Chương 114. Khúc nhạc dạo 6

Chương 114. Khúc nhạc dạo 6

Editor: Lăng

Sau khi Diệp Tây Nhã trở về, Cố Trọng luôn nhíu mày nhìn chằm chằm xuống đất khi rảnh rỗi, vẻ mặt như đang chìm đắm trong suy tư, cô ấy khoanh tay đứng bên cạnh nhìn, cũng không nhìn ra được gì.

Vậy là trong hai ngày ngắn ngủi cô ấy rời đi, Cố Trọng đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có vẻ nặng trĩu tâm sự như vậy?

"Em làm sao vậy? Có ai bắt nạt em à?"

Cố Trọng có chút buồn bực lẩm bẩm: "Không có."

Cô ấy thở dài, nhìn về phía vị trí Lâm Thương Từ thường ngồi, bây giờ chỉ có Phòng Giai Nhuế ngồi một mình ở đó nói chuyện với Điền Cù.

Diệp Tây Nhã vừa nhìn là hiểu ra, nói: "Trước đây em luôn thích tìm biên kịch thảo luận kịch bản, hôm nay không đi à?"

"Không đi nữa, thảo luận xong rồi."

Cố Trọng nhìn kịch bản đầy ghi chú trong tay, chỉ trong hai tuần ngắn ngủi cô ấy đã thảo luận hết những thứ có thể thảo luận. Bây giờ có lật đi lật lại kịch bản cũng không thể thảo luận ra thêm điều gì mới mẻ, có khi Lâm Thương Từ còn cảm thấy mình không chuyên nghiệp, cái gì cũng không biết cái gì cũng phải hỏi.

Dường như giữa cô và Lâm Thương Từ chỉ còn lại công việc, ngoài công việc ra, họ không thể xây dựng bất kỳ mối liên kết nào.

"Chị thấy là đổi người khác nên cậu không muốn trò chuyện nữa phải không?" Diệp Tây Nhã dù không nhìn ra được toàn bộ, cũng có thể nhìn ra được một hai phần.

Trước đây khi Phòng Giai Nhuế giám sát hiện trường, Cố Trọng cũng không chăm chỉ tìm cô ấy nghiên cứu kịch bản như vậy, đều là biên kịch, chuyện kịch bản hỏi ai mà chẳng được, đợi đến khi đổi thành Lâm Thương Từ, mới luôn tìm cớ chạy đến chỗ cô ấy.

"Biên kịch Phòng vừa về là cô ấy không đến nữa, e là sau này cũng không đến phim trường nữa."

"Hả?" Cố Trọng phản ứng có chút lớn, cô chỉ cho rằng Lâm Thương Từ hôm nay có chút chuyện khác nên không đến, hoàn toàn không ngờ rằng đối phương có thể sau này không đến phim trường nữa.

Vậy là tối qua gặp cô ấy là lần cuối cùng sao?

Cố Trọng lập tức ngồi thẳng dậy, đẩy cánh tay Diệp Tây Nhã nói: "Chị mau đi thăm dò tình hình đi, hỏi xem tại sao cô Lâm hôm nay lại không đến."

"Em bị làm sao thế? Chị và cô ấy cũng không thân đến mức có thể tùy tiện hỏi han, chị không đi đâu." Diệp Tây Nhã kiêu ngạo quay đầu đi.

Thứ nhất là cô ấy thực sự không thân, thứ hai là cô ấy biết Cố Trọng thích phụ nữ. Bây giờ có lẽ là có có ý với biên kịch Lâm người ta mới bày ra trò này, thân là một người đại diện nghiêm chỉnh, cô ấy không chủ động làm mai cho Cố Trọng đâu!

"Xí!" Cố Trọng chống cằm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách hay ho, "Hay là chị giúp em xem hôm nay phim trường có bao nhiêu người, em mời mọi người uống nước."

Chủa quán nước chở đầy xe đồ uống đến phim trường, Cố Trọng lấy một ly đưa cho Diệp Tây Nhã nói: "Chị đưa cho cô Phòng giúp em nha, sẵn hỏi chuyện cô Lâm giùm em luôn."

Diệp Tây Nhã tỏ ra kinh ngạc, trong lòng cảm thán không hổ là người tàn nhẫn, vì hỏi một câu hỏi mà mời cả phim trường uống nước, cô ấy có chút cảm động rồi.

Cố Trọng ngồi trong góc giả vờ xem kịch bản, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn bên phía Diệp Tây Nhã, hai người họ ngồi cùng nhau trò chuyện vài câu, trong lòng cô ấy có chút thấp thỏm, đồ uống không đường trong ly càng uống càng thấy đắng chát.

Thật khó uống!

Một lúc lâu sau, Cố Trọng nhìn chằm chằm bên phía Điền Cù, đối phương đã bắt đầu nghịch cái loa nhỏ, nếu Diệp Tây Nhã không quay lại thì mình phải quay phim rồi. Mãi mới đợi được Diệp Tây Nhã quay lại, Điền Cù cũng đồng thời gọi tên: "Nhan Như Ngọc, Không Niệm đại sư, Cầm Cửu Di vào vị trí!"

"Cô Lâm thấy không khỏe, đang nghỉ ngơi ở khách sạn!"

Hôm nay Cố Trọng khá rảnh, không có nhiều cảnh quay, khoảng ba giờ rưỡi chiều là xong việc.

Về đến khách sạn, Diệp Tây Nhã vẫn như cũ xử lý công việc trong góc, Cố Trọng tắm xong thay một bộ đồ thường nằm sấp trên giường nghịch điện thoại.

Cô liếc nhìn Diệp Tây Nhã, ủ mưu rất lâu mới giả vờ như không có chuyện gì nói: "Em ra ngoài một lát."

"Ừm." Diệp Tây Nhã tự giác gác lại công việc , đứng dậy thu dọn.

Cố Trọng vội vàng ngăn cô ấy lại: "Chị cứ bận việc của chị, không cần đi theo, em không ra khỏi khách sạn."

"Em đi đâu?"

"Em đi tìm Tiểu Thải chơi, hôm nay cô ấy cũng xong việc sớm, bọn em chơi bài."

Tiểu Thải là diễn viên đóng vai sư muội của cô, năm nay cũng đã mười lăm tuổi rồi nhưng vì người trông đặc biệt nhỏ nhắn đáng yêu, nên đóng vai sư muội mười tuổi của cô.

"Vậy được, có việc gì nhớ gọi chị đó." Diệp Tây Nhã vừa nghe là tìm Tiểu Thải bèn cũng không đi theo nữa.

Cố Trọng rảnh rỗi là thích rủ rê các diễn viên khác chơi bài, Tiểu Thải cũng coi như là chơi khá thân, cô ấy rất yên tâm.

Dù sao nếu muốn giở trò xấu, cũng không biết là Cố Trọng lừa Tiểu Thải hay Tiểu Thải lừa Cố Trọng.

Cố Trọng ra khỏi cửa, nhanh chân vượt qua phòng của Tiểu Thải đến cửa thang máy nhấn nút lên, đi thang máy đến tầng Lâm Thương Từ ở. Cô nhớ số phòng của cô ấy, giờ này Phòng Giai Nhuế và Đường Nhứ chắc là chưa về, trong phòng chắc chỉ có một mình cô ấy.

Trên tường cạnh cửa có chuông bấm, cô không dùng vì sợ nhỡ Lâm Thương Từ đang ngủ ngon bị mình làm ồn, nên chỉ nhẹ nhàng gõ cửa phòng, nghĩ bụng nếu đối phương không nghe thấy thì mình sẽ đi.

Lâu đến mức Cố Trọng chuẩn bị rời đi, cửa mở ra, cô thấy Lâm Thương Từ mặt mày trắng bệch đứng sau cửa, lời nói ra có chút yếu ớt, hỏi cô ấy: "Cô tìm tôi sao?"

"À... cũng không có gì, chỉ là nghe nói cô không khỏe, nên tiện đường qua xem cô thế nào." Cố Trọng thấy Lâm Thương Từ đứng tại chỗ cũng cảm thấy có chút chao đảo, sợ cô ấy không đứng vững rồi ngã.

Ánh mắt Lâm Thương Từ nhìn qua Cố Trọng, nhìn bức tường phía sau cô ấy, trên đó viết một dãy số phòng.

Tầng của Cố Trọng ở bên dưới, tầng này không có diễn viên nào khác ở, đều là nhân viên công tác, sao Cố Trọng lại tiện đường lên đây được?

"Tôi không sao..." Lâm Thương Từ do dự một chút, vẫn nghiêng người hỏi cô ấy: "Cô có muốn vào ngồi một lát không?"

"Nếu cô tiện..." Cố Trọng nói rất nhỏ, cô ấy đến thăm bệnh cũng không mang theo quà, thật xấu hổ.

Lâm Thương Từ nhìn Cố Trọng vào cửa rồi mới đóng cửa lại, sau đó dọn dẹp chiếc ghế sofa bị mấy thứ đồ nhỏ nhặt của Đường Nhứ vứt lung tung chiếm giữ, mời cô ấy ngồi.

"Tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, không đi khám bác sĩ sao?" Cố Trọng ngồi rất đoan trang, thấy Lâm Thương Từ ngồi trở lại giường có chút nhọc nhằn.

"Không sao, đau bụng kinh thôi, hai ngày nữa sẽ ổn." Lâm Thương Từ che mặt, trong giọng nói lộ ra chút bực bội khó kiềm chế.

Cô ấy hơi lười đối phó với Cố Trọng, vừa nằm trên giường thấy đỡ hơn một chút, bây giờ lại bắt đầu đau.

Cố Trọng bỗng không biết phải làm sao, vì cô thấy Lâm Thương Từ có chút run rẩy, nhìn là biết đau rất dữ dội.

Cố Trọng đứng dậy đi tới, dùng tay nắm lấy mu bàn tay cô ấy, Lâm Thương Từ khựng lại, không dám động đậy, chỉ ngước mắt nhìn Cố Trọng với vẻ mặt nghi hoặc.

"Tay cô lạnh quá, uống thuốc chưa?"

Lâm Thương Từ gật đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay của Cố Trọng đang đặt trên mu bàn tay mình, hơi ấm của cô ấy truyền qua lòng bàn tay, có chút nóng.

Cố Trọng đỡ Lâm Thương Từ lên giường nằm, đắp chăn cho cô ấy, sau đó cầm chiếc hộp nhỏ màu hồng đặt trên tủ cạnh giường xem kỹ rồi nói: "Thuốc giảm đau hết hạn rồi, cô nằm yên đừng động đậy, cho tôi mượn thẻ phòng, tôi ra ngoài một lát."

Lâm Thương Từ nhìn thẻ phòng của Phòng Giai Nhuế trên bàn bị cô ấy lấy đi như vậy, khá tự tiện, nhưng cô ấy không cảm thấy bị xúc phạm.

Cảm giác như đã qua rất lâu, cô ấy mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng ý thức đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê có chút mơ hồ, người có thể tự mình vào phòng cô ấy cũng không có ai khác, nên cô ấy cũng yên tâm không để ý đến đối phương.

"Thương Từ."

Nghe thấy có người gọi mình, cô ấy cố gắng mở mắt, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người rất mơ hồ đang nói chuyện với mình.

"Ôm cái này ngủ đi."

Đối phương nhét một thứ gì đó vào trong chăn bông của cô ấy, cô ấy ôm chỉ cảm thấy rất ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro