Chương 91. Tùy ý nàng - Đại sư tỷ, tối nay chúng ta thêm một lần nữa nhé?
Hai người nhanh chóng trở về tân phủ, chưa kịp bước vào cửa, đã thấy từ xa ánh đèn rực rỡ, bốn người chưa ai ngủ, đều đứng ngoài sân chờ đợi.
Vừa thấy bọn họ trở về, mọi người đồng loạt thở phào.
Dĩ Khanh mặt mày khó chịu: "Hai người đi đâu lang thang giờ mới về?"
Ôn Lân Nhi đôi mắt về đêm mờ mịt, phải lại gần mới nhìn rõ: "Cả ngày không tin tức gì, làm chúng ta sợ chết đi được."
Từ Thanh Tư đáp đất, mặt lạnh như tiền, không đáp lời.
Mọi người im lặng chờ đợi, bỗng chốc rơi vào một không khí tĩnh lặng kỳ quái, nhìn nhau ngơ ngác, trên mặt đầy vẻ hoang mang.
Na Hâm Hâni khịt mũi: "Hai người đi uống rượu?"
Từ Thanh Tư vẫn không thèm đáp, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía bậc thềm trước nhà.
Mọi người ít khi thấy đại sư tỷ uống rượu, cũng không biết nàng phản ứng ra sao.
"Ha!" Dĩ Khanh quan sát một lúc, bỗng cười to, "Bảo ta tửu lượng kém, xem ngươi bây giờ khá hơn ta được bao nhiêu ha ha ha."
Nàng ôm bụng cười nhạo, tiếng cười vang lên vô cùng khó chịu.
Tiếng cười ấy khiến Từ Thanh Tư quay lại nhìn, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khẽ buông lời: "Vui lắm à?"
Dĩ Khanh đột nhiên ngừng cười, nụ cười cứng đờ trên mặt, bị giọng điệu của nàng dọa cho sững sờ.
Đại sư tỷ chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy với bọn họ, dù có giận đến mấy, cũng chỉ lớn tiếng trách mắng vài câu, chưa từng lạnh lùng như băng như bây giờ.
Như thể biến thành một người khác.
Từ Thanh Tư nhìn mọi người như nhìn một đám người xa lạ, không chỉ là biểu cảm, mà chủ yếu là ánh mắt, vô cùng xa cách và lạnh nhạt.
Mọi người đột nhiên không dám nhúc nhích, như có vô số bàn tay vô hình kéo chặt lấy họ, khiến họ đứng chôn chân tại chỗ, không dám thở mạnh.
Lan Chúc vội vàng đưa Từ Thanh Tư vào phòng nghỉ ngơi.
Chỉ khi nghe tiếng cửa đóng lại, mọi người mới dám thở phào.
Ôn Lân Nhi sợ hãi hỏi: "Từ tỷ tỷ say rồi sao? Nhưng hôm nay không phải sinh thần của Lan tỷ tỷ sao?"
Na Hâm Hâm: "Có lẽ vui quá đấy."
Dĩ Khanh liếc nhìn bọn họ: "Vui cái gì, lúc nãy suýt nữa là rút thương đâm người rồi còn gì."
Na Hâm Hâin: "Cái này không mâu thuẫn."
Dĩ Khanh không muốn tranh cãi, dù sao người cũng đã trở về an toàn, không có gì phải lo lắng, liền quay về phòng mình.
Na Hâm Hâm và Ôn Lân Nhi chơi cả ngày, đã mệt nhoài, cũng lần lượt về phòng nghỉ ngơi.
Từ Thanh Tư đối diện với căn phòng của mình, đột nhiên như không nhận ra, đứng đó nhìn qua nhìn lại, cảnh giác quan sát từng chi tiết.
Lan Chúc muốn kéo nàng cũng không lay chuyển được, cuối cùng chính nàng phát hiện không có nguy hiểm gì mới chịu bước đi.
Sợ tiếng ồn bên ngoài ảnh hưởng đến giấc ngủ của đại tỷ tỷ, nàng niệm chú cách âm căn phòng, âm thanh bên trong không lọt ra ngoài, âm thanh bên ngoài không lọt vào trong, nhưng không phong tỏa hoàn toàn, vẫn có thể ra vào tự do.
Từ Thanh Tư đi một vòng quanh phòng, cuối cùng tìm một chiếc ghế, ngồi xuống ngay ngắn, lưng thẳng tắp, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, biểu cảm nghiêm túc như một học sinh đang ngồi nghe giảng trong thư viện.
Chỉ có điều, ánh mắt vốn dõi theo phu tử, giờ đây lại dõi theo Lan Chúc.
Lan Chúc kéo một chiếc ghế ngồi đối diện, không quá gần cũng không quá xa.
Từ Thanh Tư nhẹ giọng: "Ta say rồi."
Nàng không phải đang hỏi, mà rất rõ tình trạng của mình, thậm chí còn tỉnh táo một cách kỳ lạ.
Lúc nãy các sư muội nói chuyện, nàng cố tình không đáp, chỉ muốn xem phản ứng của bọn họ, không ngờ lại khá thú vị.
Lan Chúc: "Ừm, cảm thấy thế nào?"
Từ Thanh Tư nhíu mày: "Rượu đắng, mùi nồng, đầu choáng váng."
Lan Chúc: "Rượu đó không ngon, nếu nàng muốn uống nữa, sau này ta sẽ tìm rượu ngon cho nàng nếm thử, không đắng cũng không nồng."
Từ Thanh Tư: "Tốt."
Câu trả lời ngắn gọn của nàng khiến Lan Chúc cũng cảm thấy không quen, bình thường chính nàng mới là người nói kiểu này, không ngờ từ miệng đại sư tỷ phát ra lại kỳ quặc đến vậy.
Nhưng cũng có chút đáng yêu, trước giờ chưa từng biết đại sư tỷ lại có mặt này.
Lan Chúc cảm thấy nàng căng thẳng đã lâu, muốn đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi.
Từ Thanh Tư bị dìu đi, nhưng không nằm xuống, mà đứng bên giường đờ ra một lúc, bỗng nói: "Hôm nay là sinh thần của nàng, ta chưa tặng quà."
Lan Chúc: "Ta đã lớn rồi, không cần qua sinh thần."
Từ Thanh Tư: "Không được, phải qua."
Lan Chúc thấy lúc này chiều theo nàng là tốt nhất, liền hỏi: "Vậy đại sư tỷ muốn tặng ta cái gì?"
Từ Thanh Tư: "Nàng muốn gì?"
Lan Chúc trầm mặc một lúc.
Rồi nói: "Ta muốn đại sư tỷ mãi mãi ở bên ta."
Từ Thanh Tư: "Ngày mai chúng ta đi mua một cây non."
Lan Chúc sửng sốt, tưởng nàng sẽ từ chối, không ngờ lại là câu trả lời như vậy: "Làm gì?"
Từ Thanh Tư: "Lá rụng về cội, sau khi chết chôn dưới gốc cây, có thể giúp cây tươi tốt hơn. Sau này chúng ta chôn cùng một chỗ, nuôi dưỡng một cây, như vậy sẽ là một thể, không bao giờ chia lìa."
Lan Chúc thấy nàng ngây thơ quá: "Cây bị chặt thì sao?"
Từ Thanh Tư: "Rễ còn, cây còn."
Lan Chúc: "Gặp lũ lụt thì sao? Bị nhổ bật gốc thì sao? Bị mối mọt đục khoét thì sao? Bị lửa rừng thiêu rụi thì sao?"
Từ Thanh Tư: "Vậy ta bày trận pháp, một trận pháp tử không ai mở được."
Lan Chúc: "Một ngôi làng bình thường có trận pháp tử, sợ rằng sẽ thu hút rất nhiều người đến phá trận."
Từ Thanh Tư há miệng, không nói gì nữa.
Lan Chúc thở dài: "Đại sư tỷ nghỉ ngơi đi."
Từ Thanh Tư: "Ta thường nghĩ..."
Lan Chúc nghiêng tai lắng nghe.
Từ Thanh Tư: "Có phải ta quá nuông chiều nàng không?"
Lan Chúc: "..."
Từ Thanh Tư không để ý phản ứng của nàng, tiếp tục: "Bằng không, nàng đã không lười biếng tu luyện như vậy. Nàng có năng lực, có đôi cánh, có thể bay đến nơi cao hơn, chịu sự chú ý của vạn người, thậm chí có thể đắc đạo thành tiên. Nhưng nàng lại vì ta mà dừng lại, đây là tự hủy tiền đồ của mình, nàng biết không?"
Lan Chúc: "Ta đương nhiên biết, ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai."
Từ Thanh Tư không tự chủ nhìn nàng, trong mắt vẫn mang theo sự mê muội của men rượu.
Lan Chúc: "Chúng ta tu đạo chú trọng tùy tâm mà hành động. Ta muốn, ta đạt được. Nhưng nếu từ đầu ta đã không muốn, thì làm sao có được?"
Từ Thanh Tư muốn phản bác, không phải như vậy.
Nhưng Lan Chúc đã nhanh miệng hơn: "Đại sư tỷ luôn giả định ta sẽ có thành tựu lớn, nhưng tiền đề của giả định là..."
Nàng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Ta muốn."
Từ Thanh Tư đảo mắt xuống, tránh ánh nhìn nóng bỏng của nàng: "Nàng bị ta ảnh hưởng, bị ta liên lụy nên mới như vậy."
Lan Chúc lắc đầu: "Không có nàng, làm sao có ta của ngày hôm nay? Sư phụ đưa ta đến Vũ Thạch Phong, nếu không phải nàng chăm sóc chu đáo, ta đã chết rồi. Dù có giao ta cho chưởng môn hoặc các trưởng lão khác nuôi dưỡng, cũng không thoát khỏi kết cục bị lôi đình đánh chết."
Từ Thanh Tư muốn nói lại ngừng.
Lan Chúc hiểu ý nàng, nói: "Đại sư tỷ đừng luôn xem mình là gánh nặng. Không có nàng, căn bản sẽ không có chúng ta. Tất cả đều vì nàng mà tụ hội lại."
"Không ai sinh ra là để hi sinh cả."
Từ Thanh Tư trầm mặc hồi lâu, ánh mắt mơ hồ, tâm tư đã phiêu du nơi khác.
Lan Chúc cũng không mong nàng say rượu nghe hiểu được, cúi người dọn dẹp giường chiếu, dìu nàng nằm xuống.
Từ Thanh Tư ngồi ngay ngắn trên giường, không chịu nằm, nói: "Ta chưa tặng quà sinh thần cho nàng, nàng muốn gì?"
Lan Chúc bất lực, hóa ra lúc nãy thờ ơ là vì quay lại suy nghĩ chuyện này.
Tùy miệng đáp: "Ta muốn tất cả."
Từ Thanh Tư dừng lại, dường như đang suy nghĩ "tất cả" bao gồm những gì.
"Muốn nhất là gì?"
Lan Chúc: "Ta muốn nhất là nàng ."
Từ Thanh Tư nở nụ cười: "Ta đang ở đây."
Lan Chúc bị nụ cười ấy làm tim đập loạn, mím môi nói nhỏ: "Không chỉ vậy."
Từ Thanh Tư hơi nghễnh ngãng: "Cái gì?"
Lan Chúc: "Ta muốn gì nàng cũng cho sao?"
Từ Thanh Tư gật đầu: "Đương nhiên."
Lan Chúc: "Nếu ta làm chuyện khiến nàng không vui, nàng có thể không giận không?"
Từ Thanh Tư: "Chỉ cần đừng quá..."
Nửa câu sau chưa kịp nói ra, một đôi môi mềm mại đã ép tới.
Nàng không ngạc nhiên khi nàng làm vậy, ánh mắt của tiểu sư muội nhìn nàng như đói khát từ lâu, chỉ là ngại hoàn cảnh, lại cãi vã mấy ngày nên đã kìm nén.
Giờ đã được cho phép, đương nhiên lao tới như sói đói.
Chỉ là không biết có phải do đã có kinh nghiệm hay không, nụ hôn của tiểu sư muội không chỉ dịu dàng có trình tự, mà còn khiến nàng cảm thấy người nóng bừng.
Hai người ngã nhào ra sau, tay Lan Chúc lần xuống dưới, Từ Thanh Tư toàn thân run lên, đầu óc vốn còn mơ màng đột nhiên tỉnh táo, vội vàng kéo tay nàng ra.
Lan Chúc có chút ấm ức: "Đại sư tỷ không phải nói cái gì cũng cho sao?"
Từ Thanh Tư ngượng ngùng: "Cái này không được, nàng còn nhỏ, hai năm nữa hãy nói."
Lan Chúc thất vọng: "Ừ."
Nàng buông nàng ra một cách dứt khoát, định đứng dậy rời đi.
Từ Thanh Tư tưởng nàng sẽ kéo kéo vài câu, không ngờ lại dễ nói chuyện như vậy, cảm giác vừa bị khơi gợi đột nhiên không có hồi kết, khiến tim nàng như lửa đốt.
"Khoan đã."
Lan Chúc dừng bước, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đượm vẻ bơ vơ như chó con bị bỏ rơi.
Từ Thanh Tư thầm nghĩ nhị sư muội nói không sai, mình đúng là còn tệ hơn cầm thú.
"Nếu nàng thực sự muốn... cũng không phải không được, chỉ là..."
Ánh mắt Lan Chúc bừng sáng trở lại.
Từ Thanh Tư cảm thấy nói ra những lời này thật xấu hổ, nhưng đành phải tiếp tục: "Chỉ là nàng còn quá nhỏ..."
Lan Chúc gắt lên, ngắt lời: "Ta không nhỏ."
"Đại sư tỷ luôn lấy tuổi tác để áp chế ta. Nhưng nếu tính kỹ, ta đã sống lâu hơn nàng nhiều. Ngay cả tuổi thân thể, ở nhân gian cũng đã đến tuổi thành thân. Nếu đại sư tỷ cứ xem ta là trẻ con, thì ngay cả nụ hôn cũng không nên có."
Lời lẽ đanh thép khiến Từ Thanh Tư không biết là do rượu nồng hay gì, cảm thấy rất có lý, đành nhượng bộ: "Thôi được."
Lan Chúc được đồng ý nhưng không động tay, do dự định rời đi: "Thôi bỏ qua, đợi thêm hai năm nữa vậy. Kẻo đại sư tỷ không vượt qua được cửa ải trong lòng, lại tự trách."
Từ Thanh Tư: "...Nàng lại lừa ta phải không?"
Lan Chúc: "Không có."
Nói vậy nhưng khóe môi lại nhếch lên đầy tinh quái.
Từ Thanh Tư bật cười, hiếm khi thấy biểu cảm phong phú như vậy trên khuôn mặt nàng.
Nàng giang tay: "Đến đây, ta không trách nữa, muốn làm gì tùy nàng."
Lan Chúc cười nhẹ, lao tới, nhanh chóng cởi bỏ phần lớn xiêm y của nàng.
Như hổ đói vồ mồi, nàng cắn nhẹ khắp cơ thể Từ Thanh Tư, chẳng mấy chốc khiến nàng như lửa đốt.
Đây rốt cuộc là lần đầu, Từ Thanh Tư vẫn căng thẳng toàn thân. Tiểu sư muội trông có vẻ thành thục, nhưng động tác cũng vụng về.
Nàng không biết phải làm sao, chỉ đành để mặc cho đối phương bày trò. Mỗi lần bị chạm vào, da thịt như có pháo hoa nổ tung, tê dại khó tả.
Lan Chúc biết nàng sợ nhột tai, sau mỗi nụ hôn lại thổi nhẹ khiến Từ Thanh Tư co cổ cười không ngớt.
Lan Chúc: "Nếu đại sư tỷ không thoải mái, có thể nói."
Từ Thanh Tư cảm giác mặt nóng như lửa đốt, lắc đầu giọng khàn khàn: "Không sao, nàng tùy ý đi."
Ánh mắt Lan Chúc tối sầm, ngón tay lần xuống rốn nàng, như ốc sên bò chậm rãi xuống dưới.
Từ Thanh Tư tay chân không biết đặt đâu, đành ôm lấy cổ đối phương, lại sợ vướng víu nên buông ra, chỉ còn cách bấu chặt vào chăn gối.
Lan Chúc cúi đầu xuống chỗ thầm kín, môi sắp chạm vào.
Từ Thanh Tư bật ngồi dậy: "Dừng lại! Không được! Dùng tay là đủ rồi!"
Lan Chúc: "Không giống nhau."
Nói xong lại định tiếp tục.
Từ Thanh Tư đẩy đầu nàng ra: "Không cần biết giống hay không, không được là không được!"
Lan Chúc bĩu môi: "Đại sư tỷ nói không đáng tin chút nào. Vừa nói tùy ta, giờ lại cái này không được cái kia không xong."
Từ Thanh Tư nghẹn lời: "Ai lại như vậy, không thể thế được."
Lan Chúc: "Nàng biết cách?"
Từ Thanh Tư: "...Ta chỉ biết đó không phải chỗ dùng miệng."
Lan Chúc: "Ai quy định vậy?"
Từ Thanh Tư: "Nếu nàng cứng đầu, ta sẽ không hôn nàng nữa."
Lan Chúc buồn cười: "Đại sư tỷ chê bản thân mình à?"
Từ Thanh Tư: "Không thích hợp."
Lan Chúc ngồi dậy: "Nếu đại sư tỷ chưa sẵn sàng, đợi thêm hai năm nữa vậy."
Từ Thanh Tư: "..."
Hôm nay nàng mới phát hiện tiểu sư muội biện luận giỏi thế.
Đã đến mức này rồi, nói không làm là không làm?
Nàng ngả lưng xuống, buông lỏng: "Là ta yêu cầu quá nhiều. Cứ xem như ta vừa nói nhảm, nàng tiếp tục đi."
Lan Chúc cẩn thận áp sát: "Đại sư tỷ sợ ta?"
Từ Thanh Tư: "Không."
Lan Chúc: "Vậy là không tin ta?"
Từ Thanh Tư: "Làm sao có chuyện đó?"
Lan Chúc nắm chặt tay nàng, ngón đan ngón: "Đã không sợ, cũng tin tưởng, sao không dám đáp lại ta?"
Từ Thanh Tư không biết nói gì, bản thân nàng cũng chỉ là nửa vời, lại luôn nghĩ tiểu sư muội còn nhỏ, sợ nàng làm những điều khiến cả hai khó chịu.
Chờ đã, nàng chợt nghĩ, sao tiểu sư muội lại biết làm thế? Người bình thường đều dùng tay, sao nàng lại nghĩ đến dùng miệng?
Từ Thanh Tư: "Nàng nói thật, trước đây đã từng với người khác..."
"Chưa." Lan Chúc lập tức đáp, "Ta chỉ có tỷ."
Từ Thanh Tư: "Vậy sao nàng biết những thứ này?"
Lan Chúc lục trong tay áo lôi ra một cuốn sách bìa hồng đưa cho nàng: "Trữ Ánh đưa."
Từ Thanh Tư lật vài trang rồi vứt ngay đi, mặt đỏ như lửa đốt, nghiến răng: "Đồ khốn! Ai lại tặng thứ đồ bất lương này làm quà sinh thần!"
Nàng liếc nhìn tiểu sư muội đang hăng hái, thầm thở phào.
Nếu chỉ xem sách còn đỡ, dù sao Hợp Hoan Tông chuyên nghiên cứu những thứ này, nghe theo cũng không sao.
Chỉ là... thôi kệ.
Từ Thanh Tư buông xuôi: "Muốn làm sao thì làm."
Lan Chúc thấy nàng đã hết lo lắng, bắt đầu thoải mái hành động.
Từ Thanh Tư bị dày vò qua lại, có lúc vì hơi quá tay khiến nàng chịu không nổi.
Không biết có phải cố ý không, Lan Chúc làm không ngừng nghỉ, nhìn nàng co giật toàn thân lại càng hưng phấn, hì hục suốt hai canh giờ.
Từ Thanh Tư mấy lần định đổi vai giúp nàng để tranh thủ nghỉ ngơi, nhưng Lan Chúc lại hiểu nhầm, vội vàng đổi tư thế trước khi nàng kịp nói hết câu.
Và mỗi tư thế đều khiến nàng kinh ngạc: "Như này cũng được?"
Hơn nữa hai người không chỉ dừng ở bên ngoài, định kỳ còn vận chuyển linh lực qua lại, cảm giác còn mãnh liệt gấp mười lần. Nếu không phải tu tiên, thân thể khác thường, kiểu này không thể chịu nổi quá một canh giờ, huống chi liên tục mấy canh không nghỉ.
——
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, hai người mãi đến gần trưa mới dừng, tổng cộng gần bảy canh giờ.
(À ừ...gần 3 riếng rưỡi haha)
Từ Thanh Tư cảm giác mình sắp chết.
Tất nhiên thủ phạm cũng không khá hơn, nàng cũng mệt lả người.
Có lẻ do đêm qua về muộn, các sư muội không đến quấy rầy.
Từ Thanh Tư mệt đến nỗi không muốn nhúc nhích, cảm giác như xương cốt rã rời.
Mí mắt nặng trĩu, ý thức mơ hồ nơi mép vực ngủ say.
Lan Chúc áp tai vào ngực nàng, lắng nghe nhịp tim dần đều.
Cơ thể vừa nghỉ ngơi, nhưng trong lòng lại trào dâng năng lượng mới.
Nàng ngồi dậy vui vẻ: "Đại sư tỷ, tối nay chúng ta làm lại nhé."
Từ Thanh Tư mơ màng nói không rõ lời: "...Không... nữa... thôi..."
Nếu biết mệt thế này, hối hận đã đồng ý quá nhanh.
[Tác giả có nói]
Chương sau sẽ có màn lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro