Chương 118

Ánh đèn phía trên sáng rực, chiếu sáng khắp nơi.

Một câu ngắn gọn nhẹ nhàng không mấy cảm xúc, giọng điệu nhàn nhạt, nghe rất bình thường, nhưng sức nặng của đó không bình thường, rất khác so với bình thường.

Nam Ca đứng đó, quay lưng về phía có ánh sáng. Lúc nói chuyện, Nam Ca không nhìn Kỷ Sầm An, kiềm nén cảm xúc.

Một sợi tóc mềm mại ở tai rơi xuống khi cô cúi đầu, phần đuôi hơi cong, tôn lên đường nét mềm mại trên khuôn mặt cô.

Kỷ Sầm An trầm ngâm một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Sẽ không có chuyện đó."

Nam Ca nói: "Xém chút nữa đã thế rồi."

"Sẽ không có lần sau." Kỷ Sầm An hứa hẹn, như có như không chạm vào tay Nam Ca, an ủi: "Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, kết thúc rồi." ."

"Vẫn chưa kết thúc, về nước còn xử lý tình huống ở đó." Nam Ca nhẹ giọng nói, không tin người này.

Kỷ Sầm An an ủi: "Vậy cũng không bao lâu mà, sẽ kết thúc sớm thôi."

Nam Ca: "Không có dễ thế."

Kỷ Sầm An: "Nhưng mà cũng từ từ xong hết, sau này không thiếu thời gian."

Coi như đồng ý với lời này, nhưng Nam Ca không nói ra, đôi mày cau lại giờ mới giãn ra được chút.

Kỷ Sầm An tiếp tục nói, "Đợi mọi chuyện giải quyết xong, chuyện nhà em cũng xử lý xong hết.... Cả đám người Kỷ Vân Kinh nữa, lúc đó em có thể ở lại."

Nam Ca ngước đôi mắt dài lên: "Ừ."

"Sau này em sẽ ở lại thành phố Z."

"......Ừm."

Kỷ Sầm An nhấn mạnh: "Với chị."

Đầu ngón tay của Nam Ca cứng lại.

Kỷ Sầm An chân thành hỏi: "Được không?"

Trong lời nói còn có ẩn ý khác, ở lại không chỉ có một ý, còn có trưng cầu cái khác.

Nam Ca biết rõ nhưng không trả lời ngay, một lúc sau mới nói: "Tùy em."

Với thái độ rất ngay thẳng, Kỷ Sầm An kéo cánh tay Nam Ca. Lực rất nhẹ, vẫn nắm đầu ngón tay của Nam Ca mà xoa nắn.

Này coi như là láy lòng trá hình, có chút dính dính.

Dù sao cũng nói không lại, Nam Ca cũng không nói nhiều câu nặng lời, chỉ vậy thôi.

Kỷ Sầm An thì thầm: "Đừng lo lắng."

Nam Ca nói: "Không có."

"Là em không tốt...." Kỷ Sầm An nói, biết bản thân làm sai.

Cũng không nhất thiết bắt đối phương nhận sai hay làm giá, Nam Ca mím môi, nhìn thấy Kỷ Sầm An vừa mới thay thuốc, còn chưa mặc áo cho đàng hoàng, cổ áo gần như để mở rộng, thế là tự nhiên mà chỉnh lại giúp, khép hai cổ áo lại, chậm rãi cài lại những nút còn hở.

"Nằm xuống, đừng ngồi lâu, cẩn thận vết thương hở ra." Nam Ca nhắc nhở, ấn vai Kỷ Sầm An.

"Vết thương sẽ sớm kết vảy rồi, không sao đâu." Kỷ Sầm An nói thế nhưng vẫn nghe lời, người ta nói sao thì làm thế.

"Nằm vài phút rồi ngồi dậy." Nam Ca nói, rồi kéo chăn lên đắp, để người này nghỉ ngơi một lát.

Kỷ Sầm An đáp: "Biết rồi."

Không nói nhiều, Nam Ca đi lấy một ly nước khác với thêm mấy viên thuốc cần uống.

Đến giờ uống thuốc, lát nữa còn phải kiểm tra, không được trì hoãn.

Kỷ Sầm An nhận lấy ly nước, ngửa đầu cho thuốc vào miệng, nuốt một cái rồi mới uống nước.

Đã quen với việc được "cho ăn" như thế này, cho gì cũng ăn.

Sau khi nói xong, Nam Ca dường như đã đè nén cảm xúc trước đó của mình, nhìn giường bệnh và nghiêm túc trả lời những câu hỏi trước đó.

"Không khó coi, cũng được." Nam Ca đáp từng câu, giọng điệu bình tĩnh, "Có thể che lại bằng hình xăm."

Sau đó dừng lại hai giây, lại nói thêm: "Không làm cũng không sao, cũng không có gì."

Nó chỉ là một vết sẹo, có thì có, không phải bận tâm.

Tài năng là thật, da thịt không quan trọng.

Kỷ Sầm An nói: "Xăm một hình giống như của chị đi."

Nam Ca thản nhiên trả lời: "Tính sau đi."

Được chuyển về phòng bệnh thường đồng nghĩa là không bao lâu sẽ được xuất viện.

Các biện pháp điều trị tương ứng cực kỳ hiệu quả, đội ngũ y tế được mời đến chuyên môn rất cao, một nhóm người vây quanh Kỷ Sầm An từ sáng đến tối, cùng nhau chữa khỏi các loại vấn đề khác nhau của cô.

Máu bầm trong não không phải là vấn đề lớn, so với lúc trước thì cái này cũng không khó giải quyết. Với tình trạng thể chất hiện tại của Kỷ Sầm An, đội ngũ y tế đã không thực hiện các biện pháp quá mạo hiểm và chuẩn bị sử dụng các phương pháp nhẹ nhàng hơn, từng bước mà làm.

Dù sao Kỷ Sầm An cũng không sao, việc chữa trị có thể tiến hành từ từ, không vội vàng.

Nhập viện hơn nửa tháng, tình hình ở Trung Quốc cơ bản đã lắng xuống, một số tin đồn dần dần xuất hiện.

Đám người phạm pháp ở thành phố Z và thành phố C đều bị bắt, bị quét sạch từ trên xuống dưới, thậm chí không có một con cá nào thoát khỏi lưới.

Những chủ các công ty lớn nhỏ từng bị nhà họ Kỷ lừa cũng đang chờ, chờ ở trên đưa ra câu trả lời thoả đáng.

Thụy Sĩ hiện đang điều tra những tài sản bất hợp pháp của nhà họ Kỷ, cũng như làm rõ một số mối quan hệ đằng sau chuỗi lợi ích này.

Hai nước sẽ đàm phán và giải quyết chuyện này như thế nào là chuyện sau đó. Nhưng điều chắc chắn duy nhất là tài sản dòng tiền đứng tên Kỷ Vân Kinh nhất định sẽ được thanh lý, một phần sẽ được trả lại cho người bị hại. Chỉ là quá trình này rất phức tạp và không thể hoàn thành trong một hoặc hai ngày.

Kỷ Sầm An có lần liên lạc với nhà họ Tôn, cô con gái nhà họ Tôn từ bên kia đại dương gọi điện cho cô để bày tỏ sự quan tâm.

Cô Tôn đã thẳng thắn và giải thích rõ ràng ba điều qua điện thoại:

Thứ nhất, Tôn Minh Thiên còn bị liệt, đoán chừng sẽ như vậy cả đời, từ nay về sau, nhà họ Tôn sẽ được bà Vương và con cái tiếp quản;

Thứ hai, nghe nói ở bên Thuỵ Sĩ gửi không ít bằng chứng về Trung Quốc, là từ chỗ Trình Ngọc Châu tìm được, dự kiến Trình Ngọc Châu và Kỷ Thiên Minh sẽ sớm bị dẫn độ về Trung Quốc;

Thứ ba là phía nhà họ Nam...

Mỗi gia đình đều có kinh riêng khó đọc, kinh này của nhà họ Nam lại càng khó đọc hơn.

Sau khi Nam Ca rời đi, đám người Bùi Thiệu Dương sụp đổ, tình thế lại lật ngược, ba Nam và Nam Du Ân mấy lần náo loạn muốn tìm gặp Nam Ca, yêu cần Nam Ca về gấp. Hai cha con vẫn không biết Nam Ca đóng vai trò gì trong vụ việc này, cho rằng cô vẫn đang sức đầu mẻ trán xử lý nguy cơ ban đầu, nhìn thấy nhóm Bùi Thiệu Dương rơi vào thế yếu, ba Nam và Nam Du Ân liền đánh chủ ý lên Ngải Thêm, bề nổi thì nói là chia sẻ khó khăn với Nam Ca, nhưng bề chìm thì muốn khuyên con gái từ bỏ công ty Ngải Thêm, muốn sau này Nam Ca đừng đi làm ăn nữa, giao công ty cho nhà đầu tư khác, nhận cổ tức là đủ, sau này có thể về với gia đình và toàn thời gian làm thiết kế.

Tóm lại mấy lời nói ngoài miệng, đều là vì muốn tốt Nam Ca.

Nhưng thực tế thì thương nhớ miếng đất béo bở Ngải Thêm, biết chí hướng Nam Ca không ở đây, cũng không phải người trong ngành, cho nên thay Nam Ca ra quyết định.

Nói thẳng ra thì sợ sau này lỡ có xảy ra chuyện gì thì không có tiền mà xài, không tin tưởng một người phụ nữ như Nam Ca có thể làm tốt sự nghiệp, không muốn trải qua chuyện như lần trước.

Ba Nam khá "có tâm", đưa ra lựa chọn thứ hai cho Nam Ca, không nhất thiết ép cô rời khỏi khỏi công ty.

Lựa chọn thứ hai đơn giản hơn, đó là để những người trong gia đình vào làm, ví dụ như Nam Du Ân vào Ngải Thêm, giúp Nam Ca cùng nhau quản.

Cả gia đình đều có khả năng trở thành quái vật, thêm một người càng khiến người ta không bớt lo.

Ba Nam và Nam Du Ân thực sự không có đầu óc, bàn tính như đúng rồi, cũng không biết ở đâu ra có tự tin đến thế, dám nghĩ ra mấy chuyện của kẻ não tàn.

Bọn họ từ đầu đến cuối cũng biết rõ bản thân đang nằm ở đâu, không biết ai mới là người làm chủ, quả bóng trên cổ còn chưa phát triển hoàn toàn.

---Nam Ca đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.

Không tranh cãi chi cho mệt, thay vì phí lời thì lấy hành động để chứng thực.

Triệu Khải Hoành thay mặt sếp đứng ra, lấy lại tất cả những tài sản thuộc về Nam Ca, xe, nhà và các tài sản khác....  Bất cứ thứ gì đứng tên Nam Ca sẽ bị lấy đi.

Từ nay trở về sau, coi như đoạn tuyệt sạch sẽ, không quan tâm sống chết của nhà họ Nam, không ai có quyền lên tiếng.

Một khi tình cảm đã dứt sạch sẽ sẽ không quay lại được, công ơn nuôi dưỡng gì đó, cần trả thì vẫn phải trả, sẽ không thiếu nợ gia đình đó mãi.

Không biết nghe được lời đồn ở đâu, cô Tôn như biết rất rõ thực tế, nhưng không bình loạn chuyện nhà người khác, chỉ tiết lộ với Kỷ Sầm An vài chuyện.

Kỷ Sầm An căn bản không biết chuyện này, sau khi cúp điện thoại, coi như chẳng biết gì hết, vẫn giữ nguyên như vậy.

Nam Ca đi xuống lầu, khi quay lại cũng không thấy có gì bất thường.

Điện thoại trên bàn reo hai lần, Nam Ca không bắt máy, đầu tiên là cầm điện thoại lên rồi nhấn nút tắt, sau đó bật chế độ im lặng, thoát ra màn hình chính rồi đặt điện thoại xuống.

Cả quá trình sắc mặt không thay đổi, giống như đang làm một chuyện rất bình thường.

Biết người gọi là ai, không cần nhìn cũng đoán được.

Chỉ có số của lão phu nhân vẫn gọi được, chỉ có lão phu nhân luôn ở giữa với vai trò là người hòa giải.

Giả vờ không hiểu, Kỷ Sầm An thản nhiên hỏi: "Là ai gọi thế?"

"Nhân viên công ty," Nam Ca bình tĩnh nói, "Không phải chuyện gì quan trọng lắm, lát gọi lại sau."

Kỷ Sầm An bình tĩnh gật đầu: "Tưởng đâu có chuyện chứ."

"Không phải." Nam Ca nói.

Cuộc gọi đó vẫn không được gọi lại, chiếc điện thoại đặt ở đó, cho đến khi Nam Ca nằm thiếp đi bên mép giường mà vẫn không động đến.

Nhìn một bên mặt Nam Ca, trên đó lộ rõ vẻ mệt mỏi, gương mặt tái nhợt, Kỷ Sầm An quan sát kỹ gương mặt đó, cuối cùng không nhịn được, muốn đưa tay vén mấy sợi tóc lộn xộn trên trán, vừa giơ tay lên lại thôi.

Không muốn lỡ tay đánh thức Nam Ca, nên để người này nghỉ ngơi một lúc.

Trong lúc này, y tá đến kiểm tra phòng bệnh, Kỷ Sầm An ra hiệu, y tá hiểu ý chỉ lấy đi thiết bị y tế mà không làm phiền họ.

Giấc ngủ này không dài nhưng cũng không ngắn.

Nam Ca áp lên một tay của Kỷ Sầm An, ngủ mà không có cảm giác gì.

Không nỡ rút tay ra, Kỷ Sầm An cứ để thế, cho đến khi Nam Ca mở mắt ra, tay cô đã tê dại, cứng ngắc.

"Nghỉ thêm lát nữa đi, còn sớm." Kỷ Sầm An dịu dàng nói, xoa xoa bả vai Nam Ca.

Nam Ca ngồi thẳng người, thấy bên ngoài trời đã khuya, mở mắt liền hỏi: "Bác sĩ có tới không?"

Kỷ Sầm An đáp: "Có tới."

Nhẹ nhàng nhíu mày, Nam Ca nói: "Vậy thì tốt."

"Lại đây," Kỷ Sầm An kéo cô, ôm cô vào lòng, ghé sát vào tai cô, giọng trầm thấp, "Nghỉ ngơi một lát."

Nam Ca lo lắng vết thương cho cô: "Đừng lộn xộn."

"Không phải chỗ này, không sao hết." Kỷ Sầm An kiên trì, nghiêng đầu dụi vào mặt Nam Ca.

Sợ làm cô đau, Nam Ca không dám cử động, để người này tiếp cận, để Kỷ Sầm An căn môi mình.

"Chị cũng ôm em đi, ôm em." Kỷ Sầm An vừa hôn vừa nói.

Nam Ca làm theo nhưng chỉ nắm lấy góc áo của Kỷ Sầm An, không chạm vào những bộ phận khác.

...

Cánh cửa vào phòng bệnh khép hờ, lộ ra một cái khe.

Lúc này không có người đi qua nơi này, cũng không có người nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Một nụ hôn kéo dài mãi không kết thúc.

......

Cánh cửa vào phòng bệnh đã đóng lại.

Nam Ca vẫn vòng tay qua cổ Kỷ Sầm An, quỳ gối xuống giường, nhưng không ấn xuống Kỷ Sầm An. Động tác cẩn thận.

Môi Kỷ Sầm An ghé vào bên tai cô, khẽ chạm, dụ dỗ, cưỡng ép: "Hôn lần nữa đi...."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro