Chương 21
Ngõ Đồng Tử sau ngày mưa trở nên yên tĩnh hơn bình thường, ít người đi bộ trên phố, nhiều cửa hàng đóng cửa từ sớm, phải đợi nước rút, bùn đất trên đường được dọn dẹp sạch sẽ mới mở cửa trở lại.
Khi màn đêm buông xuống, đội vệ sinh trong bộ đồng phục công nhân màu cam lái xe rác đến đây để dọn dẹp và nạo vét, một số nhân viên bảo trì điện và nước cũng xuất hiện theo từng đợt, mang theo dụng cụ đến khu vực lân cận để gấp rút sửa chữa các mạch điện bị phá hủy nặng nề do mưa.
Có nhóm người bận rộn đi lại, tất cả bọn họ đều bận làm việc, thực hiện nhiệm vụ của mình trong một môi trường lộn xộn, tranh thủ thời gian làm cho xong.
Chiếc túi giấy trong góc vẫn còn nguyên vẹn, ẩn hiện trong nền xám.
Kỷ Sầm An thậm chí còn không chạm vào cái túi vì lòng tự trọng và sự kiêu ngạo vô dụng còn sót lại, Kỷ Sầm An chỉ liếc mắt một cái rồi nhìn đi chỗ khác, thu hồi lại ánh mắt trầm tĩnh, không còn phần suy nghĩ nào khác.
Bây giờ, cô đi được bước nào hay bước nấy, không vội vàng.
Dù sao ba năm cũng đã trôi qua, cũng không thiếu chút thời gian này đó. Con nữa, dù cho đã tìm được anh trai và ba mẹ thì sẽ thế nào, bọn họ tàn nhẫn bày mưu tính kê cô, sau đó mang theo tiền bỏ trốn, đẩy cô vào vòng nguy hiểm, chẳng lẽ ba người này quay đầu ăn năn hối cải, sau đó giải quyết cái mớ rác trong cái thùng lớn kia cho họ à?
Ba người nhà họ Kỷ kia mà chịu về chắc chỉ khi thành quỷ, chỉ cần bọn họ bước chân lên thành phố Z, đám chủ nợ kia sẽ xé xác từng người một, đừng nói đến chuyện tố cáo ngồi tù.
Ngẫm lại cũng thật buồn cười, may mắn năm đó ba người họ giơ cao đánh khẽ, không làm chuyện quá tuyệt tình, đến lúc thời khắc mấu chốt còn chút lương tâm, để lại hai điểm đồng cảm, nếu không cái đống đó Kỷ Sầm An ăn còn không hết, biết đâu giờ còn đang ngồi ở chỗ nào đó cải tạo.
Khi đó Kỷ Sầm An còn ngốc gọi cảnh sát báo án, chủ nợ đã đuổi tới cửa, cảnh sát nhanh chóng xuất hiện, cả bầu trời như sụp đổ. Một mình cô ở trong công ty cố thủ, tìm không thấy người nhà, còn tưởng lầm cha mẹ và anh trai xảy ra chuyện, sợ nhất thời nghĩ quẩn hay gặp chuyện ngoài ý muốn, sốt ruột đi tìm kiếm khắp nơi, sợ chậm trễ không thể cứu được.
Sau đó, cảnh sát tiến hành điều tra với cô, rồi các bộ phận liên quan cũng đến tìm hiểu ghi chép, nói rõ toàn bộ sự việc, nói gì mà "rút ruột", âm mưu này nọ, dần dần cô mới rõ, tất cả mọi chuyện đã được lên kế hoạch tỉ mỉ.
Mọi người không thu hoạch được gì ở chỗ cô, cảnh sát cũng không phát hiện vấn đề sai trái ở cô, cho nên liệt cô vào danh sách nhân chứng, hơn nữa sợ cô chịu đả kích sẽ làm ra hành vi cực đoan, thế là tích cực làm công tác tâm lý cho cô, bày tỏ lo lắng, khuyên cô nghĩ thoáng hơn, đừng làm ra những chuyện cực đoan, trấn an nhất định sẽ tìm được những kẻ gây hoạ kia.
Nhưng không bao lâu, vụ án tạm thời bị đè xuống, cảnh sát cũng bó tay, huống chi cô còn một thân một mình đối mặt với nó.
Kỷ Sầm An không có năng lực lớn thế, điều cô có thể làm duy nhất là cung cấp manh mối cho cảnh sát, để hệ thống tư pháp can thiệp và xử lý theo đúng pháp luật đúng thủ tục.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có manh mối, không thể cứ nhảy ra là buộc tội người khác, nói thuyết âm mưu mà không có bằng chứng, yêu cầu kiểm tra người ta, như vậy là trái với quy định.
Cũng như vậy, một số chủ nợ hận đến nghiến răng giở trò bẩn thỉu, hận tới mức muốn giết cô để báo thù, nhưng không làm gì được Kỷ Sầm An, vì không có bằng chứng, cuối cùng chuyện tạm gác lại, đành rời khỏi nơi mệt nhọc này, không để chủ nợ tìm ra.
Nếu không có manh mối hữu lực, không có chứng cứ xác thực, tìm không được những người có liên quan, thì khoản nợ trên đầu Kỷ Sầm An không được xoá bỏ.
Mặc dù, trên pháp lý cô vô tội nhưng về mặt đạo đức xã hội không phải thế.
Suy cho cùng, cô đã sống cuộc sống sang chảnh hơn 20 năm, dùng cũng là dùng tiền nhà họ Kỷ, sao mà không liên quan cho được.
Trước khi, Kỷ Sầm An có ý thức này, còn ôm hy vọng, sẽ có ngày nào đó gia đình cô sẽ về lại Trung Quốc để giải quyết mớ hỗn độn này, coi như chút tình thân mà về giúp cô, bây giờ đã hết hy vọng, sẽ không là kẻ ngốc nực cười.
Nếu nhà họ Kỷ thực sự lo lắng thì họ sẽ không bỏ rơi cô, ít ra sẽ cho cô một con đường sống. Nhưng bọn họ không có, đến nay mà một chữ tin tức cũng không thấy, xem như cô đã chết vậy.
Một mặt, Kỷ Sầm An không muốn uỷ thác cho ai hết, cho dù là chú Dương hay người nào đó.
Mặt khác, một khi biết được chuyện của Bùi Thiệu Dương, cô có lẽ sẽ không tiếp tục liên lạc với chú Dương nữa — từ hôm nay trở đi, cô sẽ dần dần giảm bớt liên lạc, tận lực không để ông ấy nhúng tay vào rắc rối này.
Người phía sau đã động tới chỗ của Dương Khai Minh, nhất định biết chú Dương có liên hệ với cô, chắc chắn bọn họ đã ôm cây đợi thỏ lâu rồi.
Cô không thể hành động hấp tấp, để xem mấy ngày tới có yên bình vượt qua được không.
Còn đối với sự an toàn nhà chú Dương, cũng không cần phải lo lắng.
Bây giờ đã là xã hội pháp trị, cũng không phải như trong phim, làm sao mà hỗn loạn được, thế lực ngầm cũng được cho phép, hơn nữa đang là thời đại 4.0, đám người đó không dám lộng hành, cùng lắm thì chơi mấy trò bẩn, trước khi tìm ra được cô, bọn họ sẽ không rút dây động rừng.
Sau khi cân nhắc, xác định phương hướng rõ ràng, Kỷ Sầm An không còn rối nữa, lý trí trở lại, cả người bình tĩnh hơn nhiều.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Kỷ Sầm An trở lại bình thường, thu dọn đồ đạc đi ra ngoài mua đồ ăn, mua mì cùng với chút rau xanh mang về phòng trọ, còn mua thêm hai gói củ cải muối và xúc xích.
Cả túi nguyên liệu nấu ăn không vượt quá 20 tệ, đủ dùng được một tuần.
Hai ngày tiếp theo vẫn như vậy, bình đạm, nhạt nhẽo, vô cùng nhàm chán.
Sau khi Kỷ Sầm An định rõ hướng đi, thì cô tiếp tục đi tìm mấy công việc parttime để làm, có vài lần đến gần chỗ ở Quách Tấn Vân theo dõi.
Chuyện kia xảy ra cũng chưa được bao lâu, nhưng mà tên não cá Quách Tấn Vân kia đã quên chuyện ở câu lạc bộ, mấy ngày gần đây bắt đầu khoe khoang khắp nơi, ra ngoài chơi bời từ sáng đến tối, hẹn đám bạn đi đua xe, tổ chức tiệc tùng thâu đêm khoe mẽ, không biết khiêm tốn chút nào.
Tên này như bị đa nhân cách, suốt ngày đi rêu rao bảo sẽ hưởng thụ cho đến khi chết, cả ngày không ăn thì là uống, đến tối thì đến mấy quán bar nổi tiếng tiêu xài, lúc hưng phấn còn rải tiền khắp nơi, liếc mắt một cái thì ôm người đẹp về nhà qua đêm, lúc điên khùng thì ở bên đường đá xe đánh người, ai cản cũng không được.
Đầu óc rỗng tuếch, ngày càng cáu kỉnh, người cứ như thằng khùng.
Kỷ Sầm An không tiếp cận anh ta, mỗi lần chỉ quan sát từ xa, trốn vào một góc để quan sát, cố gắng tìm ra mối liên hệ giữa Quách Tấn Vân và Bùi Thiệu Dương, xem thử có phát hiện ra manh mối gì hay bọn họ có lén liên hệ với nhau không.
Nhưng Quách Tấn Vân chưa bao giờ tìm Bùi Thiệu Dương một lần nào, như thể anh ta hoàn toàn không biết người này, đừng nói đến người anh họ này, anh ta thậm chí còn không bước vào địa bàn của Bùi Thiệu Dương.
Những nơi mà Bùi Thiệu Dương đến hay xuất hiện, ví dụ như công ty, thì Quách Tấn Vân tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đó, đến uống rượu mua say cũng đến khu hướng đông ngược lại.
Nhìn thế này, đúng là bọn họ chẳng có liên quan gì đến nhau, nhưng Kỷ Sầm An tin chắc bọn họ có gì đó với nhau.
Phải biết rằng, trước đây, Quách Tấn Vân rất nghe lời Bùi Thiệu Dương, còn tôn kính người này hơn cả cha ruột của anh ta, có thể nói Bùi Thiệu Dương chính là đối tượng để Quách Tấn Vân nịnh bợ, ngày nào cũng đến thăm hỏi ân cần, mặt nóng dán mông lạnh cũng muốn đến gần làm thân, bây giờ đột nhiên xa lánh, có vẻ bất thường, vừa nhìn là biết có vấn đề.
Tên Quách Tấn Vân này là kẻ chẳng biết xấu hổ là gì, vì lợi ích còn dám quỳ xuống làm mặt cười với ta, có thể khiến anh ta vứt bỏ cái đùi vàng này, chứng tỏ bản thân đã đổi lấy được lợi ích lớn hơn.
Nếu không, nếu cần liếm để nối lại với Bùi Thiệu Dương, chắc chắn anh ta cũng sẽ liếm.
Kỷ Sầm An quá hiểu rõ Quách Tấn Vân, hiểu thấu đức hạnh của anh ta, không cần hỏi cũng đoán ra được.
Cả đời này có quỳ gối đến mềm chân cũng được, coi thể diện của bản thân không ra gì, chút tôn nghiêm kia có gì đáng để nói.
Sau khi phân tích kỹ càng, Kỷ Sầm An ngừng hành động lại, coi như không biết gì hết.
Cô tìm một phần công việc mới, đến tiệm Internet A Xung giới thiệu, may mắn nhận được công việc này với mức lương 120 tệ/ngày.
Vẫn là công việc bán thời gian, mỗi ngày giúp khách giải quyết các sự cố về máy tính, chạy việc vặt, bưng đồ ăn giao nước này nọ.
Tiệm Internet buổi tối vắng người, Kỷ Sầm An làm việc ca đêm, bắt đầu làm từ 11 giờ 30 đến 8 giờ sáng ngày hôm sau, thỉnh thoảng hỗ trợ làm thu ngân.
Lương ở đây cao gấp đôi ở quán bar nhỏ kia, nhưng vất vả hơn làm việc sau bếp quán bar kia. Chủ tiệm net không coi nhân viên là người, khả năng chèn ép còn hơn cả Trương Lâm Vinh, sợ nhân viên làm biếng không chịu làm việc, vừa mở miệng là không ngừng hối người ta làm việc, bảo người ta làm này làm nọ, không được dừng lại dù chỉ một giây.
Ngày đầu tiên, Kỷ Sầm An vào ca làm việc, đã bị bắt lau sàn quét đất, rõ ràng đây là công việc của nhân viên dọn vệ sinh, nhưng mà quản lý không quan tâm, nói nhân viên dọn vệ sinh chỉ làm ban ngày, ban đêm thì nhân viên ca đêm tự làm.
Quản lý là họ hàng phía vợ của chủ tiệm, không để làm phật lòng, cho nên nhân viên đều chịu đựng anh ta, để anh ta muốn làm gì làm.
Một nhân viên cũ nói chuyện với Kỷ Sầm An, nói không cần cãi lại anh ta, dạ vâng mấy lần cho qua là xong chuyện.
Kỷ Sầm An cũng không phản ứng mấy, dù sao cũng là làm việc, dọn dẹp một chút cũng không phải không thể. Nói chung vẫn còn nằm trong phạm vi cô chấp nhận, đến lúc tan làm nhận được tiền lương thì quay đầu rời đi.
Cũng may tên quản lý trả tiền cũng rất nhanh, không ăn chặn phần nào, thậm chí không cần nhân viên đến đòi đã đưa rồi, không khó chịu như Trương Lâm Vinh.
Về phương diện này không tồi, coi như là một ưu điểm.
Tiệm net không bao cơm, nước uống thì miễn phí, lúc rảnh có thể dùng điện thoại lên mạng dạo chơi. Chỉ cần không phá phách, không làm phiền đến khách hàng, cần lúc nào có mặt lúc đó là được, còn lại muốn làm gì thì làm.
Hơn nữa, nhân viên chính thức ở đây còn được đóng bảo hiểm rõ ràng, trông rất đàng hoàng, phúc lợi tốt hơn quán bar kia nhiều.
Tìm được công việc mới coi như khá ổn định, Kỷ Sầm An chần chừ, nhưng sau đó vẫn thông báo với A Xung một tiếng.
A Xung rất vui, hỏi rất nhiều thứ, nói: "Thật ra chỗ đó là Trần Khải Duệ tìm, hai năm trước anh ta thường xuyên đến đó chơi game thâu đêm, nên quen biết mấy người ở đó."
Kỷ Sầm An ậm ừ, nhưng chỉ cảm ơn A Xung.
A Xung cười mỉm, có thời gian mời cô làm khách, vui vẻ nói: "Chị cố gắng lên nha, trở thành nhân viên chính thức, như vậy cũng tốt. Năm ngoái, em cũng định đến đó làm, chẳng qua không biết dùng máy tính, không biết làm, cho nên người ta không tuyển em."
A Xung không thay đổi được thói quen dài dòng, vừa mở miệng là nói không ngừng, thích nói đi nói lại, kể mấy chuyện lặt vặt, sau đó nhắc đến quán bar, nói sau khi Kỷ Sầm An nghỉ, cô ấy và Trần Khải Duệ không quen, nhân viên mới tới kia hay làm sai, đầu óc mơ hồ, không linh hoạt chút nào, thậm chí còn không nhớ món mà khách hàng gọi.
Kỷ Sầm An muốn cúp điện thoại, không thích nghe những chuyện này, nhưng lề mề không nhấn tắt điện thoại.
Cô cũng không có gì để nói, bản thân lại không có hứng thú, chỉ ậm ừ đáp lại.
"Chị có việc gì thì cứ nói với Khải Duệ, đến tìm anh ta cũng được, có khó khăn gì cứ nói với anh ta, anh ta có thể giúp chị." A Xung cười nói, lúc sau không quấy rầy nữa, để cô nghỉ ngơi, nói nãy giờ mới phản ứng là nên dừng lại.
Đương nhiên, Kỷ Sầm An không đi tìm Trần Khải Duệ rồi, cô không có ý định đó, nói chung không muốn tới lui dính líu với nhau.
Nhưng mà suy nghĩ của cô cũng không có tác dụng gì, bởi vì A Xung ở giữa giúp đỡ, ngày hôm sau, đến tiệm net trực đêm, thì có một chàng trai khuôn mặt non nớt lại chào hỏi cô nhiệt tình: "Chị là Giang Cần đúng không, tôi là anh em của Trần Khải Duệ, chúng ta làm cùng nhau."
Chàng trai có gương mặt baby kia bắt đầu làm thân, chắc có quen biết với A Xung, được bạn bè giao chăm sóc cho cô, cư xử với cô như đúng rồi, hoàn toàn coi Kỷ Sầm An là người nhà.
Kỷ Sầm An không định kết bạn mới, cho nên chỉ gật đầu, ậm ừ.
"Ừ."
Anh chàng có gương mặt baby kia không để ý đến thái độ của cô, bởi vì trước đó cậu ta đã nghe hai người A Xung nói về Kỷ Sầm An, biết rõ tính tình cô là như thế nào, người này không có gì xấu, không cần để bụng.
"Tôi cũng trực đêm, sau này chúng ta là đồng nghiệp." Anh chàng mặt baby vô tư cười nói.
Kỷ Sầm An nghe thấy chữ đồng nghiệp không có mấy phản ứng, nghe xong thì từ tai này chui qua tai khác rồi lơ đi.
Đêm đó, để tỏ thiện chí, mặt baby còn mời Kỷ Sầm An ăn khuya.
Kỷ Sầm An lau bàn xong quay lại, thì mặt baby hào phóng đưa cho cô một xiên thịt nướng, dúi vào tay cô nói: "Ăn đi ăn đi, lát nữa sẽ nguội đó, nguội sẽ cứng, ăn không ngon."
Cô không thích ăn mấy đồ ăn thế này nhưng vẫn nhận, người ta cho thì cứ ăn thôi, coi như ăn no bụng.
Đợi đến lúc ăn xong, mặt baby mới nói thật, mấy xiên nướng này là nhặt được, có khách đặt tới nhưng lại không ăn, hoặc có việc cần đi gấp để lại chỗ quầy, cho nên cậu ta mượn hoa hiến Phật thôi.
Kỷ Sầm An hỏi: "Ai đưa?"
Mặt baby uống một hớp nước, đại tâm nói: "Có ai đưa đâu, lúc nãy dọn đồ trên bàn kia, thấy cái hộp hình như chưa có động vào, vứt cũng khá tiếc, không nên lãng phí."
Kỷ Sầm An: "..."
Tiệm net cách ngõ Đồng Tử khá xa, ngồi xe buýt hơn 1 tiếng, nằm gần làng đại học, cách khoảng hai con phố.
Ở đây có khá nhiều sinh viên, cho nên công việc kinh doanh cũng khá tốt, các tiệm net xung quanh đều dựa vào sinh viên mà sống. Ngay cả trong kỳ nghỉ đông hay hè, thì nhóm sinh viên vẫn đến đây lên mạng chơi game, hầu hết đi theo nhóm ba nhóm bốn người đến.
Đại học Khoa Học Công Nghệ cũng ở gần đây, đi bộ tầm 20 phút là đến.
Đa số nam sinh viên đến đây khá nhiều, hầu hết 1 nửa khách hàng đều là sinh viên đại học Khoa Học Công Nghệ.
Kỷ Sầm An thông thạo địa hình và biết nơi này ở đâu, nhưng không bao giờ lang thang bên ngoài khi rảnh rỗi, và không bao giờ bước vào khu vực của Đại học Khoa Học Công Nghệ.
Nhưng mặt baby thích đi qua bên đó, có khi qua đó ăn khuya, hẹn Trần Khải Duệ đến uống rượu nói chuyện.
Trần Khải Duệ có đến tiệm net một lần, sau khi tan làm thì đến đây chơi game, sau khi vào trong thì nhãn cầu như leo trên đỉnh đầu, không rảnh mắt nhìn Kỷ Sầm An lần nào.
Cũng không biết là đắc tội với tên này lúc nào, anh ta rất có ý kiến về Kỷ Sầm An, có chạm mặt cũng chẳng thèm nói hai câu.
Kỷ Sầm An không chủ động bắt chuyện với đối phương, nhìn thấy người cũng chẳng hỏi thăm, mắt nhắm mắt mở coi như đã biết.
Mặt baby lén nói chuyện với Kỷ Sầm An, nói: "Lâu rồi Khải Duệ không đến, hiếm khi có dịp đến đây như hôm nay, cũng coi như là khách hiếm."
"Oh." Kỷ Sầm An oh một cái, cũng không mong gặp anh ta.
Một câu vô tình, mặt baby không có ý gì khác, nói xong liền lảng sang chủ đề khác, vừa ngáp vừa kiếm chuyện để nói, hỏi công việc trong quán bar, rồi mắng chửi Trương Lâm Vinh, nói ông ta chính là thứ chó keo kiệt, cũng nói trước kia cũng có làm việc ở quán bar đó.
Mặt baby số tuổi không lớn, cùng tuổi với A Xung, nhỏ hơn Kỷ Sầm An mấy tuổi, nhưng tên nhóc này khá lắm mồm, như phiên bản nam của A Xung, nói không ngừng.
Cậu ta hỏi Kỷ Sầm An: "Chị có bạn trai chưa?"
Kỷ Sầm An liếc một cái, "Sao?"
Cậu ta nói: "Thì hỏi vậy thôi. Có không nè?"
Kỷ Sầm An khựng lại, không trả lời.
Mặt baby ồn ào, hai tay chống lên bàn, tay ôm mặt, đột nhiên khen thiệt tình: "Chị đẹp thế này, chắc là có rồi nhỉ, nhìn thôi là biết không độc thân rồi."
Này cũng nói được....
Kỷ Sầm An không muốn nói chuyện riêng tư, cô cau mày, bất động thanh sắc nhìn tên lắm miệng.
Nhưng mà mặt baby chỉ hỏi vậy thôi, không muốn làm gì hết. Cậu ta liên tục khen ngoại hình Kỷ Sầm An, còn lén nói cho cô biết, có mấy người khen cô đẹp.
Lúc trước làm việc ở trong bếp quán bar, hầu hết thời gian Kỷ Sầm An đều mang khẩu trang đội nón, cho nên có rất ít người để ý đến ngoại hình của cô, đối với cô cũng không có tâm tư gì.
Nhưng đến làm việc bên tiệm net, ở đây đa số là người trẻ tuổi, mặc dù cũng vẫn ăn mặc như vậy, hay đội nón che khuất nửa gương mặt, nhưng mọi người chú ý đến cô nhiều hơn.
Dáng người cao ráo mảnh khảnh kia Kỷ Sầm An thu hút rất nhiều ánh nhìn, cho dù mặc chiếc áo phông cũ và quần jean giặt bạc màu, đôi giày cũ sờn, trông bình thường hơn chữ bình thương, nhưng vóc dáng của cô cũng đủ gây chú ý rồi.
Với chiều cao 1m76, đôi chân dài thẳng tắp rất hút mắt, với thân hình như thế này thì khuôn mặt như thế nào cũng không quan trọng.
Thoạt nhìn đã biết cô là kiểu phụ nữ xinh đẹp, mặt dù lúc nào mặt mày cũng lãnh đạm, nhưng đám người trẻ tuổi không để ý đến cái này, cả đám thanh niên tuổi dậy thì nhộn nhạo, luôn lén lén lút lút nhìn cô.
Có nhiều người đến tìm mặt baby để xin phương thức liên lạc của cô, không phải số điện thoại thì tài khoản mạng xã hội, còn tính thông qua mặt baby mời cô đi ăn cơm.
Mặt baby không biết nên làm sao cho tốt, cho nên đến thăm dò cô trước, nói: "Đều là người quen biết, muốn kết bạn với nhau, quan trọng là cô có bằng lòng không đã."
Còn đá lông nheo đầy ẩn ý với cô, thấp giọng nói: "Chỗ tôi có hình nè, toàn soái ca, đều là sinh viên, cũng được lắm. Nếu cô không có bạn trai, thì xem hình trước đi, được chứ?"
Kỷ Sầm An không có chút ý định nào, nói thẳng: "Không cần."
Dần mất kiên nhẫn, không có ý tưởng kia.
Mặt baby biết điều, ra hiệu ok, nháy mắt: "Ok, hiểu rồi, sau này sẽ từ chối giúp chị."
Không làm phiền cô nữa, nên dừng lại đúng lúc.
Ở tiệm net làm một tuần, suốt bảy ngày, mọi chuyện suôn sẻ, không gặp vấn đề gì.
Có thể là do không có duyên, cũng có thể là do vận may, Kỷ Sầm An không gặp được người không nên gặp như lúc đầu.
Cũng tại Đại học Khoa học Công nghệ, Từ Hành Giản hầu như ngày nào cũng đến trường, đi ra đi vào mấy lần, mấy lần không lái xe, ngược lại bắt taxi hoặc đi xe buýt.
Nhưng Kỷ Sầm An chưa từng đụng độ Từ Hành Giản, hay gặp lại Nam Ca.
Dường như đột nhiên, hai người này biến mất không tung tích.
Mối liên hệ giữa hai bên đã bị cắt đứt sạch sẽ.
Kỷ Sầm An không biết về tình hình gần đây của Nam Ca, không có quá nhiều suy nghĩ, cô coi như từ lúc trở lại không có gặp lại Nam Ca.
Kể từ lần trước nhìn thấy cặp đôi này trên bản tin TV, Kỷ Sầm An đã dần dần biết một số chuyện, bao gồm Nam Ca đã làm gì trong những năm gần đây, Từ Hành Giản như thế nào, hai người họ đã phát triển đến mức nào.
Hiện tại, sự nghiệp của Nam Ca không còn thiết kế nữa, cô ấy đã thay đổi lĩnh vực đầu tư, năm ngoái nhờ vào ngành công nghệ mà càng nổi tiếng, trở thành người mới nổi trong giới thượng lưu, hiển nhiên trở thành nhân vật dẫn đầu trong giới trẻ, là nhân vật chạm tay vào sẽ bỏng.
Từ Hành Giản mấy năm nay không thua kém, thành tích trong ngành cũng vượt bậc, hiện tại là giáo sư trẻ rất nổi tiếng, có tương lai xán lạn, là niềm hy vọng của ngành, trong tương lai sẽ là người đi đầu.... So với cấp độ ban đầu, Từ Hành Giản đã đạt được một bước nhảy vọt về phía trước, đã tăng lên nhiều cấp độ liên tiếp.
Và cũng như trước, điều không thay đổi là họ vẫn là một cặp đôi đáng ghen tị trong mắt công chúng, họ thuộc về một liên minh vững chắc. Hai bên đều ưu tú xuất sắc, là một phần của nhau, không có nam nữ nào có thể xứng đôi với họ.
Tại sự kiện từ thiện tuần trước, Nam Ca đã tham dự sự kiện này với tư cách là một nhà nghệ thuật, Từ Hành Giản cũng không kém cạnh, tham gia với tư cách là một nhiếp ảnh gia. Hai người đúng là như vậy, theo nhau như hình với bóng, từ đầu đến cuối đều là một đôi.
Trong các bản tin, giới truyền thông đã gọi thẳng tên Từ Hành Giản là "chồng chưa cưới", như thể sớm muộn gì họ cũng sẽ kết hôn.
Kỷ Sầm An đã tìm kiếm trên Internet, tất cả những tin tức mà cô tìm kiếm được đều có tên hai người này buộc chặt vào nhau, cơ bản là hai người này cùng tham gia hoạt động công ích động đồng nào, tham gia tiệc nào, đã đóng góp gì.
Tin tức đưa lên cũng không nói chi tiết nhiều, nhưng xét từ các bức ảnh, Nam Ca và Từ Hành Giản có mối quan hệ rất thân thiết, có vẻ như là như vậy.
Kỷ Sầm An không đi xác nhận, có muốn xác nhận cũng không xác nhận được, chỉ xem qua một lần rồi thôi.
Bất kể là thế nào, hai người kia là một đôi hay chỉ giả vờ, thật hay giả cũng chả sao.
Dù sao, trong hai năm ở bên nhau, Nam Ca không muốn tham dự nhiều sự kiện khác nhau với Kỷ Sầm An, không muốn công khai mối quan hệ của hai người họ, không muốn xuất hiện với tư cách bạn gái của cô, thậm chí đến thân phận làm bạn bè bình thường cũng không.
Có một lần, khi hai người mới thoát khỏi cục diện bế tắc, để dỗ dành Nam Ca, Kỷ Sầm An đã đưa cô ấy đến bữa tiệc riêng do một bậc thầy nghệ thuật tổ chức, định giới thiệu một số người cùng chí hướng với Nam Ca, giúp Nam Ca mở rộng nhân mạch.
Toàn bộ quá trình ngày hôm đó diễn ra thuận lợi, ngoài mặt Nam Ca cũng không tỏ ra chán ghét, nhưng sau khi rời khỏi bữa tiệc và tụ tập với mấy người bạn, Nam Ca vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng trên đường trở về, không cho cô chạm vào.
Các cô trở về Bắc Uyển thì bắt đầu cãi nhau, Kỷ Sầm An không hiểu được Nam Ca muốn gì, sao lại nhăn nhó mặt mày.
Nam Ca không giải thích, chỉ nói cô thật buồn nôn, kẻ không biết xấu hổ.
Hai người lại vì chuyện này suýt nữa chia tay, cãi vã không hồi kết.
Sau này Kỷ Sầm An mới hiểu ra ý nghĩa, nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, có lẽ lúc tụ tập đã có chút phiền phức.
Buổi tụ tập nhỏ kia đúng là có chút chuyện không vui, nhưng không phải lỗi của cô, có một người bạn mang theo tiểu tình nhân không ngoan đến, trong bữa đó cô gái bị châm chọc chật vật xấu hổ. Mà người bạn kia cũng thứ rác rưởi, chọc tức người ta cũng không chịu thua, không nói một lời còn vơ cả nắm tiền ném vào mặt cô gái, chửi bới khiến cảnh tượng vô cùng xấu hổ.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Có mấy câu nói không xuất phát từ miệng Kỷ Sầm An, nhưng lọt vào tai Nam Ca, hơn nữa, trước đó Kỷ Sầm An còn tặng Nam Ca một căn biệt thự, làm như quan hệ của hai người như quy tắc ngầm, xúc phạm cô ấy, cho nên hai bên cãi nhau không ngừng.
Kỷ Sầm An cho rằng Nam Ca làm giá, không có gì làm nên kiếm chuyện, nhưng mà Nam Ca rất cố chấp, làm sao cũng không hài lòng, cuối cùng bó tay.
Nhưng mà trong mấy tin tức kia, so với lúc trước, thì Nam Ca không làm giá với Từ Hành Giản.
Mọi người đều cho rằng họ rất xứng đôi, nếu nói về phương diện tiền bạc, thì Từ Hành Giản cũng coi như là tiểu bạch kiểm, chẳng qua có thân phận là giáo sư, nên ở khía cạnh nào đó đúng là không đến mức "khó coi".
Sáng sớm tan làm, Kỷ Sầm An lê thân mệt mỏi lên xe buýt, tìm được chỗ ngồi, vừa ngồi xuống đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mùa hè ở miền Nam rất dễ có hơi ẩm, độ ẩm không khí cao, nắng nóng nhưng độ ẩm cao.
Chiếc túi giấy thay vì nằm dưới đất giờ đã được đặt bên giường.
Sau mấy ngày không có việc gì phát sinh, Kỷ Sầm An đến chỗ chú Dương. Nhưng không phải đến tìm người, chỉ âm thầm quan sát cả nhà chú Dương, xem có đối tượng khả nghi nào quấy rầy họ không.
Có lẽ là bởi vì kịp thời cắt đứt liên lạc, những người ban đầu tìm đến bên cạnh chú Dương đều biến mất, hết thảy đều có vẻ như bình thường.
—— cũng có thể là trốn ở nơi nào, kiên nhẫn chờ Kỷ Sầm An chui đầu vào lưới.
Nhưng dù thế nào đi nữa, không ai ra tay với gia đình chú Dương, coi như cũng còn ổn.
Kỷ Sầm An lo lắng, sợ những người phía sau không từ thủ đoạn làm những chuyện không thể ngờ được, chẳng hạn như đe dọa công việc của các con chú Dương, thế nhưng lại không có.
Vậy cũng tốt, mấy thứ khác không quan trọng, vậy là đủ rồi.
Lo lắng của Kỷ Sầm An coi như cũng bớt đi, thấy gia đình chú ấy bình an vô sự, âm thầm rời đi.
Đương nhiên, ngoài Chú Dương, bên chỗ A Xung, Kỷ Sầm An cũng không liên hệ, dần dần tách ra.
Mỗi người đều có cuộc sống riêng, không cùng một thế giới nên không cần phải giao tiếp quá nhiều.
A Xung gọi điện thoại cho Kỷ Sầm An, nhưng Kỷ Sầm An không trả lời và phớt lờ cô ấy.
Gọi điện thoại cũng không có việc gì, là bạn cho nên hỏi thăm một chút. Cô không nghe máy, A Xung gọi mấy lần không được... tự nhiên sẽ không gọi nữa.
Kỷ Sầm An hạ quyết tâm gạt bỏ những thứ linh tinh kia, tập trung làm việc, tập trung theo dõi nhất cử nhất động của Quách Tấn Vân, tính toán thời gian thuê phòng, chuẩn bị kiếm phòng trọ mới.
Không nên ở một nơi cố định quá lâu, một hai tháng đã là cực hạn, nên dời đi chỗ khác.
Phòng ở ngõ Đồng Tử không có tiền đặt cọc, mỗi tháng trả tiền thuê đúng hạn là được, cho nên cô có thể dọn đi bất cứ lúc nào.
Chủ nhà không biết chuyện cô không gia hạn hợp đồng, có mấy lần đến đòi tiền thuê tháng sau, còn đòi thu tiền cọc mà trước đó quên thu, bảo Kỷ Sầm An trả vào tháng sau.
Chủ nhà thấy Kỷ Sầm An giống như nhất định phải thuê ở đây, mở miệng là không buông tha người ta, giống như anh ta làm từ thiện, cho Kỷ Sầm An thuê nhà như làm việc thiện tích đức.
Kỷ Sầm An không định trả tiền thuê thêm, cũng không nói thật.
Chỉ nói tháng sau đến lấy tiền thuê.
Chủ nhà hết cách, sợ ép người quá thì người ta không thuê nữa, cằn nhằn hồi lâu ra về tay trắng.
Căn phòng mục nát này kiếm được khách thuê cũng không dễ, mấy phòng trong căn nhà này đang trống, nếu ép cô khiến cô không thuê nữa, không biết tới khi nào mới tìm được khách mới, chủ nhà cũng biết ý nên không ép.
Tìm phòng trọ trong thành phố không khó, có rất nhiều ngôi nhà cho thuê với giá vài trăm nhân dân tệ. Kỷ Sầm An đã tìm được một nơi ở mới trong vòng một ngày, giá cả phù hợp hơn, không đắt hơn nhiều so với ở đây.
Kỷ Sầm An định hôm sau sẽ dọn đi, nhưng hôm nay, đã xảy ra chút sự cố nhỏ khiến quá trình chậm lại.
Trần Khải Duệ lần thứ hai đến tiệm net chơi thâu đêm, lúc đi ngang qua cô, cố ý nói: "Người nhà của A Xung xảy ra chuyện."
Kỷ Sầm An cũng mặc kệ, đến mí mắt cũng không động.
Trần Khải Duệ thấy người này thờ ơ lại bực dọc, đến trước mặt cô hút thuốc, lơ đãng nói.
—— Mẹ của A Xung ngã bệnh, bệnh khá nặng, con trai cô ấy gần đây cũng không được khỏe, bị cảm lạnh rồi bỏ ăn. A Xung hiện đang rất khó khăn, cô ấy vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc mẹ và con trai.
Trần Khải Duệ thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Học kỳ sau Tiểu Vũ vào mẫu giáo, hẳn là không có tiền."
Kỷ Sầm An giả vờ điếc vùi đầu vào công việc của mình.
"Ban ngày cô rất rảnh." Trần Khải Duệ nhắm vào cô nói.
Kỷ Sầm An không trả lời, một lúc sau mới hỏi: "Anh không rảnh à?"
Trần Khải Duệ đưa một điếu thuốc, chân thành nói: "Có, nhưng mà một mình tôi không giải quyết được, cần người giúp đỡ."
Kỷ Sầm An sẽ không đồng ý, không cần phải thảo luận.
Đến bản thân còn chưa ra hồn, còn đi thương xót người ta, cũng phải nhìn xem có bản lĩnh hay không.... Cô bảo Trần Khải Duệ cút đi chỗ khác, đừng đứng đó cản trở cô làm việc.
Trần Khải Duệ cút cũng rất mau, trước khi đi còn nói tên bệnh viên với số phòng cho cô, nói: "Chiều mai, cô đến thay đi, A Xung không có thời gian, tôi đi không được, Trương Lâm Vinh yêu cầu tôi giúp di chuyển hàng hóa."
Bệnh viện cách đây không xa, chỉ cách vài bến xe buýt.
Mẹ của A Xung nằm trên giường bệnh, khó thở, gầy đến mức trông phờ phạc, mất hẳn nước da trước đây.
Kỷ Sầm An không thể giúp được gì nhiều, đến bệnh viện trông nửa ngày, chờ A Xung tới, lại giúp A Xung trông Tiểu Vũ.
Đứa trẻ sợ tiêm, khi thấy y tá vào thay bình thuốc cho bà ngoại, sợ đến mức khóc to đến nỗi cách xa hai dặm cũng có thể nghe thấy.
Để tránh làm phiền, Kỷ Sầm An một tay bế Tiểu Vũ ra ngoài mặc cho thằng bé khóc om xòm, để lại trong bệnh viện người ta tưởng đâu khóc tang, cô bế thằng nhóc đến siêu thị gần đó, nhét kẹo vào trong miệng nó.
Trở lại tầng một của khoa điều trị nội trú, Tiểu Vũ ngừng khóc và gọi "Dì" trong khi ôm cô.
Kỷ Sầm An không nhận bừa làm thân thích, cho nên ngồi xổm xuống, vỗ vào lưng nhóc con.
"Đi ra kia chơi đi, đừng đi quá xa."
Đứa trẻ không muốn chơi, ôm cô không chịu buông ra, luồn lách xung quanh và vô tình va vào người đi tới.
Theo bản năng, Kỷ Sầm An đầu tiên đưa tay ra để bảo vệ đứa trẻ, không để ý người va vào là ai, đến khi bế Tiểu Vũ lên, mới nhận ra chỗ bất thường.
Khi mắt đụng nhau, cả hai bên đều khựng lại.
Ở đối diện cách hai ba bước, Nam Ca cùng một phụ nữ trung niên đứng ở nơi đó, Nam Ca đỡ bà ấy, hai người trông hơi giống nhau.
Đi cùng còn có Từ Hành Giản và hai gương mặt xa lạ.
Chắc là đến thăm người bệnh, vừa hay lại gặp phải.
Người phụ nữ trung niên đó, Kỷ Sầm An cũng nhận ra, là cô nhỏ của Nam Ca, từng gặp một lần.
Đại khái là bởi vì không nghĩ tới sẽ thấy Kỷ Sầm An ở loại địa phương này, Nam Ca hơi sửng sốt, nhưng trong nháy mắt lập tức thu hồi tầm mắt, biểu hiện không có gì không ổn.
Kỷ Sầm An vẫn đội mũ và đeo khẩu trang, cô đang bế một đứa trẻ, hầu hết mọi người thực sự không thể nhận ra cô ấy trong nháy mắt.
Ở phía đối diện, chỉ có Nam Ca đáp lại, Từ Hành Giản và những người khác chỉ quan tâm đến Nam Ca, không chú ý đến cái người lớn này là cô.
Từ Hành Giản kéo Nam Ca qua để xem, đỡ cô ấy, ân cần hỏi: "Em không sao chứ?"
Nam Ca sắc mặt không thay đổi, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không sao."
Mới vừa rồi Tiểu Vũ không nhìn đường đụng phải Nam Ca, Từ Hành Giản vì chuyện này mà có chút không thoải mái, cảm thấy người lớn bên cạnh đứa trẻ không làm tròn bổn phận, muốn đi đòi công lý từ Kỷ Sầm An.
Nhưng bị cản lại, cô của Nam Ca xua tay ra hiệu cho Từ Hành Giản đừng tức giận, bà kéo cánh tay của Nam Ca, hiền hậu nói: "Thôi, không có gì đáng ngại."
Người nhỏ tuổi phải nghe lời người lớn tuổi, Từ Hành Giản bị cản lại không vui cho lắm, lại hỏi Nam Ca có bị đụng vào đâu không.
Nam Ca không trả lời, liếc nhìn Kỷ Sầm An đang cúi đầu một cái, nói: "Đi thôi, đi vào trước."
Sau đó, Từ Hành Giản mới dừng hẳn lại, không tính toán với bên này nữa.
Kỷ Sầm An bế đứa trẻ không nhúc nhích, suốt quá trình không nói một lời, không thay mặt đứa trẻ xin lỗi, phát hiện bọn họ quay người bỏ đi cũng không nói lời nào.
Chỉ có Tiểu Vũ bị vẻ mặt nghiêm túc của Từ Hành Giản làm cho sợ hãi, sắc mặt căng thẳng, đứa trẻ biết có chuyện không ổn nên dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy Kỷ Sầm An, vùi mặt vào cổ Kỷ Sầm An. Sắp khóc tới nơi, đúng là đồ nhát gan.
Lúc này A Xung đi xuống, sau khi việc trong phòng bệnh xong, cô đi xuống tìm Kỷ Sầm An và con trai.
Vừa nhìn thấy đứa trẻ như vậy, A Xung không khỏi hỏi nguyên do, sau đó phát hiện Kỷ Sầm An đang vô tình nhìn sang hướng khác, nhìn theo thì thấy Nam Ca đang đợi thang máy cách đó không xa, tựa hồ nhìn thấy cái gì, mở miệng nói: "Là người chị quen sao?"
Quay lại dỗ dành đứa trẻ, Kỷ Sầm An nhẹ nhàng nói: "Không."
A Xung nói: "Thấy chị nhìn người ta chằm chằm, tưởng đâu chị quen chứ."
Kỷ Sầm An phủ nhận: "Không quen, không thân."
A Xung hiểu rõ, đón lấy đứa bé, đổi lại cô bế.
Hai người cũng không ở chỗ này, trao đổi vài câu liền quay người cầm đơn đi lấy thuốc. A Xung cần sự giúp đỡ của Kỷ Sầm An, một mình cô ấy không thể tự lo liệu được.
Họ đi ngược chiều nhau, rẽ vào một khúc cua cũng không nhìn thấy họ.
Trong thang máy bên này, bởi vì người quá đông, Nam Ca và Từ Hành Giản vẫn chưa đi lên.
Nam Ca đứng ở bên ngoài, khi thang máy đến cũng không có đi vào, Từ Hành Giản gọi cô thì cô mới đi vào.
Nhận thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm, đôi môi đỏ mọng mím chặt, thoáng tái nhợt, Từ Hành Giản giật mình, còn tưởng rằng vừa rồi đụng phải, quan tâm hỏi: "Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao? "
Nhưng Nam Ca không cảm kích, cô không nói một lời nào, đi thẳng vào thang máy vừa mở như thể cô không nghe người bên cạnh nói, sau đó đi đến bệnh cạnh cô nhỏ.
Từ Hành Giản muốn làm gì đó, nhưng có người bệnh khác đi vào đứng giữa bọn họ.
Bọn họ bị tách ra, không nói chuyện được.
Từ Hành Giản vẫn có chừng mực, không nhiều lời.
Nam Ca không có mấy cảm xúc, coi như không để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro