Chương 111: Thư

Tề Châu gồm bốn quận mười tám huyện, nhiều năm nay tránh được khói lửa chiến tranh, nông nghiệp phát triển, hiện đã trở thành vùng đất lành nơi hậu phương của Đại Ung. Những năm qua, Sở Châu và Hàn Châu chiến sự không ngừng, thương lương của Kinh Kỳ đã tiêu hao quá nửa, đành phải để thương nhân chuyển lương thực từ Tề Châu.

Vì thế, dù giá lương thực ở Tề Châu có cao hơn, các thương nhân vẫn sẵn sàng đến đây buôn bán. Dù sao, mua lương thực ở Tề Châu rồi chuyển sang các châu phủ khác, vẫn có thể kiếm được một khoản không nhỏ.

Hàn Châu, do phụ tử Hàn Thiệu Công tạo phản, năm nay chỉ thu được khoảng ba phần so với những năm trước. Bách tính thiếu ăn, lấy gì nuôi quân?

Thôi Chiêu Chiêu theo Mộ Dung Cửu tiến vào Tề Châu mấy ngày, may mắn đến nơi sớm, mượn được danh tiếng của Cửu Cù thương hội, tạm thời lo liệu xong chuyện chuyển giao quân lương, lại sai Phong Thanh Bình phái binh áp tải vận chuyển. Tề Châu giá lương thực cao ngất, người thu mua lương thực đều là kẻ có máu mặt, từng thỏi từng thỏi bạc trắng tuôn vào Ngô Hoàng thành, vương đô của Tề Châu như rót vào miệng dã thú tham lam, chỉ thấy vào mà không thấy ra.

Mộ Dung Cửu càng nhìn càng cảm thấy khác lạ. Ngô Hoàng thành nuốt vào từng ấy vàng bạc, hẳn là có nơi dùng đến. Khi đó, nhị công tử của Tề Vương đã dẫn quân hồi đô, hai ngày nay đều do hắn tiếp quản quân chính Tề Châu. Kỳ lạ ở chỗ, từ sau khi hắn tiếp nhận quyền lực, lại không hề bước ra khỏi Tề Vương phủ nửa bước, mọi việc đều do tam đệ bệnh tật của hắn Thôi Tùng đứng ra chủ trì.

Triều đình đã phát lệnh truy nã khắp Đại Ung, vậy mà Tề Vương phủ chẳng có ý định giao nộp Thôi Tùng. Hắn sau cơn đại nạn, nói năng cũng trở nên yếu ớt, Hứa gia chủ bắt mạch xong liền tuyên: Tam công tử không còn sống được bao lâu. Dù có ép giải về kinh, e rằng cũng không qua nổi mùa đông năm nay.

Còn đám vương tử nhỏ khác thì liên tiếp ngã bệnh, người chết non, người mất sớm. Nam đình Tề Vương phủ như bị nguyền rủa, chẳng có ai thật sự mạnh khỏe.

Nhị công tử nắm giữ lệnh phù của Tề Vương, đã không ra lệnh giao Thôi Tùng, đám thuộc hạ cũng không dám tự ý làm càn. Thậm chí, nhị công tử còn gả vợ cho Thôi Tùng, đêm động phòng tự tay nắm lấy tay hắn, không ngừng căn dặn: chỉ mong hắn sớm có con, kịp kéo dài huyết mạch cho Tề Vương phủ.

Ban đầu, Tề Vương thế tử có hai con trai, gần đây đều đã chết yểu. Ngụy Lăng Công từng gả cháu gái vào phủ, nhưng không hiểu vì sao, nàng vẫn chưa mang thai. Sau khi thế tử chết bất đắc kỳ tử, nàng ấy cũng không còn ai ngó ngàng tới. Nhị công tử bỗng nhớ lại, sai người tìm kiếm, nhưng tìm mãi không thấy tung tích.

Dưới gối nhị công tử chỉ có một đứa con gái, năm nay vừa tròn tám tuổi, là bảo bối trong lòng. Hắn sợ con bé cũng như đám đường huynh đường đệ trước kia, yểu mệnh mà mất, nên giữ bên cạnh mình, để Hứa thị hết lòng chăm sóc. Vì vậy, người ra vào Tề Vương phủ nhiều nhất những ngày này, ngoài thám tử các nơi, chính là đại phu Hứa thị ở Tề Châu.

Những điều này đều do thám tử của Thôi Chiêu Chiêu báo về. Mọi tin tức gom góp lại, Ngô Hoàng thành hiện như phủ một lớp sương mù dày đặc, như thể sắp nổi lên phong ba nào đó.

"Điện hạ, ngươi thấy thế nào?" Mộ Dung Cửu nghiêm mặt hỏi.

Thôi Chiêu Chiêu chống cằm, đôi mày hơi nhíu: "Còn gọi ta là điện hạ sao?"

Mộ Dung Cửu nhất thời chưa sửa miệng kịp: "Chiêu Chiêu."

"Ân?" Thôi Chiêu Chiêu hơi nghiêng người lại gần, ngồi sóng vai với nàng, cúi đầu chỉnh lý lại các thư từ thám tử gửi đến đặt trên án.

Mộ Dung Cửu đặt tay lên mu bàn tay nàng, thành khẩn nói: "Tề Châu có điểm bất thường, e là không phải chuyện nhỏ."

"Dù là chuyện lớn, thì cũng chưa hẳn phức tạp."

Thôi Chiêu Chiêu khẽ vỗ tay nàng một cái. Đợi Mộ Dung Cửu buông tay ra, nàng liền đem những bức thư tình báo thu lại, chia thành năm chồng, rồi chỉ vào chồng bên trái: "Đây là Sở Châu. Trước mắt gặp cảnh lưỡng nan: một là ngoại hoạ từ thuỷ sư Hạ quân, hai là thiếu hẳn một vị Đại tướng chân chính trấn giữ, e rằng khó tránh khỏi tai ương binh đao."

Nụ cười trên môi nàng khẽ thu lại, đáy mắt loé qua một tầng u buồn: "Chuyến đi của Yêu Yêu, hiểm nguy trùng trùng, nhưng chỉ cần vượt qua được cửa ải này, cục diện nguy nan của Đại Ung ắt sẽ vơi đi một nửa."

Mộ Dung Cửu tự nhiên hiểu rõ: "Ta ở Sở Châu bao năm, trong quân phe phái phân minh, cho nên ta đã viết thư cho nàng ấy, chắc rằng sẽ có chút tác dụng."

"Biết ngươi thương nàng." Thôi Chiêu Chiêu nén cười, khẽ trêu chọc.

Mộ Dung Cửu hơi cau mày: "Ngươi cũng không kém gì ta. Tưởng ta không biết ngươi đã lặng lẽ điều binh từ Hàn Châu tới bắc cảnh để phòng vạn nhất?"

Thôi Chiêu Chiêu bật cười: "Tê! Ai cũng bảo Cửu cô nương tai mắt linh thông, quả thật là không chuyện gì có thể giấu được ngươi."

Nói rồi, nàng tinh nghịch bóp nhẹ cằm Mộ Dung Cửu một cái, sau đó trở lại chuyện chính. Nàng lấy chồng thư ở góc dưới bên phải, vuốt phẳng ra: "Hàn Châu đã bình định, giờ đang khôi phục việc cày cấy. Chỉ cần năm sau không có chiến hoạ, ắt có thể thu hoạch đầy kho. Ít nhất, sau khi tự cung tự cấp, vẫn có thể tiếp tế lương thực cho Kinh Kỳ."

Nàng khẽ cười: "Dĩ nhiên, A Cửu nhà ta đối đãi Yêu Yêu chu toàn, ta tự nhiên cũng sẽ đối đãi Huyền Thanh tử tế."

Nói đoạn, nàng chỉ về tập thư ở phía trên bên phải: "Ngụy Châu đang nổi ôn dịch, triều đình tất nhiên sẽ phái người cứu trợ thiên tai. Nhưng Huyền Thanh nhân lực có hạn, tuyệt không thể để tổn thất ở Ngụy Châu. Ta đã viết thư về Kinh Kỳ, lệnh Trương Sóc phái một đội tử sĩ đến Ngụy Châu, âm thầm bảo vệ."

Mộ Dung Cửu hiểu ý, khẽ mỉm cười: "Thì ra vẫn là vì thanh long ỷ kia."

"Không thể danh chính ngôn thuận, chi bằng khuấy động thiên hạ đại loạn, kéo theo tranh chấp giằng co, để ngư ông ngồi hưởng lợi."

Thôi Chiêu Chiêu nhìn thấu thế cục: "Nếu người khuấy lên phong vân ấy thực là con cháu của Vương huynh, hẳn sẽ chẳng chọn thời điểm này để tàn sát chính huynh đệ của mình."

Mộ Dung Cửu cũng thoáng suy tư: "Cả đại ca lẫn nhị ca ta, đều không có bản lĩnh bày bố được một ván cờ như vậy."

"Nhiều đầu mối như vậy đều chỉ thẳng về Tề Châu, chẳng phải quá lộ liễu rồi sao?" Thôi Chiêu Chiêu đánh thẳng vào chỗ yếu: "Giờ đây, Sở Châu âm thầm bất ổn, Hàn Châu cằn cỗi, Ngụy Châu ôn dịch, chỉ còn Tề Châu giàu có. A Cửu, nếu ngươi là người nắm đại cục, ngươi thấy mình còn thiếu thứ gì?"

Mộ Dung Cửu đang mải suy nghĩ, thì nghe tỳ nữ gõ cửa: "Điện hạ, Kinh Kỳ có thư gửi bằng bồ câu."

Thôi Chiêu Chiêu và Mộ Dung Cửu hiện vẫn chưa trực tiếp tiến vào Ngô Hoàng thành, mà chọn dừng chân tại Vân thành, thuộc tây quận gần Hàn Châu. Tại đây, các nàng mở cửa hàng, chậm rãi tính kế.

Một là có thể danh nghĩa "buôn bán" mà nhanh chóng chuyển quân lương thu mua về Hàn Châu. Hai là có thể từng bước thận trọng, tránh làm việc đường đột mà uổng phí công sức.

Tề Châu, Kim thị thế lực cắm rễ sâu rộng. Các nàng lấy danh nghĩa Cửu Cù thương hội mở cửa hàng, không ít lần bị thương hội tứ phương chèn ép, cạnh tranh ác ý.

Chỉ là, năng lực thực sự của trưởng tử Kim thị, sao sánh được với vị Cửu muội này? Sau mấy phen giao đấu, chẳng những không thể đẩy Cửu Cù thương hội ra khỏi Ngô Hoàng thành, trái lại khiến họ vững vàng đứng chân ở Vân thành.

Hiện nay, ai cũng biết ở Vân thành có vị Mộ Dung phu nhân là chủ nhân thật sự của Cửu Cù thương hội. Nhưng cũng chẳng mấy ai từng thấy dung nhan của vị phu nhân ấy.

Ngay cả quản sự mới của thương hội, mỗi khi đến lúc bàn việc sổ sách, cũng đều đứng sau bình phong báo cáo từng điều một, rồi nhận lại chỉ thị từ nàng. Mọi người cứ thế mà làm theo.

Tòa Minh Viện này là nơi Mộ Dung phu nhân trú ngụ, trong viện không có hạ nhân nam, chỉ có hơn mười nha hoàn. Những nha hoàn này cũng chẳng phải cô nương tầm thường, đều là tinh anh mà Thôi Chiêu Chiêu điều từ Xích Hoàng Quân đến, ngày thường phụ trách thu thập tin tức từ khắp nơi gửi về. Trong viện còn đặc biệt nuôi một đàn bồ câu đưa tin, lại phái riêng hai người chăm sóc cẩn thận.

Thôi Chiêu Chiêu đứng dậy, bước về phía cửa, mở ra nhận lấy thư tín vừa mới được bồ câu mang tới, rồi lại khép cửa, tay vừa đi vừa cẩn thận mở thư đọc. Khi nàng ngồi trở lại bên cạnh Mộ Dung Cửu, liền bật cười khẽ: "Thiếu điều nữa là tròn bộ rồi."

Mộ Dung Cửu cầm lấy thư, lướt mắt xem qua, không nhịn được mắng: "Thật ác độc!"

"Đại Ung đã cấm tuyệt kỹ nữ, vậy mà bọn môi giới vẫn dám ngang nhiên phạm pháp trên địa giới Đại Ung. Vụ án này đã giao cho Hình Bộ, ngươi đoán xem kết quả thế nào?"

"Nhân chứng vật chứng đều chỉ về phía Tề Châu, Tề Vương thể nào cũng ngồi không yên."

Mộ Dung Cửu nghĩ đến chỗ hiểm yếu nhất: "Chỉ cần Tề Vương xảy chuyện trong địa giới Kinh Kỳ, thì người mang nghi ngờ lớn nhất... chính là Huyền Thanh."

"Tề Châu có thể nhân danh 'đòi lại công đạo' mà khởi binh." Thôi Chiêu Chiêu nói thẳng, "Nếu Hàn Châu lại gặp nạn đói, Đại Ung sẽ đại loạn."

Mộ Dung Cửu cười lạnh: "Sau đó, kẻ đứng sau màn sẽ có cớ đổ hết mọi sai lầm lên đầu Huyền Thanh, tung tin khắp nơi, nói nữ quân là nghịch mệnh trời xanh, đây là trời giáng tai họa cho Đại Ung. Nếu muốn tiêu trừ tai họa, thì biện pháp tốt nhất chính là thoái vị nhường ngôi."

"A Cửu thật thông minh."

"Có ta trấn giữ, Hàn Châu tuyệt đối không loạn vì nạn đói."

Mộ Dung Cửu nắm trong tay sức mạnh ấy, nói đến bản lĩnh kiếm tiền, nàng dám nhận mình thiên hạ đệ nhị, không ai dám xưng thiên hạ đệ nhất. Ngô Hoàng thành của Tề Châu có nuốt bao nhiêu vàng bạc, nàng cũng có cách khiến nó nhả ra hơn nửa phần. Nếu Tề Châu dựa vào lương thực để làm cớ kiếm chác, vậy thì nàng lại thổi thêm một mồi lửa: trắng trợn thu mua lương thực, đẩy giá lên cao vút. Dù sao thì thương nhân cầu lợi, chỉ cần giá lương thực càng lúc càng tăng, tự nhiên sẽ có kẻ ngu ngốc chen nhau mua hàng với giá trên trời. Đến lúc ấy, nàng một nửa cất giấu, một nửa bán ra, chẳng những giữ được lương, còn ôm tiền về xem thử ai mới là người trụ được đến cuối cùng.

Tề Châu mỗi năm sản lượng cũng chỉ có hạn, nàng muốn xem thử, rốt cuộc Tề Châu có thể bán ra được bao nhiêu lương thực. Đến khi lương thực trở nên quý giá như vàng, kẻ nào nắm giữ lương thực, kẻ ấy sẽ chi phối toàn bộ mạch thương mại Tề Châu.

"Huyền Thanh là đứa nhỏ thông minh, chắc chắn sẽ nhìn ra nước cờ này, sẽ không để Vương huynh nàng xuất kinh." Thôi Chiêu Chiêu tin tưởng Thôi Linh sẽ không ngốc đến mức chẳng nhìn ra hiểm họa trước mắt, "Để phòng vạn nhất, hay là chúng ta ra tay giúp một phen?"

Mộ Dung Cửu nhịn cười, nói: "Ngươi cứ tìm người xử lý. Ta sẽ viết thư cho Huyền Thanh, để nàng tùy cơ ứng biến."

Thôi Chiêu Chiêu thuận tay nghiêng người, tựa nhẹ lên đầu gối của Mộ Dung Cửu, giọng lười nhác: "Việc nặng nhọc đều để ta gánh, vậy thì ít nhất cũng nên để ta thu được chút ngọt ngào chứ?" Nói đoạn, nàng đưa tay chỉ vào thái dương mình, "Không hiểu sao nơi này cứ thấy nặng nề rối loạn, nếu như có thể..."

Lời chưa dứt, Mộ Dung Cửu đã dịu dàng đưa tay xoa nhẹ trán nàng.

Thôi Chiêu Chiêu khẽ nheo mắt tận hưởng, bỗng chốc, môi nàng chạm phải một mảnh mềm mại. Nàng kinh ngạc mở mắt, chỉ thấy Mộ Dung Cửu khẽ mím môi như còn lưu luyến dư vị, cười bảo:
"Thiếp muốn cho Chiêu Chiêu một chút ngọt ngào."

Thôi Chiêu Chiêu nhìn nàng bằng ánh mắt thâm sâu đầy ẩn ý:
"'Vô sự mà ân cần, định là có cầu xin gì đó'."

"Đừng nói mấy lời gở ấy, việc lớn còn đang trông vào đấy." Mộ Dung Cửu mỉm cười đáp lại.

Thôi Chiêu Chiêu ngồi thẳng dậy, dắt tay nàng nhẹ nhàng vỗ một cái: "Kho bạc nhà ta, ngươi cứ việc lấy mà dùng. Chỉ là... nhớ để lại cho ta một phần gấp. Nuôi quân không thể tay trắng."

Mộ Dung Cửu nắm lấy tay nàng: "Thành giao!" Vừa dứt lời, liền bị Thôi Chiêu Chiêu bất ngờ ôm chặt vào lòng. Nàng hơi thở có chút rối loạn, thấp giọng nhắc nhở: "Bây giờ đang là ban ngày..."

"Ban ngày thì đã sao?" Thôi Chiêu Chiêu nghiêm túc đáp lại, "Ngươi và ta phí biết bao thời gian, chẳng lẽ ngươi không muốn gần gũi với ta thêm một chút? Huống hồ, rõ ràng là ngươi trêu chọc ta trước!"

Mộ Dung Cửu bật cười khẽ, đẩy nhẹ nàng ra: "Cũng phải đợi làm xong chính sự đã."

"Cũng đúng." Thôi Chiêu Chiêu liền lấy ra hai tờ giấy trắng, một tờ đặt trước mặt Mộ Dung Cửu, một tờ trải trước mặt mình, sau đó đưa bút lông sang: "Mau chóng làm chính sự."

Mộ Dung Cửu đón lấy bút, còn chưa viết xong một hàng chữ, đã thấy Thôi Chiêu Chiêu bên kia viết xong từ bao giờ, đang bắt đầu gấp thư.

"Viết xong rồi sao?"

"Ừ."

Thôi Chiêu Chiêu liếc mắt nhìn dòng chữ dưới ngòi bút của Mộ Dung Cửu, gõ gõ lên bàn: "Ngắn, gọn, dễ hiểu."

Mộ Dung Cửu buồn cười, lắc đầu. Nàng dựa theo ý nàng kia, viết một cách vắn tắt, sau đó ném bút đi, chủ động vòng tay qua cổ Thôi Chiêu Chiêu, giọng khẽ trêu: "Thiếp vốn không có ý trêu chọc, lại không ngờ vô cớ gánh lấy tiếng xấu."

"Cho nên?"

Mộ Dung Cửu không đáp, chỉ cúi đầu hôn nàng, rồi kéo vạt áo Thôi Chiêu Chiêu ngã xuống bàn bên cạnh.

Quả thật, các nàng đã phí quá nhiều thời gian. Tuổi trẻ, cuồng nhiệt, lần này xem như bù đắp lại tất cả.

Sau này, khi Mộ Dung Cửu gửi phong thư ấy đến tay Thôi Linh, nàng nhíu mày trầm ngâm hồi lâu. Lúc mẫu thân viết bức thư này, nhất định là đang rất vội. Càng về sau, chữ viết càng trở nên nguệch ngoạc. Nếu không phải đã quen thuộc với nét bút của mẫu thân, e rằng vài chữ cuối nàng cũng chẳng thể nhận ra nổi.

Mẫu thân vì sao lại gấp đến thế? Thôi Linh nghĩ mãi cũng không sao hiểu nổi.

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này thật đúng là "ba mươi như sói, bốn mươi như hồ"~~

Tiêu Chước: Chậc chậc, ta với Huyền Thanh đúng là trời sinh một đôi nha~~

Thôi Linh: Suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện gì đâu!

Tiêu Chước: Nghĩ đến ngươi đó.

Thôi Linh: Ngươi!

Tiêu Chước: Chờ ta quay lại! Hừ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro