Chương 29: Quẻ thứ hai mươi chín
Chu Linh nhìn mí mắt An Điềm bắt đầu đánh lộn, mỉm cười hỏi: "Mệt sao?"
"Kỳ thật vẫn còn tốt, có lẽ ngồi quá thoải mái......." An Điềm xoa đôi mắt, ngáp một cái.
"Vậy ngủ một chút đi, đến Macao còn hai tiếng nữa."
"Được." An Điềm mềm mại đáp lời, nhìn thấy Chu Linh lấy tai nghe ra, "Ta có thể nghe chung với ngươi không?"
"Được chứ."
Chu Linh đem một bên tai nghe đưa cho cô, An Điềm cắm vào trong tai, vừa vặn nghe được một khúc cực kỳ quen thuộc, buột miệng thốt ra: "Thiếu nữ sợi tóc màu đay."
"Ngươi biết?" Chu Linh cảm thấy ngạc nhiên.
Khúc nhạc này của Debussy không tính là hay nhất.
An Điềm gật đầu: "Ta rất thích bài hát này, trước kia còn có một thời gian dài.......Ta đều đặt nó làm chuông báo thức rời giường."
An Điềm liền nhắm mắt lại, đầu nghiêng nghiêng dựa vào bên cửa sổ.
Chu Linh nhìn cô ngủ mất, giơ tay ra hiệu cho tiếp viên hàng khăn đem chăn mỏng tới đây.
Nàng một bên nhìn cô chằm chằm, một bên đem chăn đắp lên lên người cô.
Nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy chưa được.
Vươn tay dài nhẹ nhàng đem đầu An Điềm dịch tới trên vai mình.
Cô gái nhỏ giống như mèo con, đầu cọ cọ vào đầu vai nàng, miệng chép chép vài cái ngủ đến ngon giấc.
Cô thoải mái.
Nàng cũng thoải mái.
Nàng cúi đầu xem tạp chí, một lúc lâu cũng cảm thấy mệt mỏi, liền bỏ quyển tạp chí xuống, đóng hai mắt lại.
Âm nhạc thư giãn như suối nước chảy xuôi tiến vào trong tai, trong lòng nàng.
Nàng mơ một giấc mơ.
Trong mơ, nàng ngồi trên một vách núi cao cao.
Hai cánh tay dang rộng ra ngoài, theo gió lạnh phiêu phiêu đãng đãng.
Cho dù làm ra động tác vui sướng như vậy, nàng như cũ vẫn cảm giác chính mình thật tịch mịch, thật cô độc.
Nàng chịu không nổi, muốn rời khỏi đây, liền đứng lên, không nghĩ tới thân thể không vững, lập tức sắp rơi xuống dưới vách núi.
Một đôi tay vào lúc này xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, chặt chẽ nắm lấy cổ tay nàng, chậm rãi đem nàng kéo lên.
"Nắm chặt tay ta, ta kéo ngươi lên."
Là một cô gái, cười rộ lên như tiếng nước vỗ trên phiến đá, leng ka leng lenh, thanh thúy dễ nghe.
Cô ấy nói: "Đừng sợ, không có gì ghê gớm hết, có ta ở đây."
Nàng dần dần được cô gái kéo lên.
Nàng không thấy rõ mặt cô gái, chỉ nhớ rõ tóc cô ấy màu sợi đay nhạt, đồng tử phản chiếu ra ánh sáng mặt trời, lung linh rực rỡ.
Cuối cùng nàng bị cô ấy kéo vào trong lồng ngực.
Nàng ngửi thấy một cỗ hương khí xuân về hoa nở.
"Chu Linh."
"Chu Linh, tỉnh tỉnh, chúng ta đến Macao rồi."
Chu Linh nhấc mí mắt lên, nhìn thấy gương mặt hưng phấn của An Điềm đang tươi cười: "Chúng ta đến Macao rồi, thật không tin, trước giờ ta chưa từng đến Macao luôn!"
Chu Linh nhìn cô, khóe môi cong lên, ánh mắt theo bản năng liếc nhìn tóc cô.
Cô gái cột chặt búi tóc, là màu đen như tơ lụa.
Nàng nhéo khuôn mặt nhỏ của An Điềm: "Nếu là lần đầu đến đây, ta đây nhất định phải mang ngươi đi chơi thật vui vẻ."
An Điềm có chút ngượng ngùng, chạy hướng đến khoang máy bay, lúc muốn đi xuống thì bị Chu Linh kêu dừng lại: "Từ từ, ngươi đứng ở chỗ cửa khoang đi, ta chụp cho ngươi bức hình."
Chu Linh lấy máy ảnh đã chuẩn bị tốt trước đó, kêu cô tạo dáng.
"Chu Linh, ở trên máy bay chụp hình cái gì chứ, người khác sẽ cảm thấy chúng ta siêu nhà quê á!"
"Từ lúc ngươi tới Macao cho đến lúc trở về, chỉ cần là có kỷ niệm ngắn ngủi, ta đều phải giúp ngươi chụp hình lại."
Chu Linh nhìn cô trong màn hình, "Xấu hổ cái gì, ngươi không phải không để ý ánh mắt người khác ra sao à, mau, tạo cái dáng đáng yêu cho ta......."
Chụp xong rồi, An Điềm và Chu Linh cùng xuống máy bay, An Điềm muốn nhìn thử chính mình chụp hình có bộ dáng gì, nhưng Chu Linh không cho, An Điềm muốn cướp, Chu Linh liền đem máy ảnh giơ lên cao, khiến cô toàn chạm vào khoảng không.
"Ngươi nói giúp ta chụp, lại không cho ta xem là ý gì?"
"Ta trở về phải sàng lọc lại, chọn ra mấy tấm tốt nhất cho ngươi, bằng không chụp ngươi thành khó coi ngươi lại trách ta."
"Ta sẽ không.......Mấy ngày tới, ngươi chụp hình chẳng lẽ cũng không cho ta xem?"
"Thật thông minh."
An Điềm chán nản lại bất đắc dĩ.
Nhưng rất nhanh, chuyện buồn bực đều bị cô vứt sau đầu.
Mấy ngày kế tiếp, Chu Linh mang cô đi ăn bánh trứng, đi Trung tâm hội nghị, đi xem bắn pháo hoa buổi tối, thậm chí còn trải nghiệm nhảy dù một phen.........
Thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi.
Trong lòng hai người đều nhớ đến buổi hôn lễ mấy ngày sau.
Nhưng cả hai cũng chưa từng đề cập với nhau.
Cho đến ngày thứ ba.
Cũng là ngày cuối cùng lưu lại Macao.
Chu Linh dẫn An Điềm đi dạo phố.
"Kỳ thật ta rất thành phố cảng, không biết vì sao, có lẽ là vì hương vị gió biển thổi đến trong không khí khiến ta cảm thấy giống như sinh vật biển đang chào hỏi ta."
Các nàng ngồi bên ngoài phòng ăn lộ thiên, An Điềm hút một ngụm trà sữa, lẳng lặng mà nghe Chu Linh nói chuyện.
Nhiệt độ không khí của thành phố A đã chuyển lạnh.
Nhưng nơi này vẫn nóng bức như cũ.
Điều này khiến cho An Điềm có loại cảm giác quay về quá khứ.
Phảng phất như trở lại mùa hè nắng chói chang đó, cô đứng giữa sườn núi nhìn thấy Chu Linh, cảm nhận được sự vui mừng và rung động.
"Mọi người đi du lịch Nhật Bản, đều thích đi Hokkaido, nhưng nếu có thời gian ta nhất định phải đi Yokohama nhìn một cái." Chu Linh nhìn về phương xa, "Mặt trời chiều ngã về tây, ngồi trên cầu thang nhìn tàu thủy đi xa, người trên thuyền cùng người trên bờ cáo biệt, có mỉm cười, có nước mắt, nói chút ngôn ngữ mà chúng ta nghe không hiểu, lại biểu hiện thứ tình cảm mà nhất định chúng ta có thể hiểu được."
"Nhất định có cơ hội." An Điềm lẩm bẩm nói.
Cô lặng lẽ nhìn di động, đã là 6 giờ tối.
3 giờ rạng sáng các cô sẽ đi máy bay trở về.
Thời gian các cô ở chung ước chừng chỉ còn lại 9 tiếng đồng hồ.
Tâm tình cô dần dần trầm xuống.
Có thể đừng trở về hay không?
Có thể lưu lại nơi này, vô luận chỉ cần vượt qua ác mộng ngày mai rồi lại trở về được không?
Chẳng sợ là vì nàng lưu lại..........
Nghĩ vậy, tâm An Điềm đột nhiên nhảy dựng lên.
Cô nhéo ngón tay, ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện với An Điềm, lại thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng mặt vô biểu tình mà nhìn về hướng nào đó.
Cô ngẩn người, quay đầu nhìn theo tầm mắt nàng.
Một phòng ăn lộ thiên khác, có một đôi nam nữ thân mật ngồi bên nhau.
Mạnh Nhất Thần ôm eo Hàn Lị Lực, Hàn Lị Lực không biết nói gì bên tai hắn, sắc mặt Mạnh Nhất Thần đang có chút buồn bực đột nhiên thoải mái cười to, hôn lên mặt Hàn Lị Lực.
"Em thoạt nhìn có giống tiểu thư trong xã hội thượng lưu hay không?"
Hàn Lị Lực rúc vào lồng ngực của Mạnh Nhất Thần, cười duyên, đắc ý ngó những nhân viên phục vụ đi tới đi lui, "Mà bọn họ lại là đám người hạ đẳng vì em mà hầu hạ."
"Đúng vậy, em hiện tại thoạt nhìn mười phần giống một tiểu thư."
Tay Mạnh Nhất Thần phất qua sợi tóc nàng ta, mắt sắc bén: "Lị Lực, em sẽ không ở trong hôn lễ của anh cố ý gây ra chuyện gì chứ? Em có biết hay không, bởi vì những tin nhắn đó của em mà anh và Chu Linh đã bị em làm cho nghiêng trời lệch đất, thiếu chút nữa đã không thể kết hôn, đầu anh đều bị nàng đập vỡ.........."
Nhớ tới lần trước Chu Linh cầm lấy bình hoa không chút do dự đập vỡ đầu hắn, Mạnh Nhất Thần chớp mắt lại có chút run rẩy.
Tuy rằng băng quấn trên đầu đã tháo xuống, nhưng nhớ tới cảnh tượng ngay lúc đó, hắn cảm thấy phần đầu vẫn ẩn ẩn đau như cũ: "Vẫn là nói, mục đích của em chính là muốn bọn anh không thể kết hôn sao?"
"Nhất Thần, anh đừng nóng giận."
Hàn Lị Lực ngồi trên đùi hắn, có chút ủy khuất mà đô miệng: "Em nào biết Chu tiểu thư lòng dạ độc ác như vậy, trước kia vẫn luôn cho rằng nàng ta là cái bánh bao có thể tùy ý để người xoa nắn tròn dẹp, cho nên mới nghĩ tới chuyện gửi tin nhắn chọc nàng sinh hờn dỗi là được, không nghĩ tới nàng sẽ làm ra loại chuyện này, càng không nghĩ tới sẽ nổi điên đánh anh."
Nhìn Mạnh Nhất Thần vẫn không cao hứng, nàng ta hôn hắn vài cái: "Anh đừng lo lắng, ngày kết hôn, em thề em nhất đứng ngoan ngoãn đứng trong đám khách khứa, nhìn anh và nàng ta đi vào lễ đường thuận lợi thành hôn, về sau hạnh phúc vui vẻ, ai, cũng liền không phải chuyện của em......"
Mạnh Nhất Thần ôm sát eo nàng ta, thấp giọng nói: "Làm sao không phải chuyện của em, chờ sau khi kết hôn, chính là ngày mà chúng ta hưởng phúc, em biết anh vì sao muốn nàng ấy kết hôn mà........"
"Em đương nhiên biết, để nàng ta thu thập cục diện rối rắm của chúng ta, chờ đến lúc nàng ta muốn tìm chúng ta tính sổ, đi đến chân trời mà tìm thôi........"
Hàn Lị Lực nghĩ đến tình cảnh tốt đẹp ngày sau, nở nụ cười.
Mạnh Nhất Thần nhìn nàng, cảm thấy nàng như thế nào cũng đều là một cô gái nhỏ yêu kiều, không khỏi than thở một tiếng: "Vẫn là ở cạnh em thoải mái nhất, ở trước mặt nàng ấy, anh thật là quá mệt mỏi."
Hắn cũng cười rộ lên.
Hai người nhất thời khó kìm lòng nổi, cũng mặc kệ nơi công cộng có ai bên cạnh không, không coi ai ra gì mà hôn môi với nhau.
Hai người kia!
Tuy rằng chưa gặp qua Hàn Lị Lực, nhưng bọn hắn chỉ kém không ở trước mặt mọi người phát sóng trực tiếp quá trình tạo em bé, An Điềm không cần nghĩ cũng có thể đoán được thân phận của nàng ta.
Cô nhíu chặt mày, nắm chặt quyền muốn đứng dậy, lại nghe thấy Chu Linh nói: "Đừng xúc động."
Chu Linh cười với cô, "Bọn họ hiện tại vô luận làm cái gì cũng không tạo thành ảnh hưởng đối với ta."
"Trước một ngày cử hành hôn lễ, hắn mang tiểu tam tới Macao........"
"Là bạn gái nhỏ Hàn Lị Lực của hắn nói cho ta biết bọn họ sẽ đến đây chơi, quả nhiên là sự thật."
Nghe vậy, An Điềm kinh ngạc nhìn về phía nàng: "Nàng ta cư nhiên tuyên bố hành trình cùng Mạnh Nhất Thần trước......."
Nàng ta khinh miệt Chu Linh như vậy, công khai ở bên cạnh Mạnh Nhất Thần, còn chẳng biết xấu hổ nói với Chu Linh rằng sẽ cùng Mạnh Nhất Thần ra nước ngoài chơi.
Nếu cô là Chu Linh, cũng tuyệt đối sẽ không khóc ở nhà, sẽ đến chỗ này tìm bọn họ tính sổ.
Nhìn nàng cúi đầu uống trà, trong cái nhấc tay có vài phần khí định thần nhàn, trong lòng An Điềm vừa động, "Chu Linh, chúng ta tới Macao trừ bỏ đi chơi, có phải còn có việc khác cần hoàn thành hay không?"
Chu Linh cong mắt lên, nhẹ nhàng sờ tóc cô.
Nàng nói: "An Điềm, ngươi nhìn cái người đi tới kia, là đồng nghiệp tốt của Mạnh Nhất Thần, gọi là Triệu Hỉ."
Lần nữa đem tầm mắt quay lại trên người hai người bọn họ, An Điềm nhìn thấy một người đàn ông mập mạp từ xa đi tới, đôi mắt ngó nghiêng nhiều lần như đang tìm người, lúc nhìn thấy bọn người Mạnh Nhất Thần, mắt lại nhìn thẳng đi đến.
Mạnh Nhất Thần phản ứng lại, đứng lên gọi cái tên mập mạp kia.
Tên mập kinh ngạc nhìn bọn họ, nói vài câu, ngồi xuống đối diện bọn họ.
"Mạnh ca."
Triệu Hỉ kêu Mạnh Nhất Thần một tiếng, nhìn Hàn Lị Lực cười tủm tỉm nhìn mình, phía sau lạnh cả người, cố ép gương mặt tươi cười kêu: "Chị dâu."
"Ừ." Hàn Lị Lực đương nhiên đáp lại, đánh giá hắn trên dưới: "Thật trùng hợp Tiểu Triệu, làm sao lại gặp mặt ở đây, ngày mai chính là ngày kết hôn của Mạnh ca ngươi, còn dám chạy tới Macao chơi.........Thân quần áo này, ăn mặc so với ông chủ lớn còn khí phách hơn."
Hàn Lị Lực là cấp dưới của Mạnh Nhất Thần, làm ở quầy giao dịch.
Luận chức vị, nói như thế nào Triệu Hỉ cũng muốn cao hơn một chút so với nhân viên giao dịch ngân hàng như nàng ta.
Hiện tại, nghe nàng ta tự cho mình là vợ chính thức của Mạnh Nhất Thần, nói chuyện với hắn rất có dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến, trong lòng hắn liền nhịn không được mắng mẹ kiếp.
Hắn có thể chụp mông ngựa Mạnh Nhất Thần, nhưng Hàn Lị Lực, nàng ta một người phụ nữ xen vào hôn nhân của người khác dựa dẫm vào đàn ông thì tính là thứ gì?
Hắn nghĩ thầm Mạnh Nhất Thần cũng thật con mẹ nó mù mắt, Chu Linh xinh đẹp như vậy lại không yêu, mỗi ngày sủng hạnh cái loại mắt nhỏ mũi nhỏ này.
Ngẫm lại, hoa ở nhà không có hương thơm của hoa dại, đạo lý này là đàn ông đều hiểu.
Hắn cười nói: "Ai da, này bị Mạnh ca và chị dâu bắt được, ta đây cũng không giấu nữa, ta thường xuyên tới Macao du lịch, kỳ thật tất cả mọi người đều biết, nơi này nhỏ, thường xuyên tới cũng liền cảm thấy những phong cảnh đó cũng chỉ có như vậy, nguyên nhân chân chính mà ta tới đây, khẳng định là muốn thử xem vận may ra sao........"
Đôi mắt Hàn Lị Lực trừng lớn: "Ngươi đánh bạc?"
Đồng thời liếc Mạnh Nhất Thần một cái, ý bảo về sau không cần cùng kẻ này thân cận quá, để tránh lây dính tật bất lương, "Sòng bạc thua nhiều thắng ít, Tiểu Triệu, xem bộ dạng ngươi, lần này tới là kiếm lời rồi?"
"Cũng có một chút, hơn ba mươi vạn." Triệu Hỉ ngượng ngùng cười.
"Hơn ba mươi vạn?!"
Mạnh Nhất Thần và Hàn Lị Lực trăm miệng một lời hô lên, "Này cũng là quá may mắn đi!"
"Cũng không phải gặp may." Triệu Hỉ cười ngây ngô, cười đến đôi mắt híp dường như biến mất, "Giống như chị dâu nói, đi sòng bạc nhiều, vậy khẳng định là vào ít ra nhiều a, ta có người an hem tới Macao mở quán trà nhỏ, trộm hoạt động sòng bạc ngầm, hắn và ta hợp tác bài bạc, thua ta chịu, thắng chúng ta chia đôi.........."
"Chính là ngươi và hắn hợp tác lừa tiền dân cờ bạc?" Hàn Lị Lực cắt ngang lời hắn.
Triệu Hỉ liên tục gật đầu, "Chị dâu quá thông minh."
Tâm linh tương thông với nhau, ánh mắt Mạnh Nhất Thần và Hàn Lị Lực nhìn về phía đối phương.
An Điềm và Chu Linh yên lặng nhìn bọn họ đi theo tên mập đứng dậy, nói nói cười cười hướng về phía xa.
"Bọn họ đi đâu vậy?" An Điềm nghi hoặc nói.
"Có thể là đi đánh bài."
Đánh bài?
Tuy nói rất nhiều người tới Macao đều là để đánh bài.
Nhưng mà.
Ngữ khí Chu Linh phảng phất rất xác định bọn họ là đi về phía sòng bạc......
An Điềm chỉ thấy cái cằm tinh xảo ưu nhã của Chu Linh đặt trên tay, nhìn về phía chân trời.
Ánh trăng trong sáng phản chiếu trên mặt nước, đám mây trên trời như xé tan thành hai mảnh, tan ra hai bên, giống như vươn đôi tay nghênh đón hoàng hôn rơi vào lồng ngực mình.
Rõ ràng bầu trời đã biến thành màu đen, nhưng trên đỉnh đầu lại xanh thẳm như cũ.
Chu Linh đột nhiên nhớ tới câu nói mà ông ngoại thường thích nói kia.
Hoàng hôn so với mặt trời mọc càng tuyệt mỹ hơn.
Nàng đột nhiên tựa hồ hiểu ý nghĩa câu nói của ông ngoại.
Nhân sinh phập phồng những gợn sóng có lẽ so với sinh hoạt bình bình đạm đạm càng thú vị hơn.
Người nhiều lần trải qua trắc trở tẩy sạch phấn hoa trên người, lộ ra nụ cười, chưa chắc không đẹp bằng nụ cười thuần khiết không tì vết của trẻ mới sinh.
Nhân sinh của nàng, từ đêm nay mới bắt đầu, lại sẽ bước đi trên con đường nào đây?
Nhưng ngày sau nhớ lại, nàng khẳng định chính mình sẽ không quay đầu hối hận.
Khóe môi Chu Linh nhàn nhạt gợi lên ý cười.
"An Điềm, ngươi nói sau này ta sẽ có rất nhiều tiền, là cái loại có tiền phất lên chỉ sau một đêm, hay là cái loại yêu cầu phải chăm chỉ nỗ lực, có tài nhưng thành đạt muộn đây?"
"À......." An Điềm lại lần nữa tỉ mỉ quan sát tướng mạo nàng, khẳng định nói: "Là cái loại phất lên sau một đêm."
"Vậy nếu ta vào sòng bạc, sẽ phất lên sau một đêm chứ?"
"Không có khả năng."
An Điềm chém đinh chặt sắt nói: "Đạo gia tuy rằng có thể đoán được mệnh, nhưng có vài thứ là phản mệnh tuyệt đối không thể đụng vào, tỷ như cá cược, tỷ như độc dược, hai loại này một khi dính lên người, cho dù ngươi có là Văn Khúc Tinh hay là Thần Tài chuyển thế, gia tài bạc triệu chỉ trong một khắc là có thể tiêu sạch sẽ, hối hận cũng không còn kịp nữa."
Nhớ lại hướng ba người vừa rồi đi, cô nhìn thẳng vào mắt Chu Linh, có chút lo lắng: "Chu Linh, ngươi nhất định phải bình tĩnh, đừng làm việc dại dột, dù sao bài bạc tuyệt đối sẽ không cho ngươi một phân tiền nào đâu....."
Chu Linh dựa lưng vào ghế, nhìn cô khẩn trương như vậy liền cảm thấy buồn cười: "Vậy nếu ta chính là muốn đi đánh bài, thật sự không thể thắng một ván nào sao?"
"Thật sự! Ta không lừa ngươi! Ngươi sẽ trắng tay!"
Chu Linh nghĩ nghĩ, ngửa đầu nhìn trời: "Trắng tay? Vậy không phải càng tốt sao?"
Giọng nàng đạm mạc, giống như không thèm để ý đến thứ gì: "Để ta xem thử, sau khi sóng đánh vào bờ sẽ lưu lại chút gì không."
"Chu Linh........"
An Điềm giật giật môi, muốn khuyên nhủ, muốn ngăn cản, lời tới bên môi lại biến thành: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi trắng tay."
Chu Linh chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn cô chằm chằm, đôi mắt chuyển động: "Thật chứ?"
"Có ta ở đây........" An Điềm kỳ thật không dám cam đoan, nhưng vẫn khẽ cắn môi nói: "Có ta ở đây, như thế nào cũng sẽ không khiến ngươi mệt mỏi!"
Chu Linh nở nụ cười.
Khóe mắt đuôi lông mày của nàng đều là nhu tình, ý cười thoải mái lại mang vài phần thanh lãnh, người ngồi bàn bên cạnh nhịn không được nhìn nàng thêm vài cái.
Chu Linh thấp giọng, nói một câu An Điềm nghe không hiểu: "Không sao cả, mất tiền vẫn có thể kiếm lại, chẳng sợ tiêu hết toàn bộ số tiền cũng không phải là..........Vốn nhỏ cược to, mệt một chút để lấy lại vốn gốc vẫn rất có giá trị........"
"Nhưng mà."
Nàng ngước mắt lên nhìn An Điềm nói: "Có những lời này của ngươi ta đã rất vui vẻ rồi."
An Điềm bị tầm mắt nóng rực của nàng đốt đến mặt có chút nóng lên, cô không nhìn lại: "Ngươi thật sự muốn đến sòng bạc?"
Chu Linh "ừ" một tiếng.
"Ngươi mang theo bao nhiêu tiền?"
"Tám mươi vạn, toàn bộ tiền riêng của ta."
Chu Linh bổ sung một câu: "Mỗi một đồng đều là ta tự mình kiếm."
Chu Linh là giảng viên âm nhạc đại học A, đến bây giờ cũng chỉ mới làm việc ba năm.
Nếu dựa theo lương bổng của giảng viên đại học mà tính, làm sao nàng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
An Điềm tính vài giây, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, lại thấy Chu Linh giống như đã đoán trước được vấn đề của cô, khóe môi ngậm cười: "Không sai, 70% số tiền này đều không phải từ kiếp sống giảng viên ngắn ngủi của ta kiếm được."
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.
Chu Linh nhìn bờ biển, bình tĩnh nói: "Lúc còn trẻ, kỳ thật ta làm qua một vài chuyện hoang đường."
"..........."
"An Điềm." Chu Linh hỏi cô: "Ở trong mắt ngươi, ta là dạng người thế nào?"
An Điềm không cần nghĩ ngợi: "Ôn nhu, thiện lương, tốt đẹp...........Gợi cảm."
Chu Linh cười cười, đáy mắt hiện lên thần sắc phức tạp.
Nàng than nhẹ một tiếng: "Ngươi đem ta nghĩ đến quá tốt rồi."
"Không phải nghĩ tốt, ngươi vốn dĩ là tốt như vậy mà." An Điềm cố chấp nói.
Chu Linh an tĩnh lại.
Thật lâu sau, nàng lên tiếng: "Lúc ta còn học cao trung, đã từng khiến cho ba nữ sinh chuyển trường, một nam sinh chuyển lớp, hơn nữa bọn họ đều phải chịu xử phạt nặng."
An Điềm ngẩn ra, nhìn về phía Chu Linh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Chu Linh chăm chú nhìn cô, bất động thanh sắc tiếp tục nói: "Nhưng mà, bọn họ cũng không biết nguyên nhân chịu phạt là bởi vì ta, lúc ba nữ sinh kia rời đi, còn khóc nói luyến tiếc ta, ta ôm bọn họ, tùy ý cho các nàng khóc sướt mướt, trong lòng lại chỉ cảm thấy sung sướng."
An Điềm không nói gì.
"Làm chuyện này cũng không dễ dàng gì, ta mất cả một học kỳ đó." Chu Linh nghĩ gì đó bỗng cười rộ lên: "Ba mẹ ta, đối với chuyện này hoàn toàn không hề biết gì cả, chỉ biết khi đó thành tích của ta thoáng giảm xuống một chút."
Nói xong chuyện này, nàng nhìn chằm chằm An Điềm: "An Điềm, ta có đáng sợ không?"
An Điềm nói: "Nhất định là bốn người kia làm gì đó với ngươi, ngươi mới có thể như vậy."
"Không có, trước khi ta xuống tay với bọn họ, thậm chí còn chưa cùng bọn họ nói qua một câu."
"Vậy nhất định là bọn họ đối với người quan trọng của ngươi làm ra chuyện gì, ngươi mới có thể đối với bọn họ như vậy."
An Điềm đứng thẳng dậy, "Ngươi đột nhiên nói cái này với ta, có phải muốn kêu ta hiện tại rời khỏi Macao về thành phố A hay không? Không, ta sẽ không trở về, ta phải ở lại bên cạnh ngươi?"
Cô gằn từng chữ một: "Ngươi đã nói, ngươi không cho phép ta lại chịu khi dễ."
"Ta đây cũng nói cho ngươi biết, ta sẽ không cho phép giữa chúng ta có bất luận hiểu lầm gì."
Cô vĩnh viễn sẽ nhìn nàng, thích nàng, thưởng thức nàng.
Trừ chuyện này, sẽ không có loại hiểu lầm nào tồn tại, sẽ không có đất cho hoài nghi và lừa gạt sinh trưởng.
Chu Linh nghe xong lời cô nói, ấn đường nhẹ nhàng nhíu lại, đáy mắt phiếm một tầng nước mỏng manh.
"Cho dù ta là một người đáng sợ?"
An Điềm giống như Chu Linh ngày đó ở hành lang phòng ăn nửa quỳ trước mặt cô.
"Ngươi không đáng sợ, chuyện ngươi làm đều có nguyên nhân, chỉ là hiện tại ngươi không có thời gian cùng ta nói ra chân tướng."
"Cho dù ngươi đáng sợ, đương nhiên đây là chuyện không có khả năng......."
An Điềm ngửa đầu nhìn nàng, cầm đôi tay bạch ngọc của nàng, hôn xuống mu bàn tay nàng một cái.
"Ta đây cũng muốn đi theo ngươi, sẽ không quay đầu lại."
"Chúng ta đi thôi." An Điềm nói: "Đến sòng bạc."
Chu Linh hít cái mũi, nhìn cô thật sâu.
Nàn cũng đứng lên.
"Thời gian cũng không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi."
.
Với sự dẫn dắt của Triệu Hỉ, Mạnh Nhất Thần và Hàn Lị Lực đi bảy tám vòng mới tới một quán trà nhỏ.
Quán trà sinh ý mười phần quạnh quẽ, không có người ngồi bên trong uống trà.
Mạnh Nhất Thần có chút tin tưởng những lời Triệu Hỉ nói: Đoạn đường này tấc đất tấc vàng, dựa vào kinh doanh quán trà căn bản không thể dài lâu.
Phía dưới nhất định có sòng bạc.
Quả nhiên, sau khi ông chủ quán trà nhìn thấy Triệu Hỉ, hướng hắn gật đầu, mang theo ba người bọn họ vào trong.
Trước đây Hàn Lị Lực chưa từng tới sòng bạc, có chút hung phấn: "Nếu có thể đi sòng bạc lớn thì tốt rồi, loại sòng bạc nhỏ này ta có chút chướng mắt."
Triệu Hỉ nghe thấy, cười lạnh một tiếng dưới đáy lòng.
Chút tiền ấy của bọn họ, đều mua không nổi vé vào cửa sòng bạc lớn.
Mạnh Nhất Thần ẩn ẩn cảm thấy bất an trong lòng.
Hắn đi theo ông chủ xuống dưới tầng hầm ngầm, mới phát hiện sòng bạc này còn mở rộng thêm, trong nhà to như vậy bày hơn mười chiếu bạc.
Đều là những người trẻ tuổi xinh đẹp, quần áo thiếu vải chia bài.
Sòng bạc có ba bốn mươi người, phần lớn là người trẻ tuổi, cũng có những người đàn ông trung niên sắc mặt âm trầm, trong tay cầm điếu xì gà, thấp giọng nói gì đó với người bên cạnh.
Hàn Lị Lực cười ra tiếng: "Ha, loại sòng bạc nhỏ này còn có người hút xì gà nữa, cười chết ta......"
Người đàn ông trung niên nghe thấy tiếng cười, quay đầu nhìn nàng ta một cái.
Triệu Hỉ vội vàng kéo bọn họ qua một bên: "Chị dâu, chị đừng nhìn chỗ này nhỏ, người tới đều là nhân ngư long lẫn lộn, coi chừng gặp phải đại ca có tài lực hung hậu, câu ngươi vừa nói kia có khả năng khiến hắn tức giận đấy."
Hàn Lị Lực không cho là đúng.
Mạnh Nhất Thần nói: "Nơi này chơi như thế nào?"
"Trò gì cũng có, nhưng trên cơ bản đều là Poker, đơn giản lại kích thích." Triệu Hỉ đè thấp giọng: "Hơn nữa dựa vào vận khí lớn, đối phương rất khó nhìn ra được."
Triệu Hỉ đang muốn giới thiệu cho bọn họ cách chơi, di động Mạnh Nhất Thần lại rung lên.
Hắn nhìn đến di động hiện tên Chu Linh, chau mày, đờ người, vẫn là để Hàn Lị Lực ở lại bước ra cửa.
Điện thoại thông, truyền đến thanh âm ôn nhu của Chu Linh: "Alo?"
".........Linh Linh."
"Anh ở đâu?"
Mạnh Nhất Thần theo bản năng nhìn về phía sau, chợt nhớ tới mình đang ở tầng hầm ngầm, bật cười nói: "Anh........Anh đương nhiên ở nhà."
Là hắn quá khẩn trương.
Chẳng lẽ Chu Linh sẽ tới Macao được sao?
Nói giỡn à.
Không nghĩ tới tiếp đó Chu Linh nói với hắn câu xin lỗi.
"Chuyện lần trước thật xin lỗi, là em quá xúc động, thế nhưng lại dùng bình hoa đánh anh, vết thương trên đầu anh hiện tại tốt hơn chưa?"
"Không sao cả Linh Linh, anh đã sớm tha thứ cho em, ngày mai chúng ta liền kết hôn, hết thảy đều là khởi đầu mới, cho nên anh đã quên chuyện kia rồi."
Thanh âm Chu Linh trở nên rất áy náy: "Nhất Thần, anh thật tốt, là em quá đáng quá."
"Không sao, thật sự không sao cả."
Lúc Mạnh Nhất Thần nghĩ nên nói gì đó để kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán này, đột nhiên nghe Chu Linh nói: "Để biểu đạt sự biết lỗi, cho nên em nấu canh gà cho anh, đang lái xe đến nhà anh đây."
Hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Linh Linh, em không cần đến nhà anh, kỳ thật hiện giờ anh không có ở nhà, ngân hàng có việc, Trương Hạo gọi anh đến......."
"A, vậy cũng không sao, hiện tại em tới ngân hàng thăm anh cũng không muộn, vừa lúc tiện đường."
"..........."
Mạnh Nhất Thần vò đầu bứt tai, thật sự không nghĩ ra cái cớ nào, dứt khoát cứng rắn nói: "Linh Linh, em đừng tới tìm anh."
Đối phương im lặng.
"Cho nên, buổi tối trước một ngày kết hôn, chồng tương lai của ta không muốn nói cho ta biết hắn đang ở đâu đúng không?" Chu Linh cười khẽ: "Hơn nữa vẫn như cũ không muốn nói cho ta biết, cái ngươi vẫn luôn gửi tin nhắn quấy rầy ta là ai."
"Linh Linh......"
"Ta đoán hiện tại ngươi nhất định đang cùng bạn gái nhỏ của ngươi bên nhau."
"Không có không có, anh không có! Anh không ở bên cạnh bất luận ai hết!" Mạnh Nhất Thần cực kỳ tức giận, âm lượng bất giác tăng cao, người trên chiếu bạc nhìn hắn, đàng phải hạ thấp giọng: "Anh không nghĩ buổi tối trước ngày kết hôn còn cãi nhau với em, Linh Linh, anh cúp điện thoại trước............"
"Thật xin lỗi."
Chu Linh lại nói với hắn một câu xin lỗi hắn không thể hiểu được.
"..........Cái gì?"
Trong khoảng thời gian ngắn, thanh âm của nàng đột nhiên lạnh xuống: "Ngươi gạt ta nói ngươi đang ở nhà, kỳ thật ta cũng lừa ngươi đó, ta căn bản không hề nấu canh gà cho ngươi, thậm chí cũng không ở thành phố A, kỳ thật ngươi cũng nên nghĩ đến, sau nhiều chuyện như vậy làm sao ta có thể sẽ nấu canh cho ngươi uống đây, ta lại không phải con ngốc, càng không có hạ thấp bản thân, hiện tại ta nghĩ đến ngươi đều cảm thấy ghê tởm, đây mới là phản ứng bình thường, ngươi nói đúng không?"
"Em........."
"Ta không chỉ không ở thành phố A, còn đến chỗ khác chơi, cùng người yêu đơn thuần đáng yêu của ta chơi đùa vui vẻ." Chu Linh cảm thán: "Quả nhiên so với lúc ở bên ngươi không giống nhau, thật vui vẻ, thật nhẹ nhàng, cũng thật không rõ ta thế nào lại cùng cái loại sở khanh như ngươi lãng phí ba năm thời gian?"
"Chu Linh........" Mạnh Nhất Thần tức giận đến toàn thân phát run: "Có phải cô ở bên cạnh cái kẻ lừa đảo kia hay không?"
"Ngươi quản ta được à, dù sao không phải ngươi cũng cùng bạn gái nhỏ ở bên nhau sao, ngươi và nàng khanh khanh ta ta, lại có tư cách gì chất vấn ta?" Âm cuối của Chu Linh ngả ngớn nâng cao: "Tốt nhất chúng ta đừng đi cùng một nơi, cũng đừng để ta chạm mặt ngươi, ta và cô ấy ở bên nhau, chỉ muốn cưng chiều cô ấy, dùng mọi khả năng của ta đối tốt với cô ấy, nếu để ta nhìn thấy ngươi, Mạnh Nhất Thần ta nói ngươi biết, bên người có thứ gì ta liền dùng thứ đó dạy dỗ ngươi, ta ngẫm lại......Ừ, tốt nhất chúng ta có thể gặp nhau ở xưởng sửa chữa, như vậy ta có thể lấy cưa điện trình diễn tiết mục nhân gian chân thật kinh hồn vừa mới ra năm nay với ngươi.........."
Mạnh Nhất Thần cúp điện thoại, mắng thẳng: "Ả điên, tiện nhân!"
Hắn tức giận đến mức muốn đập đồ, vẫn là Hàn Lị Lực đi tới, "Anh làm sao vậy, ai gọi điện thoại cho anh có thể làm anh tức đến như vậy?"
Nàng ta liếc mắt nhìn trên điện thoại, trong lòng hiểu rõ, đoạt lấy di động của hắn, trực tiếp tắt máy: "Cùng một oán phụ nói chuyện có gì tốt đâu, chờ các ngươi kết hôn, nàng ta còn dám khiến anh tức giận như vậy, anh liền đánh nàng."
Nàng ta lôi kéo Mạnh Nhất Thần, "Đi thôi đi thôi, chúng ta chơi Poker đi, vừa mới xem người khác chơi một ván, trong lòng ngứa ngáy muốn kiếm chút tiền!"
Mạnh Nhất Thần bị nàng ta kéo đến một chiếu bạc đang trong ván, "Anh nhìn thử đi, chờ ván này kết thúc, chúng ta liền vào chơi."
Mạnh Nhất Thần lại mất hồn mất vía hồi tưởng lại lời Chu Linh vừa mới nói.
Nàng nói nàng và ả tiện nhân kia ở bên nhau.........
Nàng nói, nàng cùng ả ta bên nhau rất vui vẻ, cảm thấy thời gian ở bên hắn đều là cho chó ăn........
Nàng nói, nàng hiện tại nghĩ đến hắn liền cảm thấy ghê tởm.......
Móng tay khảm vào thịt.
Người phụ nữ này, trước nay đối với hắn vâng vâng dạ dạ, cụp mi rũ mắt........
Hắn vô pháp tập trung tinh thần xem tình huống trên chiếu bạc, hai mắt tùy ý nhìn loạn: Ở một chiếc bạc khác, người chia bài xinh đẹp với bộ ngực ngạo nghễ, ánh đèn tối tăm trên đỉnh đầu, người từ cửa bước vào...........
Người từ cửa bước vào?!
Hắn đột nhiên mở to hai mắt, miệng thậm chí cũng há ra.
Không có khả năng, không có khả năng........
Hắn nhất định là tinh thần thác loạn, hoặc là không nghỉ ngơi đủ, trước mắt mới có thể xuất hiện ảo giác.
Nhưng mà.
Hắn nhìn Chu Linh và An Điềm, theo cầu thang từng bước một đi xuống.
Đôi tay các nàng gắt gao nắm chặt vào nhau.
Mặt Chu Linh hàm chứa xuân phong dạt dào tươi cười, trong mắt dường như có cánh hoa đào rơi vào mặt nước, nhất tần nhất tiếu, bày ra vô hạn phong tình kiều diễm.
An Điềm si ngốc nhìn nàng, cũng mang theo ý cười, nắm chặt tay nàng như là sợ có người sẽ cướp đi Chu Linh từ trong tay cô.
Các nàng đi xuống mặt đất.
An Điềm nhón chân, đôi môi mềm hồng phấn sắp chạm vào vành tai Chu Linh, nhẹ nhàng nói chuyện với nàng.
Nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng cô ta hôn lên gò má người kia.
Không, chuyện này không có khả năng.
Nháy mắt Mạnh Nhất Thần có xúc động muốn chạy trốn.
Hắn quay đầu lại, muốn nhìn xem có chỗ nào trốn được hay không, Hàn Lị Lực đã nắm tay hắn: "Anh muốn đi đâu, ván bài tiếp theo sắp bắt đầu rồi."
Nhìn sắc mặt hắn đại biến, nàng ta nhìn về phía trước, thấy hai người đang nói chuyện.
"Có phải là do cô phá rối hay không!" Mạnh Nhất Thần trừng nàng ta, ngữ khí tàn nhẫn: "Cô nói cho các nàng tôi sẽ mang cô đến đây chơi, cho nên các nàng tìm tới có phải hay không?"
"Em không có........."
Hàn Lị Lực cũng không khỏi hoảng hốt, nàng căn bản không nghĩ tới mình nói với Chu Linh sẽ đi Macao chơi, thế nhưng Chu Linh sẽ đến đây.
Nhưng mà không thể như vậy a, cho dù nàng ta biết bọn họ ở Macao, cũng không thể trùng hợp như vậy, biết bọn họ ở trong sòng bạc hẻo lánh này.
Nhìn hắn muốn chạy, Hàn Lị Lực kéo hắn trở lại: "Anh sợ cái gì, bốn người chúng ta đụng nhau ở chỗ này cũng thật là khéo, cũng là ý trời."
Tròng mắt chuyển động, đáy mắt nàng hiện lên tinh quanh, như là rắn động thè lưỡi: "Nhất Thần, đây là trời định rồi, mệnh trời chú định muốn chúng ta gặp nhau ở đây, sau đó, hung hăng dạy cho nàng ta một vố! Không đúng sao, mặc kệ các nàng có phải vì tò mò mà vào đây hay không, các nàng đến nơi này có nghĩa là phải bị chúng ta chỉnh đốn một hồi."
"Nhưng mà........."
Trên mặt Hàn Lị Lực lộ ra vẻ châm biếm: "Nhất Thần, anh sẽ không sợ nàng ta nhìn thấy anh, sẽ giống như lần trước đập vỡ đầu anh chứ? Anh hèn như vậy, người đàn ông mà Hàn Lị Lực em coi trọng không nên gấu chó như vậy a."
Lửa giận lần nữa bốc lên dưới đáy lòng của Mạnh Nhất Thần.
Hắn thừa nhận phép khích tướng của Hàn Lị Lực hữu dụng, nhưng nhiều hơn là hắn hoàn toàn bị lời của Chu Linh chọc giận.
"Nếu để ta nhìn thấy ngươi, Mạnh Nhất Thần ta nói ngươi biết, bên người có thứ gì ta liền dùng thứ đó dạy dỗ ngươi."
Một người phụ nữ như nàng lại dám uy hiếp hắn, dám dạy dỗ hắn?!
Nụ cười của Mạnh Nhất Thần dần dần vặn vẹo.
"Mặc kệ em dùng biện pháp gì, khiến cho hai ả tiện nhân đó đến đây đánh bạc với anh một hồi." Hắn lạnh lùng phân phó.
"Được rồi, anh chờ em."
Hàn Lị Lực hôn lên mặt hắn ba cái, hoan thiên hỉ địa đi về phía Chu Linh và An Điềm.
Mạnh Nhất Thần tránh sau lưng một người đàn ông cao lớn, trộm nhìn về phía các nàng.
Đột nhiên hắn nhớ tới Hàn Lị Lực và Chu Linh chưa từng gặp mặt, Chu Linh vẫn luôn truy vấn người gửi tin nhắn là ai, hắn để cho Hàn Lị Lực kéo nàng qua đây, không phải tự nhiên mà thừa nhận Hàn Lị Lực là tình nhân của mình sao?
Hắn tức giận đến muốn đập vào đầu mình, nhớ tới còn có Triệu Hỉ có thể làm lá chắn, vội vàng đẩy hắn ra: "Ngươi liền nói ngươi với Lị Lực là một đôi, bồi ta tới Macao giải sầu."
Triệu Hỉ lảo đảo vài bước, đành phải căng da đầu tiến đến.
Cái tên ngốc này.
Trong lòng Triệu Hỉ nghĩ: Toàn bộ thế giới đều biết Hàn Lị Lực là tình nhân của ngươi, mà ngươi còn tưởng rằng Chu Linh không biết sao.
Mạnh Nhất Thần nhìn Triệu Hỉ và Hàn Lị Lực nói chuyện với Chu Linh, Chu Linh nghe xong, giương mắt quét về phía hắn.
Sau đó, hắn nhìn thấy Chu Linh nở nụ cười.
Nục cười này khiến hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chu Linh.
Hắn nghĩ thầm: Chu Linh, tối nay tôi không cho cô khóc lóc trở về kết hôn, con mẹ nó tôi không họ Mạnh! Tiện nhân này, tôi một hai phải cho cô thua đến táng giả bại sản, ba mẹ cô đều phải quỳ dưới chân tôi cầu xin, cho cô biết sai mớt được..........
Chu Linh và An Điềm đã đi tới.
Triệu Hỉ và Hàn Lị Lực đứng ở một bên, giữa Mạnh Nhất Thần và Chu Linh cũng chỉ có khoảng cách chừng một cánh tay.
Rõ ràng đứng gần như vậy, hai người đã từng yêu nhau lại phảng phất như cách xa cả ngàn năm ánh sáng.
Khuôn mặt Mạnh Nhất Thần trầm xuống, không nói chuyện với nàng.
Nhưng Chu Linh lại tự nhiên hào phóng chào hỏi với hắn: "Thật không nghĩ tới vẫn là gặp ngươi."
".........."
"Băng gạc trên đầu ngươi đã tháo xuống, vẫn tốt chứ?"
Tâm tình Mạnh Nhất Thần tốt hơn một chút: "Không còn đau như trước."
"Ta cảm thấy hay là ngươi cứ đeo băng gạc trên đầu tương đối tót hơn."
"Có ý gì?"
"Bằng không ta nhìn sẽ ngứa tay a." Chu Linh nói, còn vươn tay xoay cổ tay, "Đầu ở bên cạnh, muốn đánh lại không thể đánh, khó chịu a."
"........."
Mạnh Nhất Thần tức giận đến mức ngũ quan chết lặng, lập tức liếc mắt nhìn Triệu Hỉ một cái.
Triệu Hỉ run run, liên tục bảo đảm: "Khẳng định có thể thắng, khẳng định có thể thắng."
Người chia bài đã xếp bài tốt, quét mắt nhìn vòng người trước mặt, hỏi: "Ván bài lần này, tổng cộng có ba người chơi phải không?"
Chia ra là Chu Linh, Mạnh Nhất Thần và một người qua đường rất cao.
Bọn họ đều gật gật đầu.
"Trước khi chơi, ta cần nói rõ, bài sẽ chia ra năm lá Poker, sau khi ván bài bắt đầu........"
Hàn Lị Lực liếc mắt nhìn Triệu Hỉ, Triệu Hỉ hiểu ý, trốn khỏi chiếu bạc.
Mạnh Nhất Thần nói khẽ với Hàn Lị Lực: "Lúc nói quy tắc vừa rồi anh không ở đây, Poker chơi như thế nào a.........."
"Đừng lo, có em đây, quy tắc rất đơn giản, em đều nhớ kỹ."
Có người ngoài hỗ trợ, Hàn Lị Lực tin tưởng tràn đầy.
Vòng thứ nhất bắt đầu, người chia bài chia cho ba người một lá át chủ bài trước.
Rất nhanh tới lá thứ hai.
Trên tay người qua đường là con 10 cơ, Chu Linh là con 4 chuồn, của Mạnh Nhất Thần là con K bích.
Mạnh Nhất Thần thấy Hàn Lị Lực nhìn bài hai người kia mặt lộ ra vẻ vui mừng, hỏi: "Bài này của chúng ta thế nào?"
"Nghe nói trong Poker, chất lớn nhất là bích, số lớn nhất là A, chúng ta đây là K bích, là lớn nhất trong bọn họ, trên tay Chu Linh là lá bài nhỏ nhất."
Mạnh Nhất Thần cao hứng, nhìn thần sắc Chu Linh ra vẻ bình tĩnh, trong lòng liền thấy thống khoái, "Được, thật tốt quá, phù hộ chúng ta từng lá bài đều là bài tốt!"
"Yên tâm, cho dù không phải bài tốt, không phải Triệu Hỉ có thể giúp chúng ta đổi bài sao?"
Ngại có Chu Linh ở đây, Mạnh Nhất Thần không làm ra hành động thiếu suy nghĩ, hắn chỉ có thể nóng vội mà ôm chặt cái eo mềm mại của Chu Linh.
Hàn Lị Lực chớp chớp mắt nhìn hán, mặt mày cũng hớn hở.
Người chia bài nói: "Mời ba vị đặt cược, từ bài lớn nhất bắt đầu."
Tay nàng ta hướng về phía Mạnh Nhất Thần.
Mạnh Nhất Thần ngẩn người, nhìn Hàn Lị Lực.
Thấy ánh mắt Chu Linh đảo qua, hắn vội vàng dời tầm mắt đi, do dự mà phun ra một con số: "3 vạn."
Lời này vừa nói ra, Chu Linh cúi đầu cười.
Ngay cả người qua đường cũng không nhịn được cười ra tiếng.
"Anh trai à."
Người qua đường không thạo tiếng phổ thông tiêu chuẩn nói: "Nơi này không thể so với sòng bạc lớn rat ay liền trăm vạn ngàn vạn, nhưng ngươi cũng đừng keo kiệt như vậy, bài lớn nhất mà ra có 3 vạn, ta đều không muốn chơi."
"Ta cũng không muốn chơi." Chu Linh không chút để ý àm nói, "Người chia bài, có thể bỏ cuộc giữa ván sao?"
Người qua đường có thể không chơi.
Nhưng Chu Linh tuyệt đối không thể không chơi!
Trên trán Mạnh Nhất Thần bắt đầu đổ mồ hôi, trên huyệt thái dương của hắn nổi cả gân xanh, cuối cùng đem một nửa số tiền trong tay đưa ra: "20 vạn."
Người qua đường huýt sáo một tiếng.
Chu Linh ôm cánh tay, nhàn nhạt đánh giá: "Này thoạt nhìn còn có mặt mũi."
Mạnh Nhất Thần: "........." Ngươi nhưng con mẹ nó câm miệng cho ta.
Người qua đường và Mạnh Nhất Thần đều hạ cược như nhau.
Cuối cùng, đến lượt Chu Linh đặt cược.
Chu Linh nhìn hai lá bài trên bàn, không lập tức mở miệng.
Nàng chuyển mắt, nhìn thấy An Điềm đang nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, biết cô ấy khẳng định đang "tác pháp" muốn để nàng thắng, cảm thấy buồn cười, "Ngươi cảm thấy ta nên đặt cược nhiều hay ít đây?"
An Điềm mở to mắt, không ngừng chớp mắt với nàng.
Chu Linh khó hiểu, cúi người, nghe thấy tiểu đạo cô lặng lẽ nói bên tai nàng: "Chu Linh, ta cảm giác chính mình không có thần thông quảng đại đến mức giúp ngươi thắng cược, có chút bất an........Ta cảm thấy chuyện hiện tại chúng ta nên làm nhất, là nhanh chóng bỏ bài chạy lấy người, ngươi cảm thấy sao?"
"Cọ tới cọ lui lâu như vậy, rốt cuộc có muốn chơi hay không."
Mạnh Nhất Thần không nhìn được hai người ở trước mặt hắn thân thiết, như là hắn đang đội một cái nón xanh lấp lánh trên đầu, đáy mắt đỏ lên, nói mát.
Chu Linh căn bản không để ý đến hắn.
Nàng nghe An Điềm nói xong, mặt mày cong lên.
"Ta biết rồi." Nàng nói.
Thật tốt quá.
An Điềm nhẹ nhàng thở ra, đang muốn kéo Chu Linh chạy lấy người, Chu Linh đã ngồi thẳng lại nói với người chia bài: "Ta và nhà cái đặt cược như nhau."
Hàn Lị Lực và Mạnh Nhất Thần liếc nhau.
Hai người đều cho rằng âm mưu thực hiện được cười lạnh.
"Hơn nữa."
"Ta còn muốn cược thêm 20 vạn."
Nói cách khác, vòng thứ nhất, nàng liền bỏ 40 vạn vào.
Mạnh Nhất Thần khiếp sợ nhìn về phía Chu Linh: "Chu Linh em, em không có khả năng có nhiều tiền như vậy!"
Chu Linh cười với hắn: "Đúng vậy, chỉ mới nhiêu đó, khẳng định còn chưa đủ đưa ngươi xuống địa ngục."
"Chia bài."
Nàng nói: "Bắt đầu vòng thứ ba đi."
29.
Người chia bài gật đầu, bắt đầu phát bài vòng thứ ba.
Mạnh Nhất Thần lại lần nữa bắt được một lá K chuồn.
Hàn Lị Lực lập tự nở nụ cười, mắt nhìn Mạnh Nhất Thần bên cạnh, thấp giọng nói: "Lại là K chuồn, hiện tại chúng ta ít nhất có một đôi."
Mạnh Nhất Thần tuy rằng không hiểu cách chơi, nhưng nhìn Hàn Lị Lực cao hứng, đáy lòng cũng thả lỏng.
Hắn quay đầu, nhìn người chia bài đã phát cho Chu Linh một lá 7 rô.
So với đôi K của hắn, điểm số của nàng quả thực ít đến đáng thương.
Biểu tình trên mặt Chu Linh đạm nhạt, không nhìn ra cảm xúc.
Nhưng chỗ ấn đường nàng trong chớp mắt nhíu lại một cái, vẫn là bị đôi mắt tinh tường của hắn nhìn thấu.
Vận khí kém như vậy còn gạt ai?
Nhìn nàng không vui, hắn cảm thấy thật thoải mái.
Người chia bài phát cho người qua đường một lá J cơ.
Hàn Lị Lực không khỏi lo lắng: Không phải là có cùng chất chứ.
Nàng ta nghĩ thầm, người kia không có khả năng có vận khí tốt như vậy, lại nói, cho dù có may mắn, nàng cũng muốn nghĩ cách khiến vận may của hắn kết thúc.
Hàn Lị Lực nhắc nhở Mạnh Nhất Thần đặt cược ổn thỏa chút, rời khỏi chiếu bạc đi tìm Triệu Hỉ.
Mạnh Nhất Thần liền đặt cược 10 vạn.
Hai người còn lại cũng đặt cược số tiền tương đồng.
Lần này, Chu Linh không thêm cược nữa.
Như thế nào, không phải vừa rồi rất lợi hại sao, rất có khí thế, mắt còn không chớp nói muốn đặt cược thêm 20 vạn, còn buông lời hung ác với hắn, hiện tại cảm thấy không thích hợp, mới thành thành thật thật không rên tiếng nào?
"Linh Linh." Hắn nói với Chu Linh cách mình không xa: "Đừng giỡn nữa, mau chạy về nhà nghỉ ngơi cho tốt, lại tiếp tục chơi, em sẽ thua rất thảm đấy, đây lại không phải là dùng thực lực giải đề thi, trên cơ bản đều dùng vận khí, mà vận khí đêm nay của em hiển nhiên không tốt lắm."
Chu Linh động cũng không động, đôi mắt nhìn bài, "Có phải ngươi không tự tin muốn bỏ bài không, nhưng lại ở trước mặt ta không bỏ được sĩ diện, dứt khoát kêu ta bỏ bài trước, như vậy cũng cho ngươi một bậc thang? Mạnh Nhất Thần, đừng làm trò khôi hài nữa."
Mạnh Nhất Thần đương nhiên không nghĩ rằng Chu Linh cứ như vậy bỏ bài rời đi, chỉ là nghĩ muốn nói lời chọc giận nàng.
Không nghĩ tới người bị chọc giận ngược lại là chính mình.
Hắn cắn răng không nói lời nào, người chia bài lại tiếp tục chia vòng bốn, nhìn trước mặt mình là lá 4 rô, Hàn Lị Lực đã trở lại.
Nàng ta vừa nhìn thấy lá bài này liền mặt mày hớn hở, thấy Mạnh Nhất Thần còn không hiểu, giải thích cho hắn: "Át chủ bài của chúng ta cũng là 4 cơ, như vậy là chúng ta đã có hai cặp, nếu lá cuối cùng là một lá K đỏ hoặc một lá 4 đen, chúng ta sẽ có cù lũ, xác định chắc chắn sẽ thắng."
Nàng ta còn nói: "Ta vừa mới hỏi qua Triệu Hỉ, hắn nói xác suất ra 5 lá cùng chất rất hiếm, phải vận khí cực may mắn mới có thể được, người kia không có khả năng có bài cùng chất, phỏng chừng giống Chu Linh đều là bài bỏ, hơn nữa chiếu theo tình huống này, điểm số của Chu Linh tuyệt đối là nhỏ nhất."
"Triệu Hỉ đâu?"
"Đang xem bài ở bàn bên cạnh."
"Đã đến lúc này hắn còn đi xem náo nhiệt của người khác? Gọi hắn tới đây, chúng ta không thể có chút sơ suất nào."
Hàn Lị Lực gật đầu "ừ" một tiếng, lại nhấc giày cao gót bang bang mà rời đi.
Mạnh Nhất Thần nhìn lá bài thứ tư của Chu Linh là 5 cơ, mà bài của người qua đường là K cơ.
Bài của Chu Linh quả thực là không dám nhìn.
Ba lá bài của người qua đường đỏ rực, hắn thoáng có chút hoảng hốt, nhưng nghĩ đến lời Triệu Hỉ nói, lại bình tĩnh trở lại.
Ông trời đứng về phía bọn họ, còn là đồng bọn của ông chủ sòng bạc.
Hắn còn sợ ai?
Hắn biết mình nắm chắc thắng lợi trong tay, đang chuẩn bị mở miệng đặt cược, người chia bài lại không nói chuyện với hắn, mà là nói với người qua đường: "Mời đặt cược."
Hắn có chút ngốc, vừa muốn nói gì đó, nghe được phía sau có người nói chuyện: "Mạnh ca, hiện tại bài hắn lớn nhất, cho nên tới lượt hắn đặt cược, anh đừng vội a."
Hàn Lị Lực đã mang Triệu Hỉ quay lại.
Người qua đường nghĩ nghĩ, trực tiếp đặt 30 vạn.
Nhìn hắn ra cược lớn như vậy, sắc mặt Hàn Lị Lực và Mạnh Nhất Thần khẽ biến, bọn họ nhìn Triệu Hỉ, hắn vội vàng vỗ ngực, tuyên bố: "Yên tâm, yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ không có bài cùng chất."
Mạnh Nhất Thần nắm chặt quyền, chịu đau đặt theo.
Ngay sau đó hắn nhỏ giọng nói với Hàn Lị Lực: "Chúng ta không còn lợi thế, cũng không còn tiền mua lợi thế, còn một vòng cuối cùng, làm sao bây giờ?"
Chu Linh bên này cũng có vấn đề tương tự.
Đầu óc An Điềm thực linh động, lúc nhìn đến người qua đường đặt cược, liền lập tức phản ứng rằng Chu Linh đã tiêu hết tiền.
Cô vươn tay kéo tay áo Chu Linh: "Chu Linh, chúng ta hiện tại......."
"Không sao cả."
Chu Linh nhéo nhéo tay cô an ủi.
Nàng nói với người chia bài: "Xin lỗi, có thể tạm dừng chút không, ta hiện tại không đủ tiền, muốn tìm bạn mượn thêm."
Nàng cư nhiên đúng tình hợp lý mà nói ra chuyện không có đủ tiền muốn vay thêm.
Khó trách bài bạc là không thể đụng vào, vì để thắng hắn, Mạnh Nhất Thần không thể tưởng tượng được vị hôn thê của mình sẽ có lúc da mặt dày như vậy.
Người chia bài đã thấy qua nhiều tình huống như vậy, nàng gật đầu, "Cô chỉ có 10 phút."
"Hiểu rồi."
Chu Linh nói xong, cùng An Điềm dọc theo cầu thang của tầng hầm đi lên.
Chuyện vay tiền trở nên khó khăn.
Mạnh Nhất Thần biết Chu Linh không muốn mất mặt trước mặt hắn.
Hắn tuy rằng ẩn ẩn đắc ý, nhưng sực nhớ tới chính mình cũng ở trong tình trạng cần tìm người vay tiền, sắc mặt trở nên khó coi.
Hàn Lị Lực cũng phát sầu: "Vòng thứ tư còn không biết phải đặt cược bao nhiêu đây, đều đã ra 30 vạn, không phải là số tiền nhỏ, không có khả năng nói mượn là lập tức có thể mượn a."
Triệu Hỉ đột nhiên nhanh trí: "Ca, chị dâu, chúng ta trực tiếp mượn sòng bạc không phải là được sao, không cần phiền toái như vậy."
"Đúng rồi." Hàn Lị Lực phản ứng lại, vỗ tay: "Chúng ta là có thể vay tiền của sòng bạc........"
"Không được." Mạnh Nhất Thần quả quyết cự tuyệt: "Ta luôn cảm thấy như vậy trong lòng sẽ không yên ổn, mượn tiền sòng bạc còn không phải vay nặng lãi sao?"
"Ca, đương nhiên mượn tiền sòng bạc là vay nặng lãi, nhưng anh thắng trận này không phải lập tức có thể trả lại sao, anh lo lắng cái gì a?" Triệu Hỉ bất đắc dĩ: "Chuyện lãi suất, em khẳng định nói với ông chủ giảm xuống một chút, mà thôi, kỳ thật chuyện này căn bản không phải tất yếu, nếu anh không muốn, vậy thì liền không chơi nữa, hoặc là tìm bạn bè thân thích mượn cũng được."
Giống như bị dẫm lên cái đuôi hồ ly, Hàn Lị Lực nhảy dựng lên: "Không được, nếu hiện tại chúng ta bỏ cuộc, vậy không phải 60 vạn kia ném xuống sông rồi sao? Nhất định phải vay tiền, nhất định phải chơi tiếp, Nhất Thần, ít nhất chúng ta có hai đôi, bọn họ đều là bài bỏ sao có thể so với chúng ta?"
Mạnh Nhất Thần nhìn trong mắt Hàn Lị Lực toàn là tiền, lại nhìn Triệu Hỉ làm như không liên quan đến chính mình.
Do do dự dự, hắn rốt cuộc phun ra: "Vậy nếu không, liền........"
Chu Linh và An Điềm vẫn luôn đứng bên ngoài quán trà.
Sắc trời tuy đã đen hoàn toàn, trên các tòa nhà cao tầng lại sáng rực chiếu đến nửa bầu trời.
Trong lòng An Điềm thật gấp, lúc cô nhìn Chu Linh sau khi đi ra liền dựa người vào tường nhìn trời, nửa ngày cũng không có động tĩnh liền càng nóng nảy, "Chu Linh, ngươi không tính vay tiền sao?"
Chu Linh nhìn cô chằm chằm, thấy cô nhảy nhót vòng quanh mình, đáy mắt mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Không vội, không phải cho chúng ta thời gian 10 phút sao, ta muốn hít không khí một chút rồi gọi điện."
10 phút rất ngắn có được không?
An Điềm cắn môi, lại không biết nói gì, chỉ phải nhỏ giọng nói thầm câu: "Thật là hoàng đế không vội, thái giám đã gấp........"
Chu Linh bị những lời này của cô chọc cười, nhìn cô nóng nảy, liền lấy di động ra: "Được rồi, ta gọi điện đây."
"Bất quá ngươi cách ta xa một chút." Chu Linh nhẹ giọng: "Ngươi ở đây, ta ngại nói chuyện."
An Điềm biết tìm người vay tiền là chuyện rất xấu hổ, huống chi còn có người ở trước mặt.
Cô khắc sâu trải nghiệm này trong lòng, cho nên hận không thể nhờ trời giáng một đống tiền phi nghĩa cho mình, lập tức biến thành kẻ có tiền, Chu Linh muốn bao nhiêu liền cho bấy nheieu.
Nhưng cũng chỉ có thể tưởng tượng.
Cô gật đầu, đi về phía trước một đoạn, trốn đằng sau một thân cây.
Gọi điện đi, mau gọi điện đi, nhất định phải mượn được tiền nha........
An Điềm cầu nguyện, nghĩ chính mình cũng có thể mượn cho Chu Linh một ít, đột nhiên ý thức được sư huynh bên cạnh mình cũng nghèo đến chỉ có vài đồng, đành phải nhụt chí mà dựa vào thân cây.
Tiếng chuông di động vào lúc này lại vang lên.
Ai sẽ gọi tới lúc này.
Chẳng lẽ là bà nội.........
Cô giật mình một cái, lập tức móc di động trong túi ra, sau khi xem tên người gọi liền ngẩn ngơ.
"Thỏ tiểu thư"
Chu Linh gọi điện cho cô?
Sao có thể chứ.
Cô đầy bụng hồ nghi mà tiếp điện thoại, "Chu Linh, ngươi như thế nào......."
"Nếu ta không mượn được tiền thì làm sao bây giờ?"
"Chúng ta liền đi thôi!" Tuy rằng cảm thấy thực đau lòng, nhưng An Điềm vẫn kiên định nói: "Chu Linh, về sau thật sự ngươi sẽ có rất nhiều tiền, tổn thất hôm nay không tính là gì, đi như vậy cũng tốt, không cần cùng hai kẻ ghê tởm kia đối mặt."
Chu Linh cũng không tiếp lời cô.
An Điềm nghe tiếng thở dài sâu kín của nàng: "An Điềm, trước khi gặp ngươi, ta cũng không biết nhân sinh của mình còn có thể nhấp nhô như vậy, nguyên lai nhân sinh trước kia của ta thật đơn điệu, hiện tại, mỗi đêm trước khi ta vào giấc ngủ, đều nhịn không được mở to mắt, giống như bởi vì ngày mai có thứ để mong chờ, khiến ta tối nào cũng không thể lập tức đi vào giấc ngủ. Thật kỳ diệu, vô luận là ở trên núi gặp ngươi, hay là hiện tại cùng ngươi trải qua từng giây từng phút.......An Điềm, thật cao hứng khi gặp ngươi."
Hô hấp An Điềm có chút không thoải mái, "Ta cũng vậy."
Cuộc sống của cô không phải đặc biệt tốt, luôn ở lúc cô có hy vọng lại vô tình nghiền nát.
Cô nhớ rất rõ, có một lần cô bị đả kích đến thiếu chút nữa mất đi dũng khí gặp lại nàng.
Nàng khiến cô tiếp tục tin tưởng vào cuộc sống.
"Ngươi không cần lo cho ta." Chu Linh cắt ngang suy nghĩ mờ mịt của cô: "Ta không cần vay tiền, trận đánh cược này thậm chí còn không tính là đánh cược, nhiều lắm gọi là một cái âm mưu mà thôi."
An Điềm kinh ngạc: "Ý của ngươi là........"
"Luật chơi cơ bản đều là sai, lại như thế nào coi là đánh bài chính quy, nhưng, lừa hai kẻ ngu ngốc là đủ rồi." Thanh âm Chu Linh nhàn nhạt, "Sau này nếu bọn họ may mắn lại bước vào sòng bạc, chân chính hiểu rõ quy tắc trong đó, lại nhớ về giờ khắc này.........Coi như hiểu rõ bị ta bổ một đao đi."
An Điềm nghe được cười rộ lên.
"Vậy ngươi đã quăng 80 vạn vào đó còn có thể lấy lại chứ?"
"Đương nhiên không thể, đây là âm mưu đã thiết lập cùng người khác liên thủ tạo ra."
"Được rồi." An Điềm vẫn là cảm thấy đáng tiếc: "Nếu vậy, vừa rồi lúc ta ở cạnh ngươi, vì sao không nói thẳng, còn muốn ta chạy tới đây gọi điện thoại nói ta ta?"
"Bởi vì ta nghĩ mấy cái này không phải là trọng điểm, ta muốn nói chính là......."
Chu Linh đè thấp giọng: "An Điềm, đừng lại ở trước mặt ta cắn môi, được không?"
"Ta nhìn, có điểm khó kìm lòng nổi."
Là cái tình huống gì, lại cấm chính mình không được làm vậy?
An Điềm không hiểu.
Mặt cô nóng lên, không tự giác lại muốn cắn môi, nghĩ đến lời Chu Linh vừa mới nói, vội thu hàm răng trở lại.
"Cho nên ta mới kêu ngươi cách xa ta một chút, dù sao cũng có chút xấu hổ."
Chu Linh ôn nhu nói: "10 phút sắp hết, An Điềm, chúng ta trở lại thôi."
.
Khi các nàng trở lại, vừa lúc nhìn thấy Mạnh Nhất Thần và Hàn Lị Lực đang cầm một tờ khế ước thương lượng gì đó, trông như sắp gây gổ với nhau.
"Đây là anh vay tiền, vì sao còn muốn thêm tên em vào?"
"Lị Lực, muốn kiếm tiền chúng ta cùng kiếm, muốn gánh vác chúng ta cùng gánh vác, như vậy mới đúng chứ, nếu em không thêm tên vào, anh liền không đánh cược nữa......."
Chu Linh cười, cố ý bước tới chỗ bọn họ.
Mạnh Nhất Thần nhìn nàng đi tới, vội giấu tờ khế ước ra sau lưng.
Hàn Lị Lực nhân cơ hội trốn đến bên cạnh Triệu Hỉ, nói rõ dù ra sao cũng sẽ không cùng hắn gánh vác số tiền vay kia.
Mạnh Nhất Thần tức giận đến cắn răng, có loại cảm giác bị phản bội, cố tình Triệu Hỉ cùng người chia bài đều thúc giục hắn, hắn chỉ đành ngoan ngoãn hạ quyết tâm ký tên mình xuống.
Vòng cuối rốt cuộc bắt đầu.
Người chia bài phát bài xong, không lập tức mở bài, nói với ba người: "Mời đặt cược."
Người qua đường như cũ đặt 30 vạn.
"30 vạn, thêm 10 vạn nữa." Chu Linh nói.
A, mượn được tiền rồi thật ghê gớm, mở miệng liền chơi lớn như vậy.
Trong lòng Mạnh Nhất Thần thực không thoải mái.
Hắn mạc danh kỳ diệu luôn có loại cảm giác quái dị.
Triệu Hỉ nói bên tai hắn: "Mạnh ca, một vòng cuối này, em kiến nghị anh show hand, chính là đem 50 vạn vừa mượn đặt hết, chỉ cần thắng liền lấy được hơn 300 vạn."
Hơn 300 vạn!
Đôi mắt Mạnh Nhất Thần sáng lên.
Hàn Lị Lực lẩm bẩm: "Một đêm, chưa tới một tiếng, được nhiều tiền như vậy........"
Số tiền đó trong mắt hai người, không khác gì con số thiên văn.
Tâm Mạnh Nhất Thần thình thịch nhảy, cảm giác quái dị lập tức bị thay thành mừng như điên cùng ảo tưởng sau khi thắng cược.
Hắn đã mua nhà mới để kết hôn rồi, có nhiều tiền như vậy, hà tất ở lại ngân hàng lăn lê bò lết, không bằng ra tự kinh doanh buôn bán, tuy rằng mới bắt đầu chỉ có thể kinh doanh nhỏ lẻ, nhưng tốt xấu gì cũng là tự mình làm chủ.
Người chia bài ra hiệu bảo hắn đặt cược, trong đầu hắn còn đọng lại ảo giác ngũ quang thập sắc vừa rồi, cười rộ lên, biểu tình có chút dại ra: "Đặt cược 30 vạn, thêm cược, 20 vạn."
Người chia bài nói: "Hiện tại tôi sẽ mở lá bài cuối."
Nàng ta giơ tay mở bài.
Người qua đường là 9 chuồn,
Chu Linh là 6 chuồn.
Hắn là 9 cơ.
Đại gia bạc vạn.......
Giờ phút này, đáy lòng Mạnh Nhất Thần đều là nghĩ đến chuyện hắn sẽ trở thành đại gia bạc vạn.
Sắc mặt Hàn Lị Lực đột nhiên biến đổi lớn.
Nàng ta đột nhiên chụp tỉnh hắn: "Anh xem, bốn lá bài tẩy này của Chu Linh là 4567!"
"Sao vậy, điểm số của anh không phải lớn hơn so với nàng ấy à?"
"Cô ta là Sảnh nha! Nếu át chủ bài của cô ta là 3 hoặc 9, chúng ta hai đôi cũng không thắng được cô ta đâu!"
"......"
Trên mặt Mạnh Nhất Thần lập tức không còn bất luận biểu tình gì.
Tâm hắn đóng băng một đường, quay đầu lại đè bả vai Triệu Hỉ, Triệu Hỉ sợ tới mức cuống quít thoát khỏi tay hắn: "Ca, anh đừng quá kích động, anh như vậy mọi người đều nhìn ra chúng ta không thích hợp a....... Anh đừng lo lắng, em cam đoan, cô ta tuyệt đối không có biện pháp thắng anh đâu!"
Hàn Lị Lực cũng vội vàng nói: "Nhất Thần, sẽ không việc gì, cô ta không có khả năng là Sảnh, chúng ta sẽ thắng được ba trăm vạn kia."
Bọn họ liên thanh an ủi khiến hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn dùng sức nuốt mấy ngụm nước miếng, gắt gao nhìn chằm chằm người chia bài.
"Kế tiếp, mở lá át chủ bài."
Người chia bài nói xong, bàn tay hướng về phía trước, mở ra lá át chủ bài của Chu Linh trước.
Hàn Lị Lực cùng Mạnh Nhất Thần gấp không chờ nổi nhìn sang ---
Là J bích.
Trên tay Chu Linh một bộ này, thật rõ đầu rõ đuôi là bài bỏ a.
Sau khi nhìn thấy J bích, Mạnh Nhất Thần thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền không áp chế được mà cười ha hả.
"Ha ha ha ha ha......... Anh thật đúng là cho rằng em có đại chiêu gì chờ anh nữa chứ."
Mạnh Nhất Thần đem lá át chủ bài 4 rô của hắn mở ra, cười nhìn Chu Linh, khóe miệng muốn kéo đến tận ót: "Của anh là hai đôi, LInh Linh, em xem em đang làm gì chứ? Em thật sai lầm! Vì cùng anh giận dỗi, em đã mất bao nhiêu tiền? Để anh tính thử, a, 120 vạn, 120 vạn a! Ba mẹ em đều bị em làm cho tức chết rồi đi, anh xem em trở về làm sao nói chuyện!"
Chu Linh nhìn chằm chằm lá J bích, đôi mắt rũ xuống, cũng không nói câu nào.
Càng nhìn thấy nàng như vậy, Mạnh Nhất Thần liền càng cao hứng, nếu không có nàng ở đây, hắn thật muốn ôm Hàn Lị Lực xoay mấy vòng........
"Này, ta còn chưa có mở bài đâu."
Người qua đường có chút bất mãn đột nhiên từ bên cạnh lên tiếng.
Người chia bài theo lời, mở ra lá át chủ bài của hắn.
Nàng ta nhìn thoáng qua, sau đó nói với hắn: "Là Sảnh, chúc mừng anh trở thành người thắng cuộc cuối cùng, cộng với tiền vốn, trận đánh bài này anh tổng cộng thắng được 330 vạn tệ, xin chờ một lát, nhân viên công tác sẽ đổi phỉnh thành tiền mặt cho anh......"
Mạnh Nhất Thần và Hàn Lị Lực sững sờ tại chỗ.
Đại não hắn trống rỗng.
Qua hơn mười giây, hắn mới không thể tin được mà nhìn lá át chủ bài của người qua đường.
Là Q bích.
9, 10, J, Q, K.
Bộ Sảnh đẹp cỡ nào!
Hắn xoa xoa mắt, nhìn lại lần nữa, rồi lần nữa.
Vẫn là Sảnh.
Trong phút chốc, hàn ý lạnh đến tận tâm khảm.
Hắn chậm rãi thẳng eo, xoay người nhìn Triệu Hỉ.
Không chờ đối phương phản ứng lại, hắn đột nhiên túm chặt cổ áo Triệu Hỉ kéo lên, rống to: "Mày không phải nói tao sẽ thắng sao?!"
"Ca, em nói anh nhất định sẽ thắng Chu Linh, cũng không có nói anh nhất định sẽ thắng cuộc a!"
Triệu Hỉ kinh hoàng mà nhìn hắn, "Ca, anh đừng như vậy, tất cả mọi người đều nhìn kìa, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta chơi gian lận!"
"Chơi gian lận...... Đúng, khẳng định là chơi gian lận."
Mạnh Nhất Thần buông hắn ra, lại xông tới chỗ Chu Linh, hai mắt đỏ rực mà nhìn người qua đường: "Ngươi chơi gian lận!"
Người qua đường vóc dáng cao lớn không cần tốn nhiều sức, đem hắn ném xuống mặt đất: "Nói cái gì vậy người an hem, không chịu thua được thì đừng có đánh cược a, ngươi lại bôi nhọ ta nữa, ta liền thật sự không khách khí với ngươi nữa nha."
Mạnh Nhất Thần ngã trên mặt đất, miệng vết thương chưa khép lại trên đầu lại nhói lên.
Mũi hắn cũng bị người qua đường đánh ra máu, khoang miệng nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Hắn nghe thấy thanh âm Chu Linh từ không trung nhẹ nhàng phiêu phiêu truyền đến: "Nhất Thần, đêm nay kỳ thật ngươi cũng liền thua 110 vạn, so với ta còn ít hơn 10 vạn đấy, yên tâm, không sao đâu."
"Bất quá." Nàng chuyển giọng: "40 vạn này của ta là tìm người thân mượn, còn có thể từ từ trả, ngươi mượn 50 vạn này là vay nặng lãi, nghe nói ở đây tính toán tiền lãi rất cao, vẫn là nên nỗ lực công tác, sớm một chút có thể trả được, cố lên nha."
Hắn ngơ ngẩn mà nghe nàng nói, nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.
Cứ qua hồi lâu như vậy.
"Nhất Thần, Nhất Thần........"
Hàn Lị Lực nâng hắn dậy, nhìn trên mặt hắn lạnh lẽo một mảnh, vội lau nước mắt cho hắn: "Anh đừng khó chịu, chúng ta ra ngoài trước........"
"Ta muốn tìm Triệu Hỉ nói chuyện....."
"Nói cái gì nữa, hắn vừa mới nói với em, nếu chúng ta ở chỗ này làm sòng bạc sinh ý không tốt, sẽ bảo ông chủ đuổi chúng ta ra ngoài."
Hàn Lị Lực vừa sợ vừa hối hận đến muốn cắn đầu lưỡi của mình: "Nhất Thần, chúng ta thật là bị tiền làm mê muội đầu óc, anh như thế nào không nhìn ra cái loại người như Triệu Hỉ a, hắn gạt chúng ta nhiều tiền như vậy, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?"
Mạnh Nhất Thần ném cánh tay nàng ta ra, lạnh lùng nói: "Yên tâm, đó là tiền tôi nợ, cô căn bản không có ký tên, hiện tại giả mù sa mưa làm gì?"
Hắn đè đầu mình xuống, nản lòng ngồi xổm trên mặt đất, tiếp tục khóc: "Đây là mơ, đây không phải là sự thật, ta xong rồi, xong rồi......"
"Không đâu, Nhất Thần, anh đừng nghĩ như vậy."
Hàn Lị Lực cũng vội vàng ngồi xổm xuống theo, "Anh đừng quên, tương lai của chúng ta liền sẽ tốt thôi, dùng phương thức kia, chúng ta có thể có rất nhiều tiền, 50 vạn tính là gì chứ, chúng ta lập tức còn có nhiều hơn...."
Mạnh Nhất Thần lau nước mắt, nhìn nàng ta: "Lị Lực, vẫn là em tốt với anh nhất."
"Đương nhiên là vậy, em yêu anh mà."
"Nhưng trước đó." Đáy mắt Mạnh Nhất Thần hiện lên tia hung ác nhảm hiểm: "Anh nhất định phải kết hôn với Chu Linh, nếu anh không được tốt, cũng không thể làm nàng sống tốt được."
.
Chu Linh cùng An Điềm từ quán trà đi ra.
Nhìn nàng cười, An Điềm cũng cười theo: "Chưa thấy qua ngươi như vậy, lập tức biến thành kẻ nghèo còn vui vẻ như vậy."
"Ta không có biến thành kẻ nghèo vui vẻ."
Chu Linh nhìn cô: "Ta vui vẻ chính ta, cho dù bây giờ ta biến thành kẻ nghèo, còn có người bên cạnh ta."
Nàng đi đến lan can, mở hai tay ra, nhìn ánh trăng dưới mặt biển sóng sánh nước, lớn tiếng nói: "Chuyện này còn chưa đủ may mắn sao?"
An Điềm yên lặng đứng phía sau nàng.
Một người không xu dính túi, lại khí phách hăng hái, lòng dạ rộng lớn, không vì mất tiền tài mà thương tâm, đối với tương lai lại vô hạn khao khát.
Người như vậy.
Thật sự rất mê người.
"Chu Linh."
"Sao?"
"Ta muốn tặng ngươi một lễ vật."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro