Chương 134: Nam Ca 3
Phòng thay đồ không đủ rộng rãi, tổng cộng chỉ khoảng mười mét vuông.
Nhiệt độ vào những đêm mùa hè ở mức cao, không khí khô hanh.
Từ trên cao nhìn xuống, Kỷ Sầm An bất động, yên lặng đứng thẳng.
Nam Ca không hỏi thêm gì nữa, sau khi thắt lưng xong lại đứng dậy, lại đi ra sau lưng để chỉnh lại.
Chiếc váy dài khá tôn dáng của Kỷ Sầm An, làm nổi bật đường cong hình thể, là một phong cách hoàn toàn khác với phong cách giản dị và lười nhác trước đây, thoạt nhìn có vẻ điềm tĩnh và điềm đạm, mang một vẻ tươi sáng khác.
Đột nhiên có cảm giác rất hoàn hảo, giống như là đặt thiết kế riêng.
Xong hết mọi việc, Nam Ca đứng ra xa để ngắm nhìn, cô có chút giật mình, không ngờ còn chuẩn hơn cả tìm người mẫu mặc vào.
Chiếc váy này thật ra khá kén dáng người, là thiết kế hở lưng, nếu hơi béo hay gầy thì mặc vào hơi kỳ, không phải dáng người nào cũng mặc được.
Vốn dĩ Nam Ca còn lo lắng không hợp với Kỷ Sầm An, hoặc mặc vào không tạo được cảm giác kia, nhưng giờ thấy thì bản thân là lo thừa rồi, nghĩ xa quá rồi. Kỷ Sầm An còn hơn cả người mẫu, nước da trắng trẻo, mặc một chiếc váy dài đen bó sát như vậy, rất thu hút ánh nhìn.
Nam Ca nhịn không được mà nhìn mấy lần, ánh mắt rơi trên xương quai xanh và cổ Kỷ Sầm An, sau đó bước hai bước, ngắm từ phía sau.
Thân hình thiếu nữ trắng nõn như khối ngọc không tì vết, chỗ nào cũng đẹp.
Vòng eo của Kỷ Sầm An khá nhỏ, nhỏ đến mức hai tay ôm lấy đã hơn phân nửa, xương bướm hai bên hơi lồi lên, sóng lưng ở giữa thành hình rõ ràng chạy dọc xuống dưới, dưới ánh đèn dịu nhẹ rất gợi cảm. Tỷ lệ cơ thể của Kỷ Sầm An cũng tốt, chỗ nên có thịt thì vẫn có thịt đầy đủ, đôi chân dài thẳng, thiết kế xẻ tà một bên vừa phải, nhìn thế nào cũng không ra khuyết điểm.
Trong phòng thay đồ có một tấm gương, chỉ cần đi hai bước là có thể nhìn thấy.
Kỷ Sầm An đi tới soi gương.
Nam Ca chân thành nói: "Khá ổn, rất đẹp."
Kỷ Sầm An coi như khen ngợi, xoay người lại bắt bẻ: "Không tệ, còn được đi."
Nam Ca bước tới cúi người chỉnh lại tà váy, tạo hình.
Biết người này khó phục vụ, thà nhiệt tình lên chỉnh trước đỡ hơn bị bắt bẻ ngược lại. Khéo léo ứng xử, tránh bãi mìn của người mua.
Thế nhưng Kỷ Sầm An vẫn không ưng, không chấp nhận thái độ của người ta.
Thấy Kỷ Sầm An như muốn mặc đồ này đi ra ngoài, Nam Ca đề nghị cô trang điểm lại ở đây.
Kỷ Sầm An bình tĩnh nói: "Thay ra trước."
Nam Ca giật mình, tưởng không thích.
Kỷ Sầm An nói: "Hai ngày nữa giao đến chỗ tôi, bây giờ chưa cần dùng."
Lập tức định thần lại, Nam Ca vứt bỏ biểu hiện không đúng mực của mình và bình tĩnh lại.
"Được rồi, vậy phiền cô Kỷ để lại địa chỉ và thông tin liên lạc, vài ngày nữa sẽ giao đến tận nhà cho cô."
Kỷ Sầm An yêu cầu thêm, nói thẳng: "Cô giao, không được để người khác giao."
Nam Ca cũng chấp nhận đồng ý.
Không quan tâm việc đó có nên hay không, gì cũng đồng ý.
Từ khóe mắt, quan sát những thay đổi tinh tế trên khuôn mặt cô. Kỷ Sầm An nói: "Tuần sau tôi sẽ tham dự một bữa tiệc. Nếu tôi mặc bộ trang phục này, có thể tôi sẽ cần sự giúp đỡ của cô trong việc chuẩn bị."
Nam Ca ôn tồn nói: "Được, chúng tôi có thể phái người tới bất cứ lúc nào."
Còn lại không nhiều, Kỷ Sầm An nghiêng đầu, vẫn là nói vài câu.
Nam Ca ăn nói nhẹ nhàng và cực kỳ chuyên nghiệp, không cố gắng tìm hiểu suy nghĩ của khách hàng, không hỏi quá nhiều câu hỏi, sẵn tiện nhắc Kỷ Sầm An, nếu có việc cứ đến phòng làm việc.
Không đi quá xa, không quá phấn khích. Luôn tập trung vào nguyên tắc mua bán, thái độ ôn nhu.
Kỷ Sầm An không muốn nghe, thấy phiền, mím môi, thế nhưng không mở miệng.
Phải có người xoa dịu bầu không khí, nếu không sẽ xấu hổ quá.
Nam Ca cởi dây rồi cởi váy.
Vẫn ngồi xổm xuống, rất gần Kỷ Sầm An.
Trong gương, do góc đứng của hai người gây ra sai lệch tầm nhìn nên tư thế của họ càng trở nên ái muội hơn so với vừa rồi.
Nam Ca hoàn toàn không phát hiện, không suy nghĩ lung tung.
Kỷ Sầm An rũ mắt xuống nhìn người phụ nữ phía dưới.
Tối nay Nam Ca cũng diện váy cổ chữ V khoét sâu, trông dịu dàng duyên dáng và đầy quyến rũ. Dáng người cô không thuộc kiểu mảnh khảnh, so với Kỷ Sầm An thì có da có thịt hơn chút, bản thân toát đầy hương vị nữ tính, mỗi cái giơ tay nhấc chấn đề tản ra phong tình.
Lại lần nữa nhìn không thiếu bộ phận nào trên cơ thể Kỷ Sầm An, Nam Ca buộc phải dời mắt đi nhìn chỗ khác, không cố tình nhìn vào đó.
Bắt gặp được động tác này, ánh mắt Kỷ Sầm An thâm trầm, mí mắt rũ xuống một nửa.
Giống như lúc đi vào, Kỷ Sầm An không hề né tránh, ở trước mặt Nam Ca mặc quần áo vào.
Vô tình thấy cảnh nào đó, Nam Ca phản ứng hơi chậm, vẻ mặt cứng đờ.
Rõ ràng từng xem thân hình người mẫu thì không sao, đột nhiên bây giờ vô cớ làm sao lại mất tự nhiên.
Mặc quần dài vào, Kỷ Sầm An đi về phía bên này, đột nhiên nói: "Giúp tôi."
Nam Ca bất đắc dĩ phải nhìn.
"Cô Kỷ nói đi."
Người này rất thản nhiên, bình tĩnh đến lạ thường, "Phiền cô lấy lắc tay trên bàn đưa tôi."
Trước khi thử váy đã cởi hết trang sức trên người, giờ phải mang vào lại.
Nam Ca đi hai bước, cầm đột vật, làm giúp.
Kỷ Sầm An nói cảm ơn rồi giơ tay lên.
Lại lỡ đãng chạm vào nhau, trong phút chốc đầu ngón tay chạm vào nhau.
Giống như chạm vào một cái bàn là nóng, bị bỏng, Nam Ca lập tức tránh ra.
Kỷ Sầm An thì chẳng tỏ thái độ gì, nhận lắc tay thì tự mang vào.
........
Sau khi thu dọn hiện trường xong, Nam Ca đi ra ngoài, nhường chỗ cho Kỷ Sầm An, đứng canh ở cửa.
Fashion Show trước đó vẫn đang diễn ra nên các cô quay lại sau khi thử đồ xong, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Khi đứng trước công chúng, cả hai vẫn hòa hợp như trước.
Vị thầy mỉm cười khi nhìn thấy hai người, bưng một ly sâm panh cho Kỷ Sầm An kéo vài vị khách đến giao lưu.
Những vị khách còn có tâm tư khác về Kỷ Sầm An cũng tụ tập xung quanh, sợ chậm một bước.
Phần cuối của cuộc Fashion Show hài hòa hơn phần đầu, vì Kỷ Sầm An đấu giá lấy một tác phẩm nên mấy vị khách kia "mắt khá sáng" cũng bắt đầu nhiệt tình, lúc này mới cho Nam Ca chút thể diện.
Sau buổi Fashion Show, Nam Ca và thầy cùng nhau tiễn Kỷ Sầm An lên xe, sau đó tiếp tục xử lý khách mời còn lại.
Mọi người rời đi, khung cảnh dần trở nên vắng vẻ.
Thầy rất coi trọng Fashion Show này, đưa ra một vài nhận xét để dạy Nam Ca phải làm gì tiếp theo.
Vì Kỷ Sầm An xuất hiện ở đây, mặc dù người này tuỳ hứng đến vì do buồn chán, thì phòng làm việc đã nắm bắt được cơ hội lần này.
Việc mở rộng các mối quan hệ rất quan trọng, có đôi khi phải cúi đầu để có thứ bản thân muốn, không cần ra vẻ thanh cao.
Nguời thầy không nói thẳng ra như thế, gì nên nói thì nói, ẩn ý sâu trong đó, còn lại Nam Ca tự hiểu.
Ông ta biết rõ tính cách học trò của mình, biết Nam Ca không muốn hoà nhập vào vòng của kẻ có tiền, ghét thói hư tật xấu của mấy vị tiểu thư và thiếu gia, cho nên không nói quá thẳng ra, chỉ để tự bản thân cô quyết định.
Nam Ca có thể hiểu, biết thầy là nghĩ tốt cho cô, nói: "Thầy đừng nhọc lòng, em biết phải làm thế nào."
Quay lại phòng thay đồ và yêu cầu nhân viên dọn dẹp.
Nam Ca bước vào, phát hiện trên bàn một mảnh giấy có ghi số điện thoại và địa chỉ.
Là Kỷ Sầm An để lại.
Trên tờ giấy có ghi địa chỉ nơi giao váy, không phải nhà họ Kỷ.
Nam Ca nhìn xuống, một lúc sau cất tờ giấy đi.
Ghi nhớ số nhà cùng với địa danh, phát hiện địa chỉ này cách không xa đại học Bách Khoa, ngay gần đó.
.
Hai ngày tiếp theo diễn ra bình lặng.
Phòng làm việc rất bận rộn, còn có rất nhiều công việc hoàn thiện sau Fashion Show, phải liên hệ với nhiều người mua khác nhau và xử lý các công việc tiếp theo tương ứng.
Nam Ca ở trong phòng làm việc cả ngày, nghỉ ngơi ở đó vào ban đêm.
Khi đến thời gian đã thoả thuận, cô và một trợ lý lái xe đến địa điểm Kỷ Sầm An yêu cầu, đích thân cô đến đó.
Khi đến nơi thì đã là buổi trưa, mặt trời sắp lên cao đỉnh đầu.
Kỷ Sầm An vừa mới tỉnh dậy, lúc nghe điện thoại là mới đứng dậy khỏi giường, giọng nói trong điện thoại có chút trầm, có chút mệt mỏi khàn giọng.
Không biết là đã quên chiếc váy kia hay không lưu số điện thoại của phòng làm việc, giọng điệu có chút cáu kỉnh, thiếu kiến nhẫn hỏi: "Ai vậy?"
Cuộc gọi này là trợ lý gọi, có mở loa ngoài.
--Nam Ca đang lái xe, không rảnh tay.
Đột nhiên nhận được đầy sát khí ở bên kia đầu điện thoại, giọng điệu như muốn ăn thịt người.
Tiểu trợ lý có chút bối rối, ngượng ngùng nhìn Nam Ca, sau đó nhỏ nhẹ giải thích ý định và tên phòng làm việc.
Hình như người này còn không nhớ đến tên phòng làm việc, phun ra hai chữ: "Không rảnh."
Rồi ngay sau đó dứt khoát cúp máy.
Nhưng nửa phút sau, khi trợ lý đang do dự thì bên kia gọi lại.
Lần này là Nam Ca nghe máy.
Đối phương nói: "Vừa rồi chưa tỉnh ngủ hẳn."
Nam Ca nhẹ nhàng nói: "Nếu cô Kỷ không có thời gian, vậy buổi chiều chúng tôi lại đến, lúc nào cũng được."
Trong điện thoại im lặng một lúc.
Đối phương nói: "Đến nơi thì trực tiếp vào."
Điểm đến là toà nhà nhỏ bên hồ, cao ba tầng và có không gian yên tĩnh.
Chính chủ đã thông báo trước, xe của phòng làm việc có thể đi vào.
Toà nhà nhỏ không chỉ có Kỷ Sầm An ở, còn có người khác.
Đều là bạn học và bạn bè của Kỷ Sầm An, một nhóm thanh niên nam nữ trẻ trung và năng động.
Nam Ca mới đi vào đã nhìn thấy, vừa vào cửa đã gặp.
Trong nhà bừa bộn, chai rượu, tàn thuốc, quần áo vương vãi khắp nơi, cực kỳ bừa bộn.
Sau một đêm tiệc tùng, rác vương vãi khắp nơi, đôi tình nhân và một cậu con trai dựa trên sô pha ngủ, ngủ rất say. Trên bàn cà phê có một số thứ khó coi, một chiếc hộp dài màu xanh lam được ép vào góc, vừa nhìn là biết đã mở ra sử dụng.
Trước khi đến đây, không ngờ tới sẽ có cảnh tượng như vậy, khi Nam Ca và trợ lý tiến vào, họ gần như không còn chỗ để bước xuống.
Đột nhiên, thoáng nhìn thấy khu vực xung quanh bàn cà phê, Nam Ca sững người, chân như mọc rể.
Cậu con trai trên sô pha tóc xám, cao gầy, rất điển trai.
Là cái kiểu mà mấy thiếu nữ ngày nay thích, là kiểu hạc đứng trong đàn gà.
Cách đó không xa ở trước quầy bar, Kỷ Sầm An ngồi trên chiếc ghế cao, lưng hơi khom, trông trạng thái không được tốt.
Cảm giác say rượu tỉnh lại rất khó chịu, mất nhiều thời gian mới hồi phục được.
Một cô gái mang nước đá đến cho Kỷ Sầm An. Người này cầm lấy, ngửa đầu uống cạn.
Sự xuất hiện của Nam Ca và trợ lý hiển nhiên không được chào đón, không ai quan tâm đến bọn họ.
Đưa mắt ra hiệu cho trợ lý đứng chờ ở cửa, một mình Nam Ca đi vào trong, đưa váy cho người mua.
Kỷ Sầm An xoa xoa giữa lông mày, môi rất khô: "Cứ để ở đó đi."
Thậm chí còn không nhìn người ta.
Nam Ca đặt đồ đạc vào chỗ chỉ định, phớt lờ hiện trường, giả vờ như vô hình không thấy.
Chỉ cần làm tốt chuyện bản thân phải làm, không quan tâm đến chuyện người khác.
"Cô Kỷ nếu cần gì thì cứ liên hệ với chúng tôi." Nam Ca nói xong, thì định rời đi, một giây cũng không muốn ở lại chỗ này.
Hình như không hài lòng với ý định xa lánh của cô, Kỷ Sầm An đặt ly xuống, không vui ngẩng đầu lên, bỗng nhiên làm khó dễ: "Tôi chưa có bảo cô đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro