Chương 88. Kết cục?
Chương 88. Kết cục?
Editor: Lăng
Vừa nhìn thấy tin nhắn, cô lập tức buông sợi dây ra, vươn người ra sau chạm vào mặt đối phương. Khi chạm vào hốc mắt, ngón tay cô dùng lực ấn mạnh, người đàn ông hét lên, cổ thả lỏng, Lâm Thương Từ bám vào thân cây đứng vững.
Phổi có có cảm giác hơi nhức nhối khi cảm nhận được không khí lần nữa, cổ họng cũng có cảm giác nóng rát, nơi cổ bị bóp bong ra một lớp, sờ vào còn có cảm giác hơi dính.
Không chờ cô hoàn hồn, thì A Đông vốn đang ở trong hố cũng tới giúp đỡ. Lâm Thương Từ trong lúc tuyệt vọng đã thò tay vào trong áo khoác của mình lấy ra một con dao gấp, cô yếu ớt ngã xuống đất.
A Đông đi tới, nhất thời sững sờ khi nhìn thấy cô, Lâm Thương Từ nhân cơ hội dùng dao đâm vào bụng đối phương. Một nhát chém về bên phải, trên bụng A Đông tạo ra một vết chém lớn. Theo góc độ khi rút dao về, cô bất ngờ đâm xuống đất, mũi dao xuyên qua mũi giày và đâm vào chân đối phương.
Chỉ sau hai nhát đâm, tay cô bắt đầu run lên và toàn thân mất đi sức lực, nhưng cô vẫn nhấc điện thoại lên và gửi tin nhắn thoại cho Cố Trọng.
"Đừng đến, báo cảnh sát đi!"
Tuy rằng gọi cảnh sát có lẽ cũng vô dụng, nhưng chỉ cần Cố Trọng không đến, cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm.
Gửi tin nhắn thoại xong, cô tắt nguồn điện thoại. Cố Trọng chỉ có vị trí của cô, chỉ cần cô tắt điện thoại, Cố Trọng sẽ không tìm được cô.
Nhậm Lễ vừa bị chọc vào hốc mắt đang cố gắng mở to mắt, nhưng cơn đau khiến y phải bỏ cuộc trong một giây sau khi mở mắt. A Đông không thể vượt qua nỗi đau do vết dao gây ra, Lâm Thương Từ bèn vừa lăn vừa bò về phía cái hố.
Đây là một cái bẫy, trong hố không có gì cả.
Điều đầu tiên cô nghĩ đến lúc đó là cả hai đã thất bại.
"Sao ông phát hiện ra?"
Cô vẫn muốn biết. Làm sao dưới tiền đề Nhậm Lễ và Kỳ Thất không gặp nhau, cũng chưa từng gặp cô, vậy y làm cách nào để phát hiện?
Chẳng lẽ y cũng giống Cố Trọng, không bị mất trí nhớ?
Nhậm Lễ cười, y khom lưng cười, hai tay đặt trên đầu gối, hai mắt vẫn nhắm lại, cười một lúc lâu vẫn không trả lời cô.
Hay là nên chạy trốn trước? Có thể chạy rất xa.
Ý tưởng này vừa xuất hiện, nhưng cô chưa kịp thực hiện thì A Đông chậm rãi tiến tới ném cô xuống đất. Tuy nhiên, vì gã bị thương nên lâm vào thế yếu, Lâm Thương Từ nhanh chóng thoát khỏi dưới người gã, đè lên người gã.
Áo sơ mi trắng của A Đông dính rất nhiều máu, sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc, thậm chí đôi mắt cũng không rõ ràng.
Gã bị mất quá nhiều máu đến mức có thể chết đi.
Đây là cơ hội tốt để cô ra tay, nhưng khi mũi dao chĩa vào cổ gã, cô do dự không dám tấn công. Không giống những bộ phận khác, nếu đâm vào nơi này, cô sẽ trở thành kẻ sát nhân.
Chỉ vì vài ba giây do dự này, Nhậm Lễ đã mở to đôi mắt đỏ như máu đến gần, đá cô xuống đất và tát cô mấy cái. Lâm Thương Từ trừ bỏ đau đớn, chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng. Tai cô vang ù ù, như có một trăm con ve đang kêu bên tai.
Nhậm Lễ quỳ đè lên người cô, đầu gối giữ hai tay cô, dùng hai tay bóp cổ cô như lần trước, nhưng lần này y không đeo găng tay. Cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của y, là cảm giác thô ráp ghê tởm và dục vọng ma quỷ được bộc lộ một cách phóng túng giữa những ngón tay siết chặt của y.
Tròng mắt mở to lên không kiểm soát như thể có sự tự nhận thức, dường như nếu ngước lên một cách tuyệt vọng, nó có thể nhìn thấy ánh sáng và hy vọng.
Sau đó ánh sáng xuất hiện.
Lâm Thương Từ chỉ cảm thấy cổ mình buông lỏng, ý thức dần dần mơ hồ của cô cuối cùng cũng trở về, lá phổi khô quắt lại phồng lên. Cô có thể nghe thấy tiếng xào xạc giãy dụa, nhưng tầm nhìn của cô giống như một tròng kính, như bị cận thị ngàn độ, cô không nhìn thấy gì rõ ràng.
Sau khi lấy lại ý thức, cô bắt đầu ho khan, cảm giác như nội tạng sắp bị ho ra ngoài. Dạ dày cồn cào, cô nằm nghiêng một bên và nôn mửa, cuối cùng chỉ có thể ợ chua. Cơn ho cuối cùng cũng giảm bớt, cô nằm đó cẩn thận phân biệt hướng của âm thanh.
Cô muốn đi giúp đỡ, bởi vì người đến sẽ chỉ có thể là Cố Trọng.
*****
Cố Trọng đang vật lộn với Nhậm Lễ, sự thật đã chứng minh cho dù cô có học được một vài chiêu thức để quay phim, chúng cũng không có tác dụng vào thời điểm quan trọng vì đối thủ sẽ không tấn công theo kịch bản.
Cuối cùng vẫn là Nhậm Lễ chiếm thượng phong, y bóp chặt cổ Cố Trọng, nhỏ giọng mắng: "Mẹ kiếp, vì sao cứ bám lấy tao......"
Cố Trọng nâng đầu gối thúc vào hạ bộ của y, Nhậm Lễ bị đau khuỵu người xuống, hai tay buông ra che vùng kín. Cố Trọng cảm thấy mình không thể tự chủ ngã về phía sau, vào thời khắc mấu chốt, Lâm Thượng Từ đã kịp thời đến đỡ cô dậy.
Lâm Thương Từ lao đến, nắm lấy tay Cố Trọng kéo về, bản thân cô lại không đứng vững ngã xuống, còn không quên kéo Nhậm Lễ theo, hai người cùng rơi xuống dốc.
"Thương Từ!"
Cô chỉ nghe thấy Cố Trọng hét lên, sau đó thân thể ngã xuống đất. Sườn dốc cao đến nỗi hai người không thể ngăn mình lăn xuống. Lâm Thương Từ chỉ cảm thấy cơ thể mình như bánh xe lăn qua vô số cục đá lớn nhỏ và cành cây, đau đớn khiến cô không thể suy nghĩ. Mãi đến khi va phải một hòn đá lớn, toàn thân cô như bị sét đánh, xương cốt tê dại, sau đó là một cơn đau nhói mà thật lâu sau cô mới cảm giác được.
Đau đến mức cô không thể hét lên được, chỉ có thể há hốc miệng thở hổn hển.
Nhậm Lễ ở bên kia không có một tiếng động nào, không biết đã lăn đến chỗ nào. Ngoại trừ tiếng côn trùng kêu, khu rừng yên tĩnh, giống như sự tĩnh lặng trước khi chào đón thần chết đến.
Trong hoàn cảnh đáng sợ này, cô nghe thấy tiếng Cố Trọng. Như một mũi xuyên vân tiễn, xuyên qua tầng tầng im lặng chết chóc, mang đến cho cô niềm hy vọng.
"Thương Từ ——"
Cố Trọng không biết vị trí Lâm Thương Từ, chỉ có thể la lớn cầu nguyện có phản ứng nào đó. Cô cẩn thận dẫm lên phần đất phía dưới chân để tránh bị ngã, rồi bò xuống nơi Lâm Thương Từ lăn xuống, hy vọng Lâm Thương Từ sẽ không lăn chệch khỏi đường thẳng và lăn đi nơi khác.
Lâm Thương Từ không có sức lực để đáp lại cô ấy, nhưng cô có thể nghe thấy người bên kia ngày càng đến gần. Cho đến khi khuôn mặt Cố Trung xuất hiện trong tầm nhìn của cô, cô mới nở một nụ cười khó nhận ra.
"Thương Từ!" Cố Trọng thấy Lâm Thương Từ nằm ở nơi đó, cho là cô đã hôn mê, nên đi xuống nhanh hơn rất nhiều.
"Em cẩn thận một chút......" Cổ họng Lâm Thương Từ có lẽ bị bóp nghẹt, giọng nói khàn khàn như một cái máy cũ.
"Từ có ổn không?" Cố Trọng quỳ gối bên cạnh Lâm Thương Từ, cô hoảng loạn vung tay, muốn kiểm tra chỗ này chỗ kia.
"Chị không cử động được." Vừa cử động là đau.
"Em đỡ Từ nhé." Cố Trọng nắm lấy tay cô, kéo nhẹ lên thử.
Lâm Thương Từ há miệng, thậm chí không phát ra được âm thanh, nét mặt nhăn nhó vì đau đớn, sắc mặt trắng bệch không khác gì u hồn dưới ánh trăng thưa thớt.
Cố Trọng biết cô rất đau, bởi vì cô nhắm chặt mắt lại.
"Từ chờ một chút, để em gọi người đến cứu." Giọng Cố Trọng run rẩy, hoảng loạn móc điện thoại, đầu ngón tay run lên không thể khống chế, lướt qua danh bạ, nhanh chóng tìm được số của đối phương, "Đồ Chi, cứu mạng......"
Lâm Thương Từ kéo chiếc camera mini trên ngực ra, may mắn là khi nó rơi xuống cô không làm mất nó. Cô đặt màn hình vào tay Cố Trọng rồi nhắm mắt lại.
Cô chỉ có thể kiên trì đến mức này, ngay từ đầu cô đã muốn ngủ, nếu không phải lo lắng cho Cố Trọng thì cô đã nhắm mắt nghỉ ngơi từ lâu rồi.
*****
Vì được gây mê để phẫu thuật, Lâm Thương Từ đã hôn mê hai ngày mới tỉnh lại.
Không đợi tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, điều đầu tiên cô cảm nhận được là có thứ gì đó kỳ lạ trong cơ thể. Cô khó nhọc nâng tay lên, thấy một vật cứng ở cuống họng, có một cái ống dây thật dài nối cổ cô với một chiếc máy.
Cố Trọng ở bệnh viện hai ngày, lúc này đang cúi đầu dựa lưng vào ghế, vẻ mặt mệt mỏi, đuôi mắt thoáng thấy Lâm Thương Từ có chút cử động, mới nâng mí mắt hơi sưng lên. Sau đó cô ấy nhìn Lâm Thương Từ, nở một nụ cười không thể gọi là nụ cười hạnh phúc được.
Mong cô tỉnh lại, lại mong cô đừng tỉnh sớm như vậy. Bởi vì cô ấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên nói chuyện tiếp theo cho cô biết.
Cuối cùng Cố Trọng vẫn ấn nút đầu giường, nhường thời gian cho bác sĩ trước!
Bác sĩ dẫn y tá vào phòng bệnh, kéo rèm lên, kiểm tra mọi mặt rồi mỉm cười nói với cô: "Mọi chỉ số đều bình thường, nhưng vì vết thương kín nghiêm trọng ở cổ họng nên cô vẫn cần phải dùng máy thở. Khi cô muốn nói chuyện chỉ cần ấn vào cái này, nhưng có thể sẽ hơi khó chịu."
"Ngoài ra còn có một việc......" Bác sĩ nhìn liếc mắt nhìn Cố Trọng.
Lâm Thương Từ quay đầu nhìn về phía Cố Trọng, chỉ thấy Cố Trọng nói: "Tôi sẽ nói với chị ấy."
Bác sĩ gật gật đầu, sau đó cùng y tá rời khỏi phòng bệnh.
Cố Trọng cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Thương Từ...... Em......"
"Chị trở thành người tàn tật rồi đúng không?"
Cố Trọng cả kinh, nhưng cô ấy không ngẩng đầu, chỉ đưa mắt nhìn qua, không phủ nhận.
Ngoài dự đoán chính là cảm xúc Lâm Thương Từ không có quá nhiều dao động, khác hẳn với dự đoán của cô ấy.
"Nghiêm trọng đến mức nào? Thông qua phục hồi chức năng có bao nhiêu cơ hội bình phục?" Lâm Thương Từ ngơ ngác nhìn trần nhà.
Cô vừa mới phát hiện mình không thể điều khiển được thân dưới của mình, thậm chí khi bác sĩ khám cho cô cũng không có cảm giác gì.
"Rất thấp......"
"Thế à......" Lâm Thương Từ không nhìn Cố Trọng. Cô biết cô ấy rất khổ sở, bản thân cô cũng rất khổ sở. Dường như chỉ cần cô nói một lời tích cực, những cảm xúc tiêu cực thực sự có thể biến mất, thế nên cô đã nói: "Cũng may là chị còn sống."
"May mà Từ còn sống."
Lừa mình dối người.
"Cố Trọng......"
Nghe thấy Lâm Thương Từ gọi tên mình, Cố Trọng lúc này mới ngẩng đầu. Có lẽ là không muốn làm Lâm Thương Từ khó chịu hơn, cho nên cô ấy miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên, nắm lấy tay Lâm Thương Từ, chỉ có đôi mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào cô, mà chỉ đáp lời: "Hửm?"
"Chị đã thành ra như vậy, em còn thích chị không?"
Bây giờ mà nói từ "yêu" có vẻ quá nặng nề, cho nên Lâm Thương Từ không dám nói. Nếu chỉ nói "thích" cũng không cần phải chịu trách nhiệm đến vậy.
"Em yêu Từ, Lâm Thương Từ, dù Từ ra sao em vẫn yêu."
"Vậy là đủ rồi." Lâm Thương Từ rút tay ra khỏi lòng bàn tay Cố Trọng, đặt lên đầu cô và xoa nhẹ.
Cố Trọng vẫn đang đè nén cảm xúc bi thương của mình, cô ấy không hy vọng bản thân làm ảnh hưởng đến Lâm Thương Từ. Thế nhưng, khi người thương nhẹ nhàng xoa đầu mình, cô ấy mới phát hiện mình không thể kiềm chế được nữa. Cố Trọng cúi đầu, môi run run, không thể kiểm soát được và khóc nấc lên.
Lâm Thương Từ không nói gì, chỉ nhìn trần nhà, lòng bàn tay vẫn vỗ nhẹ vào gãy Cố Trọng để an ủi.
Cô cứ nghĩ mình rất kiên cường, kiên cường đến mức thản nhiên đối mặt với mọi khó khăn, nhưng thực tế không phải vậy.
Việc cô bị liệt vĩnh viễn đã ập đến với cô sau khi Cố Trọng đỏ hoe mắt rời khỏi phòng bệnh, ngay khi cô kéo tấm chăn mỏng trên người, nó đập thẳng vào mắt cô.
Từ "tàn tật" đơn giản không đủ để làm cô suy sụp, thứ khiến cô sụp đổ chính là hậu quả mà từ "tàn tật" đó mang lại.
Cả quãng đời còn lại cô sẽ phải ngồi xe lăn, suốt đời phải mặc tã người lớn vì không kiểm soát được thời điểm mình cần đi vệ sinh.
Cô không thể tự chăm sóc bản thân, và cuối cùng Cố Trọng phải là người đảm nhận những trách nhiệm này.
Chỉ có thể là Cố Trọng yêu dấu của cô.
*****
Cố Trọng đã từ chối mọi công tác tiếp theo, Từ Đồ Chi cũng không phải là người không hiểu tình người, đặc biệt là với Lâm Thương Từ, người mà cô ấy quen biết. Cô ấy trực tiếp cho Cố Trọng nghỉ phép một tháng.
Sợ Lâm Thương Từ ăn không quen đồ ăn bệnh viện, cho nên tờ mờ sáng Cố Trọng đã hầm canh cho cô. Gần như vừa đến giờ thăm nuôi là có thể nghe thấy tiếng bước chân của Cố Trọng, cô ấy luôn ở với cô đến sát giờ, sau đó mới chịu rời đi dưới sự thúc giục của y tá.
Đôi khi Lâm Thương Từ nhìn tấm lưng bận rộng của Cố Trọng, thấy vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi rơi xuống hai bên mai tóc của cô ấy làm chóp mũi cô đau nhức. Nhưng cô vẫn giấu đi sự đau lòng và tuyệt vọng, vì hiện giờ Cố Trọng đang có tâm trạng tốt.
Cô không muốn làm hỏng tâm trạng của cô ấy.
"Hôm nay Từ có thấy đỡ hơn chút nào không?"
Ngày nào Cố Trọng cũng hỏi câu này, chỉ cần nhìn thấy Lâm Thương Từ gật đầu, biết hôm nay tâm trạng cô tốt hơn hôm qua, tâm tình của cô ấy sẽ trở nên vui vẻ.
Cố Trọng cúi đầu dùng dao gọt trái cây gọt táo, Lâm Thương Từ ngắm nhìn cô ấy. Có thể là vì không được nghỉ ngơi tốt nên có quầng thâm mắt, cô vươn tay sờ lên mặt Cố Trọng, trên gò má có vết xước đã khô biến thành màu nâu. Có thể là bị khi vật lộn với Nhậm Lễ, cũng có thể là bị cành cây làm xước khi cô ấy xuống cứu cô.
Từ khi cô tỉnh lại, Cố Trọng không hề đề cập đến bất cứ điều gì về Nhậm Lễ, thậm chí đêm đó cô sau khi hôn mê xảy ra chuyện gì cô cũng không biết.
Nghe thấy Lâm Thương Từ dò hỏi, vỏ táo Cố Trọng đang gọt bị đứt ngang, thay vì ném vỏ vào thùng rác, cô ấy chỉ cầm nó và kể cho cô nghe chuyện gì xảy ra tiếp theo.
"Đồ Chi dẫn người đến cứu, em đưa thẻ nhớ cho cô ấy. Đoạn video đó, tệp ghi âm và cả video mà đêm đó Từ theo dõi đều giao cho người cảnh sát mà Từ Đồ Chi tin tưởng. A Đông bị mất máu quá nhiều và não thiếu oxy nghiêm trọng nên bây giờ còn hôn mê, bác sĩ nói có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại. Nhậm Lễ chỉ bị thương nhẹ, hiện giờ đang ở cục cảnh sát bị điều tra.
"Em không rõ tiến độ điều tra từ cảnh sát, nhưng dư luận trên Internet đang phân thành hai cực. Có một số dân mạng cho rằng đây là âm mưu kéo ảnh đế xuống khỏi thần đàn, dù sao bên cảnh sát vẫn đang phong tỏa tin tức."
"Nhưng Từ Đồ Chi nói là không cần lo lắng, chị ấy nói viên cảnh sát mà chị ấy tin tưởng là người rất chính trực, đáng giá tin tưởng. Nhậm Lễ nhất định sẽ bị kết án."
Cuối cùng, mọi chuyện tạm thời vẫn chưa rõ ràng.
-----
Tác giả: Bất ngờ không mấy bé
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro