Chương 82

Thẩm Kỳ Khi thật ra không mấy để tâm đến chuyện này, nếu đám tiên nhân kia không nhắc tới, e là chính nàng cũng đã quên mất.

Hai mươi năm cuộc đời trước kia của nàng chỉ toàn là học hành, làm việc, xã giao, cuộc sống bình lặng trôi qua. Cha mẹ không thương yêu, trong nhà trọng nam khinh nữ, nên nàng một mình rời quê đi xa, tiền nhuận bút đủ lo cơm áo, thỉnh thoảng đi du lịch, tích góp mua được một căn nhà, cuộc sống xem như tạm ổn. Ngoài việc thỉnh thoảng có vài biến cố nho nhỏ, nhìn chung cũng không có tai họa gì lớn.

Nàng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày bản thân vì một người mà buông bỏ tất cả cuộc sống vốn đang khá ổn kia. Việc xuyên thư đến thế giới này là một biến cố đột ngột không hề báo trước, vẽ ra một bước ngoặt thật lớn trong cuộc đời vốn bình lặng của nàng, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

Việc tự tay viết tên mình vào quyển sách ấy, thực ra trong khoảnh khắc ấy nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nàng yêu Liễu Sương, lựa chọn buông bỏ tất cả vì đối phương, cũng xem như một kiểu chuộc lỗi và đền đáp.

Thật sự không có gì to tát.

Thẩm Kỳ Khi nói: "Ngươi hỏi chuyện này để làm gì chứ, có ý nghĩa gì đâu?"

"Vậy ngươi đánh đổi tất cả rồi rốt cuộc có ý nghĩa gì? Không hối hận sao?" Cái đầu kia giận dữ chất vấn, "Chẳng lẽ ngươi thật sự cam tâm tình nguyện dây dưa cả đời với một kẻ điên như vậy?"

"Yêu một người thì vốn dĩ không cần lý do hay ý nghĩa gì cả." Thẩm Kỳ Khi nhún vai, "À mà, xin lỗi, ta quên mất, các ngươi đều là cẩu độc thân phải không? Đương nhiên không hiểu được cảm giác này rồi."

Đầu: "..... Toàn nói bậy!" Nó hiện rõ vẻ thất vọng: "Sớm biết vậy thì đừng để ngươi quay lại!"

Lúc này, Thẩm Kỳ Khi bỗng phát hiện mình có một ưu điểm không tệ: Một khi đã quyết định đi trên con đường nào đó, thì chắc chắn sẽ không hối hận.

Nàng giơ ngón giữa lên, đá cái đầu kia như đá một quả bóng cao su: "Ta mẹ nó vui lòng thì ngươi quản được chắc?! Còn có mặt mũi nói người khác điên, không biết soi gương mà nhìn thử bản thân trông như cái thứ gì. Đây là tiên nhân cao cao tại thượng trong truyền thuyết đó hả? Không tin nổi!"

Cái đầu lăn ba vòng trên mặt đất, tức đến nỗi không thèm nói thêm câu nào. Thẩm Kỳ Khi xoay người lại, thấy Liễu Sương đang chăm chú nhìn nàng.

Nàng khẽ động môi, nói nhỏ: "Những điều hắn nói... đều là thật sao?"

Thẩm Kỳ Khi gật đầu: "Là thật."

Liễu Sương nhìn nàng rất lâu, trong đôi mắt đỏ thẫm cuồn cuộn như có lửa cháy, xuyên thủng màn đêm vô tận, khiến cả đại điện tối đen như mực cũng trở nên có sinh khí.

Nàng mím môi khẽ cười, ánh mắt chợt trở nên cực kỳ dịu dàng.

Thẩm Kỳ Khi chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Sư tỷ làm sao không nói lời nào? Chẳng lẽ bị ta cảm động rồi? Chưa kịp thấy thẹn thùng, thì giây sau, thân thể Liễu Sương bỗng run lên, cả người mềm nhũn ngã xuống.

Thẩm Kỳ Khi sắc mặt đại biến, lập tức lao lên đỡ lấy nàng: "Sư tỷ?!"

Liễu Sương ngã vào lòng nàng, hai mắt nhắm nghiền, cả người nóng rực như thể có lửa đang thiêu đốt. Làn da của nàng vốn quanh năm lạnh như băng, mà giờ lại nóng như vậy, quả thật vô cùng bất thường.

"Sư tỷ! Sư tỷ ngươi nói một câu đi! Ngươi làm sao vậy?!" Thẩm Kỳ Khi quýnh đến mức gần như phát điên, ôm nàng lao nhanh về phía cầu thang.

Liễu Sương hơi mở mắt, mê mang nhìn nàng, trông vô cùng yếu ớt.

"Không sao." Nàng khẽ nói, "..... Ta phải đưa ngươi rời khỏi đây trước."

Nàng dùng bàn tay nóng rực bao lấy mu bàn tay Thẩm Kỳ Khi, trong chớp mắt, hai người đã trở lại phòng ngủ.

Thẩm Kỳ Khi vội ôm nàng đi tới trước, cả hai lảo đảo ngã xuống giường.

"Sư tỷ, ngươi đỡ hơn chưa?"

Liễu Sương như không nghe thấy, Thẩm Kỳ Khi gọi mấy tiếng liền, nàng mới khẽ lắc đầu rất nhẹ, như thể chỉ một cử động nhỏ ấy cũng vô cùng khó khăn.

"Sao lại đột nhiên như vậy chứ?!" Thẩm Kỳ Khi sợ đến tái mặt, ôm chặt nàng trong lòng, "Có đau không? Ta đi gọi người!"

Liễu Sương gối lên đầu gối nàng, thân mình co lại, thoạt nhìn nhỏ bé đến tội nghiệp. Nàng đưa tay vén tóc mái Thẩm Kỳ Khi, nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia, mỉm cười nhẹ giọng: "Không cần, đừng lo."

Thẩm Kỳ Khi gấp đến độ như trời sắp sập: "Làm sao mà không lo cho được?!!!" Nàng dùng chăn bọc lấy Liễu Sương, rồi lại đưa tay sờ trán, nhiệt độ này nếu đặt lên người thường thì đã sốt cao đến ngốc luôn rồi, "Rốt cuộc phải làm gì thì ngươi mới khá hơn?!"

"...... Không sao, ta ngủ một lát." Liễu Sương nhìn rất mệt, từ từ nhắm mắt, hơi thở nhẹ dần, giọng trầm khàn: "Chờ ta tỉnh lại, sẽ không sao nữa..."

Sư tỷ nói thì chắc là đúng, Thẩm Kỳ Khi tin nàng.

Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện, mình đã bị Liễu Sương lừa. Liễu Sương ngủ một ngày một đêm, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cái gọi là "một lát" này, hiển nhiên không chỉ là chợp mắt một chút. Nếu nàng ngủ đến trăm năm sau mới tỉnh, còn bản thân đã chết già rồi thì sao?!

Thẩm Kỳ Khi nhìn mỹ nhân đang ngủ trong lòng, suy nghĩ ngắn ngủi một lát, rồi dứt khoát mở cửa phòng, hét lớn với thị nữ ngoài cửa: "Mau truyền thái y!!!"

Người hầu Ma Vực từ trước đến nay làm việc vô cùng hiệu quả, nghe rõ chuyện gì xảy ra liền không chút biểu cảm rời đi, vài phút sau đã kéo theo một đoàn người nhanh chóng quay lại.

Đầu tiên, nhóm người đó hành lễ với Thẩm Kỳ Khi — người được Ma Vực thừa nhận, sau đó vội vàng chạy tới bên giường kiểm tra cho Liễu Sương.

Người cuối cùng vào phòng là Tư Đồ Vân, hắn bước tới nói với Thẩm Kỳ Khi một câu: "Ngươi đừng vội, Ma Chủ không sao cả."

"Người đã sốt đến thế rồi còn bảo không sao?!" Thẩm Kỳ Khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, không khỏi tức giận, "Ngươi biết cái quái gì! Mau nói rõ ràng! Rốt cuộc là chuyện gì?!"

Tư Đồ Vân nhìn nàng, khẽ thở dài một hơi: "Kỳ thực, chuyện này... vốn là do ngươi mà ra."

Thẩm Kỳ Khi: "..... Ta?"

"Sau khi ngươi chết được ba năm, Ma Chủ vẫn luôn tìm cách mang hồn phách của ngươi trở về." Tư Đồ Vân nói, "Nàng không màng hậu quả mà thử rất nhiều cách, trong đó bao gồm những pháp thuật tiên gia đã thất truyền nhiều năm, cũng có không ít cấm thuật."

"Mà những pháp thuật này, cái giá phải trả thường không đơn giản."

Trong lòng Thẩm Kỳ Khi dần dần hiểu rõ, khẽ lẩm bẩm: "Cho nên nàng đột nhiên ngất xỉu, là vì trước đó đã dùng pháp thuật triệu hồn gì đó..."

Tư Đồ Vân gật đầu: "Đúng vậy."

"Với tu vi của nàng, vốn dĩ không nên bị pháp lực phản phệ. Nhưng vấn đề là, trong ba năm ấy, nàng liên tục thi triển quá nhiều loại pháp thuật. Những cấm thuật và đạo thuật đó lẫn lộn với nhau, từng chút từng chút tích tụ thành nguy cơ. Một số hậu quả bắt đầu xung đột trong cơ thể, lâu dần liền thành mối họa tiềm tàng."

Thẩm Kỳ Khi cắn môi dưới, khóe mắt đỏ hoe: "Thì ra là vậy..."

Nàng nhìn về phía Liễu Sương đang ngủ mê, giọng nhỏ đi: "Cho nên ba năm nay, nàng vẫn thường xuyên... đột nhiên ngất như vậy sao?"

Tư Đồ Vân nhíu mày: "Không thường xuyên, nhưng cũng chẳng có quy luật. Có khi cách mấy tháng, có khi chỉ vài ngày. Mỗi lần ngất, nàng sẽ giống như bây giờ, ngủ mê man một trận."

Trong lòng Thẩm Kỳ Khi nóng như lửa đốt, liên tục hỏi mấy câu: "Chỉ là ngủ thôi sao? Sẽ ngủ bao lâu? Có gây hại cho thân thể không?"

"Với lực lượng của nàng, thật ra vẫn có thể duy trì không bị tổn hại. Nhưng cũng không thể giữ được trạng thái tỉnh táo."

Tư Đồ Vân lắc đầu: "Nói thật thì cũng đáng xấu hổ, bọn ta vẫn luôn tìm cách trị tận gốc, nhưng đáng tiếc đến giờ vẫn chưa có kết quả gì."

Thẩm Kỳ Khi ngây người, trông thấy những người hầu đi đến mép giường, dán từng miếng vật màu trắng lên cánh tay và má của Liễu Sương, sau đó mới lặng lẽ lùi ra sau.

"Đó là Vân Băng." Tư Đồ Vân thấy ánh mắt nàng, bèn giải thích, "Loại băng này đến từ tầng sâu nhất dưới đáy biển ở Ma Vực, có thể làm dịu nhiệt độc trong cơ thể, giúp nàng tỉnh lại nhanh hơn."

Thẩm Kỳ Khi lòng đầy bất an, thấp giọng hỏi: "Vậy... thật sự không có cách nào trị tận gốc sao?"

Tưởng rằng sau khi xuyên về là có thể viên mãn, không ngờ sư tỷ lại xảy ra chuyện.

Trong lòng nàng tràn đầy bối rối và lo lắng.

Lúc này, sắc mặt Tư Đồ Vân hơi do dự: "Thật ra... cũng không phải hoàn toàn không có cách..."

Sắc mặt Thẩm Kỳ Khi lập tức thay đổi, tức giận quát: "Ta đệt... Có cách mà không nói sớm hả?!"

"Bởi vì cách này, người thường căn bản không thể làm được." Tư Đồ Vân thấy nàng trừng mắt, chỉ đành cười khổ nói, "Hơn nữa dù ta có nói, ngươi cũng không làm được."

"Ai nói ta làm không được?!" Thẩm Kỳ Khi xắn tay áo, tức khí nói, "Ta còn công lược được cả Đại Ma Vương! Trên đời này chẳng có chuyện gì là ta làm không được!"

Tư Đồ Vân nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn ngốc tử: "Thế thì ta nói nhé?"

"Đừng nói nhảm nữa, nói nhanh!"

"Tiến vào Linh Hải của Ma Chủ, đánh thức hoàn toàn thần hồn của nàng." Tư Đồ Vân dang hai tay ra, "Thẩm cô nương, ngươi làm được sao?"

Thẩm Kỳ Khi: "...."

Ờ, nghe thì đúng là hơi khó thật...

"Linh Hải vốn là nơi thần bí nhất của người tu luyện, thần hồn và thần thức đều cư ngụ trong đó. Quan trọng là, trừ phi là đạo lữ hay người có quan hệ thân tín sâu sắc, mới có thể tiến vào. Không có sự cho phép của chủ nhân, người ngoài không thể tự tiện xâm nhập. Huống hồ với cấp bậc như Ma Chủ, nếu mạnh mẽ xâm nhập, rất có thể sẽ bị thần hồn phản phệ mà hồn phi phách tán."

Tư Đồ Vân tặc lưỡi: "Huống chi, ngươi bây giờ còn không có tu vi, chỉ là một người thường."

Thẩm Kỳ Khi đau khổ ôm đầu, vẫy tay nói: "Đừng nói nữa đừng mắng nữa..."

Tư Đồ Vân nhướng mày: "Vậy ngươi làm được không?"

Thẩm Kỳ Khi do dự một lát, rồi ngẩng đầu, nắm chặt tay: "Ta không biết. Nhưng ta muốn thử."

Tư Đồ Vân chấn động: "Ngươi..."

Nữ nhân này sao lại liều lĩnh như vậy!

"Ngươi tỉnh táo lại đi! Ngươi bây giờ còn chưa mở ra Linh Hải, nếu tiến vào thất bại, chỉ sợ trực tiếp chết luôn!"

Thẩm Kỳ Khi mím môi cười: "Ta biết. Nhưng ta vẫn muốn thử."

Ánh mắt nàng sáng rực, kiên định chưa từng có.

Tư Đồ Vân ngẩn người.

"Là do ta mà nàng thành ra thế này, ta không thể bỏ mặc nàng được." Thẩm Kỳ Khi nhẹ giọng nói, "Ta nợ nàng, phải trả cho bằng hết."

Tư Đồ Vân im lặng hồi lâu, cuối cùng ngượng ngùng nói: "Ngươi đã quyết tâm?"

"Ừ." Thẩm Kỳ Khi nghiêng đầu, "Nói cho ta cách vào Linh Hải đi."

Tư Đồ Vân nặng nề thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ngươi mà xảy ra chuyện, Ma Chủ tỉnh lại chắc chắn sẽ xử ta tơi tả."

"Ngươi cứ nói là ta tự nguyện, đừng có đổ vạ linh tinh," Thẩm Kỳ Khi nói, "Hơn nữa... ta có linh cảm, ta sẽ không chết."

Ta là tác giả! Thế giới này là do ta viết ra, có gì mà sợ?

Cho dù thật sự chết... nàng chỉ chớp mắt là ta sẽ từ Âm Phủ quay về, lại tìm sư tỷ.

Cùng lắm thì kiếp sau gặp lại... Chắc chắn sẽ còn có ngày gặp nhau.

"...Ngươi lấy đâu ra tự tin vậy?" Nhìn thấy nàng không lùi nửa bước, Tư Đồ Vân đỡ trán, bất đắc dĩ nói, "Được rồi, liều một phen vậy."

Thẩm Kỳ Khi mừng rỡ, đi theo hắn tới bên giường.

"Hiện giờ ngươi không có tu vi, ta sẽ thử dẫn đường cho ngươi tiến vào." Tư Đồ Vân phân phó người hầu lui ra, ánh mắt trầm ổn, "Ngươi hãy nắm tay nàng, nhắm mắt lại."

Thẩm Kỳ Khi nằm cạnh Liễu Sương, đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Dù đã dán Vân Băng, đầu ngón tay kia vẫn nóng đến lạ thường. Liễu Sương trong mộng, cũng đang phải chịu đựng sự dày vò nôn nóng này sao? Trong lòng Thẩm Kỳ Khi đau xót, hít sâu một hơi, khép mắt lại.

"Linh Hải nằm trong Ma Nguyên. Thứ đầu tiên ngươi gặp, sẽ là Đan Nguyên của nàng." Giọng Tư Đồ Vân vang bên tai nàng, trầm thấp: "Đan Nguyên giống như cánh cửa dẫn vào Linh Hải, ngươi phải tìm được cách bước vào."

Khi đôi mắt khép lại, trước mắt chỉ là một mảng đen mịt mù, không có gì cả.

Tư Đồ Vân dường như niệm vài câu chú ngữ, nàng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, như đang trôi nổi.

Mơ hồ, trước mắt bắt đầu hiện ra cảnh vật: trong làn sương đen dày đặc, một quả cầu hình bầu dục màu đỏ sẫm đang chậm rãi xoay tròn.
Đó chính là đan nguyên của Liễu Sương. Trong lòng Thẩm Kỳ Khi siết chặt, nhìn sương đen xoay cuồn cuộn như bão tố, cảm giác nguy hiểm rõ rệt.

Nàng hít sâu, tiến lại gần.

Điều khiến Thẩm Kỳ Khi ngạc nhiên là, lớp sương đen kia tuy nhìn dữ tợn, nhưng lại không có chút phản ứng gì với nàng. Sương mù nhẹ nhàng trôi quanh, lạnh lẽo mà dịu dàng, rồi dần dần tan ra. Một hơi xuyên qua lớp sương, quả cầu kia đã gần ngay trước mắt.

Thẩm Kỳ Khi trong lòng thấp thỏm, thử đưa ý thức tiếp cận, nhẹ nhàng chạm vào đan nguyên. Toàn thân nàng khẽ run, như thể bị thứ gì đó điện giật nhẹ một cái. Cảm giác đó giống như sờ vào áo len có tĩnh điện – chỉ tê, không đau. Nàng thử chạm thêm lần nữa, giây tiếp theo, một luồng hấp lực mạnh mẽ kéo cả người nàng vào bên trong.

Thẩm Kỳ Khi: ???

Trong khoảnh khắc, một vùng đen tối vô biên hiện ra trước mắt, đất khô nứt nẻ, gió lạnh thấu xương, một toà phế tích xám xịt sừng sững trước mặt, mang đến áp lực và tuyệt vọng.

Thẩm Kỳ Khi ngây người trong giây lát, khẽ kêu: "A... Ta hình như vào được rồi."

...Cứ như vậy? Dễ thế luôn á?! Nói nguy hiểm lắm mà?!

X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X•X-X•X•X•X•X•X•X
Cảm ơn đại gia, đã tới chậm orz
Cảm tạ ở 2020-11-25 21:59:10~2020-11-27 23:57:54 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: Muốn duẫn nhi ôm một cái 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Thiên hạ đệ nhất sa điêu 99 bình; muốn duẫn nhi ôm một cái 42 bình; tác nghiệp còn không có viết, bạc đầu 6 bình; gao cao 4 bình; không giờ đêm vi 2 bình; điếu tình bạch ngạch ngửi hoa quân 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro