Chương 51: Sinh khí
Sau khi châm kim bạc, lão đại phu bảo Tiểu Hòa đỡ Tịch Vũ Đồng ngồi dậy, lại gọi Tiểu Đào mang chậu nước đến, chỉ thấy Tịch Vũ Đồng ho mạnh, rồi nôn ra một ngụm máu đen vào chậu.
Lão đại phu lại châm thêm vài kim, mỗi kim đều chứa nội lực, nội lực theo kim bạc đi vào kinh mạch. Đợi Tịch Vũ Đồng sắc mặt hồng hào, hắn mới thu từng cây châm lại, bảo Tiểu Hòa đỡ Tịch Vũ Đồng nằm xuống.
Tiểu Đào nhìn máu đen trong chậu, nhíu mày đưa cho nha hoàn bên cạnh bảo mang ra đổ, mới vội vàng hỏi: "Tín tiên sinh, tiểu thư rốt cuộc bị làm sao? Có phải Tình nhân cổ này có vấn đề?"
"Không phải vấn đề của Tình nhân cổ, mà là vấn đề của chính nàng." Lão đại phu lấy khăn sạch lau tay, mới từ tốn giải thích, "Một tháng trước lão phu đã nói, Vũ Đồng bị uất ức trong lòng. Sau khi uống Tình nhân cổ lại xung đột với nội lực, cộng thêm cảm xúc dao động, mới ho ra máu không ngừng, giờ ho ra máu ứ này, mạch tượng đã dần ổn định, có lẽ ngủ một giấc sẽ tỉnh lại."
Sau khi uống Tình nhân cổ, sinh mệnh của hai người tương quan, Tiểu Đào cũng không sợ lão đại phu nói bừa, dù sao nếu tiểu thư thật sự xảy ra chuyện gì, Vương gia cũng không tránh khỏi.
Chỉ là Tiểu Đào lại không hiểu, thầm thì: "Chỉ là tiểu thư không phải đã hôn mê sao? Vì sao cảm xúc vẫn có thể dao động? Chẳng lẽ mơ thấy chuyện gì?"
"Nếu thật sự là mơ, thì cảnh tượng trong mơ nhất định không tầm thường." Lão đại phu lắc đầu, xác định Tịch Vũ Đồng vô sự xong liền bắt mạch cho Phượng Vũ Dịch.
Mạch tượng không còn yếu ớt như trước, mà bình ổn có lực, dường như dần dần khỏe lên, chắc hẳn Tình nhân cổ đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Ngay lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm, bên tai lại truyền đến từng trận ho khan, mùi máu tươi lại ngập tràn khứu giác họ trong chốc lát.
Mấy người ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện người ho ra máu lần này không phải Tịch Vũ Đồng, mà là Phượng Vũ Dịch.
Phượng Vũ Dịch nằm ở bên trong, lại ho ra máu trên giường, mọi người chỉ có thể cuống quýt giúp hai người đổi chỗ.
Sau đó lão đại phu dùng kim bạc cầm máu, rồi bắt mạch cho Phượng Vũ Dịch.
Cảm nhận mạch tượng lên xuống bất định giống hệt Tịch Vũ Đồng, trong lòng hắn lấy làm lạ. Chẳng lẽ sau khi hai người uống Tình nhân cổ này, một người bị thương thì người kia cũng phải trải qua một phen y hệt?
Hắn nghi ngờ liền châm kim cho Phượng Vũ Dịch, đợi Phượng Vũ Dịch nôn ra một ngụm máu đen xong mới thu kim lại.
Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Đào và những người còn lại, lão đại phu chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích: "Vương gia cũng là do cảm xúc dao động, nội lực trong cơ thể loạn xạ."
"Chỉ vừa mới uống Tình nhân cổ, vì sao bệnh trạng đã bắt đầu giống nhau rồi?" Tiểu Đào không hiểu, "Sau này sẽ không đều hệt như vậy chứ? Nếu một người thế nào, người kia cũng phải thế ấy? Nếu thật sự như vậy, chẳng phải Vương gia sinh bệnh nhẹ, tiểu thư cũng phải sinh bệnh theo? Tín tiên sinh, trước đây người chưa từng nói có di chứng như vậy."
Lão đại phu thực sự khó xử, vì hắn cũng không rõ rốt cuộc là nguyên nhân gì, chỉ có thể cố gắng giải thích: "Trong sách không có nói rõ ảnh hưởng như thế này, có lẽ Vương gia cũng cùng nằm mơ, mơ thấy chuyện gì đó đại hỉ đại bi."
Lời giải thích này quá yếu ớt đến nỗi chính hắn cũng không tin, dù sao chuyện trùng hợp như vậy thật sự kỳ lạ. Nhưng Tình nhân cổ không có việc cùng nhau sinh bệnh, ngoài giấc mơ ra, hắn không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Tiểu Đào ngay lập tức vẻ mặt như gặp ma, rụt rè hỏi: "Tín tiên sinh, người thấy lý do này có đáng tin không?"
Lão đại phu lắc đầu: "Nhưng ngoài lý do này, lão phu cũng không thể nghĩ ra lý do nào khác."
Hắn đã nói như vậy, Tiểu Đào dù thấy lạ cũng chỉ có thể chấp nhận lý do này.
*
Đến giờ Dậu (khoảng 5-7 giờ tối), Tịch Vũ Đồng mới từ từ tỉnh lại, sau đó Phượng Vũ Dịch cũng tỉnh theo.
Tịch Vũ Đồng hôn mê chừng vài canh giờ, song trong mộng đã trải qua mấy tháng, khi tỉnh giấc chỉ như mọi thứ chỉ là giấc mơ, đặc biệt là những sự việc đã diễn ra trong mộng, quả thực khiến lòng nàng khó lòng an định.
Thuở trước, nàng luôn cho rằng cái chết của mình cùng phụ thân đều do Phượng Vũ Dịch gây nên, nay trải nghiệm một lần từ góc nhìn của Phượng Vũ Dịch, mới hay được chân tướng năm xưa.
Tiểu Đào thấy hai người tỉnh lại, lòng mừng khôn xiết, nhưng nhìn ánh mắt đỏ hoe của tiểu thư nhà mình, chợt lo lắng: "Tiểu thư, người đã xảy chuyện gì?"
Vừa hỏi dứt lời, nàng lại thấy ánh mắt Vương gia bên cạnh cũng đỏ hoe, không khỏi kinh ngạc thốt không nên lời.
Chẳng lẽ Tình nhân cổ này còn khiến hai người bộc lộ cảm xúc cũng giống nhau?
Tịch Vũ Đồng nghiêng đầu nhìn Phượng Vũ Dịch một cái, từ ánh mắt đỏ rực của đối phương đã đoán ra được một việc, liền giơ tay phẩy nhẹ: "Các ngươi ra ngoài một lát, ta có vài lời cần nói với Vương gia."
Tiểu Hòa ở ngoài cửa thấy thần sắc hai người khác thường, liền kéo Tiểu Đào, nhanh chóng rời đi, tiện thể sai các nha hoàn trong phòng rút lui, chỉ để lại hai người bình tĩnh đối thoại.
Không còn người khác, căn phòng nhất thời lặng ngắt.
"Ta—" "Nàng—"
Tịch Vũ Đồng đưa tay xoa xoa mắt, hít sâu một hơi: "Vương gia, người cứ nói trước."
Phượng Vũ Dịch nuốt lời "Nàng cứ nói trước" vào bụng, đành phải mở lời trước: "Sau khi sử dụng Tình nhân cổ, ta mơ thấy ta hóa thành nàng."
Tịch Vũ Đồng không hề ngắt lời, lắng nghe nàng tiếp tục.
"Chuyện của lão sư, ta quả thực có lỗi với nàng. Về việc thuốc độc, đó là Đức phi báo thù ta, tuyệt không phải ý của ta." Phượng Vũ Dịch không chỉ mơ thấy chuyện kiếp trước của Tịch Vũ Đồng, mà còn thấy linh hồn nàng xuất khiếu rồi trọng sinh. Cũng chính vì lẽ đó, nàng mới thấu rõ Tịch Vũ Đồng biết hết thảy những chuyện sau này, không phải chỉ là mộng, mà là thật sự đã trải qua, nên mới oán hận nàng đến vậy.
Nếu chỉ là giấc mơ, nàng còn có thể tự an ủi mọi chuyện chưa xảy ra, còn cơ hội sửa đổi. Nhưng Tịch Vũ Đồng đã nếm trải qua một lần rồi, nàng có nói thêm cũng chỉ khiến người cười chê.
"Vương gia, người có lỗi với ta chỉ dừng lại ở chuyện phụ thân sao?" Tịch Vũ Đồng thấy nàng xin lỗi mà vẫn không nắm được trọng điểm, liền lắc đầu, nén vị đắng trong lòng, "Ta cũng mơ thấy ta hóa thành người, thấu rõ chuyện kiếp trước. Ta biết được thì ra phế hậu là do phụ thân ta chủ trương, cái gọi là tự sát kia chỉ bởi vì Cổ bị đánh thức mà chết."
Thấy biểu cảm im lặng của Phượng Vũ Dịch, nàng không còn hận ý, song trong lòng lại có chút trách móc: "Vương gia, cớ gì người không chịu thẳng thắn nói hết với ta?"
Nói là lo nàng để lộ sơ hở, nhưng nàng ngu ngơ bị lừa dối, đến cả người cần oán hận cũng oán hận sai, chẳng lẽ đó cũng là vì tốt cho nàng sao?
Phượng Vũ Dịch nhìn nàng một cái, nhận ra trong mắt đối phương không còn oán hận, lòng khẽ nới lỏng, giải thích: "Ta từng nghĩ sẽ tra cho rõ án tham ô cùng thanh trừng triều thần rồi mới bày tỏ hết thảy với nàng, chỉ là không ngờ Đức phi lại tận dụng kẽ hở đưa rượu độc cho nàng, càng không ngờ..." nàng lại uống vào.
Tịch Vũ Đồng nghe rõ ẩn ý trong lời nói của nàng, thất vọng lắc đầu.
"Bệ hạ có biết lúc ấy ta cảm thụ như thế nào?" Tịch Vũ Đồng cúi đầu, trước mắt hiện lên cảnh tượng kiếp trước, "Người xa lánh ta, phế ta, càng khiến ta nghĩ phụ thân bị người hãm hại trong ngục để nhân cơ hội chỉnh đốn triều cương. Người mình yêu sâu đậm nhất lại hại chết người thân nhất của mình, sau đó liền sai người đưa tới một ly rượu độc, nếu là người thì người sẽ nghĩ thế nào?"
Phượng Vũ Dịch kinh hoảng nắm chặt tay nàng, cổ họng nghẹn lại khó khăn thốt lên: "Ta biết."
Khi hôn mê nàng đích thân cảm nhận được sự bất lực, sợ hãi, cùng oán hận trong lòng Tịch Vũ Đồng, mới hay nàng và lão sư làm tất cả vì muốn tốt cho Tịch Vũ Đồng, nhưng kết cục người chịu khổ sở nhất lại là Tịch Vũ Đồng.
"Vương gia chưa hiểu thấu." Tịch Vũ Đồng hít sâu một hơi, giọng khàn khàn, "Vương gia, thần nữ chán ghét cái kiểu tự cho là đúng 'vì muốn tốt cho nàng' này, dù là người, hay là phụ thân, thần nữ đều vô cùng chán ghét."
Không đợi Phượng Vũ Dịch hoàn hồn khỏi sự sững sờ, nàng gạt tay nàng ra, vén chăn đứng dậy.
"Vũ Đồng." Phượng Vũ Dịch theo bản năng nắm lấy cánh tay nàng, vô cùng hoảng loạn, "Là ta sai rồi, là ta sai rồi, nàng đừng giận ta."
"Vương gia, thần nữ chưa hề nổi giận." Tịch Vũ Đồng cảm thấy tâm can từng hồi nhói đau, cúi đầu nhìn người thần sắc khẩn cầu thậm chí có thể nói là có chút thấp kém, thở dài, "Thần nữ ở lại Hoa Phù đã lâu, cũng đến lúc phải hồi kinh."
Nói rồi, nàng gỡ tay đối phương ra, quay người rời đi không hề ngoảnh lại.
Phượng Vũ Dịch trong lòng kinh hãi, vội vàng cũng bước xuống giường, nhưng mấy ngày này nàng thường xuyên hôn mê, thân thể đã suy nhược vô cùng, chân mềm nhũn liền ngã xuống bên giường, cố gắng chống ghế đứng dậy, trong miệng hoảng loạn gọi hai tiếng "Vũ Đồng".
Tịch Vũ Đồng bước chân khựng lại, nhưng cũng hiểu nếu mình quay đầu sẽ thực sự mềm lòng, liền thẳng bước ra mở cửa.
Mấy người đang đợi ở cửa thấy nàng đột nhiên bước ra đều giật mình kinh hãi.
Lão đại phu dù sao cũng là bậc lão giả, hắng giọng xong, khôi phục vẻ bình thường, hỏi: "Vũ Đồng, thân thể có chỗ nào chưa ổn?"
Tịch Vũ Đồng lắc đầu: "Tín tiên sinh, trái lại là Vương gia thân thể không ổn, người hãy mau tiến vào xem đi." Nói rồi, nàng nhìn sang Tiểu Hòa và Tiểu Đào: "Hai ngươi thu xếp hành lý, chúng ta lập tức hồi kinh."
Lời nàng vừa nói ra, lão đại phu và những người khác liền biết hai người đã xảy ra mâu thuẫn, trong lòng khó hiểu.
Lão đại phu liếc nhìn đôi mắt đỏ rực của nàng, khuyên nhủ: "Có phải Tiểu Dịch đã chọc giận ngươi? Mới nghỉ ngơi hai ngày, hay là ở lại thêm hai ngày đợi Tiểu Dịch khôi phục rồi chúng ta cùng nhau trở về."
Tiểu Đào tuy nghĩ là Vương gia đã khi dễ tiểu thư nhà mình, nhưng trong lòng càng lo lắng thân thể tiểu thư, cũng cùng khuyên: "Tiểu thư, thân thể người hôm nay ho ra máu, hết sức suy nhược, hay là tịnh dưỡng hai ngày rồi khởi hành?"
Tiểu Hòa cũng khuyên: "Tiểu thư, đường về Kinh thành xa xôi, còn cần một thời gian chuẩn bị xe ngựa và lương thảo dọc đường, việc này không thể vội vàng được."
"Dù sao các ngươi lập tức thu xếp hành lý, còn xe ngựa... Nếu nơi đây không có, thì lát nữa đi mua một chiếc, dù gì ta cũng không thiếu bạc." Tịch Vũ Đồng giờ phút này tâm tư hỗn loạn, không muốn ở chung một chỗ với Phượng Vũ Dịch, ý chí đã quyết, mặc cho mấy người có khuyên nhủ thế nào cũng quyết tâm rời đi, "Nếu các ngươi không muốn, một mình ta hồi kinh cũng được." Nói rồi, xoay người bước đi.
Tiểu Đào và Tiểu Hòa làm sao có thể để nàng một thân một mình trở về, vội vàng từ biệt lão đại phu, rồi cuống quýt đuổi theo.
*
Phượng Vũ Dịch hai tay chống trên ghế, nửa thân thể rũ trên mặt đất, khó nhọc bò về phía cửa.
Lão đại phu và Ám vệ bước vào, thấy bộ dạng chật vật của Phượng Vũ Dịch, cũng giật mình kinh hãi, "Tiểu Dịch, ngươi đã xảy chuyện gì?"
"Lão sư, ta đã làm chuyện sai, Vũ Đồng nói muốn hồi kinh." Phượng Vũ Dịch thấy hai người, vội vàng giải thích, "Các người mau đi khuyên nàng một chút."
"Chúng ta ở cửa đã khuyên qua rồi, nhưng Vũ Đồng ý muốn rời đi đã quyết, thậm chí nha hoàn không theo cũng tự mình quay về." Lão đại phu đỡ nàng trở lại giường, lại bắt mạch cho nàng, xác định đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là thân thể hơi suy nhược, sau này tịnh dưỡng cho tốt sẽ khỏi hoàn toàn, lòng hắn mới thả lỏng xuống, vừa châm kim cho nàng, vừa hỏi hai người có hiểu lầm gì.
"Ta..." Phượng Vũ Dịch không tiện nói quá chi tiết, chỉ đành giải thích qua loa, "Ta mượn danh nghĩa là muốn tốt cho nàng, giấu giếm đối phương làm một số chuyện, sau đó sự việc trở nên tồi tệ, hại chết người thân nhất của đối phương..." Nàng nghĩ một lát, mới không chắc chắn đáp lời, "Là người rất quan trọng."
Lão đại phu lập tức nhíu mày: "Vậy thì đại sự không ổn rồi. Nếu sự việc này thành công, không gây ra ảnh hưởng cho đối phương còn đỡ, nếu ngược lại lại khiến đối phương mất đi người thân nhất, thì liền trở thành hại nàng rồi. Nếu lão phu bị người ta giấu giếm như vậy, lại bị hại mất người thân cận nhất, lão phu cũng sẽ hận chết đối phương, nói không chừng còn muốn giết đối phương để trút giận."
Phượng Vũ Dịch chững lại, cụp mắt: "Ta đã hiểu."
Lão đại phu thấy nàng trông mất hết tinh thần, lắc đầu: "Chuyện đã đến nước này, ngươi chỉ có thể đi tìm sự tha thứ của Vũ Đồng."
"Nhưng ta đã xin lỗi rồi, nàng vẫn giận đến mức đòi hồi kinh." Phượng Vũ Dịch thở dài.
Lão đại phu không biết vì sao mình lại dạy ra một đệ tử ngốc như vậy, lắc đầu: "Nàng hồi kinh rồi, chẳng lẽ ngươi sẽ không theo về?"
Phượng Vũ Dịch sáng mắt, nhưng nhanh chóng lại cúi đầu thất thểu: "Nàng chắc chắn một chút cũng không muốn gặp ta."
"Lòng thành tới cực độ, sắt đá cũng phải mềm." Lão đại phu vỗ vai nàng, "Tiểu Dịch, vốn dĩ là ngươi phạm sai trước, nếu thật sự để tâm, thì chỉ có thể mềm mỏng một chút, người đi đến đâu thì ngươi theo đến đó, thỉnh thoảng lại bày tỏ thiện ý và nịnh nọt, rồi sẽ ôm được mỹ nhân về thôi. Thân thể ngươi tuy suy nhược nhưng cũng không sao, miễn cưỡng có thể chịu đựng được sự xóc nảy của xe ngựa. Còn về việc phòng ngừa nạn châu chấu... Nay đã gần như hoàn tất rồi, còn lại cứ giao cho Ám Thất xử lý là được." Ý là bảo nàng cùng Tịch Vũ Đồng hồi kinh thành.
Phượng Vũ Dịch nhớ đến tính tình mềm lòng của Tịch Vũ Đồng, lập tức nhận được cổ vũ, gật đầu, gọi Ám Thất: "Ngươi đi chuẩn bị một cỗ xe ngựa cho Vũ Đồng, nhớ là phải thật lớn."
"Dạ, Vương gia."
"Lão phu lại khuyên ngươi nên chuẩn bị hai cỗ xe ngựa." Lão đại phu nghe rõ ý nàng, "Nếu Vũ Đồng biết ngươi muốn cùng ngồi chung một cỗ, e là sẽ đá ngươi xuống."
"Lão sư nói thế thì sai rồi." Phượng Vũ Dịch cười như một con hồ ly tinh ranh, "Vũ Đồng tâm mềm, nếu thấy ta bị đuổi xuống xe ngựa mà vẫn đi bộ đuổi theo, ắt hẳn sẽ mềm lòng cho ta lên xe."
Lão đại phu thấy nàng vẻ mặt đắc ý như vậy, nghĩ rằng có Tình nhân cổ ở đó, khả năng Tịch Vũ Đồng mềm lòng càng cao, liền không nói thêm nữa, đứng dậy thu thập hòm thuốc.
Ba người mỗi người một nỗi lòng, không hề chú ý đến bóng dáng màu hồng phấn ngoài cửa đã lặng lẽ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro