Chương 125

Thời gian buổi trưa yên tĩnh, nắng gắt xé một đường thẳng dưới mái hiên, dễ khiến người ta say nắng.

Hàng rào ở sân sau được xây cao, ngăn chặn mọi sự phiền nhiễu từ bên ngoài.

Cửa đi từ phía sau cũng đóng lại, cho dù có không kéo rèm lại cũng không có ai có thể nhìn trộm thứ thần bí ở trong phòng làm việc.

Cách xa nhau mấy tháng, tính ra thì cũng gần nửa năm, cả hai cần có không gian riêng, cần phải thích ứng lẫn nhau.

Những lời nói lúc này đều hư vô, không có tác dụng.

Nam Ca vòng tay qua vai ôm Kỷ Sầm An, nhắm mắt lại, chiếc cổ trắng nõn thon dài cùng với cằm hơi ngưỡng lên để đến gần đối phương hơn.

Ẫn nhẫn khắc chế, nhưng khó mà tự chủ được bản thân.

Những cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay những chiếc lá dày đặc trên cây.

Xào xạc----

Ánh sáng có chút chói mắt, mang theo cảm giác xao động đặc trưng của mùa hè.

Kỷ Sầm An nằm trên người Nam Ca, lặp đi lặp lài vài lời mới nói, giọng điệu ôn nhu.

Chậm rãi nói từng chữ một, chẳng mấy chốc, hơi ẩm trên môi đã rơi xuống miệng Nam Ca.

Ánh sáng rực rỡ tạo ra một làn vầng sáng xung quanh, chiếu sáng mọi thứ về hai người, khiến mọi suy nghĩ và cảm xúc ẩn giấu lộ ra ánh sáng, không còn chỗ nào che giấu.

Nam Ca đặt ngón trỏ vào lên giữa môi Kỷ Sầm An, ý bảo im lặng, đừng nói.

Kỷ Sầm An trái lại còn hôn lên ngón tay đó, nghiêng đầu rồi tiến lại gần.

Nam Ca co các đốt ngón tay lại nhưng không rút chúng ra.

...... Tập hồ sơ rơi xuống đất, không biết là ai vô tình quét qua nó, tạo ra tiếng rơi xột xoạt.

Tách cà phê còn nguyên vẹn ở góc bàn, những viên đá bên trong đang dần tan chảy.

Ấm áp, nóng bỏng.

Nhiệt độ thuộc về bên kia xâm chiếm.

Nam Ca đặt tay lên lưng Kỷ Sầm An, chạm vào vết sẹo kia.

Chiếc áo thun Kỷ Sầm An mặc có một lớp vải mỏng, khi đặt tay lên, có thể mơ hồ cảm nhận được những vết sẹo.

Trao đổi hơi thở, sự tồn tại của đối phương đã xâm nhập vào sâu cơ thể.

Rất lâu sau.

Kỷ Sầm An mở miệng: "Nam Ca...."

Người trước mặt đáp lại.

Lại ngồi dậy ôm người vào lòng, Kỷ Sầm An ôn nhu nói: "Nhớ chị."

Nam Ca lại vuốt ve khóe môi Kỷ Sầm An, cúi người, áp trán lên, mặt đối mặt.

Ánh sáng ban ngày sáng tươi đẹp, cao trên bầu trời.

Nam Ca dịu dàng, toát lên vẻ trưởng thành và quyến rũ, cô là người kiểm soát mọi thứ không để Kỷ Sầm An xao nhãng dù chỉ một giây phút.

Trên tóc Nam Ca có mùi thơm thanh mát còn sót lại sau khi tắm vào buổi sáng, ngửi rất dễ chịu.

Nó hơi giống vị thuốc nhàn nhạt trong miệng Kỷ Sầm An, có chút giống.

Đều là hương bạc hà.

Ngoài bếp, lửa trên bếp đang cháy, súp trong nồi sôi sùng sục, phát ra tiếng ùng ục.

Một nhóm người giúp việc bận rộn trong ngoài, bưng những món ăn mới nấu ra bàn.

Mọi người đang làm việc một cách có trật tự, mùi thức ăn tràn ngập phòng khách, hoàn toàn khác với khung cảnh trong phòng làm việc.

Quản gia Triệu vẫn linh hoạt đảm đang mọi việc, ông ra lệnh cho hai người giúp việc lên tầng hai dọn dẹp, không bao lâu sau thì vẫy tay, bảo mấy người không có việc gì đi ra ngoài hít thở không khí, hoặc đuổi đi, đừng ở trong nhà cản đường làm phiền hai người ở trong phòng kia ôn chuyện.

Khi canh đã nấu xong, Triệu Khải Hoành đích thân vào bếp nhỏ giọng nói: "Cứ để đó, đừng dọn lên bàn."

Đầu bếp khó xử nói: "Để lát nữa đồ ăn sẽ nguội."

Đồ ăn nấu xong là được rồi, ăn hay không là chuyện khác.

Không giải thích một lời, Triệu Khải Hoành chỉ giải tán mọi người, bảo họ cứ tiếp tục làm những gì phải làm chứ đừng ở lại đây như một bóng đèn.

Chưa đầy nửa giờ, phần lớn biệt thự đã trống rỗng.

Quản gia Triệu cũng cho mình nghỉ nửa ngày, không cần phải đặc biệt xin chỉ thị của sếp, sau khi dọn dẹp xong, những người khác cũng đi theo. Đi dạo những nơi khắp, chừa chỗ này lại cho người trẻ tuổi xa cách lâu ngày.

Trong biệt thự yên tĩnh, rừng trúc ở phía xa đung đưa trong giá.

Dường như không thể dừng lại.

Cánh cửa đóng lại, cách ly với thế giới bên ngoài.

Sau bao ngày xa vắng, khi trở lại, nơi đây vẫn như xưa.

Cũng giống như năm ngoái khi đến đây, mọi đồ vật vẫn giữ nguyên phong cách như cách đây vài năm, đến vị trí đặt cũng không thay đổi.

Trong phòng khách, điểm khác biệt duy nhất là trên bàn có thêm hai bó hoa. Hoa hồng tươi được cho vào lọ cắm, đặt ở chỗ đó, có đôi có cặp.

Kỷ Sầm An bước vào cũng không để ý, thực ra là do dì Dương mua về trang trí trong nhà, sau khi hỏi ý kiến ​​của Nam Ca xong thì đi mua hoa chào đón Kỷ Sầm An.

Hoa cũng là loại hoa mà Kỷ Sầm An thích, năm đó từng mua tặng cho Nam Ca, lần này dì Dương hỏi, Nam tổng bảo mua loại hoa đó.

Tầng 2, ga trải giường đã được thay mới nhưng kiểu dáng vẫn giữ nguyên.

Chủ nhân của ngôi nhà mắc chứng "rối loạn ám ảnh cưỡng chế" nhẹ, nhất định phải giữ như thế, chấp niệm rất sâu.

Cả hai sa ngã vào vũng mềm, bắt lấy đối phương giam cầm.

Nam Ca cam tâm tình nguyện sa ngã vào đó.

Một lần ngã cả đời không đi ra được, cũng không muốn thoát ra.

Người này là điểm yếu chết người của cô, không thể chạm vào được, cũng không dễ để lộ ra.

Lúc mới gặp là thế, sau đó cũng là thế.

Bây giờ cũng thế.

Đây chính là định mệnh, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi.

Đã định sẵn kiếp này phải có nhau, có vùng vẫy thế nào cũng vô ích.

Nhưng cảm xúc bản thân không dám bộc lộ cuối cùng cũng đã dần dần thể hiện ra, biểu hiện của Nam Ca khá trực tiếp.

Lúc trước có bao nhiêu điềm đạm thì bây giờ có bấy nhiêu làm càn.

"Nhìn chị." Nam Ca nhẹ giọng nói.

Kỷ Sầm An nhìn cô.

Trong vô thức có cảm giác quá khứ và hiện thực đan xen vào nhau.

Đã từng có không ít đêm trải qua cảm giác thế này, vô số lần. Những thói quen đã ăn sâu vào trong thâm tâm, cả hai dần đã không còn là chính mình.

Nam Ca nắm lấy tay Kỷ Sầm An, để bàn tay đó chạm vào mặt mình.

Kỷ Sầm An dựa vào ghế sofa, không thể rời mắt khỏi Nam Ca.

Nam Ca cúi xuống, hôn Kỷ Sầm An lần nữa.

Hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác.

Hôn đi hôn lại như thể không biết mệt mỏi là gì.

Một chiếc lá rơi bị gió thổi tung lên, rung rinh xoay tròn trong không trung rồi nhanh chóng đáp xuống bậu cửa sổ.

Một chút mát lạnh thổi tung mái tóc cả hai.

Kỷ Sầm An nghe theo Nam Ca, không từ chối.

Những dãy sách được xếp ngay ngắn, giá sách ngang chỉ cách một hai mét.

Kỷ Sầm An ngẩng đầu lên, ngước mắt lên liền có thể nhìn thấy những thứ đó.

Thế giới chỉ còn lại một màu trắng, cùng màu với trần nhà.

Hình dáng của Kỷ Sầm An phản chiếu trong mắt Nam Ca, chỉ có người này.

Không chưa bất kỳ thứ khác.

Xào xạc---

Lại là tiếng lá cây xào xạc, đó là tất cả những gì có thể nghe thấy trong tai.

Có những tiếng vang lên, không nhẹ cũng không nặng.

Đó là âm thanh duy nhất còn lại ngoại trừ tiếng thở giữa hai hàm răng.

Thế giới bên ngoài dường như đã dừng lại, mắc kẹt ở đó.

Đôi mắt của Kỷ Sầm An cũng bị Nam Ca chiếm giữ, dần dần không thể nhìn thấy gì khác.

Chỉ có một người như vậy.

Đến lúc có thể tách ra.

Kỷ Sầm An ngã xuống ghế sofa, ngước nhìn Nam Ca.

Đang thở dốc, Nam Ca thì thầm: "Về hơi trễ."

Kỷ Sầm An đáp: "Trên đường đi gặp một người."

Vừa nắm tay Nam Ca đan xen 10 ngón tay vào nhau, vừa báo cáo lại chi tiết cụ thể.

Gối và đệm trên sofa cũng rơi xuống sàn, không chịu nổi mà bị quăng quật, chất thành một khối nhàu nát.

Chẳng ai thèm để ý, nhìn cũng không nhìn.

Chẳng còn gì quan trọng nữa, từ giờ trở đi, đã thoát khỏi quá khứ hỗn loạn đó gạt sang một bên, không còn bận tâm đến nó nữa.

Nam Ca lùi lại một chút, ôm Kỷ Sầm An đè xuống, gương mặt nhu hoà.

Trượt xuống.

Chạm vào vết sẹo của Kỷ Sầm An, đặt môi lên đó.

Kỷ Sầm An giật mình, muốn cản lại nhưng không kịp.

Cái đụng chạm ấm áp khiến cơ thể cô căng chặt, cả người như đông cứng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro