Chương 114

Sự trống trải vô biên xa xăm, tương phản với màu xanh đen dày đặc trên đỉnh núi.

Nửa sau của đêm thật khó khăn, không thể tìm ra phương hướng của mình.

Tổng cộng có hai xe cứu thương tới.

Kỷ Thiên Minh bị áp giải lên trên một trong hai chiếc xe, dưới sự canh chừng của cảnh sát mà đến bệnh viện.

Chiếc xe cứu thương cuối cùng rời đi muộn khoảng mười phút. Một nhóm bác sĩ và y tá đưa Kỷ Sầm An lên cán cứu thương rồi đưa lên xe, ở trên xe vẫn không ngừng cấp cứu, họ cố gắng hết sức để duy trì sự ổn định của bệnh nhân trên đường đi, chỉ sợ có chút sơ ý sẽ khiến việc cấp cứu sẽ khó khăn hơn.

Hiện trường vụ án đã được cảnh sát Thụy Sĩ tiếp quản hoàn toàn, những việc sau đó được giao cho chính quyền địa phương và các cơ quan liên quan.

Tất cả những người liên quan đều bị đưa đi và đưa đến đồn cảnh sát.

Nam Ca cũng đến bệnh viện, được cảnh sát hộ tống đến đó.

Tiết tổng cũng đi cùng.

Bệnh viện gần nhất cách nhà kho nông trại không xa, nhưng cũng không ngắn, đi đến đó ước chừng nửa giờ.

Về cơ bản, ngay khi đến cổng bệnh viện, các chuyên gia đã đợi sẵn ở đó, nhận được bệnh nhân lập tức đưa vào phòng phẫu thuật.

Một cánh cửa ngăn cách căn phòng, để những người không liên quan ở bên ngoài.

Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn 10 tiếng.

So với ông Tôn còn phức tạp hơn nhiều, khó khăn hơn nhiều.

Có quá nhiều vết thương lớn nhỏ, còn có một viên đạn sau lưng, không bác sĩ nào có thể đảm bảo kết quả sau phẫu thuật.

Nam Ca ở bên ngoài phòng phẫu thuật, không đi đâu, thậm chí không rời một bước.

Các nhân viên cảnh sát đi cùng đã đưa ra một số lời giải thích và đưa ra một số chỉ dẫn. Cô nhìn về phía cửa, khuôn mặt xinh đẹp từ lâu đã trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt trống rỗng, mấy lần mất tập trung.

Nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, viên cảnh sát bất lực lắc đầu, không thể giúp được gì.

Đêm nay có rất nhiều việc xảy ra, cực kỳ bận rộn.

Các trường hợp khẩn cấp thường xuyên xảy ra bên ngoài bệnh viện, tại bệnh viện tâm thần phía bên kia, cảnh sát cũng đang xử lý hiện trường vụ nổ súng, dọn dẹp đống lộn xộn và tiến hành các hoạt động cứu hộ.

Dựa theo hành động quyết liệt của hai cha con nhà Kỷ, có một số thế lực bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ, không còn mạnh nữ.

Đều là Kỷ Thiên Minh lỗi, phiền toái lớn.

Nam Ca không rảnh để quan tâm đến mấy chuyện đó, cũng không muốn biết làm gì.

Kỷ Sầm An nằm trong phòng phẫu thuật, tim đã ngừng đập một lần, ở nhiều trạng thái khác nhau và cận kề cái chết.

Ngọn đèn trắng sáng không bóng, chiếu sáng đều đặn phía trên.

Ở nước ngoài không bằng ở Trung Quốc được, có rất nhiều hạn chế.

Nam Ca nhất quyết ở lại bệnh viện, không chịu rời đi, Tiết tổng đã giúp đỡ lo liệu những chuyện khác.

Ở Trung Quốc, tại thành phố Z lẫn thành phố C đều liên lạc với bên này để hỏi thăm tình hình.

Cũng do Tiết tổng tiếp nhận xử lý, đem tình huống bên này kể lại cho bên đó biết.

Trong điện thoại di động của cô liên tục có những cuộc gọi và tin nhắn, Nam Ca phớt lờ và đặt sang một bên, không có tâm trạng xử lý. Cô giống như một khối đá rắn chắc, đầu cúi thấp, thân hình hơi cong, lưng không thể thẳng, dựa vào tường bất động.

Bệnh viện này có quy mô trung bình, không có nhiều bệnh nhân và nhân viên, ban đêm khắp nơi đều vắng vẻ, sự tồn tại của Nam Ca thật đặc biệt và bắt mắt.

Tiết tổng không khuyên được cô rời đi mấy tiếng, nên để cô đứng ở bên ngoài một mình, còn ông ấy thì phối hợp với cảnh sát Thuỵ Sĩ làm việc.

Cho đến khi cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, Nam Ca vẫn giữ nguyên tư thế, cố chấp đứng yên ở đó.

Tâm trạng sa sút, cả người uể oải, mệt mỏi.

Nếu không phải mí mắt thỉnh thoảng cử động, cô thật sự không giống người sống chút nào, chẳng khác gì Kỷ Sầm An nằm trong phòng phẫu thuật.

Nhận thấy người phụ nữ này có điều gì đó không ổn, vì lo lắng, một y tá đã tiến tới hỏi thăm, muốn đuổi cô đi.

Y tá sợ nếu có trường hợp khẩn cấp hoặc vấn đề khác, việc ở lại đây sẽ gây ra hỗn loạn, lỡ đâu cô sẽ làm ra những hành động quá kích.

Dù sao trông cô cũng khiến người khác giật mình, mất đi linh hồn, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả người đang nằm trong phòng phẫu thuật.

Hơn nữa, Nam Ca không phải là họ hàng của Kỷ Sầm An, dù sao giữa hai người cũng không có quan hệ trên pháp luật nên cô không thích hợp ở lại.

Cô y tá có thái độ cứng rắn, nhiều lần thuyết phục cô rời đi.

Đôi môi Nam Ca mím lại, đôi mắt khép hờ, một lúc lâu sau cô mới thì thầm đáp lại: "Sie ist meine Frau."

* Sie ist meine Frau: Cô ấy là vợ tôi.

Cô y tá sửng sốt, nhìn cô thật sâu.

Nam Ca lặp lại lần nữa, vẫn bằng tiếng Đức.

Gióng nói khàn khàn, tiếng được tiếng mất.

Có vẻ như cuối cùng cô đã thoát khỏi trạng thái vô hồn, cố gắng hết sức để nói ra câu này.

Sau một hồi khuyên nhủ, y ta đã nhượng bộ, để cô ở đó.

Đôi môi của Nam Ca khô khốc, mái tóc đen bù xù xõa xuống trán làm nổi bật khuôn mặt mềm mại của cô, ánh sáng phía trên đầu tạo ra một làn sương mù mờ ảo bao quanh cơ thể cô.

Ở cuối hành lang là bóng tối dày đặc, đè nặng lên trái tim.

Tiết tổng trở lại bệnh viện vào lúc 9 giờ, mang theo quần áo sạch đến. Ông ấy là người đáng tin cậy trong công việc, lo liệu mọi việc trong một chuyến đi, thậm chí còn báo cáo qua điện thoại với bà Vương. Anh ấy rất giữ chữ tín, lời đã hứa rồi sẽ không làm cho có, mỗi một việc đều xử lý ổn thoả.

Nhưng chỉ vậy thôi, sẽ không can thiệp nhiều hơn nữa.

Tiết tổng phân biệt rất rõ ràng, tự biết lúc nào nên dừng lại, đợi đến khi trong nước có tin tức, xác định hai bên đã lắng xuống, liền rút lui, không can thiệp vào nữa.

Quần áo là để Nam Ca thay, hình ảnh hiện tại của cô thực sự không dám khen, trên áo có một vết máu lớn như vậy, cần phải giặt sạch.

Trước khi đi, Tiết tổng còn thở dài, giải thích ngắn gọn, lúc nhìn thấy cô như vậy, biết người này không quan tâm đến quần áo, nhưng cũng không thêm phiền, thấy đủ rồi thì đi.

Một gói đồ đạc được đặt trên mặt đất, nằm dưới chân.

Nam Ca cụp mắt xuống nhìn về phía trước, đầu ngón tay co giật. Vết máu tối qua đã khô và bám vào ngón tay cô, vô cùng chói mắt.

Những cảnh sát đi cùng cô trong bệnh viện được luân chuyển, ban đêm là một nữ cảnh sát, ban ngày được thay thế bằng hai cảnh sát cơ bắp.

Cảnh sát nam nhận được chỉ đạo của cấp trên và rất quan tâm đến Nam Ca, thậm chí còn mua thêm phần ăn trưa cho cô. Nhưng này cũng lãng phí công sức, không có cách nào đưa cho cô được.

Hai cảnh sát nhìn nhau, trò chuyện, sau đó họ chú ý đến Nam Ca nhiều hơn, lo lắng có thể xảy ra chuyện gì đó.

Ca phẫu thuật kết thúc vào lúc 3 giờ chiều, viên đạn được lấy ra và những vết thương còn lại đã được xử lý.

Chỉ vì vết thương đã được kiểm soát, không có nghĩa là đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.

Kỷ Sầm An, người đang thở máy, được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật và đưa đến ICU để theo dõi.

*ICU: phòng chăm sóc đặt biệt.

Người này vẫn chưa tỉnh lại, vẫn đang hôn mê.

Bác sĩ bước ra thông báo tình hình hiện tại của bệnh nhân, tóm tắt tổng quát.

Tóm lại vẫn chưa chắc chắn, hiện tại mới chỉ là giai đoạn đầu tiên, chỉ thành công lấy viên đạn ra, tạm thời cứu được Kỷ Sầm An.

Nam Ca im lặng lắng nghe, cuối cùng đổi chỗ đứng chờ.

Kỷ Sầm An ở trên giường bệnh rất yếu ớt, không khác gì tối qua là bao, người này không còn chút sức lực nào, đối với mọi thứ của thế giới bên ngoài đều thờ ơ.

Các bác sĩ và y tá không cho người khác đến gần bệnh nhân, ai cũng không được, chỉ kéo băng ca đi ngang qua, không cho cơ hội nhìn thêm lần nữa.

Nam Ca thậm chí không thể nhìn thấy mặt Kỷ Sầm An, thân phận của cô không được vào ICU.

Mãi đến tận đêm khuya, trong nước mới có tin tức khác - Thiệu Dư Bạch vội chạy tới, sau khi biết bên này xảy ra chuyện, vứt bỏ công việc sang một bên, lập tức thuê máy bay, bay đến Thuỵ Sĩ.

Khi đụng mặt, nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của Nam Ca, Thiệu Dư Bạch khựng lại.

Nhận ra có người quen đến, Nam Ca vẫn không ngẩng đầu lên, đứng đó vẻ mặt u ám.

Càng đến gần, Thiệu Dư Bạch tỏ vẻ không vui, trầm giọng hỏi: "Em ấy thế nào rồi?"

Nam Ca không trả lời, coi như không nghe thấy.

Ở nơi công cộng không nên phát hoả, cảnh sát cũng có mặt, Thiệu Ngọc Bạch đè nén khó chịu, thấp giọng nói, dùng một giọng chỉ có hai bên nghe rõ hỏi: "Không phải cô đã nói sẽ đưa em ấy về sao, đây là cách của cô à, đưa người đi vào bệnh viện hả?"

Nam Ca không có biện hộ, một lúc sau cô mới đưa mắt nhìn tình địch trước mặt.

Thiệu Dư Bạch tức giận đến muốn tóc gáy muốn dựng lên, Trong lòng tràn đầy tức giận.

"Trước khi cô rời đi, đã đồng ý thế nào, đùa tôi có phải không...."

Nam Ca không phản ứng, không nói gì.

Thiệu Dư Bạch tức giận đến muốn đánh nhau, không cách nào khống chế được tính xấu của mình, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, cố gắng hết sức đè nén cơn tức giận, không làm loạn bên ngoài.

"Nếu em ấy có chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho cô." Thiệu Dư Bạch nghiến răng nghiến lợi, hồi lâu mới thốt ra một câu.

Không quan tâm đến cơn thịnh nộ của Thiệu Dư Bạch, Nam Ca mím môi, môi hơi mấp máy.

Muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể.

Không quan tâm đến cảm xúc của Nam Ca như thế nào, Thiệu Dư Bạch dùng giọng điệu gay gắt nói: "Đây là lần thứ hai tôi giao em ấy cho cô... dù là mấy năm trước hay bây giờ, chẳng có lần nào cô làm tốt hết."

Ánh mắt ảm đạm đi nhiều, Nam Ca không phản bác.

Thức cả một đêm, mệt mỏi kéo đến, khiến trước mắt cô lờ đờ, trông thấy suy sụp.

Chán ghét bộ dạng của cô, Thiệu Dư Bạch siết chặt tay, nhìn chằm chằm cô hai giây.

Nam Ca nhíu mày, chỉ ừ nhẹ một tiếng.

Không nói ra được câu nào khác, chỉ một từ.

Dường như áp lực có chút khắc nghiệt, giọng ừ cũng có chút thay đổi.

Có chút run run trong đó, với độ sâu phức tạp khó làm rõ.

Thiệu Dư Bạch hết cách, đứng đó nhìn nửa phút, sau đó đột nhiên quay mặt đi, miễn cưỡng bỏ cuộc, tạm thời không nhắc đến.

Nhưng không phải vì đồng cảm với cô mà là vì Kỷ Sầm An hôn mê chưa tỉnh dậy.

Bệnh viện không phải là nơi tranh chấp, có tức giận có bất bình cũng không thể giải quyết ở chỗ này.

Hiện tại không thích hợp, không phải lúc.

"Sẽ không có lần thứ ba." Thiệu Dư Bạch nói.

Nam Ca đứng yên và chậm rãi nói, "... xin lỗi."

Có thêm một người đứng canh, thì tình hình bệnh cũng không thể chuyển biến, không có gì thay đổi.

Nằm trên giường bệnh Kỷ Sầm An không cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, thậm chí còn không nhận thức được Thiệu Dư Bạch đã đến.

Từ chiều đến tối, bác sĩ liên tục vào phòng ICU nhiều lần, tình trạng của Kỷ Sầm An không mấy khả quan, liên tục tới lui.

Thuật ngữ chuyên môn liên quan đến tình trạng bệnh nhân quá khó hiểu, họ không thể can thiệp mà chỉ có thể chờ đợi.

Thiệu Dư Bạch đứng ngồi không yên, sự lo lắng thể hiện qua hành động của cô. Thiệu Ngọc Bạch đi tới đi lui, thỉnh thoảng có chút cáu kỉnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lo lắng nếu bác sĩ và y tá không cứu được thì sẽ xong đời.

Trong khi đó, Nam Ca không hề cử động mà có vẻ bình tĩnh hơn.

Nhìn thấy bác sĩ lại bước vào phòng ICU, Thiệu Dư Bạch chửi thầm một câu, tức giận vô cớ, nghiêng đầu muốn kiếm chuyện với Nam Ca.

Vừa xoay người sang, phát hiện đối phương ngây ngốc ở chỗ đó, không khá hơn là bao, Thiệu Dư Bạch vẫn nhịn xuống.

Đôi mắt của Nam Ca đỏ hoe, cong eo, hai tay đặt lên chân để đỡ, tấm lưng thẳng không biết đã cong lại từ lúc nào.

Cơ thể như kéo căng ra, giống như nếu thấp xuống chút nữa sẽ bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.

Sàn nhà nhẵn bóng phản chiếu dáng người cao gầy của cô, tạo thành một cái bóng không rõ ràng trên mặt đất.

Hành lang dài bệnh viện vắng lặng, có người qua lại.

Chỉ có Nam Ca đang ngồi.

Cô đơn lẻ bóng, không thể hòa nhập vào thực tại này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro