Chương 93 [PHIÊN NGOẠI HAI]

Lời vừa dứt, bốn phía lập tức im bặt trong vài giây. Hai người kia đồng loạt nhìn về phía Thẩm Kỳ Khi, sắc mặt mỗi người mỗi vẻ. Dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt đỏ rực kia, Thẩm Kỳ Khi không kìm được nuốt nước bọt, suýt nữa toát cả mồ hôi lạnh.

Nàng tự biết mình lỡ lời, chớp chớp mắt, cười gượng nói: "Ha ha, thật ra ta chỉ đùa một chút thôi, hai vị đừng coi là thật nha..."

Nói cho cùng, nếu hai người này thực sự đánh nhau thì chẳng phải là đại loạn rồi sao!? Cả hai đều là người nàng quý trọng, ai thua nàng cũng đau lòng. Chưa kể, ai biết được thế giới này có liên hệ gì với tương lai hay không? Vạn nhất sư tỷ kiếp trước bị thương, ảnh hưởng đến kiếp sau thì biết làm sao!?

Không ngờ, "Liễu Sương" như thể bị lời nói đó đánh thức, bỗng nhiên cười nhẹ: "Ngươi nói đúng."

Thẩm Kỳ Khi: ?!

Nhìn gương mặt giống y như mình kia, rồi lại nhìn tư thế thân mật của hai người họ, nụ cười của "Liễu Sương" dần lạnh dần. Năm ngón tay nàng khẽ động, một làn khói đen quấn quanh, ánh bạc le lói hiện ra trong lòng bàn tay. Liễu Sương không nói một lời, ánh mắt ngày càng lạnh, trở tay rút lấy chuôi Mê Hoặc.

Thẩm Kỳ Khi: ... Xong rồi, chơi lố rồi.

Nàng vội đưa tay ngăn lại: "Hai vị tổ tông, đều là người nhà cả, hà tất phải như vậy? Vì sao lại phải đánh nhau chứ!"

Nhưng cuộc đại chiến như mũi tên đã lên dây cung, chỉ chờ bung ra. Hai người giằng co trong im lặng, không ai để ý đến lời can ngăn của nàng. Không khí căng như dây đàn.

Thẩm Kỳ Khi hoảng hốt.

Giữa thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, nàng bỗng nảy ra ý, vội vàng mở túi Càn Khôn lục tìm.

"Ở đâu rồi... A! Tìm thấy rồi!"

Nàng lôi ra chiếc điện thoại, tay run run mở màn hình, đột nhiên bùng phát tốc độ tay chưa từng thấy trong hai mươi năm độc thân, thần tốc mở phần mềm sáng tác. Hồ sơ gần nhất dừng lại ở đoạn hai người từ hiện đại xuyên về cổ đại. Thẩm Kỳ Khi nhìn tên văn kiện hiển thị trên màn hình, chính là cái nàng vẫn luôn dùng gần đây, không sai được.

Nếu không mở nhầm hồ sơ, vậy tại sao lại xuyên về kiếp trước? Dù nghĩ trăm lần cũng không ra. Chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của xuyên không?

Ngay lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên bên tai! Thẩm Kỳ Khi giật mình ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy khoảng đất trước mặt Liễu Sương giờ đã trở thành một hố sâu đen ngòm, khói trắng lượn lờ bốc lên.

"Sư tỷ?!"

Nàng tái mặt, vội lao tới xem. Trong hố chẳng có ai cả.

Phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng của Liễu Sương: "Không sao."

Thẩm Kỳ Khi quay phắt lại, thấy đối phương chẳng biết đã di chuyển từ khi nào, giờ đang đứng sau nàng, một tay cầm Mê Hoặc, bình thản nhìn nàng.

Nàng hoảng hốt nhào tới, túm lấy tay áo Liễu Sương kiểm tra liên tục: "Trời đất ơi, không bị thương chứ!?"

Liễu Sương gật đầu, giơ tay quen thuộc xoa xoa đầu nàng: "Yên tâm đi."

Nàng hơi ngước mắt, ánh nhìn vượt qua Thẩm Kỳ Khi mà rơi lên người "Liễu Sương" phía sau. Bỗng dưng, nàng khẽ cong khóe môi, đưa tay vòng ra sau cổ Thẩm Kỳ Khi kéo vào lòng, khoảng cách giữa hai người lập tức trở nên thân mật khăng khít. Ôm chặt người trong ngực, ánh mắt đỏ rực của Liễu Sương âm u, môi khẽ mấp máy, lặng lẽ không một tiếng động.

Gương mặt "Liễu Sương" lạnh băng, nắm tay siết chặt, làn khói đen phía sau nàng như cảm ứng được chủ nhân phẫn nộ, gào rít điên cuồng.
Nàng nhìn thấy Liễu Sương không thốt ra tiếng mà mấp máy miệng từng chữ: "Nàng là của ta."

Khớp ngón tay căng chặt, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Chỉ trong chớp mắt, sương đen lập tức bùng phát, như chớp giật lao thẳng tới mệnh môn Liễu Sương. Liễu Sương phản ứng cực nhanh, đẩy Thẩm Kỳ Khi sang một bên, một tay kết ấn, một tay cầm kiếm chắn ngay trước ngực, đón lấy đòn tập kích toàn lực kia. Sương đen cuồn cuộn như mọt đục xương, va chạm trực diện khiến tay cầm kiếm của Liễu Sương tê rần, đủ thấy đối phương đã thực sự muốn lấy mạng.

Nàng quay đầu bảo Thẩm Kỳ Khi: "Cẩn thận, mau tránh xa một chút."

Thẩm Kỳ Khi bị đẩy ra ngoài, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy hai vị đại lão trước mắt động thủ không chút lưu tình. Kiếm khí tung hoành, khói đen dày đặc, hai thân ảnh yểu điệu quấn chặt lấy nhau. Bốn bức tường và sàn nhà lập tức bị rạch thành vô số rãnh sâu hẹp. Giường chiếu, bàn ghế trong phòng cũng bị kiếm khí cuốn tan, đồ sứ cổ "bốp bốp" vỡ vụn đầy đất, khiến cả người Thẩm Kỳ Khi run như cầy sấy.

"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Đánh tiếp là sập tháp bây giờ!!" Nàng gào lên, giọng nói lẫn trong tiếng đao kiếm và những tiếng nổ đinh tai nhức óc, nhỏ bé yếu ớt đến đáng thương.

"Muốn đánh thì qua phòng tập võ mà đánh!!"

Hai đại ma vương có diện mạo gần như y hệt, thực lực cũng ngang nhau, chỉ có thể phân biệt qua kiểu tóc: Vấn tóc là Liễu Sương, còn thả tóc là sư tỷ kiếp trước. Càng đáng giận hơn, cả hai người ăn ý đến mức hoàn toàn phớt lờ nàng, đánh đến quên cả trời đất.

Tình thế vô cùng căng thẳng.

Đối với "Liễu Sương", đã rất lâu rồi nàng mới gặp một đối thủ có thể khiến bản thân phải dốc toàn lực. Trong khi ác chiến, nàng lại nảy sinh một cảm giác sảng khoái dị thường.

Nàng dùng mu bàn tay lau đi máu nơi khóe miệng, thở dốc dồn dập, ánh mắt đỏ rực ngày càng sâu, thậm chí ánh lên vài phần cuồng dại. Máu nhỏ xuống từ mũi kiếm. Liễu Sương đứng đối diện, khuôn mặt như ngọc bị vấy vài giọt máu, thân ảnh yểu điệu tựa tiên hạc, đôi mắt đỏ cũng càng lúc càng sáng.

Thẩm Kỳ Khi nhìn thấy cảnh ấy, tuyệt vọng thì thào: "Xong rồi, đánh thật rồi."

Thôi, mặc kệ!

Nàng vội vã mở điện thoại, không buồn phân bua mà gõ tiếp dòng cuối trong tập tin: "Hiện tại lập tức, để Thẩm Kỳ Khi và Liễu Sương trở lại kiếp sau!"

Gõ xong câu đó, nàng bình tĩnh chờ đợi hiện tượng xuyên không xảy ra.

Năm giây trôi qua, không có gì xảy ra.

Mười giây sau, vẫn như cũ.

Một phút trôi qua... vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.

Thẩm Kỳ Khi: Hả?

Chết máy rồi à?!

Nàng chọc chọc vào màn hình, quả nhiên vẫn dừng ở giao diện tập tin, không phản hồi gì cả.

Thẩm Kỳ Khi tức đến mức suýt nữa ném điện thoại: "Má nó... đúng lúc cần thì lăn ra chết máy! Cần mày để làm gì hả?!"

Nàng nhìn hai người đang đánh nhau phía trước, dồn khí đan điền, hét lớn một tiếng: "ĐỪNG ĐÁNH NỮA!!!"

Một tay xách thanh Bích Trì kiếm, một tay tụ ma khí, sau năm giây vận lực, nàng đánh ra một kích toàn lực!

Double kill!

... Đùa thôi, làm gì có.

Nhát kiếm toàn lực của nàng chỉ tạo ra một rãnh sâu trên mặt đất, vừa đúng lúc cắt ngang thế công của hai người đang lao tới. Hai người cùng lúc dừng tay, đồng loạt quay lại nhìn nàng.

Thẩm Kỳ Khi nhìn hai người máu me đầy mình, rốt cuộc không nhịn được nữa, sắc mặt sa sầm: "Đủ rồi! Hai người muốn đồng quy vu tận thật đấy à?!"

Hai vị đại lão tu vi đã tới cảnh giới đỉnh phong, thân thể gần như biến thái, dù có bị thương cũng sẽ nhanh chóng lành lại. Nhưng nếu là tự mình tạo thương tích cho mình thì chưa chắc... giống như dùng ngọn giáo mạnh nhất đâm vào chiếc khiên cứng nhất, dù có là thể chất biến thái đến đâu cũng sẽ để lại vết thương thật sự.

Thẩm Kỳ Khi đứng giữa hai người, mỗi tay nắm một người kéo lại, vừa lo lắng vừa giận dữ đến phát điên: "Rốt cuộc là muốn gì hả?! Hại chính mình thấy vui lắm à?!"

"Liễu Sương" nhìn nàng, cơn cuồng bạo vừa rồi dần dần lắng lại. Nàng nhẹ giọng gọi: "Tiểu sư muội."

Thẩm Kỳ Khi trừng mắt nàng,vẻ mặt hung ba ba: "Làm gì?!"

"Vừa rồi là ta sai," nàng nhìn vào cổ Thẩm Kỳ Khi, giọng dịu đi, "Không nên bóp cổ ngươi."

Liễu Sương mặt lạnh như băng, cắn răng nói: "Nàng làm ngươi bị thương?!"

Thẩm Kỳ Khi: ...

Nàng ấn tay đang định động thủ của Liễu Sương xuống, tay kia bịt miệng "Liễu Sương", thở phì phò, giận dữ mắng: "IM MẸ HẾT ĐI!"

Lòng bàn tay ấm áp đặt trên môi, "Liễu Sương" nhìn nàng không chớp mắt, vành tai bất chợt ửng hồng. Liễu Sương thấy vậy, ánh mắt càng thêm nguy hiểm.

Thẩm Kỳ Khi thầm gào trong lòng: Tôi đã làm gì sai chứ?! Tôi mệt mỏi quá rồi!!

Vẻ mặt nàng như chết trong lòng một ít, mạnh tay kéo hai người ra xa nhau, như đang ôm hai củ khoai nóng bỏng tay, vừa chạm vào người này, người kia lập tức sa sầm mặt xuống.

Cuối cùng, Thẩm Kỳ Khi đứng giữa hai người, bình tĩnh nói: "Được rồi. Giờ ta hỏi thật, chúng ta nên làm gì tiếp theo?"

"Liễu Sương" lạnh nhạt đáp: "Ta chẳng có gì để nói với cô ta."

Bên kia, Liễu Sương kéo khóe môi, lạnh lùng ra mặt, hoàn toàn không hợp tác. Thẩm Kỳ Khi vô cảm lấy điện thoại ra, chọc vài cái, giao diện vẫn dừng ở tập tin cũ, hoàn toàn vô hiệu.

Nàng ngửa mặt lên trời 45 độ, tuyệt vọng thở dài: Trời ơi... có ai nói cho tôi biết tôi phải làm gì không...

"RẦM!"

Một tiếng động lớn vang lên ngay trước mắt nàng
.
Liễu Sương phản ứng cực nhanh, lập tức kéo Thẩm Kỳ Khi về phía sau. "Liễu Sương" kia chậm hơn một chút, đành thu tay lại với vẻ không cam lòng.

Thẩm Kỳ Khi ngơ ngác nhìn sinh vật trắng toát đột nhiên xuất hiện trước mặt. Trời hiển linh à?! Không đúng, ta mới là trời cơ mà!

Sinh vật lạ ngã xuống đất, giật mình tỉnh lại, sau đó từ tốn ngồi dậy, nhìn ba người trước mặt rồi lặng thinh. Tám mắt đối diện nhau — cả bốn người cùng rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, Thẩm Kỳ Khi run run nói: "Sư tỷ?"

Liễu Sương gật đầu, vẻ mặt căng thẳng.

"Ta bị hoa mắt à?" Thẩm Kỳ Khi hỏi, "Sao dưới đất lại có thêm một người giống ngươi?"

Kinh ngạc! Người mặc đồ trắng kia... lại chính là....

Bạch y nhân đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, áo quần lấm lem, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng: "Xin lỗi, cho hỏi nơi này là..."

Nhưng khi nàng nhìn rõ hai bóng người đen sì phía trước, cả người bỗng khựng lại, trên gương mặt bình tĩnh xuất hiện một tia hoảng sợ.
Thẩm Kỳ Khi: "...Ha ha, thôi kệ, muốn sao thì sao đi."

"Liễu Sương" không chút biểu cảm, nói: "...Thật phiền phức."

Bạch y nhân mặc đồng phục nội môn Thanh Lễ phái, thiếu đi vài phần lệ khí, thêm chút ôn nhu. Ngũ quan còn nét ngây thơ, tu vi chỉ mới cuối kỳ Trúc Cơ, nhưng vẫn nhìn ra được khí chất nổi bật tương lai. Nếu Thẩm Kỳ Khi đoán không sai, đây là Liễu Sương trước khi nhập ma, lúc chưa hắc hóa.

Liễu Sương nghe Thẩm Kỳ Khi nghiến răng nghiến lợi nói sau lưng: "Đáng chết, về sau nhất định ta phải đổi điện thoại!"

Nàng bật cười, lắc đầu nói: "Có thể là do lần xuyên không trước dẫn đến các dòng thời gian khác nhau của ta cùng tụ lại đây."

Thẩm Kỳ Khi vốn định khởi động lại điện thoại, nghe vậy liền chần chừ: "...Vậy giờ làm sao? Chẳng phải mọi thứ rối tung cả rồi à?"
"Đừng vội." Liễu Sương nói, "Cứ xem xét tình hình rồi tính."

Bạch y thiếu nữ Liễu Sương nhìn hai gương mặt y hệt mình, môi run rẩy, lẩm bẩm: "Ta... đang mơ sao?"

Thẩm Kỳ Khi nói: "À ừm, thật ra hai người kia đều là ngươi đấy. Bất ngờ không? Hồi hộp không?"

"Sao có thể..." Thiếu nữ Liễu Sương mặt cắt không còn giọt máu, người từng được giáo dục chính đạo hoàn toàn bị sốc, thất thần lẩm bẩm: "Ta sao có thể... nhập ma được..."

Thẩm Kỳ Khi, kẻ khởi xướng tất cả, trong lòng chột dạ, vỗ vai nàng an ủi: "Haiz... ngươi là nữ chính, không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?"

Thiếu nữ Liễu Sương chẳng thèm để ý tới nàng, đứng ngây người tại chỗ, toàn thân toát lên cảm giác tan vỡ tam quan và tuyệt vọng.

Thẩm Kỳ Khi cố gắng nghĩ cách dỗ dành, thì "Liễu Sương" đã bước tới, gọi: "Tiểu sư muội."

Thấy nàng nghiêng về phía Liễu Sương, hai người đứng cạnh nhau vô cùng chói mắt, "Liễu Sương" mặt đen lại: "Ngươi muốn đi với nàng sao?"

Thẩm Kỳ Khi sững người, theo phản xạ gật đầu.

"Liễu Sương" sắc mặt lập tức tối sầm.

"Vì sao?"

Nàng cắn môi, thấp giọng hỏi: "Rõ ràng nàng làm được, ta cũng có thể mà..."

Trong ánh mắt kia là sự tin tưởng và ngưỡng mộ rực rỡ, động tác thì tự nhiên dựa dẫm, gần gũi thân mật, rõ ràng đều không phải là giả, nhưng lại chẳng hề dành cho nàng. Cảm giác vừa được bảo vệ hết mực khi nãy, thoáng chốc như giấc mộng xa xôi chẳng thể chạm tới.
Dựa vào cái gì?!

Dựa vào cái gì, rõ ràng đều là cùng một người, vì sao nàng ta có thể gặp một Thẩm Kỳ Khi toàn tâm toàn ý yêu thương mình, còn ta lại gặp phải một kẻ lòng dạ hẹp hòi, thù dai dai dẳng?

"Liễu Sương" siết chặt hai tay, ánh mắt đỏ sẫm càng thêm u ám. Không công bằng.

Trong lòng ngập tràn ghen tuông như thiêu như đốt, nhưng khuôn mặt nàng lại càng tỏ ra bình thản, thậm chí còn nở một nụ cười dịu dàng.
Nàng nhìn Thẩm Kỳ Khi, chậm rãi mở miệng: "Vậy... tiểu sư muội đi trước, có thể ôm ta một cái không?"

Thẩm Kỳ Khi vốn vẫn xót xa cho vị sư tỷ này gió sương dập vùi, không chút nghi ngờ, bước lên trước, tự nhiên ôm lấy nàng. Khóe môi "Liễu Sương" càng nhếch lên cao hơn. Nàng cúi đầu nhìn Thẩm Kỳ Khi đang hoàn toàn không hay biết gì, vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của đối phương. Thẩm Kỳ Khi chỉ cảm thấy eo như bị rắn quấn chặt, bản năng toàn thân cứng đờ lại.

Liễu Sương nheo mắt, lạnh giọng: "Đủ rồi chứ?"

"Liễu Sương" cười khẽ, buông nàng ra.

Thẩm Kỳ Khi lập tức nhảy vọt về phía Liễu Sương, thầm thở phào nhẹ nhõm. Xót xa thì xót xa, nàng vẫn có chút sợ vị sư tỷ kiếp trước này.

Nàng theo thói quen mò vào túi áo, chợt khựng lại: "Di động của ta đâu rồi?!"

Sắc mặt Liễu Sương cũng biến đổi.

Ở đối diện, "Liễu Sương" giơ tay lên, lắc lắc vật trong tay, cười nhàn nhạt: "Tìm cái này à?"

Thẩm Kỳ Khi sững sờ: Người này dám cướp điện thoại của mình!!!

"Sư tỷ, đừng đùa nữa!" Nàng lo lắng kêu lên. "Mau trả nó lại cho ta!"

"Không còn nữa."

Nụ cười của "Liễu Sương" vẫn không đổi: "Trừ khi... ngươi đi với ta."

Thẩm Kỳ Khi nghẹn lời.

Liễu Sương nhíu mày, lệ khí thoáng hiện: "Si tâm vọng tưởng."

"Liễu Sương" liếc nàng một cái: "Phiền phức."

Thẩm Kỳ Khi: "Có gì thì nói tử tế, cần gì phải tự mắng mình như vậy."

Thiếu nữ Liễu Sương cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn bầu không khí căng thẳng giữa ba người, rất không đúng lúc lên tiếng: "À... xin lỗi làm phiền, ta bây giờ nên làm sao để trở về?"

Thẩm Kỳ Khi thở dài: "Ngươi hỏi rất đúng, bọn ta cũng không biết nữa."

Thiếu nữ Liễu Sương nhìn nàng: "Vậy... xin hỏi, cô nương đây là ai?"

"... Ta là Thẩm Kỳ Khi."

Rắc.

Thiếu nữ Liễu Sương như bị hóa đá: "Cái gì! Tiểu sư muội cũng nhập ma rồi sao?!"

Thẩm Kỳ Khi: "Haiz... nói ra thì dài lắm..."

"Đừng nhiều lời nữa."

"Liễu Sương" rốt cuộc không nhịn được, siết chặt thứ trong tay, lên tiếng: "Thẩm Kỳ Khi, nếu ngươi bằng lòng ở lại, ta sẽ trả đồ lại cho ngươi."

Liễu Sương chỉ mũi kiếm thẳng vào nàng, mặt lạnh như băng: "Mơ đi!"

Thiếu nữ Liễu Sương lùi lại vài bước, kinh ngạc hỏi: "Tiểu sư muội, vì sao các nàng... chúng ta lại đánh nhau?"

Thẩm Kỳ Khi: "... Vì tình yêu?"

"Cái gì?! Yêu ai?!"

Thẩm Kỳ Khi: "Nơi này chỉ có bốn người, ngươi nghĩ là ai?"

Thiếu nữ Liễu Sương trầm tư một lúc, rồi bỗng biến sắc mặt, môi run run, hai mắt trợn tròn, đầy vẻ khiếp đảm.

Thấy nàng lại một lần nữa bị đả kích đến vỡ vụn tam quan, Thẩm Kỳ Khi không nhịn được an ủi: "Không sao đâu, biết mình bẻ cong từ sớm cũng là chuyện tốt, sau này ít nhất còn có chút chuẩn bị tâm lý."

X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X•X-X•X•X•X•X•X•X
Cảm ơn đại gia! bhys ngày hôm qua buổi chiều ngủ quên buổi tối lại có điểm tạp văn, hôm nay mới viết xong.......
Vốn đĩ chỉ nghĩ viết cái tiểu ngắn kết quả càng viết càng dài, thứ năm phía trước ta có thể viết đến thành thân sao ( bóp cổ tay
)
4p là không có khả năng 4p, jj không cho phép! Các ngươi không cần suy nghĩ nhiều quá! ( lớn tiếng)
Cảm tạ ở 2020-12-13 00:19:38~2020-12-14 23:37:18 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Hận ta hảo 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Nặc mễ 50 bình;... 10 bình; 48355349 8 bình; bách hợp vạn tuế 6 bình; lại mỹ vân tiểu bánh mì, ngàn linh vũ, trúc thanh mưa bụi mn 5 bình; tự giểu 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro