông của mình, Giang Thu Ngư liền không khỏi rùng mình một cái.

Không lẽ thật sự là Lâm Kinh Vi lấy đi?

Nhưng nàng không tự dưng lại trộm lông của mình làm gì?

Không hiểu sao, Giang Thu Ngư chợt nhớ tới túi thơm mà Lâm Kinh Vi luôn mang theo bên mình.

Nàng vẫn luôn nghi ngờ trong túi Lâm Kinh Vi còn có những thứ khác, chỉ là tạm thời không nghĩ ra vật đó rốt cuộc là gì, nhưng lúc này, trong đầu Giang Thu Ngư bỗng nảy ra một suy đoán có vẻ hoang đường.

Thứ Lâm Kinh Vi cất giữ trong túi, chẳng lẽ chính là lông rụng của nàng sao?!

Giang Thu Ngư càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình không sai.

Nàng rụng lông đâu phải một hai ngày, khó đảm bảo Lâm Kinh Vi sẽ không nhân lúc nàng không chú ý, vụng trộm nhặt những sợi lông rụng của nàng giấu đi.

Người này tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy!

Giang Thu Ngư nhẫn nhịn, hung hăng nghiến răng, nhỏ giọng mắng một câu thô tục.

Nàng nghĩ, nếu Lâm Kinh Vi thật dám làm như vậy, nàng không ngại để Lâm Kinh Vi tự mình trải nghiệm một chút, 'bông hoa vì sao lại đỏ như thế.'

Lời của editor: "花儿为什么这样红" 'bông hoa vì sao lại đỏ như thế' - từ ngữ mạng, có nghĩa là: muốn cho ai đó biết cảm giác bị đánh đến chảy máu là như thế nào.

Tên vương bát đản này!

Giang Thu Ngư nhắm mắt lại, lại không nhịn được an ủi mình, có lẽ chỉ là nàng nghĩ nhiều, Lâm Kinh Vi nói không chừng căn bản không biết chuyện nàng rụng lông.

Im lặng hồi lâu, Giang Thu Ngư bỗng nhiên xoay người xuống giường, thay y phục xong, soi gương một vòng, rồi nhấc chân đi ra cửa, thẳng hướng thư phòng.

Giang Thu Ngư đến thư phòng, Lâm Kinh Vi đang cầm chuôi kiếm gãy, cúi mắt nghiêm túc vuốt ve thân kiếm trắng như tuyết.

Nghe thấy tiếng động, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, khóe môi hơi hơi cong lên, "A Ngư, nàng tỉnh rồi."

Giang Thu Ngư mặt không đổi sắc, bước qua cửa đi vào, "Nàng đang làm gì?"

Lâm Kinh Vi buông kiếm gãy xuống, đứng dậy nắm lấy ngón tay Giang Thu Ngư, "Muốn thử tu bổ Tự Tuyết Kiếm."

Tuy A Ngư đã có Kim Ti Lũ, nhưng Tự Tuyết Kiếm cũng là pháp khí nàng dùng quen, Lâm Kinh Vi muốn thử tu sửa nó.

Giang Thu Ngư nghe vậy, nở một nụ cười với Lâm Kinh Vi, ngược lại nắm chặt ngón tay nàng, "Kinh Vi, nàng đối với ta thật tốt, ta cũng không biết làm sao báo đáp nàng."

Lâm Kinh Vi vẫn chưa nghe ra ý bóng gió của nàng, còn đưa tay sờ gò má nàng, "Không cần nàng làm gì cả."

A Ngư có thể ở bên cạnh nàng, chính là sự báo đáp tốt nhất rồi.

Giang Thu Ngư lại thở dài, dỗ ngọt không cần tiền, "Chuyện này cũng không vội, tuyệt đối đừng làm mệt chính mình."

Trong lòng Lâm Kinh Vi mềm nhũn, chỉ có A Ngư mới đau lòng nàng như vậy.

Hai người quấn quýt bên nhau, nói những lời tâm tình một lát, Giang Thu Ngư bỗng nhiên đổi giọng, "Sắp đến cuối năm rồi, Ma Cung cũng không có việc gì, hay là chúng ta xuống nhân gian dạo một vòng đi."

Lâm Kinh Vi cũng chính có ý này, nàng biết A Ngư vẫn luôn thích náo nhiệt, ở Ma Cung dù sao cũng hơi buồn tẻ.

"Được, tất cả nghe theo nàng."

Giang Thu Ngư cười khanh khách, "Chúng ta có thể đi dạo chợ đêm, Tết còn có hội chùa để xem, trong hoàng thành chắc chắn sẽ bắn pháo hoa, náo nhiệt lắm."

Theo sự miêu tả của nàng, trước mắt Lâm Kinh Vi phảng phất hiện ra cảnh tượng như vậy, nàng và A Ngư tay trong tay, đi trên con đường dài rực rỡ đèn hoa, những người lướt qua vai đều mang vẻ mặt tươi cười, bầu không khí náo nhiệt mà hòa bình.

Nhất định, nàng nhất định sẽ nắm chặt tay A Ngư, sẽ không để lạc mất nàng ấy nữa.

Nghĩ đến đây, khóe môi Lâm Kinh Vi khẽ cong lên, vẻ lạnh lẽo giữa đôi mày phai nhạt đi vài phần, hiếm khi có chút xuất thần.

Đang lúc nàng tưởng tượng cảnh tượng như vậy, bên tai bỗng nhiên lại vang lên giọng nói của Giang Thu Ngư, "Đúng rồi, hôn kỳ của Phượng Án là vào tháng ba, chúng ta còn có thể đến Thanh Khâu ở lại một thời gian."

"Lần trước ta đến đó, gặp một con tiểu hồ ly lông đỏ rực, dáng vẻ rất ngoan ngoãn đáng yêu."

Trên mặt Giang Thu Ngư lộ vẻ hoài niệm, "Mắt nó tròn xoe như hạt nho đen, vừa sáng vừa tròn."

Lâm Kinh Vi nghe vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên chút tủi thân và không vui, nàng bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, đôi mắt lặng lẽ nhìn Giang Thu Ngư, khóe môi khẽ mím lại, "Đáng yêu hơn ta sao?"

Vừa nói ra miệng, Lâm Kinh Vi liền không nhịn được dời mắt đi, không nhìn đôi mắt đầy ý cười của Giang Thu Ngư.

Ánh mắt Giang Thu Ngư lướt qua vành tai Lâm Kinh Vi đã ửng hồng, cười có chút thâm ý, "Tạm được."

Thấy Lâm Kinh Vi càng lúc càng mất hứng, Giang Thu Ngư lúc này mới chậm rãi nói thêm một câu, "Bất quá, nó có một điểm không bằng nàng."

Lâm Kinh Vi không nhìn nàng, vành tai lại lặng lẽ giật giật, rõ ràng nghe rất nghiêm túc.

Giang Thu Ngư: "Nó sẽ rụng lông, lông dính hết lên tay ta."

Vừa nói, Giang Thu Ngư vừa giơ tay lên khẽ vuốt khóe môi Lâm Kinh Vi, động tác vô cùng dịu dàng, "Nàng thì không rụng lông, điểm này rất hợp ý ta."

Không đợi Lâm Kinh Vi nói gì, Giang Thu Ngư lại nói: "May mà, ta cũng không rụng lông, không thì phiền phức lắm."

"Nàng nói đúng không?"

"Kinh Vi."

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Vi: Ừm... Sao có vẻ có gì đó không đúng đây?

Ngư Ngư: :) he he


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro