Chương 233+234
Chương 233: Lắp bắp
Xéo sắc.
Nghe thấy cái giọng xéo sắc đó của em, Vân Kính Thư không những không giận, mà ngược lại còn vui. Cô bật cười thành tiếng, khiến Vân An ngơ ngác, dè dặt gọi: "Chị à?"
"Ừm." Vân Kính Thư cười đáp, nói: "Dì nói với chị hết rồi."
Vân An cúi đầu.
Vân Kính Thư nói: "Là em nói cho dì biết sao?"
Vân An đáp: "Em đoán."
Chuyện này chắc chắn không phải do lão Miêu làm. Vân Thụy và mọi người đều nghĩ là Lâm Kinh Lạc ra tay, nhưng Vân An nói: "Dạ không phải đâu, hẳn là chị con làm."
Vân Thụy lập tức hiểu ra. Mạc Tang Du nói, sắc mặt Vân Thụy cả ngày hôm đó cứ gọi là xanh mét, hầm hầm.
Hồi trước Vân Kính Thư đi tới đảo nhỏ mà không chịu mang theo bất kỳ thiết bị điện tử nào đã đủ làm tim bọn họ nhảy loạn xạ rồi, bây giờ lại còn thế này.
Vết thương do súng bắn, rồi bom nổ.
Cái nào mà không đủ toi mạng chứ!
Đúng là to gan thật!
Mạc Tang Du nói: "Dì con bảo, nhiệm vụ lần này kết thúc thì sẽ tống chị con vào trường cảnh sát."
Vân An há hốc mồm: "Dạ?"
Mạc Tang Du hạ giọng: "Chị ấy còn nhờ mấy chị khóa trên ở lại trường 'chăm sóc' đặc biệt cho con bé nữa đấy."
Vân An thầm nghĩ, Vân Kính Thư thảm rồi.
Nhưng nàng không định nói cho Vân Kính Thư biết, không cho chị chuẩn bị tâm lý.
Đúng là nên ném chị vào đó, chăm sóc cho thật tốt.
Tự ý hành động quá!
Mấy hôm nay không chỉ Vân Thụy lo sốt vó, mà tất cả mọi người đều chết khiếp. Vân An thậm chí còn muốn bay đến Hương Bình ngay lập tức, nhưng nàng không thể đi được. Nàng phải ở lại Thượng Kinh, phối hợp với Diêu Chiêu tìm ra Lâm Hải.
Vân Kính Thư hỏi: "Mấy hôm nay Lâm Kinh Lạc ở Thượng Kinh à?"
Vân An đáp: "Dạ, cô ta vẫn luôn bận rộn chuyện công ty."
Vân Kính Thư nói: "Em nói với dì Diêu, vài ngày nữa, dì ấy sẽ nhận được một món quà."
Có lẽ, cũng chẳng cần đến vài ngày đâu.
Sự nóng nảy của Kỳ Nhĩ Lam ngày càng được thể hiện rõ. Lão Miêu không chọn cô ta, giữa Lâm Kinh Lạc và cô ta, lão Miêu chắc chắn sẽ một lần nữa chọn Lâm Kinh Lạc, ngay cả khi biết Kỳ Nhĩ Lam vừa cận kề cửa tử.
Lúc ở trong căn nhà của lão Miêu và nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, Vân Kính Thư đã biết, Kỳ Nhĩ Lam thua rồi.
Nhưng, thứ cô muốn chính là Kỳ Nhĩ Lam phải thua.
Thua ngay lúc cô ta đang huy hoàng rực rỡ, đắc ý nhất.
Nói cho cô ta biết.
Rằng cô ta thực chất chỉ là một kẻ thua cuộc.
Lão Miêu chưa bao giờ chọn cô ta, dù cô ta có chiếm được Trường Hồ, nắm lấy Hương Bình, thì trong mắt lão Miêu, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thành công sẽ làm tê liệt sự cảnh giác của con người.
Thất bại cũng vậy.
Đặc biệt là, thất bại dưới tay kẻ mình căm ghét nhất.
Sự phẫn nộ sẽ khuếch đại mọi cảm xúc.
Mấy hôm nay không phải là Kỳ Nhĩ Lam đang thỏa hiệp, mà là cô ta đang âm thầm chịu đựng, nhẫn nhịn cho đến khi không thể nhịn được nữa.
Rồi cô ta sẽ bùng nổ.
Vân An nói: "Quà? Là bằng chứng phạm tội của Lâm Kinh Lạc ạ?"
Vân Kính Thư nói: "Đúng vậy, nhưng chị không rõ rốt cuộc Kỳ Nhĩ Lam nắm giữ bao nhiêu."
Cô thậm chí không biết đó là những bằng chứng gì. Kỳ Nhĩ Lam rất cẩn trọng, không hề nói cho cô biết.
Nhưng Kỳ Nhĩ Lam không bao giờ làm chuyện cô ta không nắm chắc, nhất định là cô ta có bằng chứng.
Nghĩ cũng biết, cô ta chướng mắt Lâm Kinh Lạc như vậy, sao có thể không nắm nhược điểm của Lâm Kinh Lạc trong tay.
Cô ta có.
Lâm Kinh Lạc chắc chắn cũng có.
Đây chính là điểm cân bằng giúp hai bên duy trì mối quan hệ tốt đẹp.
Nhưng bây giờ, vụ nổ của Lâm Kinh Lạc đã phá tan tành điểm cân bằng đó. Vân Kính Thư rất mong được thấy bộ dạng của Lâm Kinh Lạc khi nhìn thấy đống bằng chứng kia.
Chắc chắn sẽ đặc sắc lắm.
Lâm Kinh Lạc đã thấy.
Cô sớm đã sắp xếp người đến Hương Bình, dĩ nhiên mục đích không chỉ vì Hương Bình sau này sẽ là kênh vận chuyển hàng hóa, mà còn là để cho người của mình theo dõi Kỳ Nhĩ Lam.
Kỳ Nhĩ Lam vậy mà lại bảo lão Hà đi theo dõi Lâm Kinh Khước, còn định dùng lại chiêu cũ.
Cô đương nhiên sẽ không dung túng.
Nhưng vụ nổ thì đúng là cô không thể ngờ tới.
Nghe nói.
Người gây ra vụ nổ lại chính là người của cô.
Sao có thể chứ?
Cô chưa từng ra lệnh như thế.
Ngẫm lại thì.
Lão Hà, thật sự là do Kỳ Nhĩ Lam cử đến sao?
Hay có kẻ giật dây sau lưng?
Lâm Kinh Lạc vốn đang phân vân, nhưng khi nghe người ở đầu dây bên kia báo đã chặn được túi tài liệu và giao đến tận tay, cô lập tức tức đến nỗi bật cười.
Trong văn phòng rộng lớn, Lâm Kinh Lạc ném mạnh túi tài liệu xuống bàn. Người đang đứng trước mặt cúi đầu: "Cô Lâm, xem ra chị Lam muốn trở mặt với cô rồi."
Lâm Kinh Lạc nhìn chằm chằm vào túi tài liệu.
Cô biết mình và Kỳ Nhĩ Lam sẽ có ngày này, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Cũng không ngờ, Kỳ Nhĩ Lam vẫn giữ những bằng chứng này.
Khi còn nhỏ, cô đã tận mắt chứng kiến mẹ mình bị ba mình hại chết, gã đàn ông đó còn hành hạ cô. Cô từ cõi chết trở về, gọi điện cho mẹ nuôi. Người phụ nữ ở tận nước ngoài xa xôi đó đã đáp máy bay về ngay trong đêm, một cước đá văng kẻ khốn nạn đang hành hạ cô, rồi ngồi xổm trước mặt, đỡ cô dậy.
Bà còn đưa cho cô một con dao.
Cô lạnh lùng tiến lên, từng dao từng dao, rạch nát da thịt của gã khốn đó.
Nhìn máu tươi tuôn ra.
Cô không hề thấy sợ.
Chỉ là không hả giận.
Rất không hả giận.
Chết như vậy quá dễ dàng.
Vì thế, cô đã giữ gã đàn ông đó lại để hành hạ từ từ.
Lúc đó, Kỳ Nhĩ Lam cũng có mặt.
Chính cô ta đã xử lý chuyện phía sau.
Cô ta xử lý như vậy đấy.
Trong lòng Lâm Kinh Lạc lại dâng lên xúc động muốn lăng trì người khác. Cô nén giận, nói với người trước mặt: "Cô lập tức đi sắp xếp, đưa gã đàn ông đó đi ngay."
Đừng để Kỳ Nhĩ Lam tóm được.
Người trước mặt vâng dạ, lập tức bắt tay vào việc.
Vân An đang ngồi canh gác bên ngoài bệnh viện ngáp một cái, nghe Diêu Chiêu nói: "Buồn ngủ thì về nghỉ đi."
Vân An đáp: "Dạ con không sao đâu dì Diêu."
Diêu Chiêu hỏi: "Cuối tuần sao không đi dạo phố với bạn gái?"
Nhắc đến Tần Tranh, ánh mắt Vân An dịu đi: "Cậu ấy đi với bạn rồi ạ."
Là Diệp Dư rủ bọn họ đến một khu nghỉ dưỡng chơi hai ngày, do Chu Nguyệt Thanh tổ chức. Tần Tranh cân nhắc đến thân phận của Vân An, không muốn nàng mạo hiểm, nên dứt khoát không đưa nàng đi cùng. Tần Tranh còn làm nũng trong điện thoại: "Mình về sẽ mua quà cho cậu."
Nghe vậy, nàng mỉm cười.
Diêu Chiêu "Ối chà" một tiếng, nói: "Dì của con bảo con thích người ta lắm, thích đến mức không chịu nổi. Xem ra, không hề nói quá chút nào."
Vân An gật đầu: "Dạ, con rất thích cậu ấy."
"Tốt lắm." Diêu Chiêu nói: "Dì của con hồi đi học, thật ra cũng có khối người theo đuổi đấy."
Vân An nói: "Vậy dì ấy có bao giờ yêu ai chưa ạ?"
"Cô ấy á hả?" Diêu Chiêu đầy ghét bỏ: "Dì nhớ mấy năm trước, có một đồng nghiệp của dì muốn theo đuổi cô ấy, có xin được phương thức liên lạc."
Vân An hiếu kỳ: "Rồi sao nữa dì?"
Diêu Chiêu đáp: "Sau đó cô ấy bàn về vụ án suốt cả đêm."
Vân An:...
Nàng cười gượng.
Diêu Chiêu nói: "Đồng nghiệp của dì chạy mất dép ngay trong đêm luôn."
Vân An nói: "Dì của con, làm việc tương đối nghiêm túc thôi ạ."
"Cô ấy mà nghiêm túc gì, ma nhập thì có." Diêu Chiêu nói: "Con đừng nói với dì con là dì nói xấu cô ấy đó nhé."
Vân An cười nhẹ, ánh mắt lướt qua một chiếc xe đi ra từ cổng sau. Nàng ngẩng đầu: "Dì Diêu."
Diêu Chiêu nheo mắt, nhìn biển số xe, lập tức liên lạc đồng nghiệp bám theo.
Vân An hỏi: "Dì Diêu, chúng ta không theo sau ạ?"
"Đợi thêm chút nữa." Diêu Chiêu nói: "Cũng có thể là kế nghi binh."
Vân An lập tức hiểu ra. Quả nhiên, chiếc xe đó đi qua chưa được mấy phút, thì lại có thêm một chiếc ô tô màu đen khác chạy ra. Diêu Chiêu lái xe bám theo sau, duy trì một khoảng cách không gần cũng không xa, mà Vân An vốn dĩ đã chờ sẵn. Vân Kính Thư nói sẽ tặng Diêu Chiêu một món quà, là bằng chứng phạm tội của Lâm Kinh Lạc, nhưng bọn họ chờ mấy ngày cũng không thấy đâu. Vân Kính Thư ngẫm lại, tám phần là đã bị Lâm Kinh Lạc chặn đứng.
Vân Kính Thư không biết bên trong là bằng chứng gì, nhưng mấy ngày nay tìm hiểu vòng vo, cũng nghe ngóng được chút tin tức.
Có liên quan đến mẹ của Lâm Kinh Lạc.
Vậy thì chắc chắn có liên quan đến Lâm Hải.
Vốn dĩ Vân An định cùng Diêu Chiêu vào bệnh viện điều tra, nhưng Vân Thụy đã ngăn lại, bảo bọn họ cứ canh ở cửa. Nếu thật sự liên quan đến Lâm Hải, nếu Lâm Hải thật sự ở bệnh viện.
Thì Lâm Kinh Lạc chắc chắn sẽ chuyển Lâm Hải đi nơi khác.
Diêu Chiêu đã canh chừng ở đây bốn năm ngày, cuối cùng cũng có động tĩnh. Dì vặn vẹo gân cốt, nói: "Ngồi cho vững."
Vân An quay đầu nhìn mây ngoài cửa sổ.
Xanh thật.
Đến tối, Lâm Kinh Lạc nhận được tin, báo rằng người đã bị đưa đi rồi.
Nghe xong, cô ném thẳng điện thoại vào cửa sổ sát đất trước mặt. Kính không nứt, nhưng màn hình điện thoại của cô thì vỡ tan. Lâm Kinh Lạc không sao giải tỏa được cơn phiền muộn trong lòng, gần đây chuyện gì cũng không thuận lợi, không có một việc nào suôn sẻ cả!
Cái điện thoại nảy bên chân rung lên, màn hình vỡ nát nhấp nháy một cái tên. Lâm Kinh Lạc hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc rồi mới nghe máy: "Mẹ nuôi."
Giọng cô căng cứng, nghe rất đè nén.
Quý Ly hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"
Cảm xúc mà Lâm Kinh Lạc vừa đè xuống lại cuộn trào lên: "Là Kỳ Nhĩ Lam!"
Cô nói: "Kỳ Nhĩ Lam đưa Lâm Hải đi rồi!"
Quý Ly nói: "Tiểu Lam sẽ không làm chuyện như vậy."
"Mẹ nuôi, mẹ bị cô ta lừa rồi." Lâm Kinh Lạc nói: "Cô ta sớm đã không còn là Kỳ Nhĩ Lam của ngày xưa nữa. Mấy năm nay cô ta hô mưa gọi gió ở Trường Hồ, từ lâu đã quên mình đến đây bằng cách nào, cũng quên mất mình là con chó của ai. Mẹ nuôi, bây giờ cô ta đang cắn người, cô ta đang cắn con kìa! Mẹ thấy tập tài liệu con gửi chưa? Nếu con không chặn lại nhanh, thì bây giờ cảnh sát đã mang tài liệu đến tìm con rồi."
Quý Ly im lặng một lúc.
Hai năm nay Kỳ Nhĩ Lam càng lúc càng không nghe lời, nhiều lần ngoài mặt thì vâng dạ, nhưng sau lưng thì lại làm trái. Bà đã nói để Lâm Kinh Lạc phụ trách thế lực ở nước ngoài của Lữ Xương Bình, nhưng Kỳ Nhĩ Lam lại bảo Lâm Kinh Lạc còn nhỏ, mới học đại học, vừa phải lo học vừa phải lo công ty, lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, chi bằng để cô ta làm thay trước.
Cô ta cậy bà mấy năm nay ở yên trên đảo, không thể can thiệp ngay vào hành động của cô ta, nên đã đi trước một bước chiếm địa bàn.
Còn đả thông cả Hương Bình.
Quý Ly nói: "Con đừng hành động thiếu suy nghĩ, mẹ sẽ gọi nó về đây một chuyến."
Lâm Kinh Lạc nói: "Cô ta sẽ không về đâu, mẹ nuôi ơi."
Quý Ly sa sầm mặt vì câu nói này của Lâm Kinh Lạc. Lúc này bà bảo Kỳ Nhĩ Lam trở về, chỉ cần Kỳ Nhĩ Lam không ngốc, thì đều có thể hiểu ý bên trong là muốn thu hồi quyền lực.
Những thứ Kỳ Nhĩ Lam vất vả lắm mới có được, sao có thể dễ dàng nhả ra.
Không có Lâm Kinh Lạc thì còn đỡ.
Bà nói thế nào, Kỳ Nhĩ Lam sẽ làm thế đó.
Nhưng có Lâm Kinh Lạc ở đây.
Trong lòng Kỳ Nhĩ Lam luôn có một cái gai.
Không nhổ cái gai này đi, sớm muộn gì hai bên cũng đều tổn hại nặng nề.
Quý Ly nói: "Mẹ sẽ về."
Lâm Kinh Lạc sững sờ: "Mẹ nuôi..."
Khi còn nhỏ, Lâm Kinh Lạc từng gặp mặt Quý Ly, lúc vừa mới có ký ức, cô đã gặp bà một lần. Quý Ly đứng trước mặt cô, mái tóc dài uốn lọn sóng lớn, trang điểm tinh tế mà sang trọng. Chưa cần đến gần là cô đã ngửi thấy mùi hương vừa trí thức vừa thanh lịch trên người bà, hình như là nước hoa, mà cũng hình như là mùi hương trời sinh của bà.
Cô nói với mẹ: "Con thích dì này."
"Gọi là mẹ nuôi." Quý Ly gọt một quả táo, đưa cho cô: "Sau này gặp phải chuyện gì, cứ tìm mẹ nuôi. Mẹ nuôi luôn ở đây." Bà ghé sát tai Lâm Kinh Lạc: "Có ai bắt nạt mẹ con, cũng phải nói cho mẹ nuôi đấy nhé."
Lâm Kinh Lạc ghi nhớ, nhưng cô chưa bao giờ gọi điện cho Quý Ly, một lần cũng không.
Mãi đến khi cô cùng đường bí lối, nghĩ đến Quý Ly, ôm tâm lý thử vận may, mới gọi điện cho bà.
Cô không ngờ Quý Ly sẽ cho cô một mái nhà, một mái nhà còn ấm áp hơn cả nhà của cô.
Cô không biết rốt cuộc Quý Ly và mẹ mình có quan hệ gì, bên ngoài đồn thổi vô số, nhưng cô chưa bao giờ để tâm. Đôi lúc cô nghĩ, nếu mẹ nuôi thật sự là người tình của mẹ mình, thì tốt biết mấy.
Cô thậm chí còn cảm thấy, trong cơ thể mình đáng lẽ nên chảy dòng máu của Quý Ly và mẹ cô.
Lâm Kinh Lạc cũng từng hỏi Quý Ly.
Lần nào Quý Ly cũng ôm cô cười cười, không nói lời nào. Đó là vẻ dịu dàng hiếm thấy trên người bà.
Khi đó, thỉnh thoảng Quý Ly vẫn về Thượng Kinh, phần lớn thời gian là đưa cô đi sống ở nước ngoài. Bọn họ đã cùng nhau sinh sống ở mấy quốc gia, sau này Quý Ly định cư ở đảo nhỏ, thì không ra ngoài nữa. Lâm Kinh Lạc biết hòn đảo nhỏ đó là nơi dưỡng già mà bà và mẹ cô đã hẹn ước. Lần đầu tiên đưa cô lên đảo, bà chỉ vào một căn nhà, nói: "Căn nhà đó, là do mẹ con thiết kế đấy."
Sau này căn nhà được sửa sang lại, nhưng bố cục bên trong không hề thay đổi.
Cô ở lại trên đảo hai tuần. Quý Ly nói, những việc bà muốn làm cả đời này đều đã làm xong rồi, nếu bây giờ xuất hiện ở trong nước, thì khả năng cao là không về được nữa.
Bà muốn chết ở hòn đảo này.
Đây là chốn về mà bà và mẹ cô đã hẹn ước.
Kỳ Nhĩ Lam không chỉ một lần hỏi Quý Ly, tại sao không muốn rời khỏi hòn đảo này.
Quý Ly chưa bao giờ nói.
Nhưng Lâm Kinh Lạc biết.
Tro cốt của mẹ cô, đang ở dưới gốc cây ngay trước cửa nhà Quý Ly.
Cho nên Quý Ly không muốn rời khỏi hòn đảo đó.
Nhưng vừa rồi bà nói, sẽ trở về.
Lâm Kinh Lạc im lặng một thoáng, nói: "Mẹ nuôi, mẹ không cần về đâu, con sẽ đi tìm cô ta."
Biết tin Lâm Kinh Lạc sẽ tới, Kỳ Nhĩ Lam ngồi trên ghế, đặt điện thoại xuống, quay đầu nói với Vân Kính Thư: "Ngày mai con nhóc đó sẽ qua đây."
Vân Kính Thư ngẩn ra: "Lâm Kinh Lạc?"
Kỳ Nhĩ Lam nói: "Ừ."
Vân Kính Thư nói: "Cô ta qua đây làm gì?"
Kỳ Nhĩ Lam nói: "Ba của nó bị trộm mất rồi."
Vân Kính Thư cau mày.
Kỳ Nhĩ Lam bật cười thành tiếng: "Ba của nó bị người ta trộm mất, em nói xem có buồn cười không?"
Vân Kính Thư không cười, ngược lại cau chặt mày: "Chị Lam, em thấy chuyện này không bình thường. Sao ba cô ta lại xảy ra chuyện ngay thời điểm mấu chốt như vậy chứ?"
"Ai mà biết có phải nó tự biên tự diễn, muốn đổ vạ cho chị hay không. Tiểu Thư, nó vốn dĩ không có cớ gì để tìm chị, giờ thì có lý do rồi kìa, em thấy chưa? Nó chính là như vậy đấy, chuyện nổ bom nó cũng làm như thế, bây giờ chẳng qua là dùng lại chiêu cũ thôi." Ánh mắt thờ ơ của Kỳ Nhĩ Lam ánh lên vẻ tàn nhẫn và hiểm độc.
Vân Kính Thư không yên tâm: "Chị Lam à."
"Được rồi." Kỳ Nhĩ Lam nói: "Chị đã có kế hoạch rồi. Bả vai em hôm nay thế nào?"
Vân Kính Thư nói: "Em thì có làm sao, vừa nãy bác sĩ Triệu đã thay thuốc cho em rồi."
Kỳ Nhĩ Lam nói: "Khoảng thời gian này em cứ nghỉ ngơi đi, không cần lo gì cả."
Vân Kính Thư cụp mắt xuống.
Đợi Kỳ Nhĩ Lam đi giải quyết công việc, Vân Kính Thư quay về phòng của mình. Vừa mở điện thoại lên, cô đã thấy mấy tin nhắn, trong đó Vân An gửi một tin. Cách con chữ, Vân Kính Thư cũng cảm nhận được tâm trạng của em.
Ánh mắt Vân Kính Thư dần dịu đi, nhìn tin nhắn Vân An gửi tới:【Chị, dì Diêu nói, cảm ơn quà của chị.】
Cô cúi đầu, gọi lại cho Vân An.
Vân An nhận điện thoại đúng lúc đang rót nước cho Tần Tranh. Tần Tranh đi nghỉ dưỡng về có mang cho nàng mấy món quà, biết nàng không có nhà, nên cô định đặt quà xuống rồi về. Ai ngờ lúc chuẩn bị về, Vân An vừa hay về tới.
Tần Tranh nhìn sang Vân An.
Vân An đưa ly nước cho cô, nói: "Coi chừng nóng."
Tần Tranh gật đầu, ngước mắt lên. Vân An hạ giọng: "Điện thoại của chị mình."
Vân Kính Thư nghe thấy tiếng động, bèn hỏi: "Là Tranh Tranh à?"
Vân An nói: "Dạ, là Tranh Tranh."
Vân Kính Thư nói: "Em đưa điện thoại cho em ấy đi."
Vân An lập tức: "Sao vậy chị?"
Vân Kính Thư bật cười: "Căng thẳng làm gì? Cách một cái điện thoại, chị ăn thịt được em ấy sao?"
Vân An nhận ra mình phản ứng hơi quá, nàng hắng giọng một cái, đưa điện thoại cho Tần Tranh. Tần Tranh chớp chớp mắt, chỉ ngón tay vào mình: "Mình?"
Vân An gật đầu với cô.
Tần Tranh lập tức đặt ly xuống, vuốt lại mái tóc, chỉnh đốn tư thế ngồi, rồi mới nhận lấy điện thoại. Hơi thở cô như ngừng lại, ngay cả lúc gọi điện cho Vân Thụy cũng không hồi hộp đến thế. Giọng nói đượm ý cười của Vân Kính Thư truyền đến từ đầu dây bên kia: "Tranh Tranh"
Tần Tranh nói: "Dạ em đây, chị...chị."
Cô cảm thấy, sự lắp bắp của cả đời này đều dồn hết vào đây rồi.
Vừa chào xong, bên cạnh Tần Tranh vang lên một tiếng cười khẽ.
Tần Tranh nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy Vân An đặt ngón trỏ lên môi, che đi khóe miệng đang hơi nhếch lên.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Không ngờ quyển này lại viết lâu đến vậy, thật bất ngờ. Nhưng mà Quy Quy viết rất vui, gần như cứ mở mắt ra là thấy bọn họ chạy nhảy trong đầu mình. Có thể làm quen với mỗi một nhân vật trong sách là điều may mắn biết bao, và may mắn hơn nữa là, các bạn đã luôn đồng hành. Cảm ơn~
Yêu các bạn [đầu thỏ tai cụp][đầu thỏ tai cụp][đầu thỏ tai cụp]
---
Chương 234: Dẫn lối
Bị Vân An nhìn chằm chằm, Tần Tranh hơi ngại ngùng quay mặt đi. Thật ra Vân Kính Thư cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm tình hình học tập dạo này của cô, có vất vả không, Vân An có đối xử tốt với cô không, đều là những lời hỏi thăm hết sức bình thường. Nhưng hễ nghĩ đến việc chị hỏi mấy câu này trong hoàn cảnh thế nào, vành mắt Tần Tranh lại ươn ướt.
Trước khi cúp máy, Tần Tranh nắm chặt điện thoại, nói: "Chị, chị cũng phải cẩn thận nha chị."
Vân Kính Thư cười rất vui.
Tần Tranh trả điện thoại lại cho Vân An, Vân An hỏi: "Chị mình nói gì vậy?"
Tần Tranh nhìn nàng, đáp: "Bí mật."
Vân An không nghe theo, sát lại gần: "Tranh Tranh?"
Nhưng Tần Tranh không để ý đến nàng, đứng dậy nói: "Mình về đây."
Vân An hơi ngẩn ra: "Nhanh vậy sao?"
Lúc biết Tần Tranh qua đưa đồ, Vân An tính không đi cùng Diêu Chiêu đến đồn cảnh sát nữa, mà bắt taxi về thẳng. Diêu Chiêu trưng ra vẻ mặt cạn lời, bảo: "Ngồi yên đi, dì đưa con về."
Nhờ vậy Vân An mới về nhanh được như thế.
Nàng về đâu phải là để tiễn Tần Tranh đi.
Tần Tranh bật cười: "Không về thì làm gì, tối ngủ với cậu à?"
Lời vừa thốt ra, cả hai đều sững người.
Chắc là do ở bên Khương Nhược Ninh nhiều quá.
Nên cái miệng này của cô cũng nói năng không kiêng dè gì.
Tần Tranh vội chữa cháy: "Mình chỉ giỡn..."
Vân An nói: "Ăn cơm tối xong hẵng về."
Mặt Tần Tranh hơi đỏ lên. Vân An đang nghĩ đến chuyện ăn uống, còn cô thì lại nghĩ đến cái gì đâu không.
Đều tại cái miệng này.
Tần Tranh chỉ muốn tự vả vào miệng mình, cô ngước mắt nhìn Vân An.
Vân An lúc này chắc đang lo cho Vân Thụy và Vân Kính Thư chết đi được.
Cô đúng là...
Tần Tranh nói: "Mình về nhà ăn cũng vậy thôi."
Nhưng đúng lúc cô định đứng dậy, Vân An đã kéo cổ tay cô lại: "Ăn ở đây đi."
Tần Tranh bĩu môi. Lúc đứng dậy đi nấu cơm, Vân An ghé sát lại hôn lên má cô một cái. Tần Tranh mở to mắt nhìn, Vân An hỏi: "Mình có gì khác thường hả?"
"Không—" Tần Tranh đáp. "Mình cứ nghĩ là cậu đang lo lắng lắm."
Vân An nói: "Lo chứ, sao mà không lo được, nhưng lo cũng có ích gì đâu."
Tần Tranh bước đến bên cạnh nàng, cả hai cùng nhau đi vào bếp. Vân An nói: "Hôm nay mình gặp ba của Lâm Kinh Lạc rồi."
"Hả?" Tần Tranh giật nảy mình: "Ba cô ta sao? Ở đâu?"
Vân An nói: "Từ cái viện tâm thần đó ra."
Tần Tranh: "Ông ta tự đi ra à?"
Vân An lắc đầu.
Tần Tranh chợt nhớ đến bộ phim mình từng xem, cô ngờ vực: "Chẳng lẽ..."
Vân An: "Cũng tương tự vậy."
Tần Tranh thấy hơi buồn nôn.
Cô bụm miệng, hít sâu. Vân An vỗ nhẹ lưng cô, Tần Tranh nói: "Thật ra, mình cũng đoán được phần nào rồi."
Chỉ là khi liên tưởng đến cảnh tượng trong phim, cô vẫn thấy hơi rợn tóc gáy.
Vân An nói: "Đừng nghĩ nữa, lát lại không ăn tối được bây giờ."
"Còn ăn uống gì nổi nữa." Tần Tranh nói: "Mình..."
Vân An đưa tay ôm lấy cô, trên người nàng ngập tràn mùi nắng. Tần Tranh khẽ cựa quậy trong lòng Vân An, rồi cũng vòng hai tay ôm lấy eo nàng, nói: "Cậu gầy đi rồi."
Vân An cúi đầu: "Đâu có đâu."
Tần Tranh véo nhẹ bên hông nàng: "Hết thịt rồi nè."
Vân An: "Vậy tối nay mình ăn nhiều một chút."
Tần Tranh mỉm cười, nhìn bóng lưng Vân An quay đi bận rộn nấu nướng, cô hỏi: "Vậy...Lâm Kinh Lạc thì sao?"
Lâm Kinh Lạc đã đến Hương Bình.
Đến sớm hơn một đêm.
Cũng không báo cho Kỳ Nhĩ Lam biết.
Đây không phải lần đầu Lâm Kinh Lạc đến nơi này, nhưng cô cực kỳ ghét nó. Âm u, ẩm ướt, hỗn loạn, hít thở không khí ở đây thêm một giây cũng khiến cô thấy toàn thân khó chịu. Thế nhưng, cô không thể không đến.
Ngày nào chuyện của Lâm Hải chưa giải quyết, là ngày đó cô chưa được yên.
Biết vậy đã ra tay rồi.
Thật là...
Lại còn vô duyên vô cớ để Kỳ Nhĩ Lam tóm được điểm yếu.
Giờ chắc ả đàn bà đó đang đắc ý lắm, cô ta muốn gì được nấy, hết lần này đến lần khác khiêu khích, hết khiêu khích cô thì tới lượt mẹ nuôi.
Lâm Kinh Lạc vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Lâm Kinh Khước. Đầu dây bên kia vô cùng lo lắng: "Chị, không phải chị nói mai mới qua sao?"
Lâm Kinh Khước đã xin nghỉ phép, định bụng mai sẽ đi cùng chị mình, ai ngờ Lâm Kinh Lạc lại đột ngột đổi ý.
"Giải quyết xong là mai chị về liền." Lâm Kinh Lạc nói. "Em không cần lo đâu."
Lâm Kinh Khước chưa bao giờ nhúng tay vào công việc của cô và mẹ nuôi. Từ trước tới nay, Lâm Kinh Khước luôn là con rối của cô ở công ty và ở nhà, Lâm Kinh Lạc không muốn con rối này xảy ra chuyện.
Nhưng Lâm Kinh Khước lại rất lo lắng.
Một nỗi lo lắng vô cớ.
Sau khi biết chị mình bay thẳng đến Hương Bình, Lâm Kinh Khước vô cùng hốt hoảng. Cô ghét cảm giác này, cũng chẳng màng đến lời dặn của Lâm Kinh Lạc nữa, cúp máy xong liền đặt ngay vé máy bay đi Hương Bình.
Chuyến bay gần nhất là 8 giờ tối.
8 giờ tối.
Kỳ Nhĩ Lam thay thuốc giúp Vân Kính Thư. Vân Kính Thư nói: "Chị Lam, chị về trước đi. Chút vết thương cỏn con này, chị cũng đừng nhìn nữa."
"Sao lại là vết thương cỏn con được." Kỳ Nhĩ Lam bước đến trước mặt Vân Kính Thư. Sau khi bác sĩ thay thuốc xong, cô đã tự tay băng bó cho Vân Kính Thư. Tầm mắt Kỳ Nhĩ Lam lướt xuống, Vân Kính Thư vốn không có thói quen chăm sóc da dẻ, vết thương hễ lành là mặc kệ, nên đập vào mắt chẳng có chỗ nào là mịn màng, ngoài sẹo thì vẫn là sẹo, sẹo cũ chồng sẹo mới. Nhận ra ánh mắt của Kỳ Nhĩ Lam, Vân Kính Thư kéo áo lại, nhưng bị Kỳ Nhĩ Lam giữ tay: "Để chị xem."
Vân Kính Thư căng cứng người: "Hay là..."
Bác sĩ đã quay lưng đi.
Kỳ Nhĩ Lam gạt tay Vân Kính Thư ra, nhìn xuống dưới. Vị trí phía trên ngực Vân Kính Thư, là vết sẹo do lần trước người của Lữ Xương Bình muốn giết cô, nhưng Vân Kính Thư lại chắn trước mặt, để rồi bị một dao đâm xuyên. Bác sĩ nói chỉ cần lệch thêm một chút nữa thôi, thần tiên cũng không cứu nổi.
Dưới xương quai xanh bên trái còn có một vết thương do trúng đạn, nhưng đã lành.
Ngón tay Kỳ Nhĩ Lam lướt qua những vết sẹo ấy, khiến Vân Kính Thư căng cứng cả tinh thần lẫn cơ bắp. Đường nét xương quai xanh của Vân Kính Thư rất rõ, mà thật ra, da cô ấy cũng rất trắng. Không hiểu sao Kỳ Nhĩ Lam bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp Vân Kính Thư. Khi đó, cô ấy vẫn đang làm việc cho người khác, cô thấy Vân Kính Thư lanh lợi nên mới gọi về bên mình.
Nghĩ kỹ lại thì, ngay từ lần đầu gặp mặt.
Ánh mắt Vân Kính Thư nhìn cô đã không giống như nhìn một người bình thường.
Sớm đến vậy sao?
Kỳ Nhĩ Lam ngước mắt lên, đối diện với Vân Kính Thư, hỏi: "Đau không?"
Ngón tay cô vẫn đặt trên vết sẹo, móng tay sắc nhọn ấn vào, có thể đâm rách da thịt. Nhưng Vân Kính Thư lại tỏ vẻ dửng dưng, chỉ im lặng nhìn thẳng vào mắt cô. Một lúc sau, Vân Kính Thư định dời mắt đi, nhưng Kỳ Nhĩ Lam đã dùng một tay giữ cằm, ép cô ấy phải đối diện với mình.
Vân Kính Thư đáp: "Không đau."
Kỳ Nhĩ Lam đành chịu thua: "Em đúng là giỏi chịu đựng thật."
Môi Vân Kính Thư khẽ mấp máy. Kỳ Nhĩ Lam buông Vân Kính Thư ra, giúp cô ấy sửa sang lại quần áo, lát sau hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?"
"Chị Lam định nấu cơm cho em à?" Vân Kính Thư thoải mái ngồi xuống. Bác sĩ đã dọn dẹp đồ đạc và ra ngoài. Kỳ Nhĩ Lam quay đầu lại, thấy Vân Kính Thư đang cài lại cúc áo sơ mi. Lúc thay thuốc, cô ấy đã cởi ba bốn cúc áo, bên trong là một chiếc áo ba lỗ màu đen. Kiểu áo không bó sát, nhưng vì cô ấy vốn gầy, bụng lại phẳng lì, nên càng tôn lên vòng một đầy đặn. Kỳ Nhĩ Lam buột miệng: "Sao trước đây chị không phát hiện ra, vóc dáng em đẹp thế nhỉ?"
Vân Kính Thư cài xong cúc áo, ngẩng đầu nhìn Kỳ Nhĩ Lam trước mặt, nói: "Giờ phát hiện cũng chưa muộn mà."
Kỳ Nhĩ Lam bị Vân Kính Thư chọc cười, gật đầu nói: "Tối nay ăn chút đặc sản địa phương đi. Đến đây lâu như vậy, mà chị vẫn chưa cùng em ăn một bữa đàng hoàng."
Vân Kính Thư nói: "Được thôi."
Vân Kính Thư đứng dậy đi theo Kỳ Nhĩ Lam, vô tình động đến vết thương nên khẽ nhíu mày. Kỳ Nhĩ Lam định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Hai người cùng đi vào phòng trong, cơm nước ở đây đều do dì giúp việc chuẩn bị. Vân Kính Thư không biết nấu ăn, còn Kỳ Nhĩ Lam thì biết một chút. Kỳ Nhĩ Lam từng nói, vì muốn dỗ mẹ nuôi vui nên đã đặc biệt đi học, chỉ tiếc là sau khi học xong, mẹ nuôi của Kỳ Nhĩ Lam cũng chẳng được ăn mấy lần.
Vân Kính Thư cười: "Hời cho em quá."
Kỳ Nhĩ Lam nói: "Không hời đâu, ăn cơm của chị là phải trả lãi đấy."
Vân Kính Thư nhún vai: "Phải ăn trước đã, ăn không ngon là em không công nhận đâu."
Kỳ Nhĩ Lam mỉm cười.
Dạo gần đây, mối quan hệ của hai người dường như đã bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới. Không hẳn là mập mờ, nhưng thân thiết hơn trước rất nhiều. Kỳ Nhĩ Lam luôn nắm thế chủ động, thỉnh thoảng thể hiện một chút quan tâm, nhưng luôn biết điểm dừng.
Vân Kính Thư cũng không vạch trần, mà hoàn toàn hùa theo.
Trong mắt Kỳ Nhĩ Lam.
Dáng vẻ này của Vân Kính Thư càng giống như đang nhẫn nhục cầu toàn.
Kỳ Nhĩ Lam cúi đầu ngân nga hát, vừa nấu ăn trong bếp vừa hỏi Vân Kính Thư: "Em có biết dạo này lão Hà đi đâu không?"
Vân Kính Thư cầm ly nước lên nhấp một ngụm: "Lão Hà?"
Cô ấy đáp: "Không biết. Sao vậy chị?"
Kỳ Nhĩ Lam nói: "Dạo này không liên lạc được với ông ta."
Nghe vậy, sắc mặt Vân Kính Thư hơi sững lại. Kỳ Nhĩ Lam nhìn Vân Kính Thư: "Sao thế?"
"Chị Lam." Vân Kính Thư có vẻ do dự: "Em có một suy đoán, không biết có nên nói ra hay không."
Kỳ Nhĩ Lam: "Với chị mà còn khách sáo à? Nói đi."
Vân Kính Thư nói: "Em nghi là, có người đã mật báo cho Lâm Kinh Lạc."
Kỳ Nhĩ Lam cau mày.
Vân Kính Thư nói: "Chị không thấy lạ sao? Tại sao Lâm Kinh Lạc lại đột nhiên dám ra tay với chúng ta?"
Kỳ Nhĩ Lam: "Lão Hà theo chị bao lâu rồi?"
Vân Kính Thư nói: "Hơn hai năm ạ."
Mà trước nay ông ta luôn trung thành tận tụy.
Kỳ Nhĩ Lam gọi một cuộc điện thoại, sai người đi tìm lão Hà. Người ở đầu dây bên kia nói đã mấy ngày không gặp lão Hà, cũng không biết ông ta ở đâu. Sắc mặt Kỳ Nhĩ Lam lập tức tối sầm lại, bảo người đó phải tìm ra bằng được địa điểm cuối cùng lão Hà xuất hiện.
Nghe Kỳ Nhĩ Lam gọi điện, Vân Kính Thư cầm lấy cái muôi, cúi đầu khuấy canh.
Rất nhanh sau đó, Kỳ Nhĩ Lam lần nữa nhận được tin nhắn.
Nói rằng hành tung cuối cùng của lão Hà là đặt vé máy bay đi Thượng Kinh.
Kỳ Nhĩ Lam siết chặt điện thoại.
Vân Kính Thư quay đầu lại, đưa muôi cho Kỳ Nhĩ Lam, nói: "Chị Lam, nếm thử xem vừa vị chưa."
Ánh mắt Vân Kính Thư nhìn Kỳ Nhĩ Lam long lanh ngấn nước, dường như chẳng hề bận tâm đến bất cứ chuyện gì khác, trong mắt và trong lòng chỉ có một mình Kỳ Nhĩ Lam. Kỳ Nhĩ Lam đè nén cơn giận, nhét điện thoại vào túi, nếm thử một muỗng canh: "Mặn nhạt vừa rồi."
Vân Kính Thư: "Vậy em múc canh nhé?"
Kỳ Nhĩ Lam gật đầu.
Hai người ngồi đối diện nhau trước bàn ăn, chỉ đơn thuần là một bữa cơm đạm bạc. Dạo này Vân Kính Thư phát hiện, Kỳ Nhĩ Lam càng ngày càng thích nấu nướng. Không biết có phải do nhìn lão Miêu nấu ăn trên đảo nhỏ đã truyền cảm hứng cho cô ta hay không.
Nhưng đồ ăn Kỳ Nhĩ Lam làm, đúng là không tệ.
Vân Kính Thư ăn xong một chén cơm, Kỳ Nhĩ Lam liền múc canh cho cô. Vân Kính Thư còn chưa kịp ăn thì nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa: "Chị Lam."
Cô nhìn về phía Kỳ Nhĩ Lam.
Kỳ Nhĩ Lam lộ vẻ không vui: "Vào đi."
Người bước vào là một gã đàn ông gầy nhẳng. Gã nhướng mày nhìn Kỳ Nhĩ Lam, nói: "Cô Lâm đến rồi ạ."
Kỳ Nhĩ Lam cau mày: "Lâm Kinh Lạc?"
Gã đàn ông gật đầu.
Kỳ Nhĩ Lam: "Đến mấy người?"
Gã đàn ông: "Dạ chỉ có một mình cô Lâm."
"Cô ta cũng to gan thật." Kỳ Nhĩ Lam nói: "Không thể nào không có người đi theo."
Dù Lâm Kinh Lạc có đồng ý, mẹ nuôi cũng sẽ không đồng ý.
Bên cạnh Lâm Kinh Lạc lúc nào cũng có người bảo vệ.
Cô ta và mình, vốn dĩ không giống nhau.
Kỳ Nhĩ Lam châm biếm: "Biết rồi, tôi ra ngay."
Gã đàn ông cúi đầu rời đi.
Vân Kính Thư đứng dậy, định bước đến bên cạnh Kỳ Nhĩ Lam, nhưng cô ta lại đưa cho cô một cái USB màu xanh. Vân Kính Thư ngẩn người: "Chị Lam?"
Kỳ Nhĩ Lam: "Nếu chị không trở về, đây chính là kim bài miễn tử của em."
Vân Kính Thư muốn trả lại cho Kỳ Nhĩ Lam, cô nói: "Em đi với chị."
"Đi gì mà đi?" Kỳ Nhĩ Lam nói: "Đánh nhau thật, chị còn phải bận tâm đến em à? Cứ ở yên đây đi."
Vân Kính Thư lo lắng: "Nhưng mà..."
Kỳ Nhĩ Lam ném cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Nhưng Vân Kính Thư vẫn nắm tay cô ta không buông.
Kỳ Nhĩ Lam bật cười vì tức: "Em bây giờ đúng là không sợ chị nữa rồi nhỉ?"
Lúc này Vân Kính Thư mới chịu buông tay, nhìn Kỳ Nhĩ Lam.
Kỳ Nhĩ Lam không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Vân Kính Thư cúi đầu nhìn cái USB trong lòng bàn tay.
Kỳ Nhĩ Lam, vậy mà lại giao toàn bộ chứng cứ cho cô.
Lẽ ra cô phải vui mừng như điên, lập tức mang cái USB này đưa cho dì. Nhưng ngay giây phút đó, cô bỗng nhiên câm lặng, không thốt nên lời.
Vân Kính Thư ngồi trên ghế, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn nối thành một đường thẳng, là con đường dẫn lối cô về nhà.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Chị, chị hợp đi đóng phim thật đấy.
Vân Kính Thư: [liếc][liếc]
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro