Chương 12
Ở lối đi bên ngoài, một nhóm người lần lượt xuất hiện, đội hình đông đúc.
Dẫn đầu là Quách Tấn Vân với vẻ mặt phẫn nộ, gân xanh trên cổ nổi lên, nghiến răng nghiến lợi như thể rất tức giận. Bọn họ di chuyển quá chậm, sau khi rẽ ngoặc, hành lang đã trống không, nhìn không thấy bóng người, bọn họ cũng không tìm thấy Kỷ Sầm An đâu cả.
Quách Tấn Vân sắc mặt âm trầm, mặt còn đen hơn đáy nồi, trong tia mắt như có tia lửa cơ hồ muốn thiêu đốt cơ thể, toàn thân cuồng bạo như đạn dược, chỉ cần chạm nhẹ là có thể nổ tung, mở miệng như muốn ăn thịt người ta.
Dù sao anh ta cũng ra ngoài mua vui, chuyện này có gì tốt đẹp đâu, nếu bị truyền ra bên ngoài, để trưởng bối nhà họ Quách biết, hậu quả không dám tưởng tượng.
Dù sao Quách gia cũng coi như là danh gia vọng tộc, lai lịch và danh tiếng đều có, nếu như sở thích đặc biệt của Quách Tấn Vân kia bị bại lộ, thì hậu quả khó lường, biết đâu được trưởng bối nhà họ Quách sẽ đánh gãy cái chân chó của anh, sau này giao tiếp trong xã hội biết đâu bị xa lánh.
Quách Tấn Vân trước giờ vẫn luôn cẩn trọng, giấu đầu giấu đuôi kỹ càng, không muốn trở thành con ngựa mất móng, thế mà giờ lại bị phát hiện.
Trước kia thì không sao, vì chẳng ai biết anh ta ở chỗ này, mỗi lần đến đây lý do rất hoàn hảo, lâu như vậy chưa bị phát hiện ra dị thường, ngay cả bạn bè anh ta cũng không biết.... Thế mà hôm nay lại xui xẻo.
Quách Tấn Vân không nhìn rõ diện mạo của Kỷ Sầm An, vì vậy anh ta nghĩ đó là một thám tử tư do một đối thủ nào đó phái đến theo dõi và chụp lén, không biết được liệu trên tay Kỷ Sầm An có bằng chứng nào không, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta bực tức đến mức gương mặt biến dạng, như thể bắt được Kỷ Sầm An sẽ giết chết vậy.
Anh ta tức muốn hộc máu, cho dù phòng có người hay không có đều đạp cửa xông vào lục soát, không bắt được Kỷ Sầm An sẽ không bỏ qua.
Cái câu lạc bộ này tính bảo mật riêng tư quá tệ, đến mức thế này rồi, mà không có một người đứng ra quản, còn mấy nhân viên đi theo phía sau cũng không dám lên cản, sợ vô tình rước hoạ vào thân.
Chẳng qua là bộ dáng của Quách Tấn Vân quá đáng sợ, hung ác, còn là khách VIP, cho nên người mà có mắt nhìn không dám can thiệp vào.
Vừa nhìn anh ta là biết có người chống lưng, ít ra thì cũng là kẻ có tiền, ai dám đối chọi với anh ta, sợ đến chén cơm còn không bảo vệ được.
Nhân viên đều là người bình thường, làm việc chăm chỉ không dễ dàng, một khi vì chuyện này mà mất việc, họ sẽ chịu tổn thất.
Mọi người thất thần nhìn nhau, có người giả vờ gia nhập đội nhưng thực chất là đứng ngoài quan sát, có người bất lực giao hết chìa khóa, ra sức thể hiện trước mặt khách hàng lớn.
Có nhân viên còn tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi hai ba phút này, nhanh chóng xuống lầu gọi ông chủ dậy, bảo vội vàng lên lầu hai giải quyết.
Khi Quách Tấn Vân chuẩn bị thô bạo đá tung căn phòng riêng ở phía xa, ông chủ đã vội vã chạy tới, còn vất vả cản Quách Tấn Vân lại, kiên quyết không cho anh ta vào căn phòng riêng này.
Ở phòng riêng khác quấy rầy cũng không sao, cùng lắm xin lỗi một câu là giải quyết xong chuyện, có thể dễ dàng xử lý, căn phòng này tuyệt đối không được.
Ông chủ rất khẩn trương, sợ quấy rầy người bên trong, cũng không dám đắc tội Quách Tấn Vân, đành khom lưng uốn gối mà khuyên anh ta bình tĩnh lại, đừng gây chuyện nữa.
Nhưng mà Quách Tấn Vân thường ngày đã hung tàn quen rồi, làm sao mà chịu được, đứng tại chỗ đẩy ông chủ ra, nhấc chân lên cho ông chủ một cú đạp, mắng chửi.
"Cút!"
"Thứ chó má!"
"Đừng có đứng đây cản trở ông đây!"
Ông chủ như không cảm giác được cái đau, đứng ở cửa chắn lại, nhỏ giọng nói: "Quách tổng, anh nghỉ ngơi một lát đi, như vậy đi, anh uống miếng trà đi, có chuyện gì thì chúng tôi giúp anh, được chứ?"
"Anh đừng tức giận, đừng bực tức."
"Giao cho chúng tôi xử lý đi, tôi đảm bảo, đảm bảo sẽ xử lý ổn thoả cho anh...."
Thế nhưng Quách Tấn Vân đang hùng hổ làm sao mà nghe mấy lời này, ngay lập tức đấm ông chủ một cái, dựa vào dáng người to lớn, lại đạp vào bụng ông chủ, nhất quyết phải đi vào.
Ai cũng không cản được, không dám ra mặt.
Một số nhân viên tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên giúp đỡ chủ của mình hay không, nhưng khi thấy sếp bị đánh tơi tả, chỉ biết nuốt giận không dám đánh trả, ai nấy đều thu hồi ý định, hoặc vờ đến đỡ ông chủ, rồi vờ ngăn cản, nhưng thực tế thì đưa đẩy thế thôi.
Quách Tấn Vân thực sự không có phép tắc, coi nơi này như là nhà anh ta, ngay lập tức vặn nắm cửa, một giây sau một tiếng 'đùng' lớn.
Cả căn phòng chấn động, vách tường như làm bằng giấy, có cảm giác như sắp sập đến nơi.
Đây chính là căn phòng cuối cùng nằm ở chỗ góc, Quách Tấn Vân chắc chắn người ở bên trong, không có chỗ nào thoát được, cho nên sau khi đi vào liền khoa trương bước vào, bật đèn lên.
"Con mẹ nó, trốn ở đâu?!"
"Tên chết tiệt!"
"Mau cút ra đây cho ông!"
Còn chưa kịp nhìn rõ ràng cảnh tượng bên trong, Quách Tấn Vân trước tiên hung ác hét lên một tiếng, tay nắm chặt một cây gậy không biết lấy từ đâu ra.
Ông chủ ngoài cửa tựa hồ đã đoán trước được điều gì, thấy không kịp ngăn cản, vội vàng đóng cửa lại, che khuất tầm mắt của những người khác trên hành lang, không cho bọn họ nhìn vào bên trong.
Ngay sau đó, trong phòng phát ra một tiếng thở dài khó hiểu.
Mới đầu chưa biết bên trong thế nào Quách Tấn Vân còn ngang tàng, khi nhìn thấy hai người đầu bù rối bời ôm nhau trên ghế sô pha, anh ta liền sửng sốt tại chỗ, nhất là khi nhìn thấy người đối diện với mình, anh ta càng sửng sốt hơn, tay chân luống cuống như tên ngốc.
Ở một góc sofa, hai người phụ nữ đang ôm sát vào nhau, người ở trên đưa lưng về phía cửa, hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt, từ góc nhìn phía sau chỉ có thể nhìn thấy bờ vai trần và một phần đôi chân trắng nõn của người phụ nữ kia, đầu tóc lộn xộn, đồ trên người thì rối loạn.
Nói đúng hơn là thứ đồ kia chỉ cần chạm vào là rớt, có lẽ trước đó đã làm gì, hoặc là sắp thực hiện, nhưng mà giờ đã bị gián đoạn.
Còn người bên dưới, dùng một tay ôm eo người phụ nữ ở trên, nhìn như là được phục vụ, người này chính là Nam Ca, với vẻ mặt vô cảm.
Không vì bị làm phiền mà thể hiện ra thái độ bất mãn, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh ung dung, đồng thời vẻ mặt của cô càng khó lường hơn.
Hai người ở trong phòng biết rõ anh ta sẽ đi vào, cho nên cũng có đề phòng.
Nam Ca trước tiên lấy một cái gối ôm che đi tấm lưng của người phụ nữ, mặc dù không che được toàn thân nhưng những bộ phận trọng yếu đều được che, không để lộ bất cứ thứ gì.
Người phụ nữ trong lòng ngực làm như sợ hãi, không quay đầu lại nhìn, cảm giác cửa được mở ra lập tức vùi mặt vào cổ Nam Ca, cả cơ thể tựa lên người Nam Ca.
——Không muốn bị người ngoài nhìn thấy, đó là phản ứng rất bình thường.
Quách Tấn Vân biết Nam Ca, bởi vì hai gia đình có quen biết, cho nên cũng khá quen thuộc người này.
Một màn như vậy quá mức kịch liệt, Quách Tấn Vân sợ đến ngây người, lúc trước hống hách bao nhiêu giờ thì không còn một mảnh, vốn định mở miệng chửi rủa, nhưng sau khi đối diện với gương mặt lạnh lùng của Nam Ca, lập tức ngẩn ra.
Muốn tìm người phụ nữ theo dõi anh ta, thế mà lại đến đây thấy một màn không thích hợp, thầm biết đã tìm lầm chỗ, không nên đi vào đây.
Quách Tấn Vân như một cổ máy rỉ sét bị mắc kẹt, không thể vận hành, cây gậy trên tay cũng rơi xuống đất.
"Nam... Nam tổng." Anh ta ấp a ấp úng gọi, cảm giác bản thân đã gây hoạ lớn, khóc không ra nước mắt, hai chân mềm nhũn, "Sao ngài lại ở đây, sao lại ở đây chứ?"
Nghe thấy lời nói của anh ta, người phụ nữ phía trên động một chút, hướng đến gần xương quai xanh của Nam Ca, giống như vùi cả người vào đó.
Trông giống như là đang làm chuyện gì mà khó nói thành lời.
Nam Ca bình tĩnh vỗ vỗ người trên đùi, cách một cái gối mà vỗ về trấn an, bình tĩnh nói: "Không sao hết."
Người kia ôm chặt eo Nam Ca, cho dù thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Nam Ca lập tức định thần vỗ vỗ thêm, trước sau không thèm để ý đến Quách Tấn Vân.
Như thể Quách Tấn Vân không tồn tại, so với không khí còn không bằng.
Hành vi cử chỉ của hai người rất thân mật, người bình thường liếc mắt nhìn cũng biết được mối quan hệ của hai người họ là gì.
Quách Tấn Vân làm sao mà không hiểu được, trong nháy mắt lập tức chột dạ, ước gì đánh chết bản thân. Sắc mặt anh ta tái nhợt, lâm vào tình thế khó xử sắp chết, không biết làm sao vãn hồi.
"Nam tổng, tôi, tôi...." Quách Tấn Vân ấp úng, muốn kiếm một cái cớ cho qua, nhưng mà ngay cả mở miệng nói cũng không nói được hoàn chỉnh câu.
Lúc này, Nam Ca mới nhìn về phía anh ta.
Ánh mắt anh lạnh lùng, lạnh hơn khối băng.
Như bị tát một bạt tai, Quách Tấn Vân rùng mình một cái, liên tiếp lui về phía sau hai bước, xua tay thanh minh thừa nhận sai lầm, không ngừng xin lỗi.
"Xin lỗi, xin lỗi ngài."
"Tôi không thấy gì hết!"
"Nam tổng, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, là tôi sai, tôi xin lỗi, rất xin lỗi!"
....
Vừa nói vừa khom lưng cúi đầu, sợ thái độ của bản thân chưa đủ chân thành.
Tiếc là Nam Ca vẫn như cũ, không ưng kiểu này, trong lúc vô tình lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Quách Tấn Vân đương nhiên là người có mắt nhìn, ngay lập tức giải thích, không tìm được lý do, chỉ biết nói không cố ý, cố gắng tìm ra một lý do nào đó.
"Nếu biết Nam tổng ở chỗ này, tôi không..."
"Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi."
"Xin lỗi hai người, đã quấy rầy Nam tổng rồi."
....
Trông giống như sắp quỳ đến nơi, không còn hung tàn, không có khí phách nữa.
Nam Ca kéo gối lên một khúc, hoàn toàn che chở đầu của người trên đùi, tiếp theo ra hiệu tránh ra, rồi đứng thẳng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Quách Tấn Vân.
Quách Tấn Vân không dám liếc mắt một cái, sợ lại nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy, liền tại chỗ cúi đầu, thiếu chút nữa nằm trên mặt đất.
"Bây giờ, tôi đi ngay, đi ngay đây."
Bình tĩnh được một chút, giống như nước úng trong đầu mới thoát ra, mới nhớ nên làm gì.
Nhưng đã muộn, Nam Ca gọi anh ta lại, cảm giác áp bức tràn đầy.
Trước mặt anh ta là thân ảnh cao lớn, chậm rãi mà chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch.
Quách Tấn Vân đáp lại.
Nam Ca uyển chuyển thân ảnh đột nhiên hỏi: "Bình thường, Quách Tử Nghi dạy ngươi thế này à?"
Quách Tấn Vân giật mình, không hiểu cho lắm.
Nhưng không cần chờ anh ta hiểu, bơi vì một giây sau, chát——
Một âm thanh nặng nề vang lên, một cái vung tay thật mạnh tát đến, mặt anh ta lệch sang một bên, gương mặt anh tuấn lập tức lưu lại một vệt đỏ.
"Cút xéo."
Nam Ca thản nhiên, bình tĩnh thu tay lại, gằn từng chữ một.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro