Chương 130
Bản hợp đồng kia bị xếp vào xó, cuối cùng cũng không dùng đến.
Hiện tại hai người đã đạt được thỏa thuận, không còn gì có thể thay đổi được nữa.
Người nắm quyền ở công ty vẫn là Nam Ca, cho dù sau này cô đưa ra lựa chọn như thế nào, muốn vẫn ra mặt hay lùi về sau ẩn thẩn, hay từ bỏ công ty Ngải Thêm chuyên tâm thiết kế, thay đổi nơi làm sếp, thì cô vẫn là cấp trên cao nhất, về chuyện này không có gì thay đổi.
Kỷ Sầm An không làm được chuyện trộm đào, cũng không có hứng thú thay thế vị trí của Nam Ca, cô khá sẵn lòng tham gia nhóm phát triển, bắt đầu từ cấp độ cơ bản nhất.
Dù ngay từ đầu Nam Ca đã thành lập công ty này như thế nào, bây giờ vẫn là thế. Nếu như không có thủ đoạn của Nam Ca, Ngải Thêm đã đóng cửa từ lâu, không thể tồn tại đến hôm nay, lấy đâu mà phát triển được.
Kỷ Sầm An có những kỹ năng và khả năng nhất định, nhưng cô ấy không phải là một nhà lãnh đạo giỏi, cô ấy thiếu kinh nghiệm, không thể đứng đầu dẫn đường. Nam Ca thì ngược lại, bổ sung được cho cô ấy.
Cả hai đều có thành tựu chung, ít nhất ở giai đoạn này, hai người vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Cắn nhẹ vào chóp tai Nam Ca, ánh mắt Kỷ Sầm An ánh mắt, động tác đầy trìu mến.
Nam Ca run rẩy, vẫn nhạy cảm như mọi khi, cô mở ra khép môi một lúc, thả lỏng rồi nhẹ nhàng nói: "Được..."
Kỷ Sầm An vỗ lưng cô, dùng lòng bàn tay chạm vào hình xăm sau lưng cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa làn da ấm áp, giọng khàn khàn, cố ý nói: "Vào công ty, phiền Nam tổng chiếu cố nhiều hơn."
Bên tai Nam Ca đỏ hồng, hơi nóng.
Cái nóng của mùa hè ập đến, nhưng máy lạnh đang bật, nhiệt độ trong và ngoài nhà chênh lệch hoàn toàn.
.
Có rất nhiều thứ phải chuẩn bị trước khi đi xin việc, sau nhiều vòng phỏng vấn và đánh giá, sự cạnh tranh việc làm vẫn rất khốc liệt.
Nhưng Kỷ Sầm An không cần lo lắng chuyện đó, cô có tư cách bước vào công ty Ngải Thêm, Nam Ca cũng đánh tiếng mở cửa sau.
Trong hơn nửa năm xa cách, Kỷ Sầm An không phải lúc nào cũng nhàn rỗi, việc xin việc cũng không khó đối với cô.
Nam Ca không ép buộc người này nữa, thực sự buông tay, để Kỷ Sầm An tự mình xử lý.
Đây là lần tìm việc chính thức đầu tiên của Kỷ Sầm An sau hơn 20 năm, khác xa với sự bất cần lúc trước, cô rất hào hứng, cũng để tâm đến nó.
Không còn vẻ ngoài bất cần như xưa, cả người toát lên khí chất đáng tin cậy.
Nhân viên của nhóm phát triển đã tham gia vòng phỏng vấn áp chót tại Công ty Ngải Thêm, hai người được cử đến đó, trong đó có A Kỳ.
Ban đầu, phó trưởng bộ phận mới được bổ nhiệm dự định sẽ đến vào ngày hôm đó để hỗ trợ phỏng vấn, nhưng phó trưởng bộ phận không có mặt nên tạm thời được thay thế bởi A Kỳ.
Vì trước đó cậu ta không chú ý nhiều đến việc tuyển dụng cũng như không nhận được thông tin nội bộ trước nên khi nhìn thấy Kỷ Sầm An đẩy cửa ra ngồi sau bàn trước mặt mình, A Kỳ đang nhàm chán thì thiếu điều bật ngửa, mở lớn đôi mắt ra nhìn, đồng tử co lại, đột nhiên hoá đá, sửng sờ tại chỗ.
Kỷ Sầm An tự nhiên rất bình tĩnh, khi gặp đã gật đầu với cậu ta theo thường lệ.
Hồ sơ lý lịch trên tay A Kỳ đều rơi xuống sàn, không thể bình tĩnh lại được, cho đến khi kết thúc cuộc phỏng vấn cậu ta vẫn còn bối rối.
Kỷ Sầm An luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, khi ra ngoài cũng không bỏ đi ngay mà đứng đợi ở tầng dưới công ty.
Biết A Kỳ sẽ đi theo tìm mình, cho nên cố tình ở lại, kiếm một chỗ kín đáo mà đứng chờ.
Đúng như dự đoán, A Kỳ nhanh chóng tìm thấy cô, khi bắt kịp cô, đôi mắt cậu ta đỏ hoe và có chút phấn khích.
Chưa kịp mở miệng nói thì Kỷ Sầm An đã bị cậu ta ôm, làm giống như sắp sống chết đến nơi.
A Kỳ đa sầu đa cảm, ban ngày ban mặt mà cảm xúc dâng trào, ôm chặt Kỷ Sầm An, hét lên: "Lão đại...."
Kỷ Sầm An đứng đó, để người đồng đội cũ ôm mình, cô chỉ ừ một tiếng.
Các thành viên khác trong nhóm cũng đến, những người còn ở lại công ty, trong giờ làm việc cũng đi theo đến.
Bất kể hình tượng và sức ảnh hưởng của mình như thế nào, A Kỳ ở trước mặt mọi người khóc, thân hình cao lớn, nhưng lại yếu đuối mỏng manh hơn ai khác, không thể chịu nổi khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Tuy rằng biết Kỷ Sầm An ở thành phố Z, năm ngoái đã trở về, nhưng dù sao cũng chỉ nghe người khác nói chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy. Bây giờ thật sự gặp được Kỷ Sầm An, chuẩn bị gia nhập công ty trở về đội, A Kỳ có cảm xúc lẫn lộn, vừa vui vừa buồn.
Mấy năm qua Kỷ Sầm An quá gian khổ, sống không mấy dễ dàng.
Mọi người đều hiểu rõ.
Không ai trách móc cô, tất cả các thành viên cũ đều đã ngầm thỏa thuận không đề cập đến quá khứ hỗn loạn.
A Kỳ vừa nói vừa khóc: "Em còn tưởng rằng chị sẽ không quay lại."
Kỷ Sầm An vỗ vỗ vai cậu ta hai lần: "Có chút việc nên trì hoãn thời gian."
A Kỳ tiếp tục nói: "Một nửa thành viên trong đội còn ở đây chờ chị, bọn họ chưa rời đi."
Kỷ Sầm An gật đầu và chỉ nói: "... Mấy năm nay mọi người vất vả rồi."
Hôm nay, Kỷ Sầm An khó mà đi được, bọn họ giữ cô lại, đòi đi ăn để ôn lại chuyện xưa.
Kỷ Sầm An ở lại, cũng như năm đó tự bỏ tiền ra mời bọn họ.
Chẳng qua bây giờ không xa hoa phung phí như ngày xưa, nhà hàng sang trọng đã được thay thế bằng một quán ăn nhỏ ven đường, đồ uống rẻ tiền được bưng lên bàn, một nhóm người ngồi ngoài trời, khói nướng quán ăn không ngừng bốc lên, trong không khí đầy mùi hỗn tạp, mùi khói dầu rất nồng nặc.
Kỷ Sầm An bị mời đến không rời bàn được, sau đó Triệu Khải Hoành lái xe đến đón.
Về đến Bắc Uyển, cô đứng không vững nên dì Dương đã đỡ cô lên cầu thang.
Khi Nam Ca bước vào, Kỷ Sầm An đang nằm khó chịu trên giường, hơi say, mí mắt nặng như ngàn cân.
Nam Ca tự tay thay quần áo, rửa mặt cho Kỷ Sầm An... rồi cùng cô nghỉ ngơi.
Hỏi cô về mấy chuyện trong phỏng vẫn, thuận miệng tâm sự.
Nam Ca rất kiên nhẫn, ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng.
Kỷ Sầm An nằm ngửa, ngẩng đầu lên, một lúc sau mới ôm Nam Ca kéo đến trước mặt, không chịu buông ra.
"Phỏng vấn của em được thông qua." Nam Ca nói, tiết lộ chuyện này với cô.
Kỷ Sầm An im lặng một hồi rồi mới ừ một tiếng.
Nam Ca nói, "Thứ hai bắt đầu đi làm, lúc đó chị sẽ đón đưa em."
Người này không còn sức để trả lời hay từ chối.
Trước khi chính thức nhận việc, Tưởng Thư Lâm đã tìm cô.
Kỷ Sầm An gặp mặt anh ta, sẵn tiện đến bệnh viện thăm cô con gái đang nằm viện của anh ta.
A Kỳ từng gửi lời mời tới Tưởng Thư Lâm, hy vọng anh ta có thể quay lại công ty để tiếp tục làm việc, phải mất nhiều công sức để đấu tranh với sếp.
Nhưng Tưởng Thư Lâm từ chối, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh vẫn từ chối.
Mặc dù Kỷ Sầm An vẫn còn ở đó.
Tưởng Thư Lâm nói rất nhiều, rất dài dòng.
Anh ta tự trách mình về những sai lầm của Tưởng Lệnh Di, cảm thấy có lỗi với những người xung quanh và đồng đội trong đội.
Kỷ Sầm An cũng không an ủi anh ta, nghe xong liền hỏi anh ta mấy câu về kế hoạch tương lai của anh ta.
Anh mắt Tưởng Thư Lâm tối sầm, suy nghĩ hồi lâu mới thấp giọng nói: "Chờ cô ấy ra tù, hiện tại không nghĩ nhiều như vậy."
Tưởng Lệnh Di bị kết án một năm, thời gian không dài, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ không có một khoảng thời gian dễ dàng sau khi ra tù. Tưởng Thư Lâm dự định đợi cô, hai người đã tái hợp, còn chuẩn bị đăng ký kết hôn.
Không hiểu chuyện tình của họ, Kỷ Sầm An cũng không để ý nhiều mà đưa tay xoa đầu cô bé trên giường bệnh.
Cô con gái nhỏ ngoan ngoãn, đôi mắt to tròn tò mò, luôn nhìn chằm chằm Kỷ Sầm An âm thầm đánh giá.
Bên ngoài phòng bệnh, Kỷ Sầm An lại hỏi Tưởng Thư Lâm: "Anh thật sự không muốn quay về à?"
Tưởng Thư Lâm lắc đầu, vẫn từ chối: "Không được."
Kỷ Sầm An ngập ngừng, nhìn anh ta nhưng không cách nào nói được lời thuyết phục.
Tưởng Thư Lâm tiễn cô đi ra ngoài, đến thang máy, anh ta do dự một chút, trước khi cô bước vào thang máy, anh ta đột nhiên nói: "Chuyện trước kia là tôi không đúng, thật ra Nam tổng không sai."
Xoay người sang một bên, Kỷ Sầm An không nói gì.
"Tôi đã tìm được một công ty mới. Lương hay về mọi mặt cũng khá tốt, tốt hơn trước." Tưởng Thư Lâm nói, dừng một chút, "Đừng nghĩ đến tôi nữa."
Kỷ Sầm An im lặng đứng đó cho đến khi cửa thang máy mở ra.
Đến đây coi như là kết thúc.
Cánh cửa đóng lại, hai bên bị ngăn cách ở phía bên kia.
Đi ra ngoài, đứng ở ven đường cạnh bệnh viện hít thở không khí, Kỷ Sầm An quay người bước vào đám người vô tận.
Trong phòng bệnh trên lầu, Tưởng Thư Lâm đứng sau cửa sổ nhìn xuống, vẻ mặt chán nản.
Cô con gái nhỏ nằm trên giường bệnh không hiểu chuyện tới lui của người lớn, cũng chưa có lý trí. Cô bé nghiêng đầu nhìn ra ngoài một lúc, đôi mắt mệt mỏi mới lên tiếng, mở miệng gọi lên: "Ba..."
Tưởng Thư Lâm lấy lại tinh thần, gạt đi suy nghĩ của bản thân.
.
Trần Khải Duệ và những người khác về quê cúng tổ tiên là giữa tháng âm lịch, ngày về thị trấn trùng lịch với ngày giỗ của bà nội Trần.
Trước khi rời thành phố, Trần Khải Duệ đã thông báo cho Kỷ Sầm An, dò hỏi xem ý định của cô.
Kỷ Sầm An không đi mà mua một số đồ tế lễ để Trần Khải Duệ mang theo.
Cô vẫn chưa thể thay đổi, chưa sẵn sàng, vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Kỷ Sầm An đối với nhà họ Trần ở thị trấn Cao Kiều kia vẫn xa lạ, cũng chưa quen với cha mẹ ruột của mình.
Đột nhiên đi thắp hương cúng tổ tiên, thật khó để đối mặt và bình tĩnh chấp nhận được.
Dù cô có đi hay không đi chăng nữa, Trần Khải Duệ chẳng nể mặt mà hỏi thôi, anh ta không thể tưởng tượng được cảnh Kỷ Sầm An chạy đến mộ tổ tiên để thắp hương, cứ cảm thấy khó ở sao đó.
Thôi kệ đi, chẳng ảnh hưởng gì.
Việc cúng người mất chỉ là hình thức, thực chất không có gì quan trọng.
Trần Khải Duệ thuê xe đưa mọi người về, đốt hương xong liền gửi cho Kỷ Sầm An hai bức ảnh.
Sau khi tiền giấy và nến nhang đốt hết, chỉ còn lại một đống tro tàn rải rác trên mặt đất, cảm giác cô đơn và hoang vắng.
Khi nhận được bức ảnh, Kỷ Sầm An cũng đang ở trong nghĩa trang, cô vừa đặt bó hoa cho dì Lương xuống, đang cúi xuống dọn dẹp đất đai.
Nam Ca cũng ở đó với cô.
Là Kỷ Sầm An mang Nam Ca tới đây, dẫn người tới xem qua.
Người nhà Trần đều xa lạ, người nhà họ Kỷ cũng không phải người nhà mình, Kỷ Sầm An không biết nên dẫn Nam Ca đi gặp ai nên chỉ có thể lảng vảng ở đây.
Chỉ có dì Lương nên có vẻ như đây là nơi thích hợp với cô.
Nam Ca cũng cúi xuống đặt hoa, giúp dọn dẹp khu vực xung quanh mộ.
"Dì Lương... cũng coi như một nửa mẹ của em." Kỷ Sầm An chậm rãi nói, giọng điệu phức tạp.
Nam Ca làm theo và gọi cô là "Dì Lương".
Hồi tưởng hai giây, Kỷ Sầm An kể lại một số câu chuyện cũ và chia sẻ với Nam Ca.
Ví dụ như lần đầu tiên cô come out là với dì Lương, ví dụ kiểu hình vãn bối nào mà dì Lương thích, chẳng hạn như dì Liang hy vọng sau này Kỷ Sầm An có thể tìm được người nào đó gần nhà để ổn định cuộc sống... Điều kiện của Nam Ca rất phù hợp, mọi thứ đều phù hợp.
Nam Ca mỉm cười và nói: "Chị nhớ đã gặp bà ấy một lần trong bữa tối."
Kỷ Sầm An nói: "Năm đầu tiên chúng ta quen nhau, là sinh nhật của em."
Nam Ca: "Ừ."
Kỷ Sầm An cũng cười: "Lúc đó bà ấy còn khen ngợi chị nữa."
"Chưa từng nghe em nói."
"Vậy là em quên chuyển lời lại."
......
Đã đến lúc phải quay về, đứng dậy, sát cánh bên nhau.
Bất giác nhận ra chưa có giới thiệu chính thức Nam Ca với dì Lương, Kỷ Sầm An nghĩ nghĩ, nắm tay Nam Ca nói, "Bây giờ cô ấy là người con yêu, chỉ còn thiếu một tờ giấy thôi, nhưng mà không sao, dù sao thì cũng chỉ có cô ấy."
Nam Ca nắm lấy tay Kỷ Sầm An.
Bình tĩnh nhìn bức ảnh trên bia mộ, Kỷ Sầm An lại nói: "Bọn con sẽ tốt thôi, dì đừng lo...."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro