Chương 107. Ân Phán
Chương 107. Ân Phán
Editor: Lăng
Ta là thần, không có tên gọi.
Ta không biết phải kể về bản thân mình như thế nào, bởi ngay cả chính ta cũng không rõ nguồn gốc của mình. Chỉ là trong quá trình khám phá, ta nhận ra mình khác biệt với con người, và sự tồn tại như ta được con người gọi là "thần".
Hay là, để ta bắt đầu từ việc tự đặt cho mình một cái tên nhé?
Ta đã đi qua rất nhiều nơi, trải qua quãng thời gian dài đằng đẵng, và cuối cùng quyết định dừng chân tại một nơi gọi là thành phố Nam Minh.
So với các thành phố khác, Nam Minh thực sự có nhiều điều thú vị hơn. Vì thế, cho dù ta ở lại đây rất lâu, rất lâu, cũng khó mà cảm thấy nhàm chán.
Nhưng làm thần vốn dĩ là một công việc chán ngắt. Ta không biết mình có "cấp trên" hay không, chưa từng có đồng loại nào tìm đến ta. Có lẽ, trên thế gian này chỉ có duy nhất một vị thần là ta. Không ai giao nhiệm vụ hay trả lương cho ta. Ta chỉ biết rằng mỗi đồng tiền ta tiêu ở nơi trần thế này đều là do ta lấy trộm từ con người.
Ví dụ như tìm một con người có nhiều tiền đến mức không đếm xuể, rồi lấy một ít từ tài khoản của họ. Hoặc là tìm đến các lãnh đạo cấp cao, lấy vài xấp tiền từ những kho quỹ mờ ám của họ.
Đúng vậy, lấy mà không hỏi thì là ăn trộm, nên số tiền đó là ta trộm được.
Mọi chuyện bắt đầu từ căn biệt thự ấy. Thông thường, cái chết của con người không mang lại cho ta cảm xúc gì. Con người có quy luật riêng của họ, và các lực lượng bên ngoài không được phép can thiệp. Đây là một quy tắc ta đã biết từ khi có ý thức. Không ai nói cho ta, nhưng ta biết, và một cách kỳ lạ, ta luôn tuân thủ nó.
Vậy tại sao ta lại đặc biệt ấn tượng với con người tên Trương Hạnh này? Bởi vì khi ta đứng ở góc phòng quan sát, ta chắc chắn rằng, trước lúc chết, cô ấy đã nhìn về phía ta. Cái nhìn ấy thực sự chạm vào ánh mắt ta.
Ta đã bị một con người nhìn thấy, ngay cả khi ta không có thực thể.
Ta không rời đi mà đứng đó, nhìn cô ấy bị nhét vào một chiếc túi chống nước màu xám xanh, rồi bị chôn vùi dưới lòng đất. Ta giống như một chiếc camera giám sát bị vô hiệu hóa, chỉ có thể nhìn mà không thể ghi lại.
Con người có linh hồn. Sau khi cơ thể chết đi, linh hồn sẽ tự động rời khỏi để đi đến nơi thuộc về nó. Nhưng linh hồn của Trương Hạnh thì không. Nó vẫn ở trong cơ thể cô ấy, không hề rời đi, cùng với chiếc túi chống nước bị chôn sâu dưới lớp đất tối tăm, không ánh sáng.
Ta quay lại căn biệt thự. Trong mắt ta, gã đàn ông tên Nhậm Lễ hệt như một con quỷ. Rõ ràng vài giờ trước vừa giết người, vậy mà giờ đây vẫn có thể vui đùa, cười nói trên giường với những người khác, y vốn chẳng hề bận tâm đến việc giết chóc chút nào.
Đó là lần đầu tiên ta suy nghĩ về ý nghĩa của việc mình chỉ đứng nhìn và theo dõi mọi chuyện xảy ra.
Ta ngồi bên cạnh y, nhìn y vào lúc đêm khuya thanh vắng, nghe những đoạn ghi âm trong điện thoại và lộ ra vẻ mặt thích thú.
Y đang chế nhạo.
Bỏ qua thái độ ngạo mạn của y, ta bắt đầu nghĩ về người phụ nữ trong đoạn ghi âm, tên là Lý Xuân Hoa. Nếu cô ấy biết Trương Hạnh đã chết, cô ấy sẽ làm gì?
Ban đầu ta nghĩ đây chỉ là một đoạn nhỏ trong quãng thời gian dài của mình, nhưng vào tối ngày 26 tháng 8, khi ta đang đi trên phố, ta đã chứng kiến một vụ tai nạn giao thông.
Đó vốn là một tai nạn rất bình thường, nhưng khi ta lại gần chiếc xe, cô gái trong xe đã dùng tay phải còn nguyên vẹn nắm lấy ống quần của ta. Ta không cử động, cô ấy có vẻ không nhìn thấy ta, chỉ đơn giản nắm lấy thứ gì đó.
"Cứu tôi..." Cô ấy thì thầm.
Rồi chiếc xe phát nổ.
Ta đứng giữa đám đông, nhìn vào bàn tay đứt rời trên mặt đất. Năm ngón tay dài, mảnh, rất đẹp, chỉ tiếc là đã dính máu, giờ đây ngay cả lớp da bên ngoài cũng đã bị ngọn lửa thiêu rụi.
Đây là lần thứ hai có một con người nhận ra sự tồn tại của ta.
Ta không thể hiểu được, nhưng nếu ta tìm hiểu sâu hơn, cả đời này ta sẽ có rất nhiều câu hỏi không thể giải đáp, vì vậy ta quyết định chỉ đứng nhìn mọi chuyện diễn ra.
Từ buổi lễ tang của cô gái đó, thông qua những người bạn và đồng nghiệp của cô ấy, ta biết được cô ấy có một người bạn gái bí mật. Lễ tang của cô ấy kết thúc trong sự ồn ào của những người xung quanh, nhưng người cô ấy yêu thương nhất lại không xuất hiện dù chỉ một lần.
Ta đi theo bạn bè của cô ấy đến nhà một người tên là Lâm Thương Từ, thấy họ giúp cô ấy dọn dẹp nhà cửa. Đối diện với sự quan tâm của những người xung quanh, cô ấy không hề cảm ơn hay đáp lại, chỉ một mình ngồi trong phòng.
Ta đi xuyên qua cửa, Lâm Thương Từ đang tựa lưng vào cánh cửa, ngồi với khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sưng húp và quầng thâm rất nặng. Điện thoại của cô ấy sáng, nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Cố Trọng, trên màn hình là dấu vết của những giọt nước mắt đã khô lại.
Thật bẩn thỉu.
"Vì sao cô yêu cô ấy đến vậy mà không tham dự lễ tang, không nhìn cô ấy lần cuối?" Ta hỏi cô ấy.
"Vì tôi sợ, nếu tôi đến, cô ấy sẽ thật sự chết."
Ban đầu chỉ là lời tự nói với bản thân, nhưng khi nhận được câu trả lời, ta cũng cảm thấy bất ngờ.
Đây là lần thứ ba rồi.
Ta cứ thế nhìn cô ấy, nhìn hơi thở của cô ấy dần dần ngừng lại, sự sống cũng tắt đi cùng với màn hình điện thoại.
Cô ấy chết rồi, người phụ nữ tên Lâm Thương Từ này đã uống rượu đến mức ngộ độc và chết.
Cảm giác như ta vừa chạm vào một chiếc chìa khóa quan trọng, ba người này, đều là những người đã phát hiện ra sự tồn tại của ta trong trạng thái gần như sắp chết.
Ta không thể ngồi yên, đồng thời cũng cuối cùng hiểu ra rằng, nếu ta không thể giúp đỡ con người, thì việc ta là thần chẳng có ý nghĩa gì cả.
Vậy là ta tạo ra một căn phòng nhỏ màu trắng, nhốt linh hồn của hai người này vào đó.
Đối diện với Lâm Thương Từ, người đang ngơ ngác, ta hỏi cô ấy: "Cô có muốn có một cơ hội để làm lại từ đầu không?"
Ai ngờ Lâm Thương Từ chỉ nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt cô ấy dừng lại trên ta và hỏi: "Cô là ai?"
Ta hắng giọng, biểu hiện khuôn mặt nghiêm túc và nói: "Ta là thần, ta có thể giúp cô. Cô chỉ cần nói, cô có muốn có cơ hội sống lại không?"
"Cô có mục đích gì?"
"Cô có thể để ta hỏi gì thì cô đáp nấy được không? Việc đó để sau từ từ nói."
Ta sắp bị cô ấy làm tức chết rồi, ta sắp trở thành vị thần đầu tiên bị con người làm tức chết mất!
Cuối cùng, Lâm Thương Từ cũng trả lời: "Được rồi! Tôi sẵn lòng."
"Đừng có trả lời như thể ta đang ép cô kết hôn với ta được không... Thôi, bây giờ chúng ta nói chuyện khác đi."
Ta lấy ra hai chiếc ghế, ngồi lên một chiếc, thấy cô ấy không ngồi ta cũng mặc kệ, tự mình nói tiếp: "Ta có thể để cô sống lại vào ngày 24 tháng 7, đây là thời điểm sớm nhất ta có thể làm được. Sau khi sống lại, cô sẽ có một tháng thời gian, cho đến ngày 26 tháng 8, khi Cố Trọng chết. Cô có thể làm mọi cách để thay đổi vận mệnh."
Lâm Thương Từ đứng đó, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mới nói: "Tôi không chỉ muốn sống lại, tôi còn muốn vòng lặp vô hạn."
"Tham lam vậy, cô có tư cách gì?" Giọng ta vô thức trở nên cao hơn.
Làm sao có thể có con người dám thương lượng với thần chứ? Cho cô một cơ hội sống lại đã là may mắn rồi, vậy mà còn dám đòi vòng lặp.
"Chỉ vì cô rất nhàm chán, còn tôi có thể mang lại cho cô niềm vui."
Lời nói của Lâm Thương Từ đã làm tổn thương trái tim ta một cách kỳ lạ.
Ta rất nhàm chán? Ở đâu mà nhàm chán?
Ngay sau đó, Lâm Thương Từ lại nói: "Tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, tôi cũng rất tin chắc là chỉ dựa vào một lần sống lại sẽ không thể thay đổi vận mệnh, vì vậy tôi phải có nhiều cơ hội hơn một lần."
Lông mày ta không tự chủ được mà nhíu lại, ta vội vàng dùng móng tay gãi gãi, giả vờ che giấu.
Lâm Thương Từ nói đúng, cái chết của Cố Trọng quả thật không đơn giản, đằng sau đó có sự thao túng của Nhậm Lễ.
Mỗi khi nghĩ đến Nhậm Lễ, ta cảm thấy không thể để y tiếp tục gây tội ác nữa, y đúng là một tên quái vật đi trên trần gian. Quái vật và thần linh là hai lực lượng đối lập, điều này ta đã hiểu từ những cuốn sách của con người.
"Được, ta có thể tạo ra vòng lặp, nhưng điều kiện kèm theo là, ta sẽ xóa sạch tất cả ký ức của hai người về nhau."
He he he, đừng nghĩ ta không biết đàm phán nhé!
Nhưng ta không ngờ, Lâm Thương Từ lại có chút mặt dày.
"Thêm một điều kiện nữa, Cố Trọng sau khi sống lại phải vẫn là cô ấy như ban đầu, tôi không muốn bất kỳ ai khác thay thế."
"Vì cô muốn thêm điều kiện, vậy chúng ta sẽ thêm đủ hết một lần."
Sau đó, khi thời gian đàm phán kéo dài, các điều kiện phụ của bọn ta càng lúc càng nhiều.
Dưới đây là tất cả các điều kiện phụ đã được tóm tắt lại:
Thứ nhất, xóa sạch ký ức của cả hai bên, để mối quan hệ của họ trở lại như trước khi quen biết.
Thứ hai, không được tiết lộ tương lai cho bất kỳ ai, nếu không sẽ bị thưởng một lần chảy máu mũi.
Thứ ba, trong vòng lặp chắc chắn sẽ xuất hiện những lỗ hổng không thể tránh khỏi, nếu Lâm Thương Từ hoặc Cố Trọng lợi dụng cơ hội này để nhớ lại ký ức đã bị xóa, sẽ được "thưởng" một lần nôn máu.
Thứ tư, tất cả những người có liên quan đến Lâm Thương Từ khi cô ấy chết sẽ bị kéo vào vòng lặp.
Thứ năm, sau khi vào vòng lặp, chỉ có thể khôi phục ký ức của vòng lặp trước đó bằng cách nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Thương Từ.
Thứ sáu, trừ Lâm Thương Từ ra, mỗi lần bắt đầu vòng lặp mới, những người khác sẽ khôi phục một đoạn ký ức khác ngoài vòng lặp trước đó.
Thứ bảy, sau lần mở vòng lặp thứ bảy, sẽ tự động khôi phục tất cả ký ức về các vòng lặp trước.
Thứ tám, bất kể dưới hình thức nào, một khi một trong hai người chết, vòng lặp mới sẽ lập tức bắt đầu. Tương tự, bất kể dưới hình thức nào của việc sống sót, chỉ cần cả hai người không chết, vòng lặp mới sẽ không bắt đầu.
Thứ chín, thần có quyền tự do điều khiển tất cả các sự kiện xảy ra trong vòng lặp.
Thứ mười, vòng lặp là vô hạn.
Vậy là, vòng lặp bắt đầu.
À, ta quên mất, nhân vật quan trọng trong trò chơi vòng lặp này còn một người nữa, đó là người phụ nữ tên Lý Xuân Hoa. Trò chơi vòng lặp này không thể thiếu khán giả được, nếu không ta sẽ cảm thấy rất chán, vì vậy ta lái chiếc SUV tịch thu được đến thành phố Tỉnh An.
Điều bất ngờ là, Lý Xuân Hoa không có biểu hiện gì đặc biệt về cái chết của Trương Hạnh. Dù ta là thần, nhưng ta cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng con người, không biết cô ấy đang nghĩ gì lúc đó, chỉ biết là cô ấy có vẻ hơi buồn, vì cô ấy nhổ bỏ miếng trầu trong miệng, rồi bỏ vào miệng hai viên kẹo cao su, nhai rất chậm, rất chậm.
Ta nghe thấy cô ấy nói: "Em ấy bảo răng tôi đẹp, nên tôi phải bỏ trầu."
Đây là lần đầu tiên ta nhận ra, hóa ra thần cũng có lúc cảm thấy buồn.
Vào giai đoạn đầu của vòng lặp, ta không trao cho Lâm Thương Từ ký ức về vòng lặp và cô ấy cứ thế sống khá thoải mái, không ăn uống đúng giờ, không ngủ, gõ bàn phím, sau khi không yêu đương nữa, cô ấy trở nên rất nhàm chán, cuộc sống cũng rất tẻ nhạt, Cố Trọng cứ chết đi mà cô ấy không biết gì.
Ta thừa nhận là ta đã quá vội vàng, nên vào lần thứ mười, ta đã để cô ấy giữ lại ký ức của vòng lặp trước. Sau khi nhận thức được sự tồn tại của vòng lặp, tình hình mới dần dần được cải thiện.
Tuy nhiên, ta vẫn đánh giá quá cao con người, họ thực sự quá mong manh, dễ chết và cũng dễ sụp đổ.
Sau đó, cuối cùng ta cũng thấy Cố Trọng bước vào vòng lặp, lúc này là lúc ta có thể hành động. Ta đã thay đổi một số hành trình của Cố Trọng, từ khi họ cứu được Kỳ Thất, ta đã mở lại sự kiện cái chết của Lâm Quế Hoa mà trước đó ta luôn đóng lại Ta tin rằng Lâm Thương Từ có thể chịu đựng được tất cả những điều này, vì Cố Trọng sẽ ở bên cạnh cô ấy.
Trong khi vòng lặp diễn ra, thỉnh thoảng ta cũng đến thành phố Tỉnh An để trò chuyện với Lý Xuân Hoa, than vãn về những chuyện rối rắm của hai người đó. Cô ấy là người duy nhất từ đầu đến cuối đứng bên cạnh ta, quan sát mọi chuyện này.
Ta hỏi cô ấy: "Cô có cảm thấy chán không?"
Lý Xuân Hoa trả lời ta: "Kể từ khi Hạnh Nhi rời đi, thời gian của tôi đã ngừng lại, vì vậy tôi đã quen rồi."
Câu "đã quen" không hiểu sao lại khiến ta cảm thấy có chút tội lỗi.
Liệu nếu lúc đó ta đã ra tay giúp Trương Hạnh, nếu cô ấy còn sống đến giờ...
Lần đó ta không trả tiền cho cô ấy, cô ấy cũng không yêu cầu ta, ta chỉ có thể nhìn cô ấy qua gương chiếu hậu của xe, nhìn vẻ mặt cô ấy trở nên u ám hơn, rồi lại thành thạo đeo tai nghe.
Ta quay lại Nam Minh, thỉnh thoảng nhập vào cơ thể con mèo tên là "Sếp Tổng", nghe trộm kế hoạch tiếp theo của họ, nhìn họ tự tin rồi cuối cùng thất bại, mặc dù tiến độ chậm, nhưng số phận thật sự đã được thay đổi dần dần.
Lần cuối cùng, ta trả lại chiếc xe cho Cố Trọng và lặng lẽ chào tạm biệt họ trên con đường quen thuộc đó
Lâu lắm rồi ta mới lại quay về thành phố Tỉnh An, tiệm cắt tóc Xuân Thiên vẫn còn, người trong tiệm cũng vẫn ở đó. Ta cuối cùng cũng ngồi lên chiếc ghế hỏng hóc đó, cắt tóc lần cuối, trước khi rời đi, ta đưa cho cô ấy hai tờ tiền mệnh giá một trăm tệ.
Lý Xuân Hoa nhận tiền xong, hỏi một câu: "Sau này cô sẽ không đến nữa, phải không?"
"Ừ, ta sẽ không đến nữa, ta sẽ đi lang thang ở nơi khác."
"Vậy tôi có thể hỏi cô một câu không?"
"Hỏi đi!"
"Cô tên gì?"
Tên gọi này, ta chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng bây giờ có thể nghĩ ra một cái tên rồi.
"Ân Phán, có nghĩa là mong đợi mãnh liệt."
Vòng lặp này, chưa bao giờ chỉ là lời cầu nguyện của một người, mà là niềm hy vọng của một nhóm người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro