Chương 38: Vấn tội

Sáng hôm sau, tấu chương của Tịch Thái sư dâng lên, lập tức khiến văn võ bá quan xôn xao nghị luận.

Hoàng đế ngồi trên thượng tọa, cách khá xa, nhìn không rõ vẻ mặt, nhưng Tịch Thái sư vẫn thẳng người.

"Thái sư có biết mình đang nói gì không?"

Diêu thừa tướng ở một bên đứng ra, xông lên chắp tay: "Bệ hạ, thần đúng là nghe nói hôm qua ngựa mất khống chế mới gây náo loạn, không phải Nhị hoàng tử cố ý. Xin bệ hạ minh xét."

"Thừa tướng, Tịch mỗ biết Nhị hoàng tử là con rể của ngươi, song thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân. Tịch Thái sư mặt không cảm xúc liếc nhìn Nhị hoàng tử cách đó không xa, sau đó hướng về bệ hạ chắp tay, cười nói: "Nhị hoàng tử dẫn dắt thuộc hạ cưỡi ngựa giữa phố, kinh động dân sinh, việc này bách tính Đông Nhai đều trông thấy. Nếu bệ hạ nghi ngờ, có thể sai người tra hỏi. Còn Thừa tướng nói ngựa mất khống chế, thì thần lại thấy buồn cười, vì sao ngựa lại mất khống chế đúng dịp như vậy, còn đụng trúng ngay hàng loạt sạp hàng quán nhỏ của tiểu thương?".

"Sự đời vô thường, Thái sư sao chắc là không thể?" Diêu thừa tướng phản bác, "Nhị hoàng tử văn võ toàn tài, cưỡi ngựa tinh thông, nếu chẳng phải ngựa trượt chân mất khống chế, há lại tự mình va vào sạp hàng?"

Tịch Thái sư đáp, giọng sắc như dao:
"Nếu đã cố ý muốn gây loạn, tất sẽ va vào."

Diêu thừa tướng nhướng mày:
"Vậy thỉnh Thái sư nói rõ — vì sao Nhị hoàng tử đường lớn không đi, nhất định phải va vào những sạp hàng này làm gì, còn bị ngã thương đến cánh ta"

Tịch Thái sư nói: "Cái đó, e là phải hỏi nhị hoàng tử, vì sao lại cưỡi ngựa giữa chốn đông người, đến nỗi tự làm mình ngã."

Trong triều, Diêu thừa tướng quyền cao chức trọng, phe cánh chiếm quá nửa. Còn Tịch Thái sư là người được thánh thượng trọng dụng, quan cư Nhất phẩm. Hai người tranh luận, các quan khác chỉ dám cúi đầu, không dám chen lời.

"Được rồi." Hoàng đế chống cằm, thấy hai người trước mặt sắp nổi giận, bèn lên tiếng ngắt lời:
"Đây là triều đình, chẳng phải cái chợ, hai vị ái khanh như vậy còn ra thể thống gì?"

Tịch Thái sư lập tức quỳ xuống: "Xin bệ hạ thứ tội."

Diêu thừa tướng chỉ khẽ chắp tay: "Bệ hạ thứ tội". Nói rồi thong thả lui về chỗ ngồi.

Hoàng thượng trông thấy vậy, trong mắt thoáng hiện vài phần không bằng lòng. Nhưng hắn cũng biết, Diêu thừa tướng thế lực đã sâu, hơn nửa triều thần ủng hộ ông ta, tạm thời khó động đến, đành phất tay bảo Tịch Thái sư đứng dậy, rồi quay sang Nhị như tử của mình bảo: "Kỳ nhi, ngươi có điều gì muốn nói?"

Về đứa con trai này, lòng hoàng thượng rối bời khó tả. Vì một số nguyên nhân, con nối dõi của hắn không nhiều; lại vì oán giận mẫu phi của Phượng Vũ Dịch, hắn từng có kỳ thị với Đại nhi tử, hầu như để mặc. Chỉ có Nhị nhi tử là từ nhỏ được đốc thúc học tập, nỗ lực bồi dưỡng để làm minh quân tương lai. Chỉ là không hiểu từ lúc nào, đứa trẻ ôn nhu nho nhã ngày xưa dần hóa nên cậy tài khinh người, càng không coi ai ra gì.

Phượng Vũ Kỳ bước ra khỏi hàng: "Phụ hoàng, là nhi thần vì ngựa mất khống chế làm vạ lây tới bách tính, đó là lỗi của nhi thần. Khi ấy nhi thần đã biết mình phạm trọng tội, liền sai thuộc hạ bồi thường bạc cho dân chúng, kính xin phụ hoàng minh xét."

Tịch Hồng Bác liếc mắt nhìn cánh tay băng bó của y, trong lòng giật mình. Quản gia từng tâu rằng ngày đó y không hề bị thương — nếu vậy, cánh tay kia e là tự gây để làm bằng chứng cho chuyện "ngựa mất khống chế". Chỉ có thể lạnh mặt hỏi:
"Vậy số bạc ấy là điện hạ tự ra lệnh cho thuộc hạ bồi thường, hay do người khác ép phải bồi thường?"

"Lời ấy của Tịch thái sư đúng là hồ đồ rồi. Rốt cuộc thì bản hoàng tử đã bồi thường, dân đã nhận, không phải được rồi sao?" Phượng Vũ Kỳ tựa như cười mà không cười nhìn hắn, chính là để Thái sư không dám nhiều lời về chuyện của Tịch Vũ Đồng, tránh khỏi liên lụy đến danh tiếng của đối phương.

Tịch Hồng Bác im lặng.

"Được rồi." Hoàng đế lại ngắt lời họ:
"Chung quy vẫn là ngươi phạm lỗi trước. Mấy ngày tới, ngươi liền cẩn thận ngốc ở trong cung tự suy nghĩ lại, không được trẫm cho phép không được xuất cung. Còn những tùy tùng theo bồi ngươi đọc sách, sau này cấm không được tiếp tục giao du, trẫm sẽ chọn một vài người thay thế cho ngươi."

Dù chỉ là vài ngày bị giam trong cung để suy nghĩ, Phượng Vũ Kỳ vẫn không phục, liếc Tịch Thái sư bên cạnh đầy hằn học.

Hoàng thượng thấy y không đáp, cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt hung ác của hắn, liền chau mày:
"Trầm nói ngươi nghe thấy không?"

Phượng Vũ Kỳ vội quỳ xuống: "Nhi thần biết rồi."

Tịch Thái sư không ngờ Phượng Vũ Kỳ có thể sớm nghĩ đến cách "gãy tay" để trốn tránh, nhìn sang Diêu thừa tướng thấy đầy mặt đắc ý, trong lòng càng thêm tức.

"Về việc phái người đến Hoa Phù, trẫm đã có chủ ý rồi," Hoàng đế nói tiếp, "Tình cờ Dịch nhi đang ở Hoa Phù dẫn dắt đội ngũ đón dâu, xong việc có thể ở lại đó, kiêm lo phòng chống nạn châu chấu."

Diêu thừa tướng vừa thấy cơ hội vụ lợi do Thái sư nhen lên, vui sướng nhất thời không còn, theo bản năng lên tiếng:
"Bệ hạ, việc này không thể!"

Hoàng đế không chút biến sắc mà nhìn hắng, trầm giọng hỏi lại: "Thừa tướng có ý kiến gì?"

Diêu thừa tướng đầu óc nhanh chóng chuyển động, giải thích:
"Thần chẳng qua là cảm thấy Vương gia sau hành trình đưa công chúa hòa thân còn mệt mỏi, lúc này ước chừng còn chưa xong việc, nạn châu chấu lại gấp, nếu Vương gia không kịp, dân chúng sẽ lâm nguy."

Lời vừa dứt, phía sau hơn nửa quan lại đứng ra đồng thanh tán đồng: "Thần tán thành!"

Hoàng thượng nhìn họ, vẫn chưa nói gì, quay về phía còn lại hỏi: "Thái sư, khanh thấy sao?"

Tịch Hồng Bác chắp tay, cung kính tâu: "Thần thấy thánh chỉ này là khả thi. Đội ngũ hòa thân đã khởi hành nhiều ngày, sớm đã đến Hoa Phù. Thừa tướng cũng nói thời thế khẩn cấp, Dịch Vương gia lại đang tại đó, nếu ngay lập tức truyền chỉ, có thể tiết kiệm thời gian phái một người khác tới Hoa Phù."

Hắn biết Diêu thừa tướng không dễ chịu để mất công lao này, vì vậy cũng không hy vọng xa vời. Chỉ là phần việc chiếm lấy dân tâm này hắn tưởng rằng sẽ được giao cho Nhị hoàng tử, thời điểm nghe thấy cho Đại hoàng tử khiến lão hơi ngạc nhiên.

Chỉ là trước đó Nhị hoàng tử ở phố xá đông đúc bắt nạt Tịch Vũ Đồng, hắn cũng không thích đối phương, vừa vặn biết thời thế phụ làm hài lòng tâm ý của Hoàng đế.

Cũng cùng nghĩ như thế giống như hắn, Phượng Vỹ Kỳ cũng nghĩ chuyện tốt đẹp này sẽ rơi xuống trên người mình, không ngờ sẽ bị hoàng huynh đoạt mất, theo bản năng đứng dậy, "Phụ hoàng, nhi thần.." vừa ngẩng đầu, hắng liền đối mặt với ánh mắt bất mãn của Hoàng đế, tâm run rẩy, im lặng ngồi xuống.

"Trẫm cũng là ý này." Hoàng đế phất tay một cái, "Trẫm đã truyền mật chỉ bằng bồ câu đưa thư, các khanh không cần nhiều lời."

Tịch Thái sư là người đầu tiên quỳ xuống: "Bệ hạ thánh minh, chúng thần không có dị nghị."

Những quan chức cùng hắn giao hảo cũng quỳ theo. Có tiền lệ, lại thêm thánh chỉ đã ban, các quan khác liền theo thứ tự quỳ lạy, cuối cùng là Diêu thừa tướng và Phượng Vũ Kỳ.

Sau đó, Hoàng đế chọn thêm vài viên quan phía sau Diêu thừa tướng làm phụ trợ đi theo để bình ổn tình hình.

Chó cùng rứt dậu, huống chi là Diêu thừa tướng. Hắn nếu đã phái Phượng Vũ Dịch là người đứng đầu phụ trách, những người còn lại tự nhiên sẽ chọn người của đối phương để động viên một chút.

Việc đã xong, triều nghị lại bàn sang những vấn khác, buổi chầu mới tạm kết.

Hạ triều, Diêu thừa tướng không hồi phủ ngay, mà tới cung Phượng Vũ Kỳ.

Vừa gặp y, Phượng Vũ Kỳ xua lui bọn hầu cận, than vãn:
"Cữu cữu, phụ hoàng rốt cuộc nghĩ gì vậy? Sao lại giao việc phòng nạn châu chấu trọng đại ấy cho tên kia? Chẳng lẽ vì chuyện ở phố chợ mà phụ hoàng tức giận ta sao?"

Diêu thừa tướng an ủi:
"Điện hạ chớ bận tâm. Việc ở phố chợ có nhiều nhân chứng, bệ hạ muốn biết tự khắc sẽ rõ. Nhưng bệ hạ vẫn chưa giải thích rõ ràng, cũng chưa xử phạt ngươi, chính là nói hắng vẫn hướng vào ngươi. Nếu là Dịch Vương, e hôm nay đã không đơn giản như vậy. Bệ hạ chỉ đang nóng giận, ngươi thành thật cam tâm chịu vài ngày, mấy ngày nữa dĩ nhiên đã quên những chuyện nhỏ nhặt này."

Phượng Vũ Kỳ nghĩ vậy cũng có lý, song vẫn chưa nguôi nỗi oán hận: "Đã thiên vị ta, sao lại tiện nghi Phượng Vũ Dịch?"

Diêu thừa tướng đúng là cảm thấy hắn xui xẻo, lắc đầu: "Ngươi vừa mới bị cấm túc, không thể để ngươi đi Hoa Phù."

Phượng Vũ Kỳ nghe vậy, mặt tối sầm:
"Cứ như vậy tiện nghi cho Phượng Vũ Dịch sao? Hòa thân, phòng nạn châu chấu — cả hai đều là công lớn!

Diêu thừa tướng khẽ vỗ vai hắn, giọng đầy hàm ý:
"Giờ đã qua mấy ngày, ngươi có nghe tin đội hộ tống sứ đoàn hòa thân trở về chưa?"

Phượng Vũ Kỳ khựng lại: "Chẳng lẽ việc hòa thân lại xảy ra biến cố?"

Diêu thừa tướng cụp mắt, giấu đi tia lạnh lẽo nơi đáy mắt, trầm giọng đáp:
"Biến cố là thứ chẳng ai lường được. Chỉ cần việc hòa thân không thuận lợi, thì Dịch vương gia kia cũng chẳng thể tới lo chuyện nạn châu chấu. Khi ấy, tự nhiên phải đổi người thôi."

Phượng Vũ Kỳ nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, song vừa nghĩ đến điều gì lại chau mày:
"Hiện tại mới sắp đặt người đi, liệu còn kịp chăng?"

"Hiện tại tất nhiên là không được."
Thấy hắn đã hiểu ra, Diêu thừa tướng khẽ cười:
"Chuyện này thần sẽ an bài chu toàn. Điện hạ chỉ cần ngoan ngoãn mấy ngày, lấy lòng Hoàng thượng cho tốt, những việc khác không cần bận tâm. Vị trí Thái tử sớm muộn cũng là của ngươi."

Phượng Vũ Kỳ nghe vậy, lòng mới tạm yên, khẽ gật đầu:
"Vậy liền phiền đến cữu cữu rồi."

Diêu thừa tướng cũng gật đầu đáp:
"Không còn chuyện gì khác, thần cáo lui."

"Cữu cữu đi thong thả."
Phượng Vũ Kỳ tiễn người ra ngoài, sau đó mới quay lại.

Thái giám hầu bên cạnh thấy hắn sắc mặt không vui, chẳng dám nhiều lời, chỉ lặng lẽ hầu hạ.

Qua nửa canh giờ, Phượng Vũ Kỳ vẫn ngồi trầm ngâm, sau đó mới ra lệnh:
"Truyền lời cho mẫu hậu, bảo ngày mai triệu các tiểu thư danh môn vào cung dự yến."

*

Một bên khác, Tịch thái sư hạ tiều, cùng hảo bằng hữu nói lời từ biệt, liền hồi quý phủ.

"Phụ thân, người cuối cùng cũng về rồi."
Tịch Vũ Đồng biết hôm nay phụ thân vào triều muốn dâng sớ luận tội Phượng Vũ Kỳ, trong lòng lo lắng, thấy người bình an trở về mới thở phào:
"Phụ thân, sao sắc mặt người khó coi như vậy?"

Tịch Hồng Bác lắc đầu, kéo nàng vào phủ, vừa đi vừa nói:
"Hôm nay vào triều, mọi việc đều chẳng như vi phụ dự liệu. Không ngờ Diêu thừa tướng lại sớm ra tay, khiến Vương gia gãy tay, rồi lại đem chuyện ngựa phóng ngựa trên phố đổ lỗi cho ngựa mất khống chế."

Tịch Vũ Đồng nghe mà rùng mình, thán phục thủ đoạn của đối phương, lại thấy phụ thân uất giận, bèn an ủi:
"Phụ thân, vậy cũng xem như còn tốt. Dù sao Nhị hoàng tử vốn là người Hoàng thượng ngầm chọn làm Thái tử, tất sẽ không vì một chuyện nhỏ mà trở mặt. Chỉ là... 'Ngàn dặm đắp đê, bị hủy bởi tổ kiến", những việc khiến lòng người bất mãn nếu cứ chất chồng, e đến khi hắn chính thức được lập thành Thái tử liên tiếp làm ra nhiều chuyện hoang đường, Hoàng đế sớm muộn cũng sinh chán ghét tìm thời điểm phế bỏ hắn mà thôi."

"Vi phụ tự nhiên cũng hiểu điều đó." Tịch Hồng Bác thở dài, chợt nhớ ra một việc:
"Hôm nay chẳng phải con nói sẽ đến Vương phủ luyện võ sao? Sao vẫn còn ở nhà?"

Tịch Vũ Đồng cười đáp:
"Nữ nhi lo cho phụ thân, nên bảo người qua đó nói mai mới bắt đầu tập luyện."

"Đứa ngốc, phụ thân chỉ thượng triều, sao có thể xảy ra chuyện gì được."
Tịch Hồng Bác khẽ cười, nhưng thấy nàng đã xin nghỉ, cũng không nỡ trách thêm, chỉ dặn:
"Ngày mai không được tìm cớ nữa, phải đến đúng giờ."

Tịch Vũ Đồng vâng dạ, trò chuyện thêm đôi câu rồi mới lui về viện tử.

Chưa kịp ngồi yên, thái giám trong cung đã đến truyền ý chỉ, nói ngày mai Hoàng hậu mời các tiểu thư danh môn vào cung thưởng hoa.

Tịch Vũ Đồng khẽ gật đầu: "Đa tạ công công."
Thấy Tiểu Đào dúi vào tay thái giám mấy thỏi bạc vụn rồi tiễn ra, nàng mới sa sầm nét mặt.

Tiểu Hòa lo lắng nói: "Tiểu thư, Hoàng hậu là mẫu phi của Nhị hoàng tử, nay lại đột ngột mời người vào cung, e là có dụng ý khác."

Tiểu Đào vừa quay lại, nghe vậy liền tiếp lời: "Chồn chúc Tết gà, ắt chẳng có lòng tốt gì."

"Ngày mai đâu chỉ mời riêng ta, còn có các tiểu thư khác. Nếu thật muốn gây khó, ta cũng chẳng sợ."
Tịch Vũ Đồng khẽ nhíu mày, giọng vẫn bình tĩnh:
"Chỉ là, ta đang bận tâm chuyện khác hơn."

Hai nha hoàn nhìn nhau, ngạc nhiên không hiểu.

Nàng khẽ thở dài:
"Ta vừa hứa với phụ thân rằng ngày mai nhất định không hoãn luyện võ nữa, thế mà giờ trong cung lại có chỉ... chẳng phải tự tát vào mặt mình sao?"

Tiểu Hòa và Tiểu Đào nghe xong liền bật cười.

"Cười, cười, cười cái gì?"
Tịch Vũ Đồng nghiêm mặt:
"Tiểu Đào, ngươi đến Dịch Vương phủ giúp ta xin nghỉ. Nếu không có gì, sau ngày mai ta sẽ qua."

Nàng không dám nói đến quá mức tuyệt đối, sợ đâu lại có việc bất ngờ khiến mình không thể đến được.

Tiểu Đào vội thu lại nụ cười, cung kính đáp: "Vâng, tiểu thư."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro