Chương 107
Kỷ Sầm An mất liên lạc.
Đột nhiên cứ vậy mà mất tích, không để lại dấu vết.
Ở thành phố Z xa xôi, Nam Ca từ sáng sớm đã chờ, tim dần chùng xuống, cho đến khi chạm đáy.
Đầu ngón tay lạnh lẽo, sắc mặt hơi tái nhợt.
Cả buổi sáng, Nam Ca ở trong nhà, ngồi trước máy tính, còn để điện thoại di động trên bàn trong tầm tay, mong người nào đó có động tĩnh thì sẽ kịp thời nhận tin tức.
Email trống rỗng, Nam Ca vẫn bất động, đông cứng ở đó.
Hướng đi của đối phương giống như một hòn đá rơi xuống nước, càng ngày càng rơi cho đến khi không còn dấu vết.
Có thể Kỷ Sầm An vừa gặp một sự cố nhỏ ở Thụy Sĩ, không tiện liên lạc với Trung Quốc; có thể thiết bị hết pin, chưa tìm được nơi nghỉ ngơi thích hợp; hoặc có thể đối phương quên, có việc gấp cần xử lý nên chậm trễ gửi email.
Có rất nhiều khả năng, chưa chắc đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng theo thời gian trôi qua, biểu cảm trên mặt Nam Ca càng ngày càng nghiêm trọng, dần dần trở nên âm trầm và phức tạp.
Thụy Sĩ và Trung Quốc chênh lệch múi giờ là 6 tiếng, ở đây đã là 3 giờ chiều, ở thị trấn Stein chắc là khoảng 9 giờ sáng... Cho dù Kỷ Sầm An tối qua không tìm được chỗ nghỉ, những đã lâu như thế, không đến mức lang thang ngoài đường.
Ngay cả khi một trong các thiết bị bị hết pin, người này cũng phải có thứ khác trong tay để thay thế, báo an toàn cũng đâu có tốn công sức lắm, chỉ là động mấy cái ngón tay thôi, Kỷ Sầm An vẫn có thể làm được.
Hiện tại vẫn không có tin tức gì, chỉ có một khả năng.
Nam Ca mím môi, gần như tạo thành một đường thẳng, sắc môi không còn giọt máu.
Triệu Khải Hoành gõ cửa hai lần, chiều nay ở công ty có một cuộc họp quan trọng, Nam Ca phải tham dự, không thể trì hoãn, phải hối sếp mau đến để chủ trì.
"Nam tổng." Triệu Khải Hoành lên tiếng, gọi vài lần.
Nam Ca không trả lời, chỉ mí mắt cụp xuống.
Triệu Khải Hoành cố gắng nhắc nhở: "Cung tổng có gọi điện thoại đến, nói có việc rất quan trọng, nhất định phải đến, thiếu cô không được... giờ tôi chuẩn bị xe nhé?"
Nam Ca, người luôn coi công việc là ưu tiên hàng đầu của mình lúc này lại không trả lời, giống như không hề nghe thấy, đôi môi đỏ mấp máy, một lúc sau cô mới nói: "Đặt cho tôi chuyến bay đến Thuỵ Sĩ trong hôm nay, giờ bay không được qua rạng sáng."
Triệu Khải Hoành sửng sốt, không biết cụ thể nội tình, nhưng đại khái có thể cảm giác được có gì đó không ổn, biết rõ đã xảy ra chuyện lớn. Ông do dự một lúc, suy nghĩ nên lấy lý do gì giải thích cho Cung tổng, vẫn căng da đầu nói: "Cuộc họp sẽ sắp xếp thế nào, chuyện thông báo cho Cung tổng ai sẽ xử lý?"
Nam Ca chỉ nói: "Ông đi đặt vé đi, tôi sẽ nói chuyện với anh ta."
Nhìn thấy cô mất lý trí, Triệu Khải Hoành rơi vào tình thế khó xử.
Nam Ca làm sao có thể rời khỏi thành phố Z vào lúc này được, hiện tại cô là người duy nhất chịu trách nhiệm cho công ty Ngải Thêm, nếu cô rời đi, bên này sẽ không có ai có thể gánh vác, chắc chắn sẽ bị đánh bại hoàn toàn trong thời gian ngắn.
Đám người Bùi Thiệu Dương đều đang âm thầm theo dõi, chờ đợi thời cơ thích hợp để đánh bại bên này, không ai trong số họ là người tốt cả, nếu để Cung tổng và những người khác trấn thủ, chưa chắc đã ngăn cản được.
Đáng tiếc Nam Ca không quan tâm đến chuyện này nữa, cô thu dọn đống bừa bộn trên bàn, bình tĩnh nói: "Cố gắng hoàn thành mọi việc trước năm giờ, nếu ông không làm được thì đổi người khác làm."
Triệu Khải Hoành giật mình, gương mặt u sầu.
Nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời của sếp, Triệu Khải Hoành gật đầu nói: "Vâng, tôi đi ngay."
Nói xong ông lập tức làm theo sự chỉ dẫn của Nam Ca.
Còn 2 tiếng nữa mới đến 5 giờ, ngoại trừ thời gian ra sân bay, ít nhất còn có 1 tiếng nữa.
Gánh nặng của công ty không thể vứt bỏ mà chỉ có thể chuyển giao cho người khác.
Nam Ca vẫn còn tỉnh táo nên nhân cơ hội quay lại công ty, có mặt tại cuộc họp rồi gọi Cung tổng đến văn phòng để bàn bạc chi tiết, đồng thời gọi một số nhân viên quan trọng khác đến, giao cho họ kế hoạch của một tuần tới.
Khá vội vàng kích động, không còn bình tĩnh như mấy ngày trước nữa.
Toàn bộ kế hoạch đột nhiên bị phá vỡ, những người này cơ bản không thể chống đỡ nổi, vô dụng.
Chuyện rời đi của cô là điều tồi tệ nhất bây giờ, bất chấp hậu quả.
Không chỉ Cung tổng phản đối, một số nhân viên quan trọng khác cũng kiên quyết phản đối.
Thế nhưng Nam Ca không phải xin lời khuyên mà đưa ra quyết đinh, bàn giao việc rõ ràng, hoàn thành trách nhiệm của mình rồi kiên quyết quyết định rời công ty.
Cung tổng vẫn chưa thể bình tĩnh nhưng hiểu được nguy cơ nên đã đuổi theo thuyết phục hết lần này đến lần khác.
Hành vi hiện tại của Nam Ca căn bản không phải là chuyện cô có thể làm được, quá bốc đồng và quá trẻ con. Phải biết thương trường như chiến trường, nào có lý do gì mà phải bỏ vũ khí giữa chừng, cho dù có đầu hàng vô điều kiện thì đám người bên kia chưa chắc gì đã "ưu đãi tù nhân". Hai bên đã đi đến nước này, khó mà hoà giải được, đương nhiên sẽ có một bên bị lột da.
Người chống đỡ Ngải Thêm không chỉ có Nam Ca, cũng không phải chỉ có ban điều hành hay nhà đầu tư, thật ra còn có một đống nhân viên nghiên cứu phát triển, cùng với nhân viên ở nhiều vị trí khác.
Trận đánh lần này vừa phát động, đã liên luỵ quá nhiều người cũng như lợi ích. Thậm chí đến những công ty đang hợp tác với Ngải Thêm, cùng với nhân viên bên các công ty đó.
Nam Ca phải cân nhắc đến những việc này, cần phải cân nhắc.
Cô không phải chỉ đơn giản là người đứng đầu, chuyện cần đối mặt rất nhiều, đâu phải chỉ đơn giản đi chơi vài ngày, ý nghĩa là khác nhau.
Cung tổng không chịu để Nam Ca đi và ngăn cản cô lên xe.
Nam Ca lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Cung tổng không nghe.
Nhưng hình như không có tác dụng, Nam Ca không chấp nhận thủ đoạn này, một khi đã quyết định, sẽ không quay đầu lại.
Chiếc xe lái đi, đi về ngôi nhà ban đầu.
Triệu Khải Hoành đã chuẩn bị xong mọi thứ theo lệnh của Nam Ca, bao gồm cả hành lý của Nam Ca và những vật dụng khác.
Người lái xe đưa Nam Ca ra sân bay cũng chính là Triệu Khải Hoành.
Lúc này, Thiệu Dư Bạch lại đến, không thông báo một tiếng nào đã xông vào.
Giống như đã nhận được tin tức, lập tức chạy đến chặn đường, làm kẻ phiền cản đường.
Thiệu Dư Bạch cũng biết một chút về những gì đang xảy ra ở Thụy Sĩ, biết rằng Kỷ Sầm An đã mất liên lạc - người này cũng đang giữ liên lạc với Kỷ Sầm An, phát hiện không thể nào trễ hơn Nam Ca được.
Nhưng hiển nhiên Thiệu Dư Bạch miễn cưỡng khống chế được chính mình, sẽ không làm loạn lên, biết rõ vào thời điểm quan trọng này nên làm gì, không nên làm gì.
hắn biết rất rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm vào thời khắc mấu chốt này.
Triệu Khải Hoàng cho người vào, tự mình đưa ra quyết định mà không có sự đồng ý của Nam Ca.
Nâng chiếc vali trên sàn, nhấc đôi chân dài bước qua cửa, Thiệu Dư Bạch vẻ mặt âm trầm đứng trước mặt cô, ngăn cản Nam Ca.
Nam Ca thờ ơ nói: "Ra ngoài, ra khỏi đây."
Thiệu Dư Bạch mắt điếc tai ngơ, có cảm giác tồn tại mạnh mẽ, không chịu được cái nết ra vẻ thanh cao của người này, liền nói thẳng: "Hôm nay cô đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này, dừng lại đi."
Không muốn dây dưa với người này, Nam Ca mất bình tĩnh mất kiên nhẫn, cũng mất đi vẻ khí chất ôn nhu, lạnh mặt, mở miệng nói: "Cút, đừng cản đường thôi."
Thiệu Dư Bạch không phải là người dễ chọc, không phải muốn tới đây để bị mặt nặng mày nhẹ, giọng điệu rất hung hãn, nghiến răng nghiến lợi nói ra những điều khó nghe: "Cô tưởng đâu tôi muốn đến đây lắm à, nếu không phải đã đồng ý với An An... Ai thèm đến xem cái mặt u ám của cô hả."
Nghe được tên Kỷ Sầm An, Nam Ca quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn sang: "Em ấy tìm cô?"
Thiệu Dư Bạch nói: "Không có."
Nam Ca rất thô lỗ: "Vậy thì đừng chặn ở đây."
Thiệu Dư Bạch kiên trì nói: "Em ấy biết cô sẽ như thế, cho nên trước khi đi đã đến tìm tôi."
Nam Ca cố chấp, không nói hai lời đã muốn đuổi người đi.
Không có thời gian để nói chuyện với Thiệu Dư Bạch, cũng như dây dưa.
Nhưng Thiệu Dư Bạch khó đối phó, bản thân là một tên vô lại, nhưng lại nghe lời Kỷ Sầm An mà đến đây, đã đến rồi sẽ không dễ cho người này đi.
Huống chi, cô lại thích làm cho Nam Ca nghẹn, chống đối người này mới làm cô thoải mái.
"Bây giờ cô đi chỉ thêm phiền phức, có được cái tác dụng mẹ gì đâu." Thiệu Dư Bạch độc miệng nói, "Giờ bên đó cũng đủ loạn rồi, đừng có thêm vật cản là cô vào trong đó nữa, nên thức thời mà chờ đợi đi."
Nam Ca đã không còn bình tĩnh nữa, nhất là sau một chuyến đi ra ngoài, mái tóc gọn gàng trước đó của cô rối tung lên, vài sợi tóc đen từ trên trán rơi xuống, yếu ớt rũ xuống một bên khuôn mặt, làm nổi bật khuôn mặt hoảng hốt của cô. Đôi mắt cô mờ đi, không còn tinh tường như thường lệ, không còn khả năng phân biệt tốt xấu, từ nãy đến giờ vẫn là cái thái độ đó.
Thiệu Dư Bạch nói: "Trước khi em ấy đi, đã thoả thuận xong, em ấy đi Thuỵ Sĩ, cô chịu trách nhiệm bên này, tôi muốn nhắc cô nhớ rõ thoả thuận của hai người, biết rõ bản thân phải nên làm gì."
Nam Ca nhìn cô ấy, lần đầu tiên mất bình tĩnh, gần như nói: "Cô không có tư cách can thiệp, không đến lượt cô can thiệp."
Thiệu Dư Bạch không mất bình tĩnh, tiếp tục nói: "Tôi đã nói rồi, tôi nói lại lần nữa, là em ấy bảo tôi tới, chứ tôi rảnh quá hay sao mà can thiệp vào."
Nam Ca: "Vậy thì không cần lo nữa."
"Tôi với cô có thoả thuận mẹ gì đâu, cô nói gì kệ cô." Thiệu Dư Bạch trả lời, rõ ràng nói rõ ràng từng chữ với Nam Ca, "Tôi chỉ nghe lời em ấy, không để cô có chuyện."
Biết đây là cố tình trì hoãn chuyến bay của mình, Nam Ca không lãng phí sức tranh cãi mà muốn lấy lại hành lý.
Thiệu Dư Bạch dùng chân đá cái vali ra xa.
Bang - chiếc vali ngã thẳng xuống đất.
"Sao, giờ thì biết sốt ruột rồi hả, đến đó thì được cái gì, có thể cứu em ấy ra không?" Thiệu Dư Bạch đổ thêm dầu vào lửa, lời nói vừa khắc nghiệt vừa thực tế, lại trần trụi đến ghê tởm, "Lo lắng lắm à, nếu lo lắng thì sao ngay từ đầu không cản lại, còn đồng ý để em ấy đi? Không phải cô ghê gớm lắm sao, mới có chút chuyện thôi đã mất kiên nhẫn, cô như thế này thật khó hiểu, nếu cô thực sự quan tâm tới em ấy thì đã không sẵn lòng để em ấy rời đi, giờ ở đây vờ vịt cái gì, làm thế này cho ai coi, em ấy cũng có nhìn thấy đâu."
Nam Ca chết lặng, không để ý tới lời chế giễu của người này, chỉ cúi người kéo vali lên, cứng đầu cố chấp.
Thiệu Dư Bạch không chịu để cô ấy đạt được ý muốn của cô ấy, lại đá cái vali ngã tiếp: "Cả đội của em ấy còn nằm trong tay cô đó, trước khi đi đã giao hết lại cho cô, cô định cứ mặc kệ thế à, bỏ hết những gì em ấy quan tâm, mặc kệ hết sao."
Đẩy người cản đường ra, Nam Ca cũng không ngẩng đầu lên: "Không cần kích thích tôi, tiết kiệm sức lực đi."
Thiệu Dư Bạch nhếch lên khóe miệng, hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: "Bớt tự luyến đi, kích thích cô á... cô chưa đủ tư cách."
Nam Ca: "Tôi phải đi qua đó."
"Qua đó thể hiện tình cảm sâu sắc của cô à?" Thiệu Dư Bạch không khỏi khiêu khích, "Đi qua đó là thể hiện cô yêu em ấy bao nhiêu sao, không có em ấy là không được, vội vàng chạy qua tuẫn tình à?"
*Tuẫn tình: chỉ người phụ nữ tình nguyện chết theo chồng để giữ trọn lòng chung thuỷ.
"Có phải cô quên rồi không." Thiệu Dư Bạch ngạo mạn nói, gần như khiêu khích: "Tôi đồng ý giao em ấy cho cô khi nào?"
Nam Ca đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thiệu Dư Bạch.
Thiệu Dư Bạch thẳng thắn nói: "Tôi chưa từng đồng ý, em ấy cũng chẳng phải của cô. Ít ra bây giờ còn chưa phải."
"..."
Thiệu Dư Bạch: "Đợi em ấy quay lại đi, xem thử rốt cuộc em ấy thuộc về ai, không có gì là không thể nhé."
Nam Ca thực sự đã bị chọc giận, đi đến gần, túm cổ áo Thiệu Dư Bạch, đôi mắt hơi đỏ lên, có chút mất tự chủ, cô trầm giọng nói: "Em ấy không thuộc về cô, đời này cô đừng có mơ mộng hão huyền...."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro